*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lý Tàng Phong không hề tin Trương Triều Thành sẽ đến quỳ xuống xin Trần Ninh tha thứ!
Anh ta tin rằng Trần Ninh sẽ bị Trương Triều Thành trần áp, sau đó anh sẽ chật vật chạy đến nhà họ Lý, cầu cứu nhà họ Lý.
Cho nên anh ta mới buông xuống một câu chờ xem, sau đó công khai đem thuộc hạ của mình rời đi.
Sau khi Lý Tàng Phong rời đi, sắc mặt của mọi người ở’ hiện trường trông khác hẳn.
Một số người không thể hiểu nỗi, Trần Ninh có cơ hội leo cao lên nhà họ Lý, tại sao lại từ chối?
Cũng có nhiều người bắt đầu lo lắng cho Trần Ninh!
Đặc biệt là Tống Sinh Đình và Tần Triều Ca!
Các cô biết Trần Ninh đã đánh Trương Thiếu Đông bị thương nặng, nghe Lý Tàng Phong nói Trương Triều Thành muốn tới báo thù cho con trai mình, hai cô rất lo lắng.
Đúng như Lý Tàng Phong đã nói, nhà họ Trương ở Bắc Kinh không dễ chọc vào!
Trần Ninh nhìn Tống Sính Đình đang tràn đây lo lắng, cười an ủi: “Không sao, nhà họ Trương ở Bắc Kinh tính là gì chứ, anh đã nói tối nay Trương Triều Thành sẽ đích thân tới xin lỗi, nhất định tối nay ông ta sẽ đến!”
Tông Sính Đình cười nhạt, không nói gì.
Cô cảm thấy chuyện Trương Triều Thành tới xin lỗi là không có khả năng, mà giọng điệu vừa rồi của Trần Ninh chỉ là đang khoác lác với Lý Tàng Phong mà thôi.
Trương Triều Thành tới xin lỗi hay không cũng chẳng sao, không tới tìm Trần Ninh báo thù cô đã cảm ơn trời đất rồi.
Đám người Tống Sính Đình mỗi người một suy nghĩ, mỉm cười dặn dò bên phía khách sạn tổ chức tiệc chiêu đãi ông Đường!
Trần Ninh bình tĩnh không thay đổi sắc mặt gọi Điển Chử sang một bên nói: “Nhà họ Lý ở Bắc Kinh nhất định sẽ không vô duyên vô cớ yêu cầu tôi đổi họ thành họ Lý. Bà ngoại tôi, người chưa từng gặp mặt, chắc chắn cũng sẽ không vô duyên vô cớ muốn thừa nhận tôi.”
“Trong chuyện này nhất định có quỷ, cậu đi tra cho tôi, rốt cuộc nhà họ Lý này có ý đồ gì2”
Điển Chử trầm giọng nói: “Vâng!”
Một giờ sau, Điển Chử trở lại, đến gặp Trần Ninh, nói nhỏ với Trần Ninh kết quả điều tra.
Anh ta thành thật báo cáo: “Cậu chủ, tôi đã điều tra ra.”
“Gần đây nhà họ Lý ở Bắc Kinh đã hợp tác với một tù trưởng của một bộ tộc Vũ Trang ở châu Phi, đầu tư vào một loạt dự án như giếng dầu và khoan.”
“Tộc trưởng bộ lạc Vũ Trang ở Châu Phi, đây là lần đầu tiên hợp tác quy mô lớn với nhà họ Lý, vốn là không đủ tin tưởng lẫn nhau.”
“Cho nên, hai bên quyết định trao đổi hạt nhân!”
Trần Ninh cau mày: “Trao đổi hạt nhân, có ý gì?”
Điển Chử giải thích: “Thực chất là trao đổi con tin!”
“Tộc trưởng bộ lạc Vũ Trang, đưa cháu trai của mình đến nhà họ Lý ở Bắc Kinh Trung Quốc làm con tin, đồng thời nhà họ Lý ở Bắc Kinh cũng phải đưa con cháu của mình đến châu Phi làm con tin!”
“Nếu trong quan hệ hợp tác của hai bên có vấn đề, con tin của cả hai bên sẽ bị giết!”
Trần Ninh buồn bực nói: “Nhà họ Lý hợp tác với tộc trưởng ở châu Phi, trao đổi con tin, liên quan gì đến tôi?”
Điểm Chử nói tiếp: “Nhà họ Lý muốn anh và cô chủ nhỏ đổi họ thành họ Lý, nhà họ Lý đã chuẩn bị đưa cô chủ nhỏ sang châu Phi làm con tin.”
Vèol Ánh mắt Trần Ninh như điện, ánh mắt sắc bén rơi vào trên người Điển Chử.
Điển Chử cúi đầu, trên trán đổ mồ hôi.
Trần Ninh chậm rãi hỏi: “Những gì cậu nói là thật, vậy mà nhà họ Lý lại làm ra ý tưởng quanh co này?”
Điển Chử nói: “Thuộc hạ đã xác nhận lại nhiều lần, hoàn toàn chính xác!”
Trần Ninh cười lạnh: “Thảo nào, nhà họ Lý đã cắt đứt quan hệ với mẹ tôi mấy chục năm, lúc mẹ tôi còn sống không một ai đến thăm. Bây giờ lại còn tốt bụng để tôi về nhà họ Lý, hoá ra là có ý đồ này!”
“Cháu trai nhà họ Lý đều là cành vàng ngọc quý, bọn họ không muốn tới châu Phi làm con tin. Cho nên muốn con gái của tôi làm việc đó, nào có dễ như vậy.”
Trần Ninh nói lời này cũng đã âm thầm hạ quyết tâm.
Nếu nhà họ Lý không đến gây chuyện nữa thì thôi, nếu còn dám tìm đến gây chuyện, thì phải làm nhà họ Lý đẹp mặt.
Khi màn đêm buông xuống, đèn bắt đầu bật sáng.
Trần Ninh và Tống Sính Đình, Tần Triều Ca, cùng với quản lý cấp cao của tập đoàn Ninh Đại, cũng như nhóm nghiên cứu Hy Vọng, cùng ông Đường ăn tối.
Mọi người nâng ly đi tới đi lui!
Ngoài ra, Trương Triều Thành cũng không hung hăng đến giết người như mọi người nghĩ, mà trên mặt mang đầy hoang mang và sợ hãi.
Kỳ lạ!
Tình huống nào đây?
Tống Sinh Đình, Tần Triều Ca và những người khác đều khó hiểu!
Điều khiến mọi người choáng váng hơn nữa là Trương Triều Thành dẫn theo hai người thuộc hạ của mình bước nhanh tới đến chỗ Trần Ninh, trực tiếp quỳ xuống.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người!
Trương Triều Thành quỳ trên đó, run rẩy khóc lóc thảm thiết: “Cậu Trần, tôi sai rồi. Trước đây tôi không biết thân phận của cậu. Nếu biết thân phận của cậu, cho dù đánh chết tôi tôi cũng sẽ không dám làm phiền cậu!”
Đúng là như thế!
Nếu Trương Triều Thành biết Trần Ninh là thiếu soái Bắc Cảnh, Chiến Thần Trung Quốc, cho dù có kề dao vào cổ, ông ta cũng không dám tìm Trần Ninh gây phiền phức.
Sau khi biết Trần Ninh là thiếu soái Bắc Cảnh, lúc đầu ông ta ngơ luôn.
Bây giờ ông ta theo lời chỉ dẫn của Trần Ninh, đích thân đến cửa quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Tuy nhiên, những gì Trương Triều Thành nói, vào trong tai những người xung quanh lại cho họ một cảm nhận khác.
Cái gì mà trước đây không biết thân phận của Trần Ninh?
Chẳng lẽ Trần Ninh còn có thân phận khác?
Ngay sau đó, mọi người đều liên tưởng đến Lý Tàng Phong đã ở đây lúc chiều!
Nhiều người tỏ ra bàng hoàng!
Chắc Trương Triều Thành biết Trần Ninh là cháu trai của nhà họ Lý ở Bắc Kinh, Trương Triều Thành kinh hãi, cho nên sợ hãi đến mức quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Trần Ninh dửng dưng nhìn Trương Triều Thành: “Xin lỗi ông Đường, vợ tôi và bác sĩ Tần!”
Trương Triều Thành nào dám không làm theo, ngay lập tức xin lỗi ông Đường, Tống Sính Đình và Tần Triều Ca.
Mấy người Tống Sính Đình đều bày tỏ tha thứ cho Trương Triều Thành.
Trương Triều Thành háo hức nhìn Trần Ninh, chờ Trần Ninh xử trí.
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Nể mặt vợ tôi và ông Đường, bọn họ đều không truy cứu ông, tôi sẽ tha thứ cho ông một lần, cút đi!”
Trương Triều Thành được đại xá, cảm ơn hết lần này đến lần khác, rồi cùng hai người tùy tùng rời đi.
Trong khách sạn Ma Đô cách khách sạn Đông Phương Minh Châu không xa!
Lý Tàng Phong đang đứng chỉnh sửa âu phục, cà vạt trước gương, nhàn nhạt hỏi đám thuộc hạ phía sau: “Bên Trần Ninh có tin tức gì không?”
Thuộc hạ của anh ta có biểu hiện kỳ lạ, lập tức trả lời: “Có, vừa rồi Trương Triều Thành đến khách sạn Đông Phương Minh Châu tìm Trần Ninh.”
Lý Tàng Phong vui vẻ hỏi: “Tình huống hiện tại như thế nào? Có phải Trần Ninh bị trấn áp rồi phải không? Cũng đến giờ anh ta gọi điện thoại cầu cứu tôi rồi ha?”
Thuộc hạ lắc đầu nói khẽ: “Trần Ninh không sao. Trương Triều Thành đến khách sạn Đông Phương Minh Châu quỳ xuống cầu xin Trần Ninh tha thứ.”
Cái gì?
Lý Tàng Phong giật mình, quay đầu nhìn máy người thuộc hạ của mình: “Các cậu nói gì?”
Một tên thuộc hạ nhỏ giọng nói: “Trương Triều Thành đến cửa quỷ xuống cầu xin Trần Ninh tha thứ. Ông ta còn nói đã biết thân phận của Trần Ninh, cho dù như thế đi chăng nữa cũng không dám đắc tội Trần Ninh.”
Lý Tàng Phong vừa nghe xong, lập tức cười lạnh: “Trần Ninh đúng là không biết xấu hổ, miệng nói không muốn bám vào nhà họ Lý của chúng ta, không cần nhà họ Lý của chúng ta chống lưng. Nhưng lại âm thầm nói ra thân phận nhà họ Lý của chúng ta để hù dọa Trương Triều Thành, cáo mượn oai hùm, khiến Trương Triều Thành quỳ xuống xin tha!”
“Đi, chúng ta đến tìm Trần Ninh lý luận!”