Chu Đình Vũ nhìn vé xem phim trong tay, số năm và sáu hàng mười một.

Lúc ăn tối bỗng nổi hứng, Hàn Linh Hi liền đề nghị với Chu Đình Vũ đi xem phim. Từ trước giờ rạp chiếu phim luôn là nơi để các cặp tình nhân hẹn hò, hai chỗ ngồi, một hộp bỏng ngô, dựa vào nhau, có thể trôi qua vài tiếng thoải mái ở rạp chiếu phim trong bóng tối.

Cô vui vẻ đồng ý với đề nghị của Hàn Linh Hi, đã rất lâu rồi mình chưa đi đến nơi kiểu đó, gần đây có mấy bộ điện ảnh mới, khá nổi tiếng, đúng dịp đi xem thử, cũng nhân cơ hội vun đắp tình cảm với đối phương.

Điện ảnh là phim về tình cảm nghệ thuật, xếp rạp số 6. Rạp phim không lớn, chỗ ngồi cho hai người ở phía sau, xa hơn nữa là chỗ ngồi dành cho tình nhân. Khi doanh thu bộ phim đắt khách, chỗ ngồi của các cặp đôi cùng bán chạy nhất, vị trí thoải mái, tầm nhìn rộng, giữa ghế đặc biệt và ghế thường có vách ngăn cao, cung cấp sự riêng tư, các cặp đôi có thể rúc vào nhau mà không bị cản trở.

Ban đầu Hàn Linh Hi cũng muốn mua ghế dành cho cặp đôi, nhân viên bán vé nhìn danh sách ghế ngồi, lại nhìn hai cô gái đều nữ tính, suy đoán chắc là bạn thân đi chơi, liền uyển chuyển nói ghế ngồi tình nhân trong rạp không nhiều lắm, xin các cô tặng cho đôi tình nhân phía sau.

Tuy rằng khá tiếc hận, nhưng mà sống chết với người bán vé vì một chỗ ngồi thì không có nghĩa gì, người xếp hàng còn rất nhiều, theo quan điểm của người xem họ sẽ thường đến rạp chiếu phim vào những ngày lễ tình nhân, mua ghế đôi ngồi cũng không chênh lệch gì nhiều so với ghế tình nhân, Chu Đình Vũ tỏ ý là đã hiểu, chọn vị trí thấp hơn, trong lòng Hàn Linh Hi lại cảm thấy không vui với lần này, đây rõ ràng là kỳ thị kiêm đãi ngộ đặc biệt mà, có quy định nào ghế ngồi tình nhân phải là một nam một nữ xếp trước à?

Mua hai ly nước trái cây và một hộp bỏng ngô, Chu Đình Vũ kéo Hàn Linh Hi đến phòng số sáu đợi, lúc các cô đi đúng lúc kịp buổi chiếu tiếp theo, chỉ chờ mười phút là có thể xét vé vào rạp.

Sau khi xét vé ở cửa thì đi thẳng lên bậc thang hai bên tìm chỗ ngồi, vị trí tốt nhất ở giữa đã bị người mua trước, chỉ là chỗ ngồi của hai người cũng không tính là quá lệch.

Chu Đình Vũ cởi áo khoác ra đặt lên đầu gối, bỏ ly nước trái cây vào chỗ lõm trên tay vịn.

"Cậu lạnh không?"

"Không có."

Hàn Linh Hi lắc đầu, sau mấy trận mưa rào, thời tiết đã bắt đầu chuyển lạnh, bên ngoài hơi lạnh, bên trong lại oi bức, rạp chiếu phim mở thiết bị thông gió, nhiệt độ máy điều hòa vừa đủ.

Lại có vài người lục tục vào rạp, trên màn ảnh rộng bắt đầu phát mấy điều khoản trong phim. Hàn Linh Hi chỉnh điện thoại về chế độ rung, bỏ vào túi.

Lúc đèn trên đỉnh đầu tắt hết, Hàn Linh Hi cảm thấy tay bị nắm lấy. Cô quay sang, phân biệt lờ mờ mỉm cười trên mặt Chu Đình Vũ.

Phim bắt đầu chiếu, xung quanh dần yên tĩnh, đa số lực chú ý của mọi người trên nội dung bộ phim. Hàn Linh Hi uống nước trái cây, tập trung tinh thần, giữa chừng liếc nhìn Chu Đình Vũ thì sửng sốt, cô gái này đang ngủ?

Ánh sáng phát ra từ màn hình lớn chiếu sáng gương mặt của Chu Đình Vũ, cô dựa vào ghế nhắm mắt lại, lông mi chiếu bóng lên sườn mũi. Chu Đình Vũ là người làm gì cũng rất nghiêm túc, hẹn hò cũng như thế, mới xem được một lúc đã có thể ngủ quên trong rạp chiếu phim, không phải nội dung phim quá buồn chán mà có thể là do đã rất mệt mỏi.

Hàn Linh Hi bắt đầu cảm thấy hối hận vì mình đã đưa ra đề nghị đi xem phim này, đáng ra các cô nên ăn xong cơm tối rồi trực tiếp về nhà mới phải. Cô nhớ đến đoạn thời gian gần đây Chu Đình Vũ luôn ở trong phòng làm việc, sau khi về nhà máy tính trong phòng ngủ cũng thường ở trạng thái mở máy. Cô gái này bận rộn cả ngày, còn đồng ý tan làm bớt chút thời gian cùng cô đi xem phim mà không có câu than trách nào. Ngay cả khi thích lo lắng cho đối phương, sẵn lòng chiều theo ý, cũng nên suy nghĩ đến thân thể mình một chút chứ.

Cẩn thận lấy bỏng ngô mà cô ôm trong lòng bỏ vào rãnh để ly, Hàn Linh Hi vuốt lại cổ áo kẹp dưới cổ Chu Đình Vũ, mới đặt cơ thể lại vị trí cũ. Cô không đành lòng đánh thức Chu Đình Vũ, để cô gái mệt mỏi này từ từ ngủ trong rạp phim vậy, dù sao còn một đoạn thời gian dài mới đến kết thúc phim.

Những tháng ngày trải qua trong khoảng thời gian này rõ mồn một trước mặt, như là nhịp điệu cuộc sống bỗng nhiên tăng tốc, hai người từ nhỏ đã quen biết nhau làm căng giằng co hơn hai mươi năm không phát triển thành bạn bè, nhưng sau khi cô trở về chưa đến một năm thì từ người xa lạ quen thuộc nhất biến thành người thân mật nhất.

Hàn Linh Hi từng rất ghét Chu Đình Vũ, từng tính kế với Chu Đình Vũ, cũng từng cảm thấy hả hê khi tình cảm của đối phương xích mích, nhớ lại tựa như chuyện mới xảy ra ngày hôm qua.

Trăm phương ngàn kế muốn đi đường vòng đường xa, vòng tới vòng lui chẳng những vòng lại chỗ cũ mà cuối cùng còn cuốn bản thân vào. Tựa như chú định đã định trước trong cõi u mê, mặc kệ bạn có đồng ý hay không, dù thế nào bạn vẫn phải đi qua nơi đó.

Hàn Linh Hi sinh ra rất nhiều dịu dàng ấm áp, nở nụ cười quyến rũ. Ai có thể ngờ được người mình từng muốn vượt qua nhất, bây giờ lại biến thành người không muốn đánh mất nhất.

Nhưng mà phía sau lại truyền đến giọng nói nhỏ vụn... đúng là làm bực mình.

Có vài đôi tình nhân chuyên hẹn đi xem phim, có vài đôi tình nhân giống như chỉ tốn chút tiền mua chỗ ngồi để có không gian rộng rãi tốt hơn.

Vị trí đó là một đôi nam nữ vô cùng thân mật ôm hộp bỏng ngô đút cho nhau ăn, có thể thấy lực chú ý lúc này đã hoàn toàn không để trên phim, hai cái đầu chụm lại nói chuyện, mặc dù cố gắng đè thấp giọng xuống nhưng ở trong phòng chiếu phim yên tĩnh trái lại càng rõ ràng hơn, khi âm thanh ồn ào của tần số thấp vẫn tiếp tục vang lên trong tai. Đôi khi họ còn phát ra tiếng cười, giữa chừng còn có động tác xô đẩy nhau, khiến cho chiếc ghế kêu sột soạt.

Hàn Linh Hi từ từ nhíu mày lại, cô ghét nhất là ba loại người, một loại là đi xem phim trễ sau khi vào vừa tìm chỗ ngồi vừa cười nói không ngừng, một loại là mang theo thức ăn rất nặng mùi, còn có một loại chính là những cái người nói là đến xem phim lại không xem phim mà lo nói chuyện trời đất.

Xoay người lại nhìn, ngồi phía sau cô và Chu Đình Vũ là đôi tình nhân xếp hàng đứng phía sau hai cô. Cô không vui nhìn chằm chằm một nam một nữ đó, không vui trong mắt cực kỳ rõ ràng.

"Hai người các người, có thể yên lặng chút không?"

Cô gái chú ý đến tầm mắt của Hàn Linh Hi trước tiên, bị Hàn Linh Hi điểm danh như thế, người hai bên cũng đồng thời quay đầu lại bất mãn liếc bọn họ, cô ta có chút xấu hổ đẩy bạn trai bên cạnh, hai người sửa lại cổ áo một chút rồi ngồi thẳng người dậy.

Thế này Hàn Linh Hi mới yên tâm xoay người lại, ngắm Chu Đình Vũ một chút, lại chú ý đến bộ phim trước mặt.

Chu Đình Vũ bỗng thức giấc khi vang lên nhạc cuối phim mọi người đứng dậy rời chỗ, nói là đi xem phim với đối phương nhưng mình lại vô tình ngủ quên trong rạp, lại còn ngủ thẳng đến khi kết thúc phim, cô cảm thấy áy náy với Hàn Linh Hi, liên tục nói xin lỗi, đối phương lại không có bất kỳ thái độ gì, nắm tay cô ra khỏi rạp.

"Có phải gần đây lượng công việc rất lớn không? Nếu như mệt quá thì nói ngay, mình không nên muốn cậu dẫn mình ra ngoài xem phim." Hàn Linh Hi dắt cô đến chỗ đậu xe, "Chúng ta về nhà thôi."

Bỗng tay bị níu lại, làm cho cơ thể cũng khựng lại, cô ngạc nhiên nhìn về phía Chu Đình Vũ, "Sao vậy?"

Chu Đình Vũ chỉ ra xa xa, cười nói: "Tối nay cảnh đêm khá tốt, chúng ta đi dạo một chút rồi về, được chứ?"

Hàn Linh Hi đầy thắc mắc, "Cậu đã mệt thành bộ dáng này rồi, sức đâu ra mà đi dạo."

"Không sao, vừa rồi đã ngủ ngon trong rạp phim rồi."

Từ chối đề nghị về nhà của đối phương, Chu Đình Vũ kéo Hàn Linh Hi ép cô đổi hướng. Bên này là trung tâm giao lưu văn hóa, sau rạp chiếu phim là một cái hồ nhân tạo rất lớn, bây giờ đã là buổi tối, ánh đèn với màu sắc rực rỡ trong hồ lần lượt sáng lên, nhuộm mặt hồ thành nhiều màu sắc sặc sỡ.

"Tới chín giờ rồi."

Chu Đình Vũ vừa dứt lời, âm nhạc êm tai uyển chuyển phát ra từ khung sắt trên nóc giữa hồ, mặt hồ bay lên vài cột nước nho nhỏ, khi thì thấp chốc lát lại cao theo gia điệu khúc dương cầm, ngay sau đó có thêm nhiều cột nước phun lên, thay đổi đủ loại hoa trên mặt hồ.

Nước bị gió thổi văng lên bờ, cảm giác trên da mát lạnh. Ngày càng nhiều người tụ tập về phía này, rất thích thú nhìn cảnh nước giữa hồ.

Đã từng thấy rất nhiều đài phun nước âm nhạc trong thành phố, không có gì khác lắm so với những cái từng thấy ở nơi khác, chỉ là bên cạnh có người làm bạn, hơn nữa bao quanh bởi cảnh đêm lấp lánh, bầu không khí lại rất hài hòa.

Gió đêm hiu hiu, Hàn Linh Hi cảm thấy lạnh, liền xích lại gần bên Chu Đình Vũ. Chu Đình Vũ tự nhiên ôm bả vai cô, kéo cô gái này đến gần mình hơn.

"Đêm nay có sao, cậu thấy không?"

Hàn Linh Hi bỗng nảy ra ý nghĩ: "Lúc cậu ở Mỹ, có phải cảnh đêm đẹp hơn gấp nhiều lần so với nơi đây không?"

Chu Đình Vũ lắc đầu, "Thua nơi này một phần mười."

"Thật à?" Hàn Linh Hi không tin, "Rất nhiều người đều nói hoàn cảnh nhân văn và cảnh quan ở Mỹ tốt hơn ở đây, nên họ mới muốn đi đến sức đầu mẻ trán đấy."

"Mình cảm thấy không tốt, là vì không có người cùng mình chia sẻ cảnh đẹp." Chu Đình Vũ quay đầu đi, nghiêng người dựa vào vai Hàn Linh Hi, than thở: "Cậu đẹp hơn so với những cảnh sắc này nhiều."

Hàn Linh Hi bị cô chọc cười, cái tên chứa đầy sách vở trong đầu này, lời nói ra đúng là làm người ta rất hưởng thụ. Cô vòng hai tay ôm lấy eo Chu Đình Vũ, cùng đối phương thân mật tựa gần nhau, dù sao ở đây nhiều người cùng ngắm phong cảnh như vậy, không có ai cảm thấy kỳ lạ khi thấy cử chỉ thân mật của hai cô gái cả.

Điện thoại dán trên vải áo của cô cảm giác có rung chuyển truyền ra từ trong túi, Chu Đình Vũ thoáng buông lỏng Hàn Linh Hi, đưa một tay ra lấy điện thoại trong túi áo. Cô không che giấu chút nào mở màn hình trước mặt Hàn Linh Hi, khoảng cách hai người kề sát như vậy, Hàn Linh Hi cũng thấy tin nhắn đó rất rõ ràng.

Thời tiết lạnh, chú ý thêm quần áo.

Người gửi tin nhắn là Khương Tử Doanh. Bầu không khí an nhàn cứ vậy mà bị phá vỡ đột ngột, Hàn Linh Hi nheo mắt lại, rất nhiều người hơn nửa đêm không ngủ, bà chủ lớn công ty trang sức này một ngày trăm ngàn công việc, còn lo lắng quan tâm đến Chu Đình Vũ.

Chỉ là, có phải người phụ nữ này sai tình huống rồi không.

Siết chặt vòng tay quanh eo cô, Hàn Linh Hi hít sâu một hơi, đầy mũi là hương thơm thuộc về Chu Đình Vũ. Gần quan được ăn lộc, Khương Tử Doanh ở núi biển xa xôi hỏi han ân cần, không bằng mình giờ phút này đang ôm ấp nhau gần trong gang tấc.

Cô gái của cô, cô quan tâm mới thích hợp hơn.

Chu Đình Vũ trả lời ngắn gọn một câu cảm ơn, lại bỏ điện thoại vào trong túi áo. Cô quay sang nhìn Hàn Linh Hi, "Có phải lạnh không, muốn chúng ta về chưa?"

Hàn Linh Hi gật đầu cười nói: "Được."

***

Editor chết trong biển đường rồi, tan nát cõi lòng con ế mà

。・゚゚・(>д<)・゚゚・。

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play