Trong văn phòng, Tiếu Mặc vừa duyệt xong một phần tài liệu, lấy mắt kính xuống xoa xoa mũi hỏi: "Linh Hi, hôm nay còn sắp xếp gì không?"
Hàn Linh Hi nhìn bảng biểu sắp xếp công việc trả lời: "Ngoài lễ cắt băng khánh thành của Vạn Thông lúc hai giờ chiều, buổi tối có bữa ăn với Trương tổng Thụy Hoa." .
Truyện Đông Phương"Vậy à, nói một tiếng với thư ký của Trương tổng giúp anh, bữa cơm hôm nay đổi thành tối mai... Ừ, thôi được rồi, để anh gọi điện thoại trực tiếp cho Trương tổng, hủy bữa ăn tối nay, lễ cắt băng chiều nay em đi với anh, sau đó em có thể tan làm luôn."
"Vâng, em đi gọi điện cho tài xế, để anh ấy đến ngay." Hàn Linh Hi nói đùa: "Khó có khi Tiếu tổng của chúng ta chịu tan làm sớm còn cho em được hưởng nhờ nữa chứ."
Tiếu Mặc cười cười, "Đêm nay có bộ phim hoạt hình trình chiếu, tiểu Ngôn trông chờ lâu lắm rồi, nhất định đòi bọn anh đi xem với con bé, suy nghĩ lại thì con gái mới quan trọng nhất, nếu như lỡ hẹn, bà cô nhỏ này sẽ đày anh vào lãnh cung mất."
"Ha ha, có người ba quan tâm như vậy tiểu Ngôn không nỡ đày anh vào lãnh cung đâu. Vậy anh làm việc đi, em ra ngoài trước."
"Ừm."
Hàn Linh Hi vừa đi ra khỏi văn phòng của Tiếu Mặc thì tiểu Kim đã hấp tấp vọt tới trước mặt cô, "Này! Hàn đại mỹ nhân! Sứ giả tặng hoa lại tới rồi kìa!"
"Chị nói không đầu không đuôi gì vậy?" Hàn Linh Hi không hiểu gì liếc chị ta một cái, "Sao, yêu rồi à?"
"Mấy lời này là chị hỏi em chứ." Tiểu Kim cười hề hề nhướng mày, lấy ra một bó hoa tươi, "Ừ, tặng cho em, nhanh nhanh nhanh, nói với chị em tốt đây chút đi, có phải gần đây lại có vị công tử nào để ý rồi không?"
Trợ lý tiểu Lâm ở bên cũng cười hì hì nói: "Chị Linh Hi xinh đẹp như vậy, thật nhiều người theo đuổi, hâm mộ ghê."
Hoa hướng dương phối hợp với cây tình nhân thành một bó hoa tươi, nhuốm màu vàng óng ánh thật xinh đẹp. Hàn Linh Hi dùng hai ngón tay cầm tấm thiệp giữa bó hoa nhìn lướt qua, vò thành một cục ném thẳng vào thùng rác, giơ hai tay ôm bó hoa kia.
Tiểu Kim làm như gặp đại địch, nhanh chóng che chở bó hoa lui về sau, "Này em làm gì thế, lại muốn vứt hoa à, em như thế là quá tàn nhẫn rồi, vò nát trái tim của một người còn muốn đạp hư những đóa hoa vô tội sao?"
"Chị thích, chị thương tiếc thì chị cầm đi."
Hàn Linh Hi vỗ vỗ tay quay về vị trí không thèm để ý chút nào hỏi: "Bản tiểu thư bận rộn nhiều việc, đừng làm phiền em."
"Cho chị thật à? Vậy, chị nhận đó nha, đừng hối hận đó." Tiểu Kim vui vẻ ngửi hoa tươi trong tay, nghiêng người dựa vào bàn thấp giọng hỏi Hàn Linh Hi: "Này, tốt xấu gì chúng ta cũng là chị em, em nói nhỏ cho mình chị nghe thôi, là ai đang theo đuổi em vậy?"
"Không ai cả."
"Lừa quỷ à, vậy hoa này ai tặng em."
"Không biết."
"Thế nào, chị Linh Hi, còn sợ bọn em giành với chị à?" Tiểu Lâm dùng giọng chua xót nói: "Lúc trước em thấy người đàn ông đó dưới lầu, trông đẹp trai lắm, có vẻ còn rất có tiền, có tâm với chị như vậy, dù sao chị cũng đang độc thân, dứt khoát tới với nhau đi, hai anh chị xứng lắm đó."
"Sao em biết anh ta có tâm? Em tiếp xúc với anh ta rồi à?" Hàn Linh Hi buồn cười hỏi ngược lại, "Chỉ với mấy bó hoa anh ta tặng, cộng thêm vài câu dỗ ngon dỗ ngọt hay là vì dáng vẻ anh ta đẹp trai?"
Tiểu Lâm ngẩn người, "Vậy vậy ít nhất anh ta liên tục tặng hoa cho chị đã nói rõ anh ta có kiên trì mà."
Hàn Linh Hi không nói gì, dù sao cũng chỉ là cô bé mới vào xã hội, suy nghĩ đơn giản lại ngây thơ. Nếu như có thể hiểu rõ một người chỉ với vài lần gặp mặt, thì sẽ không có nhiều người bị tổn thương như vậy.
"Em cho là chơi chút trò lãng mạn, tiêu ít tiền thì đại biểu cho bọn họ thật tình sao? Ai biết được bọn họ dùng chiêu này theo đuổi bao nhiêu cô gái rồi, nhất là mấy loại cô bé như em, dễ lừa nhất."
"Vậy cũng không chắc." Hiển nhiên là tiểu Lâm không đồng ý với suy nghĩ của Hàn Linh Hi, lẩm bẩm vài câu, cúi đầu làm chuyện của mình. Chỉ có tiểu Kim vẫn còn tựa bên cạnh Hàn Linh Hi, mặt dày năn nỉ: "Nói chút đi mà~"
Hàn Linh Hi không nhịn được, "Này em nói chứ rốt cuộc chị có đi không?"
"Đi đi đi, thật là, quỷ hẹp hòi." Tiểu Kim không nghe ngóng được bất kỳ tin tức gì rất là uể oải, nghĩ đến việc ít nhất còn có hoa tươi làm chiến lợi phẩm thì mặt lại tươi như hoa, nhảy nhót xoay người, thiếu chút nữa là đụng vào người Chu Đình Vũ.
Chị ta vội nói xin lỗi: "Ấy ấy, xin lỗi giám đốc Chu tôi không cố ý, không đụng trúng giám đốc chứ?"
"Không sao." Chu Đình Vũ mỉm cười thấy cô ôm bó hoa thì treo ghẹo: "Sao vậy, bạn trai tặng hoa à, vui vẻ quá nhỉ?"
"Tôi mà may mắn vậy thì còn gì bằng." Tiểu Kim cố ý nói thật to, "Là người theo đuổi Hàn đại mỹ nhân, tôi thấy người ta sắp có chuyện vui rồi~~"
"Kiêm Liên! Chị đừng có nói bậy bạ!" Hàn Linh Hi tức giận gọi thẳng tên đầy đủ của chị ta, cô không muốn Chu Đình Vũ hiểu lầm vì chuyện đó.
Tiểu Lâm làm vẻ mặt hiểu ra, "Chị Kim, thì ra chị tên là Kiêm Liên à."
"Ơ này chị chỉ đùa chút thôi mà tại sao vậy chứ? Đã nói với em bao nhiêu lần rồi đừng có kêu chị là Kiêm Liên." Tiểu Kim hối hận trừng mắt với Hàn Linh Hi, cũng vì cô có tên trùng với nhân vật trong lịch sử nên sẽ không tránh được chuyện bị lấy ra làm trò cười, Hàn Linh Hi được lắm còn cố ý nữa chứ.
"Được được được, chị nói bậy, chị không nên trêu chọc em, bái bai."
Chu Đình Vũ tránh chỗ cho tiểu Kim, nhìn Hàn Linh Hi rồi cũng đi ra ngoài.
Bà chị này, đúng là ăn không nói có. Hàn Linh Hi oán trách tiểu Kim trong lòng, nếu không phải Chu Đình Vũ nhà cô rất phóng khoáng cởi mở không ăn giấm tùm lum, thì sẽ tưởng là mình bắt cá hai tay đó.
"Này, chị Linh Hi," Tiểu Lâm lắc lắc ống nghe trong tay, "Tài xế nói anh ấy đến dưới lầu rồi."
"Chị biết rồi, chị đi gọi Tiếu tổng."
Khách sạn mới của Vạn Thông khánh thành, đặc biệt mời bạn bè trong giới tham gia lễ cắt băng khánh thành, Kỳ Tư vốn không cách xa lắm, sao trên đường lại kẹt xe, chẳng bao lâu đã đến nơi.
Tiếu Mặc bất cẩn để quên điện thoại ở văn phòng. Trên đường đi Hàn Linh Hi gọi điện cho trợ lý tới, dặn cô nhanh đem điện thoại tới.
Trong đại sảnh đã có rất nhiều người, thấy Tiếu Mặc tới thì tiến tới chào hỏi, Tiếu Mặc cũng mỉm cười trò chuyện với bọn họ, giới thiệu cho Hàn Linh Hi làm quen.
Tiểu Lâm đón xe đến sau đó đến lối vào khách sạn trực tiếp vào hội trường, Hàn Linh Hi nhìn thấy cô từ xa, rút ra khỏi đám người gọi tiểu Lâm lại.
"Đây là điện thoại của Tiếu tổng, giữa chừng có người gọi cho anh ấy, chị đưa anh ấy nhìn xem." Tiểu Lâm vừa nói chuyện với Hàn Linh Hi vừa nhìn xung quanh, "Wow, chị Linh Hi, ở đây sang trọng quá à, Vạn Thông là công ty rất lớn sao ạ?"
"Vạn Thông là một công ty thị trường Hồng Kông, chuyên kinh doanh khách sạn, mấy năm gần đây phát triển rất tốt, hiện tại mở rộng thị trường ở Đại Lục. Khách sạn đầu tiên, tất nhiên phải làm long trọng một chút rồi."
"Hồng Kông, vậy sao lại quen với Tiếu tổng được?"
"Tiếu tổng và Hoa tổng là bạn học cũ." Hàn Linh Hi nhìn thời gian, "Chị đi trước, em đón xe nhớ lấy hóa đơn, tài vụ sẽ trả phí."
"Này, chị Linh Hi," Tiểu Lâm kéo cô, "Em còn chưa muốn về nhanh như thế đâu, trước giờ em chưa từng vào loại địa phương này, em đi tham quan chút được không ạ? Em làm xong hết chuyện ở công ty rồi."
Hàn Linh Hi suy nghĩ một chút rồi đồng ý, "Vậy em cứ ở đây xem chút đi, nhớ đừng gây rắc rối."
"Vâng, được ạ!"
Nhìn Hàn Linh Hi rời đi, tiểu Lâm vô cùng vui vẻ đi dạo trong khách sạn. Trong đại sảnh chuẩn bị sẵn khai vị và đồ uống cho khách đến, cô nhìn thấy có đồ ăn ưa thích liền chạy tới lấy.
"Wow, ăn ngon ghê, công ty lớn có khác." Tiểu Lâm vừa ăn vừa cảm khái, "Nếu mình có cơ hội ở đây một đêm thì tốt quá đi ấy."
Phía sau truyền tới tiếng chê cười, tiểu Lâm quay đầu nhìn theo tiếng, thấy là một người đàn ông trẻ tuổi đang nhìn mình, mặt thoáng đỏ lên.
"Anh, anh cười gì..."
Người có thể tham gia kiểu hoạt động này đều không phải thân phận bình thường, với loại người không có kinh nghiệm gì như bản thân thì lời chất vấn của cô vô cùng không có lực, nghe vào tai rất buồn cười.
Chỉ là, hình như người đàn ông này khá quen?
Tiểu Lâm bạo gan quan sát, "Này, không phải anh là người kia sao!"
"Cô biết tôi?" Lý Kha quan sát cô gái trước mặt, trong ấn tượng của anh ta thì hình như chưa từng thấy.
"Anh không biết tôi, nhưng tôi biết anh." Tiểu Lâm phấn khích nói: "Tôi thấy anh đến tìm chị Linh Hi."
"Linh Hi? Cô cũng quen Hàn Linh Hi?" Lý Kha nhíu mày, "Các cô rất thân?"
"Quen, tất nhiên quen rồi, chúng tôi làm việc với nhau mỗi ngày mà, chị ấy là thư ký của Tiếu tổng, tôi là trợ lý của Tiếu tổng."
Quan sát ở khoảng cách gần, người đàn ông này trông rất được nha, ngũ quan đẹp trai sáng sủa, dáng người lại cao, ăn mặc cũng rất sang trọng, có loại khí chất đặc biệt.
Dù sao cũng còn nhỏ tuổi, tiểu Lâm hoàn toàn không biết che giấu cảm tình tốt với Lý Kha, cô thay đổi e lệ rụt rè vừa rồi, chủ động vươn tay với Lý Kha: "Xin chào, tôi là Lâm Diệu Diệu."
Lý Kha vốn chỉ đi ngang qua, khi biết Lâm Diệu Diệu quen biết với Hàn Linh Hi thì có điều suy nghĩ, cũng đưa tay ra cười nói: "Xin chào, tôi là Lý Kha. Tôi..."
"Tôi biết, anh đang theo đuổi chị Linh Hi." Tiểu Lâm nhanh mồm nhanh miệng, "Hôm nay chị ấy cũng đến đây."
"Ồ, cô ấy cũng ở đây à?"
"Đúng vậy đúng vậy." Tiểu Lâm nhiệt tình chỉ cho anh ta nhìn, "Ừ, ở đó kìa."
Men theo chỉ dẫn của Lâm Diệu Diệu Lý Kha tìm được Hàn Linh Hi rất nhanh trong đám người, lễ cắt băng đã bắt đầu, Hàn Linh Hi nhìn lên đài, dáng vẻ rất chăm chú.
Anh ta cắm hai tay vào túi, nhếch miệng lên, lẩm bẩm: "Đúng là trùng hợp."
"Có muốn tôi kêu chị ấy không?"
"Không cần, đừng vội." Lý Kha nháy mắt với Lâm Diệu Diệu, "Tôi muốn tâm sự trò chuyện với cô trước."
"Trò chuyện với tôi?" Lâm Diệu Diệu lại bắt đầu khẩn trương, "Tâm sự... trò chuyện gì?"
Lý Kha cũng không vội mở miệng trả lời, "Muốn uống chút gì không. Nước trái cây được chứ?"
"Ừ, có thể."
Lúc nhận cái ly Lý Kha đưa, Lâm Diệu Diệu vô tình chạm vào đầu ngón tay đối phương, trên mặt cô ta lại nóng lên, "Cảm ơn..."
Mấy cô gái mê trai như này Lý Kha gặp rất nhiều, làm anh ta chắc chắn Lâm Diệu Diệu này là người rất dễ khống chế. Anh ta móc bóp ra, rút ra một cái thẻ từ bên trong, đưa đến trước mặt Lâm Diệu Diệu.
Lâm Diệu Diệu không biết gì nhìn anh ta, "Đây là gì?"
"Đây là thẻ VIP kim cương của Vạn Thông, ghi tên của tôi, có nó rồi cô có thể vào ở miễn phí trong bất kỳ khách sạn nào của Vạn Thông, muốn ở mấy đêm cũng được."
"Anh cho tôi?" Lâm Diệu Diệu hoảng hốt nhanh chóng từ chối, "Đừng đừng, tôi không thể nhận. Có làm mới có ăn!"
"Tôi cho cô thì cô cứ cầm đi." Lý Kha nhét thẳng vào trong tay cô ta, "Tôi không thích con gái từ chối tôi, với lại, tấm lòng của tôi với Hàn Linh Hi chắc cô hiểu rõ, nếu thích cô ấy, yêu ai yêu cả đường đi nên sẽ đối đãi tốt với người bên cạnh cô ấy một chút, tất nhiên, tôi cũng có mục đích của tôi."
***Ừ, yêu ai yêu cả đường đi ≖‿≖