Người kia xuất hiện, gieo cho tôi bao thương nhớ, bao vấn vương, cũng có bao đau lòng, bao tiếc nuối.
Nhưng mọi thứ cuối cùng cũng qua đo, thứ còn lại vẫn luôn là hồi ức, mà dù đau xót cỡ nào, hồi ức vẫn luôn là tươi đẹp nhất!
Tôi hiểu, dù có duyên gặp nhau, nhưng không có phận, thì vẫn chẳng thể nào bên nhau.
Suy cho cùng, người của hai thế giới, sao có thể hòa hợp? Sau bao tất cả, những tháng năm trôi qua lặng lẽ kia chỉ để lại trong lòng ta bao kỉ niệm, mà thời gian cũng không hẳn là một phương thuốc xoa dịu nỗi đau thật sự, bởi vì nhiều lúc nó vẫn âm ỉ mãi trong tim, mà chỉ cần có điều gì gợi nhớ về, thì cơn đau ấy, sự hỗn loạn rối bời ấy vẫn có thể bùng lên bất kì lúc nào.
Vì vậy, cũng chẳng một thứ gì có thể đưa tôi qua tình năm 17!