Cho dù thế giới bên ngoài chiến hỏa tán loạn, nhưng Huyết tộc luôn siêu thoát khỏi xã hội loài người. Đây cũng có thể được coi là dị năng được Thượng cổ lưu truyền lại, chủng tộc thuộc về đêm tối. Bọn họ có được thể chất cường đại, sức mạnh phi thường và sự bất tử, trong dòng lịch sự dài dằng dặc tạt ngang, sống dựa vào hút máu sinh vật khác, huyết thống cao quý và tà ác. Từ ngày loài người sinh ra cũng đã bắt đầu cùng nhau tồn tại, nhưng con người, chưa bao giờ biết sự hiện diện của bọn họ. Chỉ dựa một ít da lông ấn tượng và những hiểu biết lầm lẫn, mọi người bắt đầu gọi bọn họ là Quỷ hút máu.

Trên người Thấm Nhã, Thánh linh chi huyết và Hoàng đế linh huyết kết hợp hoàn mỹ với nhau, hoàn thành biến đổi. Thể chất và sức mạnh lúc này hoàn toàn không thể lấy trước kia mà so sánh được. Trong cái hoa viên bao trùm bởi đạn khói hiện thân, lưu lại một hình ảnh hoa lệ, làm tất cả mọi người đều kinh sợ đồng thời ngăn được tràn chém giết giữa người và Quỷ hút máu, cuối cùng Thấm Nhã và Y Nặc Mễ cùng nhau quay về thánh địa an nghỉ của tổ tiên.

Y Nặc Mễ lắc lư bay đến bên dòng suối, băng ngang bụi cỏ sau đó lại bay xuống đất, không nhanh không chậm đi tới, nhàn nhã dạo bước bên bờ suối. Ánh mặt trời chiếu sáng, ánh sáng chói mắt luôn làm cho Quỷ hút máu cảm thấy lười biếng. Đi tới gần người mình yêu, không phải cái loại gấp gáp vội vàng, trong lòng rất chắc chắn nên luôn có thể bình tĩnh, biết rõ người mình yêu đang ở đâu, thuộc về ai.

Ở ngay cái góc nhỏ bên cạnh dòng suối, bên dưới bóng râm, trên tảng đá đặt một bộ quần áo trắng để dòng suối tự mình cọ rửa. Ánh mắt khẽ dời qua bên khe nước, Y Nặc Mễ nở nụ cười, nhìn xem đây là cái gì? Da trắng nõn nà, thấp thoáng trong dòng suối như ẩn như hiện. Thấm Nhã đang nằm cách đó 5 bước chân, quay lưng về phía nàng, đang ngâm mình trong lòng suối chỉ lộ ra nửa cái lưng và bờ vai nhỏ.

"Coi có người ỷ nơi này không có người ~ lại càng to gan ~ đại cô nương gia không sợ bị xem hết, cũng không sợ bị sắc lang gặm đi mất a." Y Nặc Mễ không biết từ lúc nào lại như oan hồn quấn đến bên người Thấm Nhã, ngữ khí tà ác trêu chọc đầy mị hoặc, lại còn thè lưỡi ra liếm liếm sau gáy tai, hết sức hấp dẫn.

Đáng tiếc Tịch nữ vương đến chân mày cũng không thèm động, trực tiếp nắm được cái "ma trảo" đang bò đến trước ngực và nắm lấy lỗ tai của tên quỷ hút máu, bình tĩnh nói: "Nơi này chỉ có duy nhất một tên sắc lang, hơn nữa, cũng sớm không phải là 'cô nương' rồi."

Oạch ~ không phải 'cô nương', không nghĩ tới người đứng đắn như Thấm Nhã cũng nói những lời này. Trong lòng Y Nặc Mễ cười trộm không thôi. Bất quá sắc lang không có cô nương gặm đi được ngược lại lỗ tai còn bị người ta nắm trong tay, đành phải cười hì hì làm lành: "Như thế nào vừa vào đây liền không thấy người. Y gia Thánh địa là nơi đất lành, cảnh sắc thế nào?"

Tính cách của Thấm Nhã luôn là một học giả nghiêm cẩn, vấn đề Y Nặc Mễ hỏi, Thấm Nhã bắt đầu suy nghĩ trả lời, nghĩ một lúc, nói: "Khi đi vào sẽ cảm nhận được một loại cảm giác hài hòa, có một loại sức mạnh cường đại, nhưng có thể hấp thu, làm cho sức mạnh của bản thân để nên tràn đầy. Uhm. . . sức mạnh của Huyết tộc đúng là không thể tưởng tượng nổi, đến thân thể của chính mình cũng có chút không hiểu được. . . vừa rồi ở xa nhìn thấy sơn cốc này có nước, chỉ ý định muốn nhanh đi rửa mặt, không nghĩ tới nháy mắt trôi tới đây. . .

Trước thấy Tiểu Mễ hay biến mất, nhưng đến khi chính mình vô thức cũng như vây, cảm giác này thật là làm người ta không tưởng tượng nổi.

Cái người luôn có tinh thần tìm tòi nghiên cứu mọi sự vật không biết khi mình tập trung thì mê người đến cỡ nào. Trán hơi cúi xuống, tóc vén lên, những sợi tóc tùy ý rơi trên trán, trên má, lông mày cau lại biểu thị đang suy nghĩ gì đó. Một bộ dáng đứng đắng như vậy lại làm người ta sinh ra một cỗ dục niệm không thể khống chế ---- muốn xâm chiếm, muốn phá hư cái loại đứng đắng này, làm cho người kia vì mình mà mất đi khống chế.

Nghĩ tới đây, Y Nặc Mễ liền cảm thấy máu trong mình sôi trào lên. Trên người chỉ còn một cái thun 3 lỗ mỏng và quần lót, mà Thấm Nhã hoàn toàn không có ngăn cách gì, làn da bóng loáng không tỳ vết dán trên người, chỉ còn lại cái ôm mềm mại. Đôi mắt Y Nặc Mễ đỏ lên, con ngươi màu đỏ và nụ cười tà ác, vừa dịu dàng lại vừa ác ma hấp dẫn người bán đứng linh hồn: "Cái điểm nhỏ sức mạnh kia thì coi là gì. . . muốn nhiều hơn ~ chỉ cần ôm thật chặt, đem mình hiến cho. . ."

"A . . . ~ hương vị thật ngon," Y Nặc Nễ đưa lưỡi liếm lấy xương quai xanh đang lấp ló giữa dòng suối trong veo, trượt một đường xuống ngực, cuối cùng ngậm lấy cái nơi đỉnh phong giữa làn nước ngọt.

Uhmmm. Có được sức mạnh là giả, 'hiến cho' mới là thật." Bề ngoài của Thấm Nhã giống như đoan trang lãnh đạm hừ một tiếng, nhưng thân thể đã sớm tiếp nhận cầu hoan của người kia. Hai tay nhẹ nhàng vòng qua đầu Y Nặc Mễ, bản năng cong người lên như thể đem người mình yêu dung nhập vào trong ngực.

Những lời đó liền nhận được cái cười của Y Nặc Mễ đang chôn ở bên trong ngực, vòng tay qua thắt lưng Thấm Nhã, xấu xa bóp lấy bờ mông cong cong đàn hồi, nhẹ nhàng nâng lên: "Đều tại, dáng người sexy như vậy, giống như đang gọi mời ~ Tiểu Nhã Nhã chẳng lẽ không muốn? Hình như đã rất lâu rất lâu. . . cũng đã không nhịn được nữa. . . cuối cùng."

Vốn cho rằng Huyết tộc trời sinh không biết sợ, Huyết tộc sẽ không bị bất cứ áp lực gì. Thế nhưng khi đã nếm qua, nhớ đến cuộc đại chiến không biết sống chết, cảm nhận được sự đau thương của sống chết, cái loại áp lực này giống như một khối đá lớn áp ở trong lòng, nghẹn không thở nổi.

Mãi cho đến khi Thấm Nhã thức tỉnh, mới có thể lần nữa sống lại. Chỉ có thể thân mật đụng chạm, không có bất kì tầng quần áo cản trở nào, thân mật, là cái để phát tiết tốt nhất, muốn xác định Thấm Nhã là thật sự tồn tại.

Thấm Nhã đọc hiểu ánh mắt của Y Nặc Mễ, không nói thêm gì, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi hồng kiều diễm. Nhận lấy nụ hôn đầy tính xâm chiếm của Y Nặc Mễ, thuận theo mở miệng nhân lấy đầu lưỡi tham lam tiến vào, nhẹ nhàng mút lấy, đầu lưỡi mềm mại cứ thế quấn lấy nhau, nói rõ sự yêu thương của mình.

Nhận được sự cổ vũ của Thấm Nhã, hỏa diễm trong người Y Nặc Mễ ngày càng cháy mạnh. Trong cổ họng phát ra tiếng gầm, giữ chặt lấy eo Thấm Nhã, lấy tay Thấm Nhã ôm lấy eo mình. Hai người lơ lửng trong nước, giống như hai chú cá đang bơi, theo dòng nước du đãng.

Y Nặc Mễ lần nữa cúi xuống đem khỏa tròn cao cao kia ngậm vào miệng, tham lam mút vào, xuống xuống, đầu lưỡi vòng quanh hạt đậu nhỏ. Toàn thân đều run lên, giữ chặt tay Thấm Nhã đặt lên người mình: "Thấm Nhã. . . A ~ Thấm Nhã . . . cũng . . . muốn."

Đem đôi chân Thấm Nhã đang hoàn quanh eo mình kéo ra, tay Y Nặc Mễ giữ chặt mông áp vào mình. Cuối cùng, thân thể của hai người giao thoa, cuối cùng, hai người dùng nơi thân mật nhất của chính mình kề sát đối phương. Nơi tư mật nhất chạm nhau, nơi mềm mại nhất tương dán, nhẹ nhàng lắc lư, cong người dựa vào đối phương hận không thể đem đối phương dung nhập vào thân thể, không một chút khẽ hở. [Theo đầu óc trong sáng của mị thì đây là tư thế X :"3 – lời editor, beta còn nhỏ không hiểu chuyện :3 ]

Y Nặc Mễ có thể cảm nhận được nơi mềm mại của Thấm Nhã, cùng với nơi mềm mại của mình tương dán, cảm giác ướt át, theo động tác của hai người mà ngày càng mãnh liệt, sung sướng đến cực điểm. Thậm chí có thể cảm nhận được thân thể mẫn cảm của Thấm Nhã không khống chế được cái kích thích cực hạn này, đóa hoa nơi đó run rẩy, co rút. . .

"Tiểu Mễ. . .Ah ~ Ách ân. . . " Thấm Nhã phút chốc ôm chặt, cổ, bờ vai đều ngửa ra sau tạo thành một đường cong hoàn mỹ, cắn môi nhẹ giọng rên rỉ, rốt cuộc không chế được dòng điện từ trong bụng xẹt qua thân thể, cuối cùng tràn ra.

"Ah ách ——" Để cho người yêu đạt được cực điểm khoái hoạt, để cho một cô gái kiêu ngạo lại lãnh đạm này vì mình mà trở nên xinh đẹp không chế được, Y Nặc Mễ động tình cũng không hề báo trước đạt được cực điểm, ôm chặt Thấm Nhã, tham lam dán chặt nơi mềm mại kia không khống chế được mà toàn thân run rẩy. . .

Đến khi ý thức của cả 2 từ phương xa trở lại, thì cả hai không biết từ lúc nào đã bị dòng chảy đẩy tới nơi nước cạn, lúc này cả người đều nằm trên những đám đá hoa được dòng nước gội sạch. Trời xanh, cỏ xanh, nước trong, làm cho người ta thoải mái đến buồn ngủ, đến ngay cả cái người chả biết đa sầu đa cảm như Y Nặc Mễ đây cũng phải cảm thán: "Tiểu Nhã Nhã biết không, may mắn còn, may mắn lại một lần nữa trở lại bên người. Có thể tưởng tượng ngàn vạn năm và lúc bắt đầu, nhưng cũng không dám tưởng tượng nếu không có. Nếu như vậy, cái tính mạng vĩnh hằng ngàn vạn năm này, đại khái cũng chính là dày vò."

Thấm Nhã nhẹ cười, hôn hôn lên khuôn mặt của Y Nặc Mễ: "Người nói Quỷ hút máu lãnh huyết bạc tình, hẳn là chỉ do sợ yêu thích cái gì, nhưng lại không thể làm bạn ngàn vạn năm. Tiểu Mễ trước kia không hiểu cái gì là người yêu tốt, nhưng Tiểu Mễ lúc này là một người yêu tốt, sinh ra, gặp gỡ, chính là may mắn."

Y Nặc Mễ được khen, vui vẻ xoay người đem Thấm Nhã đặt ở trên bãi đá, cánh nhỏ vỗ vỗ đắc ý cười: "Về sau con người sẽ truyền nhau, sẽ ghi chép, có một người may mắn, quấn lấy một Huyết tộc vừa cao quý vừa mạnh mẽ, rất may mắn là làm cho người cao quý kia yêu mến, càng may mắn hơn chính là đã được tiếp nhận Huyết minh tôn quý, cuối cùng có thể làm bạn đến ngàn vạn năm ~"

"Quấn?" Thấm Nhã mở to hai mắt, cái tên tiểu quỷ hút máu này dám mở to mắt nói lời bịa đặt a: "Tiểu quỷ này năm đó đói bụng đến đáng thương, là tôi cảm thấy tiểu quỷ không tìm thấy đồ ăn này đáng thương nên mới đem vào trong nhà nuôi a."

"NGAO ~ mặc kệ," Quỷ hút máu bướng bỉnh, bắt đầu chơi xấu: "Chính là quấn."

"Quấn còn phải uy cho no bụng?"

"NGAO! Quấn quấn ~" Y Nặc Mễ dựa vào người Thấm Nhã, chơi xấu quấn lấy tay chân của mỹ nữ.

Tay chân Thấm Nhã bị giữ chặt làm toàn thân nhột nhột, cơ hồ không nhịn trận cười. Tay chân bị quấn lấy, đây rốt cuộc là ai quấn ai a?

Hai người đang vui vẻ bất diệc nhạc hồ (*), thì trong bụi cỏ bỗng vang lên tiếng bước chân xột xoạt, sau đó còn có tiếng ho khan. Y Nặc Mễ mở to đôi cánh ra đem mình và Thấm Nhã bao phủ hoàn toàn, lúc này mới nhe răng mà rống: "NGAO! Ai!"

Tiêu Quân từ bụi cỏ đằng sau đi ra, trong tay 'nhặt' theo một con mèo màu cam. Phần da cổ bị Tiêu Quân 'nhặt' lấy, bốn trảo khoa khoa tứ phía, nhưng không may là 4 tay cũng không với tới chỗ mỹ nhân, đem những đám cỏ bên người cào loạn. Ah meow quả nhiên là cùng một nhà, hai cái Huyết tộc dị tộc này như thế nào đều thích ức hiếp mèo con dẫn đường ah meow!

"Y điện hạ, tôi đến nói lời tạm biệt." Đôi mắt phượng đầy kiều mị của Tiêu Quân, nhưng thần sắc không còn giống với trước kia. Có chút ưu thương, thiếu đi lệ khí, chỉ còn một ánh nhìn bình thản.

Thấm Nhã yên lặng dựa trong ngực Y Nặc Mễ, nhìn Tiêu Quân cẩn thận đặt thân thể Chu Duẫn Văn vào nơi sâu nhất của hàn băng, lưu luyến vì người chải mái tóc dài đến mắt cá chân. Chải rất lâu, nhưng đôi mắt Tiêu Quân vẫn thủy chung ôn nhu nhìn Chu Duẫn Văn, giống như không phải chải tóc, mà là đang ghi nhớ những khuôn mặt của Chu Duẫn Văn. Cuối cùng cầm lấy một con dao nhỏ, cắt lấy tóc của mình, dùng tóc quấn thành dây, đem tóc Chu Duẫn Văn kết lại.

"Điện hạ, từng nói qua, việc tiếc nuối nhất chính là ở đêm tân hôn không thể cùng thê tử kết tóc. Lúc này Tiêu Quân đem tóc cả hai vĩnh viễn kết lại, có cảm nhận được không?" Tiêu Quân vuốt ve mặt Chu Duẫn Văn, âm thanh nghẹn ngào như khóc.

Chu Duẫn Văn cả đời này, đều theo đuổi tình yêu của nữ nhân này, nếu như hôm nay có thể biết, tất nhiên sẽ rất vui mừng. Đáng tiếc, lúc này không có một lời đáp lại nào, giống như một người đang ngủ say, yêu tĩnh không có bất cứ biểu lộ gì. Thấm Nhã nhẹ thở dài.

Tiêu Quân cũng không để ý Chu Duẫn Văn không đáp lại, cúi người nhẹ nhàng đem môi mình hôn lên môi người kia, lại ôn nhu tự nói: "Điện hạ, tuy không mở miệng nói, thế nhưng biết rõ sợ nhất là cái gì. Tiêu Quân sẽ không quên, sao có thể quên? Nói nhiều hơn nữa, cũng chỉ là cố chấp. Kỳ thật sớm đã biết rõ, những chuyện trước kia, những tình cảm mờ mịt kia, cũng sớm bị gió thổi tan. Sở dĩ chấp niệm, là vì không chịu thừa nhận yêu, có lẽ là còn quyến luyến với nhân thế. Có lẽ cũng là vì sự lựa chọn trong lúc giận dữ năm đó, cũng có thể là vô thức đã cho rằng muốn làm bạn suốt đời, cho dù lúc ấy có hận. Cho dù sinh mệnh có nhiều người hơn nữa, yêu nhất, là."

Thấm Nhã lại thở dài. Thâm tình của Chu Duẫn Văn đối với Tiêu Quân, đều đặt trong mắt người nhìn, Tiêu Quân không phải không yêu, thế nhưng đến tột cùng đều là số phận, an bài một kết cục như vậy. Thấm Nhã mở miệng nói: "Tiêu Quân, Tiểu Mễ đã đồng ý cho Chu Duẫn Văn ở trong hàn băng động."

"Lúc nào ---- NGAO~" Y Nặc Mễ nhe răng muốn phản bác, cúi xuống nhìn sắc mặt của nữ vương đại nhân, lập tức mất vẻ kiêu ngạo.

"Cảm ơn Y điện hạ, Tiêu Quân lúc này, không có ý gì khác, chính là cầu điện hạ chuyện này. Về phần. . ." Tiêu Quân nhìn xuống, nhìn Thấm Nhã và Y Nặc Mễ ôm nhau, lại dời ánh mắt đến bên người Chu Duẫn Văn, giọng nói càng thêm nhu hòa.

"Điện hạ, quê hương trước kia. Đáng tiếc vì chuyện của Tiêu Quân, giang sơn đổi chủ, thậm chí trăm năm mệt nhọc rời xa quê hương. Lúc này sẽ hoàn thành cái ước mơ, chính là tự mình đi tới những nơi tận cùng của giang sơn. Như vậy, tự do đi, mang theo tâm. Đi khắp thế gian, rồi lần nữa trở lại bên người, tâm, có thể thỏa mãn không?"

"Nếu như thỏa mãn, làm phiền điện hạ ngày đó, đem Tiêu Quân mang đi. Phải biết, trái tim của Tiêu Quân, là người."

Tiêu Quân đặt nụ hôn cuối cùng của mình lên lông mày của Chu Duẫn Văn, đây không còn là tình yêu, cũng không là kính mộ, mà chính là thương, nụ hôn tinh thần.

Vẫn một màu đỏ, vẫn xinh đẹp như vậy. Thấm Nhã và Y Nặc Mễ đứng trên đỉnh núi, nhìn nữ tử áo đỏ dần dần biến mất vào chân trời. Y Nặc Mễ ôm lấy bả vai Thấm Nhã, hôn lên trán cô, ôn nhu lẩm bẩm: "Thấm Nhã, yêu."

"Ân, yêu."

Nuôi trong nhà một con quỷ hút máu

End!

P/s: Còn 3 phiên ngoại nữa nhé :3

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play