*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hằm đẻ xe.
Trần Ninh nhìn hai tên khuôn mặt dữ tợn trước mặt lạnh lùng nói: “Mau cút đi trước khi tôi tức giận.”
What?
Trần Ninh dám bảo hai bọn chúng cút.
Thú vị, thú vị đấy!
Hai anh em Thành Càn và Thành Khôn đưa mắt nhìn nhau cả hai đều lộ ra nụ cười cân nhắc.
Thành Càn liếc nhìn Trần Ninh cười nhạo nói: “Ha ha, đúng là nghé con không biết sợ cọp là gì mà.”
“Mười mấy năm nay, người có gan dám đứng trước mặt anh em chúng tôi nói mấy lời như vậy cũng không có máy người.”
Thành Khôn từ nhỏ đã chơi đánh quyền anh, tính cách anh ta càng thêm hung bạo, lúc này anh ta cười lạnh nói: “Đại ca, nói mấy câu thừa thãi đó với anh ta làm gì, trực tiếp bẻ gãy cổ anh ta luôn đi, đem đầu anh ta về cho thiếu gia là được rồi.”
“Được.”
Thành Càn nói xong anh ta bắt đầu chuyển động thân người.
Anh ta như con hỗ xổng chuồng lao nhanh ra như một mũi tên đâm thẳng về phía Trần Ninh, tốc độ nhanh đến kinh người.
*“Nhóc con, nằm xuống cho tao đi.”
Thành Càn nói xong giơ nắm đắm trước mặt Trần Ninh.
Trần Ninh hừ lạnh: “Võ công mèo cào.”
Nói xong anh đưa tay trái lên nhẹ nhàng như đang hái hoa mà thuận tay nắm chặt lầy nắm đấm của Thành Càn.
Cái gì?
Hai mắt Thành Càn mở to, trên mặt lộ ra sự kinh ngạc vô cùng.
Một chưởng này của anh ta mạnh như rắn vậy mà Trần Ninh nhẹ nhàng thản nhiên đã có thể giữ chặt được?
Trần Ninh dùng tay trái giữ chặt lấy nắm đấm của đối phương, không đợi cho đối phương kịp hoàn hồn lại thì tay phải đã lập tức giữ lấy cánh tay đối phương.
Cạch một tiếng, cánh tay phải của đối phương bị bẻ gãy.
Thành Càn không nhịn được thảm thiết kêu lên một tiếng.
Tiếng kêu vừa vang lên thì Trần Ninh lại tiếp tục chiêu thứ hai, nắm đắm nhanh như tia chớp đập thẳng lên mặt anh ta.
Lại một tiếng kêu nữa vang lên.
Xương Thành Càn như vỡ vụn, mặt đầy máu tươi, đầu ngướng lên rồi ngã xuống đắt.
“Đại cai”
Thấy anh trai bị Trần Ninh giết chỉ bằng hai chiêu thức, Thành Khôn vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ hét lên một tiếng, không quan tâm gì nữa chỉ lao thẳng vào Trần Ninh.
Thành Khôn không giống với anh trai anh ta, anh ta từng tham gia thi đấu quyền anh, hơn nữa còn là quyền vương trong các cuộc thi đầu trong suốt chục năm nay.
Đấu quyền anh không có quy tắc, vì vậy thực lực của Thành Khôn mạnh hơn anh trai anh ta nhiều.
Anh ta còn chưa đến gần Trần Ninh đã bay một chân lên, bàn chân quét qua mặt Trần Ninh.
Một cước này nhanh như chớp, mạnh như sám.
Trần Ninh tháy vậy vẫn không chút do dự cũng đưa chân lên, tốc độ càng nhanh hon, lực càng mạnh hơn.
Bụp!
Chân hai người chạm nhau!
Rắc!
Tống Sính Đình vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ, trong lúc cô đang lo lắng vội vã muốn đi đến hầm đỗ xe để tìm Trần Ninh thì đúng vào lúc này một chiếc xe BMW dừng ở bên cạnh, sau đó thân hình cao lớn của Trần Ninh từ trên xe bước xuống.
Tống Sính Đình thấy Trần Ninh thì không nhịn được mà kêu thất thanh: “Ông xã!”
Tần Triều Ca cũng vui mừng nói: “Anh Trần, anh không sao thật là tốt quá.”
Trương Thiếu Đông cùng máy thủ hạ thì trợn mắt há mồm như gặp ma giữa ban ngày.
Trương Thiếu Đông nhìn Trần Ninh vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ lại có chút hoài nghỉ nói: “Anh anh anh, sao anh vẫn còn sống, hai anh em Càn Khôn song hồ đâu?” Nguồn truyen.one nhé cả nhả!
Trần Ninh bình tĩnh nói: “Bọn họ muốn đưa tôi đi gặp Diêm vương, Diêm vương không nhận, tôi đưa bọn họ cho Diêm vương thì Diêm vương nhận rồi.”
Cái gì?
Trương Thiếu Đông cùng đám thuộc hạ nghe tháy lời Trần Ninh nói thì kinh ngạc đến tròng mắt cũng muốn rớt ra ngoài.
Trần Ninh vậy mà đưa Càn Khôn song hổ đi gặp Diêm vương rồi?
Suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Trương Thiếu Đông là: Không thể nào!
Thực lực của hai anh em nhà họ Thành rất mạnh, năm đó bảo vệ cha anh ta đã làm bị thương hàng nghìn người, còn giết cả hàng máy trăm người.
Hai anh em một người quán quân đánh nhau, một người là quyền vương.
Trần Ninh sao có thể là đối thủ của anh em bọn họ được cơ chứ?
Có điều Trần Ninh cũng biết, Càn Khôn song hổ vô cùng trung thành với nhà họ Trương anh ta, tuyệt đối không có chuyện bỏ chạy giữa chừng được.
Trần Ninh nếu như có thể sống sót từ hầm để xe để đến đây thì Càn Khôn song hổ có khả năng thật sự đã chết dưới tay Trần Ninh rồi.
Lúc này anh ta nhìn Trần Ninh mặt đầy sợ hãi.
Trần Ninh mặt lạnh tanh bước đến, lạnh nhạt nói: “Xem ra hôm qua ở nhà hàng tôi dạy dỗ anh như vậy vẫn chưa đủ.”
Trương Thiếu Đông sợ hãi lùi lại, giọng run rầy nói: “Anh…
anh định làm gì, tôi cảnh cáo anh đừng có xông đến đây, nếu không anh sẽ chết thảm, người phụ nữ của anh cũng SỐ Trần Ninh lạnh nhạt nói: “Xem ra tôi phải đánh chết anh mới được.”
Trương Thiếu Đông nghe vậy liền kinh hãi đẩy máy thuộc hạ ở bên cạnh lên nói: “Các người cùng nhau lên, giết chết hắn cho tôi.”
Vài tên thủ hạ lập tức xông vào Trần Ninh.
Bụp bụp bụp!
Nháy mắt mắy tên đó đã bị Trần Ninh đánh bay.
Trương Thiếu Đông chỉ cảm thấy có một bóng người bay.
vèo trước mắt, ngay sau đó đã thấy Trần Ninh xuất hiện trước mặt anh ta rồi.
“Tôi liều mạng với anh!”
Trương Thiếu Đông hét lớn rồi giơ nắm đấm thẳng vào Trần Ninh.
Rắc!
Trần Ninh gio tay bẻ gãy cánh tay phải của Trương Thiếu Đông.
“Aaa”
Trương Thiếu Đông không nhịn được hét lớn, tiếng kêu thảm thiết như tiếng lợn bị chọc tiết.
Động tác của Trần Ninh không có dừng lại, vài tiếng rắc rắc liên tiếp vang lên, Trần Ninh tiếp tục bẻ gãy cánh tay phải rồi cả hai chân của Trương Thiếu Đông.
Bụp!
Sau khi bị bẻ gãy tay chân, Trần Ninh tiện tay ném Trương Thiêu Đông vào đâu một chiêc xe Rolls Royce khiên cho chiếc xe bị lõm một mảng lớn.
Trần Ninh nhìn Trương Thiếu Đông đang háp hồi lạnh lùng nói: “Quay về nói với nhà họ Trương các người, nếu như còn dám náo loạn thì những ngày tươi đẹp của nhà họ Trương sắp kết thúc rồi.”
Trần Ninh nói xong liền cùng Tống Sính Đình và Tần Triều Ca ròi đi.
Kinh thành.
Nhà họ Trương.
Bên trong căn nhà phong cách Giang Nam, phòng sách cổ xưa.
Lão gia nhà họ Trương, Trương Triều Thành sắc mặt xanh mét.
Ông ta vừa mới nhận được tin tức Càn Khôn song hổ mà ông ta sai đi để báo thù cho con trai đã bị Trần Ninh giết chết.
Nghiêm trọng hon là con trai ông ta một lần nữa bị Trần Ninh đánh trọng thương.
Vết thương lần này nghiêm trọng hơn nhiều so với lần trước.
Không chỉ tay chân gãy mà con trai ông bị Trần Ninh ném lên đầu xe dẫn đến sống lưng cũng bị thương nghiêm trọng.
Bên bệnh viện nói, vết thương ở tay chân có thể dễ dàng chữa khỏi chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, nhưng vấn đề xương ở lưng thì rất khó néu như làm không tốt thì có thể con trai ông ta sẽ nằm liệt giường suốt đời.
Sắc mặt âm trầm thường ngày của Trương Triều Thành lúc này càng thâm âm trằm hon.
Ông ta giống như một con rắn chuông dữ tợn, dường như lập tức muốn cắn người.
Lâu sau, ông ta chậm rãi nói: “Phân phó thủ hạ chuẩn bị, ta phải đích thân đến Đông Hải xử lý chuyện này.”
Những thuộc hạ đắc lực trong thư phòng đồng thanh đáp: “Rõ thưa lão gia.”