Rốt cuộc là chuyện của nhi nữ đẩy hết đến trước mặt hoàng đế...
Gia Khang Đế biết rõ bản tính long tử nuôi bên ngoài của mình, đầy người
phản cốt. Yếu sinh lí cái gì? Vậy mà nó cũng dám nói! Nó không hài lòng
với hôn sự mình và Thái Hậu sắp xếp cho nó nên mới đập nồi dìm thuyền
như vậy.
Buổi tối hôm đó nghe Cận đại nhân trần tình, Gia
Khang Đế nghẹn đến nỗi ngự thiện cũng chưa ăn xong đã lập tức lên núi
tìm Thái Hậu.
Thái Hậu vừa mới
niệm xong một quyển kinh thư, lòng dạ bình thản. Nghe hoàng đế kể chuyện xong liền thở một hơi dài: “Vốn dĩ hoàng thất Lưu gia chúng ta có lỗi
với đứa nhỏ Vong Sơn này, rõ là long tử lưu lạc bên ngoài… Lại dưỡng
thành tính tình hoang dã như vậy, nó đã nói thế rồi, nếu còn gả Cận gia
tiểu thư cho nó chắc nó cũng sẽ không kính trọng yêu quý… Hoàng đế muốn
xử trí thế nào thì tự đi xử trí đi, chớ có hỏi sơn nhân là ai gia.”
Gia Khang Đế là hiếu tử. Cho nên Thái Hậu muốn cường hủy uyên ương, loạn làm Nguyệt Lão, ông đều nghe theo Thái Hậu.
Bây giờ Thái Hậu thấy loạn, không thể thu dọn, khép mắt làm người xuất gia, hoàng đế cũng phải chịu thương chịu khó thay mẫu hậu thu thập tàn cục.
Bút rơi xuống thành thánh chỉ, tâm tư Gia Khang Đế hướng về phía nhi tử,
bút son nghiêng một cái, lấy lí do Cận tiểu thư bệnh tật ốm yếu cần tĩnh tu, tạm thời không nên thành hôn, tự phế bỏ tứ hôn trước đó.
Sau đó nghĩ một thánh chỉ hứa Thiều Dung công chúa cho Lang Vương, hôn kỳ
cũng gấp, nửa tháng sau phải thành hôn, chỉ hận không thể sớm làm phồng
bụng Thiều Dung công chúa lên để tin đồn nhi tử yếu sinh lí tự sụp đổ.
Thánh chỉ vừa hạ, nhóm ngự sử không mặc kệ, cán bút bỏ bê hơn tháng lại có
nơi dụng võ, Hồ đại nhân quan đao bút cầm đầu, lưu loát viết tấu chương
trách cứ hoàng đế hạ chỉ như vậy là rối loạn luân lý cương thường.
Hoàng đế lười động bút, gọi mấy đại thần vào nội điện, mạnh mẽ lên án mấy lão thần thật sự là ăn no căng.
Hoàng đế nói thẳng, Thái Hậu nhận nghĩa
nữ lúc tuổi già là do yêu thích trù nương này phát ra từ nội tâm, cũng
là cho nàng ấy một phần tôn quý, không liên quan gì đến chuyện Giang
Đông Vương cưới nàng làm thê. Người ta lang tình muội ý, lại bị mấy lão
già không quản việc nước quản việc nhà quấy rầy!
Nếu thực
sự rảnh rỗi thế thì dâng tôn nữ ruột nhà mình lên gả cho Lang Vương đi,
tránh cho Đại Nguyên triều rối loạn cương thường.
Chỉ một
câu này đã khiến những lão thần đó ngậm miệng. Ai da, tuy Lang Vương
nhìn qua ngọc thụ lâm phong, nhưng còn lời đồn kia, bệnh kín kia, ai lại nhẫn tâm lấy khuê nữ nhà mình đắp vào cái lỗ thủng đó chứ?
Ai nấy lập tức ngậm miệng hết, một đám lão thần chưa mất thân tình xám xịt ra khỏi ngự thư phòng.
Nói chung cục diện rối rắm của mẫu hậu nhi tử, một mình Gia Khang Đế ôm hết.
Lao tâm lao lực, hoàng đế lại nhớ đến biểu tỷ Tình Nhu, thương cảm trong
lòng, ông đã lĩnh hội được sự vất vả một mình chăm sóc hài nhi của goá
bụa, lại thầm hạ quyết tâm, dựa vào sức lực của bản thân để bảo vệ thiên hạ, cũng phải chăm sóc nhi tử của ông và Tình Nhu thật tốt.
Lúc thánh chỉ ban xuống, không nói đến Cận gia thở dài nhẹ nhõm một hơi, tủi thân cảm khái, Thôi gia lại loạn.
Bởi vì mở tiệm chay nên tuy Thôi gia không cư trú ở kinh thành nhưng lại
biết tường tận các loại chuyện hầu môn từ miệng các vị khách nữ.
Lang Vương phong lưu vậy mà lại có bệnh kín! Lúc truyền tới nơi thôn dã thì
lời đồn đã thay đổi thành hắn cường đoạt dân nữ, bắp đùi bị xuyên một
đao, các kiểu đồn đãi không giống nhau truyền tới đây.
Lưu thị nghe thánh chỉ xong, sốt ruột đến độ chảy nước mắt, nói: “Sao hoàng đế lại ức hiếp người như vậy? Những vương công quý nữ đó không thích gả liền đưa cho nữ nhi của ta? Tốt xấu gì cũng là nghĩa nữ của Thái Hậu,
có thể nào có đạo lý gả cho cháu ngoại trai?”
Ngược lại
Quỳnh Nương trấn định, nàng cúi đầu cộng sổ sách, nhẹ giọng nói: “Nương, thánh chỉ thì không cãi được, cũng đừng ưu phiền, mấy ngày nay Lang
Vương luôn phái người đến, lời nói đến tai hắn sẽ nghi ngờ nhà chúng ta
không vui…”
Lưu thị vẫn muốn mắng cẩu hoàng đế vài câu,
nhưng nghe nữ nhi nói nhẹ nhàng như vậy, căn bản không phải nữ nhi mạnh
mẽ cương quyết, thề thốt không gả trước đó của bà!
Bà ngẩn người, lại nhìn nữ nhi, nữ nhi ngồi ngay ngắn trên bàn thấp vừa uống trà bằng ấm tử sa tinh xảo vừa ghi sổ.
Ấm tử sa kia là hôm qua Lang Vương phủ phái người đưa tới, nói là tự tay
Vương gia bảo dưỡng, trong ly nuôi sơn trà gần 5 năm, tấc tấc ấm trà dày như hoàng kim, vài ngày trước đó Quỳnh Nương ăn ba bữa không vào, e là
bị đau dạ dày, không uống được trà đặc, dùng ấm tử sa rót nước ấm uống,
mang theo hương trà nhàn nhạt là tốt nhất.
Trong lòng Lưu
thị, vị rể hiền tương lai này thật sự bất kham, tiếp xúc trước đó lưu
lại cho bà đủ loại ấn tượng ngang tàng ăn chơi trác táng, loại người này sẽ yêu thương lão bà xuất thân thương nhân? Nói đùa!
Nhưng bây giờ thấy hình như nữ nhi cũng nhìn trúng Vương gia kia, trên mặt không có nửa ý bị cưỡng bách nào hết.
Hôm qua lúc nhận ấm trà hình như còn để người hầu đưa ấm trà mang theo điểm tâm đích thân nàng làm cho Vương gia…
Lưu thị bực mình, thầm nghĩ nữ nhi tuổi nhỏ, không biết điểm mấu chốt trong đó, đưa điểm tâm cái gì! Bà thấy là đưa hổ tiên cho lừa, cũng không cứu hùng phong khuê phòng được.
Nữ nhi gả qua đó rồi sẽ hiểu
khổ sở trong đó… Nghĩ vậy, Lưu thị cũng không đành lòng nhiều lời, chỉ
trở về gạt nước mắt với Thôi Trung.
Tuy Quỳnh Nương biết
mẫu thân sốt ruột, nhưng thật sự có vài chuyện nàng không giải thích
được. Không thể vân anh chưa gả đã giải thích với mẫu thân rằng nàng bị
Vương gia ép bức nghiệm qua, chứng minh sự trong sạch?
Hơn nữa bây giờ nàng chỉ muốn kiếm tiền —— thuyền lớn sắp phải ra xưởng
đóng tàu, mấy ngày nay nàng chiêu mộ vài người lái thuyền, cũng phải
đích thân xem có phải người nhân phẩm đáng tin cậy hay không.
Còn người đi thuyền có kỹ năng, tuy rằng Sở Thịnh nói có thể tìm giúp nàng nhưng nàng đã từ chối.
Ngày đó ở trong phủ Lang Vương, Lang Vương cả gan làm loạn, thực sự khiến
Quỳnh Nương không chống đỡ được, mơ màng hồ đồ đáp ứng gả làm thê hắn.
Chẳng qua xong việc nghĩ lại cũng không đáng sợ lắm. Đầu tiên là đời này, ba
người trọng sinh, làm rất nhiều chuyện phát sinh chuyển biến long trời
lở đất.
Tuy Lang Vương ngang ngược nhưng đời này ở chung với hoàng đế vẫn xem như bình thản, chưa chắc sẽ đi lên con đường tạo phản.
Mà hắn phong lưu, nàng hiểu rõ từ lâu, nếu tương lai hắn giống Thượng Vân
Thiên sau hôn nhân không kiên nhẫn chỉ có một người, nàng cũng sẽ không
làm loạn kêu trời khóc đất, bảo vệ tốt của hồi môn cửa hàng ruộng đất
của mình, đợi đến lúc hai người không còn ân ái, cầu một phong thư hoà
li rồi rời đi.
Nhưng nếu đến lúc đó có hài nhi thì sao?
Nàng không nỡ để nhi nữ lại cho người khác, nàng phải trù tính rõ ràng,
dùng hết thủ đoạn cũng phải mang hài tử đi…
Quỳnh Nương
nghĩ xa. Mẫu thân lo lắng chuyện nàng xuất giá, nhưng nàng đã nghĩ đến
tình tiết hoà li, hợp tan với Lang Vương sao cho chu toàn rồi.
Nếu đã quyết tâm gả đi, Quỳnh Nương sẽ dụng tâm chuẩn bị một phen. Mỗi ngày lúc nhàn rỗi sẽ thêu gối đầu và chăn ở trúc các sau Tố Tâm Trai.
Kiểu dáng là Lang Vương tự chọn từ vài tờ nàng vẽ ra, nói chăn hỉ uyên ương
lụa đỏ chỉ vàng tôn lên da thịt tuyết trắng của nàng nhất.
Tuy kiếp trước cũng từng gả đi nhưng Quỳnh Nương lại giống như lần đầu tiên thoải mái chuẩn bị của hồi môn như vậy.
Kiếp trước, bởi vì thân thế của nàng bị vạch trần, Nghiêu thị đau lòng vì
thân sinh nữ nhi chịu khổ làm thiếp ở vương phủ, không thèm bày sắc mặt
cho nàng xem. Cho nên lúc xuất giá, tất cả của hồi môn của nàng đều giản lược tùy ý mà đặt mua, tuyệt đối không dám phiền nhiễu Nghiêu thị.
Bởi vì ngày thành hôn quá gấp, lại không thể làm phiền Nghiêu thị mời tú
nương đến giúp đỡ, cho nên sau khi thành hôn mới chậm rãi thêu xong chăn hỉ.
Còn bây giơg, ngoài mấy loại hoa trên chăn hỉ gối đầu đều phải tự làm, những chỗ phức tạp khác đã có tú nương Lang Vương mời
đến thêu. Phàm là tiểu thư đại gia tộc, trên chăn hỉ đều là chỉ vàng đè
nặng tơ hồng, chăn hỉ to lớn như vậy, một mình đâu hoàn thành được? Mọi
người chỉ cần đi vài đường chỉ rồi dùng số tiền lớn mời tú nương tới làm thay.
Nhưng Quỳnh Nương lại tự tay làm lấy, còn trộm làm cho mình một cái yếm kiểu dáng yêu kiều.
Nếu nói hôn nhân trước đó cho Quỳnh Nương giáo huấn gì, đó là làm thục nữ
trước mặt người khác thế nào đều được, nhưng lúc phu thê ở chung, ngàn
vạn đừng làm quá, nhân phẩm Thượng Vân Thiên dĩ nhiên là có vấn đề, mà
nàng không nhiệt tình với trượng phu cũng là nguyên nhân trong đó.
Tuy lý trí Quỳnh Nương nói cho bản thân, e rằng Lang Vương không phải là
lương xứng có thể thiên trường địa cửu, nhưng nàng vẫn hy vọng trang
điểm cho mình đẹp chút, để đêm tân hôn hắn nhìn nàng không rời được mắt.
Bởi vì theo tập tục, trước tân hôn hai người không thể gặp mặt, trái lại
mấy ngày nay Quỳnh Nương rất nhàn rỗi, thêu cho mình một cái yếm nhỏ.
Nhưng hôm nay lại không được nhàn rỗi, Ung Dương công chúa không mời tự đến,
vào trúc các, nhìn gối đầu chăn hỉ nàng đặt trên tháp mềm, cánh mũi hơi
động, lại oa một tiếng khóc rống.
Quỳnh Nương lại phải buông việc, nhẹ giọng hỏi: “Công chúa, ngài làm sao vậy?”
Ung Dương công chúa giương mắt nhìn Quỳnh Nương, run giọng nói: “Chúng ta
đều là công chúa, theo lý mà nói bối phận của bổn cung xứng với huynh ấy nhất, nhưng Vong Sơn ca ca lại nhắm ngươi mà vứt bỏ bổn cung, khiến bổn cung sao mà chịu nổi? Bổn cung chạy đi tìm phụ hoàng, nói bổn cung cũng không chê Vong Sơn ca ca có bệnh kín, xin phụ hoàng sửa lại, hứa hôn
bổn cung cho Vong Sơn ca ca, nhưng phụ hoàng lại giận tím mặt, mắng…
mắng ta thật to, đuổi ra khỏi ngự thư phòng! Hu… Vì sao lại đối với ta
như vậy…”
Quỳnh Nương cảm thấy trên đời này có đoá kỳ hoa
đúng lý hợp tình chạy tới báo: Ta muốn cướp trượng phu của ngươi, nhưng
không cướp được, cũng chỉ có một đoá là Ung Dương công chúa
Bảo nàng khuyên giải an ủi thế nào đây? Không thể nói: Nếu công chúa thích như vậy thì mượn dùng một chút đi.
Mà nàng lại nhớ tới kiếp trước, hoàng đế chợt lạnh nhạt với Ung Dương công chúa, còn vội vã gả nàng ấy cho nhầm người.
Tuy rằng không biết lí do tâm thánh không còn, nhưng nói chung không liên quan đến chuyện công chúa không nhìn sắc mặt người.
Vì thế, nàng thở dài, an ủi vị bạn tốt kiếp trước này: “Công chúa, ngươi
còn tiếp tục làm loạn nữa sẽ mất lòng phụ hoàng. Ngươi là công chúa,
không cần lấy lòng bất cứ nam nhân nào, nhưng tuyệt đối không thể mất đi trái tim của phụ hoàng.”
Công chúa nghẹn ngào ngẩng đầu
nói: “Phụ hoàng tức giận, nói không cho phép ta xuất hiện trước mặt
người nữa, Thiều Dung, ngươi luôn biết tìm niềm vui cho mọi người, ngươi nói ta nên làm cái gì bây giờ?”
Quỳnh Nương nghĩ ngợi rồi nói: “Ông ấy là phụ hoàng của ngươi, sẽ luôn tha thứ ngươi, lát nữa ta
để ngươi làm một loại đồ ăn khuya, ngươi đích thân làm cho vạn tuế ăn,
đừng để ông ấy phiền lòng nữa, nhận sai là được.”
Ung
Dương công chúa lau nước mắt gật đầu, thấy mình nói vậy Quỳnh Nương cũng không giận, còn một lòng khuyên giải nàng, thật sự là nữ tử tốt. Vong
Sơn ca ca thiếu phụ mẫu từ nhỏ, có nữ tử như Quỳnh Nương quan tâm, có
thể bù đắp chút yêu thương ấm áp, nàng ấy liền dứt khoát rời khỏi, giúp
người khác hoàn thành ước vọng, cũng coi như là hồng nhan tri kỷ chân
chính của Vong Sơn ca ca.
Nghĩ vậy, sầu bi trong lòng dần dần tiêu tan.
Ăn mấy miếng điểm tâm Quỳnh Nương làm, nàng ấy đã hoàn toàn quên mất bi
thương vừa rồi, mở miệng nói: “Nói với ngươi tin tức vô cùng xác thực,
tiểu thư Liễu gia bị nâng vào Thái Tử phủ với mấy thứ nữ khác. Nghe nói
nàng ta thất tiết trước mọi người, vốn dĩ làm trắc phi cũng không đủ, là Thái Tử cho Liễu đại nhân tình cảm và thể diện, nâng vào phủ theo lễ
tiết của trắc phi, nhưng thật ra là vị phân thiếp thị, sau này tấn chức
hay không còn phải xem vận may của nàng ta!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT