---•---

Trên giường, Tống Ngọc Trạch nghiêng người nằm cạnh Tống Trấn thiếp đi. Dường như sợ đè lên miệng vết thương của Tống Trấn, y hơi cuộn tròn thân thể, chỉ dám ôm cánh tay Tống Trấn.

Sau khi y tỉnh lại thì nhìn chằm chằm Tống Trấn mấy ngày, nhìn đến suốt đêm cũng không nỡ nhắm mắt, rốt cuộc hôm nay chịu không nổi nên mới ngủ thiếp đi. Nhưng mà tiếng hít thở của y rất nhẹ, cả người nhìn qua thực bất an, giống như một chút động tĩnh nhỏ cũng có thể đánh thức y.

Thạch Miểu không đành lòng, dặn dò người khác không được đi vào quấy rầy bọn họ, để Tống Ngọc Trạch nghỉ ngơi cho tốt.

Thêm mấy ngày trôi qua nhưng Tống Trấn vẫn chưa tỉnh lại, Tống Ngọc Trạch cứ như vậy nằm bên cạnh hắn, không muốn ăn gì, cũng không muốn làm bất cứ việc gì. Mở mắt ra thì nhìn chằm chằm Tống Trấn, mệt mỏi thì nhắm mắt lại ngủ một hồi.

Lục thấy y không ăn uống gì, thân thể lại càng ngày càng gầy, trong lòng cậu ta như bị kim đâm.

"Tốt xấu gì cậu cũng ăn một chút đi, truyền dịch dinh dưỡng cũng không phải là biện pháp. Tôi biết trong lòng cậu khó chịu, nhưng không ăn cơm thì làm sao có sức?" Lục khuyên y.

Tống Ngọc Trạch trầm mặc nhiều ngày như thế, rốt cuộc cũng đỏ mắt nhìn Tống Trấn nói câu đầu tiên: "Tôi không ăn...Một ngày ông ấy không ăn, tôi cũng không ăn."

Bởi vì không thể chịu khổ chung với hắn, không thể chia sẻ đau đớn với hắn, chuyện duy nhất y làm được cũng chỉ là việc nhỏ nhoi như không ăn cơm này cùng hắn. Tống Trấn không tỉnh lại, y ăn không nổi.

Trong lòng Lục chua xót, cậu ta không nói gì nhẹ nhàng sờ tóc Tống Ngọc Trạch, sau đó cũng đi ra ngoài.

Ở một tuần sau Tống Trấn tỉnh lại, ánh mặt trời trong phòng rất tốt, thậm chí còn hơi chói mắt, hắn cảm giác như mình vừa mới ngủ một giấc rất dài, lúc tỉnh lại muốn giơ tay lên che mắt thì cảm thấy cánh tay trái hơi nặng.

Hắn cúi đầu nhìn Tống Ngọc Trạch đang ôm cánh tay mình ngủ bên cạnh.

Tống Trấn sửng sốt, nhưng trong lòng lại ấm áp, muốn vươn tay xoa đầu y, có điều tay phải vừa nhấc thì lại động đến miệng vết thương, đau đớn khiến hắn hơi nhíu mày.

Hắn nhìn trần nhà phát ngốc một hồi, sau đó mới nhớ đến tình cảnh của mình. À, đúng rồi, hắn trúng đạn.

Đột nhiên, hắn cảm thấy thân mình trầm xuống, vốn dĩ Tống Ngọc Trạch đang ôm cánh tay hắn lại chuyển qua ôm chặt eo hắn, đầu chôn trên đó, chỉ thấy được mái tóc màu đen.

"Tiểu Trạch?" Hắn ngây ra, nhẹ nhàng kêu y, bởi vì thời gian lâu dài không nói chuyện nên giọng có chút nghẹn ngào.

Người trong lòng run lên, ôm hắn càng chặt hơn.

"Tiểu Trạch?" Tống Trấn lại kêu một tiếng.

Tống Ngọc Trạch hơi cử động, ôm hắn chặt hơn nữa, đầu chôn vào trên người hắn...Chỉ chốc lát sau nơi đó đã thấm ướt.

Tống Trấn hiểu được, tức thì một dòng nước ấm nảy lên trong hốc mắt, hắn vươn tay ôm lấy Tống Ngọc Trạch, nửa ngày cũng không nói gì.

Dần dần, quần áo bị nước mắt nóng bỏng thấm ướt một mảng lớn, trái tim của Tống Trấn theo đó từng đợt siết chặt, vành mắt hắn nhanh chóng đỏ lên, từng giọt nước mắt của Tống Ngọc Trạch như mạnh mẽ nện vào lòng hắn, khiến hắn vừa xót lại vừa đau.

"Tiểu Trạch, đừng khóc nữa được không? Ta không sao rồi, đừng khóc." Hắn cứng đờ vươn tay sờ đầu Tống Ngọc Trạch, khàn giọng trấn an.

Tống Ngọc Trạch rất ít khi khóc như thế, một chút âm thanh cũng chẳng có, toàn bộ cơ thể đang run rẩy. Cánh tay ôm Tống Trấn cũng gắt gao siết lại, như đang phát tiết cảm xúc sợ hãi bất an mấy ngày nay.

Tống Ngọc Trạch mất khống chế, không một tiếng động rơi nước mắt, khiến Tống Trấn vừa đau lòng lại vừa thỏa mãn. Hắn than nhẹ một tiếng, đột nhiên cảm thấy bản thân mình bị thương cũng không tính là gì. Nhưng Tống Ngọc Trạch khóc thành ra thế này, hắn lại không nỡ.

"Ngoan, bảo bối đừng khóc nữa. Để ta hôn con một cái nào." Tống Trấn cứ như vậy dỗ y.

Tống Ngọc Trạch ôm Tống Trấn không nhúc nhích, vùi đầu vào người hắn, chết cũng không ngẩng lên.

Tống Trấn dỗ y hồi lâu, Tống Ngọc Trạch vẫn như cũ duy trì tư thế này, không cho Tống Trấn nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình, có điều nước mắt cũng dần dần dừng lại nhưng vẫn ôm hắn không buông.

Tống Trấn dở khóc dở cười, trong lòng cũng thấy khó chịu, một tay nhẹ nhàng vuốt tóc Tống Ngọc Trạch. Hắn không biết nên nói gì để an ủi Tống Ngọc Trạch, hắn biết mình đã dọa y sợ rồi, trong lòng ảo não muốn chết, lại chẳng có biện pháp nào khác.

Tống Trấn không nói gì ôm Tống Ngọc Trạch thật lâu, hai người cứ trầm mặc như thế, tình cảm vừa mãnh liệt lại vừa nặng trĩu đè trong lòng bọn họ. Không khí trong phòng cũng như đang di chuyển chậm lại.

Qua hồi lâu, Tống Trấn nghe thấy Tống Ngọc Trạch trong lòng ngực hắn nói một câu:

"Tôi chỉ có ông..."

Tống Trấn nghe ra ý ngầm trong lời y nói, tôi chỉ có ông, cho nên đừng rời bỏ tôi. Nếu ông không còn, tôi cũng không muốn sống.

Mắt Tống Trấn đột nhiên đau xót, cảm xúc mãnh liệt khó lòng giải thích nhanh chóng lấp đầy ngực hắn. Hắn ôm chặt Tống Ngọc Trạch, nửa ngày mới nghẹn ngào nói một câu: "...Sau này sẽ không như vậy nữa."

Khi nói những lời này với Tống Ngọc Trạch, Tống Trấn thề, sau này hắn sẽ đối xử thật tốt với sinh mệnh của mình.

Hắn đã từng trải qua một cuộc sống không quan tâm đến chuyện gì, dù sinh hoạt có như thế nào, sống trên đời hay là chết đi hắn cũng chẳng quan tâm.

Nhưng hiện tại hắn có Tống Ngọc Trạch, sinh mệnh mỗi một ngày đều tràn ngập ý nghĩa, hơn nữa sao hắn có thể để Tống Ngọc Trạch lại một mình trên thế giới này?

Cho nên hắn phải sống thật tốt, cùng Tống Ngọc Trạch sống hạnh phúc. Chắc chắn mỗi một ngày sau này sẽ rất hạnh phúc.

Chẳng biết có phải thân thể Tống Trấn khác với người thường, hay là do muốn nhanh chóng khỏe lại mà vết thương của hắn đã thật sự nhanh chóng tốt lên, mấy ngày hôm trước sắc mặt còn tái nhợt, hai ngày sau đã trông bình thường lại, thoạt nhìn không sao nữa rồi. Chỉ là còn chưa thể xuống giường, bị Tống Ngọc Trạch bắt nằm ở đó.

Thân thể Tống Ngọc Trạch cũng nhanh chóng tốt lên, trước kia y chưa từng cảm kích trời xanh nhưng hiện tại nhìn thấy Tống Trấn, mỗi ngày trong lòng y đều cảm thấy biết ơn, y biết ơn trời xanh vì đã giữ Tống Trấn lại bên cạnh mình, không có mang hắn đi.

Dường như những chuyện khác cũng trở nên không còn quan trọng như vậy nữa. 

Sau khi thân thể của Tống Ngọc Trạch khỏe lại, chuyện xử lý vết thương của Tống Trấn đều giao cho Tống Ngọc Trạch.

Dù sao y cũng học y mà, thêm vào ngày đêm cẩn thận chăm sóc nên lúc sau Tống Trấn chưa hề bị phát sốt.

Chuyện của Tống Ngọc Trạch ổn thỏa rồi, Lục cũng từ biệt với y.

Trước khi Tống Ngọc Trạch tiễn cậu ta, hai người cùng nhau đi một chuyến đến trường trung học Kỳ Dục. Người đứng trông cửa vẫn là chú kia, thế nhưng lại còn nhớ rõ Tống Ngọc Trạch, vui vẻ cho bọn họ vào bên trong.

Vừa lúc đang là thời gian vào học, khắp xung quanh trường đều vang lên tiếng đọc sách lanh lảnh của bọn nhỏ, hoặc là tiếng giáo viên giảng bài. Hai người đi trong sân trường, đột nhiên cảm thấy thì ra trường sơ trung lại nhỏ như thế.

Ngoại trừ sân thể dục, một rừng cây nhỏ ở phía sau, còn lại đều là lớp học.

"Cậu còn nhớ nơi đó không? Lần đầu tiên tôi gặp cậu ở đó." Một bàn tay Lục cắm trong túi áo khoác, tay còn lại nâng lên chỉ chiếc băng ghế đá dưới bóng cây.

Tống Ngọc Trạch gật đầu, nói: "Ừm, lúc ấy cậu đang ngủ."

Lục nở nụ cười, trên khuôn mặt lộ ra biểu tình hoài niệm, đúng vậy. Khi đó, cậu ta rất thích Tống Ngọc Trạch. Mỗi ngày đều muốn nhìn thấy y, vừa ra chơi lập tức chạy đến đó, hy vọng có thể nhìn thấy người này. Có lẽ lúc ấy cậu ta thật sự rất thích y.

Rồi tại thời điểm mình không biết, thích một lần đã thích đến nhiều năm như thế.

"Tiểu Trạch, lần này tôi đi có thể sẽ không trở về nữa, gia đình tôi đã định cư ở M quốc, vốn dĩ tính...Thôi." Cậu ta muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói, cười dang tay ôm Tống Ngọc Trạch: "Chụp một tấm đi, hai người chúng ta."

Tuy rằng trong lòng Tống Ngọc Trạch hụt hẫng, nhưng vẫn cười cười, nói: "Được."

Hai người đứng cạnh ghế đá tại rừng cây nhỏ, Lục lấy điện thoại ra chụp một tấm.

Trong ảnh chụp, ánh sáng mặt trời ấm áp, bóng cây loang lổ, gương mặt Tống Ngọc Trạch thanh tú, khí chất trầm tĩnh, Lục ôm vai y, nở nụ cười ôn nhu.

Lục lắc điện thoại, nói: "Tôi sẽ giữ thật kỹ."

Vốn dĩ chỉ dành ra chút thời gian trước khi lên máy bay đến đây một chuyến nên hai người chụp ảnh xong rồi thì cũng ra khỏi trường.

"Tiểu Trạch?"

"Sao?" Tống Ngọc Trạch xoay mặt nhìn cậu ta.

Lục dán sát vào nhanh chóng hôn một cái trên má y, cười đắc ý: "Lần đầu tiên tôi hôn cậu, chính là ở chỗ này."

Tống Ngọc Trạch hơi giật mình, lấy tay xoa mặt, không biết nên nói gì.

Khuôn mặt Lục ôn nhu nói: "Rất xin lỗi, lần đó khi dễ cậu, còn có, cảm ơn cậu."

Mũi Tống Ngọc Trạch đau xót, y lắc đầu, trong lòng nghĩ, người nên nói xin lỗi cùng với cảm ơn là y mới đúng. Cảm ơn đối phương vì đã luôn ôn nhu ở bên cạnh y. Xin lỗi vì không làm được gì cho Lục, cũng chẳng thể đáp lại tình cảm của cậu ta.

Hai người đứng đó thật lâu, nhìn một chiếc taxi đang đến gần, Lục duỗi tay xoa đầu Tống Ngọc Trạch, tiêu sái nói: "Tôi phải đi rồi, đưa đến đây thôi. Bắt đầu từ nơi nào thì nên kết thúc ở nơi đó đúng không?"

Nói xong, cậu ta ngăn taxi lại, ngồi lên cười phất tay với Tống Ngọc Trạch.

Tống Ngọc Trạch đứng tại chỗ nhìn cậu ta, lông mi thật dài khẽ che lại đôi mắt xinh đẹp, nhìn không rõ cảm xúc bên trong, y vẫn luôn đứng đó, thẳng cho đến khi không còn thấy bóng dáng của xe taxi.

Y nhận được cuộc gọi từ Tống Trấn.

"Tiễn một người sao lại lâu như thế, trở về nhanh lên, không có con bên cạnh, vết thương của ta lại đau nữa rồi." Giọng Tống Trấn hơi mang theo ghen tuông truyền đến.

Tống Ngọc Trạch bật cười, nói: "Ừm, về liền đây."

Không lâu sau, Tống Ngọc Trạch nhận được tin nhắn của Lục.

[Mặc kệ người khác nói gì, chỉ cần cậu thấy hạnh phúc là được, tôi sẽ vĩnh viễn ủng hộ cậu - Lục]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play