Hàn Linh Hi khoanh tay ngồi trên ghế sô pha, tiết tấu ngón trỏ trên tay phải nhịp nhàng, biểu hiện trên khuôn mặt đã thiếu kiên nhẫn đến cùng cực.

Không chịu nổi đòi hỏi nài nỉ dây dưa của Trương Phượng Lan và Lâm Ngọc Chi, cuối cùng đành chấp nhận với đề nghị của Đỗ Dật, đồng ý với yêu cầu của các mẹ.

Tuy đã hẹn thời gian và địa điểm trước với bên kia, nhưng cô cố tình lôi kéo Chu Đình Vũ xuất hiện trễ hơn nửa tiếng để gây ấn tượng xấu, cô đã cảm thấy mình làm tàn nhẫn lắm rồi, nhưng ai mà nghĩ bên kia còn mất trí hơn, sau khi cô và Chu Đình Vũ đến quán cà phê một phút mới gọi điện tới, áy náy nói bị kẹt xe trên đường đang chạy về đây.

Nhìn sang Chu Đình Vũ ở cách đó không xa, vị trí đối diện của cô cũng trống không, quái lạ, hai tên đàn ông này đều trễ? Chẳng lẽ bị kẹt cùng đường tới đây?

Hàn Linh Hi nhấc điện thoại lên nhìn thời gian, lại vừa mới qua thêm năm phút. Đây là giới hạn kiên nhẫn của cô, nếu đối phương chậm chạp không thể xuất hiện, nói rõ anh ta không có bao nhiêu thành ý với lần gặp này, đúng lúc thỏa mãn ý của cô, mượn có này đánh rớt anh ta.

Tay vừa mới đụng vào túi xách của mình, cửa kính đã bị mở ra, hai người đàn ông đi vào một trước một sau, bọn họ nhìn xung quanh, một đi về hướng này, một đi về hướng bên Chu Đình Vũ.

"Xin lỗi, cô chính là cô Hàn Linh Hi phải không? Tôi là Trần Sinh, trước đó có thấy ảnh chụp của cô, người thật còn xinh đẹp hơn ảnh."

Dáng vẻ của Trần Sinh văn vẻ lịch sự, cũng coi như vừa mắt, trên mặt anh ta là vẻ áy náy, giải thích với Hàn Linh Hi: "Để cô chờ lâu như vậy, tôi thành thật xin lỗi."

"Anh không biết lần đầu tiên gặp mặt mà trễ, còn đến muộn hơn nửa tiếng là hành vi bất lịch sự với người khác vô cùng à?"

Hàn Linh Hi lạnh lùng nhìn anh ta với ánh mắt thờ ơ, đánh giá anh ta, thấy chỗ góc áo khoác trên khuỷu tay của anh ta có chút bụi, trên cổ áo cũng có, nhìn kỹ thêm chỗ cằm trên mặt còn có vài vết bầm, kẹt xe thì kẹt xe, sao trên người đầy bụi cây cỏ vậy, trên mặt còn có vết thương, không phải chui từ mương ra đó chứ.

"Xin lỗi xin lỗi, tôi rất xin lỗi, là tôi không đúng." Trần Sinh chấp nhận hết chỉ trích của Hàn Linh Hi, vẫn là dáng vẻ nhã nhặn nói: "Chờ lâu vậy có phải đói bụng rồi không, cô muốn ăn gì cứ việc gọi, tôi mời."

"Không cần." Cảm thấy thời cơ đã chín mũi, Hàn Linh Hi chuẩn bị kết thúc cuộc xem mặt này, còn chưa kịp nói tạm biệt chợt nghe tiếng cái ghế ma sát trên sàn nhà đầy chói tai.

Người đàn ông ngồi đối diện Chu Đình Vũ đã đứng lên, không chút do dự nào bước nhanh về bên này, Hàn Linh Hi rất kinh ngạc, Chu Đình Vũ cũng cực ngạc nhiên, người này muốn làm gì?

Đợi anh ta đến gần, Hàn Linh Hi mới nhìn rõ mặt, bộ dáng mày kiếm mắt sáng, đi kèm với biểu cảm nghiêm túc đó toàn thân lộ ra sát khí đằng đằng, trên bả vai của anh ta cũng dính bụi, má phải đỏ lên.

Người cao to một mét tám mấy đứng đó, cái bóng phủ lên người Hàn Linh Hi, cho cô một cảm giác áp bách.

"Xin lỗi."

Anh ta trầm giọng mở miệng, vươn tay nắm lấy Trần Sinh chỉ vừa mới làm giới thiệu, khiêu khích nhướng mày: "Đây là bạn trai của tôi, chúng tôi là người yêu của nhau, lý do mà hôm nay tới chỉ là để đối phó với người trong nhà, sẽ không kết hôn với cô, chắc cô có nghe đến "đồng thê" chứ, chỉ làm vợ chồng nhưng không có tình yêu, loại chuyện hại người này chúng tôi không muốn làm."

*Đồng thê: Vợ của đồng tính nam, kết hôn với người đồng tính mang lại cho người phụ nữ rất nhiều đau khổ.

Hàn Linh Hi nghẹn lời nhìn trân trối, đây là tình huống gì vậy?

"Lâm Dũng! Cậu đừng có vô lý được không!" Trần Sinh hất tay anh ta ra trợn mắt trách mắng: "Rốt cuộc giờ cậu tính làm gì vậy hả?"

"Cậu nói xem mình làm gì, mình muốn dẫn cậu về nhà! Lẽ nào vì áp lực gia đình nhà cậu, thì phải ngoan ngoãn chấp nhận sắp xếp của họ sao, đừng nói làm thử với mình, mình vốn không thể chấp nhận! Cậu muốn mình dối lòng nhìn cậu theo người khác kết hôn làm sao được hả?"

Phải nói là anh ta đang gào thét, không kiêng dè gì mấy người khách trong nhà hàng, chắc là tức giận đến cực điểm mới có thể thần kinh như vậy.

"Cậu..." Trần Sinh nhìn anh ta chằm chằm, vai lại đang run rẩy, một lúc sau trầm tĩnh lại, thở dài bất đắc dĩ.

"Thứ lỗi cho tôi nhiều chuyện," Hàn Linh Hi cắt ngang hai người đàn ông chỉ lo diễn cảnh tình cảm quên thân này, hỏi thử: "Hai người các anh... thật sự là quan hệ người yêu nam nam?"

Trần Sinh sờ sờ gáy, xấu hổ đối mặt với Hàn Linh Hi, cười gượng nói: "Đúng vậy, giống như những gì cô thấy và suy nghĩ trong lòng cô. Cô Hàn, tôi rất xin lỗi, không phải tôi muốn đùa bỡn cô, chỉ là, để đảm bảo tương lai cô được hạnh phúc, chúng ta không cần tiếp tục nữa."

Hàn Linh Hi nở nụ cười, cô nháy nháy mắt với Trần Sinh," Trùng hợp thật, chúng tôi cũng vậy."

"... Hả?"

Vốn tưởng khi đối phương biết sự thật sẽ xấu hổ giận dữ vô cùng hoặc là cực kỳ hoảng sợ, nhưng Hàn Linh Hi lại không có tạt đồ uống vào mặt mình cũng không có chạy bán sống bán chết, chỉ lẳng lặng ngồi đó mỉm cười với mình, Trần Sinh có chút không phản ứng kịp.

Khách hàng xung quanh bắt đầu nhìn sang bên này vì gào thét vừa rồi của Lâm Dũng, Hàn Linh Hi đứng dậy đón Chu Đình Vũ đi tới, xoay mặt nói với Trần Sinh: "Tôi thấy, chúng ta nên đổi nơi khác nói chuyện đi."

- -----------------------------------------

Bốn người chuyển từ nhà hàng đến công viên gần đó, tìm một nơi yên tĩnh để ngồi.

Thì ra Lâm Dũng và Trần Sinh đi chung tới, bọn họ đến nhà hàng đúng giờ nhưng sao lại qua nửa tiếng mới xuất hiện?

Trần Sinh giải thích thắc mắc của Hàn Linh Hi và Chu Đình Vũ: Trong thời gian chờ đợi hơn nửa tiếng anh ta đã có một cuộc cãi vã với Lâm Dũng, thái độ của Lâm Dũng rất bài xích việc xem mặt này, muốn dẫn anh ta về nhà, Trần Sinh nghĩ muốn đến cuộc hẹn là sự tôn trọng tối thiểu nhất với đối phương, dù sao người ta cũng vô tội, vì vậy mà hai người càng cãi càng dữ dội, cuối cùng dẫn tới đánh nhau, nên mới kéo dài thật lâu mới xuất hiện.

Hàn Linh Hi và Chu Đình Vũ nghe giải thích này xong thì liếc nhau, dở khóc dở cười, hai người đàn ông này đầy bụi đất trên người, thì ra là đi lăn cỏ à? Trùng hợp kỳ lạ là, vậy mà hai người bọn họ cũng là bạn tốt lớn lên với nhau, cũng là vì quan hệ cha mẹ hai bên quá tốt mới bị buộc đi coi mắt.

Biết được quan hệ của Chu Đình Vũ và Hàn Linh Hi, Trần Sinh liên tục thấy kỳ lạ, "Đúng là rất trùng hợp, không nghĩ tới hai người sẽ chung cảnh ngộ với chúng tôi."

Lúc này Lâm Dũng mới có chút ngượng ngùng, anh ta xấu hổ cúi đầu, "Thật xin lỗi, vừa rồi tinh thần tôi quá kích động, mới nói ra mấy lời đó với cô, tôi và A Sinh bên nhau chín năm rồi, đột nhiên cậu ấy muốn kết hôn, tôi không chấp nhận được..."

"Cô Hàn, cô Chu, tính tiểu Dũng hơi nóng nảy, nhưng mà lòng cậu ấy không hề xấu." Trần Sinh đè vai Lâm Dũng lại, "Chúng tôi đã là anh em tốt từ nhỏ, sau này cũng nhau lên cấp hai cấp ba, ra nước ngoài du học, vốn định phát triển ở nước ngoài luôn, lúc trước mẹ tôi bị bệnh, mới đòi chúng tôi về nước."

Anh ta nhìn về phía Lâm Dũng, ánh mắt dịu dàng như anh cả ân cần, "Chuyện này nên trách tôi, vì mẹ tôi căn dặn lại sợ thân thể bà ấy không tốt, nghĩ đến tình cảnh hai nhà, mới có ý nghĩ cùng cậu ấy tách ra, còn khuyên cậu ấy đi chung với tôi, đi tiếp xúc thử với con gái."

"Vậy giờ thì sao?"

Trần Sinh xấu hổ cúi đầu, "Trời đã tính thì con người có muốn cũng không thay đổi được, nếu không phải hôm nay gặp các cô, rất có thể tôi đã vì sự ích kỷ của mình mà phá hủy hạnh phúc của một cô gái khác, còn phụ lòng tiểu Dũng. Cũng may đến lúc đối mặt với lựa chọn, tôi mới cảm nhận được từ bỏ cậu ấy thống khổ biết bao nhiêu."

Chu Đình Vũ yên lặng nghe xong, đến lúc này mới đặt câu hỏi: "Vậy sau này các anh, định làm thế nào?"

"Có lẽ là công khai với cha mẹ hai bên." Trần Sinh nở nụ cười tươi, ngại ngùng mà chân thành: "Trong quá trình có thể sẽ có rất nhiều phức tạp, nhưng tôi không muốn gạt mình, lừa dối người khác nữa."

Trong mắt Lâm Dũng xẹt qua tia mừng rỡ, anh ta nắm lấy khuỷu tay Trần Sinh, vô cùng kích động, "Cậu nghĩ rõ rồi?"

"Không nghĩ rõ ràng thì làm gì đây, lẽ nào đợi sau này cậu trực tiếp đánh người ta mới nghĩ rõ sao?"

Ánh mắt Lâm Dũng dần đỏ lên, nhìn chăm chú vào Trần Sinh không nhúc nhích, dáng vẻ tràn ngập thâm tình ấy khiến Hàn Linh Hi khẳng định nếu giờ không có mình và Chu Đình Vũ ở đây, chắc chắn người đàn ông kích động này sẽ trực tiếp ôm chặt Trần Sinh rồi.

Nên nói đều đã nói, nên bày tỏ cũng đã bày tỏ, tất nhiên bốn người biết về nhà nói rõ với các cha mẹ thế nào rồi. Hàn Linh Hi không chịu nổi việc làm bóng đèn nữa, khoát tay để hai người đàn ông đó đi về nhà, cô và Chu Đình Vũ tiếp tục ngồi trên ghế trong công viên.

Chu Đình Vũ sóng vai với Hàn Linh Hi, giọng nói thật nhẹ: "Cậu nghĩ gì?"

Gió lạnh thổi qua, lá cây rung động, có phiến lá khô vàng rơi xuống từ trên không, một số rơi trên mặt đất, một ít rơi lên người các cô.

Hàn Linh Hi dựa vào Chu Đình Vũ không nhúc nhích, mặt dán trên vải áo mềm mại của cô, giọng nói nhẹ nhàng trong gió.

"Có hơi buồn cười, lại có chút thương cảm."

Những cặp đôi nam nữ kiên trì vì tình yêu ba bốn năm năm, có thể đổi lấy mong chờ được kết hôn, nhưng các cô có thể yêu nhau hay không còn phải cần người khác phán xét. Bỏ ra càng nhiều cố gắng và dũng khí, thường hay đổi lấy chỉ có đau thương đường ai nấy đi, vốn muốn chứng minh với thế giới này chẳng có gì khác nhau, cuối cùng lý do xa nhau lại là vì giống đối phương.

Âm dương kết hợp là quy luật mặc định, không có cách nào từ khi bẩm sinh đã lựa chọn sẵn cho bản thân.

Bàn tay ấm áp của Chu Đình Vũ tìm được Hàn Linh Hi, luồn vào kẽ tay của cô, đan xen với năm ngón của Hàn Linh Hi, sưởi ấm lạnh giá trong cô. Thân mật thế này thật làm cho lòng người an tâm. Người con gái ấy chưa từng hỏi, rốt cuộc mình có bên cô ấy mãi không, dũng cảm mãi bên nhau, thậm chí ngay cả khi thân mật bên nhau, cô ấy cũng không muốn một lời hứa hẹn đẹp đẽ không chân thật.

Cô chỉ dùng sự dịu dàng trước sau như một mà yên lặng đồng hành, thực hiện như lời cô đã nói, khiến Hàn Linh Hi biết được sự tồn tại rõ ràng của cô rồi lại không ngang ngược can thiệp khiến Hàn Linh Hi có cảm giác dũng cảm rất tinh tế kỳ diệu.

Người chủ động là cậu ấy, người chiếm ưu thế cũng là cậu ấy, nhưng quyền lựa chọn lại trong tay mình.

Gió vẫn tiếp tục, lá cây vẫn đang rơi xuống, một lá hai lá ba lá bốn lá, chẳng bao lâu thì rơi rất nhiều trên ghế trên người các cô.

"Chúng ta về nhà thôi." Chu Đình Vũ lấy lá khô trên đầu Hàn Linh Hi xuống, cười giỡn nói: "Mình thấy lát nữa là chúng ta bị lá khô chôn luôn đấy."

Hàn Linh Hi lên tiếng, thở phào một cái, "Hôm nay rất may mắn, thoải mái vượt ải, sau đó nên về báo các cho các phụ huynh thôi."

Nghĩ đến tha thiết háo hức của Trương Phượng Lan làm Hàn Linh Hi đau đầu, tại sao cô lại có người mẹ ruột thịt như vậy? Thật sự không phải hồi đó nhận sai con sao?

***

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play