Chương 97: Thế giới 4 - Yêu là một tia sáng màu xanh lục (11)

Editor: Tiêu

Beta:Min

Diệp Anh biết mình nói cũng không có tác dụng gì, Lâm Tiện mà thôi, vị quan chỉ huy tiền tuyến người Jordan khi gặp ông chủ còn run cầm cập. Cô cũng chỉ nói như vậy, đặt tách trà xuống liền mặc kệ Lâm Tiện ngồi ở phòng khách, bản thân chạy qua một bên ngồi chơi điện thoại.

Không biết qua bao lâu, lúc Lâm Tiện cảm thấy sống lưng muốn tê rần thì cửa phòng ngủ được mở ra từ bên trong.

Lâm Tiện không khỏi run lên, lập tức đặt tách trà xuống đứng lên, siết chặt năm ngón tay, "Cậu"

Thời Kham tùy tiện mặc một cái áo sơ mi đi ra, tóc mái tán loạn, vạt áo cũng chưa cài, trong con ngươi đen nhánh có một chút cảm xúc hờ hững.

"Ăn chưa?" Tóc Thời Kham lộn xộn lại ẩm ướt, hắn tùy tiện buộc lại, một tay vuốt tóc rơi ra sau gáy, lộ ra gương mặt góc cạnhđầy soái khí, động tác tùy tiện.

Ánh mắt của hắn cũng không có bất kỳ sự chán ghét nào, Lâm Tiện lại cảm thấy cổ họng co rút, sau lưng mồ hôi ướt đẫm.

"Vẫn, vẫn chư..."Ngẩn người trong chớp mắt, Lâm Tiện thành thật nói.

Thời Kham cẩn thận đóng cửa lại, tùy tiện đáp một tiếng, đi về phòng bếp, "Tôi làm bánh trứng cho Gia Gia ăn, thuận tiện cậu cũng ăn một chút đi."

Lâm Tiện hơi nhíu mày, gật gật đầu, "Vâng."

Không lâu sau Thời Kham liền tắt bếp, đặt lên bàn một phần bánh trứng cà chua, gọi Lâm Tiện qua, sau đó bưng một phần vào phòng ngủ. Bóng người của hắn biến mất, tinh thần căng thẳng của Lâm Tiện mới thoải mái hơn chút, ngồi xuống ăn bánh mà không nếm được vị gì, căn bản không dám nghĩ người ở trong phòng ngủ là ai.

Lúc Thời Kham trở lại, Nhiếp Gia đã nằm lỳ ngủ ở trên giường, nửa khuôn mặt như muốn chôn vào trong gối, dáng vẻ ngủ say tựa như một đứa nhỏ không hiểu thế sự.

Thời Kham không nhẫn tâm quấy rầy y, lúc cầm tay Nhiếp Gia muốn đặt tay y vào trong chăn thì Nhiếp Gia bỗng nhiên tỉnh lại.

Trong mắt y là sự mệt mỏi sau khi làʍ ŧìиɦ, ở hõm cổ một mảnh vệt đỏ, Thời Kham nhìn mà đau lòng, nhẹ giọng nói: "Đã 2 giờ sáng rồi, ngủ tiếp đi."

Không biết Nhiếp Gia lầm bầm cái gì trong miệng, duỗi tay ôm eo Thời Kham rồi nhắm hai mắt lại.

Kì quái là Thời Kham nghe hiểu, cười xoa xoa đầu Nhiếp Gia, nói: "Bánh trứng của em làm xong rồi."

Nhiếp Gia nghe xong, rõ ràng mệt đến mức đầu óc mơ mơ hồ hồ nhưng vẫn chịu khó ngồi dậy, nhất định phải ăn xong bánh trứng. Thời Kham nói chuyện phiếm với y, nhìn y chậm rãi ăn khuya xong thì rót cốc nước cho y súc miệng, lúc này mới dỗ người nằm vào ổ chăn.

"Anh không ngủ với em à?" Nhiếp Gia nhìn Thời Kham bưng đĩa muốn đi ra ngoài, đưa tay ra từ ổ chăn kéo tay áo của hắn.

Thời Kham cười nói: "Anh đi rửa đĩa, rửa xong sẽ trở lại."

Nhiếp Gia liền buông tay ra, nhìn hắn đi ra ngoài, con ngươi sáng lấp lánh, hai má còn có chút hồng.

Lúc đóng lại cửa phòng ngủ, dịu dàng trong mắt Thời Kham rút đi, chỉ còn lại lãnh đạm cùng sắc bén.

"Cậu." Lâm Tiện ăn xong thì ngồi chờ ở phòng khách, tinh thần căng chặt.

"Trong tay cậucó bao nhiêu cổ phần của Lâm thị?" Thời Kham đưa cái đĩa cho Diệp Anh, đi tới ngồi xuống ghế sofa, chân bắt chéo lên nhau, khí thế của kẻ thượng vị liền được bộc phát ra.

Lâm Tiện không dám che giấu, mặt hơi đỏ lên, "Trong tay cháu...cũng không có cổ phần của Lâm thị, cha mẹ không cho cháu."

"Đa phần đều nằm trong tay Lâm Hạo Nhiên?" Thời Kham còn tưởng rằng đứa con trưởng như Lâm Tiện trong tay ít nhất cũng phải có một ít cổ phần lẻ bị phân tán, không nghĩ tới Thời Nghệ Viện vậy mà một chút canh thịt cũng không cho Lâm Tiện.

"Vâng, đa số đều trong tay cha mẹ cháu hoặc Lâm Hạo Nhiên." Lâm Tiện khuất nhục mà cắn chặt răng.

"Cậumuốn địa vị hay là muốn tiền?" Thời Kham hờ hững nói.

Lâm Tiện khó khăn mở miệng, ách thanh một lúc mới run run rẩy rẩy nói: "Cháu không hiểu rõ ý của cậu, cậu, trong tay cháu không hề có bất kỳ tài nguyên đáng giá nào... Cậugọi cháu tới, có phải là hiểu lầm gì không?"

Lâm Tiện cúi đầu, khuất nhục đến mức cả người run rẩy. Cậu gọi anh tới là muốn anh làm gì? Đáng tiếc ngài ấy hiểu lầm rồi...Anh cũng không phải một đối tượng đáng để hợp tác, anh chẳng qua chỉlà một phế vật có danh con trưởng Lâm thị! Tất cả những thứ này đều là do cha mẹ anh cùng Lâm Hạo Nhiên gây nên!

"Muốn đánh gãy chân Lâm Hạo Nhiên không?"

"Muốn!!!" Chỉ giây lát mà khóe mắt Lâm Tiện như muốn rách ra.

Nhà cũ Thời gia.

Sau khi Lâm Hạo Nhiên bị Xà Quân đưa về thì liền bị Thời lão gọi vào thư phòng, khiển trách một tối, bị nghiêm cấm tiếp tục tiếp xúc với Nhiếp Gia, cẩn thận chuẩn bị ký hợp đồng với Tần thị. Đây là một vụ làm ăn lớn được chính phủ phê duyệt, dù là quyền thế lớn vàcó giao tình tốt với Tần thị như Thời gia cũng không có lòng tin tuyệt đối để lấy được nó. Gần đây Lâm Hạo Nhiên không chuẩn bị cẩn thận, một lòng một dạ nghĩ người yêu, cứ mơ mơ hồ hồ như thế, đương nhiên chọc tức Thời lão.

Lâm Hạo Nhiên bị Thời lão phạt quỳ, cho dù bên ngoài sấm vang chớp giật cơn mưa ầm ầm kéo tới cũng không thể không làm, quỳ một tối để mà dội tắt đám tà hỏa trong lòng.

Nửa đêm,Thời Nghệ Viện bị tiếng sấm bên ngoài làm tỉnh, bà khoác thêm áo đi xuống tầng, có chút tức giận, nhưng nhìn người đang quỳ dưới mưa trong sân thì lửa giận trong lòng giảm hơn nửa.

Thời Nghệ Viện đi đến cạnh Lâm Hạo Nhiên, cúi đầu nhìn gã: "Con biết sai chưa?"

"Con không sai." Giọng Lâm Hạo Nhiên khàn khàn, lưng thẳng tắp.

Thời Nghệ Viện nhất thời bị chọc tức, cả giận nói: "Lần này cậu ta đánh gãy tay con thì lần sau có thể đâm chết con!"

"Trước kia mẹ suýt nữa chặt tay y, sỉ nhục y, uy hiếp y, thì cho dù y có đâm chết con thì cũng là trả đủ." Lâm Hạo Nhiên không cảm xúc nói.

Thời Nghệ Viện liền trừng mắt, bà đứng cạnh Lâm Hạo Nhiên trầm mặc lúc lâu, mới nhẹ nhàng mở miệng, trong giọng nói tràn ngập thất vọng cùng đau lòng: "Lâm Hạo Nhiên, cha mẹ bồi dưỡng, ông ngoại trông đợi đối với con mà nói đến tột cùng là gì?"

Đôi môi tái nhợt của Lâm Hạo Nhiên khẽ động, cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ đau khổ mà nhăn mày.

"Mẹ chỉ có một đứa con trai là con, nhưng bên họ của Thời gia có nhiều người có thể thay thế được con. Nếu con không muốn thừakế Thời gia thì nói sớm để ông ngoại con đỡ nhọc lòng. Quỳ mà sớm tỉnh lại đi." Thời Nghệ Viện cực kỳ thất vọng, thở dài nhấc chân rời đi.

"Đại tiểu thư, trên người thiếu gia còn có vế thương..." Quản gia lên tiếng xin cho.

Sắc mặt Thời Nghệ Viện không hề thay đổi, cũng không qua đầu lại, hờ hững nói: "Nó là gãy tay chứ không phải đứt cổ, không chết được, để cho nó quỳ mà nhớ."

Nhất thời quản gia cũng không dám nhiều lời, đứng dưới hiên nhìn thiếu gia quỳ dưới mưa, khẽ lắc đầu.

Lâm Hạo Nhiên bị Thời lão phạt quỳ, dính mưa một đêm, sau đó bắt đầu sốt cao được vội vàng đưa đi bệnh viện đểtịnh dưỡng, gã có chịu nhớ hay không thì Thời Nghệ Viện không biết, còn Thời Nghệ Viện thì nhớ rồi.

Cái tên nhóc Nhiếp Gia kia vậy mà có lực ảnh hưởng tới Lâm Hạo Nhiên lớn đến như vậy, làm cho bà phải bất ngờ.

Mấy ngày Lâm Hạo Nhiên nằm viện, Nhiếp Gia cực thanh tịnh, thuận lợi sửa xong kịch bản, tuy rằng bởi vì Lâm Hạo Nhiên mà có mấy hạng mục của công ty chết yểu, nhưng trước mắt mà nói thì mấy thứ đó không quan trọng.

Kịch bản thay đổi tốt, hợp đồng cũng ký xong, đoàn đội thuận lợi lập tổ. Thứ mà Thế Gia thiếu bây giờ là tiền đầu tư cho hiệu ứng cùng VFX* studio, Nhiếp Gia tự thân gánh lấy, ngoài ra còn có thiết kế minh họa cùng phối nhạc. Tiền đầu tư của mấy cái khác thì y còn chịu được, thậm chí căn bản không bàn bạc chung về dự chi**, toàn bộ đều ủy quyền cho đạo diễn.

(*)VFX: Visual Effects (hay còn viết tắt là VFX) là quá trình tạo ra hoặc thêm các hiệu ứng hình ảnh để nâng cao chất lượng hình ảnh trong một Video đã được quay từ trước.

(**)dự chi: dự tính sẽ chi dự chi ngân sách năm sau.

Sau đó, y tạm thời có một khoảng thời gian rảnh, hẹn hò cùng Thời Kham.

"Gia Gia, cẩn thận ngã." Buổi chiều, Thời Kham tới đón Nhiếp Gia, mới vừa vào sảnh lớn của công ty liền thấy Nhiếp Gia vừa dùng điện thoại vừa đi đường, bất đắc dĩ nhắc y một tiếng.

Nhiếp Gia ngẩn đầu lên nhìn, thấy Thời Kham, lập tức vui vẻ cười rộ lên, cất điện thoại vào túi, chạy tới cạnh hắn, "Không phải em bảo anh chờ em trong xe rồi à."

Thời Kham ôm eo Nhiếp Gia, cùng y rời khỏi công ty, lúc đi qua cửa xoay gặp mấy thanh niên cười đùa nói chuyện đi ngang qua.

Hôm nay Thẩm Tư Vũ tới công ty ký hợp đồng, cậu ta được Nhiếp tổng chọn làm vai chính của bộ phim mới, chuyện này đã sớm truyền ra trong công ty. Nghe nói là một bộ phim lớn, là một bước ngoặt quan trọng đối với Nhiếp tổng. Thẩm Tư Vũ chỉ là một người mới, vừa ra mắt liền đảm nhận vai trò quan trọng như vậy, sau khi không thể tin tưởng lúc đầu thì giờ chỉ còn lại phấn khích.

Cậu ta đã xem qua kịch bản, thực ra Thẩm Tư Vũ có thể nhìn ra được kịch bản này tạo nên một ngọn cờ riêng biệt, cực kỳ đặc biệt. Tuy rằng cậu ta đóng vai nam chính nhưng phần diễn không hề giống các vai chính trong các bộ phim khác.

Trong bộ phim này, diễn viên chỉ là đạo cụ để ghép nên nội dung bộ phim, là quân cờ để phục vụ cho bộ phim. Bộ phim này có thể cực hot nhưng diễn viên thì không chắc, xem duyên phận.

Nhưng cơ hội này cũng đủ quý giá, đặc biệt là đối với một người mới như cậu ta. Kỹ năng diễn xuất của Thẩm Tư Vũ không đạt tới đỉnh cao lô hoa thuần thanh, nhưng bằng sắc đẹp của cậu ta thì một khi phim chiếu, cậu tatuyệt đối có thể nổi tiếng!

"Thẩm ca, nghe nói hầu hết nhân vật trong phim đều là chọn trong côn ty của chúng ta, có phải thế thật không vậy?" Mấy người mới trong công ty vây quanh Thẩm Tư Vũ đi về phía thang máy.

Thẩm Tư Vũ rất hưởng thụ cảm giác được vây quanh như thếnày, nhưng cũng không ngạo mạn, cười nói: "Các nhân vật mấu chốt đều chọn trong công ty của chúng ta, Nhiếp tổng vẫn là suy nghĩ vì chúng ta, tận lực để người của mình làm."

"Có phải không? Thẩm ca, anh có thể nói với Nhiếp tổng một chút, vai phụ nhỏ gì đó cũng cho người trong công ty đi. Bộ phim trước của em bị phía đầu tư rút vốn, công ty không tìm nhà đầu tư khác, nói không quay thì sẽ không quay, em thật vất vả mới có một nhân vật mà." Có người mới ân cần nói.

Thẩm Tư Vũ hơi sững người, hậu tri hậu giác nói: "Nhiếp tổng à... dạo này Nhiếp tổng rất bận, tôi cũng sắp phải tiến tổ, xem có thời gian không đã."

Đang nói thì thang máy 'Ting' một tiếng mở ra, người hai phía đều sững sờ, người trong thang máy chính là anh cả của truyền thông Thế Gia, Đồng Hải.

"Anh Đồng." Thẩm Tư Vũ khẽ mỉm cười, hơi tránh về phía bên cạnh.

Trên mặt Đồng Hải đeo kính râm, không thấy rõ biểu tình lúc này của anh ta, chỉ khẽ gật đầu, rồi cùng 5-6 người trợ lý của mình đi về phía cửa lớn.

Có người ở phía sau bĩu môi, khinh thường nói: "Cái giá của đại minh tinh thật lớn nha."

Một người mới nhỏ giọng nói: "Nghe nói Đồng Hải chủ động yêu cầu không lấy tiền để đóng ‹‹Diệt Thế›› nhưng bị Nhiếp tổng gạt bỏ. Cái gì mà anh cả chứ, tôi thấy anh cả của truyền thông Thế Gia chúng ta rất nhanh liền là Thẩm ca của chúng ta."

Đồng Hải đang bước nhanh thì dừng lại, rồi lại coi như chưa từng có việc gì mà bước tiếp.

Thẩm Tư Vũ vốn đang vô thức cười, thấy bóng lưng Đồng Hải cứng ngắc trong nháy mắt lập tức lớn giọng răn dạy người ở cạnh: "Các cậu muốn tiếp tục sống trong cái vòng này thì đừng nói xấu tiền bối, thành thật làm tốt việc của mình đi."

Trợ lý của Đồng Hải không vui quay đầu lườm bọn họ một cái, mấy người mới kia vốn muốn nịnh nọt Thẩm Tư Vũ, còn tưởng rằng tiếng mình nói chuyện đã đủ nhỏ, không nghĩ tới lại bị nghe thấy, nhất thời sợ sệt mà cúi đầu câm miệng.

Ra khỏi cửa lớn công ty, ngồi trên xe, trợ lý của Đồng Hải nhăn mặt nói: "Đắc ý cái quái gì chứ, chẳng qua là giống Nhiếp tổng một chút mà thôi, không phải thật sự là thân thích của Nhiếp tổng thì chính là ngủ mà lấy được, còn chưa có tiếng tăm gì mà còn lớn lối như vậy, sau này có danh tiếng rồi thì còn không lật cả trời ấy."

Đồng Hải tháo kính xuống, lộ ra gương mặt tuấn mỹ đến nghẹt thở, anh nhắm mắt lại bóp bóp mi tâm, lạnh nhạt nói: "Đừng có nói lng tung, phim dùng toàn người mới, cấp trên có ý gì thì không tới lượt chúng ta đoán, huống hồ Nhiếp tổng cũng không phải người như vậy."

Trợ lý tức giận ngậm miệng lại.

Hết chương 97.

Beta có lời muốn nói: Nhiếp Gia thì không nói, ai lại đi ăn sáng lúc 2h sáng nhở?!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play