---•---

Thân thể Tống Ngọc Trạch nóng vô cùng, trên làn da phiếm ra màu sắc đỏ bừng, đầu y đau nhức, ý thức cũng ngày càng trầm...

Một bé trai lớn lên ngọc tuyết đáng yêu đang ngoan ngoãn ngồi trong phòng học gấp hạc giấy. Da của cậu rất trắng, lông mi cũng rất dài, hai tròng mắt đen như mực, trông có vẻ thật yên tĩnh, cậu mặc tây trang cỡ nhỏ cùng với quần yếm, nhấp miệng chuyên chú gấp hạc.

Những bạn học khác thì lại vui đùa chạy tới chạy lui bên ngoài phòng học, trông cực kỳ náo nhiệt.

Lúc này, một bé gái đáng yêu mặc chiếc váy nhỏ đứng ngoài cửa sổ nhìn bé trai trong phòng học, hai má bánh bao trên mặt hơi đỏ, do dự một hồi rồi mới đi vào hỏi cậu: "Ninh An, bọn mình chơi dây thun ấy, cậu muốn chơi chung không?"

Ninh An ngẩng đầu nhìn bé gái, sau đó lại cúi đầu nghịch hạc giấy trong tay, nhẹ nhàng nói: "Mình không chơi."

Hai ngón tay của bé gái xoắn lại một chỗ, biểu tình dường như có hơi mất mát, rồi lại nhìn Ninh An nói: "Vậy mình cũng không chơi nữa, mình cùng cậu gấp hạc giấy được không?"

Ninh An trầm mặc không nói gì, duỗi tay lấy một xấp giấy gấp xinh đẹp từ trong cặp ra, đặt trước mặt bé gái.

Bé gái lập tức lộ ra nụ cười rạng rỡ, như một đóa hướng dương nhỏ, vui vẻ nói: "Giấy thật đẹp nha. Thật sự cho mình gấp sao?"

Ninh An gật đầu, thẹn thùng nở nụ cười, nói: "Cho cậu."

Sau đó hai đứa nhỏ bắt đầu vui vui vẻ vẻ chơi cùng nhau.

Lúc này, một nhóm bé trai mới vừa đùa giỡn thấm mồ hôi từ bên ngoài phòng học kêu la chạy vào, đứa bé cầm đầu nhìn bé gái cùng với Ninh An, đột nhiên cảm thấy không vui, đi giữ chặt tay bé gái: "Tiểu Nhã, sao cậu lại chơi với cậu ta? Đi thôi, chúng ta ra ngoài chơi trò cô dâu chú rể đi, cậu là cô dâu."

Tiểu Nhã không vui dẩu miệng: "Mình không muốn đi chơi với cậu, mình muốn gấp hạc giấy với Ninh An."

Bé trai bị từ chối thì mặt lập tức đỏ lên, trừng mắt nhìn Ninh An lớn tiếng nói: "Hạc giấy có gì vui, chúng ta ra ngoài chơi đi." Nói xong lại kéo bé gái ra bên ngoài.

Tiểu Nhã bị kéo đi mà dậm chân, sau đó lập tức khóc nấc lên.

Ninh An đứng dậy, giữ chặt tay Tiểu Nhã, nói với cậu bé kia: "Cậu làm cậu ấy khóc rồi, cậu ấy không muốn ra ngoài chơi với cậu."

Bé trai quẫn bách cực kỳ, mặt tức đến đỏ bừng, giận dữ trừng Ninh An, đột nhiên không nói lời nào nhào qua đẩy Ninh An ngã trên mặt đất rồi đánh cậu.

Hai đứa bé trai lao vào đánh nhau, bé gái dùng mu bàn tay quệt nước mắt đứng một bên khóc đến mức thở không ra hơi.

Chờ khi giáo viên tới, Ninh An đã nằm bất động ở đó, khuôn mặt tuyết trắng nhỏ nhắn xanh mét, hô hấp cũng mỏng manh vô cùng, một vòng xung quanh các bạn học đều đang lớn tiếng khóc thét.

Cô giáo nôn nóng bế Ninh An lên chạy ra ngoài.

Sau đó bé trai kia bị phụ huynh dẫn đến bệnh viện xin lỗi Ninh An, còn chưa nói gì đã khóc khàn cả giọng, tuy rằng mẹ Ninh đau lòng Ninh An, nhưng khi nhìn thấy đứa bé bị dọa thành như vậy thì cũng đành lắc đầu nói bỏ đi.

Cha mẹ của bé trai kia liên tục xin lỗi, sau khi về nhà thì xách con mình ra đánh cho một trận, dặn dò con mình sau này không bao giờ được đến gần Ninh An nữa.

"Các bạn nhỏ, hôm nay chúng ta sẽ chơi trò chơi nha, đầu tiên cô cho các em thời gian, các em tùy ý bắt cặp với bốn bạn để hợp thành một tổ, được không nào?"

"Vâng ạ." Mấy đứa bé hưng phấn chạy qua chạy lại để hợp thành một tổ bốn người rồi ngồi cùng nhau. 

Chỉ có một mình Ninh An ngồi tại chỗ không nhúc nhích, cậu bé cúi đầu, tóc đen che khuất mắt, đồng thời cũng không ai tìm cậu để hợp thành một tổ.

Cô giáo nhìn Ninh An nho nhỏ ngồi một mình ở đó, đau lòng vô cùng, rồi lại cười hỏi mấy bé khác: "Có ai muốn chung một tổ với Ninh An không?"

Trong phòng học đột nhiên yên tĩnh không ai nói gì.

Cô giáo đành phải cười nói tiếp: "Vì sao các em lại không muốn chung tổ với Ninh An? Ninh An cũng muốn chơi cùng các em mà."

Lúc này một bé trai giơ tay nói: "Thưa cô, chúng em không muốn chơi với Ninh An, bởi vì cậu ấy sẽ chết."

Các bạn học nhỏ giọng thảo luận nói đúng vậy, mẹ mình nói không thể chơi với Ninh An.

Vốn dĩ Ninh An ngồi đó không nói lời nào đột nhiên cúi đầu thấp hơn, mắt cậu hồng hồng, cố gắng không để cho nước mắt chảy ra, hai bàn tay nhỏ nắm chặt quai cặp. 

"Này, cậu biết Ninh An lớp 9 ban 3 không?"

"Vô nghĩa, ai không biết cậu ta, đứng nhất trường năm nay, lớn lên còn đẹp trai như vậy."

"Nghe nói cậu ta bị bệnh tim, sống không lâu."

"Hầy...Thật đáng thương."

"Ninh An luôn một thân một mình, dường như không có bạn bè thì phải?"

"Vậy cậu làm bạn với cậu ta đi."

"Gì chứ? Không được, chẳng phải nam thần chỉ để ngắm nhìn thôi sao? Nếu tôi tới gần cậu ta, chắc chắn sẽ bị nữ sinh trong trường mắng chết."

"Ha ha, chuyện này thật sự có thể xảy ra đó, hơn nữa sức khỏe cậu ta không tốt, luôn ngồi trong lớp đọc sách một mình, làm bạn với cậu ta chắc sẽ buồn chán lắm."

"Nghe nói Ninh An lại nhập viện, mấy nữ sinh trong lớp cậu ta sẽ phải đau lòng nữa rồi."

"Cho nên mới nói ông trời rất công bằng, cho cậu ta đầu óc thông minh cùng với khuôn mặt đẹp trai, sau đó lại khiến cho cậu ta bị bệnh tim. Quá công bằng luôn."

"Sao cậu lại nói như thế, có hơi quá đáng rồi đó."

"Ha ha, tôi chỉ nói vậy thôi, nếu bị mấy nữ sinh kia nghe thấy thì thảm."

Tống Ngọc Trạch đứng đó, mê mang bất lực nhìn từng cảnh tượng trước mắt, bên cạnh y là tốp năm tốp ba người tới tới lui lui thân mật nói cười, y đứng một mình, người xung quanh như không phát hiện ra mà đi xuyên qua y.

Tâm trạng u ám, cô tịch bao phủ khiến cho y cảm thấy nghẹt thở. 

Trái tim cũng rất áp lực, thật kỳ lạ, trái tim của y không phải đã tốt lên rồi? Sao lại còn cảm thấy khó chịu như thế.

Đột nhiên cảnh tượng lại thay đổi, lúc này đây y đang đứng giữa đường lớn.

Dòng xe như nước, người đi đường đều mang màu sắc trầm tối, từng chiếc xe xuyên qua thân thể y, lao vút chạy nhanh.

Y đứng ở giữa đường lớn, ngẩng đầu nhìn xem tòa nhà xung quanh, những ký hiệu không rõ, thành phố Kỳ Dục, trên thế giới có nơi này sao?

Y cảm thấy thật xa lạ, bốn phía xung quanh đều thật xa lạ, nơi này như lớn thêm, y đứng ở giữa lộ mà không biết nên đi về hướng nào.

Sợ hãi, khủng hoảng, bất lực, tất cả những cảm xúc trái chiều đánh úp vào y, y hét lên một tiếng, ngồi xuống đất bưng kín đầu.

Đột nhiên tiếng xe cộ cùng với tiếng người đi đường ồn ào bên tai đều im lặng, lập tức trở nên an tĩnh.

"Tiểu Trạch!"

Y nghe thấy âm thanh quen thuộc vang lên bên tai.

"Tiểu Trạch..." Người nọ lại kêu một tiếng.

Tống Ngọc Trạch ngây ra, chẳng biết tại sao mà khủng hoảng bất lực trong lòng lập tức biến mất, y ngẩng đầu, nhìn dòng xe cộ cùng với người đi đường khắp bốn phía biến mất, chỉ còn lại một người nam nhân cao lớn đứng trước mặt y, vươn tay về phía y.

Vẻ ngoài của người nọ có hơi hung dữ, nhưng lại rất tuấn tú, hắn cười với y, nụ cười mang theo ý vị sủng nịch cùng với một chút lưu manh, rất quen thuộc. Hắn vươn tay nói: "Tiểu Trạch, lại đây."

Trái tim Tống Ngọc Trạch đột nhiên nhảy dựng, một loại cảm giác quen thuộc nói không nên lời dâng lên trong lòng. Y nhìn người nam nhân kia, trong lòng uất ức vô cùng, mắt ê ẩm nhưng lại ngoài ý muốn cảm thấy yên tâm.

Y cười cười, đứng lên muốn nắm lấy tay nam nhân.

Rõ ràng khoảng cách rất gần nhưng lại nắm không được. Trong lòng Tống Ngọc Trạch hoảng hốt, không khỏi tiến lên phía trước vài bước, vươn tay của mình ra.

Nắm vào khoảng không, rõ ràng người này đang đứng ở trước mặt y, nhưng vô luận y muốn tiến về phía trước bao nhiêu bước để nắm lấy tay hắn thì hắn lại lập tức cách xa y bấy nhiêu bước. 

Trong lòng Tống Ngọc Trạch gấp muốn chết, y liều mạng chạy về phía trước, muốn kéo tay hắn lại, nhưng nhiều lần vẫn nắm vào khoảng không.

Y tức giận lớn tiếng nói: "Tống Trấn! Đừng đùa nữa."

Sau khi nói xong câu này, chính y cũng sửng sốt, ngay sau đó đau đớn tê tâm liệt phế lan tràn khắp toàn thân, đau quá, y chậm rãi ngồi xuống, miệng nhỏ hơi thở dốc, nước mắt từng giọt rơi xuống.

"Tống Trấn" trước mắt đột nhiên không cười nữa, xụ mặt nói: "Tiểu Trạch, ta phải đi." Nói xong cũng lập tức xoay người đi mất.

Tống Ngọc Trạch như bị búa tạ đập vào, sợ hãi chưa từng có nảy lên trong lòng, y đột nhiên lớn tiếng hô: "Không được!" Rồi ngồi dậy.

Vốn dĩ Lục đang ghé vào mép giường thiếp đi, bị tiếng hô hoảng sợ của Tống Ngọc Trạch đánh thức, tỉnh dậy thì thấy Tống Ngọc Trạch đang ngồi trên giường.

Tóc Tống Ngọc Trạch mướt mồ hôi, trên khuôn mặt tái nhợt đều là nước mắt, lông mi thật dài cũng thấm ướt, dáng vẻ như trông như là bị dọa vậy.

Lục đau lòng, ngồi dậy đỡ lấy Tống Ngọc Trạch, cẩn thận lấy khăn lông lau mặt cho y, nhỏ giọng nói: "Sao vậy? Gặp ác mộng?"

Ánh mắt Tống Ngọc Trạch vẫn cứ trống rỗng ngơ ngác ngồi đó, thân thể đang run rẩy.

Lục sờ tóc Tống Ngọc Trạch, ôn nhu nói: "Không sao, đừng sợ, có tôi đây."

Tống Ngọc Trạch được Lục trấn an, qua hồi lâu ánh mắt mới dần lấy lại tiêu cự, y vừa mới hồi thần, chuyện đầu tiên làm đó chính là giữ lấy tay Lục vội vàng hỏi: "Tống Trấn đâu?"

Lục chậc một tiếng, khó chịu nói: "Bản thân cậu hôn mê suốt 5 ngày, suốt 5 ngày đó cậu biết không? Tôi lo lắng cho cậu gần chết."

Tống Ngọc Trạch chỉ nhìn Lục chằm chằm, trong ánh mắt mang theo sợ hãi, âm thanh run rẩy hỏi: "Tống Trấn đâu?"

Lục nhìn cánh tay mảnh khảnh của Tống Ngọc Trạch, thở dài một tiếng, nói: "Chú ấy không sao, bác sĩ nói..."

Cậu ta còn chưa kịp nói hết thì đã thấy Tống Ngọc Trạch kéo ống kim trên tay xuống, đẩy cậu ta ra rồi chạy đi, giày cũng không mang, cứ để chân trần như vậy chạy ra ngoài.

Lục bị y đẩy mà sửng sờ, ngây người chốc lát rồi mắng một tiếng, sau đó lại lộ ra nụ cười khổ, đứng dậy cầm giày đuổi theo Tống Ngọc Trạch.

Cậu ta đi đến phòng của Tống Trấn, thấy Tống Ngọc Trạch đang đứng cạnh mép giường Tống Trấn, mắt thẳng tắp nhìn hắn chằm chằm, tay còn nắm thật chặt tay Tống Trấn, cứ như rằng sợ hắn biến mất vậy.

Không biết vì sao, Lục cảm thấy có hơi muốn khóc.

Cậu ta đứng bên cạnh Tống Ngọc Trạch, đặt giày xuống nhỏ giọng nói: "Mang giày vào đi, vừa mới hết sốt, cậu muốn bị lại lần nữa?"

Tống Ngọc Trạch vẫn không nhúc nhích mà chỉ lo nhìn Tống Trấn, không nói lời nào.

Lục thấy sắc mặt y tái nhợt, đành phải bất đắc dĩ nói: "Tống Trấn đã không sao, cậu nhìn tim chú ấy đập hữu lực như vậy, cậu cũng đừng lo lắng nữa. Trước tiên nên lo cho bản thân mình được không?" Cậu ta chỉ điện tâm đồ. Tiếp theo lại nói: "Cậu có đói không, 5 ngày chưa ăn gì, tôi kêu người làm đồ ăn cho cậu?"

Lục tự mình độc thoại cũng cảm thấy nhàm chán, cậu ta xem như lĩnh giáo được sự cố chấp của Tống Ngọc Trạch.

Cậu ta gọi người mang vào một chiếc giường đặt cạnh giường của Tống Trấn, để Tống Ngọc Trạch ngủ lại bên cạnh Tống Trấn, sau đó lại truyền dịch dinh dưỡng vào cho y.

Những chuyện này Tống Ngọc Trạch đều ngoan ngoãn tùy cậu ra sắp xếp, chỉ cần tay y đang nắm lấy tay Tống Trấn không tách ra là được, y nằm nghiêng lẳng lặng nhìn Tống Trấn, mắt cũng không nỡ chớp dù chỉ một chút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play