Lời này làm Quỳnh Nương sửng sốt, đánh chết nàng cũng không thể tưởng được Vân Hi sẽ nói vậy, nhất thời không tiếp tục được.
Lời Vân Hi như nước tràn bờ đê, không thu lại được: “Phụ mẫu hy vọng ta có
thể trở thành Thái Tử Phi, cầm kỳ thi họa cũng tốn rất nhiều tâm huyết,
ta vốn không nên phụ lòng phụ mẫu, ta đã nói với ca ca ngươi rồi… Nhưng
ta vẫn hi vọng may mắn, ngộ nhỡ Thái Tử Phi an khang, có phải cũng sẽ
không có chuyện của ta hay không… Vì vậy lúc không được chọn, ta rất vui vẻ, nhưng không ngờ vẫn bị tứ hôn…”
Quỳnh Nương thở dài,
không ngờ Vân Hi và ca ca lại có tình. Chẳng qua theo nàng thấy, tuy Vân Hi thích ca ca nhưng cũng không đến nông nỗi không phải quân thì không
gả, nếu không thì cũng sẽ không vui vẻ tham gia. Nếu không phải Liễu
Bình Xuyên làm khó dễ, chẳng phải nàng ấy sẽ thuận lợi làm Thái Tử Phi
sao?
Còn ca ca thì sao? Chẳng lẽ
kiếp trước đau khổ vì tình? Sau khi Vân Hi xuất giá, không muốn suốt
ngày gặp người có tình ngày xưa, cho nên mới dứt khoát tòng quân cuối
cùng chết trận sa trường sao?
Nàng vốn cho rằng hoàng đế
tứ hôn, kết duyên cho Lang Vương một hiền thê như Vân Hi cũng coi như là một đoạn lương duyên. Nhưng bây giờ nghĩ lại, kiếp trước Vân Hi trở
thành Thái Tử phi, mặc kệ không quan tâm đến hậu cung chướng khí mù mịt
của Thái Tử, đó là không yêu không quản, đâu phải chữ hiền?
Theo tính Lang Vương, thêm một thê tử thờ ơ, con đường tạo phản không xa rồi!
Quỳnh Nương cảm thấy không đáng giá thay ca ca chết thảm kiếp trước, lại lo
nghĩ cho Lang Vương, không có tâm tư bi cổ thương thu nữa, nàng nhăn mày hỏi: “Vậy ngươi muốn thế nào? Nếu đã biết là ngươi và đại ca không thể
bên nhau, vậy vì sao còn lưu lại niệm tưởng cho huynh ấy? Tính đại ca ta thế nào ngươi không biết? Ngộ nhỡ huynh ấy nản lòng thoái chí, đi xa
biên cương, ngươi có từng nghĩ tới liệu huynh ấy có trở về không?”
Vân Hi sửng sốt, cô nương đại gia tộc đã quen việc đặt lợi ích của gia tộc
lên đầu, ái muội lưu ở trong tâm của nàng ấy và Liễu Tương Cư chính là
hành động phản nghịch nhất cuộc đời, giữ tại trong lòng để sống nốt cuộc đời này.
Dùng tình là lúc cầm lòng không đậu, cũng không nghĩ đến chuyện hai người có thể bên nhau, hết thảy tùy duyên.
Nhưng bị Quỳnh Nương nói như vậy, Tương Cư đúng là người chí tình, thường làm bạn với võ sĩ giang hồ, trên người cũng có khí chất tình nghĩa giang
hồ, nếu là vì tránh nàng ấy mà đi xa tha hương, đến biên cương… Nơi đó
chiến sự thường xuyên, có bao nhiêu nguy hiểm chứ!
Nghĩ vậy, Vân Hi không khỏi lo lắng khổ sở cho Tương Cư, nếu đúng là như vậy, sao bản thân có thể an lòng sống cuộc đời này?
Còn Quỳnh Nương khiển trách Vân Hi rồi lại lâm vào trầm mặc.
Nàng nói Vân Hi biết rõ sẽ không gả cho ca ca nhưng vẫn cố tình để lại niệm
tưởng cho huynh ấy. Không phải nàng cũng như thế sao? Biết rõ bản thân
sẽ không gả cho Sở Tà, nhưng cũng cùng hắn ái muội không rõ…
Đương nhiên ban đầu là do thế đơn nàng lực mỏng, không có cách ngăn cản quyền thế áp người của hắn, hư tình giả ý. Nhưng tới bây giờ, không biết thế
nào, thời gian ở chung vui vẻ bên hắn thật nhiều. Rõ ràng là mầm họa vô
lí ngang ngược như vậy, nhưng sao nàng lại cảm thấy thật ra hắn rất tốt!
Tuy kiếp trước Quỳnh Nương thành hôn với Thượng Vân Thiên, nhưng cũng là do lần đầu gặp nhau tâm sinh hảo cảm, lại cân nhắc mãi rồi mới quyết định.
Tuy Thượng Vân Thiên bần hàn, nhưng tài học phẩm mạo đều tốt, nếu có thể đỗ đạt, tiền đồ nhất định rộng mở.
Có tính toán như vậy, nàng suy xét đến chuyện xuất thân của mình không nên vào hầu môn, lúc đó mới dứt khoát gả thấp.
Mà kiếp này, Lang Vương đã trải qua sự phán xét của nàng, hậu trạch hỗn
loạn, làm người bừa bãi, tiền đồ đen tối, thật sự không thể gả vào hố
lửa.
Cho nên Quỳnh Nương mới luôn kiên định thà rằng nàng có độc thân không gả cũng tuyệt đối không gả cho hắn.
Nhưng bây giờ, từ trên người Vân Hi, Quỳnh Nương cũng nhìn ra bản thân mình
rất bất công. Dĩ nhiên Lang Vương không phải lương xứng, nhưng nàng tự
hỏi, lúc này hắn đối với nàng thật lòng, nàng một mực cự tuyệt hắn, liệu hắn có thương tâm khổ sở giống ca ca hay không…
Trong xe ngựa an tĩnh lại. Hai người nghĩ đến tâm sự của mình, không lâu sau nước mắt loang loáng.
Xe ngựa dựa theo tuyến đường xa gần, đưa Vân Hi trở lại Cận gia kinh thành trước.
Lúc hai người tạm biệt, Quỳnh Nương đồng ý truyền lời thay Vân Hi, hai người lại nói chuyện một lúc, sau đó mới tách ra.
Theo lý mà nói, Quỳnh Nương nên về nhà, nhưng xe ngựa đi được một lúc, đi
đến một đầu ngõ sâu thẳm cổ xưa, đi vào bên trong một chút chính là Lang Vương phủ, lúc đi ngang qua đầu ngõ Quỳnh Nương đột nhiên kêu dừng.
Nghe thái giám trong cung nói, Lang Vương rời Hạ Cung trước tiểu thư các
nàng một bước, chắc là bây giờ đang ở trong Lang Vương phủ.
Quỳnh Nương xuống xe ngựa, có nha hoàn làm bạn, chậm rãi dạo bước trong ngõ
nhỏ. Đế giày thêu đi dọc theo đường đá nhỏ, mỗi một bước đều lộ ra vẻ do dự, đi một đoạn đường không lâu lắm lại như đi mất một năm.
Lúc đi đến cửa lớn màu đỏ thắm, Quỳnh Nương thoáng bừng tỉnh từ trong mộng —— thánh chỉ đã hạ, nàng còn tới nơi này làm gì?
Nghĩ vậy, nàng vội vàng xoay người định rời đi.
Nào ngờ, cửa lớn phía sau truyền đến tiếng vang kẽo kẹt, có một người ra
ngoài nói: “Ở gác mái cách thật xa đã thấy nàng xuống xe ngựa. Sau
đó vừa đi vừa đếm đá, vốn tưởng rằng ốc sên cũng nên cọ xát tới rồi, nào ngờ nàng cọ đế giày xong liền muốn xoay người chạy đi, đang trêu đùa
bổn vương sao?”
Quỳnh Nương không ngờ Lang Vương đã nhìn
thấy nàng, nàng xoay người cắn môi nói: “...Vốn muốn đến chúc mừng Lang
Vương nhận long ân được một lương xứng, nhưng sau đó nghĩ đợi đến lúc
Vương gia đại hôn rồi trình hậu lễ sau, Lang Vương mới về từ Hạ Cung,
chắc là mệt mỏi không muốn bị quấy rầy. Không tiện quấy rầy, ta rời đi
trước.”
Quả thực hôm nay Lang Vương không thoải mái, đầu
tiên là một thánh chỉ không báo trước của vạn tuế, khiến hắn vạn trượng
tâm hoả, lại nghe Thường Tiến hồi báo, tiểu thái giám hãm hại Quỳnh
Nương đã chết.
Sao Lang Vương không biết trong đó có ẩn
tình chứ? Hoàng Hậu đã định án rồi, hắn không thuận theo! Nhưng tiểu
nương đã nói là không được làm ra mạng người, hắn không vui chút nào…
Nhưng đang phiền lòng, không ngờ tiểu nương này không mời mà đến. Vốn cho rằng
nàng nghe thấy thánh chỉ, tủi thân đến đây khóc với hắn, muốn hắn cãi
lời thánh chỉ không được nghe theo, hắn đang vui sướng đấy!
Nào ngờ, nha đầu chết tiệt tức chết người không đền mạng kia vừa mở miệng
là chúc mừng, chỉ thiếu chuyện tay cầm gậy hỉ, thay hắn vén hỉ khăn của
tân nương tử lên thôi!
Lang Vương đã bực sẵn, miệng cũng
không dễ đối phó, hắn nhếch mày kiếm nói: “Vui cho bổn vương như vậy?
Vậy ngươi không nên lắc lư trước cửa phủ đâu, dẫu sao chúng ta cũng có
chút gì đó, nếu để tân vương phi của bổn vương nhìn thấy, chẳng phải sẽ
thêm lời thị phi sao, xin tiểu thư tự trọng, ít tới đây đi!”
Nếu bình thường nghe Lang Vương nói lẫn lộn đầu đuôi không biết xấu hổ như
vậy, tiểu nương đanh đá này sẽ nhanh mồm dẻo miệng trào phúng ngược lại. Nào ngờ hôm nay nghe Lang Vương trào phúng mình, mặt Quỳnh Nương lại
trắng bệch, nàng sửng sốt một lúc lâu mới nói: “Vốn nên như thế, chỉ là
phiền lòng đến nơi này đi dạo thôi, vốn dĩ cũng không muốn gặp Vương
gia, như vậy đừng… Không gặp lại nữa…”
Nói xong nàng xoay
người đi, vòng eo mảnh khảnh hơi lay động trong gió, đi được vài bước,
dường như lưng cũng đang run, như bị tức giận đến nghẹn ngào.
Từ trước đến nay Lang Vương toàn mạnh miệng mềm lòng với tiểu nương này,
hắn nào có từng thấy cảnh đáng thương thương gan động phổi như vậy?
Cũng mặc kệ nàng vừa mới bị mình bắt nạt đi, chân dài bước qua, ôm nàng từ
phía sau, ngữ khí hòa hoãn xuống: “Đúng là không biết đùa, chỉ nói đùa
với nàng thôi, sao có thể thật sự không gặp lại?”
Nhưng
Quỳnh Nương cũng không nói đùa, hắn sắp phải làm trượng phu của người
khác rồi, nếu nàng còn dây dưa với hắn, vậy chẳng phải chả khác gì việc
Liễu Bình Xuyên làm kiếp trước sao?
Nàng liều mạng giãy
giụa, dùng lực đấm đánh hắn: “Mau buông tay, đã là người sắp thành hôn
rồi, sao có thể dây dưa với người khác như vậy chứ! Hôm nay ta sai rồi,
không nên tới đây đi dạo, Vương gia thả ta ra, đừng làm nhục ta nữa! Nếu không ta sẽ đâm đầu chết tại ngõ nhỏ này!”
Lang Vương
thấy Quỳnh Nương giãy giụa kịch liệt, có thể thấy là thật. Sao hắn còn
cứng rắn được nữa? Hắn ôm chặt nàng, gọi loạn cục cưng bé ngoan, ba bước cũng làm hai bước, ôm nàng vào trong phủ.
Vào phủ, Quỳnh Nương giãy giụa trâm rớt, tóc cũng tán loạn, nước mắt giàn giụa, mặt trắng bệch.
Lang Vương đặt nàng lên giường khảm ngà voi, không lấy khăn lau, dùng ống
tay áo rộng lau đi nước mắt giàn giụa trên mặt nàng: “Ngoài tiểu Quỳnh
Nương, ai cũng không cưới. Chỉ tức nàng nói chuyện làm người ta nghẹn
thôi, mới nói hai câu sao đã muốn chết muốn sống với bổn vương rồi? Hay
là bổn vương nằm xuống mặc nàng nhục nhã, tuyệt đối không đánh trả được
không?”
Quỳnh Nương không ngờ lúc này hắn vẫn còn lòng dạ
thảnh thơi không đứng đắn, bi thương sinh ra từ trong lòng, nàng cảm
thấy nhất định là rơi xuống giếng bị nước bùn đáy giếng dán tâm nhãn lại rồi, bản lĩnh nhìn người còn không bằng đời trước! Lúc trước còn cảm
thấy Vương gia truỵ lạc này không tồi, đúng là mười phần sai!
Thấy Quỳnh Nương tức giận muốn cắn người, Lang Vương vội vàng mở miệng trấn
an, nói ra tính toán trong lòng hắn: “Nàng ngoan nào, đừng sốt ruột, ta
là phiên vương, chuyện hôn nhân không cần Hoàng Thượng làm chủ. Tuy quân vô hí ngôn nhưng sách thánh hiền còn có một câu biết sai phải sửa. Vạn
tuế loạn uyên ương phổ, sao ta có thể mặc hoàng đế phạm sai lầm, không
thay vạn tuế sửa sai? Nàng đợi ta báo với vạn tuế, từ chối hôn sự này là được.”
Chuyện lớn hôm nay tới miệng Lang Vương trở nên
nhẹ nhàng. Làm sao Quỳnh Nương chịu tin? Nàng nhíu mày nói: “Nơi này
không phải Giang Đông, thánh thượng có lòng tốt tứ hôn cho ngươi, sao
Vương gia có thể từ chối? Đừng sinh sự, khiến thánh thượng ghét bỏ…”
Lang Vương cúi đầu mút hôn nước mắt rơi bên má nàng, thay nàng hợp lại tóc
dài: “Tuy Hoàng Thượng miệng vàng lời ngọc nhưng cũng không bằng minh
quân danh lưu thiên cổ. Bổn vương có cách để ông ấy chủ động thu hồi
mệnh lệnh đã ban ra, nhưng cách này bổn vương phải hy sinh rất lớn,
cần người gánh vác hậu quả, nếu nàng không nhận, trốn tránh bổn vương,
bổn vương có phải đuổi đến chân trời cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho
nàng!”
……
Gần đây kinh thành có hai lời đồn lan truyền rộng.
Một là thiên kim Liễu gia, lúc đang du thuyền đột nhiên bị chen lấn rơi
xuống hồ, y sam ướt đẫm, lả lướt tất hiện, làm du khách ngày ấy mở rộng
tầm mắt. Chuyện vào cung học cung lễ kéo dài rồi lại kéo dài, cuối cùng
không giải quyết được gì, chỉ sợ Thái Tử Phi vỡ mộng, khó có thể chu
toàn.
Tin đồn thứ hai càng khiến quần chúng nghe xong ăn
với cơm. Giang Đông Vương luôn phong lưu, không biết sao lại yếu sinh
lí. Sau khi hoàng đế hạ chỉ, hắn chủ động đến Cận phủ, báo cho Cận đại
nhân rằng hắn có bệnh kín. Quang minh lỗi lạc, không hề che lấp như vậy, có thể nói là quân tử thành tín.
Khiến Cận đại nhân
thương con sốt rột, là nên cẩn tuân thánh chỉ, để nữ nhi tài mạo vô song phong hoa tuyệt đại của ông gả qua sống thủ tiết cả đời? Hay là xin
hoàng đế nể tình cảm tận trung nhiều năm của ông mà thu hồi mệnh lệnh đã ban ra?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT