Đang họp, Hàn Linh Hi thấy màn hình điện thoại trên bàn sáng nhấp nháy, thông báo hiển thị là mẹ cô Trương Phượng Lan. Cô vương tay trượt màn hình tắt máy, nghĩ sau khi kết thúc họp lại gọi qua, vậy mà quý bà này hình như cố ý làm khó dễ mình, tắt chưa được ba giây đã gọi lại, lại tắt thì lại gọi tới.
Chẳng lẽ có việc gấp?
Hàn Linh Hi liếc nhìn Tiếu Mặc, cúi người báo với anh một tiếng rồi chuồn ra khỏi phòng họp nghe điện thoại: "Mẹ, sao vậy, có việc gấp à?"
Tiếng của Trương Phượng Lan từ tốn ung dung truyền tới từ bên kia: "Mẹ chỉ muốn hỏi con chút thôi, chuyện cho con với chàng trai kia đi xem mặt con đã nghĩ kỹ chưa, dì Lưu người ta đang chờ đấy."
"Mẹ gọi tới chỉ vì hỏi con cái này thôi?" Hàn Linh Hi hết nói nổi rồi, "Mẹ, con còn đang họp, không tiện nghe điện thoại, nếu như mẹ không có chuyện gì khác thì con cúp máy đây."
"Này, làm gì có chuyện khác, chuyện này không coi là chuyện à?"
Hiển nhiên Trương Phượng Lan không hài lòng với thái độ của con gái mình, con gái lớn không theo mẹ, con bé này từ sau khi dọn ra ngoài càng không có trông coi, cả ngày thấy đầu thì không thấy đuôi, mới nói mấy lời đã thấy không chịu được, thấy không bao năm nữa là đến ngưỡng tuổi rồi, sao trái lại càng ngày càng không nôn nóng vậy.
Bà thử hỏi dò: "Con thành thật nói cho mẹ biết, rốt cuộc con có đang yêu đương bên ngoài không? Nếu có thì mang về cho ba mẹ xem, chúng ta đâu phải gia trưởng cổ hủ cố ý làm khó dễ các con..."
Hàn Linh Hi hơi trầm mặc, thật ra cô có yêu đương bên ngoài, hơn nữa đang mang về nhà cho cha mẹ xem rồi, cho dù là bối cảnh gia đình hay là điều kiện bản thân đều phù hợp với kỳ vọng của mẹ, quan trọng nhất là biết gốc biết rễ, có cơ sở tình cảm, nhưng nếu mẹ biết người mình thích là Chu Đình Vũ, bà sẽ có phản ứng gì, đoán là trực tiếp xem như trò đùa, vốn sẽ không cho là thật.
Xoa xoa ấn đường, Hàn Linh Hi kết thúc đề tài này, "Được rồi mẹ, chuyện này đợi nói sau đi, dù sao giờ cũng không phải lúc, con còn đang họp, đi làm trước đây, bye."
Cúp điện thoại, cô lại cúi người quay lại phòng họp, ngồi bên cạnh Tiếu Mặc ghi chép lại cuộc họp. Hôm nay là cuộc họp tổng kết hàng tháng cơ bản là trưởng phòng các bộ phận đều đến đông đủ, ngoại trừ Chu Đình Vũ, nghe nói đang nói chuyện với người phụ trách của Seven, nên mới kêu phó giám đốc đến họp.
Cuộc họp lại kéo dài thêm hai mươi phút sau đó kết thúc, mọi người đứng dậy rời chỗ, quay về bộ phận của mình. Hàn Linh Hi nhìn lịch trình đợi lát nữa Tiếu Mặc phải tiếp đón Lý tổng Chiêu Viễn, hai người nói chuyện luôn kéo dài đến mấy giờ, liền kêu trợ lý tiểu Lâm xuống lầu mua vài món mà Lý tổng thích, còn cô đến phòng trà pha trà.
Mới cầm bộ trà trong phòng Tiếu Mặc đi ra, Hàn Linh Hi nghe thấy có một người đàn ông thở hổn hển gọi điện thoại: "Cô nói gì? Cô ấy bị gãy chân? Chúa tôi ơi, xảy ra chuyện gì, sắp quay quảng cáo rồi, đang khi không cô ta làm chân bị thương làm gì, lẽ nào để mọi người đi thưởng thức cái chân bó bột của cô ta à!"
Cô nhìn sang hướng tiếng nói, khúc cua của hành lang có một người đang ông xa lạ mặc quần áo thời thượng, Hàn Linh Hi chưa từng thấy, chỉ là người con gái bên cạnh anh ta thì Hàn Linh Hi quen, không phải là Chu Đình Vũ sao, nói vậy, người đàn ông đó là người phụ trách của Seven.
Người đàn ông đó vẫn đang đàm phán với người bên kia điện thoại, có vẻ gặp phải chuyện phiền phức, vẻ mặt giọng điệu của anh ta vô cùng xấu: "Đây không phải là vấn đề bồi thường vi phạm hợp đồng, tại sao chúng tôi lại tìm bảy người mẫu, đây là sản phẩm đánh dấu thương hiệu của Seven chúng tôi, đánh dấu thương hiệu đó cô biết không! 7 người thiếu một thì không phải Seven! Gần đây chúng tôi đang lên sản phẩm mới, lại đụng trúng tuần lễ thời trang, người mẫu được đã bị người ta chọn hết từ lâu rồi, cô bảo tôi tìm người thích hợp đâu ra trong thời gian ngắn này hả!"
Bực mình giậm chân tị chỗ, người đàn ông đó nhíu mày ngẩng đầu lên, thấy một dáng người xa xa trên mặt kính thủy tinh, anh ta quay đầu lại nhìn lướt qua chỗ đứng của Hàn Linh Hi, biểu cảm trên mặt cứng đờ, lập tức đi qua hướng của cô.
Hàn Linh Hi đã quẹo đi chuẩn bị vào phòng trà, bỗng bị người ta chặn đường, chính là người đàn ông vừa nói chuyện điện thoại. Người ở đầu bên kia điện thoại vẫn đang nói chuyện với anh ta, mà người này lại không nghe, với lại đôi mắt còn quan sát khắp nơi trên người mình.
"Xin hỏi, anh có chuyện gì không?"
Loại dò xét này khiến Hàn Linh Hi cảm thấy bị đối xử thô lỗ, cô nhíu mày, bất mãn hỏi ra lời.
Lúc này Chu Đình Vũ đã theo người đàn ông đó tới, cô cũng có đầy thắc mắc, "Anh Vương, anh đang tìm gì?"
Người đàn ông họ Vương có cúp điện thoại, đi vòng quanh Hàn Linh Hi một vòng, tự hỏi: "Cô bao nhiêu tuổi?"
Lại phạm phải một kiêng kỵ nữa, không biết hỏi tuổi con gái là hành vi rất bất lịch sự à, ấn tượng của Hàn Linh Hi với anh ta đã hỏng bét, cố kỵ anh ta là khách hàng của công ty, nén một hơi nói: "Xin lỗi, tôi muốn biết tuổi tác của tôi có ý nghĩa đặc biệt gì với anh sao?"
"Nhìn vóc người cân xứng, da căng mịn này, chắc là chưa kết hôn..." Người đàn ông đó bỏ qua thái độ của Hàn Linh Hi, nâng cằm lẩm bẩm: "Vóc dáng thì còn tạm được, tuổi thì sao, chắc không thể so với mấy cô bé xinh đẹp tươi trẻ đó rồi, có điều lúc trang điểm thêm chút phấn lót, cũng không thấy lớn lắm."
Hàn Linh Hi đã muốn tức giận, anh ta là ai, dựa vào gì mà xoi mói mình?
Chu Đình Vũ biết Hàn Linh Hi không vui, cố gắng muốn dời đi sự chú ý của người đàn ông đó, "Anh Vương..."
"OK, chính là cô!"
Người đàn ông đó vỗ tay ba cái, tự giới thiệu: "Cô gái xinh đẹp đây, tôi họ Vương, tên chỉ một chữ "Duyệt", là người phụ trách quảng cáo của Seven, cô có thể gọi tôi là anh Vương, cũng có thể gọi tôi là trưởng phòng Vương cũng được, chúng tôi thiếu một người mẫu đặc biệt, điều kiện của cô không tệ, tám giờ sáng mai đến studio báo danh, thù lao tôi sẽ trả cho cô theo tiêu chuẩn bình thường."
Hàn Linh Hi không hiểu ra sao, tên Vương Duyệt này đầu tiên là quan sát toàn thân mình một lần, bây giờ lại tự chủ trương phân phó cô đến studio báo danh, rốt cuộc muốn làm gì?
Giải quyết xong việc lớn trong lòng, Vương Duyệt thay thế gương mặt đầy mây đen, tinh thần sảng khoái, anh ta thấy Hàn Linh Hi không nói lời nào, tâm trạng vui vẻ vỗ vai cô, "Lo cấp trên của cô không đồng ý à? Yên tâm tôi giải quyết. Giám đốc Chu, công việc cụ thể cô giúp tôi nói với cô ấy đi, chuyện này rất gấp, xin cố gắng giải quyết giúp tôi, còn nữa.."
Anh ta tiến lên thì thầm vài câu với Chu Đình Vũ, Hàn Linh Hi thấy biểu cảm của Chu Đình Vũ có thay đổi rõ rệt, sau đó đặt ánh mắt lên người mình.
"Điều này có không thích hợp quá không?" Chu Đình Vũ do dự nói: "Thư ký Hàn chỉ là nhân viên công ty, dù sao cô ấy cũng không phải người mẫu chuyên nghiệp."
"Không sao, ngày mai tôi cũng đi, sẽ dạy cô ấy một số thứ cơ bản, thời gian eo hẹp, chỉ có thể như vậy, quay poster chắc sẽ không khó lắm, về phần video quảng cáo để tôi xử lý." Vương Duyệt đập cửa, vẫy tay với hai người, "Cứ vui vẻ quyết định vậy đi, tôi còn phải về công ty báo cáo, mai chúng ta gặp lại!"
Hàn Linh Hi không hiểu ra sao, ai vui vẻ quyết định với anh ta, từ đầu đến giờ anh ta có hỏi qua ý kiến của mình sao? Chỉ lo tự lẩm bẩm, sợ là cả tên mình là gì anh ta cũng không biết đó!
Nhìn về phía Chu Đình Vũ dò xét, Chu Đình Vũ bất đắc dĩ nhún vai, "Đợi lát nữa cậu làm xong đến văn phòng mình một chuyến, mình giải thích cặn kẽ với cậu."
- -----------------------------------------
"Cho nên là, bảy người mẫu thiếu mất một, bây giờ tạm thời để mình bổ sung chỗ trống?"
Hàn Linh Hi ngồi trên ghế sô pha trong văn phòng của Chu Đình Vũ, vuốt ve đồ trang trí cô đặt trên bàn trà, "Vậy mà lại đi làm người dự bị, cảm giác này có chút không thoải mái lắm nha."
"Nếu như cậu không muốn đi, mình có thể nói với Vương Duyệt, để anh ta tìm người mẫu khác," Chu Đình Vũ ngồi đối mặt với cô, bình tĩnh nói ra: "Mình xem qua hình ảnh sản phẩm mấy năm vừa rồi của Seven rồi, không chỉ riêng tiểu thư quý tộc, cũng có rất nhiều ngôi sao thích, dù sao, đối tượng của bọn họ là nhóm khách hàng mua sắm cao cấp, đang dẫn đầu mode và trình độ phát huy sức hấp dẫn với phái nữ cực cao, có vài trang phục có thể sẽ quá..."
Cô nói đến đây thì dừng lại, nhìn Hàn Linh Hi.
Hàn Linh Hi biết cô chưa nói xong điều gì, đã biết rõ còn cố hỏi: "Quá gì vậy?"
Chu Đình Vũ khẽ mở môi: "Quá lộ."
Hàn Linh Hi cười ra tiếng, "Thân là giám đốc sáng tạo của công ty quảng cáo, bình thường hay giao tiếp với giới thượng lưu, lại có nhiều năm kinh nghiệm sống ở nước ngoài, sao lại có tư tưởng bảo thủ này nhỉ?"
"Đứng ở góc độ thẩm mỹ, mình đánh giá rất cao những tác phẩm này, Seven thật sự phát huy rất tốt tác dụng hấp dẫn phái nữ, cũng thỏa mãn nhu cầu của người tiêu dùng, thiết kế rất có đặc sắc thương hiệu, nhưng nếu như để cậu mặc những trang phục này biểu diễn cho người khác xem, mình luôn cảm thấy rất không thoải mái."
Chu Đình Vũ nói sự thật, nếu để Hàn Linh Hi làm người mẫu, cô không nghi ngờ Hàn Linh Hi sẽ thiếu cảm giác ống kính, bản thân cô gái này thuộc loại người khoa trương yêu dã, hiểu rõ nhất chính là phô bày mặt xinh đẹp nhất của mình với người ngoài, nhưng nếu muốn cô xuất hiện ở trên các loại ấn phẩm poster quảng cáo, phơi bày dưới mắt của mọi người, cô sẽ cảm thấy thứ vốn thuộc về mình bị người khác nhìn trộm, dù sao lúc mọi người đang thưởng thức những trang phục này, không chỉ nhìn thấy trang phục, mà còn có người mẫu. Ai biết được sẽ có nhiều người dư thừa hormone, khi nhìn những tấm poster này trong đầu sẽ có những suy nghĩ kỳ lạ hay không đâu.
"Cậu sợ mình không chấp nhận được, hay là đang để ý, đùi của bạn gái mình sẽ bị người khác thấy?"
Hàn Linh Hi đứng dậy rời chỗ, ngồi xuống chỗ tay vịn trên sô pha mà Chu Đình Vũ ngồi, dùng thư thế nhìn từ trên cao xuống nhìn cô, khóe mắt cong lên: "Yên tâm, trang phục Seven mình cũng có để ý qua, váy dạ hội hơi trễ vai rất gợi cảm, chỉ là hầu hết vẫn phù hợp cho người thường mặc. Bình thường chỉ có thể nhìn trong tủ kính không mua nổi, có cơ hội mặc thử cho đã nghiền cũng hay, hơn nữa lại có tiền, ngu gì mà không làm chứ."
Quả nhiên, không sai với kết quả suy đoán của mình lắm, Chu Đình Vũ bất đắc dĩ gật đầu: "Được rồi, cậu đã đồng ý, mình sẽ nói với Vương Duyệt."
"Đúng rồi, "Lúc này Hàn Linh Hi mới nhớ ra hành động kỳ quái kia của người đàn ông đó, tò mò hỏi: "Vừa rồi lúc ở bên ngoài, anh ta nói gì bên tai cậu vậy?"
"Anh ta bảo mình... kiểm tra giúp xem bên ngoài vị trí mặc bikini, có vết sẹo gì ảnh hưởng đến thẩm mỹ hay không."
"Ồ, vậy à," Hàn Linh Hi nhíu mày, mắt chớp chớp, cúi người đến gần Chu Đình Vũ, trong mắt mang theo nghiền ngẫm: "Trên người mình có gì hay không, không phải cậu rõ nhất à, muốn kiểm tra lại không."
Đối phương cách gần như vậy, lại dùng tư thế nằm, Chu Đình Vũ bị cô bao vay trong ghế sô pha, từ góc độ này có thể nhìn thẳng vào trong áo sơ mi trắng của Hàn Linh Hi, thấy rõ da thịt trắng nõn của cô, áo ngực viền ren màu hồng, cùng với khe ngực không rõ ràng ở trong đó.
Chọc người trong văn phòng tràn ngập hơi thở nghiêm túc như vậy, thật sự ổn à.
"Mình rất muốn kiểm tra xem," Chu Đình Vũ mang theo vẻ mặt thưởng thức, giơ ngón tay lên chỉ phía sau Hàn Linh Hi, "Chỉ có điều đợi cậu giải thích với người kia, chúng ta đang làm gì trong phòng làm việc đã."
"Hả, cái gì?"
Hàn Linh Hi quay sang nhìn theo hướng ngón tay của cô.
Lệ Lệ ngồi ở bàn làm việc bên ngoài, hai mắt cũng đang nhìn vào trong phòng làm việc này, cô há nửa miệng, lúc này đang ở trạng thái trợn mắt há hốc mồm.
Thư ký ông chủ đang nằm trên người giám đốc của các cô, tư thế của hai người mờ ám như thế, đây là đang làm gì vậy?
Vừa rồi chỉ lo đùa giỡn Chu Đình Vũ, vậy mà quên mất tình huống bên ngoài ra sao, Hàn Linh Hi lúng túng đến nỗi tai đỏ rực, vèo một cái đứng thẳng người lên giận dữ mắng mỏ: "Chu Đình Vũ cửa văn phòng của cậu không đóng sao cậu không nhắc mình!!!"
"Mình chỉ lo nhìn cậu thôi."
***
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT