Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện hayonline.
**********
Chương 442: Thuận theo tự nhiên
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mặc Tu Nhấn mím môi: “Anh biết em không có gì với anh ta, chỉ là anh ta... thôi bỏ đi, tất cả cứ thuận theo tự nhiên đi!”
Anh không thể đối phó Tần Vô Đoạn như đối phó người ngoài, anh chỉ hy vọng anh ta có thể biết quay về đường ngay, dù gì thì bây giờ người Bạch Cẩm Sương yêu là anh.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đúng lúc này, Vấn Đình chợt lao đến: “Không ổn, cậu Cảnh và cô Lâm cãi nhau!”
Bạch Cẩm Sương tái mặt, vội vàng quay người chạy vào trong bệnh viện, Mặc Tu Nhân nhíu mày đuổi theo. Từ xa là bọn họ đã thấy mặt mày Lâm Kim Thư đầy nước mắt, chỉ vào mặt Cảnh Hạo Đông bảo anh ta cút đi. Bạch Cẩm Sương vội vàng chạy đến, ôm lấy Lâm Kim Thư: “Lâm Kim Thư, đừng nóng, lúc tớ đi vẫn còn ổn mà, có chuyện gì xảy ra vậy?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Kim Thư chỉ vào Cảnh Hạo Đông, nước mắt tuôn như mưa: "Cậu hỏi xem anh ta làm gì, Lâm Thanh Tuấn trở nên như thế là do anh ta hại cả!"
Cảnh Hạo Đông mím môi không nói gì, hốc mắt đỏ bừng nhìn Lâm Kim Thư. Bạch Cẩm Sương không cần nghĩ đã đoán được nguyên nhân, chắc chắn Cảnh Hạo Đông đã nói tất cả cho Lâm Kim Thư nghe. Lâm Kim Thư đau khổ ôm cô: “Cầm Sương, tớ nên làm gì đây? Lâm Thanh Tuấn đỡ cho tớ hai lần, tớ đúng là sao chổi, tại sao lần nào cũng hại anh ấy thành như thế?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Thanh Tuấn không tin cô ấy, cô ấy đau khổ chọn buông tay Lâm Thanh Tuấn, nhưng trong lòng cô ấy biết rõ Lâm Thanh Tuấn là người tốt, anh ta cũng không làm gì sai, nhưng tại sao người tốt lại phải trả giá đắt như thế? Tại sao lại không công bằng như thế?
Bạch Cầm Sương ôm chặt Lâm Kim Thư, nhẹ nhàng vỗ sau lưng cô ấy, trấn an cô: “Cậu đừng khóc, Lâm Thanh Tuấn sẽ khỏe lên thôi, cậu đừng tự trách bản thân, chuyện này là may rủi, không ai muốn trở nên như thế!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cô vừa nói vừa nháy mắt cho Mặc Tụ Nhân, ra hiệu cho anh dẫn Cảnh Hạo Đông đi. Cảnh Hạo Đông cố chấp nhìn về phía Lâm Kim Thư không muốn đi.
Mặc Tu Nhân hạ giọng: “Cậu muốn tôi đánh ngất cậu rồi dẫn đi à? Bây giờ Lâm Kim Thư không chịu được kích thích nữa!”