Sáng hôm sau họ cũng cùng nhau đi làm. Hòa An cũng là người đề nghị đi chung trong lúc chạy bộ dưới công viên. Bất ngờ là Tuấn Khải cũng rất nhanh chóng đồng ý chứ không cần suy nghĩ như tối qua. Hòa An cảm giác mình càng ngày càng để tâm để thái độ và hành động của Tuấn Khải.
Không dám khẳng định là thích anh ta, nhưng cảm xúc đôi lúc cũng đi lạc khỏi khả năng điều khiển của bản thân. Nhưng ngặt một điều là ở phía Tuấn Khải đang vẫn còn đang là một điều bí ẩn nên anh vẫn không thể nào vội vàng được.
Khi đến công ty thì họ tách ra. Không ai thể hiện rằng đã đến cùng nhau. Nhưng lúc đậu xe vào bãi đậu cũng không bị một người nhìn thấy.
“Này hai anh sao lại đi làm chung rồi” Trần Nhân từ phía sau vố vai Hòa An.
Hòa An giật mình trả lời. “À, tiện đường. Hôm nay cậu cũng đi xe sao? Vậy chiều nay phải bỏ xe lại công ty rồi.” Hòa An vẫn chưa nói với ai về việc anh và Tuấn Khải ở cùng một chung cư và cũng không có ý định là sẽ nói nên quyết định đánh trống lãng sang chuyện khác.
“À, em đem xe theo cho anh Phước mượn. Tối nay sẽ đi về cùng anh.” Trần Nhân nhanh miệng hỏi tiếp. “Mà đúng rồi, chiều tan ca em cũng muốn mua ít đồ. Vẫn nên tranh thủ một tý em nghĩ là sẽ đông lắm”
Hòa An khoác tay lên vai cậu ta trả lời. “Cứ theo ý cậu.”
Gần tới giờ cơm trưa Hòa An nhận được một tin nhắn qua điện thoại.
“Cơm trưa xong cậu vào phòng tôi trao đổi chút công việc.”
Hòa An đọc xong gõ đúng một chữ “Được” rồi bấm gửi.
…
Thời tiết hôm nay cực kỳ tốt. Từ lúc Tuấn Khải chuyển đến, căn phòng làm này lúc nào cũng kéo một bên rèm để nắng chiếu vào. Lúc Hòa An trở về thì vẫn còn sớm. Lưỡng lự một chút vẫn là đẩy cửa bước vào vô cùng nhẹ nhàng.
Tuấn Khải đang ngồi nghĩ mắt tại bàn làm việc. Hai tay anh khoanh hờ trước bộ ngực đang đều đặn phập phồng. Đầu nghiêng về hướng ngược nắng phô ra cạnh xương hàm cực hút, đôi mắt nhắm nghiền không hề ý thức rằng có người đang cực kỳ chăm chú nhìn mình.
Hòa An đứng bất giác cảm thấy nhịp thở mình cũng tăng dần lên. Bộ dạng quyến rũ này tại sao lại phơi bày ra hoàn mỹ như vậy chứ. Anh bước nhẹ nhàng về ghế sofa ngồi chống cằm nhìn anh ta một cách thích thú không rời mắt. Tự hỏi lòng mình, chẳng lẽ bản thân có cảm giác với anh ta thực sự sao?
Bỗng nhiên tiếng chuông báo thức reo lên dập tan ngay mọi suy nghĩ của Hòa An cùng sự yên lặng đến từ phía Tuấn Khải. Duy chỉ có Hòa An có biểu hiện giật mình, còn Tuấn Khải vẫn từ từ mà mở mắt vươn vai. Thấy Hòa An đang nhìn mình nhưng không hỏi ngay không nhanh không chậm rãi đi vòng qua bàn làm việc rót cho mình một ly nước lọc.
“Cậu vào từ lúc nào?”.
Tuấn Khải di chuyển về phía đối diện Hòa An ngồi xuống.
“Cũng mới vào, chưa được bao lâu.”
Hòa An lúc này vẫn còn chưa dứt được ra khỏi tâm trí hình ảnh cứ quanh quẩn từ lúc nãy tới bây giờ.
“Được rồi, vào việc chính luôn nhé.”
Tuấn Khải với tay lấy sắp tài liệu trên bàn đã chuẩn bị sẵn cho Hòa An rồi nói tiếp.
“Như đã nói trước với cậu là thứ năm tuần sau chúng ta sẽ đi tìm nguồn café mới cho dự án tiếp theo. Tôi đã chuẩn bị và trình bày hoàn chỉnh lịch trình chúng ta sẽ đi, nơi ở cũng như những doanh nghiệp chúng ta sẽ liên hệ.”
Hòa An đưa tay nhận lấy lật ra trang tóm tắt lướt mắt nhìn. Tai vẫn chăm chú nghe Tuấn Khải đều giọng nói.
“Tài liệu cấp trên đã phê duyệt vào sáng nay. Vé máy bay bộ phận kế toán sẽ đặt trong vòng ngày mai.”
Hòa An tập trung đọc tóm tắt lịch trình trong hai trang đầu. Trong lòng liền thầm tỏ sự ngưỡng mộ hơn với con người trước mặt. Kế hoạch chi tiết tới mức khiến Anh nghi ngờ có chắc là anh ta vừa nước ngoài về hay không nữa sao lại có thể sắp xếp lịch trình được chi tiết rõ ràng tới khó tin như vậy được. Từ chỗ ở lịch trình ghé thăm doanh nghiệp, giấy phép đầy đủ không hề có chút thiếu sót nào.
Con người này đúng là không thể nào coi nhẹ được. Trưa hôm đó Hòa An cùng Tuấn Khải phân tích kế hoạch tới gần bốn giờ chiều. Lúc trở ra thì mọi người đã và đang sôi nổi bàn luận tối nay sẽ đi đâu. Chỉ cách nhau mỗi một cánh cửa thôi mà cảm nhận giống như hai thế giới khác nhau vậy. Làm Hòa An ngay lúc này choáng váng hết cả lên.
Bỗng từ đâu Trần Nhân phía sau gọi tới.
“Hôm nay sẽ được tan ca sớm nữa tiếng. Đỡ kẹt xe. Haha”
Hòa An trở về bàn làm việc ngồi tại chổ mở máy tính lên kiểm tra google map một chút. Nơi chiều nay anh định đi, đã rất lâu anh không đến nên có chút không nhớ chính xác. Nên kiểm tra nếu không tối nay đi lạc là khỏi vòng lại được vì tắt đường mất. Hành động này ngay lập tức lọt vào tầm mắt của Trần Nhân.
“Đừng nói với em là nơi chúng ta sắp đi anh không biết chính xác đi như thế nào nghe?”.
Trần Nhân kéo ghế ngồi sát một bên vừa nhìn màn hình máy tính vừa hỏi.
“Bây giờ thì biết chính xác rồi nhé.”Hòa An đưa chuột tắt tab trên máy tính rồi quay sang Trần Nhân cười nói tiếp.“Việc của cậu là tin vào anh.”
Trần Nhân cười khắc khắc hai tiếng rồi quay về bàn làm việc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT