*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Khách sạn Đông Phương Minh Châu!
Tống Sính Đình và Tần Triều Ca, cùng một nhóm giám đốc điều hành cấp cao của tập đoàn Ninh Đại, đã sắp xếp địa điểm ra mắt sản phẩm!
Mặc dù ngày kia mới diễn ra cuộc họp báo, nhưng cuộc họp báo phải dựng sân khầu, tiền hành thử kiểu ánh sáng, vì vậy mọi người đều bận rộn từ sớm để đảm bảo rằng buổi họp báo ra mắt sản phẩm được diễn ra tốt đẹp.
Lúc này, Trần Ninh đi cùng Đường Nguyên Minh trong bộ áo Trung Son, đến hiện trường.
Đám người Tống Sính Đình lập tức vây quanh họ.
Tống Sính Đình kích động nói: “Ông Đường, thực sự là ông. Ông bằng lòng trở thành khách mời của buồi họp báo ra mắt sản phẩm của tập đoàn Ninh Đại chúng tôi, đây là vinh hạnh cho chúng tôi!”
Trần Ninh tươi cười giới thiệu: “Ông Đường, đây là vợ tôi, Tống Sính Đình, cũng là chủ tịch kiêm tổng giám đốc tập đoàn Ninh Đại.”
Ông Đường cười gật đầu: “Chào bà Trần!”
Tống Sính Đình nghe vậy, khuôn mặt xinh đẹp hơi ửng hồng.
Ngày thường, trong những dịp trang trọng, nhiều người gọi cô là Tống tổng, ít người gọi cô là bà Trần.
Tuy nhiên, từ trong cách xưng hô của Đường Nguyên Minh cô đã biết một chút tin tức.
Đường Nguyên Minh gọi cô là bà Trần, không phải là Tống tổng.
Điều này chứng minh, ông ấy có thể tham gia buổi họp báo ra mắt sản phẩm của tập đoàn Ninh Đại, phần lớn là nễ mặt quan hệ giữa ông ấy và Trần Ninh.
Nếu không, nếu tập đoàn dược phẩm tổng hợp mời ông ấy tham gia vào bắt kỳ hoạt động thương mại nào, ông ấy sẽ không đến.
Tống Sính Đình không khỏi liếc nhìn Trần Ninh, trong lòng tự hào về Trần Ninh: Trần Ninh có thể mời ông Đường tham gia buồi họp báo ra mắt sản phẩm, thật sự rất tuyệt.
Lúc này, Trần Ninh giới thiệu một người quan trọng khác là Tần Triều Ca với Đường Nguyên Minh: “Đây là bác sĩ Tần, thuốc điều trị ung thư gan Thanh Ninh của công ty chúng tôi do nhóm của cô ấy phát triển, cô ấy là người đóng góp lớn cho công ty chúng tôi.”
Tần Triều Ca giống một người hâm mộ được gặp thần tượng, cúi đầu nói: “Xin chào ông Đường!”
Ông Đường khẽ gật đầu: “Tre già măng mọc, sau này giới y học của Trung Quốc, trông cậy vào các bạn một thế hệ lãnh đạo y khoa mới.”
Tần Triều Ca hoảng sợ nói: “Không, không, chúng tôi vẫn phải để những người như ngài dẫn dắt.”
Trần Ninh cười nói: “Các người gọi là thừa kế có trật tự.
Không khiêm tốn cũng không khen ngợi lẫn nhau. Dù sao.
mọi người đều rất giỏi.”
Khi mọi người nghe thấy những lời của Trần Ninh họ không thể không bật cười.
Mà vào lúc này, bên ngoài có tiếng bước chân ồn ào.
Sau đó lại nghe thấy có người ngạo nghễ mắng: “Tránh ra, tránh ra, chó ngoan không cản đường, không được cản đường cậu chủ của chúng tôi!”
Đám người Trần Ninh khẽ cau mày!
Nhìn thấy ở ngưỡng cửa, một loạt vệ sĩ mặc vest cao cấp bước vào, những vệ sĩ này ngang bướng đẩy nhân viên tại hiện trường sang một bên.
Sau đó, một thanh niên mặc bộ đồ trắng, đeo kính vàng, một tay đút túi quần bước vào.
Người thanh niên này ăn mặc rất chỉnh tề, một chiếc khuy măng tinh tế nhỏ cài trên bộ vest.
Anh ta có làn da trắng, một khí chất tao nhã và quý phái toát ra từ khắp cơ thẻ.
Và hơi thở cao quý này là tự nhiên, bẩm sinh, nó chắc chắn không phải là thứ mà những người theo chủ nghĩa tân cổ điển bình thường có thể giả vờ.
Những người xung quanh không khỏi suy đoán, lai lịch của người đàn ông quý tộc này là gì?
Người đàn ông quý tộc bước tới trước mặt Trần Ninh và Tống Sính Đình, anh ta nhìn Tống Sính Đình, không khỏi lộ ra vẻ hơi kinh ngạc, nhưng ngay sau đó ánh mắt anh ta dời khỏi Tống Sính Đình, rơi vào trên người Trần Ninh.
Khóe miệng anh ta hơi nhếch lên: “Anh là Trần Ninh!”
Trần Ninh bình tĩnh nói: “Tôi là Trần Ninh, anh là?”
Người đàn ông quý tộc đưa tay đỡ kính vàng trên sống mũi, tao nhã nói: “Nhà họ Lý ở Bắc Kinh, Lý Tàng Phong.”
Nhà họ Lý ở Bắc Kinh!
Lý Tàng Phong!
Nhiều người có mặt tại hiện trường tỏ ra bàng hoàng khi nghe thấy tin tức này.
Nhà họ Lý ở Bắc Kinh, địa vị siêu phàm, so với nhà họ Lý một trong tám gia tộc lớn càng hiển hách hơn.
Nhà họ Lý có vô số nhân tài, kinh doanh, chính trị, quân sự đều có con cháu của họ!
Lý Tàng Phong cũng là nhân tài kiệt xuất thế hệ mới nhà họ Lý, nghe nói anh ta sẽ có cơ hội được đào tạo thành người kế thừa gia tộc họ Lý trong tương lai.
Đương nhiên Trần Ninh cũng đã nghe nói đến sự tồn tại của nhà họ Lý!
Chỉ là anh kinh ngạc nhìn Lý Tàng Phong trước mặt này, anh không có quan hệ gì với nhà họ Lý, Lý Tàng Phong đến tìm anh làm gì?
Lý Tàng Phong cao giọng nói: “Tôi đến tìm anh, là vì một chuyện!”
Trần Ninh nhíu mày: “Chuyện gì?”
“Bây giờ anh có thể cút được ròi, tôi sẽ không đổi họ, cũng sẽ không đeo bám nhà họ Lý các người.”
Nghe vậy Lý Tàng Phong mở to mắt!
Nhà họ Lý ở Bắc Kinh, là một gia tộc hiển hách!
Vô số người muốn leo lên nhà họ Lý đó là vinh hạnh của họ!
Nhà họ Lý chỉ cần tùy tiện đưa cho ít tài nguyên, cũng đủ để người đó hưởng thụ vô tận.
Vậy mà Trần Ninh lại từ chối yêu cầu của nhà họ Lý, thà tiếp tục mang họ Trần, chứ không thèm mang họ Lý?
Lý Tàng Phong hừ lạnh một tiếng: “Trần Ninh, đây là cơ hội mà anh đòi cũng không đòi được, anh đừng hồi hận.”
Trần Ninh cười lạnh: “Thật kỳ lạ, mẹ tôi đã cắt đứt quan hệ với nhà anh. Nhà anh nhìn mẹ tôi chết vì bệnh tật, từ đầu đến cuối không hề giúp đỡ mẹ tôi. Bây giờ anh lại chạy tới yêu cầu tôi đổi thành họ Lý nhà các người, các người có ý đồ gì?”
Lý Tàng Phong kiêu ngạo nói: “Như người ta thường nói, con gái của hổ không gả cho chó, mẹ anh gả cho ba anh, đây là điều xáu hổ nhất của nhà họ Lý chúng tôi!”
“Bây giờ mẹ của anh đã chết, Trần Hùng cũng đã chết.
Nhưng trong người anh chảy một nửa dòng máu nhà họ Lý chúng tôi. Chúng tôi không thể trơ mắt nhìn anh theo họ Trần của Trần Hùng, anh nhất định phải đổi thành họ Lý.”
“Cả con gái của anh, cũng phải đổi họ theo họ Lý!”
Trần Ninh khit mũi: “Nếu tôi từ chối thì sao?”
Lý Tàng Phong liếc nhìn Trần Ninh, cười lạnh: “Từ trước đến nay yêu cầu của nhà họ Lý chúng tôi chưa bao giờ bị từ chối, anh cũng không thể.”
“Theo tôi biết, anh đã xúc phạm đến nhà họ Trương ở Bắc Kinh.”
“Trước đó Trương Triều Thành đã nói, muốn giết cả nhà anh.”
“Nếu anh đổi họ thành họ Lý, có nhà họ Lý chúng tôi chống lưng, Trương Triều Thành gặp anh ngay cả rắm cũng không dám thả.”
“Nếu anh nhất quyết mang họ Trần của Trần Hùng sự xấu hổ của nhà lý chúng tôi, vậy thì cả nhà anh cứ chờ Trương Triều Thành tới tìm các người tính số đi!”
Trần Ninh nghe xong lãnh đạm nói: “Không nhọc các người quan tâm!”
“Tôi sẽ không đổi họ, cũng không cần nhà họ Lý các người chống lưng.”
“Về phần Trương Triều Thành, đêm nay ông ta sẽ chủ động quỳ gối xin lỗi tôi.”
Nghe vậy Lý Tàng Phong bật cười: “Nhà họ Trương là hào môn ở Bắc Kinh. Tuy thua xa nhà họ Lý của chúng tôi, nhưng chắc chắn không phải chỗ mà Trần Ninh anh có thể chọc vào.”
“Vậy mà anh lại khoe khoang Trương Triều Thành sẽ tới cửa quỳ xuống xin lỗi anh. Thật là buồn cười!”
“Tôi sẽ chờ xem Trương Triều Thành quỳ xuống xin lỗi anh, hay là anh bị Trương Triều Thành trấn áp chủ động đến nhà họ Lý chúng tôi cầu cứu, hahal”