Chương 79: Thế giới 3- Nhân vật chính nhất định phải chết (24)
Editor: Tiêu
Beta: Min
Quân Trường Duyệt cứng đờ đi về phía trước một bước, giương mắt nhìn qua, đối với việc có thể cứu hay không đã rõ trong lòng.
"Không thể nào, mới có bốn ngày thôi, làm sao có thể thành ra như vậy?!" Quân Trường Duyệt nhìn ánh mắt cầu cứu của binh sĩ mà hoảng hốt, lảo đảo lùi hai bước rồi ngã ra đất.
"Tĩnh Vương điện hạ, ngươi có thể trị được không?" Nhϊế͙p͙ Gia lạnh lùng hỏi.
Dù thế nào đi chăng nữa thì Quân Trường Duyệt cũng không nghĩ tới việc bệnh dịch sẽ phát triển nhanh như vậy. Mặc dù Quân Trường Duyệt có biện pháp trị liệu nhưng đã không còn kịp nữa rồi, trong vòng ba ngày, các thương binh trong trại đều sẽ chết hết!
Quân Trường Duyệt thở dốc, hoảng hốt quỳ trước mặt Nhϊế͙p͙ Gia, nước mắt tích tụ lâu ngày không nhịn được mà chảy xuống, vừa khóc vừa nói: "Đây không phải chủ ý của đệ, đệ thật sự không cố ý, vương huynh, huynh tin đệ, nếu đệ biết bệnh dịch khủng khϊế͙p͙ như vậy thì cho dù có giết đệ, đệ cũng tuyệt đối sẽ không mang ôn dịch vào trong đại doanh. Đệ thật sự không nghĩ tới rằng sẽ như vậy... Vương huynh, huynh cũng biết, thần đệ thấy mèo chó mất mạng cũng đau lòng rất lâu, huống chi là 800 mạng người, thần đệ là vô ý gây ra..."
Quân Trường Duyệt chỉ lo tự biện giải, dưới tình thế cấp bách hoàn toàn không để ý đây là hoàn cảnh nào.
Lời này vừa nói ra, bất kể là ai, đều khϊế͙p͙ sợ mà đau lòng nhìn Quân Trường Duyệt.
"Ngươi có phải có ý tạo thành tình cảnh bây giờ hay không, điều này còn quan trọng sao?" Nhϊế͙p͙ Gia một chân đá văng Quân Trường Duyệt.
Cơ Giai Dung giận không nhịn nổi mà túm cổ áo Quân Trường Duyệt kéo dậy, lớn tiếng chất vấn: "Ôn dịch là ngươi mang vào đại doanh? Tại sao, tại sao ngươi lại muốn làm như thế?! Bọn họ kính yêu ngươi như vậy, ngươi là đệ đệ của bệ hạ, đó cũng là con dân của ngươi, tại sao ngươi lại muốn hại bọn họ?!"
"Ta không có, ta không có! Ta không cố ý!" Quân Trường Duyệt đẩy Cơ Giai Dung ra muốn trốn, lại bị Cơ Giai Dung tát cho một cái ngã nhào.
Nàng đằng đằng sát khí trừng Quân Trường Duyệt, cắn chặt răng, "Nếu ngươi không phải là đệ đệ của bệ hạ, ta chắc chắn sẽ chém ngươi một đao!"
Cũng không có tướng lĩnh nào ngăn cản hành vi phạm thượng của nàng, nếu không phải có bệ hạ ở đây khiến bọn họ không dám làm càn thì bọn họ cũng muốn xông lên chém Tĩnh Vương mấy đao! Thật sự không hiểu nổi Quân Trường Duyệt điên đến mức nào mà có thể trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc này mang ôn dịch ở quận Đan Dương vào đại doanh, chẳng trách tình hình dịch bệnh lại đột nhiên trở nên nghiêm trọng như vậy. Quân Trường Duyệt đây là lấy tính mạng của toàn quân ra đùa giỡn, nếu không phải điên rồi thì chính là muốn phản quốc! Phải giết!
Ánh mắt của binh lính trong trại đỏ như máu, hóa ra không phải thiên tai mà là nhân họa, còn tưởng rằng là do đồng liêu* vô tình hại chết, vậy mà lại do Tĩnh Vương cố tình gây ra. Đột nhiên biết được chân tướng khiến trong lòng các binh sĩ bị bệnh ngoại trừ căm hận còn có một chút đau lòng do bị phản bội.
(*) đồng liêu: bạn cùng làm quan
Đây chính là Tĩnh Vương điện hạ mà bọn họ vẫn luôn hết mực kính yêu.
"Tĩnh Vương điện hạ là hợp mưu với Triệu Vô Thương sao? Không biết tên Triệu Vô Thương kia cho điện hạ chỗ tốt gì để ngươi cam tâm tình nguyện sát hại con dân của chính mình." Vân Huy tướng quân rống giận chất vấn.
Bị cái mũ phản quốc này chụp vào đầu, Quân Trường Duyệt nhất thời bối rối, khóc lóc biện giải cho bản thân: "Không có! Ta chưa từng gặp gỡ cái tên Triệu Vô Thương kia, ta chỉ là muốn phương thuốc nối gân từ chỗ vương huynh để chữa khỏi tay cho Tả tiên phong mà thôi, ta không hề nghĩ rằng tình hình dịch bệnh sẽ nghiêm trọng như vậy, ta thật sự là không cố ý."
"Tĩnh Vương điện hạ cùng cái tên Đỗ Vũ Hiền kia giao tình không cạn ha, vì một cánh tay của Đỗ Vũ Hiền mà phải dùng tính mạng của hơn 800 người để đổi." Tả tướng quân hừ lạnh một tiếng, vừa nói vừa che mặt ho khan, nôn ra một ngụm máu.
"Vậy Đỗ Vũ Hiền đâu? Ai biết có phải là gã ở bên cạnh xui khiến không!" Cơ Giai Dung hỏi.
Thân binh nói: "Tướng quân, Đỗ Vũ Hiền đã không ở doanh trại từ lâu, không biết tung tích."
Ánh mắt Vân Huy tướng quân u ám: "Xem ra là chạy trốn."
Toàn quân xúc động phẫn nộ, thực sự không thể nào tiếp thu được một chuyện hoang đường như vậy, một vương gia và một tiên phong đều là người mà ngày trước bọn họ kính trọng nay lại vì tư lợi cho bản thân mà gây ra tai họa táng tận thiên lương* như vậy, vậy mà lúc trước bọn họ oán giận bệ hạ vì hai người này!
(*) táng tận thiên lương: vô lương tâm, mất hết tính người.
Nhϊế͙p͙ Gia đứng một bên, lẳng lặng thưởng thức dáng vẻ sắp hỏng mất của Quân Trường Duyệt, y đương nhiên biết Quân Trường Duyệt không cố ý, mục đích của Quân Trường Duyệt chỉ đơn thuần là muốn cái thứ gọi là phương thuốc nối gân mạch, để Tư Không Hàn có thể một lần nữa cầm kiếm chém giết. Quân Trường Duyệt thực sự không muốn hại người, cho nên lúc thấy tình hình bệnh dịch vượt khỏi phạm vi khống chế của bản thân, vừa sợ chết lại trộn lẫn thêm xấu hổ cùng tự trách, mùi vị này nhất định rất tiêu hồn.
"Người đâu!" Cơ Giai Dung ra lệnh: "Phái người truy bắt, bắt Đỗ Vũ Hiền về thành!"
"Không cần." Nhϊế͙p͙ Gia hờ hững ngăn lại thân binh đang muốn lĩnh lệnh rời đi, đi về phía vại nước lớn kia, vừa đi tới vừa nói: "Lúc này Đỗ Vũ Hiền đã sớm qua ải Thanh Hào rồi, đang trêи đường về thành Trác Lộc, không đuổi kịp, bỏ đi."
Trong lòng các tướng lĩnh căng thẳng, nhất thời có chút dự cảm không tốt.
"Lấy đao tới." Nhϊế͙p͙ Gia nhìn mặt nước, nhẹ giọng nói.
Một Huyền Giáp lập tức trình lên một thanh đao săn nhỏ tinh xảo.
Nhiều người không biết y định làm gì, cũng không biết tại sao bệ hạ bỗng nhiên đặt một vại nước ở đây.
Dưới ánh mắt bình tĩnh cũng như tò mò của mọi người ở đây, Nhϊế͙p͙ Gia nghịch đao săn nhỏ quơ quơ, cây đao kia vẽ một đường trêи cổ tay trắng nõn của y, sau đó máu tuôn trào, không biết miệng vết thương cắt sâu đến cỡ nào, máu cứ chảy ròng ròng vào trong vại nước, rất nhanh liền nhuộm đỏ.
"Bệ hạ! Người làm gì vậy!" Các tướng sĩ cùng binh lính giật nảy người, căn bản không kịp ngăn cản.
Nhiều Huyền Giáp gan mật cũng muốn nứt luôn: "Aaaaaaaaa! Bệ hạ!"
Nhưng thái độ của bệ hạ như vậy, cũng không có ai dám làm gì, chỉ sai người lặng lẽ trở về trướng của bệ hạ thông tri thống lĩnh, chuyện lớn thế này cũng chỉ có thể để thống lĩnh tới làm chủ.
Nhϊế͙p͙ Gia giơ tay ngăn bọn họ kêu la, sắc mặt rõ ràng trắng bệch nhưng vẫn để máu tiếp tục nhuộm nước. Thân thể của y chính là vật dẫn của dị năng, chuyện đến nước này, Nhϊế͙p͙ Gia cũng không muốn giữ Quân Trường Duyệt tới tận giờ, nhưng chỉ có thể dùng hạ sách này để giải quyết phiền phức của ôn dịch.
Toàn quân trầm mặc, trong mấy hơi thở không biết bệ hạ đã chảy biết bao máu, một vại nước kia vì bị máu nhuộm mà cũng nhuốm đỏ. Lúc Nhϊế͙p͙ Gia cảm thấy không sai biệt lắm thì dị năng cũng đã bị dùng hết sạch sành sanh, y hoàn toàn không còn sức lực, trước mắt mọi thứ dần biến thành màu đen gần như không nhìn rõ bóng người, thân thể không chống đỡ nổi mà lảo đảo về phía sau, các tướng lĩnh luống cuống tới dìu, lại chậm hơn bóng đen lao tới từ bên ngoài một bước.
"Trường Sinh!" Thời Kham đỡ sau lưng Nhϊế͙p͙ Gia, ôm ngang y lên, dù thế nào thì cũng không nghĩ tới hắn mới chỉ không trông chừng y một lát liền thành tình trạng như thế này, khó trách vừa nãy y không cho hắn đi cùng! Lông mày Thời Kham nhíu chặt, hô hấp cũng trở nên nặng nề.
Nhϊế͙p͙ Gia hữu khí vô lực dựa vào vai Thời Kham, "Ta không sao, ngươi dặn dò bọn họ... mỗi người một bát, uống hết."
Thời Kham phân phó Huyền Giáp một câu liền quay qua nói với Cơ Giai Dung sắc mặt đã tái nhợt: "Đưa một quân y tới."
Dứt lời hắn ôm Nhϊế͙p͙ Gia bước nhanh về vương trướng giống như đuôi áo có lửa vậy, bước chân vì hoảng hốt mà trở nên hỗn loạn.
"Ta thật sự không có chuyện gì, nghỉ ngơi một chút là được rồi." Lúc Nhϊế͙p͙ Gia nói chuyện gần như là không phát ra tiếng, y nằm trêи giường nhìn sườn mặt nghiêng của Thời Kham đang nghiêm túc mà đau lòng băng bó vết thương cho mình, không nhịn được mà lặp lại một lần.
Thời Kham không phản ứng y, hô hấp vẫn nặng nề như cũ, hắn im lặng không lên tiếng khiến Nhϊế͙p͙ Gia có chút thấp thỏm.
"800 người mặc dù không tạo thành ảnh hưởng tới binh lực nhưng cho dù là giết hay là mặc kệ bọn họ chết đi thì sự tồn tại của ôn dịch vẫn sẽ khiến lòng quân bất an, không có cách nào để chống lại Triệu Vô Thương, ta không còn cách khác." Nhϊế͙p͙ Gia tìm cho mình một lý do cực kỳ có đạo lý, đáng thương mà kéo kéo tay áo Thời Kham.
Thời Kham cẩn cẩn thận thận băng bó miệng vết thương cho y, thấy không có máu thấm ra mới yên tâm.
Nhϊế͙p͙ Gia vất vả mà ngồi dậy, dựa về phía Thời Kham, cọ cọ cổ của hắn, nói: "Ngươi giận ta? Ngươi không thể giận ta."
Thời Kham than nhẹ một tiếng, ôm lấy eo Nhϊế͙p͙ Gia kéo vào lồng ngực, còn là một thiếu niên nho nhỏ, ngồi trêи đùi hắn, vừa vặn có thể ôm trọn vào lòng.
"Sao anh nỡ lòng giận em?" Thời Kham cực kỳ đau tiếc*, nghe lời hắn vừa nói có thể biết được hô hấp của hắn đã sớm run rẩy, hắn nói: "Trước kia em không phải cũng tự thương tổn bản thân như vậy sao? Anh đã nghe nói từ sớm rằng quân tự do các em ở tràng chiến dịch khốc liệt tại tinh cầu Klade, người chưa chết em đều cứu về, có phải em cũng dùng cách như vậy để thương tổn bản thân không?"
(*) đau tiếc: đau lòng + thương tiếc
Nhϊế͙p͙ Gia nghe câu sau xong thì sắc mặt liền thay đổi, khϊế͙p͙ sợ vùng ra khỏi lồng ngực hắn, ngẩng đầu lên, ánh sáng trong mắt như từng đợt sóng lưu chuyển, không thể tin mà nhìn hắn.
"Em nghe anh nói, Nhϊế͙p͙ Gia, sau này đừng dùng phương thức này để cứu người nữa." Thời Kham nâng mặt y lên, thâm tình lại trịnh trọng nói. Mắt hắn rơm rớm nước mắt, tình cảm mãnh liệt căn bản không thể ngó lơ, tựa như người trước mắt chính là tính mạng của hắn.
"Anh... Anh có trí nhớ?" Nhϊế͙p͙ Gia bỗng nhiên có chút không biết làm sao.
Lúc này Cơ Giai Dung dẫn theo quân y sốt ruột hoảng loạn mà tiến vào, Thời Kham lại chỉ liếc mắt lạnh lẽo: "Đi ra ngoài."
Cơ Giai Dung lo lắng an nguy của bệ hạ, không biết thống lĩnh kêu nàng đi gọi quân y rồi lại đuổi nàng đi là có ý gì, nhưng khi thấy dáng vẻ chớp mắt một cái nước mắt liền rơi nhào vào lồng ngực Thời thống lĩnh của bệ hạ thì nhất thời cũng không dám lắm miệng, lại mang quân y lui ra.
"Anh vẫn luôn có ký ức sao?" Nhϊế͙p͙ Gia ôm cổ Thời Kham, không biết là oan ức hay là vui vẻ nghẹn ngào.
"Lúc trước thì không có, vừa rồi bị em kϊƈɦ thích nên mở được một bộ phận dữ liệu, có thể là lần tiếp theo sẽ không nhớ rõ, nhưng em phải nhớ kỹ, cho dù là đồng hóa dữ liệu với thế giới nhưng anh vẫn luôn yêu em vô cùng, mỗi giây mỗi phút đều yêu em." Thời Kham ôm chặt Nhϊế͙p͙ Gia, trịnh trọng nói, ngữ khí lại tràn ngập đau đớn.
Ở các thế giới dữ liệu trước, cái ôm cùng nhiệt độ như này, hắn chỉ có thể đợi đến khi thế giới kết thúc chỉnh hợp mới có thể tìm lại trong ký ức. Sự đau lòng của hắn không thể nào truyền đạt một cách rõ ràng, mỗi giây mỗi phút đều lo lắng trạng thái tinh thần của y, vẫn may... Nhϊế͙p͙ Gia của hắn vẫn luôn cố gắng.
Hai người tâm sự một lát, thể lực của Nhϊế͙p͙ Gia thực sự không chịu nổi nhưng lại không chịu ngoan ngoãn ngủ.
"Khi em tỉnh dậy thì anh có biến mất không?" Nhϊế͙p͙ Gia siết chặt ngón út Thời Kham hỏi.
Mặt Thời Kham tràn ngập sự dịu dàng, "Ít nhất là đời này anh sẽ luôn ở bên em, yên tâm đi, em nghe lời anh đi ngủ thì anh mới thương em."
Nói xong, hắn đưa tay che lên mắt Nhϊế͙p͙ Gia, Nhϊế͙p͙ Gia ngoan ngoãn nhắm mắt lại, hắn lấy tay ra cũng không lại mở mắt. Thời Kham yên lặng ngồi cùng y một lúc, nghe thấy hô hấp của y ổn định mới lặng lẽ rút ngón út của mình ra, cầm một cây quạt quạt cho y.
Hết chương 79.
Tiêu có lời muốn nói: 8 chương này là để làm quà chúc mừng bão qua, tiếp là để cảm ơn các bạn đã cùng Tiêu trải qua 1 năm với Vườn và bộ truyện này.
Tiêu biết có nhiều chỗ Tiêu làm chưa được tốt, còn lười và hay chậm deadline, hay quên đăng chương nhưng các bạn vẫn ở đây với Tiêu.
Thực sự cảm ơn mọi người đã cùng Tiêu trải qua những tháng ngày qua và cũng mong rằng các bạn vẫn sẽ tiếp tục ủng hộ Tiêu cũng như Vườn của nhóm (つ≧▽≦)つ Cảm ơn mọi người nhiều ლ(´ ❥ "ლ) *moah*
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT