Quỷ hút máu trời sinh xấu tính, tâm nhãn lớn như hạt đậu, ai đắc tội Huyết tộc, thì nhất định cũng sẽ bị trả thù. Có thể thấy, chỉ cần một điểm nhỏ bất thường, Orange ngẩng đầu giống như bị dọa đến xù lông, nhảy một bước dài: "Tiểu Mễ ngươi muốn làm gì vậy ah meow!"

Chỉ thấy chủ nhân nó sắc mặt âm trầm, răng dài lộ ra, khí tức tà ác quanh thân tản ra. Orange nhanh chóng trốn bên chân Thấm Nhã, tên mèo con này công phu cuốn theo chiều gió rất tốt (gió chiều nào theo chiều đó, 3 phải =]]), rất biết tìm chỗ dựa. Thấm Nhã cúi người sờ sờ đầu Orange, "Tiểu Mễ, Orange phục sinh là tốt rồi, em không phải lúc nãy còn nhớ thương nó sao."

Orange lúc vừa xuất hiện đã cảm giác được sự biến hóa của Thấm Nhã. Đồ ăn yêu thích của Thấm Nhã biến thành huyết tộc a meow, huyết thống thuần túy giống như chủ nhân của nó, đã không còn là mẫu nhân nữa rồi a meow ~

Mỗ ma bộc vì vậy trong lòng rất nhanh đặt một khái niệm mới cho Thấm Nhã, mẫu nhân thì không thể tùy tiện tới gần, còn mẫu Huyết tộc lại là chỗ dựa tốt nhất. Cái vuốt ve này của Thấm Nhã giống như tiếp tay cho Orange, nó thuận thế dùng móng vuốt ở bên tay áo của Thấm Nhã từ từ bò lên, chân sau cố sức đạp đạp, thoáng một cái liền chui lên ngực cô. Trốn trong vị trí an toàn, mới thò đầu ra, hướng Y Nặc Mễ trưng ra khuôn mặt mèo cười.

Khóe miệng Thấm Nhã khẽ cong lên, nhẹ nhàng tới gần Y Nặc Mễ, đem sức nặng toàn thân giao cho nàng, nhẹ nói: "Tiểu Mễ và Orange, tất cả mọi người đều không có việc gì rồi."

Cô từ nhỏ không có người thân, đây là cái cảm giác Y Nặc Mễ nói vĩnh viễn cô độc ? Có lẽ cái này chính là vận mệnh mà thượng thiên ban cho cô, chính là để cho đi đến được ngày hôm nay. Cô rất may mắn, đã tìm ngôi nhà cho mình. Hai người vĩnh viễn cô độc gặp được nhau, yêu nhau, đã vượt qua một khoảng cách lớn, đã vượt qua trói buộc giới tính, vì thế đã trở thành không còn cô độc. Cho nên nói cả hai đều rất may mắn đi.

Sắc mặt Y Nặc Mễ dịu xuống, giương tay ôm chặt Thấm Nhã, nàng hiểu rõ suy nghĩ của người kia. Cái người nhìn vẻ như lãnh tình, một băng sơn mỹ nữ luôn cao cao tại thượng bất cận nhân tình, kỳ thực đáy lòng luôn tràn đầy tình cảm, chỉ là người khác không có may mắn như nàng, không thể cảm nhận được.

"Dracula chết rồi, hiện giờ không còn chuyện gì khó giải quyết nữa. Ta Y Nặc Mễ ra tay, bất cứ chuyện gì cũng không còn là vấn đề, Tiểu Nhã Nhã chị thấy đúng hay không!" Y Nặc Mễ muốn chọc cười Thấm Nhã.

Thế nhưng nàng nhắc tới cái này, Thấm Nhã ngược lại như nhớ đến gì đó. Tất cả mọi chuyện, thật sự đã xong sao? Những người liên quan đến chuyện này không chỉ có mỗi Huyết tộc, Tiểu Mễ sẽ không quan tâm đến chuyện của xã hội loài người, thế nhưng cô vẫn không quên chuyện này còn dính đến cảnh sát. Những phiền toái của con người, những cái người tự xưng là muốn cứu rỗi nhân loại sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội tìm hiểu chân tướng quỷ hút máu như cảnh sát, học giả, các tổ chức nội bộ, cũng sẽ theo Dracula chết mà giải quyết được sao?

Thấm Nhã vẫn còn trầm ngâm, Orange ngược lại không đầu không đuôi mở miệng: "Có máy bay ah meow."

"NGAO người ta đang nói chuyện ngươi khi không nhắc tới máy bay gì chứ, phi ---- Huh?" Y Nặc Mễ lập tức cảm giác được cái gì đó không đúng, cái mảng núi rừng rộng lớn này là lãnh thổ tư nhân, đường không đường biển gì đều cấm hết. Thế nhưng lúc này nàng rõ ràng nghe được tiếng máy bay trực thăng, đang bay tới gần, hơn nữa động tĩnh chung quanh cũng phá vỡ đi cái bầu không khí yên tĩnh lúc này.

Trong sân của trang viên lập tức vang lên tiếng thắng xe, tiếng động cơ, đèn xe và đèn trên trực thăng chiếu xuống làm cho một nơi tối đen như mực bỗng nhiên sáng bừng lên. Chỉ một chốc, tiếng còi cảnh sát và tiếng loa từ xe cảnh sát vang lên, cái tràng cảnh này xuất hiện, chỉ cần người có hiểu biết một chút liền dễ dàng biết đây là tình huống gì ---- các nàng đang bị rất nhiều cảnh sát bao vây!

Ý thức địa bàn của Huyết tộc rất mạnh, một khi cảm thấy lãnh địa bị xâm phạm, bản tính ác ma liền thoáng một cái không khống chế được. Khuôn mặt Y Nặc Mễ âm trầm giống như muốn lao ra cùng mọi người liều mạng, Thấm Nhã đè lại, cô kéo nhẹ bức màn ra quan sát bên ngoài. Cửa lớn hoa viện bị mở ra, trong sân đậu đầy xe cảnh sát, người bao vây bên ngoài đông không kể, ước chừng có hai ba chiếc trực thăng đang bay không ngừng xung quanh trang viên và vùng núi phụ cận.

Xem ra cảnh sát đã nhận được tin báo xác nhận nơi này và Quỷ hút máu có quan hệ, hơn nữa còn biết rõ cô đang ở trong này, bằng không cũng sẽ không xuất lực lượng một cách quy mô thế này tiến vào mảnh đất tư nhân. Thấm Nhã cẩn thận quan sát, trên mỗi cửa xe đều trang bị một súng vác vai, đạn lên nòng đặc công, được khiên chống đạn kiềm giữ, nếu có bất ngờ liền ----

"Là Alex." Thấm Nhã buông bức màn.

"NGAO! Người sao lại phiền như vậy! Đây là đất tư nhân, vài thập niên đã không có ai dám tùy tiện vào đây, xâm phạm lãnh địa của bổn điện hạ đều phải chết, chờ ta đi ra ngoài đem bọn hắn toàn bộ giết hết." Sát ý Y Nặc Mễ ngày càng nhiều.

Thấm Nhã dĩ nhiên biết rõ năng lực của Y Nặc Mễ, nàng muốn đại khai sát giới, bao nhiêu pháo đạn cũng không phải là đối thủ của nàng. Cho nên đều biết được, đạo đức mười phần, lại có lương tâm bác sĩ như Thấm Nhã đây liền cực lực khuyên can Y Nặc Mễ "xúc động", cô muốn ngăn không phải là cảnh sát giết các nàng, mà là Y Nặc Mễ giết cảnh sát.

"Em trước đừng nóng giận." Thấm Nhã thử dùng logic thuyết phục nàng: "Chuẩn tắc cao nhất của Huyết tộc là che dấu sự tồn tại, không để cho con người thấy được, cũng không muốn con người biết được hành tung và lai lịch của ngươi. Em ngẫm lại xem, cần gì phải để cho nhưng cái người vô tri lại có thành kiến kia nhìn thấy em. Không bằng chúng ta rời khỏi đây, để mặc bọn họ."

Y Nặc Mễ vỗ vỗ cánh nhỏ, nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "NGAO được rồi, làm cho bọn hắn phí công vô ích, gào!"

Thấm Nhã còn chưa cảm thấy may mắn vì khuyên được tiểu ác ma, thì Alex đã không chịu bỏ qua, dùng cái loa công suất lớn nói to: "Tiến sĩ Tịch, cảnh sát biết cô đang ở bên trong. Cô đã vi phạm đạo đức khoa học, tổn hại luân lý, vì nghiên cứu của cá nhân mà làm ra hại lợi ích của con người. Cô nếu không hợp tác, thì đây là thông điệp cuối cùng, cảnh sát sẽ đối với cô và trợ thủ của cô áp dụng hết tất cả mọi biện pháp!"

Thợ thủ. . . Tề Bộ và Trần Tĩnh! Thấm Nhã cả kinh, ở xa xa bên ngoài, Tề Bộ và Trần Tĩnh hai người tay bị còng bị bốn cảnh sát áp giải lên phía trước.

"Tịch! Không được đi ra, đi nhanh lên! Ah ----" Tề Bộ hô một nửa, đã bị tên cảnh sát áp giải đánh ngã một cái.

"Tề Bộ! Các ngươi thả ta ra!" Trần Tĩnh lo lắng gọi to, giãy giụa không thoát.

"Tề Bộ, Trần Tĩnh!" Thấm Nhã luôn bình tĩnh lúc này cũng không còn thờ ơ được, cô mở cửa sổ ra.

Nhưng cái này chẳng khác nào làm lộ vị trí của các nàng, "Bằng bằng" một hồi tiếng súng dày đặc vang lên, viên đạn bắn trúng cửa sổ tạo ra một cái hình mạng nhện. Y Nặc Mễ nhanh nhẹn ôm Thấm Nhã về, con mắt tối sầm lại, vung tay tạo thành một cuồng khí cường đại. Cảnh sát lập tức bị hất ngã xuống, một tràng rên rỉ vang lên.

Alex không kềm được, gào thét ra lệnh: "Nổ súng yểm trợ, đột kích, đột kích! Xông vào, phải bắt sống!"

Một bên là cảnh sát không đạt được mục đích không chịu bỏ qua, một bên là Quỷ hút máu khát máu hiếu chiến, tràng diện liền rất nhanh rối loạn. Một cơn mưa đạn pháo không ngừng bắn lên bên cái cửa sổ tầng 2, mây đen trên trời thì bắt đầu biến thành màu đỏ, ánh trăng yêu dị biến thành một màu đỏ tươi như máu, cuồng phong màu đen phá vỡn nhưng tấm kính thủy tinh, rồi đồng loạt bắn về phía dưới.

Cảnh sát hình sự quốc tế trang bị đầy đủ như thế còn không chống đỡ nổi, Tề Bộ và Trần Tĩnh hai người tay không tấc sắt càng chật vật không chịu nổi, núp sau xe cảnh sát một hồi trên người đã đầy thương tích.

Y Nặc Mễ phóng lên trời, giống như cùng ánh trăng dung hợp, chỉ để người ta thấy được một thân ảnh màu đen giống như một ác ma, áo choàng giơ lên, hai tay mở ra càng làm cho ma lực phát ra mạnh mẽ. Orange không biết từ lúc nào cũng đã lôi ra một cái súng đặt vai, gánh trên lưng, thừa dịp hỗn loạn bò lên nóc nhà hướng đám cảnh sát phía xa bắn một phát. Trong ngọn núi liền loạn một đoàn, cảnh sát thương vong ngày càng nghiêm trọng. Cái này vốn không phải là chiến tranh, đáng sợ nhất chính là con người căn bản không biết mình đang chiến đấu cùng ai, cũng không biết người kia đang ở nơi nào, chỉ biết cầm súng trong tay bắn quàng.

Thấm Nhã nhìn thấy hết tất cả, trong lòng đau thương khó nói nên lời. Con người đối với những loài khác mình đều có khuynh hướng giết chóc, cho dù đều là con người nhưng khác quốc gia chủng tộc, hay là đối với Huyết tộc khác loài. Loại khuynh hướng này đã mang đến những trận chiến đẫm máu vô tận, cô dùng cả đời mình đều dùng hết sức mình để cứu sinh mạng người khác, nhưng giờ phút này, đã hoàn toạn vi phạm phạm vi nhận thức của cô ---- không muốn có người đổ máu, bởi vì cô mà chết.

Cảnh tượng này khiến trái tim Thấm Nhã đau nhói.

Loại cảm xúc này làm cho sức mạnh của cô hiện ra. Thân thể Thấm Nhã chậm rãi bay lên, càng ngày càng cao, cuối cùng dừng lại ở bên đỉnh tháp giữa trang viên. Thấm Nhã cũng không biết mình có sức mạnh như vậy, nhưng bản năng cô biết mình có thể làm được, giơ tay lên ngăn xoáy lốc Y Nặc Mễ tạo ra, bản năng biết rõ những viên đạn kia cũng sẽ không chạm được vào người mình, đầu ngón tay nhẹ nhàng vẽ một cái, giống như tạo một tấm lưới vô hình. Ánh mắt của cô nhìn thẳng vào phía ánh trăng biến thành một màu đỏ như bảo thạch, âm lượng bình thường nhưng làm cho tất cả mọi người đều nghe được rõ ràng ----

"Đều dừng lại."

Ngữ điệu bình tĩnh nhưng lại vô cùng uy nghi. Tiếng súng dừng lại, tiếng xe ngừng, gió lốc cũng ngừng, mây đen tản ra, ánh trăng sáng chiếu xuống người Thấm Nhã, tất cả mọi người giống như mê muội si ngốc nhìn cô gái áo trắng phấp phới đang đứng dưới ánh trăng. Cô thập phần xinh đẹp, mái tóc đen dài đến thắt lưng bị gió thổi đong đưa, thân hình thanh mảnh mang theo một loại uy nghi, lại mang theo một chút yêu dị, lại cao cao tại thượng khiến người khác không thể nhìn thẳng, cứ thế mà tự nhiên thuần phục.

Thấm Nhã không nói gì nữa, chỉ là dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng những người dưới chân cô, biểu lộ bình tĩnh. Cao quý như vậy.

Đám người chậm rãi tản ra, buông vũ khí trong tay, lệ khí trong mắt đều mất đi, tất cả đều trở nên bình tĩnh. Cho đến khi mọi người tận mắt nhìn thấy nữ thần ánh trăng kia dắt tay tên ác ma giống như đang dắt một sủng vật ngoan ngoãn mang đi, thân ảnh chậm rãi tiêu biến, cuối cùng ở trước mắt mọi người hoàn toàn biến mất.

Alex thở hỗn hển móc cái súng sau lưng ra, giẫm chân gào rú: "Khốn kiếp, đều thất thần cái gì, cầm súng lên bắn cho ta, đội đột kích tiến vào trong, nhanh lên! Các ngươi muốn trái lệnh ư!"

Đội đặc công nhìn nhau, nhưng cũng không ai động đậy, không ai nói chuyện. Lúc này một âm thanh to ở sau lưng Alex vang lên: "Bọn họ sẽ không nghe lệnh của anh. Alex, anh đã bị cách chức. Thế lực của Tào Bằng đã bị một mẻ tóm gọn, mà bằng chứng những chuyện xấu anh đã làm cũng đã bị tôi trình lên, bây giờ nghe tôi ra lệnh, anh đã bị bắt."

Thân hình cao lớn của Lý Cường từ phía sau từ từ tiến lên, mặc một bộ đồ màu đen, đôi mắt bị tơ máu che kính, râu đen trên cằm lại càng làm cho hắn thêm vẻ trầm ổn uy vũ. Tập thể cảnh sát đang yên lặng nãy giờ giống như ý thức trở về đồng thời hành động. Giống như lúc bọn hắn chấp hành nhiệm vụ thường khác, lui lại lui lại, thu thập tàn cuộc, phi thường ăn ý không ai nhắc lại những chuyện hồi nãy, rất kỷ luật tự động làm đúng chức vụ. Alex còn chưa kịp rút súng, thì liền một đoàn cảnh sát bao vây, áp giải vào trong xe.

10p trước chiến hỏa càng toán loạn nhưng giờ khe núi liền trở lại vẻ tĩnh lặng lúc đầu, hoa viên xinh đẹp giống như được ánh đèn chiếu sáng, lẳng lặng đứng dưới ánh trăng, giống như lúc bắt đầu trải qua vài thập niên, không còn có người bái kiến chủ nhân nơi tòa trang viên này nữa. Lý Cường đứng lặng yên trong cái sân vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm này, không tự giác nhìn qua tòa tháp, hắn vừa rồi lỡ mất. . . là Thấm Nhã ư?

Thấm Nhã. . . Tiêu Quân. . . thậm chí là Y Nặc Mễ và cả Chu Duẫn Văn. Bỏ lỡ tối nay, phải chăng còn có cơ hội, ở hắn sinh thời có thể lần nữa thấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play