Hương nhi nhìn trằm trằm hai con yêu thú đang ngồi trong lòng Mộng Yên hai mắt phát sáng,

- Tiểu thư hai chúng nó là!

- Thú sủng của ta!

Mộng Yên tùy tiện nói, Thiên Hàn nghe Mộng Yên nói hắn là thú sủng xém chút hắn không nhịn được chửi "Dám nói hắn là thú sủng nữ nhân này đúng là to gan mà" hắn nhịn quân tử trả thù mười năm chưa muộn, nghe công chúa nói hai yêu thú đáng yêu này là thú sủng Hương nhi cũng không quá ngạc nhiên, nhưng nàng chưa bao giờ nhìn thấy loại thú sủng nào đáng yêu như chúng cả, nàng không nhịn được nhìn Mộng Yên bằng ánh mắt mong chờ nói:

- Công chúa cho nô tì sờ chúng được không!

- Được chứ!

Mộng Yên nhìn Hương nhi như vậy không khỏi cảm thấy buồn cười, đưa Quân Ngọc cho Hương nhi bế.

"Yên Yên ta phản đối ta không muốn." Quân Ngọc truyền âm nói hắn phản đối ngoài Yên Yên ra hắn sẽ không cho ai đụng vào cả.

"Chỉ sờ thôi mà." Mộng Yên truyền âm nói.

"Sờ cũng không được." Quân Ngọc giãy giụa rúc vào áo Mộng Yên không ra.

- Ách Hương nhi thật xin lỗi chúng không thích người lạ!

Mộng Yên nhìn Hương nhi xin lỗi nói.

- Không sao, nô tỳ chỉ cảm thấy chúng thật đáng yêu!

Hương nhi tiếc nuối nhìn hai yêu thú của Mộng Yên.

Thấy Hương nhi như vậy Mộng Yên thở dài chúng không phải thú sủng của nàng cho nên nàng không thể bắt chúng làm những gì chúng không muốn được, nhìn bản đồ Mộng Yên hai mắt trợn tròn "Không ngờ Ám thiên thành xa như vậy, hây za thảo nào mẫu thân kêu nàng xuất phát sớm là đúng rồi."

- Xa phu chúng ta đến đâu rồi!

Mộng Yên vén rèm nhìn bên ngoài trời đã sáng hỏi,

- A công tử chúng ta đã ra khỏi Ngự Thành với tốc độ của Hắc Long Mã đến chiều tối là có thể đến Thành Nhật Lạc thành này cũng khá phồn vinh, không biết hai vị công tử muốn đi đâu!

- Công tử nhà ta muốn đến Ám Thiên Thành!

Nghe phu xa hỏi Hương nhi trả lời, nghe vậy vị phu xa ngật đầu thì ra là muốn đến Ám Thiên Thành, Mộng Yên vừa ăn điểm tâm vừa xem thông tin Thành Nhật Lạc không ngờ tốc độ của Hắc Long Mã lại nhanh như vậy theo nàng xem bản đồ thì Thành Nhật Lạc cách Ngự Thành cả trăm dặm vậy mà với tốc độ của chúng chỉ một ngày là có thể đến nơi, Mộng Yên ngồi trong xe suốt mấy tiếng đồng hồ xem bản đồ xem đến nỗi nàng thuộc luôn cái bản đồ, rất nhàm chán nàng muốn cưỡi Hắc Long Mã hơn là để chúng kéo nàng rồi đó nhưng mà chúng là để kéo cái cỗ kiệu lớn này rồi không thể lấy một con ra để nàng làm tọa kỵ được, nàng suy nghĩ một lúc chợt nhìn đến Quân Ngọc đang nằm trong lòng nàng hai mắt phát sáng và thế rồi Mộng Yên đang cưỡi hồ ly trắng đi ở bên ngoài "Hây bên ngoài thật thích thoải mái hơn là ngồi ở trong xe nhiều."

- Ngọc có thể nhanh nữa không chúng ta tiến về phía trước!

Mộng Yên ngồi trên lưng hồ ly trắng vỗ đầu hồ ly nói nàng muốn xem tốc độ của Quân Ngọc thế nào.

"Yên yên nàng bám cho chắc." Quân Ngọc phi nhanh về phía trước.

"Tốc độ thật nhanh." Mộng Yên ôm lấy cổ Quân Ngọc thích thú nhìn xung quanh.

Nhìn Mộng Yên cưỡi yêu thú biến mất, xa phu dụi dụi mắt khó tin, "Làm sao có thể Hắc Long Mã đang chạy song song với yêu thú của vị công tử áo xanh, vậy mà có thể bị yêu thú của vị công tử áo xanh bỏ lại phía sau, yêu thú của vị công tử này thật lợi hại."

Mộng Yên cưỡi Quân Ngọc cũng được một lúc rồi nàng mới nhớ nàng đã bỏ xa Hương nhi mất tiêu rồi, thả chậm tốc độ. "Thôi vậy đi chậm lại chờ xa phu và Hương nhi là được rồi."

- Quân Ngọc tốc độ của ngươi tuyệt thật đó!

- Cái này còn phải nói yên yên ta còn có thể chạy nhanh hơn nữa đó! Quân Ngọc dương dương đắc ý nói,

- Lão hồ ly nhà người tốc độ còn không bằng một ngóc của bổn vương còn khoe khoang! Nghe Quân Ngọc đắc ý Thiên Hàn không nhịn được khinh bỉ nói,

- Con báo mặt than nhà ngươi, ngươi nói cái gì, cái gì mà tốc độ của ta không bằng một góc của ngươi, con báo đáng chết nhà ngươi muốn đánh nhau phải không! Quân Ngọc nghe Thiên Hàn nói không nhịn được tức giận muốn đánh nhau,

- Hừ đánh thì đánh ai sợ ngươi! Thiên Hàn làm tư thế sẵn sàng,

- Thôi được rồi hai người có thể thôi đi không!

Thấy hai yêu thú sắp đánh nhau Mộng Yên tức giận nói, thấy Mộng Yên tức giận Quân Ngọc mới nhịn xuống, còn Thiên Hàn không phải hắn sợ Mộng Yên mà do chỗ này có rất nhiều nhân loại, nếu hắn và lão hồ ly đánh nhau thì sẽ rất phiền phức, nhìn đi ra đi vào càng lúc càng nhiều người Mộng Yên kinh ngạc không ngờ tốc độ của Quân Ngọc lại nhanh như vậy bây giờ cách chiều tối còn lâu vậy mà nàng đã đến được Thành Nhật Lạc, nàng nhảy xuống đất cưỡi Quần Ngọc sẽ gây nhiều nhân chú ý đi bộ vậy, thấy Mộng Yên không cưỡi hắn nữa Quân Ngọc biến thành hình dáng dự vệ nhảy vào lòng Mộng Yên, nhìn cửa thành trước mặt nàng vui vẻ chạy vào thành,

- Đứng lại mỗi người vào thành phải mất hai kim nguyên!

Một linh gác thành ngăn Mộng Yên nói, nghe vậy Mộng Yên không nghĩ nhiều đưa cho lính giữ thành hai kim nguyên, thấy Mộng Yên đưa tiền thủ vệ hài lòng cho Mộng Yên vào thành,

- Một người hai kim nguyên hai người bốn kim nguyên không có thì không được vào thành!

- Vị đại nhân này xin người đại nhân đại lượng cho chúng tôi vào thành đi, tôi và ông ấy là người nhà mà làm ơn chúng tôi chỉ còn có hai kim nguyên mà thôi! Người phụ nữ trung niên không ngừng cầu xin.

- Vậy chỉ có một người vào thôi, một người ở bên ngoài!

- Xin ngài nhà chúng tôi ở bên trong thành mà ngài không cho chúng tôi vào thì chúng tôi biết ở đâu!

Người phụ nữ trung niên vẫn không ngừng cầu xin

- Thật quá đáng lúc trước vị thành chủ mới chưa lên thì chúng ta đâu phải nộp thuế vào thành đâu, Thần đế thật không có mắt tại sao lại để ông ta lên làm thành chủ cơ chứ!

- Đúng vậy, từ khi vị thành chủ mới đến nhận chức ông ta đặt ra bao nhiêu thứ thuế bắt chúng ta phải trả, người dân chúng ta phải biết sống thế nào đây!

- Rốt cuộc hai người có nộp tiền không nộp thì cút gia đây không rảnh!

- Đây là bốn kim nguyên cho hai người bọn họ vào thành đi!

Một vị công tử tướng mạo anh tuấn đưa tiền cho thủ vệ nói, thủ vệ cầm tiền hài

Lòng tiếp tục thu thuế những người dân tiếp theo.

- Đạ tạ Triệu An công tử Triệu Ngọc Trinh cô nương!

Người phụ nữ và người đàn ông hồi nãy không ngừng cảm ơn hai huynh muội Triệu gia,

- Không cần cảm ơn đại ca con chỉ giúp hai người được lần này thôi! Triệu Ngọc Trinh nói,

Tuy vậy nhưng người phụ nữ và người đàn ông bên cạnh vẫn rất cảm kích nhìn họ sau đó dìu nhau vào thành, nhìn bọn họ đi xa Triệu Ngọc Trinh nhìn ca ca nói:

- Ca bây giờ chúng ta không có nhiều tiền để huynh thương hại người khác, vậy ai thương hại gia tộc chúng ta!

- Huynh biết!

- Vậy sao huynh còn giúp người ta chứ!

- Huynh!

Triệu An không nói nên lời trước chất vấn của muội muội hắn đành cúi người đi về, thấy ca ca như vậy Triệu Ngọc Trinh tức đến dậm chân đuổi theo ca ca. Mộng Yên chú ý hai huynh muội bọn họ từ lúc cứu người cho đến khi bọn họ rời đi và đương nhiên nàng đã nghe hết "chậc chậc có việc làm" Mộng Yên đuổi theo bọn họ.

- Các ngươi nói đó có phải huynh muội Triệu gia không?

Một vị công tử gương mặt cũng khá tuấn tú nhìn tên người hầu đằng sau hỏi?

- Dạ đúng thưa công tử!

Tên đầy tớ cười hì hì nói, nghe tên người hầu nói Ngô Kì cười xấu xa dẫn đám thuộc hạ chặn đường huynh muội Triệu gia, Triệu An đang đi tự nhiên dừng lại nhìn đám người đằng trước có chút không vui nói:

- Ngô Kì ngươi làm vậy là ý gì!

- Triêu An ngươi hỏi rất hay, bổn công tử ta hôm nay không vui nên tìm người chuốc giận biết đâu chưng đánh ngươi song ta cảm thấy vui vẻ giảm tiền nợ cho Triệu Gia thì sao ha ha!

- Ngô Kì ngươi là kẻ tiểu nhân ti bỉ, vô sỉ!

Triệu Ngọc Trinh không nhịn được chỉ vào mặt Ngô kì mắng,

- A là Triệu tiểu thư sao nàng vẫn xinh đẹp như ngày nào, nếu nàng chịu chấp nhận gả cho ta làm thiếp thì gia tộc nàng giờ đâu có nợ nhiều như vậy!

Ngô Kì đưa tay nâng cằm Triệu Ngọc Trinh nói.

- Phi, dù ta gả cho ăn mày cũng không đồng ý gả cho ngươi!

Ngô Kì đưa tay lau mặt, tức giận định đánh Triệu Ngọc Trinh.

- Ngươi dám đụng đến muội muội ta, ta sẽ không tha cho ngươi!

- A ta quên còn có Triệu công tử đây đánh hắn cho bổn công tử, đánh mạnh vào!

- Ca ca, Ngô Kì ngươi là tên súc sinh!

- Mắng hay lắm!

Mộng Yên đang ngồi ngồi một góc không nhịn được nói,

- Ai là tên nào ra đây cho bổn công tử! Ngô Kì tức giận tìm xung quanh lại có người dám cười nhạo hắn còn kêu tiện nhân Triệu Ngọc Trinh mắng hắn hay tên này chán sống,

- Là ta!

Mộng Yên xuất hiện sau lưng Ngô Kì đá hắn một phát "Rầm" tên Ngồ Kì bị Mộng Yên đá bay vào mấy giỏ hàng mới dừng lại tuy Mộng Yên không dùng đến một nữa sức lực nhưng với tu vi của nàng bây giờ cái tên Ngô Kì này phải mất nửa cái mạng, tất cả mọi người đều muốn rớt cằm xuống đất không thể tin là có người dám đánh Ngô Kì con trai Thành chủ, mấy tên người hầu của Ngô Kì đang đánh Triệu An đều dừng lại mau chóng đưa công tử bọn họ hồi hồi phủ.

- Ngươi là ai dám đánh công tử Thành chủ có ngon thì đừng chạy, ta sẽ kêu thành chủ chu di cửu tộc nhà ngươi!

Một tên người hầu của Ngô Kì chỉ mặt Mộng Yên nói, nghe hắn nói chu di cửu tộc Mộng Yên không nhịn được cười ha ha, nhìn vị công tử áo xanh đánh con trai thành chủ song bị tên người hầu nói sẽ chu di cửu tộc lại còn cười được mọi người dân xung quanh cho rằng nàng sợ đến phát điên, Triệu An đứng dậy nhìn Mộng Yên nói:

- Vị Huynh đệ này huynh mau chạy đi, nếu không sẽ không kịp!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play