*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chủ khách sạn Trần Vĩ Kiên sợ đến tái mặt khi chứng kiến Trương Thiếu Đông bị đánh thành cái dạng này.

Một lúc lâu sau!

Anh ta mới hoàn hồn, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra lén gọi cho thư ký của thị tôn Thượng Hàng.

Ngay sau đó, thư ký chuyển cuộc gọi đến thị tôn Đàm Triệu Niên.

Đàm Triệu Niên chậm rãi nói: “Ông chủ Trần, có chuyện gì vậy?”

Trần Vĩ Kiên run rẫy: “Đàm thị tôn, chuyện lớn không hay rôi.”

Đàm Triệu Niên khẽ cau mày: “Chuyện gì?”

Trần Vĩ Kiên vừa khóc vừa nói: “Trương Thiếu Đông của nhà họ Trương ở thủ đô và Trần Ninh của tập đoàn Ninh Đại đang xảy ra xung đột. Hai bên đánh nhau và tôi không thể kiểm soát được tình hình…”

Cái gì?

Thị tôn Thượng Hàng Đàm Triệu Niên nghe vậy lập tức thốt lên kinh ngạc.

Ông ta vừa kinh ngạc vừa lo lắng, vội vã hỏi: “Tình huống bây giờ thế nào, Trần Ninh không bị thương chứ?”

Trần Vĩ Kiên trả lời: “Trần Ninh thì không sao, nhưng anh ta đã đánh bị thương Trương thiếu ở thủ đô. Mặt Trương thiếu giờ đã bê bết máu, anh ta sắp chết rồi.”

Đàm Triệu Niên nghe nói thiếu soái không sao, liền an tâm, vừa lau mồ hôi vừa nói: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt…”

Trần Vĩ Kiên đã hoàn toàn chết lặng khi nghe vậy!

Mặc dù Trần Ninh là người Trần gia, nhưng Trương Thiếu Đông lại là của Trương gia ở thủ đô đó!

Theo lý mà nói thì địa vị của Trương Thiếu Đông cao hơn Trần Ninh, Trương gia cũng nỗi bật hơn Trần gia nhiều, thị tôn nên quan tâm đến tình trạng của Trương Thiếu Đông hơn mới đúng chứ.

Tại sao nghe nói Trần Ninh làm bị thương Trương Thiếu Đông mà lại nói là tốt?

Trần Vĩ Kiên không ngốc, anh ta đã mơ hồ đoán được thân phận của Trần Ninh có thể không đơn giản như vậy từ những lời nói và việc làm không bình thường của Đàm thị tôn.

Chẳng trách Trần Ninh không coi Trương gia ở thủ đô ra gì!

Trần Vĩ Kiên bày ra vẻ mặt thê lương nói: “Thị tôn đại nhân, hai người bọn họ là thần tiên đánh nhau. Mấy người phàm như chúng tôi bị vạ lây rôi.”

“Trần Ninh đánh Trương thiếu bị thương trong khách sạn của tôi, tôi làm thề nào mới được?”

Giọng điệu của Đàm Triệu Niên lại trở nên uễ oải, ông ta nhàn nhạt nói: “Anh không cần phải lo lắng về chuyện đó, chỉ cần nhớ rằng không được đề Trần tiên sinh chịu thiệt, nếu không, khách sạn của anh cũng xong đời.”

Cái gì?

Nghiêm trọng vậy saol Trần Ninh rốt cuộc có lai lịch gì?

Trần Vĩ Kiên sửng sốt, không nhịn được nhỏ giọng thăm dò: “Đàm thị tôn, Trần Ninh rốt cuộc là ai…”

Đàm Triệu Niên hừ lạnh nói: “Không phải chuyện mà anh nên biết thì không nên hỏi quá nhiều. Càng biết càng nhanh chết. Anh không hiểu đạo lý này sao?”

Trần Vĩ Kiên đổ đầy mồ hôi trên trán sau khi nghe những lời này, mặc dù anh ta không hỏi được Trần Ninh rốt cuộc là ai, nhưng anh ta biết rằng lai lịch của Trần Ninh tuyệt đối đáng sợ.

Anh ta nhanh chóng nói: “Vâng, vâng, vâng, thị tôn tiên sinh, tôi đã biết phải làm thế nào.”

Đàm Triệu Niên nói: “Ừ, có chuyện gì phải lập tức báo cáo cho tôi.”

Trần Vĩ Kiên: “Vâng!”

Khi anh ta cúp điện thoại, nhiều nhân viên bảo vệ tại khách sạn của anh ta đã nhận được phần thưởng lớn vì đã tát Trương Thiếu Đông, thậm chí đến cả công việc cũng không buồn làm mà vui vẻ bỏ chạy.

Chỉ còn lại hơn chục nhân viên bảo vệ nhát gan không dám động tay là đang hồi hận.

Trương Thiếu Đông và đồng bọn nằm thoi thóp trên mặt đất.

Trần Ninh đưa Tống Sính Đình và Tần Triều Ca đến, thờ ơ’ nói: “Ông chủ Trần, tôi xin lỗi để chỗ của anh thành thế này. Nếu khách sạn có mắt mát gì thì hãy bảo người phục vụ gửi hóa đơn đến phòng chúng tôi.”

Trần Vĩ Kiên vội vàng nói: “Không có gì mắt, khách sạn của chúng tôi không có mát gì.”

Trần Ninh cười nói: “Tôi đã dạy dỗ đám lưu manh bắt lương này rồi, anh xử lý giúp tôi mớ hỗn độn này một chút.”

Trần Vĩ Kiên nói: “Vâng, vâng, vâng, không có vần đè.”

Sau khi Trần Ninh bỏ đi cùng Tống Sính Đình và Tần Triều Ca.

Trần Vĩ Kiên cười gượng gạo nói với người quản lý và nhân viên xung quanh anh ta: “Hãy gọi xe cấp cứu đưa Trương thiếu và những người khác đến bệnh viện.”

Tại thời điểm đó!

Tại khu VIP của Bệnh viện Nhân dân Thượng Hàng.



Phải biết hai anh em Thành Càn Thành Khôn chính là cao thủ võ công.

Người anh cả Thành Càn đã giành được mười chức vô địch đấu vật hạng nặng quốc gia liên tiếp!

Thành Khôn, người em trai thứ hai, đã vô địch đấu trường quyền anh chợ đen ngầm ở thủ đô trong mười năm liên tiếp, là quyền vương trong giới quyền anh ngầm ở Trung Hoa.

Trương gia có ân với hai anh em Thành Càn Thành Khôn nên sau này Trương Triều Thành đã chỉ rát nhiều tiền để mời hai anh em này về làm vệ sĩ riêng cho mình.

Một lần, Trương Triều Thành đàm phán cùng kẻ địch.

Không ngờ lại bị hàng ngàn kẻ địch phục kích!

Cuối cùng, hai anh em Thành Càn Thành Khôn đã bất ngờ bảo vệ được Trương Triều Thành, giết chết hơn 300 kẻ thù mở một đường máu thóat thân.

Sau trận chiến đó, tên tuổi của song hổ Càn Khôn đã vang dội khắp thủ đô.

Đêm đó, hai anh em Thành Càn,Thành Khôn đáp máy bay qua đêm đến thành phó Thượng Hàng, tỉnh Đông Hải.



Anh đi một mình đến hầm để xe, vừa mới đi tới bên cạnh chiếc BMW 740 mới tỉnh, đột nhiên cảm giác được hai luồng sát ý nồng đậm ập tới.

Anh quay đầu lại thì nhìn thấy hai người đàn ông trung niên từ trong bóng tối vụt ra.

Hai người này chính là Thành Càn và Thành Khôn!

Thành Càn cạo trọc đầu, trên đầu trọc có một hình xăm, đôi mắt rắn toát ra ánh sáng dữ tợn.

Mái tóc dài của Thành Càn phối hợp với khuôn mặt tái nhợt như người chết của hắn ta trông rất đáng sợ.

Trần Ninh khẽ nhíu mày: “Các anh là ai?”

Thành Càn, Thành Khôn nhìn nhau, cười lạnh nói: “Chúng tôi là người của Trương thiếu phái tới hỏi thăm anh.”

Vào lúc này, ở lối vào của Trung tâm Thương gia.

Hai mỹ nữ Tống Sính Đình và Tần Triều Ca đang đợi Trần Ninh lái xe đến đón.

Tuy nhiên, một chiếc Rolls-Royce Phantom lại dừng lại trước mặt họ.

Họ vừa mới đang thắc mắc tại sao Trần Ninh lại đổi xe?

Thì nhìn thấy Trương Thiều Đông bước xuống xe cùng hai tên thuộc hạ của mình, đắc ý nói: “Chào hai vị mỹ nữ, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Tống Sính Đình và Tần Triều Ca đều khẽ nhíu mày, Tống Sính Đình lạnh lùng nói: “Anh còn dám tới gây chuyện.

Chồng tôi sẽ lái xe ra khỏi bãi đậu xe ngay bây giờ. Anh nên rời đi càng sớm càng tốt.”

Trương Thiếu Đông cười nói: “Trần Ninh à2”

“Anh ta vào bãi đậu xe rồi thì đừng mong sống sót bước ra ngoài.”

“Hai vị mỹ nữ, từ nay về sau ở củng tôi đi, tôi bảo đảm hai người cả đời đều sẽ được hưởng vinh hoa phú quý, ha ha ha”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play