Hòa An không vội trở về nhà mà lái xe một vòng thành phố. Bây giờ mà trở về nhà thì có mà ngột ngạt đến vỡ tim mất. Từ trước đến nay anh luôn mạnh mẽ, cố gắng mạnh mẽ trong mọi chuyện. Nhưng anh cũng có trái tim, cũng biết tổn thương, đau lòng như bao con người khác.

Anh biết Minh Phong cũng không hề cảm thấy tốt hơn anh bao nhiêu trong hai năm qua. Anh cũng thừa biết anh ta phải đau khổ thế nào khi chấp nhận kết hôn cùng một cô gái khác. Nhưng nhờ hôm nay, anh mới càng khẳng định rõ hơn rằng..

Hai người họ chính là hai thế giới khác nhau..

Vậy nên, thà đau thật nhiều cho hiện tại.. Còn hơn phải kéo dài nổi đau day dẳng về sau..

Hòa An cầm túi đồ ăn tối trong tay, tựa lưng vào vách thang máy nhắm hờ mắt. Thang báo đã tới tầng năm anh cũng không vội bước ra. Đi chầm chậm tới cửa phòng anh liền thấy ngay một túi giấy để ngay ngắn phía dưới cửa. Cúi người nhặt lên Hòa An mới nhớ lại gói mứt anh để ở phòng tặng Tuấn Khải liền hiểu ra. Hòa An thấy bên trên còn có một lời nhắn viết ngay ngắn.

"Cảm ơn vì gói mứt, chẳng có gì đáp lại. Chỉ có thể gửi lại cậu một món quà nhỏ. Hy vọng không thất lễ."

Hòa An vừa bóc gói giấy vừa mỉm cười vô cùng thích thú. Bỗng chốc tất cả phiền muộn giống như một phát tẩy sạch không còn gì cả. Thật giống một chàng trai tuổi mới lớn vậy, nhận được một món quà mà vui vẻ đến không màng đến trời đất đảo điên.

Anh không nhanh không chậm mở gói quà, bên trong là chiếc hộp nhỏ cực kỳ sang trọng. Hòa An cẩn thận mở ra thì nhìn nhận ra ngay một chiếc gim cài áo vest. Nó có hình mặt trăng khuyết màu bạc, đính một viên đá màu xanh cực sáng trên đỉnh. Hòa An bị làm cho bất ngờ đến ngớ người ra. Món quà thế này quá sức tưởng tượng mà anh có thể nghĩ ra rằng Tuấn Khải sẽ dùng để đáp lễ lại một gói mứt dâu nhà làm.

Không nghĩ nhiều Hòa An liền xoay người tiến về phòng đối diện nhấn chuông cửa. Đứng đợi tầm hai phút thì cửa mở. Hòa An suýt chút nữa là bị Tuấn Khải dọa cho đứng hình. Anh ta đang mặc một bộ áo ngủ màu xám khói. Lấp ló phía sau là đôi chân dài thẳng tấp từ nữa phần đùi trở xuống đểu có thể thấy rõ ràng từng nhóm cơ đều đặn.

Phần cơ ngực phía bên trên cũng khéo léo ẩn hiện khiến Hòa An ngay lúc này nhìn thẳng cũng thấy cực kỳ ngại mắt. Anh luôn luôn tự tin tuyệt đối về vóc dáng của bản thân. Nhưng thời điểm hiện tại lại nổi lên một cảm giác thua kém vô cùng rõ ràng đối với con người đối diện.

"Có việc gì không" Tuấn Khải khoanh tay lại, bắt chéo chân nghiêng người vào cửa hỏi.

Hòa An cũng thôi ngẩn người ra tằng hắng một tiếng rồi giơ gói quà lên.

"Thực sự không dám nhận món quà đắt thế này, dù sao cũng chỉ là một gói mứt nhỏ"

"Tôi cũng chỉ có thế để đáp lại, tôi vẫn chưa sử dụng cậu yên tâm." Tuấn Khải làm ra vẻ bất đắc dĩ.

"Nếu vậy thì tôi không cần ngại nữa, dù sao cũng cảm ơn anh". Hòa An thu tay về đắn đo một chút rồi nói tiếp. "À, vậy thì để hôm nào tôi sẽ mời anh một bữa. Anh có tiện không?"

"Cũng được." Tuấn Khải cũng làm bộ dạng suy nghĩ vài giây rồi đáp lại.

"Vậy.. cứ quyết định vậy đi. Ngủ ngon" Hòa An làm động tác đừng khách sáo với anh ta rồi xoay người đi.

Tuấn Khải phía sau không vội vào, nhìn khi Hòa An quay đi rồi mới nói. "Ngủ ngon".

Hòa An ngay tự nhận ra được nếu còn đứng ở đó thêm giây phút nào nữa thì có thể sẽ không khống chế được biểu cảm của bản thân nữa. Anh trở về phòng mà tim vẫn chưa thôi đập loạn xạ. Cảm giác bối rối mà anh tưởng chừng sẽ khó lòng có lại được khi đã đi qua khỏi độ tuổi đôi mươi.

Tuấn Khải ở phòng cạnh đang ngồi trên sofa ăn mứt dâu và nghiên cứu tài liệu cho chuyến đi khảo sát sắp tới. Trên bàn còn để ngay ngắn tờ giấy noted của chàng trai phòng bên lên trên quyển sổ ghi chú công việc. Tuấn Khải bị Hòa An làm cho ấn tượng vì nét chữ của Hòa An vô cùng đẹp dù nhìn là một kiểu viết vội vàng không gò ép.

"Quà chào mừng hàng xóm, dù hơi trễ nhưng hy vọng anh sẽ thích. Giúp đỡ nhau nhiều hơn nhé!

Phòng đối diện, Hòa An"

Hòa An tạo cho Tuấn Khải một cảm giác ban đầu vô cùng đặc biệt. Nếu là trước kia anh luôn từ chối các món quà, luôn khất từ các cuộc hẹn, luôn cách ly mình khỏi những phiền toái và các mối quan hệ. Nhưng bây giờ khi trước mặt là Hòa An anh lại có một kiểu tò mò. Không vội chối từ mà lại tỏ ý muốn nghe.

Hòa An bên ngày cũng nằm ngắm nghía mãi cái gim cài áo không thôi. Có thể đây chỉ là món quà lịch sự xả giao. Nhưng ít nhất nó đã thể hiện rằng anh ta không cố gắng khất từ mọi thứ đến từ phía mình nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play