Phì!

Đột nhiên An cười lên khúc khích. Cậu ta bụm miệng lại rồi len lén cười lên, thi thoảng liếc nhìn bộ dạng thê thảm của tôi rồi nghiêm túc nói:

- Không phải lỗi của cô, đứng dậy đi!

- Cậu tin tôi?

- U...

- Bệnh nhân tỉnh rồi, người nhà có thể vào thăm!

Lần lượt các bác sĩ bước ra ngoài, tuy Hạ Phương Uyên được cứu sống nhưng tất cả lại nở một nụ cười không mấy vui vẻ, ánh nhìn đầy chua xót vỗ vỗ vào vai Hoàng An rồi an ủi:

- Đứa bé đã bị mất, cậu cũng không nên đau buồn!

- Đứa... đứa bé nào cơ ạ?

An ngạc nhiên tròn mắt ra nhìn bác sĩ, ông ta hỏi lại An một lát rồi thốt lên đầy bất ngờ:

- Ô, cậu làm chồng người ta kiểu gì vậy? Vợ cậu đã có thai 5 tuần rồi!

Nghe đến đây An ngay lập tức lướt qua vị bác sĩ rồi chạy vào trong. Bác sĩ nhìn An gấp gáp như vậy liền thở dài đầy lo lắng:

- Haiz, thế hệ trẻ ngày nay đều như vậy, còn cô đây? Kia là chị dâu hay chị gái cô vậy?

Vị bác sĩ đó đưa mắt nhìn sang tôi. Tôi giật mình hả lên một tiếng... Ừ thì... tôi với hai người họ được coi là gì nhỉ?

- Bỏ đi, cô vào an ủi hai người họ đi!

Nói rồi tất cả bác sĩ nhanh chóng rời đi! Tôi ngồi lại ở góc ghế cười lên nhạt nhẽo. Ai nói cho tôi... tất cả những việc nãy giờ đều là giấc mơ đi? Tất cả là một cơn ác mộng đi? Chỉ là một giấc mơ quá đỗi chân thực mà thôi!

" Két"

Cánh cửa ngập ngừng mở ra, mí mắt tôi giật liền mấy cái nhìn An ôm Uyên đang bật khóc nức nở trong lòng rồi mới ngập ngừng đi vào. Vừa nhìn thấy tôi, Hạ Phương Uyên như phát điên gào thét chửi rủa:

- Hoàng Khánh Linh, mày trả con cho tao!!

- Đứa bé có tội gì mà mày nhẫn tâm giết chết nó!

- Tao nguyền rủa...

- Tôi xin lỗi!

Ngay lập tức tôi thét lên chói tai. Uyên cũng từ từ dừng hành động điên cuồng của mình lại mà thay vào đó là một cái nhếch môi đầy khinh bỉ. Hai mắt cô ta đỏ ọc chằm chằm nhìn tôi.

- Xin lỗi? Mày nói mày xin lỗi ư? Mày xin lỗi tao thì con của tao có sống lại được không?

- Mày phải đền mạng cho con trai tao!!!

Nói rồi Uyên vùng ra khỏi vòng tay của An rồi lao đến chỗ tôi. An liên tục ngăn cản cô ta lại nhưng Uyên hầu như đã phát điên không màng tới lời của An. Cô ta... đau lòng như này hẳn không phải là diễn... tôi... tôi thực sự đã hại chết một đứa trẻ còn là thai nhi sao?

- Linh, cẩn thận!

Tiếng An hét lên thất thanh. Tôi giật mình trợn tròn mắt nhìn bình hoa thủy tinh lao về phía mình đầy ác ý!

Làm... làm sao đây!

" Choang"

Tiếng thủy tinh rơi xuống đất rồi vỡ tan tành. Người tôi co rúm lại sợ hãi hé mở mắt ra nhìn bóng người to lớn chắn trước mặt.

- Anh... Phong...

- Sao... Linh, em không sao chứ?

Anh hai tôi hớt hải chạy vào, vừa vào liền thấy loạn cảnh này, ảnh không khỏi lo lắng chạy đến chỗ tôi săm soi thật kĩ!

- Nó không sao, giữ cô ta lại đi!

- À ừ!

Nói rồi anh hai tôi đến giúp giữ Hạ Phương Uyên lại. Bị hai sức lực cực mạnh khống chế, Uyên đành phải ngồi im nhưng cô ta không ngừng lớn tiếng, ánh mắt đầy căm phẫn vẫn dán lên người tôi không chịu rời... tôi... đâu phải là tôi đẩy cô ta đâu!

- Anh... lưng anh...

- Không sao!

Bấy giờ tôi mới để ý đến lưng anh trai. Vì đỡ bình hoa cho tôi mà lưng anh đã bị mảnh thủy tinh cứa đến chảy máu, vết máu đổ dài, loang lổ khắp áo sơ mi màu trắng!

- Linh... Linh đâu rồi, con tôi...

Má tôi đột ngột chạy vào ôm chầm lấy tôi rồi liên tục lật qua lật lại người tôi xem có vết thương nào không. Tôi sợ hãi mỉm cười lắc lắc đầu, má tôi thở phào đầy nhẽ nhõm, đúng lúc này anh cả tôi lên tiếng:

- Chắc mình nó là con ruột còn con là con ghẻ!

Lời nói của ảnh thu hút sự chú ý của má tôi. Má liền chuyển tầm nhìn từ tôi sang anh Phong rồi bất ngờ thốt lên đầy kinh hãi.

- Chuyện gì thế này?

Ba tôi vừa đi vào vừa lên tiếng hỏi. Đằng sau ba má An cũng đi vào theo, vừa nhìn thấy loạn cảnh như này cũng nhìn thấy Uyên nằm trên giường bệnh lớn tiếng chửi rủa tôi ba tôi cũng ngầm đoán được những chi tiết chính!

- An, chuyện gì đây hả con?

Má An vô cùng hoang mang hết nhìn Phương Uyên rồi quay sang nhìn tôi. An ngập ngừng một lát không dám nói gì đột nhiên Uyên lớn tiếng gào thét!

- Hoàng Khánh Linh, mày trả con cho tao, trả lại đứa bé cho tao!!!

- Đứa bé?

Ba An quay ra nghi hoặc hỏi tôi. Tôi như câm lặng chỉ biết hờ hững cười không dám nói gì. Khắp căn phòng chỉ toàn là những lời lẽ căm hận, kích động của Hạ Phương Uyên!

- Ba à... hôn ước của con với Linh...

Cuối cùng An cũng ngập ngừng lên tiếng, vừa nói cậu ta vừa nhắc đến hôn ước khiến bàn tay tôi run lên lạnh toát, siết sao nắm chặt lấy gấu áo trong tay!

- Làm sao?

- Hủy đi!

Hủy đi... An nhẹ nhàng thốt ra hai chữ đó. Có lẽ, quá quen rồi nên mọi thứ trong tôi cũng chẳng hề bất ngờ nữa, quên đi một nỗi đau là tiếp đến sẽ đón nhận một nỗi đau đau hơn gấp ngàn lần, biết như vậy... tại sao tôi còn cố quên đi để làm gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play