Chu Đình Vũ đi vào nhà không thấy Hàn Linh Hi, ti vi trong phòng khách đang mở, trên bàn trà còn có nước nóng đang bốc hơi, nhưng mà người ở đâu?

"Linh Hi?"

Cô vừa gọi tên Hàn Linh Hi vừa thay giày, phát hiện cửa hướng ban công đang mở, mà người cô đang tìm nửa ngày lại treo lơ lửng ở ngoài lan can, trọng tâm còn đang liên tục chuyển xuống dưới.

Cảnh này làm Chu Đình Vũ có chút kinh hãi, tưởng Hàn Linh Hi sắp trượt rơi xuống, cô bước nhanh vọt tới sân thượng, bắt lấy Hàn Linh Hi kéo cô vào, "Linh Hi, cậu xảy ra chuyện gì vậy?"

"Cậu làm gì thế?"

Bỗng dưng bị người ta ôm lại, Hàn Linh Hi nháy mắt ngỡ ngàng, thấy là Chu Đình Vũ thì giữa lông mày có thêm mấy phần vẻ lạnh lùng, cô không vui đẩy Chu Đình Vũ ra, "Mình đang với tay lấy đồ, cậu kéo mình làm gì."

Lấy đồ? Chu Đình Vũ nhìn sang hướng cô vừa nhô người a, lúc này mới thấy bên ngoài máy điều hòa có mắc một cái áo len màu nâu nhạt, chắc là bị gió thổi mới rơi xuống đó. Lúc này gió vẫn chưa dừng, áo len đong đưa có thể rơi xuống bất cứ khi nào.

Thì ra cô gái này đang lấy đồ.

Chu Đình Vũ thở phào nhẹ nhõm, khiển trách: "Mình còn tưởng cậu sắp rơi xuống, đồ treo ở đây rất khó lấy, cậu không biết như vậy rất nguy hiểm à, không phải có sào phơi đồ sao, dùng nó móc là được mà."

"Nếu như mình tìm được sào phơi đồ thì cần phải nằm nhoài ra thế lấy à." Hàn Linh Hi tức giận nói ra, rồi lại khom lưng đưa tay về phía máy điều hòa, cơn tức của cô vẫn còn chưa tiêu, đâu thể nào giả vờ như chưa từng có chuyện gì chứ, trừ khi Chu Đình Vũ chủ động thẳng thắn sẽ được khoan hồng, nếu không thì kiên quyết không giải hòa với cậu ta!

Chu Đình Vũ biết Hàn Linh Hi bực bội vì chuyện lúc nãy, nhưng loại hành vi này thực sự rất nguy hiểm, sao có thể để cô gái này tùy hứng được. Cô lắc đầu kéo Hàn Linh Hi lại lần nữa, tháo giá áo coi như là cây gậy, nhẹ nhàng khều một cái câu cái áo về.

Còn chưa phủi bụi trên áo xuống đã bị Hàn Linh Hi đoạt lấy, hai chân cô hướng về phía trước còn mắt nhìn trời, coi thường Chu Đình Vũ muốn đi phòng ngủ, kết quả quên mất chỗ cửa có một gồ hơi cao, vấp phải khung cửa ngã xuống, chưa nói tới ngón chân bị đá trúng đau mà đầu gối còn bị đập thật mạnh xuống.

"Này! Linh Hi, cậu cẩn thận chút." Chu Đình Vũ lập tức cúi người dìu cô, "Đau không?"

"A..." Hàn Linh Hi đau đến nỗi nhíu mày mà ngoài miệng thì không chịu thừa nhận, "Bỏ đi, không cần cậu quan tâm."

"Chuyện của cậu mình không lo, mình còn có thể lo cho ai đây." Chu Đình Vũ không để ý kháng cự của Hàn Linh Hi, đở cô đứng dậy khỏi sàn nhà ấn vào ghế sô pha, "Được rồi, đừng làm rộn, để mình xem có trầy đâu không."

Trên đầu gối có một cục sưng đỏ, may mà không trầy da. Chu Đình Vũ yên tâm, ngước mắt lên nhìn Hàn Linh Hi, cô gái ấy vẫn đang hờn dỗi như trước, bặm môi không thèm nhìn mình.

"Đừng giận được không? Là mình không đúng. Mình không nên để cậu không tìm được mình, còn để cậu đợi thật lâu nữa." Chu Đình Vũ ngồi bên cạnh Hàn Linh Hi, ôm cô vào lòng, cẩn thận xoa đầu gối của cô, "Thật là mình và Tử Doanh đụng nhau đúng lúc đó, chị ấy muốn lấy những tài liệu đã quay quảng cáo ở Pháp, vừa lúc mình rảnh nên để chị ấy đến công ty tìm mình."

Thấy Hàn Linh Hi mím môi không lên tiếng, Chu Đình Vũ nói tiếp: "Thật ra mình rất biết ơn khi cậu đem điện thoại đến, cảm ơn cậu đã để ý. Mình nói không cần thiết là vì yêu thương cậu không muốn cậu vất vả. Do cách nói của mình không đúng, mình xin lỗi cậu, đừng giận nữa được không?"

"Mình là cái loại người hẹp hòi đấy à?" Hàn Linh Hi xì khẽ, "Cho dù cậu với Khương Tử Doanh cùng nhau ăn trưa trò chuyện vui vẻ bên kia, mình đói bụng chạy thật xa tới đưa điện thoại cho cậu bên đây cũng làm gì có lời oán giận nào?"

Vị chua nồng nặc không tan trong lời này, ngoài miệng nói gì mà không có câu oán giận nào, thật ra trong lòng rất để ý.

Chu Đình Vũ vô cùng áy náy, cô thật sự không nghĩ đến là Hàn Linh Hi đói bụng, "Nói vậy cậu muốn đến tìm mình, thuận tiện ăn cơm trưa cùng nhau sao? Linh Hi... mình thật sự xin lỗi..."

"Chu Đình Vũ! Cậu đừng có giả ngu tránh nặng tìm nhẹ ở đây!" Hàn Linh Hi thấy đối phương nói tới nói lui chỉ cố ý tránh vấn đề quan trọng, không nhịn được nữa: "Nói gì mà có dự án quan trọng đang làm, vốn chẳng có việc gì cả! Mình hỏi trợ lý của cậu rồi, cô ấy nói tuần trước các cậu đã giao kế hoạch cho bên A rồi, hôm nay vốn chẳng có cái gọi là "Toàn bộ phận tăng ca", vậy cậu nói thử xem rốt cuộc hôm nay cậu đang làm những gì?"

"Ừm... Chuyện này, mình sẽ giải thích với cậu, nhưng không phải bây giờ."

Tất nhiên đối phương biết mình sẽ hỏi vấn đề này, biểu cảm gương mặt không thay đổi gì, thái độ bình tĩnh này càng khiến Hàn Linh Hi tức giận, "Đã bị mình bắt gặp rồi cậu còn không giải thích, vậy cậu muốn khi nào mới giải thích? Rốt cuộc cậu có bí mật gì không thể nói cho mình biết?"

Cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Chu Đình Vũ, giật mình hiểu ra, chỉ vào Chu Đình Vũ hét to: "Họ Chu! Không phải cậu chơi gái sau lưng mình đó chứ! Chẳng lẽ, chẳng lẽ cậu với Khương Tử Doanh nối lại tình cũ hả?!!!"

Chu Đình Vũ nhíu mày, cầm lấy ngón tay sắp chọc vào chóp mũi mình của cô, "Cậu nghĩ đi đâu vậy, sao mình với Tử Doanh có thể được, vốn là không có tình cảm, sao lại nối lại được? Hơn nữa, nếu như mình thật sự có tình cảm với chị ấy, sao lại chọn bên cậu được."

"Vậy cũng chưa chắc." Hàn Linh Hi rút tay về, lên án đầy vị chua: "Nói không chừng xoay qua xoay lại một vòng mới phát hiện ra cô ta mới thích hợp với cậu nhất..."

Không đợi Hàn Linh Hi nói xong Chu Đình Vũ đã che miệng cô lại, trong đôi mắt có hơi giận: "Linh Hi, cậu mà nói lung tung mấy lời như vậy nữa, mình giận thật đấy."

"Tức giận, rõ ràng nên giận là mình." Hàn Linh Hi nói thầm còn xoay mặt đi, không nói không động nữa.

Chu Đình Vũ biết mình có lỗi trước, hòa hoãn giọng nói nắm bả vai cô, khẽ hôn vành tai và cổ cô, "Được rồi, hôm nay đúng là mình sai, coi như mình nợ cậu một lời giải thích nha, đến lúc thích hợp nhất định mình sẽ nói cho cậu biết, còn nữa, mình xin thề, trong lòng mình chỉ có một mình cậu, không thay đổi, cậu tin mình, nha?"

Cổ bị Chu Đình Vũ cọ cọ có hơi ngứa, sự dịu dàng này làm Hàn Linh Hi xúc động, cũng xoa dịu oán giận dưới đáy lòng cô. Vừa xoay mặt lại thì chạm vào môi đối phương.

Xúc giác mềm mại ẩm ướt trên cánh môi, trong mũi đầy hương thơm từ cơ thể của cô, còn cả nhiệt độ phù hợp và cái ôm vừa phải ấy khiến lý trí của Hàn Linh Hi rời rạc không thể suy nghĩ xem có phải đối phương đã mưu tính từ trước hay không.

Hai người cùng nhau ngã vào sô pha, Chu Đình Vũ vẫn ôm cô, bàn tay xoa nhẹ trên vai. Hàn Linh Hi dùng đầu ngón tay để giữ cằm cô, "Lời giải thích của cậu, phải khi nào mới có thể cho mình biết được?"

"Sẽ không để cậu chờ quá lâu đâu." Chu Đình Vũ cười khẽ, hai tròng mắt trong suốt, "Cậu tin mình."

Hàn Linh Hi chỉ thấy được chân thành và cầu xin trong mắt cô, nếu đối phương đã nói như vậy, đoán là cho dù kiểu học sinh giỏi với thành tích học tập xuất sắc kiêm đa tài đa nghệ như cậu có việc lừa dối, thì chắc cũng không phải vi phạm pháp luật hay đạo đức gì đâu, nên cô gật đầu coi như thỏa hiệp, "Đây là cậu nói đó, trí nhớ của mình tốt lắm đấy, đừng mơ tưởng thời gian có thể lừa gạt tất cả."

"Trước giờ mình lại chưa từng nghĩ đến ý đó." Chu Đình Vũ vuốt ve vành tai của Hàn Linh Hi, "Đúng rồi, không phải hôm nay hai mẹ tới sao, đã nói gì với cậu vậy?"

"Còn nói được gì nữa, mấy vấn đề cũ rích đó thôi." Hàn Linh Hi sờ sờ dây chuyền trên cổ Chu Đình Vũ, bĩu môi nói: "Hối hối hối, hối đến nỗi lỗ tai sinh kén rồi, may mà hôm nay cậu không ở đây, nếu không hai người ấy lại cùng nhau dạy dỗ chúng ta nữa."

Chu Đình Vũ thoáng trầm tư, thấp giọng hỏi: "Linh Hi, cậu có từng nghĩ đến chuyện nói thật quan hệ của chúng ta cho hai mẹ biết không?"

Hàn Linh Hi ngồi bật dậy, "Không được! Ngàn vạn lần không nên nói có hai người đó biết, mẹ mình rất bá đạo, sợ là bà ấy mà biết sẽ hối chúng ta kết hôn đó, còn mẹ cậu nữa, bà ấy kỳ vọng vào cậu nhiều như vậy, nếu như biết mình bên cậu, còn không phát điên sao."

"Mình không nói là bây giờ cho hai người ấy biết," Chu Đình Vũ kiên nhẫn nói rõ: "Hai mẹ lớn tuổi rồi, bỗng nhiên để hai người chấp nhận là rất khó khăn, chúng ta làm cho hai người ấy nhận ra được từng bước một, để họ có chuẩn bị tâm lý..."

"Không được không được, chắc chắn hai người họ sẽ không đồng ý, đến lúc đó thiên hạ đại loạn, sao chúng ta còn sống tốt được," Hàn Linh Hi kiên quyết phủ định đề nghị của Chu Đình Vũ, "Sao bỗng nhiên cậu nói đến chuyện này, mình không chuẩn bị được chút tâm lý nào cả."

"Không thử sao biết được kết quả sẽ ra sao?" Chu Đình Vũ có hơi thất vọng, "Mình cũng chỉ nghĩ đến sau này, mình với cậu quen nhau đâu phải làm chuyện thương thiên hại lý, sao phải luôn che che giấu giấu như vậy?"

"Mình, mình biết." Hàn Linh Hi sợ Chu Đình Vũ hiểu lầm, nhanh chóng giải thích: "Chỉ là mình vẫn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt, với lại bây giờ vẫn chưa phải thời gian thích hợp, chúng ta bàn kỹ hơn được không?"

Một ngày để cha mẹ biết, thì không thể làm như chưa từng có chuyện xảy ra, Hàn Linh Hi không đoán được bọn họ sẽ có phản ứng gì, càng không biết cha mẹ Chu Đình Vũ sẽ lấy thái độ gì để đối xử với mình, những hậu quả không biết được khiến cô thấp thỏm bất an.

Cần thời gian để hiểu ra tình cảm với Chu Đình Vũ, để cha mẹ hai bên hiểu và chấp nhận càng cần thời gian hơn, nhất định phải chọn một cách vững chắc mới được.

Chu Đình Vũ suy nghĩ một lúc, gật đầu đồng ý, "Vậy được rồi, mình đợi cậu chuẩn bị sẵn sàng. Linh Hi, đừng lo lắng quá nữa, cho dù tương lai xảy ra chuyện gì, mình vẫn sẽ bên cậu."

Hàn Linh Hi vừa cảm động lại xấu hổ: "Đình Vũ... xin lỗi, cậu có trách mình nhát gan không?"

"Ngốc, sao có thể được." Chu Đình Vũ nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô, "Mình cũng từng lưỡng lự thật lâu mới xác định rõ lòng mình, mình hiểu cảm giác của cậu."

Nghĩ đến việc Hàn Linh Hi chưa ăn cơm trưa, Chu Đình Vũ kéo cô ra khỏi ghế sô pha, "Linh Hi, sau khi về nhà cậu có ăn chút gì đó không vậy?"

"..."

Nhìn vẻ mặt của đối phương thì biết là không rồi, vì tức giận mà đến cả thân thể mình cũng không quan tâm nữa.

Chu Đình Vũ thở dài bất đắc dĩ, "Được rồi, vừa rồi cậu lấy đồ trên ban công dính không ít bụi, lại té ngã nữa, đi tắm chút đi, mình thay bộ đồ rồi ra nấu cơm cho cậu ăn."

Dỗ Hàn Linh Hi đi tắm rửa, Chu Đình Vũ vào phòng ngủ thay quần áo, lấy đồng hồ trên cổ tay xuống bỏ vào ngăn kéo đầu giường.

Lúc kéo tủ ra cô phát hiện album bên trong mở ra, là bị ai động vào?

"Đình Vũ, lấy khăn giúp mình với."

"Ừ, đến đây."

Chắc là lật xem xong quên nên bỏ đại vào rồi. Chu Đình Vũ không suy nghĩ nhiều, đẩy cửa đi ra ngoài.

***

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play