Trương Phượng Lan và Lâm Ngọc Chi quan tâm đến chung thân đại sự của con gái, dưới tình huống chưa được người trong cuộc đồng ý đã lựa chọn hẹn đối tượng, liên lạc, mọi việc sẵn sàng, chỉ thiếu các cô con gái xuất hiện tâm sự tình cảm với đối phương thôi.

Hàn Linh Hi vừa buồn cười vừa bực mình với hành vi của hai vị phụ huynh đây, cô từng nghe lập nhóm đi du lịch lập nhóm đi mua sắm, chứ chưa từng nghe lập nhóm đi xem mặt, các cô bị xem làm hàng hóa à, đến cả việc này còn phải kết bạn đi chung?

"Anh nghĩ xem có phải đầu mẹ em chập mạch rồi không, vậy mà có thể nghĩ ra chiêu hèn này, kéo hai bọn em xuống nước chung." Cô bực mình vì bất công đi than phiền với Đỗ Dật, trong lời nói đầy bất mãn với Trương Phượng Lan: "Bà ấy luôn thích tự làm theo ý mình!"

"Dì giỏi thật, cái này cũng nghĩ ra được." Đỗ Dật lắc đầu nguầy nguậy cảm khái không thôi, muốn cố gắng nghiêm túc duy trì thể hiện tinh thần đồng tình, nhưng hoàn toàn ngược lại không nhịn được cười to thành tiếng.

Người tâm sự phẫn nộ trong lòng, người được tâm sự lại buồn cười dáng vẻ còn nhìn có chút hả hê, Hàn Linh Hi tức giận đá một cái vào bắp chân của anh ta, "Anh còn có tính người không thế?"

"Có, có có có." Đỗ Dật ôm chân nhe răng trợn mắt, con nhóc chết tiệt này ra chân nặng thật, anh ta trả lời không ngớt, "Không phải anh thấy em tức giận quá, muốn làm dịu bầu không khí chút thôi à."

Hàn Linh Hi liếc xéo, không phải anh ta làm dịu bầu không khí, mà vốn là thêm dầu thêm dấm.

"Làm bạn tốt của em, anh rất đồng tình với em và Đình Vũ, này, em ra đây tìm anh uống cà phê, sao không đi với Đình Vũ? Cô ấy đang làm gì?"

"Còn làm gì được nữa," Hàn Linh Hi buồn bã ỉu xìu chống cằm, "Bị mẹ cậu ấy kêu về nhà lên lớp tư tưởng chính trị rồi."

"Xem ra các dì ấy làm thật rồi." Đỗ Dật sờ sờ mặt, hỏi ngược lại Hàn Linh Hi, "Vậy em định làm sao, có đi không?"

"Đừng hỏi em, em đang phiền đây." Hàn Linh Hi tỏ ra rất khổ não, cả ngày Trương Phượng Lan gọi điện mấy cuộc áp dụng chiến thuật làm (kẻ địch) mệt mỏi, địch lui ta đánh địch mệt ta vẫn đánh, bà giống như là kim cô chú, đúng là đau đầu.

"Theo anh thấy, các em vẫn nên đồng ý yêu cầu của hai mẹ đi, đi gặp mặt một lần rồi thôi."

"Như vậy sao được?" Hàn Linh Hi nhanh chóng phủ định, "Đâu phải anh không biết tính mẹ em, lần này đồng ý với bà ấy, lần sau bà ấy lại được đằng chân lên đằng đầu, đã như thế lúc nào cũng dám nghĩ dám làm."

"Anh biết, tất nhiên em cũng biết," Đỗ Dật kiên trì phân tích cho Hàn Linh Hi: "Em xem, nếu các em không đi với bọn họ, các dì sẽ làm công tác tư tưởng cho các em, vừa đấm vừa xoa, thay vì như vậy, còn không bằng thoải mái một chút, gặp thì cứ gặp đi, dù sao cũng không mất miếng thịt nào, cũng không có ảnh hưởng gì đến tình cảm của em với Đình Vũ, cùng lắm thì đi rồi nói đại vài câu với đối phương, sau đó mượn cớ nói không hợp là được."

"Vậy lỡ như bị đối phương dây dưa thì sao?"

"Dây dưa thì dây dưa, không phải em giỏi nhất là tạt nước lạnh vào đầu người khác à, lạnh xuyên tim, sẽ không mặt dày tiếp cận em đâu."

"..." Lời Đỗ Dật nói như chê chứ không phải khen làm Hàn Linh Hi nghe vào rất khó chịu, bỗng cô giơ tay ra cầm ly cà phê trên bàn, lúc cầm lên không cầm chắc, đổ thẳng lên bàn, cà phê chảy từ trong ly ra đổ khắp bàn.

"Ấy, coi chừng kìa."

Hàn Linh Hi chật vật đứng dậy tránh, Đỗ Dật nhanh chóng rút mấy tờ khăn giấy thấm hút cà phê trên bàn, "Cái này văng lên quần áo không giặt lắm đấy, vừa rồi em làm gì vậy?"

"Lúc lấy có hơi chùn tay, cầm không chắc." Hàn Linh Hi nhìn khoảng trống rơi cái ly trên bàn, lau cà phê bị bắn lên cổ tay, vừa rồi cô đo lường sai khoảng cách cái ly, mới dùng sai lực.

"Được rồi, có thể ngồi rồi." Đỗ Dật kêu Hàn Linh Hi, "Nói chung, đề nghị vừa rồi anh nói em nên suy nghĩ thử đi, ít nhất với trước mắt, có thể làm em với Đình Vũ thoải mái một lúc."

"Em biết rồi."

Nhiệt độ cà phê để bên miệng không nóng, còn chưa uống lấy một ngụm nào đã đổ tất cả lên bàn, hơn nữa nhớ đến tình huống bên Chu Đình Vũ, Hàn Linh Hi có hơi mất hứng, cô không gọi lại đồ uống, ngồi vào chỗ cũ trò chuyện một lúc với Đỗ Dật rồi tính tiền nói tạm biệt với đối phương.

Quán cà phê ở tầng hai trong cao ốc bách hóa, sau khi Hàn Linh Hi ra ngoài đứng thang máy xuống tầng một rời đi, cô bước chậm đi bộ trên lối đi công cộng, lúc đi ngang qua một tiệm trang sức thì dừng bước lại.

Bên ngoài kính thủy tinh dán poster quảng cáo, Hàn Linh Hi dừng chân một lúc, đẩy cửa vào tiệm trang sức, đi đến tủ trưng bày.

Nhân viên bán hàng nhiệt tình hỏi: "Chào quý khách, cô cần gì ạ?"

"Tôi muốn xem sản phẩm mới trên poster ngoài cửa."

"Vâng, mời sang bên này với tôi."

Nhân viên bán hàng dẫn cô đến cạnh quầy chuyên doanh, "Bên đây đều là mẫu mới nhất bên chúng tôi mới đưa ra, quý khách nhìn xem có thích cái nào không?"

Hàn Linh Hi xem lướt qua một vòng, tầm mắt rơi vào một cái trong đó, đó là kiểu mẫu đóa hoa, chế tác tỉ mỉ, có thể thấy rõ cả gân trên phiến lá.

Nhân viên bán hàng chú ý ánh mắt của cô, đi vào bên trong mở cửa tủ, lấy sợi dây chuyền kia ra bỏ lên quầy. Hàn Linh Hi cầm lên ngắm thật kỹ, hỏi cô nhân viên: "Dây chuyền này có ý nghĩa gì không?"

"Đây là dây chuyền cây cát cánh, hoa của cây cát cánh đại biểu cho hạnh phúc trở lại, che chở, ý nghĩa cảm động, tượng trưng có tình yêu chân thành bất diệt." Nhân viên bán hàng nhận ra Hàn Linh Hi cảm thấy rất hứng thú với dây chuyền này, nhân cơ hội tiếp tục chào hàng: "Quý khách, ánh mắt của cô không tệ, dây chuyền này có tạo hình đặc biệt, ý nghĩa lại hay, đeo cho bản thân, hoặc là tặng cho người yêu đều là lựa chọn tốt đấy ạ, quý khách có làn da trắng, đeo cái này rất hợp."

"Tôi muốn tặng cho bạn gái của tôi, cô nghĩ người ấy sẽ thích chứ?"

"Hả?" Cô nhân viên sửng sốt, cô không nghĩ đột nhiên Hàn Linh Hi sẽ nói ra câu như vậy, hơi khựng lại hỏi: "Ý quý khách là bạn nữ sao?"

"Bạn gái." Hàn Linh Hi nghiêm túc nhắc lại lần nữa, thấy biểu cảm của cô nhân viên bán hàng ngỡ ngàng thì lộ ra dáng tươi cười tinh nghịch, "Làm phiền gói lại giúp tôi."

Cầm dây chuyền bỏ vào túi xách, Hàn Linh Hi xoay người đẩy cửa kính ra, đúng lúc nhận được tin nhắn của Chu Đình Vũ. Cô cong khóe miệng, lập tức lên đường về nhà.

Mở cửa nhà, Chu Đình Vũ đã ngồi trên ghế sô pha, nghe ngoài cửa có tiếng động cô quay sang, "Cậu về rồi?"

"Ừm." Hàn Linh Hi vừa đổi giày vừa hỏi "Dì Năm nói gì với cậu vậy?"

"Cũng không khác mấy lời mẹ cậu nói cho lắm." Chu Đình Vũ bỏ tạp chí trên tay xuống xoa thái dương, chiến thuật ủy mị sướt mướt của Lâm Ngọc Chi chỉ có hơn chứ không kém chiêu của Trương Phượng Lan là mấy, nói đến chỗ xúc động còn rơi vài giọt nước mắt, làm như mình không đồng ý yêu cầu của bà là tỏ ra bất hiếu.

Đây là chuyện đã đoán trước, Hàn Linh Hi hiểu rõ gật đầu, đi đến ngồi xuống bên cạnh Chu Đình Vũ, "Không nói mấy chuyện đó nữa, mình có thứ này tặng cậu nè."

"Thứ gì vậy?"

"Cậu xoay người sang chỗ khác đi."

Tuy rằng Chu Đình Vũ thắc mắc, nhưng vẫn nghe lời xoay người, trên cổ mát lạnh, là một sợi dây chuyền buông xuống.

"Đi ngang qua tiệm trang sức thì thấy, nhân viên bán hàng nói ý nghĩa của hoa cát cánh này đại biểu cho hạnh phúc vĩnh hằng, mình cảm thấy rất may mắn, nên mua tặng cậu." Hàn Linh Hi ôm lấy cô từ phía sau, đặt cằm trên vai cô, trong mắt đầy gian xảo: "Tiện thể, lấy sợi dây chuyền này khóa cậu lại luôn."

Lòng ngón tay vuốt ve cánh hoa xinh xắn, xúc cảm hơi lạnh, trong mắt Chu Đình Vũ đầy ý cười ấm áp: "Sao đột nhiên muốn mua quà tặng mình vậy?"

"Mua quà tặng cậu còn cần lý do đặc biệt nào sao?"

Ngửi được hương thơm quen thuộc trên người Chu Đình Vũ, đầu khớp xương cả người Hàn Linh Hi đều thả lỏng, cô tháo dép nằm xuống, gối đầu lên đùi Chu Đình Vũ, thoải mái nhắm mắt lại.

Đỉnh đầu truyền đến giọng nói trong trẻo của Chu Đình Vũ: "Thật ra hoa cát cánh có đến hai ý nghĩa, cậu biết truyền thuyết liên quan đến hoa cát cánh không? Dân gian Triều Tiên kể lại rằng có một cô gái tên là Doraji bị địa chủ cướp bóc, người yêu của cô tức giận chém chết chủ nợ kết quả bị giam vào tù, cô gái đau thương mà chết, nguyện vọng lúc hấp hối là được chôn trên đường mà chàng thanh niên thường đi qua khi đốn củi, mùa xuân năm thứ hai mộ phần của cô ấy nở ra một đóa hoa nhỏ màu tím, mọi người liền gọi nó là "Doraji", phiên dịch lại là "cây cát cánh"; còn có một truyền thuyết nói "Cát Cánh" là tên của một cô gái, cô ấy yêu thiếu niên trong thôn, hai người hẹn ước bên nhau cả đời, sau đó vì bắt cá mà thiếu niên đi rất xa, trước khi đi đã hứa với Cát Cánh nguyện thề sẽ gặp lại, nhưng mà về sau chàng thiếu niên ấy không về nữa, Cát Cánh đối mặt với biển rộng rơi nước mắt cả ngày, cô ấy không buông được nỗi nhớ ấy, cuối cùng cơ thể biến thành hoa, vĩnh viễn hướng về biển rộng, hướng về nơi chàng thiếu niên rời đi."

Chu Đình Vũ vuốt ve tóc dài mềm mại của Hàn Linh Hi, "Nên trừ tình yêu vĩnh hằng thì hoa cát cánh còn là tình yêu tuyệt vọng, là hai loại ý nghĩ trái ngược hoàn toàn."

"Hả?" Hàn Linh Hi bỗng mở mắt, "Tại sao mình không biết nghĩa này, không phải trong tiệm hoa bán hoa nói nó đại biểu cho hạnh phúc và rung động sao?"

"Ngốc, cậu nhầm giữa hoa cát tường và hoa cát cánh rồi, tuy rằng tên giống nhau nhưng chúng nó là hai loại mà."

Mặc dù truyền thuyết đầy cảm xúc và lãng mạn, nhưng kết quả lại không tốt đẹp, chẳng phải cô tặng Chu Đình Vũ dây chuyền này không phù hợp sao. Hàn Linh Hi âm thầm tự trách mình mù về cây cối làm tặng đồ xấu, ngồi dậy muốn lấy dây chuyền của Chu Đình Vũ, "Đó là điềm xấu, vậy mà cô ta lại không nói cho mình, mình cầm đi trả."

"Tặng cũng đã tặng rồi, làm gì có lý nào lấy lại chứ." Chu Đình Vũ nắm tay cô lại, "Với lại mình rất thích. Truyền thuyết chỉ là truyền thuyết, quan trọng nhất là tấm lòng của người tặng, nhân viên bán hàng sợ gây hiểu lầm nên mới không nói ra với cậu, không có sự vật gì là hoàn mỹ tuyệt đối, đây mới là sức hấp dẫn của chúng."

Hàn Linh Hi nghi ngờ quan sát cô: "Cậu thật sự thích?"

"Thích thật đó." Chu Đình Vũ nhìn vào trong mắt cô, gương mặt thanh tú mang theo nghiêm túc: "Cho dù là lần đầu tiên hạnh phúc, hay là lần thứ hai hạnh phúc, mình đều muốn nắm chặt."

Hàn Linh Hi yên tâm gật đầu, bỗng cơ thể nghiêng sang ngã vào trong lòng Chu Đình Vũ, Chu Đình Vũ hoảng sợ, "Linh Hi, cậu sao vậy?"

Người trong lòng trả lời yếu ớt: "Mình đau đầu quá, muốn ngất ghê, hết sức rồi."

Nghe giọng điệu này là biết cô đang giả vờ rồi, Chu Đình Vũ cười xùy, "Mình thấy không phải cậu muốn ngất, mà là cậu đói bụng thì có, dậy nào, đừng có đè mình, mình đi làm cơm."

***

Tiểu Ái: Cuộc sống ấm áp tạm ổn sau đó tiếp tục giao đoạn mới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play