Ngày hôm sau Hòa An ngủ đến hơn bảy giờ ba mươi mới thức. Vươn người với lấy điện thoại đã được nạp pin cả đêm trên đầu giường vừa bật mạng lên thì thông báo liền reo tới tắp. Không đếm tới ba anh tắt ngay chuông, quẳng nó qua một bên vì phiền. Tối qua anh có uống với ba mẹ mấy chai để mừng giáng sinh sớm vì giáng sinh năm nay anh không đón được cùng gia đình. Nhưng ngặt một nổi là dạ dày của anh vẫn chưa khỏi hẳn nên nó liền biểu tình vào sáng sớm. Anh một mạch mắt nhắm mắt mở chạy vào nhà vệ sinh ói ra hết cả mật xanh.
“Mẹ đã bảo là đừng uống rồi mà không nghe”. Mẹ Hòa An bỏ điểm tâm lên bàn nói.
Anh lảo đảo đi ra uống ngụm nước rồi quay ngược vào phòng tắm vệ sinh cá nhân. Lúc ra đã thấy phần cháo thịt băm với một ly nước ấm để sẵn.
“Con nên đi khám đi, thành phố này đâu chỉ có mỗi một bệnh viện”. Truyện Cung Đấu
Mẹ Hòa An biết cả lý do tại sao con trai mình không thích đi bệnh viện. Hòa An bên cạnh chậm rãi ăn từng muỗng cháo và nói.
“Chiều nay con sẽ đi gặp anh ta. Mẹ yên tâm, con cũng không còn để tâm nữa đâu. Con sẽ sắp xếp đi bệnh viện một chuyến. Thực sự cứ như thế này cũng không phải là cách”.
“Mẹ không nghe nhầm chứ. Mấy hôm trước chưa nhắc đến tên con còn đánh trống lãng, hôm nay đã đi gặp”. Mẹ Hòa An ngạc nhiên nhìn anh. Ba anh cũng ở ghế sofa phòng khách nghe xong ngoái lại nhìn.
Hòa An vẫn không đổi sắc mặt nói tiếp.
“Không như mẹ nghĩ đâu, con có lý do của con. Chung quy lại là con với anh ta là không thể nào nữa rồi”.
Thật là như vậy, đối với Hòa An bây giờ chuyện của anh và hắn ta đã trở thành chuyện bất khả thi. Nếu cuộc gặp gỡ ngày hôm nay không cắt đứt được đoạn nhân duyên dày vò này thì ít nhất cũng phải đem mọi thứ trong mắt Minh Phong tẩy trắng đi bằng hết. Trên đời này đối với Hòa An không có chuyện không thể cả.
Bỗng dưng anh nhớ ra một chuyện vội hỏi.
“À, hôm kia mẹ có nói có người thăm. Là anh ta sao?”
“Đúng vậy, nó bảo nó mới đi hỗ trợ bệnh viện bên Malaysia về. Nên ghé thăm ba mẹ. Cũng có gửi quà cho con, nhưng mẹ biết con không thích nên bảo nó đem về rồi”.
Hòa An cũng không nói gì thêm. Cố gắng nuốt hết tô cháo rồi ra phòng khách trang trí tiếp cây thông giáng sinh vẫn còn dang dỡ ngày hôm qua.
Chiều hôm ấy tầm ba giờ hơn Hòa An trở về chung cư để thay quần áo. Không dự định sẽ có cuộc hẹn chiều nay nên căn bản anh không có chuẩn bị gì trước cả nên buộc phải về nhà. Lúc đứng trước cửa phòng mình nhập mật khẩu mở cửa, bất giác anh quay lưng lại phía sau nhìn cửa phòng đang đóng kín lòng tự run lên một tiếng.
Hòa An đi vào nhà vệ sinh ngâm mình hơn ba mươi phút mới đi ra. Hôm nay anh chọn cho mình một chiếc áo thun oversize màu xanh đậm, cùng một chiếc quần baggy màu be cực kỳ cá tính. Đây chính là phong cách hằng ngày của anh từ lúc còn là sinh viên cho đến bây giờ vẫn không đổi. Phần vì thoải mái phần lại trẻ trung. Nhìn anh ngay lúc này với phong cách đi làm đúng là một trời một vực nếu chỉ nhìn sơ ngang chẳng ai nghĩ là anh đã bước sang tuổi hai mươi tám rồi cả.
Chuẩn bị xong hết rồi nhưng Hòa An vẫn chưa đi vội, bước ra phòng khách nằm nghiêng trên ghế sofa đong đưa nhẩm theo một bài nhạc balad du dương. Hôm qua lúc nhận được địa chỉ anh vẫn chưa mở ra xem vội. Sáng nay xem mới biết là rất gần chỗ anh ở nên càng không cần gấp gáp.
Bỗng chợt nhớ ra ban nãy mẹ có cho một hộp bánh mứt mang về. Hòa An liền bật dậy, lấy giấy noted ghi lung tung vài chữ rồi bỏ vào bọc xốp cấp tốc mở cửa phòng bước sang phòng đối diện để ngay ngắn ngay cửa rồi quay bước đi thật nhanh. Lúc này đã gần bốn giờ. Anh hiện tại cũng vẫn chưa tìm ra lý do tại sao bản thân mình lại để tâm đến anh ta một cách đặc biệt như vậy.
Hòa An lái xe ra khỏi chung cư chạy một vòng quanh rồi mới tới điểm hẹn. Nói là không sao nhưng thực ra anh cũng khá là căng thẳng. Mặc dù không còn vướng bận gì nhưng dù sao cũng là mối tình sâu đậm ba năm. Anh có dứt khoát tới đâu cũng khó buông lời cay độc được.
Bước vào quán anh cũng không vội tìm anh ta, rảo bước một vòng quan sát chung quanh trước. Không gian quán giống kiểu phòng trà, quán được trang trí theo kiểu thập niên 1990 với nhiều cây xanh và bàn gỗ. Quầy nước cũng được dựng thành một con xe ba gác có bảng hiệu riêng. Quán chủ yếu sử dụng đèn vàng nên không gian cực kỳ lãng mạng. Gọi là quán nước nhưng quán cũng có rượu vang đủ loại. Hòa An thì thầm “Đúng là không tốn ít tâm tư.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT