Chương 32: Solo mới biết ai là cha (6)

Editor: Tiêu

Beta: Min

Sư Diên cùng Thần Thiên không ngừng an ủi cậu ta, cuối cùng cũng coi như làm yên lòng Tạ Nhất Hàng tâm tình đang khẩn trương, còn Nhiếp Gia vẫn luôn vùi đầu ở một góc sửa bản thảo, cùng biên đạo chương trình thương lượng những chi tiết nhỏ, đối với việc ba người kia dàn dựng cùng luyện tập chẳng thèm quan tâm.

“Tiểu Hàng, nghỉ ngơi một chút đi, không sao đâu, vẫn còn nhiều thời gian, không cần tự tạo cho bản thân nhiều áp lực như vậy.” Sư Diên vén áo sơ mi lên lau mồ hôi ở cằm, mở chai nước khoáng đưa cho Tạ Nhất Hàng cũng một thân mồ hôi. Cậu ta rõ ràng cũng mệt muốn chết rồi nhưng lại luyện tập hết lần này đến lần khác, chỉ lo ảnh hưởng đến buổi biểu diễn bán kết ngày mai. Sư Diên âm thầm đau lòng thật lâu, nhưng gã cũng thích nhất dáng vẻ không ngừng cố gắng này của cậu ta, rất đáng yêu.

Nghê Phi lại hoàn toàn trái ngược, đối với việc dàn dựng cùng luyện tập hoàn toàn không quan tâm, trong lòng Sư Diên vẫn giống như mọi ngày, chỉ có cực kỳ chán ghét, thậm chí có chút gì đó oán giận mơ hồ Nghê Phi tại sao lại nhất định phải đổi nhạc, nếu không Tiểu Hàng cần gì phải chịu áp lực lớn như vậy, cần phải luyện tập đi luyện tập lại các vị trí di chuyển khi nhảy.

“Được rồi, chúng ta nghỉ 5 phút đi.” Tạ Nhất Hàng ngượng ngùng cười cười, cùng Thần Thiên ngồi xuống một bên, uống nước nghỉ ngơi.

Thể lực Sư Diên rất tốt, lúc này đứng thở một lúc liền bình phục không ít, đứng tại chỗ vứt một ánh mắt như đao về phía người kia, “Nghê Phi, bọn tôi ở bên này luyện tập sắp xong rồi, anh còn muốn ngồi ở bên đó bao lâu nữa? Anh không cần cùng bọn tôi luyện tập có phải không?” Toàn bộ vị trí center đều bị tổ tiết mục dành cả buổi chiều để thay đổi, số lần bài hát này diễn live gần như là không, gã cũng không tin Nghê Phi không cần luyện tập, ngày mai cứ thế trực tiếp diễn?

Phòng Phòng nhỏ giọng nói: “Eo của anh Phi bị thương, vẫn còn chưa hồi phục…”

Biên độ, nhịp điệu hay là lực đạo nhảy của «Hành khúc» đều mạnh hơn nhiều so với các ca khúc khác, lão đại của bọn họ vốn còn đang nằm viện đấy, trong lòng Phòng Phòng hi vọng y có thể càng ít luyện tập càng tốt.

Kết quả, Nhiếp Gia chỉ nhìn chằm chằm bản thảo, đầu cũng chẳng thèm ngẩng, nói: “Tôi không rảnh.”

Sư Diên tức điên lên, cắn răng, ánh mắt như muốn giết người.

Biên đạo của tổ tiết mục đứng ở phía sau đài nhìn, trong lòng không khỏi giật mình, tuy rằng biết nhóm D không hợp nhau nhưng ai có thể nghĩ tới quan hệ giữa các thành viên đã ác liệt đến mức độ này. Tình huống các thành viên trong nhóm D không hợp nhau cũng không phải mới một hai năm mà là ngay từ khi Nghê Phi gia nhập nhóm D đã như vậy rồi, nếu như bốn năm qua bọn họ luôn đối chọi gay gắt thế này mà nhóm D có thể kiên cường chống đỡ đến hiện tại, không giải tán quả thực khiến người bội phục.

7 giờ tối, Tạ Nhất Hàng rốt cục không phạm phải sai lầm nào, cho dù mệt đến mức không chịu nổi vẫn nhịn không được mà nở ra một nụ cười vui vẻ. Sư Diên cực kỳ đau lòng, không ngừng tiếp sức cho cậu ta: “Anh đã nói là em có thể mà.”

Tạ Nhất Hàng hơi ngượng ngùng, gãi gãi má, “Còn có đoạn chưa ổn mà…”

Lúc này Sư Diên mới nhìn Nghê Phi ngồi ở bên cạnh, nhíu mày hỏi: “Nghê Phi, anh xong chưa?”

“Xong rồi, mấy người thử giọng đi.” Nhiếp Gia lười biếng ngồi trên ghế, cầm điện thoại nhắn tin với Sư Tư.

Xong rồi sao không nói sớm?! Sư Diên bỗng nhiên nổi lên một cơn tức vô cớ, nhanh chân đi tới, cầm một phần bản thảo trên bàn lật xem.

Nhiếp Gia không thèm để ý, liếc gã một cái rồi tiếp tục nhắn tin với Sư Tư. Sư Tư mời y cùng ăn tối, hai người đang sắp xếp thời gian, Nhiếp Gia như đang ngâm mình trong bình mật vậy, khoé mắt đuôi lông mày đều mang theo ngọt ngào, bong bóng màu hồng bay bay, nếu không phải bên cạnh còn ba đứa con ghẻ thì có khi Nhiếp Gia đã lập tức đứng dậy đi tìm người rồi.

“Lấy ghi-ta của tôi tới đây.” Sư Diên nhìn bản thảo một chút, cơn tức giữa hai hàng lông mày dịu đi chút.

Trợ lý vội vàng lấy ghi-ta đưa cho gã, Sư Diên gảy theo bản thảo một đoạn ngắn, cũng hát nhẩm theo. Giai điệu từ miệng gã phát ra hào hùng lại đầy khí thế, cảm giác tràn đầy nhiệt huyết phút chốc bao trùm cả phòng luyện tập. Tạ Nhất Hàng cùng Thần Thiên đang nói chuyện không nhịn được mà dừng lại, kinh ngạc nhìn sang, bọn họ có thể nghe được đây là phần điệp khúc, nhưng lại có gì đó khác với bản gốc.

Cảm giác nhiệt huyết cùng khí thế theo nhịp điệu mà càng trở nên mạnh mẽ hơn, không biết cả bản nhạc đã được điều chỉnh thành như thế nào.

Sư Diên dừng lại, trong lòng vô cùng kinh ngạc, không nghĩ tới chỉ trong một buổi chiều mà Nghê Phi có thể một mình hoàn thành việc chỉnh sửa một ca khúc, đồng thời bản chỉnh sửa càng rung động người nghe hơn so với bản gốc. Cho dù bản thân chán ghét Nghê Phi đến đâu thì gã cũng không thể không thừa nhận tài năng của Nghê Phi.

Sư Diên nhấn dây đàn, trầm mặc trong chốc lát, giọng nói rốt cục hoà hoãn hơn chút, “Bản này rất tốt, nếu như chúng ta dùng nó cho vòng chung kết….”

Nhiếp Gia thiếu kiên nhẫn ngắt lời gã: “Vào được chung kết rồi hẵng nghĩ, câu này khó hiểu thế à?”

Hảo cảm mỏng manh đối với Nghê Phi trong lòng Sư Diên vừa mới bay lên liền tan thành mây khói, ánh mắt một lần nữa hiện lên sự phiền chán, gã vứt bản thảo lên bàn, lạnh lung nói: “Muộn lắm rồi, anh không thể không luyện tập dù chỉ một lần sao?”

Nhiếp Gia vừa cùng Sư Tư quyết định thời gian gặp mặt, liền chống tay lên bàn, cởi áo khoác ra, chuẩn bị tập qua một lần rồi rời đi. Ở phương diện này, có đầy đủ ký ức của Nghê Phi nên cũng tiết kiệm được rất nhiều sức lực.

Phòng Phòng là trợ lý cũng là một master nim* trong fandom của Nghê Phi, vừa nhìn lão đại của họ định nhảy liền vội vã chuẩn bị xong điện thoại, đứng ở một góc để chụp trộm. Đoàn trợ lý của họ tổng cộng có năm người, trước khi «Hành khúc» phát hành đã đi theo lão đại rồi. Nhưng cơ hội nghe live cũng không nhiều hơn fan là bao. «Hành khúc»  của nhóm D không chỉ diễn live ít mà ngay cả số lần lén dàn dựng và luyện tập cũng ít cực kỳ, Phòng Phòng đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha cơ hội lần này.

(*) master nim: chỉ những người lập ra fansite, gần như theo chân thần tượng trong tất cả các hoạt động. Họ sở hữu những chiếc máy ảnh cực kỳ tốt (giá dao động 2-12 triệu).

Bởi vì bài hát này từ nhịp điệu của chính ca khúc hay vũ đạo đều cực kỳ mạnh mẽ, không giống những bài hát có nốt cao khác, thêm vào việc trong hai năm qua số lần biểu diễn quá ít, lúc mới bắt đầu sắp xếp rồi chạy vị trí buổi chiều ngay cả Sư Diên cùng Thần Thiên đều liên tiếp phạm sai lầm, qua hơn một giờ mới tìm được cảm giác.

Lúc đầu mấy người đều muốn xem Nghê Phi trở thành trò cười nhưng khi âm nhạc vừa nổi lên, Nghê Phi đứng ở vị trí xa lạ vốn của Tạ Nhất Hàng, không những không phạm sai lầm mà còn vô cùng thuần thục, không có một chút lạ lẫm hay không phù hợp nào, tựa như y sinh ra chính là dành cho vị trí center vậy. Trong nền nhạc chấn động lòng người, Nghê Phi đẹp như một thần tích* bị bỏ quên, Sư Diên dường như xem tới ngây người, mãi đến khi Tạ Nhất Hàng không cẩn thận vướng chân Thần Thiên mà bị ngã.

(*) Thần tích (hay Thần phả, Thánh tích, Thánh phả) là sự tích của các vị thần thánh được ghi chép, lưu truyền lại.

“Không sao chứ?” Thần Thiên kéo Tạ Nhất Hàng dậy.

“Không sao, không sao, tôi chỉ hơi mệt chút thôi.” Tạ Nhất Hàng lung túng cười ngượng hai tiếng, nhanh chóng đứng dậy.

Phòng Phòng đứng trong góc tức giận bĩu môi, ý do vị tẫn* mà cất điện thoại của mình đi, đang xem lão đại nhảy đến ngây người, toàn bộ đều bị cái tên bạch liên hoa này phá hỏng.

(*) ý do vị tẫn: vẫn chưa thỏa mãn lắm.

“Tôi không sao, mọi người thử âm đi, giai điệu thay đổi hơi nhiều, hát thêm hai lần có lẽ mới nhớ kỹ được.” Sau khi bị phá đám một lần, Nhiếp Gia không muốn tiếp tục nữa, y lấy áo khoác mặc vào, nhìn thấy Sư Tư gửi cho mình một tin nhắn ngắn, ngay lập tức liền cười cong môi, mắt cũng không thèm ngẩng lên nhìn, cứ thế rời đi: “Tôi có việc, đi trước.”

Dứt lời, cũng không đợi người khác phản ứng lại, liền chạy chậm ra ngoài, đoàn trợ lý cũng dọn dẹp rồi đuổi theo.

Ba người không ngờ tới mà nhìn chỗ Nghê Phi đã từng đứng, quả thật ba người bọn họ mới cần luyện tập thêm, cho dù hiện tại y rời đi thì ba người bọn họ cũng không có quyền gì để nói.

Tạ Nhất Hàng ngồi khoanh chân dưới đất, tâm tình có chút không tốt, nói: “Thật sự hâm mộ Nghê Phi, luôn có thể dễ dàng làm những điều mà tôi cực cực khổ khổ mới có thể làm”

Sư Diên nhận ra tâm tình của cậu ta không tốt, vội vã ngồi xuống, xoa xoa đầu cậu ta nói: “Nói cái gì vậy, việc cậu nỗ lực cùng chăm chỉ cho tới nay mọi người đều biết, cậu căn bản không kém người khác, ngược lại, rất nhiều người không sánh được với cậu.”

Tài hoa, thiên phú, những thứ trời sinh thì tính làm gì, cho dù có tài hoa mà không có phẩm cách thì cũng xem như vô dụng. Sư Diên cảm thụ nhiệt độ từ lòng bàn tay truyền đến, trong lòng không khỏi mềm mại, các fans gọi Tiểu Hàng của gã là thiên sứ nhỏ bé ấm áp tốt bụng, Sư Diên cực kì ủng hộ điểm này. Tốt bụng, có tinh thần trọng nghĩa, có lòng cảm thông mới là những phẩm cách quý giá nhất của một người.

“Đúng đấy, từ trước tới nay Nghê Phi cũng không phải center trong bài này, y chắc chắn là lén luyện tập qua, ngày ngày đều muốn mình trở thành center đi, nếu không làm sao có khả năng có thể thuần thục được như thế chứ.” Thần Thiên tức giận không phục, nói.

Sư Diên nắm tay Tạ Nhất Hàng, đỡ cậu ta lên, nói: “Trước không cần quan tâm Nghê Phi, còn một chút thời gian, chúng ta đi ăn tối rồi tới công ty thử giọng.”

“Ừm!” Tạ Nhất Hàng cười rộ lên.

Bên ngoài, Nhiếp Gia đi ra từ cửa sau của đài truyền hình, thư ký của Sư Tư đã lái xe tới chờ ở bên ngoài. Vốn là Sư Tư muốn tới đón y nhưng bị Nhiếp Gia cấm không cho đi, trên đùi còn có vết thương, muốn nhảy nhót khắp nơi làm gì.

Nhiếp Gia nhận bó hoa hồng Tiểu Lưu mới nhận không lâu, nói: “Mọi người tan làm đi, ngày may ghi hình thì đến đài truyền hình này là được.”

Nhóm trợ lý tuy rằng không biết lão đại của bọn họ định cùng vị hồ ly tinh nào hẹn hò nhưng đều thông minh mà không hỏi nhiều.

Mãi đến tận khi thư ký lái xe đưa Nhiếp Gia đi, đèn ở phía đuôi xe biến mất ở phía cuối đường lớn, nhóm trợ lý không biết là chua xót hay vui mừng tập thể mà cùng thở dài một cái: “Người mà chúng ta ngày ngày trông mong vậy mà đã có một cây cải trắng rồi.”

“Thật muốn biết là cải trắng nhà ai mà…”

Lúc này Sư-cải trắng-Tư đang ngồi ở phòng khách chờ thanh niên tới, trước mặt hắn để một chiếc laptop, đang chiếu video thanh niên biểu diễn. Nghê Phi là một người cực kỳ rực rỡ, dường như là để xây dựng hình ảnh phong cách riêng của cá nhân, trong bất kỳ trường hợp nào y cũng chưa từng cười. Người khác đánh giá tài năng của y vô cùng cao, nhưng đánh giá con người y thì lại không được tốt.

Trên thực tế, Nghê Phi chưa từng làm phim cũng không quay show, debut bốn năm chỉ xuất hiện trong các buổi biểu diễn cũng như phát hành album, ngay cả paparazi cũng khó mà chụp được hình của y, sợ là ngay cả fans tử trung của y bốn năm qua cũng rất khó có thể nói y là một người như thế nào.

Sư Tư xem từng cái MV của nhóm D, xem từ giữa trưa cho đến tối, trong đầu chỉ có hình ảnh lông mi của thanh niên ướt nước mắt lúc ở bệnh viện.

Phía sau vang lên tiếng cửa mở cắt đứt mạch suy nghĩ của Sư Tư, hắn quay đầu lại liền nhìn thấy thanh niên mặc áo đen đi tới.

“Sư Tư.”

Khi thanh niên nhìn thấy hắn, y liền nở một nụ cười ngọt ngào, chạy chậm về phía hắn, lại nhào tới va phải một bên khuỷ tay của hắn, lúc cả hai va vào nhau Sư Tư còn đang ngẩn người.

“Tặng cho anh.” Nhiếp Gia ngồi xổm bên chân Sư Tư, đưa tới một bó hồng đỏ.

Sư Tư nhíu mày, liếc mắt liền biết có tổng cộng 19 đoá hoa, trong lòng hắn dâng lên một niềm sung sướng, nhận hoa, xoa xoa tóc Nhiếp Gia rồi đưa hoa cho thư ký, “Cầm lấy, đặt vào phòng ngủ của tôi.”

Thư ký đối với tốc độ tiến triển một cách thần sầu của hai người họ đã không thấy kinh ngạc nữa, mặt không đổi sắc đi tìm lọ hoa.

“Buổi trưa em vẫn chưa ăn cơm, đói không? Còn phải đợi thêm một lát nữa.” Sư Tư vê vê một lọn tóc của Nhiếp Gia, nhẹ giọng hỏi.

Nhiếp Gia thân mật dựa lên người hắn, cằm y tỳ trên vai của Sư Tư, nhìn góc nghiêng của hắn ở khoảng cách rất gần. Khuôn mặt của Thời Kham ở thế giới này cùng thế giới nguyên bản không có một điểm giống nhau, thế nhưng ánh mắt của hắn lại không khác chút nào. Vẫn là ánh mắt đó, khiến Nhiếp Gia buông xuống toàn bộ bất an trong lòng, Thời Kham yêu y, không liên quan đến việc y có bộ dạng gì.

“Không sao, chân của anh còn đau không?” Nhiếp Gia nắm tay của Sư Tư, năm ngón đan xen, lặng lẽ dùng dị năng giúp hắn giảm bớt đau đớn.

Sư Tư không lên tiếng, khi thanh niên nói chuyện thì hơi thở ấm áp cứ phả lên cổ hắn, khiến sống lưng hắn không nhịn được mà có chút cứng ngắc, muốn làm gì đó nhưng lại sợ doạ đến y.

“Không nghiêm trọng như thế, mười ngày nửa tháng là tốt rồi.” Lúc Sư Tư nói chuyện thì vô thức xoa xoa ngón tay của Nhiếp Gia.

“Tiên sinh, bữa tối đã được chuẩn bị xong.” Đầu bếp nữ đi ra, nói.

Vốn là Sư Tư cũng không định sớm như vậy liền đưa người về nhà vì sợ doạ đến y, nhưng Nhiếp Gia liền nghiêm cấm hắn đi lại nhiều, Sư Tư chỉ có thể đưa người về nhà tiếp đãi. Chẳng qua giờ nhìn lại thì có vẻ là hắn lo xa rồi, ngay từ lúc ở bệnh viện hắn đã mơ hồ có cảm giác bản thân mình có liên hệ đặc biệt nào đó với thanh niên, ở chung với nhau không có chút xa lạ hay khách khí nào.

Sư Tư đi đứng không tiện, Nhiếp Gia đỡ hắn tới phòng ăn, hai người vừa cùng nhau ăn tối vừa nói chuyện.

Kỳ thực Sư Diên đã trở về một lần nhưng lại bị thư ký dùng lý do đang họp hội nghị mà cản ở ngoài, căn bản không vào được cửa.

“Chính anh ấy gọi tôi tới, mở họp cái gì, chẳng lẽ tôi không bận?” Hai tay Sư Diên đút trong túi quần, có chút buồn bực, nhưng vẫn quan tâm hỏi: “Nghe nói anh ấy gặp tai nạn xe cộ, bị thương như thế nào, có nghiêm trọng không?”

“Ông chủ chỉ là bị thương một chút ở cẳng chân, không thương tổn đến xương cốt, không có gì đáng ngại.” Thư ký lịch sự nói.

Sư Diên cúi đầu nhìn thời gian trên điện thoại một chút, sau đó nói: “Vậy nếu anh ấy không rảnh thì tôi đi về trước, tôi có một số chuyện cần làm.”

“Vâng, ngài đi thong thả.” Thư ký nói.

Sư Diên là tranh thủ sau khi ăn xong chạy tới, còn cần phải trở về công ty để thử giọng, chia đoạn, cũng không phải lập tức muốn tìm Sư Tư, trực tiếp trở về công ty.

Nhiếp Gia và Sư Tư vui vẻ trải qua một bữa tối lãng mạn với nhau, không có bất kỳ người nào quấy rầy. Sau khi ăn xong hai người ra ban công hóng gió, Nhiếp Gia ôm đầu gối, vùi mình bên người Sư Tư, câu được câu không mà nói chuyện cùng hắn, đầu dựa lên vai Sư Tư, thoạt nhìn có chút mệt mỏi.

“Đêm nay ở lại đây?” Sư Tư cúi đầu nhìn Nhiếp Gia đang ngáp, trên hàng lông mi treo lên giọt nước mắt, không hề phòng bị mà vô cùng ỷ lại bản thân, trong lòng Sư Tư dâng lên một luồng rung động.

“Ừm.” Nhiếp Gia rất mệt, uể oải đáp một tiếng, hai tay ôm chặt eo Sư Tư, cả người đều cuộn gọn lại, chui hết vào lòng Sư Tư, dường như muốn cứ thế mà ngủ vậy.

Rõ ràng là lạnh lùng vô tình, được fans xưng tụng là tổng công, lúc này lại vùi vào lồng ngực hắn tựa như một động vật nhỏ yếu ớt.

Tim của Sư Tư như muốn hóa thành nước, hắn ôm chặt lấy lưng thanh niên, chắn gió đêm thay y, cúi đầu nhìn đôi môi mỏng hồng nhạt đầy hương rượu của y. Bỗng nhiên không nhịn được rung động trong lòng, cúi đầu muốn hôn lên. Hô hấp của hai người vừa mới quấn quýt lấy nhau, thanh niên trong lòng bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn đôi con ngươi lộng lẫy của y ở khoảng cách gần, Sư Tư bỗng dưng bừng tỉnh, lập tức đúng lúc kiềm chế lại kích động trong lòng.

“Anh muốn hôn em, có được không?” Sư Tư nhẹ nhàng mở miệng, thân sĩ dò hỏi.

Nhiếp Gia có thể tinh tường thấy được tình yêu cùng dịu dàng dường như muốn tràn ra khỏi mắt của người yêu, y bỗng nở nụ cười, ngẩng đầu, hôn nhẹ một cái lên môi Sư Tư, cười nói: “Đương nhiên.”

Sư Tư kinh hỉ đến mức ánh mắt lóe lên, mặc kệ dù lửa trong lòng đã cháy hừng hực nhưng động tác cúi đầu xuống hôn thanh niên lại hết sức nhẹ nhàng, chậm chạp lại dịu dàng.

Hai người triền miên hôn nhau không được bao lâu thì chuông điện thoại của Nhiếp Gia vang lên, phá vỡ khoảnh khắc ngọt ngào lại yên tĩnh này.

Là điện thoại của người đại diện Hạng Hiển Dân, Nhiếp Gia không chút suy nghĩ liền cúp điện thoại, vứt điện thoại qua một bên không thèm để ý mà tiếp tục cùng Sư Tư thân thiết, tiếng chuông điện thoại lại vang lên một lần nữa.

Hứng thú của Nhiếp Gia hoàn toàn bị làm hỏng, y cầm điện thoại lên nhìn, lần này là Sư Diên.

Bây giờ là 11 giờ tối, người khác không cần ngủ sao?!

Nhiếp Gia nén giận trong lòng, cũng không tránh Sư Tư, nhận điện thoại, giọng nói lạnh lùng: “Có chuyện gì?”

“Bây giờ anh lập tức đến công ty một chuyến.” Ngữ khí của Sư Diên cũng không tốt hơn chút nào.

Nhiếp Gia lạnh lùng nói: “Mày biết hiện tại là mấy giờ rồi không?” 

“Bảo mày đến thì mày phải đến!” Sư Diên bỗng nhiên phẫn nộ quát, nói xong cũng không chờ Nhiếp Gia nói thêm liền cúp điện thoại.

Ánh mắt Nhiếp Gia lạnh như muốn giết người, Sư Tư kéo y vào lồng ngực, trong lúc vô tình liền đúng lúc áp chế lệ khí trong lòng Nhiếp Gia, “Làm sao vậy?”

“Đêm nay không thể giúp anh rồi.” Nhiếp Gia lấy lại tinh thần, hai tay vòng ở cổ Sư Tư, hôn nhẹ lên môi hắn, sau đó đứng lên nói: “Em trai anh gọi em về công ty một chuyến.”

“Muộn quá rồi, anh bảo Lâm Song đưa em đi.” Sư Tư cũng không giữ y lại, bỗng dưng có việc cũng không thể làm gì.

Tâm tình tốt của Nhiếp Gia bị Sư Diên làm cho bay sạch, dìu Sư Tư đi đứng không tiện về phòng sau đó liền mặc áo khoác cùng thư ký xuống lầu, đi đến công ty. Ngày hôm qua Nghê Phi cả tối không ngủ, Nhiếp Gia lại dùng tế bào não cả một buổi trưa để sửa giai điệu của «Hành khúc», lúc này ngồi trong xe ngáp mấy cái liền, sắc mặt kém tới cực điểm.

Thư ký ở bên cạnh nơm nớp lo sợ, lúc này thanh niên không hề có sự nhiệt tình cùng dịu dàng như khi ở cạnh ông chủ, mà trái lại, khí thế uy nghiêm đến đáng sợ. Có một loại uy áp vô hình tràn ngập ở trong xe làm cho cáo già theo bên người Sư Tư gần mười năm như anh ta không tự chủ được mà kẹp chặt đuôi.

Đến công ty, thư ký đưa Nhiếp Gia lên tầng mới trở về.

Trợ lý Tiểu Phương của Sư Diên đã sớm chờ Nhiếp Gia ở đại sảnh, Nhiếp Gia không nhịn được nói: “Người đâu?”

“Ở phòng thu âm” Tiểu Phương vừa nhìn sắc mặt Nhiếp Gia vô cùng xấu liền nhanh chóng nói: “Là thế này anh Phi, vừa nãy lúc ba người anh Diên thử âm…”

“Tạ Nhất Hàng không hát lên nổi có phải không?” Nhiếp Gia đút hai tay trong túi quần, nhanh chân đi về phía phòng thu âm.

Tiểu Phương chột dạ dạ một tiếng, “Anh Hàng còn đang cảm, cổ họng chưa khoẻ…”

Nhiếp Gia đứng trước thang máy cười lạnh một tiếng, “Lúc cậu ta không bị cảm cũng có thể hát sao?” 

Tiểu Phương nhất thời không dám nói thêm gì nữa.

Mới vừa vào phòng thu âm thì Nhiếp Gia liền thấy Tạ Nhất Hàng ôm một chén nước nóng, viền mắt đỏ bừng ngồi ở một bên, hơi cúi đầu ngẩn người.

Sư Diên thấy y đến, chào đón y chính là một câu: “Nghê Phi, part của Tiểu Hàng anh hát rồi, nhưng part kia của anh Tiểu Hàng không thể hát, một bản anh sửa xong này căn bản không có một câu trong âm vực của Tiểu Hàng. Anh có phải là cố ý ghim cậu ấy không?”

Giọng của Tạ Nhất Hàng tuy rằng không phải tốt nhất trong nhóm D nhưng ở trong giới âm nhạc cũng không thể tính là kém, không đến nỗi trong một bài hát không hát nổi một câu, nếu không lấy bản lĩnh nào mà dám nhận chức hát chính nhiều năm như vậy, huống hồ «Hành khúc» mặc dù cuồng nhiệt đầy nhiệt huyết nhưng cũng không có nhiều âm cao. Nhưng tình cảm sắc thái trong «Hành khúc» quá mãnh liệt, để có thể làm nổi bật nhạc nền thì cần có một giọng hát thật cao cùng với việc phải trút thật nhiều tình cảm vào đó, điểm cố tình là Tạ Nhất Hàng không có cả hai điểm này.

Vừa nãy Tạ Nhất Hàng hát thử cả bài, âm cao uyển chuyển, không có bất kỳ chướng ngại, âm giọng thì không có vấn đề nhưng cậu ta hát không ra khí thế cùng tình cảm của «Hành khúc», đặc biệt là bản sau khi được Nghê Phi sửa. Ngay cả Sư Diên cũng cảm thấy khí thế mạnh mẽ của ca khúc qua giọng Tạ Nhất Hàng hát thì chẳng khác nào tạp âm.

Âm vực của cậu ta không hợp với bài này, «Hành khúc» bản cũ Tạ Nhất Hàng còn có thể hát một đoạn lớn điệp khúc, sau khi Nghê Phi sửa xong thì bài hát hoàn hảo hơn nhưng lại hoàn toàn loại bỏ Tạ Nhất Hàng ra khỏi bài hát, như thế này còn không phải là cố ý à.

“Nghê Phi, sáng sớm ngày mai phải diễn tập, anh làm như vậy quá không hiểu chuyện.” Hạng Hiển Dân cũng không vui nói.

Nhiếp Gia liếc mắt qua hai người một cái, liền đẩy Sư Diên ra, đi tới trước mắt Tạ Nhất Hàng từ trên cao nhìn xuống: “Một câu cũng không hát nổi?”

Tạ Nhất Hàng khẩn trương mà đứng lên, đôi mắt vì khóc nhiều mà đỏ ửng lại tuôn ra một tầng nước mắt đầy áy náy: “Xin lỗi…”

“Vậy thì lúc ghi hình ngày mai đóng mic của cậu, nhép lời thì chắc cậu cũng biết đi? Đối với bên ngoài thì nói cậu ta không có part riêng.” Nhiếp Gia hờ hững nói.

Vai Tạ Nhất Hàng run rẩy.

Thần Thiên trừng mắt nói: “Anh nói cái gì?”

“Nghê Phi, không cần phải quá đáng như vậy.” Sư Diên lạnh mặt nói.

“Vậy anh muốn thế nào?” Nhiếp Gia lấy lại tinh thần, nhìn thẳng mặt Sư Diên đang tức giận.

“Chúng ta có thể dùng bản gốc…” Sư Diên bỗng nhiên dừng lại, sắc mặt có chút lúng túng nói: “Hoặc là anh lại sửa thêm một lần nữa.”

“Đúng đấy, hiện tại mới 11 giờ 30, cách thời gian ghi hình còn nửa ngày cơ mà.” Thần Thiên nói giúp.

Tạ Nhất Hàng cũng mong đợi nhìn y, dù sao ở sân khấu lớn như vậy đâu có ai muốn bị đóng mic, cậu ta nhỏ giọng nói: “Nếu như nói với bên ngoài nói tôi không có part riêng thì đối với anh cũng không tốt…”

Nhiếp Gia bị độ mặt dày của mấy người này làm cho tức quá mà cười, hát không nổi mà không chịu luyện tập cũng không chịu đóng mic, trái lại dùng dáng vẻ như đương nhiên mà yêu cầu người khác phải thức suốt đêm để huỷ đi đứa con tinh thần của mình rồi sửa lại để hợp cho bản thân, được sinh ra kiểu gì mà mặt dày đến mức ấy được vậy.

“Nếu như một bài hát phải sửa đổi thì chỉ có thể là do nó chưa đủ tốt, tôi xưa nay chưa từng thấy trường hợp nào vì ca sĩ hát không được mà phải đi sửa bài hát. Nếu như mấy người cảm thấy nhạc của tôi chưa đủ tốt, mấy người tìm bất kỳ người nào đó có thể sửa bài hát này tốt hơn thì tôi cũng chẳng có ý kiến nhưng muốn tôi vì Tạ Nhất Hàng không thể hát mà hạ thấp chất lượng của ca khúc thì không có cửa.” Nhiếp Gia sắc mặt âm trầm, ánh mắt lúc này của y có chút đáng sợ.

Nhiếp Gia nói như vậy chẳng khác nào một cái bạt tai tát lên mặt của ba người, Thần Thiên nhíu mày nhưng cũng không biết nói gì để phản bác.

Dù sao điều Nghê Phi nói cũng là sự thực… Cho dù là «Hành khúc» bản gốc thì Tạ Nhất Hàng phát huy cũng cực kỳ không ổn định, lúc thu âm làm album thì cũng phải thông qua sửa âm hậu kỳ mới có thể miễn cưỡng qua, có một lần diễn live «Hành khúc» Tạ Nhất Hàng không thể hát tốt may mà có Nghê Phi cứu đúng lúc nên bên ngoài mới không biết.

Đây là hành khúc của nhóm, ai có thể nghĩ tới bài hát này không hát live là do có thành viên trong nhóm không hát nổi.

Cổ Tạ Nhất Hàng chậm rãi đỏ lên, sau đó rất nhanh liền tràn lên mặt, cậu ta đặt cốc trong tay xuống, tay chân luốn cuống mà nhìn Sư Diên. Cái tổ hợp này đi cùng nhau năm năm, trong năm năm qua, không cần biết là có chuyện gì thì Sư Diên đều bảo vệ cậu ta, cậu ta cho rằng lần này cũng giống nư vậy, nhưng Sư Diên lại chỉ đứng tại chỗ, không nói một lời.

Trong lòng Tạ Nhất Hàng lạnh lẽo, luống cuống mà kéo ống tay áo của Sư Diên, nhẹ nhàng nói: “Không phải là cứ như Nghê Phi nói chứ… Bài hát này lại sửa thì thật đáng tiếc, mình không sao…”

Sư Diên thấy viền mắt Tạ Nhất Hàng đỏ chót liền đau lòng, trong lòng gã đối với Nghê Phi đã sớm tồn tại phản cảm, từ khi Nghê Phi vừa mới vào nhóm liền cảm thấy y nhắm vào Tạ Nhất Hàng mọi lúc mọi nơi, trong lòng đã nghẹn một luồng lửa giận.

“Nghê Phi, chúng ta đều là một nhóm, sao anh lại phải làm khó Tiểu Hàng như thế? Nhiều năm như vậy, Tiểu Hàng vẫn luôn cố gắng để nâng cao bản thân, tại sao anh lại làm như không thấy? Cậu ấy rốt cuộc đắc tội anh ở chỗ nào?!” Sư Diên tức giận nhìn chằm chằm Nhiếp Gia.

“Cố gắng? Hai năm trước, cậu ta không thể hát bài này, hai năm sau cậu ta vẫn không thể hát, anh nói cho tôi xem cậu ta cố gắng ở chỗ nào?” Ánh mặt Nhiếp Gia lạnh lùng, nói: “Bốn năm qua, nhóm D có bốn album, hai mini album, mỗi một ca khúc, mỗi một câu hát đều là một mình tôi tự hoàn thành, tôi chỉ yêu cầu mấy người cố gắng hát, kết quả ngay cả hát mấy người cũng không hát được, anh nói với tôi cậu ta đây là rất nỗ lực? Nếu như Tạ Nhất Hàng cố gắng hết sức mà cũng chỉ có đến mức là làm tốt việc của mình vậy thì nhanh nhanh mà rời khỏi nhóm đi, đừng làm liên luỵ đến tôi! Nỗ lực mà chẳng có kết quả chính là phí lời, bớt tự cảm động bản thân mình mà khóc đi.”

Dứt lời Nhiếp Gia đẩy Hàng Hiển Dâng đang chắn đường ra, nổi giận đùng đùng mà rời đi.

Sau khi Nhiếp Gia bùng nổ cảm xúc, các nhân viên công tác trong phòng thu âm đều câm như hến, dường như có một lưỡi đao vô hình đang treo trên đầu họ vậy.

Trực tiếp bị cảm xúc bùng nổ của Nhiếp Gia nhắm vào, Sư Diên như bị vả một bạt tai ngay trước mặt mọi người, ánh mắt có chút khiếp sợ nhưng cũng rất mờ mịt.

Tiểu Hàng không đủ thông minh, mỗi một điệu nhảy của từng bài hát đều phải luyện tập rất nhiều lần mới có thể nhớ kỹ, bình thường Sư Diên có thể thấy một mình cậu ở phòng huấn luyện một mình yên lặng luyện tập, có nhiều lúc cơm cũng quên ăn, sẽ ngu ngốc mà cười với người khác, không biết phân biệt ác ý của người khác, bị bắt nạt cũng chỉ trốn tới một góc, lặng lẽ khóc.

Chính vì giống một mặt trời nhỏ như vậy, Tiểu Hàng cứ chậm rãi mà đi vào lòng gã…

Nhưng hôm nay lời nói của Nghê Phi như cảnh tỉnh gã.

Đúng đấy, Tiểu Hàng quả thực rất nỗ lực, tập nhảy một lần không nhớ được thì tập mười lần, mười lần không nhớ được thì tập trăm lần, mãi đến khi có thể biểu diễn mới thôi… Nhưng đây không phải là điều mà cậu ta phải làm sao, đây là nhiệm vụ của cậu ta mà. Người khác luyện tập mấy lần là có thể nhớ kỹ thì đương nhiên là không cần phải tập lại, Tạ Nhất Hàng cần phải tập mấy chục lần mới có thể nhớ kỹ, đây mà gọi là cố gắng sao?

Nếu như đây được gọi là cố gắng thì còn Nghê Phi phải đảm bảo chất lượng album được sản xuất trong bốn năm vừa qua mà không chậm trễ, thậm chí chất lượng từng năm còn được nâng cao, còn có thời gian tập nhảy giống bọn họ, vậy thì những thứ Nghê Phi phải bỏ ra gọi là gì? Thiên phú? Đây là thành tựu mà chỉ dựa vào thiên phú có thể đạt được sao?

“Sư Diên…” Sắc mặt Tạ Nhất Hàng tái nhợt, nhẹ giọng gọi.

Sư Diên quay đầu lại, nhìn Tạ Nhất Hàng luống cuống mà bất an, rõ ràng đây là hình dáng đã từng khiến gã đau lòng nhất, hiện tại chẳng hiểu sao lại thấy hơi khác thường.

Sư Diên thở dài, sắc mặt của gã và Thần Thiên cũng không dễ nhìn.

Hạng Hiển Dân gọi Sư Diên đơn độc nói chuyện, nói: “Nghê Phi nhất định sẽ không sửa, bây giờ còn chưa cùng tổ tiết mục bên kia ký hợp đồng, Nghê Phi không cần đi thi đấu cũng được. Bên phía cao tầng của công ty đã cùng tổ tiết mục bên kia nói tốt, mấy người các cậu sẽ thắng được giải quán quân trong chung kết, hiện tại không cần thiết để Nghê Phi dự thi.”

Sư Diên lập tức đứng lên, tức không nhịn nổi mà nhìn Hạng Hiển Dân, “Các anh đi cửa sau để đảm bảo bọn tôi thắng?”

“D không thể thua đâu thiếu gia của tôi ơi, ba nhóm còn lại là nhóm mới debut, một nhóm là idol, còn có một nhóm luôn cùng nhóm các cậu phân cao thấp, ba nhóm bọn họ gộp lại đều không bằng nổi lượng tiêu thụ album cùng thanh giọng của chúng ta, nếu như bị thua dưới tình huống này không phải là thành một trò hề sao?! Đối với danh tiếng của các cậu sẽ là tổn thất cực kỳ lớn.” Hạng Hiển Dân tận tình khuyên nhủ.

Nhóm D vẫn luôn được xưng là vua không ngai, được người ngoài giới gọi là biểu tượng của giới âm nhạc. Nếu như thua trong chương trình tạp kỹ thì mặt có khi bị ném tới tận Thái Bình Dương cũng không bớt nhục.

Sư Diên sững sờ, trong lòng có chút khó chịu mà nói: “Lượng tiêu thụ album đều là công của Nghê Phi… Nếu như không có Nhê Phi thì chúng ta đã bị loại một lần, nếu như có Nghê Phi, thì căn bản không cần nhóm người các anh đi cửa sau để bảo đảm chức quán quân, tồn tại của Nghê Phi chính là vương miện của nhóm D, làm điều thừa.”

“Tôi đây không phải thấy Nghê Phi không nghe lời sao, tới tham gia thi đấu, liền làm một bài hát mà Nhất Hàng không thể hát, còn không bằng không để y đến.” Hàng Hiển Dân không chú ý tới biến hoá của Sư Diên, phụ hoạ cười nói.

Trong mắt Sư Diên loé lên ánh sáng lạnh, dường như hiểu được điều gì, “Công ty đang tận lực hạn chế Nghê Phi phát triển?”

“Tính cách Nghê Phi không tốt, không thích hợp cái vòng luẩn quẩn này, hơn nữa cậu cũng không thích y, cứ như vậy thôi.” Hạng Hiển Dân hời hợt nói sơ qua về chuyện bốn năm qua công ty hạn chế Nghê Phi.

“Tôi không thích Nghê Phi là chuyện của tôi, ai cho phép anh hạn chế y?!” Sư Diên bỗng nhiên tức giận hét lên, con ngươi của gã đỏ rực, trừng Hạng Hiển Dân như kiểu hận không thể ăn tươi nuốt sống anh ta.

Mặc dù gã không thích Nghê Phi nhưng Sư Diên cũng chưa bao giờ phủ nhận tài năng của Nghê Phi, chưa từng phủ nhận việc nhóm D đạt được thành tựu như ngày hôm nay đại đa số đều là nhờ công lao của Nghê Phi. Còn tưởng rằng y chưa từng nhận quảng cáo, phim truyền hình cùng gameshow là vì tính cách y quái gở, hoá ra công ty vẫn luôn chèn ép y, hạn chế năng lực của y chỉ trong một cái nhóm D, bọn họ coi Nghê Phi là cái quái gì chứ?!

“Không phải… Cậu không biết sao?” Hạng Hiển Dân bị Sư Diên đột nhiên bùng nổ doạ hết hồn.

“Các anh tại sao lại bởi vì tôi không thích Nghê Phi liền hạn chế y?” Sư Diên nghĩ tới gì đó, mặt âm trầm ép hỏi: “Giá trị của riêng bản thân Nghê Phi hơn xa toàn bộ nhóm D, tại sao các anh lại chỉ vì một nhóm nhạc mà từ bỏ Nghê Phi?”

Hạng Hiển Dân bị Sư Diên ép hỏi, mồ hôi lạnh toát ra như tắm.

“Bởi vì tôi họ Sư, có phải không?” Sư Diên lạnh lùng nói.

Hạng Hiển Dân lau mồ hôi lạnh, nói: “Lúc đầu ông chủ không biết, một năm đầu nhóm D không có thành tích nổi bật lại đập không ít tiền vào, cao tầng cũng có ý muốn để nhóm D giải tán… Sau đó phát hiện ngài là em trai của Sư tổng, vì thế mới chi mạnh tay ký với Nghê Phi…”

Nhóm D chính là từ khi Nghê Phi gia nhập mới xoay chuyển tình thế, album mới quét ngang các bảng xếp hạng lớn, năm thứ hai cũng vì một bài «Hành khúc» mà được đưa lên thần đàn, vẫn luôn như vậy cho tới bây giờ.

Nhưng tất cả đều là công lao của Ngê Phi, vậy mà Nghê Phi phải chịu cái gì? Y rõ ràng hát còn hơn cả tuyệt vời, tài hoa hơn người, trong nhóm nam đang nổi top1 có ai có tư cách so sánh với Nghê Phi? Nhưng oái oăm chính là một người như vậy lại trong chính nhóm của mình rất ít khi làm center, lượng part được chia cũng không phải nhiều nhất.

Trong nhóm làm nền, bị công ty hạn chế phát triển, dù vậy Nghê Phi cũng trở thành một thần tượng hoàn toàn xứng đáng với các fans hâm mộ. Ba người gã, không phải là liên luỵ Nghê Phi à?!

Trong lòng Sư Diên run rẩy kịch liệt, chán nản ngã ngồi trên ghế salon.

Gã cho rằng gã đã thoát khỏi nhà họ Sư, có được thành tựu như bây giờ đều là nhờ cố gắng của bản thân, quay đầu lại thì thấy là do có phúc của nhà họ Sư, được Nghê Phi ban tặng, gã đâu có quan hệ gì đâu?

“Nghê Phi biết không?” Hai mắt Sư Diên vô thần hỏi.

“Y không biết.” Hạng Hiển Dân nhanh chóng nói.

Sư Diên nhẹ nhàng câu môi trào phúng cười, đúng mà, dựa theo tính cách của Nghê Phi nếu là biết mình bị công ty buộc chặt ở nhóm D để làm một công cụ sáng tác nhạc thì chỉ sợ là sẽ liều mạng huỷ hợp đồng đi.

“Bán kết ngày mai, cứ theo lời Nghê Phi làm đi, dùng «Hành khúc», lập tức sao nhạc ra rồi đưa cho tổ tiết mục, lúc ghi hình tắt mic của Tạ Nhất Hàng.”  Cả người Sư Diên đều vô lực, lúc này chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, hổ thẹn với Nghê Phi dường như muốn dìm chết gã.

Tạ Nhất Hàng đẩy cửa tiến vào tìm người liền sững sờ tại chỗ, vừa vặn nghe được Sư Diên nói câu này, không khỏi ngẩn cả người.

Sư Diên thấy Tạ Nhất Hàng cũng không nói gì, chỉ là cúi đầu, nhanh chóng rời đi.

“Sư Diên…” Tạ Nhất Hàng đuổi theo hai bước, ánh mắt cực kỳ bất an, nhưng Sư Diên lại không để ý cậu ta, không thèm quay đầu lại mà rời khỏi công ty.

“Sư Diên đi rồi?” Thần Thiên đi ra từ phòng ghi âm chỉ kịp nhìn thấy Sư Diên biến mất ở chỗ rẽ, sau đó lại thấy Tạ Nhất Hàng thấp thỏm sợ sệt, không khỏi cau mày hỏi: “Làm sao vậy?”

“Sư Diên nói… ngày mai tắt mic của mình.” Đôi môi Tạ Nhất Hàng run rẩy nói.

Lúc này Nhiếp Gia đang trên đường về, KK nói lại những biến hoá của Sư Diên cho y, Nhiếp Gia sờ sờ vành tai của mình, trên môi nở một nụ cười khinh bỉ.

Hết chương 32.

────────

Đôi lời của editor: Tui phải nói là tui ghét cay ghét đắng Tạ Nhất Hàng :>>> Cái dạng kỹ nữ tỏ vẻ bản thân ngây thơ không hiểu chuyện lại trong tối ngoài sáng mà ám chỉ Nghê Phi bắt nạt mình ☺ Tui thấy tội nguyên chủ Nghê Phi dễ sợ, rõ ràng có tài năng lại biết cố gắng nhưng chỉ vì là một nhân vật phụ, một hòn đá lót đường được trải ra cho công thụ chính trong thế giới mà có cái kết cục không thể bi thảm hơn ☺ 

À các nàng đừng vội cảm thấy Sư Diên đã quay đầu là bờ nhé :>> Sẽ bị vả mặt đấy. Suy nghĩ kỹ càng vào thì các nàng sẽ thấy Sư Diên chỉ là một tên nguỵ quân tử không hơn không kém ☺

Beta có lời muốn nói: chương này dài dã man o(╥﹏╥)o

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play