Chương 296: Lên núi gặp mưa
Editor: Ha Ni Kên
Nàng dưỡng thương cẩn thận, không lâu trước chân đã khỏi hẳn rồi, vốn có thể đến đây luôn nhưng tính đi tính lại thấy hôm nay mới là ngày Lê Tam đến am Sơ Ảnh, nên mới quyết định xuất cung hôm nay.
Không vì điều gì khác, chỉ muốn tự mình nói lời cảm ơn với Lê Tam mà thôi.
Nàng không phải người có ơn không biết báo.
Nhưng trong lòng nàng Lê Tam quả thực là một người đặc biệt, trong trận mưa lần trước, bất kể là lúc thể hiện y thuật hay là thái độ luôn đúng mực nề nếp, đều khiến nàng cảm thấy đây không phải là một người tầm thường.
Nhưng một người hiếm hoi nàng không cảm thấy tầm thường lại không đeo vòng huyết ngọc xinh đẹp kia. Không cần nói, nhất định là thấy vòng huyết ngọc quá quý trọng, không nỡ đeo nên cất vào trong đáy hòm đây mà.
Theo quan điểm của nàng, đồ có quý giá đến mấy, chỉ có dùng nó mới thể hiện được giá trị, chứ còn khóa chặt dưới đáy hòm thì đúng là phí của trời, coi trân bảo như cục đá ven đường.
Kiều Chiêu không đoán được tâm tư ngoằn ngoèo rắc rối này của tiểu cô nương, theo nàng, vòng ngọc hay vòng gỗ, nếu nàng không cần dùng thì cũng như nhau thôi, nên nàng thản nhiên đáp: "Đeo vòng tay thì không tiện viết chữ."
Chân Chân Công chúa nghe xong thì nụ cười lại bừng lên trên gương mặt: "Đeo vào tay trái cũng được mà."
"À, cũng có lúc ta viết bằng tay trái."
Chân Chân Công chúa ngẩn ra, sau đó cười tươi: "Ta mới phát hiện ra Lê cô nương đúng là một người tuyệt vời đấy."
Không uổng công nàng cố ý chờ đến tận hôm nay, tận mặt nói lời cảm ơn.
"Điện hạ khen nhầm rồi."
"Trước giờ bản cung chưa bao giờ khen linh tinh, hay thì là hay, chán thì là chán."
Kiều Chiêu cười cười: "Nói như vậy để thể hiện sự khiêm tốn mà."
Chân Chân Công chúa bật cười, sau đó nhìn sang bên cạnh: "Trông có vẻ như Lê cô nương vừa đổi phu xe."
Thần Quang đứng sau Kiều Chiêu ngơ ngác.
Hắn chỉ là phu xe thôi, sao lại thành đề tài đàm đạo của công chúa và Tam cô nương rồi.
Tiểu phu xe lén lút kéo kéo áo Băng Lục.
"Ngươi kéo gì vậy?" Băng Lục chẳng hiểu gì hết.
Kiều Chiêu và Chân Chân Công chúa cùng quay đầu nhìn Thần Quang một cái.
Thần Quang: "..." Vì ta ngu, được chưa!
Chân Chân Công chúa khẽ cười: "Phu xe này trông có vẻ mạnh mẽ hơn phu xe trước nhiều đấy."
"Ta cũng thấy như vậy." Kiều Chiêu mỉm cười.
Chân Chân Công chúa đợi thêm một lát cũng không thấy Kiều Chiêu nói gì thêm, không nhịn được nói: "Ngươi không phát hiện ra người đi theo bản cung không giống trước à?"
"Có vẻ như mang thêm nhiều người hơn." Kiều Chiêu tỉnh bơ.
Dĩ nhiên nàng đã phát hiện từ đầu rằng lần này thân vệ Long Ảnh của vị công chúa điện hạ này không đi theo. Thân vệ như Long Ảnh, theo lý thuyết nên gắn bó như hình với bóng mỗi khi công chúa xuất cung mới phải, lần này không đi theo, chẳng cần hỏi mới biết, chắc chắn là vì bị phạt sau trận mưa to lần trước rồi.
Nhìn thái độ của Chân Chân Công chúa, đối xử với hạ nhân cũng thật lòng, nếu nàng chủ động nhắc đến trước chẳng phải là tự chuốc mấy phần rủi ro à?
Tất nhiên Kiều cô nương đây chẳng sợ chọc nhầm ai, nhưng nếu không cần thiết thì thì cũng không dưng rước nợ vào người như vậy.
"Lần này Long Ảnh không đi theo." Chân Chân Công chúa chủ động mở lời.
Kiều Chiêu nhướn mày.
Nàng cũng đại khái đoán được suy nghĩ của Chân Chân Công chúa rồi.
Nhất định lần trước Long Ảnh bị phạt sức khỏe bị tổn thương, hoặc có gì đấy không tiện, nói chung muốn xin thuốc từ chỗ nàng.
Đúng như dự đoán, Kiều Chiêu vừa mới nghĩ qua, Chân Chân Công chúa đã nói: "Lần trước vì Long Ảnh không bảo vệ chu toàn cho bản cung nên bị xử phạt, không biết Lê cô nương còn loại thuốc uống vào cả người ấm áp mà lần trước cho bản cung không?"
"Ý điện hạ là thuốc trừ lạnh?"
"Phải, chính là thuốc trừ lạnh."
"Bình thường ra ngoài ta chỉ đem theo một chai có vài viên thôi. Nếu cơ thể nhiễm lạnh thì mỗi ngày uống một viên, uống hết mấy viên này thì có lẽ sẽ khỏe hẳn." Kiều Chiêu lôi ra một chiếc bình sứ nhỏ.
Chân Chân Công chúa nhận lấy, mở nắp bình ra nhìn rồi cười: "Chỉ mong uống hết là khỏe lại, mỗi lần xuất cung đều có Long Ảnh đi theo, giờ dùng người khác không thuận tay."
Hai người vừa nói mấy câu, bỗng nhiên có một trận gió lạnh thổi qua, ngay sau đó, từng hạt mưa lộp bộp rơi xuống.
"Sao lại mưa rồi!" Chân Chân Công chúa đã có bóng ma tâm lý với mưa, chẳng còn hứng nói chuyện.
Cung tỳ theo sau Chân Chân Công chúa vội vàng mở ra chiếc ô bằng trúc.
Băng Lục luống cuống: "Nguy rồi, không mang theo ô, thể nào cô nương cũng dính mưa cho xem!"
"Ai bảo?" Thần Quang mở bọc vải nãy giờ đeo trên lưng ra, lôi ra một chiếc áo tấc.
Băng Lục vội vàng lấy ô che kín mái đầu của Kiều Chiêu, cười nói: "Cô nương, thế mà Thần Quang lại biết chuẩn bị sẵn áo tấc che mưa đấy."
Kiều Chiêu nhìn sang Thần Quang.
Thần Quang gãi đầu cười cười: "Chuẩn bị thì yên tâm hơn mà."
Chuẩn bị thì yên tâm hơn à?
Kiều Chiêu cười khẽ trong lòng.
Cứ cho là chuẩn bị thì yên tâm hơn, nhưng cũng không phải là Thần Quang tự nghĩ ra.
Trong lòng nàng thoáng qua bóng dáng một người nào đó.
Trong số những người nàng quen biết, người có thể dự đoán chính xác trời mưa cũng chẳng còn ai khác.
Hóa ra Thiệu Minh Uyên lại tán tỉnh tiểu cô nương như thế hả!
Tâm trạng của Kiều Chiêu phức tạp hơn hẳn, không để ý vấp phải gờ đá trên đường.
"Cô nương, cẩn thận!" Băng Lục vội đỡ nàng.
Chân Chân Công chúa nghiêng đầu nhìn Kiều Chiêu, bật cười: "Bản cung còn nghĩ ngươi sẽ không bao giờ gặp phải chuyện như thế cơ."
Kiều cô nương dửng dưng: "Điện hạ lại đùa rồi, ta cũng chỉ là người bình thường thôi."
Nàng cũng có lúc rối rắm không biết mình là Kiều Chiêu hay Lê Chiêu, suy nghĩ cũng sẽ nhập nhằng như tơ vò.
Trước khi mưa nặng hạt hơn thì Kiều Chiêu và Chân Chân Công chúa đã chạy kịp đến am Sơ Ảnh.
Bởi vì mưa nên thị vệ của Chân Chân Công chúa và Thần Quang vào trong Đại Phúc Tự, còn Băng Lục và cung tỳ của Chân Chân Công chúa được phá lệ cho vào am Sơ Ảnh trú mưa.
Giữa ngày hè, mưa rơi tầm tã, nhanh chóng chuyển thế thành trận bão lớn gió to.
Am Sơ Ảnh nằm ở vị trí cao hơn Đại Phúc Tự, càng gần với màn trời, càng cảm thấy sức mạnh của cơn bão.
Một trận mưa kéo dài chừng một canh giờ rồi mới dừng lại, trời quang hơn, tạnh dần.
Vô Mai sư thái phái ni tăng Tĩnh Hấp tiễn hai người ra ngoài: "Trời vừa mưa to, đường núi khó đi, hai vị tiểu thí chủ nán lại thêm chút, chờ đường bớt trơn trượt rồi hẵng về, an toàn hơn."
Tuy đúng là vậy nhưng giờ cũng đã là giờ Thân, Chân Chân Công chúa chờ không kịp, nói với ni tăng Tĩnh Hấp: "Sư phụ, giờ không về thì cửa cung sẽ đóng lại mất, lúc đấy lại làm phiền các bậc trưởng bối thì không hay, bản cung phải về đây."
*giờ thân từ 15h-17h
Kiều Chiêu cũng xin cáo từ.
Giờ đúng là cũng không còn sớm, xuống núi vào thành chắc cũng mất một canh giờ, nàng còn phải đến phủ Quan Quân Hầu châm cứu cho Thiệu Minh Uyên. Mấy ngày đầu thi châm trừ độc chính là những ngày quan trọng nhất, nếu mà gián đoạn thì khá phiền.
Mùa hè mưa lớn là chuyện bình thường, nếu mặt trời đã ló thì chỉ cần một hai canh giờ đường xá sẽ khô ráo, hai người mà còn đợi tiếp nữa thì chắc lúc về nhà trời cũng tối mịt, lúc đấy thì quả là bất tiện, tất nhiên Tĩnh Hấp cũng không tiếp tục khuyên nhủ.
Không khí quanh núi quang đãng hơn hẳn sau trận mưa to, cỏ cây ướt át khoan khoái cả lòng, nhưng Chân Chân Công chúa công chúa nhớ lại những việc xảy ra trong trận mưa lần trước, tâm trạng xám xịt.
Kiều Chiêu lại vui vẻ yên tĩnh, cẩn thận men theo đường núi.
Chương 297: Lở núi
Editor: Ha Ni Kên
Đại Phúc Tự là danh tự mấy trăm năm nay, am Sơ Ảnh biết rõ những vị công chúa Thái phi hoàng gia sẽ thường xuyên đến đây, năm này năm khác, đường núi nơi đây không hề giống những con đường nhỏ hẹp dốc đứng như những nơi khác, cũng coi như rộng rãi. Có điều hôm nay mưa to, hương khách ghé thăm cũng không nhiều.
Thần Quang đi bên ngoài lạnh mặt che chở cho Kiều Chiêu.
Sau cơn mưa đường trơn trượt, Tướng quân đại nhân đã giao nhiệm vụ bảo vệ Tam cô nương cho hắn, tất nhiên hắn không thể lơ là.
Đi được một lát, Thần Quang đột ngột dừng bước, lỗ tai giật giật.
"Sao lại dừng lại rồi?" Băng Lục đẩy đẩy Thần Quang.
"Yên nào!" Thần Quang hiếm có lúc thể hiện thần sắc nghiêm túc dữ dằn.
"Ôi chao, đúng là người có bệnh mà –"
Băng Lục tức đang định mắng thì bị Kiều Chiêu ngăn lại.
"Cô nương, người xem hắn –"
Kiều Chiêu không nói gì, khẽ lắc đầu.
Thần Quang đột ngột nằm xuống đất, dán tai sát sàn sạt mặt đường.
Băng Lục chẳng hiểu gì, kéo kéo ống tay áo của Kiều Chiêu, Kiều Chiêu chỉ nhìn Thần Quang chằm chằm không chớp mắt.
Khoảng thời gian ngăn ngủi, đoàn người của Chân Chân Công chúa đã bỏ bọn họ lại một quãng.
"Không tốt, lở núi rồi!" Thần Quang nhảy dựng lên, sắc mặt xanh mét, bế vội Kiều Chiêu lên trong nháy mắt rồi quát với Băng Lục đang ngây như phỗng: "Không muốn chết thì chạy theo ta nhanh!"
Thần Quang bế Kiều Chiêu chạy thục mạng, cũng không phải về phía chân núi mà ngược lại, men theo sườn núi dông dốc lên trên.
Tuy Băng Lục vẫn chẳng hiểu gì nhưng hiện tại trong đầu chỉ còn một suy nghĩ: có thể nào thì đi theo cô nương vẫn là đúng nhất!
Cũng không có đường chạy lên sườn núi, chưa kể đất núi sau mưa trơn trượt, Thần Quang phải lôi kéo Băng Lục bằng tay còn lại để chạy lên.
Tiếng nổ vọng lại từ đỉnh núi, đường núi hơi rung nhẹ, tiếp theo là tiếng đá lở chảy như lũ cuốn, nhành cây tảng đá rục rịch lăn xuống theo.
Thần Quang vừa chạy vừa cao giọng nhắc người đi đường núi: "Mau chạy đi, núi lở rồi!"
Đám hộ vệ của Chân Chân Công chúa cũng nghe được động tĩnh, lập tức che chở bảo vệ Chân Chân Công chúa chạy xuống, mọi người xung quanh thấy vậy răm rắp chạy theo.
Thần Quang nhìn vậy thì thấy hỏng bét, quát to: "Không được chạy xuống, không chạy xuống thế được!"
Nhưng những người đang sợ hãi tột độ như thế kia thì làm sao có thể nghe hiểu những lời nhắc nhở ấy, chẳng mấy chốc bọn họ đã chạy ra xa, mà đám đá lở lăn theo với tốc độ còn nhanh hơn.
"Xong rồi, bọn họ xong cả rồi!" Thần Quang giậm chân tức anh ách, đành cố gạt hết sang một bên, bế Kiều Chiêu chạy tiếp.
Công phu của Thần Quang cực tốt, mặc dù phải bế một người nhưng vẫn không hề ảnh hưởng đến tốc độ chạy, còn có thể kéo Băng Lục chạy theo cùng.
Mấy tháng nay ngày nào Băng Lục cũng phải tập võ cùng Thần Quang, sức lực vượt xa những cô nương tầm thường khỏe mạnh, được Thần Quang trợ giúp cũng miễn cưỡng chạy theo kịp.
Ba người chạy một mạch đến gần đỉnh núi kia, không còn cảm nhận được núi gầm động chấn thì mới dám dừng lại.
Băng Lục cúi xuống thở hồng hộc, vẫn còn sợ hãi trong lòng: "Sợ muốn chết, còn tưởng hôm nay toi đời rồi."
Thần Quang vội đặt Kiều Chiêu xuống, âm thầm điều chỉnh nhịp thở.
Biến cố này quá kinh khủng, thế nhưng trông Kiều Chiêu cũng chỉ hơi tái nhợt đôi chút, nàng bình ổn lại cảm xúc rồi cảm ơn Thần Quang.
Thần Quang toe toét cười: "Tam cô nương không cần cảm ơn ta. Tướng quân của chúng ta đã sớm nói rồi, ta mà làm một cọng tóc của người rụng xuống thì tự xách đầu ta về chuộc tội."
Kiều Chiêu cảm thấy lòng nóng hết lên.
Mặc dù nàng vẫn giữ được vẻ trấn tĩnh, nhưng làm gì có ai không run trước cái chết rình rập bất ngờ? Nếu hôm nay không được Thần Quang che chở, thì nàng có thông minh đến mấy cũng chạy không thoát.
Thiệu Minh Uyên –
Ba chữ này hiện lên trong tâm trí nàng, nàng cũng không tiếp tục nghĩ, mà nhìn xa xăm về hướng chân núi: "Không biết mấy người Chân Chân Công chúa thế nào rồi."
Băng Lục che miệng, kinh hoàng: "Cô nương, người nhìn phía kia đi!"
Kiều Chiêu nhìn về phía Băng Lục chỉ, chỉ thấy chân núi chất chồng đá lớn, chặn cả nước sông không có được thông, làm sao còn thấy bóng dáng của đoàn người Chân Chân Công chúa?
Kiều Chiêu biến sắc: "Bọn họ --"
Thần Quang dời mắt, lắc đầu: "Hẳn là bị chôn sống hết rồi."
Dân chúng bình thường thì thôi, còn đám thị vệ trong cung kia đúng là một lũ bù nhìn rơm chải chuốt. Bình thường trông oai phong lẫm liệt thế mà gặp tình huống phát sinh lại xử sự ngu xuẩn như vậy. Núi lở rồi thì ai lại chạy xuống núi cơ chứ, như thế là tìm đường chết nhanh nhất rồi. Mấy thứ thường thức như vậy mà cũng không biết!
Khoan đã!
Thần Quang nghĩ đến đây thì ngẩn người.
Đây cũng không phải là những kiến thức thường thức. Đất Bắc đâu đâu cũng là núi tuyết, tuyết lở là chuyện như cơm bữa, Tướng quân cũng đã dạy bọn họ rất nhiều cách chạy thoát lúc tuyết lở.
Thần Quang không còn tâm tư khinh bỉ những thân vệ kia nữa, chỉ còn thổn thức tiếc thương.
"Vậy Chân Chân Công chúa –"
Thần Quang thở dài: "Cũng khó thoát được."
Kiều Chiêu trầm mặc một lúc.
Nhắc lại, đúng là không có công chúa nào xui xẻo như Chân Chân Công chúa.
Lần trước gặp mưa to thì bị thương ở chân, lần này núi lở ập đến, chẳng biết còn sống hay đã chết.
"Hay là chúng ta đi xuống xem có còn ai sống sót không. Nhỡ có ai chỉ bị đè chân, để lâu sẽ mất máu mà chết mất."
Thần Quang ngăn Kiều Chiêu lại: "Tam cô nương không được đi."
"Sao?"
"Loại núi lở kiểu này không chỉ lở một lần, người tùy tiện đi xuống bây giờ thì quá nguy hiểm. Hơn nữa người nhìn xem, dưới chân núi đá chất đống nhiều như vậy, chúng ta có đi cũng không thể dời hết đống đá ấy mà cứu người được." Thần Quang kiên quyết, thể hiện vẻ mặt không cho ai chen lời từ trước đến nay chưa từng thấy đối với Kiều Chiêu: "Dù thế nào ta cũng tuyệt đối không để người gặp nguy hiểm!"
Kiều Chiêu nhìn chân núi đăm đăm hồi lâu, chẳng nói gì, lại một lần nữa cảm thán về sự nhỏ bé của thân thể này.
"Vậy chúng ta thì sao, chẳng lẽ cứ chôn chân ở đây à?" Băng Lục không nhịn được ôm chặt cánh tay.
Chạy cả một đoạn đường, cổ họng của nàng khát khô, thế nhưng cái chết sượt qua trước mặt khiến nàng run rẩy cả lòng.
Thần Quang nhìn về phía Đại Phúc Tự phía xa.
Bọn họ chạy ngược lên, lại đi chệch hướng chùa.
"Núi Lạc Hà lở không phải là chuyện dễ gặp trong vòng mấy chục năm nay. Chấn động đến nhường này không có lý nào người ở Đại Phúc Tự không phát hiện ra. Chúng ta cứ đi về phía đó đã." Nói xong, Thần Quang lôi một bọc giấy từ trong người, mở ra thì là một vật chẳng rõ hình thù.
Sau đấy hắn hất vật đó lên trời, lập tức có tia lửa vọt lên, tiếp đó nổ ra như pháo hoa.
"Đây là pháo hiệu truyền tin dữ, nếu có người của chúng ta nhìn được sẽ lập tức báo tin cho Tướng quân."
"Vậy thì đi thôi." Kiều Chiêu nhìn về phía chân núi lần cuối, thở dài.
Thiệu Tri ra khỏi kinh thành thực hiện nhiệm vụ thì đột nhiên thấy tín hiệu cầu cứu của riêng quân Thiệu gia, mặt mũi nhanh chóng biến sắc, cùng hai thủ hạ thúc ngựa chạy thẳng về phía đó, đến chân núi nhìn thấy đá tảng chất đống, mơ hồ đè lên những thứ như vạt áo thì thất kinh trong lòng.
"Tiểu Lục, mau về bẩm báo cho Tướng quân, nói là núi Lạc Hà bị lở rồi, có người của chúng ta gặp nạn!"
Tình hình như thế này thì chỉ bằng sức ba người bọn họ thì không thể nào cứu người được.
"Dạ!" Người thanh niên trẻ tuổi tên là Tiểu Lục giục ngựa chạy như điên vào kinh thành, một mạch thẳng đến cửa phủ Quan Quân Hầu thì nhảy xuống, vừa chạy vào vừa quát to: "Nhanh mở cửa!"
Lúc này Thiệu Minh Uyên cũng không ngồi trong phòng mà đang đứng trong sân.
Lê cô nương có nói là sẽ tới, mà giờ vẫn chưa thấy đâu, hay là lại gặp phải chuyện gì rồi?
Nghĩ đến trận mưa như thác đổ cách đây không lâu, Thiệu Minh Uyên mơ hồ nảy sinh dự cảm bất an.
"Tướng quân, núi Lạc Hà lở, dưới chân núi chôn xác rất nhiều người!"
Chương 298: Cứu viện
Editor: Ha Ni Kên
"Núi Lạc Hà?" Thiệu Minh Uyên chỉ cảm thấy lòng đau nhức nhối, nhưng không hề lộ ra trên gương mặt lạnh lùng, chàng đi ra ngoài phân phó: "Triệu tập bốn mươi thân vệ, theo ta đến núi Lạc Hà. Còn lại thì đi báo cho Hộ bộ, chuẩn bị bốn đội binh mã chờ ở nha môn!"
"Tuân lệnh!"
Thiệu Minh Uyên ngồi trên lưng ngựa phóng như bay, bên tai là gió nồm lẫn với ẩm ướt sau cơn mưa.
Bùn sình lầy lội khắp quan đạo khiến tốc độ chậm hơn rất nhiều, chàng chỉ có thể liều mạng thúc ngựa chạy nhanh hơn, được chút nào hay chút đó.
Rốt cuộc núi Lạc Hà cũng hiện ra trước mắt, nhưng cảnh tượng nơi này khiến ai nhìn qua cũng lạnh hết cả đáy lòng.
Bùn đá chất thành từng đống chắn sạch mọi nẻo đường dẫn lên núi, có thể thấy thấp thoáng những mảnh quần áo tơi tả, thậm chí là cánh tay cẳng chân của người ẩn trong đất đá.
Thiệu Tri và vài thuộc hạ khác đang lấy tay không vùi đầu đào bới tầng đâ chất chồng.
Mấy chục thân vệ cưỡi ngựa theo sát Thiệu Minh Uyên, lặng yên như tờ.
Thiệu Minh Uyên nhảy xuống ngựa, hạ giọng gọi: "Thiệu Tri!"
Thiệu Tri chạy đến, mười ngón tay đã nát tươm: "Tướng quân!"
Thiệu Minh Uyên cầm một cây cuốc đào đất trong tay, đi về phía đống đất đá, hỏi: "Ngươi thấy tín hiệu phát ra từ đâu?"
"Thưa Tướng quân, lúc đang ở ngã ba cách đây mười dặm thì thuộc hạ phát hiện ra tín hiệu, chạy thẳng đến đây thì đã thấy cảnh này rồi."
"Người truyền tín hiệu là Thần Quang, như vậy tức là khi ấy cậu ta vẫn còn sống." Thiệu Minh Uyên vừa nói, ánh mắt vẫn không dừng lại, liên tục đánh giá xung quanh.
"Vậy Thần Quang bây giờ --" Giọng Thiệu Tri run run.
Thiệu Minh Uyên không trả lời, đi quanh đám đất đá rồi chỉ về một chỗ: "Năm người một tổ, bắt đầu đào từ đây, người đào phải cẩn thận chú ý không làm thương người bị chôn ở dưới, số còn lại phụ trách di chuyển đống đất đá."
Dựa vào kinh nghiệm của chàng, chỉ có chỗ này là người bị đá đè mới có cơ hội sống sót.
"Tuân lệnh!" Đám thân vệ đồng thanh, sau đó nhanh chóng hành động theo chỉ dẫn của Thiệu Minh Uyên, không ai nói gì.
Đối với họ, quân lệnh như núi là một chuyện, quan trọng hơn cả, Tướng quân của bọn họ trước giờ nói sai.
Thiệu Minh Uyên cũng không đứng mỗi chỗ nhìn, chàng cúi người nhấc một tảng đá lớn.
"Tướng quân, để thuộc hạ làm là được rồi."
"Các ngươi cứ lo bên đó đi." Thiệu Minh Uyên nhẹ giọng, không dừng động tác.
Làm sao chàng khoanh tay đứng nhìn được bây giờ?
Giờ phút này, trong lòng Thiệu Minh Uyên trống rỗng, chẳng hề nghĩ gì, cũng không định nghĩ gì, chỉ không ngừng đào đất với cây cuốc trong tay.
Không lâu sau, không chỉ cây cuốc trong tay Thiệu Minh Uyên đột ngột đứt gãy, mà công cụ trong tay đám thuộc hạ cũng lần lượt hỏng hóc.
Những thân vệ không còn dùng được công cụ của mình cũng không hề ngơi tay lấy nửa giây, ai cũng giống Thiệu Minh Uyên, trực tiếp đào đất bằng chính đôi bàn tay mình.
Chẳng mấy chốc, bàn tay của ai cũng be bét máu.
"Có người, có người!" Một thân vê vui sướng kêu lên.
Thiệu Minh Uyên lập tức rảo bước sang.
Hai người thân vệ kéo ra một người đàn ông mặc đồ đen, còn rất trẻ tuổi, một nửa mặt đã dập nát hoàn toàn, nhưng vẫn có thể nhìn ra gương mặt từng rất thanh tú, người cũng không còn sống.
Giây phút ấy, Thiệu Minh Uyên cũng không miêu tả được tâm trạng của mình, chỉ nói gọn lỏn: "Tiếp tục đi!"
Chàng lại quay về chỗ tiếp tục đào đất, mặc dù lòng dạ hoang mang, nhưng hai tay không hề run rẩy, lặng lẽ gạt bùn đất nhành cây, nhấc ra từng khối đá lớn.
Dưới chân núi, bốn mươi người triển khai công tác cứu viện, ai làm việc nấy, trừ tiếng lịch kịch di chuyển đất đá thì chẳng còn âm thanh nào. Khi năm đội binh mã do chỉ huy phía thành Tây là Khương Thành đến nơi thì chứng kiến cảnh tưởng khiến ai nấy cũng phải chấn động này.
Một bên mặt đất là mấy cỗ thi thể những người đàn ông trẻ tuổi đặt cạnh nhau, ai nấy đều mặc cùng một bộ quần áo thị vệ.
Khương Thành thấy rõ bội kiếm cạnh bên một xác chết thì chân tay nhũn xuống: "Hầu gia, đây là, đây là thị vệ trong cung!"
Thiệu Minh Uyên không ngẩng đầu lên chỉ lạnh nhạt nói: "Cứu người đã rồi có gì nói tiếp."
Thiên tai trước mặt, lại còn lo lắng phân biệt sang hèn, bây giờ chàng chỉ muốn cứu người, càng nhanh càng tốt!
"Tướng quân, có một vị cô nương!"
Lời vừa dứt, cả người Thiệu Minh Uyên căng cứng như dây đàn, sau đó mới vô cảm tiến lại gần.
Hai thị vệ lôi ra được thi thể của một cô gái, có người lên tiếng: "Nhưng mặt cũng dập nát hết rồi."
Thiệu Minh Uyên thấy rõ kiểu dáng và màu sắc y phục trên người cô gái thì dây đàn kia mới như được giãn ra.
Chàng biết, sinh mạng mỗi người đều quý giá như nhau, nhưng vĩnh viễn chàng không bao giờ muốn thấy người ta tìm thấy thân thể của nàng từ nơi này.
Thiệu Minh Uyên về lại chỗ cũ, thấy đám người do Khương Thành đem đến bắt đầu vung cuốc đào xuống, thì không khỏi quát to: "Dừng tay!"
Cây cuốc đã toan cắm xuống, người bị ngăn thì không hề hiểu chuyện gì xảy ra: "Hầu gia có gì muốn phân phó à?"
Thành Tây của bọn họ đúng là xui xẻo, rõ là sắp đến giờ tan làm rồi, thế mà thủ lĩnh lại nhận được tin báo từ các vị đại nhân cấp trên, nói núi Lạc Hà bị sạt lở.
Trên núi Lạc Hạ có Đại Phúc Tự và am Sơ Ảnh, chùa hay am thì đều có mối quan hệ trong sáng ngoài tối với hoàng thất. Nếu chỗ này xảy ra lở đất, cho dù có ai bị chôn sống hay không thì cũng phải dọn cho bằng hết.
Chỉ trách đám binh mã thành Tây bọn họ không may, ai bảo gần đây nhất.
"Ngươi không biết trong này còn có thể có người sống à?" Thiệu Minh Uyên cũng không rảnh đôi co với một tên binh lính nho nhỏ, gạt hắn sang một bên, nhấc ra một tảng đá lớn.
Mà sau khi khối đá này được nhấc ra, bên trong không còn đất đá chồng chất, mà lộ ra một không gian chật hẹp.
Thiệu Minh Uyên nhìn qua bên trong, phân phó: "Mấy người ra đây ta bảo."
Lập tức có mấy thân vệ đến gần: "Tướng quân muốn phân phó gì à?"
"Các ngươi đứng giữ hai bên, ta vào trong cứu người."
"Tướng quân, để bọn ta vào!" Đám thân vệ ở đây ai ai cũng là người được tuyển lựa kỹ càng giữa thiên quân vạn mã, tôi luyện qua bao trận lớn nhỏ, không có ai là tay mơ trước hoàn cảnh hiện tại.
Đúng là rất may mắn khi có một không gian hiếm hoi như thế này, nhưng nó lại mong manh không hề vững chắc, có thể sụp đổ bất kỳ lúc nào. Nếu đi vào cứu người thì rất có thể phải bỏ mạng trong đấy.
"Không cần nhiều lời." Thiệu Minh Uyên vén vạt áo sang bên, xắn ống tay áo, cúi người cẩn thận bước vào.
Trừ những thân vệ được Thiệu Minh Uyên giao phó canh chừng đất đá hai bên, những thân vệ khác rõ ràng ai nấy đều lo lắng nhưng không có người này ngơi tay khỏi việc của mình.
Khương Thành không khỏi tấm tắc, thầm nghĩ thảo nào Quan Quân Hầu có thể uy chấn cả một vùng phía Bắc. Hôm nay thấy cảnh này, quả nhiên là quân lệnh như núi. Thân là một chỉ huy nho nhỏ một mé phía Tây như hắn thì không thể giác ngộ đến mức ấy được, hắn rướn cổ cố nhìn theo.
Động tác của Thiệu Minh Uyên linh hoạt, tránh né những trọng tâm chống đỡ cho khe hở bồi từ đống đất đá này, leo đến một chỗ thì nhìn thấy một người đàn ông đang nằm sấp.
Chàng kéo tay của người đàn ông ra, sau đó biến sắc.
Hóa ra người đàn ông này che chở cho một cô nương ở phía dưới, thảo nào tư thế lại kỳ lạ như vậy.
Trong giây lát chạm vào tay người đàn ông, Thiệu Minh Uyên cũng biết người này không còn sống. Chàng cẩn thận chuyển thi thể qua một bên, lộ ra người bên dưới.
Trên mặt cô nương toàn máu là máu, không rõ đường nét gương mặt.
Thiệu Minh Uyên đột ngột thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù không rõ mặt mũi ra sao, nhưng chàng biết chắc một điều, đây không phải là Lê cô nương!
Chương 299: Nàng ở đâu?
Editor: Ha Ni Kên
Mặc dù trên mặt vị cô nương này lấm tấm máu nhưng cũng không có chút dấu vết nào của ngoại thương, Thiệu Minh Uyên đưa tay xem xét hơi thở, gương mặt vẫn lạnh lùng lộ ra chút vui mừng hiếm hoi.
Vẫn còn sống!
Chàng không biết những nơi khác trên người của vị cô nương ấy có vết thương nào không nên không dám quá sức, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, chậm rãi đi ra ngoài.
Vị cô nương kia nhíu mày, đột ngột mở mắt.
"Ngươi là ai?" Nàng nhìn Thiệu Minh Uyên chằm chằm, kinh ngạc hỏi.
Không đợi Thiệu Minh Uyên trả lời, mờ mịt tản đi trong đáy mắt nàng, ánh sáng vụt qua: "Ta nhớ ra rồi, ngươi là Quan Quân Hầu. Hôm ấy... Mưa to hôm ấy..."
Trong trận mưa to hôm ấy, Quan Quân Hầu cũng có mặt, xiêm y của người này được dùng thành băng gạc băng lại vết thương cho nàng...
"Công chúa điện hạ không cần nói nhiều, để vi thần đưa người ra ngoài." Thiệu Minh Uyên một tay ôm công chúa, một tay chống đất, từ từ ra ngoài.
Chân Chân Công chúa cũng không nói gì thêm. Đôi mắt đẹp không rời khỏi sườn mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông, dường như muốn ghi tạc bóng hình người ta vào lòng.
"Công chúa điện hạ đừng cử động." Thấy sắp đi đến nơi chật hẹp nhất, Thiệu Minh Uyên lên tiếng nhắc nhở.
Hai người rất gần nhau, thậm chí Chân Chân Công chúa có thể ngửi thấy hơi thở mát mẻ nhàn nhạt trên người đối phương.
"Được."
Nhưng mà Chân Chân Công chúa dẫu có đáp ứng bằng lời như vậy thì vẫn là người tôn quý da thịt như ngọc như ngà, khi một mảnh đá vỡ nhô ra sượt qua da thịt nàng, nàng co chân lại theo bản năng. Thế nhưng đôi chân lại khẽ chạm vào vách đá, một trận mưa đá ào ào rào xuống.
Thiệu Minh Uyên nghiêng người đỡ trọn cơn mưa đá kia thay Chân Chân Công chúa.
"Hầu gia –" Thấy người chống đỡ phía trên mãi không động đậy, Chân Chân Công chúa không nhịn được gọi một tiếng, sau đó thấy vệt máu rỉ ra nơi khóe miệng Thiệu Minh Uyên.
Nàng căng thẳng vội vàng, giơ tay toan chạm vào làn môi của chàng: "Ngươi bị thương à?"
Thiệu Minh Uyên vội vàng lảng tránh, bình tĩnh nói: "Không có gì đáng ngại, công chúa điện hạ cũng không nên tùy tiện cử động thì tốt hơn."
"Được, ta không động đậy linh tinh nữa." Mặc dù nghe được giọng nói có pha chút mất kiên nhẫn của đối phương, chẳng hiểu vì sao Chân Chân Công chúa không thấy nổi giận.
Chờ đến khi vách đá ổn định trở lại, không còn đá vụn rơi rớt, Thiệu Minh Uyên mới tiếp tục đưa Chân Chân Công chúa ra bên ngoài.
Cuối cùng cũng đến cửa hang động, có thân vệ đã cúi sẵn người chờ đón Chân Chân Công chúa, Chân Chân Công chúa không khỏi nạt nộ: "Dừng tay!"
"Đỡ lấy công chúa điện hạ đi." Thiệu Minh Uyên lãnh đạm.
Thân vệ nghe lời phân phó của Tướng quân, tất nhiên sẽ không hề do dự lấy một giây mà đón lấy Chân Chân Công chúa.
"Ngươi còn làm gì nữa?" Chân Chân Công chúa ngoái lại, thấy Thiệu Minh Uyên lại đi vào trong, bật hỏi.
Thiệu Minh Uyên cũng không đáp, chỉ chậm rãi men theo con đường cũ, không lâu sau mang ra thi thể của một người đàn ông.
Chàng chui hẳn ra ngoài, còn không để tâm đến bụi đất bám đầy quần áo, đi thẳng đến cạnh xe ngựa Chân Chân Công chúa: "Điện hạ, vi thần muốn hỏi người một chuyện."
"Chuyện gì?" Đến khi nằm trong xe ngựa thì Chân Chân Công chúa mới cảm thấy cả người đau mỏi không có chút sức lực nào, cơn hôn mê chỉ chực ập đến, nhưng nghe giọng nói của người kia thì vẫn vén rèm cửa lên.
"Điện hạ có đi cùng đường với Lê cô nương không?"
"Lê cô nương?" Chân Chân Công chúa là một người thông minh nhạy bén, mặc dù gương mặt của vị Tướng quân trẻ tuổi trước mắt không hề gợn sóng, nhưng đôi mắt đen tuyền sâu thẳm khiến lòng nàng căng lên, nhướn mày: "Có thì sao?"
Thiệu Minh Uyên chỉ cảm thấy xót xa trong lòng.
Chàng tin rằng nếu như Lê cô nương bị chôn dưới tầng đá này, Thần Quang cũng không hề kém cạnh người thị vệ kia, bảo vệ nàng hết mực. Chưa biết chừng cả hai người bọn họ vẫn còn sống...
"Không biết khi ấy Lê cô nương đi ở phía nào so với điện hạ? Trước, sau, hay hai bên?"
Chàng đã biết vị trí Chân Chân Công chúa bị đá vùi, tất nhiên có thế dễ dàng đoán được vị trí hay người kia.
"Lúc ấy ai cũng chỉ chăm chăm chạy trốn, làm sao bản cung để ý đến những thứ như thế được?"
"Vậy vi thần đã hiểu." Thiệu Minh Uyên cũng không nói nhiều lời, quay người bước về chỗ đất đá chất chồng.
"Ngươi đứng lại cho ta!" Trong cơn sốt ruột, Chân Chân Công chúa mới đột ngột thể hiện tính khí công chúa, mặc dù giọng nói yếu ớt, nhưng khí thế ngập tràn, tiếc là người kia chẳng hề dừng bước.
"Nàng ta rơi xuống từ đó!" Chân Chân Công chúa giận dỗi chỉ về một phía.
Thiệu Minh Uyên xoay người, nhìn lại, thì thấy nơi đó là một vách đá dựng đứng.
Ven bên kia đường núi vốn được bố trí một hàng rào an toàn, giờ đây sau trận lở đá, mọi thứ đã bị hủy hoại hoàn toàn.
Thiệu Minh Uyên dời mắt, bình thản: "Nàng ấy sẽ không như vậy."
Thần Quang là do chính tay chàng dạy dỗ mà nên, cứ cho là khi ấy núi lở quá đột ngột, không ai kịp phản ứng, thì theo phản xạ Thần Quang cũng sẽ không chạy về phía tuyệt lộ như vậy.
Chưa kể Thần Quang còn phát pháo hiệu truyền tin, chứng minh khi đó vẫn còn sống. Nếu như Lê cô nương thực sự rơi xuống vách núi, chắc chắn Thần Quang sẽ chọn nhảy xuống cùng nàng.
Thần Quang là thuộc hạ của chàng, chàng giao cho Thần Quang an toàn của Lê cô nương, chắc chắn Thần Quang sẽ không lơ là bỏ dở.
Thiệu Minh Uyên không nhìn Chân Chân Công chúa nữa, chàng dùng mu bàn tay lau qua vệt máu khóe miệng, tiếp tục leo lên lớp đá dày đặc, tay không đào đất.
Chân Chân Công chúa chống tay lên thanh cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Ánh mắt nàng rơi xuống bàn tay be bét máu thịt của Thiệu Minh Uyên, vẻ mặt phức tạp vô cùng.
Chỉ huy thành Tây là Khương Thành đi lại: "Điện hạ, để vi thần đưa người hồi cung đã."
Chân Chân Công chúa dời mắt, cau mày nhìn Khương Thành.
Cho dù nàng không muốn đi nhưng cũng không thể tùy ý như bình thường được, đành miễn cưỡng gật đầu lấy lệ, rồi lại nhìn Thiệu Minh Uyên.
"Hầu gia, khi ấy phu xe của Lê cô nương đưa nàng ta chạy ngược về phía ngọn đồi bên kia, sau đó thế nào thì bản cung cũng không biết."
"Đa tạ điện hạ báo tin." Thiệu Minh Uyên gật đầu chào Chân Chân Công chúa rồi chỉ trong một thoáng, chàng đã như hùng ưng giương cánh phi về phía vách núi hơi nhô ra kia.
Mặc dù trời vừa tạnh mưa, vách núi trơn hơn bình thường rất nhiều, nhưng chàng vẫn vững vàng nắm lấy một sợi dây leo, mũi chân đặt lên một mỏm núi nhô ra, lấy đà vọt đi nhanh chóng, trong chớp mắt đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Đám thân vệ tuy có lòng muốn đuổi theo, nhưng biết thân thủ không được như Tướng quân, đành phải cố gắng dọn tiếp đống đất đá.
Trong đáy mắt Chân Chân Công chúa lướt qua một tia sáng kì lạ, lưu luyến che lại tấm mành xe, trước mắt bỗng tối sầm, ngã xuống.
Thiệu Minh Uyên vòng qua đoạn đường ngập ngụa đất bùn đá tảng, trở lại đường núi dẫn đến Đại Phúc Tự, nhanh chóng chạy lên.
Đến một chỗ thì chàng dừng lại, quan sát trong chốc lát rồi rời đường núi chạy về phía sườn đồi nghiêng nghiêng.
Bởi vì vừa tạnh mưa, trên sườn núi dần dần hiện ra những dấu chân nhếch nhác, Thiệu Minh Uyên nhìn cẩn thận, vẻ mặt lạnh lùng như tuyết phủ núi băng cuối cùng cũng tan ra.
Thiệu Minh Uyên có thể khẳng định, dấu chân đàn ông này là do Thần Quang để lại.
Chàng đi dọc theo dấu chân ấy, khi đến gần một đỉnh núi khác thì phát hiện ra vài dấu chân của cô nương, có một dấu chân nhỏ hơn một chút.
Thần Quang, Băng Lục, còn có... Lê cô nương.
Thiệu Minh Uyên mơ hồ cảm thấy nhẹ hẳn cõi lòng, sau đó tiếp tục căn cứ theo dấu chân lục tìm bóng dáng bọn họ, khi đi đến một nơi cạnh sườn dốc nọ, vẻ mặt đột ngột thay đổi.
Chương 300: Ta là một đấng nam nhi
Editor: Ha Ni Kên
Ba dấu chân như bị xóa sạch, thay vào đó là một con dốc dựng đứng, phía dưới là một mảnh màu xanh.
Thiệu Minh Uyên theo con dốc đứng đi thẳng xuống đáy cốc, chỉ thấy một bóng người quen thuộc đang loay hoay quanh khe núi. Người con gái cầm một cây gậy trúc thật dài trong tay, đầu kia đang nằm trong mặt nước, tựa như đang tìm kiến cái gì.
"Lê cô nương." Thiệu Minh Uyên gọi.
Bóng lưng kia cứng hẳn lại, sau đó đột ngột xoay người, không ai khác chính là Kiều Chiêu.
"Thiệu Tướng quân—" Kiều Chiêu há miệng, chỉ lắp bắp được ba chữ, khóe mắt bất giác cay xè. Ở thời điểm tuyệt vọng không có ai giúp này, sự xuất hiện của Thiệu Minh Uyên chính là ánh sáng lấp lóe cuối đường hầm đối với nàng.
Kiều Chiêu nghĩ, nàng thực sự không có cách nào ghét người này.
Thiệu Minh Uyên đã nhanh chân bước lại, dịu dàng hỏi: "Cô nương có khỏe không, có bị thương ở đâu không?"
Kiều Chiêu siết chặt thanh gậy trúc trong tay: "Ta vẫn ổn, nhưng không biết Thần Quang và Băng Lục đang ở đâu."
"Không biết?" Thiệu Minh Uyên nghĩ nhanh rồi hỏi: "Băng Lục trượt chân ngã xuống từ con dốc kia à?"
Kiều Chiêu ngẩn ra, sau đó gật đầu: "Phải, Thần Quang giữ em ấy lại, kết quả đất dưới chân bị lún, hai người cùng nhau lăn xuống. Ta men theo ngọn đồi xuống đây tìm, phát hiện ở đây còn có một khe núi, lại không thấy bóng dáng hai người đâu, chắc là rơi xuống đó rồi."
Nói đến đây, ánh mắt Kiều Chiêu đượm buồn.
Dựa vào bản lĩnh của Thần Quang, nếu là lúc bình thường, không có chuyện mất dấu hai người như vậy.
Kiều Chiêu nghĩ đến lúc đi xuống thì nhìn thấy vệt máu trên đống đá, càng thấy khó chịu, tưng tức trong lòng, cố che giấu nói: "Có thể lúc Thần Quang rơi xuống thì đầu bị va đập, ta đoán hai người hôn mê rồi rơi xuống nước, chỉ là không biết... Không biết là đã chìm xuống đáy, hay là nước đã cuốn đi..."
Nàng men theo mạch chảy của dòng nước mà không thu được kết quả gì, lại nhặt được một thanh gậy trúc lần mò bên khe núi để tìm về chỗ cũ, vốn đã chẳng ôm hy vọng gì trong lòng, thế mà lại nghe thấy người kia gọi nàng: Lê cô nương.
Trong chớp mắt ấy, Kiều Chiêu đã thoáng nghĩ, thật là làm Lê cô nương cũng đâu có gì không hay. Nhưng suy nghĩ ấy chỉ vừa nhen nhóm thôi, đã bị hàng trăm hàng nghìn ưu tư khác đẩy đi đến nơi nào.
"Lê cô nương, phiền cô nương quay lưng lại." Thiệu Minh Uyên đột nhiên mở miệng.
Kiều Chiêu biết người này tâm trí không hề kém cạnh bản thân mình, lại còn đang trong hoàn cảnh tồi tệ như hiện tại, khi mà trí lực không có đất dụng võ bằng võ lực, nghe chàng nói vậy tất nhiên không do dự quay lưng lại.
Nàng không nhìn thấy Thiệu Minh Uyên đang làm gì, dỏng tai lắng nghe, chỉ nghe được tiếng xột xoạt rất khẽ.
Kiều Chiêu đưa lưng về phía khe núi không nhịn được mở lời: "Thiệu Tướng quân –"
"Ta sẽ xuống nước nhìn một phen, tạm thời Lê cô nương đừng—"
Câu "Tạm thời Lê cô nương đừng quay lại" còn chưa dứt đã bị Kiều Chiêu nghiêm nghị cắt ngang: "Không được!"
Nàng xoay ngay người lại, sau đó mắt mở to, lùi về sau vài bước.
Người trước mặt đã cởi áo khoác và quần dài, thân trên ở trần, bên dưới mặc độc chiếc quần ngắn. Vì quá kinh ngạc, một chân đang giơ lên dừng đơ lại giữa không trung.
Sau giây phút đóng băng ấy, Thiệu Minh Uyên nhảy ùm vào trong làn nước.
Kiều Chiêu bừng tỉnh, chạy nhanh đến khe núi, la to: "Thiệu Minh Uyên, ngươi lên đây cho ta!"
Người này không muốn sống nữa à, nước trong khe núi này lạnh lẽo vô cùng, hôm nay còn chưa được điều trị, cứ thế mà nhảy xuống không đi tong nửa cái mạng mới là lạ!
Kiều Chiêu luống cuống không yên, gọi mấy tiếng liên tiếp, thế nhưng ngoại trừ mặt nước gợn sóng thành từng quầng thì chẳng có động tĩnh gì.
"Thiệu Minh Uyên, ngươi mà không lên đây cho ta, thì ta xuống cho ngươi xem!"
Vừa dứt lời, nước văng tung tóe, Thiệu Minh Uyên ló đầu lên.
Chàng vuốt sạch hạt nước còn sót lại trên mặt, hơi thở có mấy phần dồn dập: "May quá, dưới nước không có gì!"
Dưới nước không phải là không có gì mà là vương vãi đầy mảnh xương cốt, có điều mấy lời này cũng không cần nói ra làm gì kẻo dọa Lê cô nương.
Thiệu Minh Uyên khẽ cong môi: "Bọn họ rơi xuống khe núi cũng không mắc vào bùn lầy dưới đáy nước, âu cũng là tin tốt. Thuận nước trôi đi thì vẫn còn hy vọng sống sót –"
Câu tiếp theo của Thiệu Minh Uyên không nói nổi khỏi miệng, trước sắc mặt xanh mét của người con gái đang đứng ven mạn nước, giọng nói chững hẳn lại: "Lê cô nương, cô nương –"
"Đi lên." Kiều Chiêu cố hết sức để ổn định lại giọng nói của mình, mặc dù nàng đang muốn đá chết cái người đang nổi trước mặt nàng.
Rốt cuộc hắn có coi sức khỏe của bản thân ra gì không?
"Được." Thiệu Minh Uyên sảng khoái đáp: "Vậy Lê cô nương tạm thời tránh một chút."
Kiều Chiêu không thèm chớp mắt lấy một cái, vô cảm quay lưng.
Sau lưng truyền lại tiếng xột xoạt như ban nãy, sau đó là giọng nói có phần lúng túng của Thiệu Minh Uyên: "Lê cô nương, quần áo của ta ở trước mặt cô nương –"
Vậy nên nếu chàng muốn mặc quần áo thì phải đi đến trước mặt nàng mất—
Kiều Chiêu suýt thì tức đến phát cười, tiến lên vài bước nhặt đống quần áo rơi trên mặt đất, ném về phía sau.
Thiệu Minh Uyên đón chúng chuẩn xác trong tay, nhanh chóng mặc lại, lúc này mới thở phào.
Chàng cố làm ra vẻ như chưa có việc gì xảy ra, đi đến trước mặt Kiều Chiêu: "Lê cô nương, để ta đưa cô nương về Đại Phúc Tự."
Kiều Chiêu chỉ về một phía: "Thiệu Tướng quân ngồi xuống mỏm đá kia đi, sau đó cởi áo ra."
Thiệu Minh Uyên ngẩn người.
Chàng vừa mới mặc vào mà –
"Hôm nay chưa châm cứu, ngươi còn chui xuống nước. Nếu không nhanh chóng thi châm loại độc, đừng có mà nói là đưa ta đi đông đi tây, sợ là lát nữa ta còn phải đỡ ngươi đi đấy."
To đùng thế này thì sao mà nàng đỡ được.
Thiệu Minh Uyên nghe vậy chỉ biết ngoan ngoãn ngồi xuống, cởi áo ra.
Lúc này trời đã chuyển tối, đáy cốc gió thổi lạnh lẽo, chàng không nhịn được mà rùng mình.
Kiều Chiêu thở dài trong lòng, hơi quỳ xuống cạnh Thiệu Minh Uyên, giơ tay tìm hà bao treo bên hông.
Tay nàng ngừng lại, mặt biến sắc.
"Lê cô nương?" Thiệu Minh Uyên nhìn sang, thấy bên hông của tiểu cô nương không treo cái gì.
"Rơi mất hà bao rồi, thế này thì nguy rồi." Tuy trước giờ Kiều Chiêu vẫn luôn bình tĩnh tỉnh táo, nhưng sau chuỗi biến cố xảy ra liên tục, khó có thể tránh việc tâm trí rối loạn.
"Tại sao ngươi không nghe ta nói, mà cứ nằng nặc chui xuống nước?"
Thiệu Minh Uyên bình tĩnh: "Xác nhận được tình hình dưới nước thì mới có thể yên tâm. Ta tin nếu Lê cô nương biết bơi, ắt cũng sẽ làm vậy."
Người con gái trước mặt chàng quá kiên cường, gặp phải chuyện gì đi nữa thì đầu tiên cũng chỉ nghĩ đến việc dựa vào bản thân, chưa bao giờ nghĩ tới việc dựa vào người khác.
Chàng rất vui vì có thể đến kịp thời như thế này.
Kiều Chiêu bị hỏi thì không trả lời được.
Nếu nàng biết bơi, chắc chắn nàng đã đi xuống xem tình hình rồi. Vì chỉ khi mắt thấy, thì cho dù kết quả xấu hay tốt, mới cam tâm từ bỏ ý định.
Kiều Chiêu nghĩ, nàng và Thiệu Minh Uyên ở một mặt nào đó là những người khá giống nhau.
Nhưng Kiều cô nương không muốn để bị ai đấy làm nghẹn họng không đáp nổi lời, nghiêm mặt sẵng giọng: "Thế thì sao, cơ thể ngươi vẫn còn hàn độc đấy –"
Thiệu Minh Uyên không nghe theo lời Kiều Chiêu, nghiêm túc: "Đây không phải lý do lôi ra mỗi khi gặp chuyện được."
Chàng dìu dàng nhìn Kiều Chiêu, chậm rãi nói: "Ta là một đấng nam nhi."
Những lời này của chàng rành mạch rõ ràng, thẳng thắn bộc trực, Kiều Chiêu không rõ vì sao mặt nóng bừng, lảng đi ánh mắt, lãnh đạm nói: "Vậy hay là Thiệu Tướng quân cứ mặc áo vào trước đi vậy."
-----------------------------------
Ôi vèo vèo đã 300 chương rồi, tự thấy tự hào quá! Mà lại còn là phần thứ 63, tớ thì vừa thích số 7 vừa mê số 9...
Đến hẹn lại lên (dù lúc nào hứng lên là tớ lại lải nhải), tớ lại ngồi nói linh tinh vậy.
Trước tiên lại là về chủ đề muôn thuở: cách xưng hô... tớ nghĩ sau này khi nào làm được một nửa, ờm 400 chương chẳng hạn, thì tớ sẽ chỉnh lại xưng hô. Thú thật là tớ hay thử đặt mình vào mạch cảm xúc để xem xem để ta ngươi như thế nào thì mới hợp lý, theo góc độ một cô nương gia giáo như Kiều Chiêu phải gọi người thân sơ thế nào thì mới hợp tình. Nhưng vì edit không liền mạch nên khó tránh khỏi ... Kiều cô nương không thống nhất cho lắm...
Thứ hai là về việc dùng từ ngữ Hán Việt gì đó, cũng không hẳn, ví dụ như ngoại tổ phụ hay tổ mẫu, ví dụ như nam tử hay nữ tử, ta ngươi, hắn nàng. Truyện cổ đại tớ cũng đọc ngót 10 năm rồi nên đúng là nhiều khi thích những thứ "cổ đại" hơn, mà chính tớ cũng không nhận ra...
Nói chung cũng muốn thay thay sửa sửa nhưng cũng sợ sửa thì mất chất cổ đại, vì các cậu cũng đọc đến đây rồi thì chắc cũng biết, tớ dùng từ cũng không cổ đại lắm :)) Haiz tâm sự zậy thôi.
Thứ ba là cảm ơn các cậu (dù rất ít người) đã theo dõi đến tận chương này dù thỉnh thoảng lại phải đọc mấy câu ngẫu hứng xàm xàm của tớ làm đứt mạch truyện đang hồi gay cấn (hoặc không...).
Nhưng thực sự chỉ cần hôm nào check có thêm lượt đọc thì tớ đều rất vui, và đấy, mấy lúc chán chường muốn bỏ tự dưng có ai thả sao thì tớ đều hăng hái lên dịch tận hai phần (10 chương đấy, phải kể công!) (dù rằng sau đấy lại nhanh chóng ỉu như cọng bún gặp nước hehe lại để mốc meo)(tại cứ edit một lèo 10 chương thì tự thấy chán ấy, cả thèm chóng chán mà!).
Nếu truyện có chỗ nào các cậu thấy hay thì phần nhiều là do tác giả, chút xíu là do tớ thôi; còn nhỡ mà các cậu thấy dở, chưa ưng, sạn, thì trăm phần là tại thói edit tùy hứng của tớ rồi.
Nói chung cảm ơn cảm ơn cảm ơn nói bốn lần cảm ơn đi cho quan trọng!!
Truyện 300 chương nhưng vẫn chưa đi được nửa đường... Chắc đến đây ai cũng đoán được người ấy của Kiều cô nương là ai rồi, nhưng mong mọi người đừng ghét chàng ta nha (tớ có đọc vài bạn bình luận rằng rất không hiểu vì sao Kiều cô nương lại có thể quay lại với Thiệu Tướng quân lạnh tanh). Thực ra tớ rất ít khi đọc những truyện dài hơi như thế này nhưng đọc rồi thì tớ thấy ngoại trừ đôi lúc buff nữ chính hơi quá (và ảo nữa nhất là mấy chương sau này), miêu tả cảm xúc đôi chỗ hơi lố, vài chỗ hơi dài dòng, thì nhìn chung đây vẫn là một câu chuyện có nội dung ổn, cách viết chắc tay, mà đã edit lâu lâu thì gắn bó với nó như người thân vậy, không muốn nó bị ai trách mắng đâu...
Cảm ơn, vì rằng ta chẳng thể gặp nhau 3000 lần thì chỉ nhân lần thứ 300 này thôi vậy, để nói rằng cảm ơn các cậu thật nhiều.
Chúc các cậu một ngày tốt lành.
Hic có ai đọc đến đây không nhỉ vào xem kênh youtube tớ sub nhạc cũng vắng tanh không?
—————
Bạn nào đang đọc ở trang khác không phải wattpad thì hãy vào wattpad đọc để ủng hộ tớ nha, toàn bộ trang khác đều không có sự đồng ý của tớ đâu, ít nhất phải tôn trọng công của tớ chứ?