Chương 196: Gặp lại Giang Viễn Triều
Edit & Beta: Ha Ni Kên

Hả?

Kiều cô nương như vừa ngủ mơ, nghi ngờ rằng mình nghe nhầm.

"Ta nói là, sau này ta sẽ cố gắng học hành, tranh thủ sớm thi đỗ Tiến sĩ, rạng danh dòng họ, sau đó có thể bảo vệ mọi người." Lê Huy nói xong mấy lời này mặt đã đỏ bừng bừng, không chờ Kiều Chiêu đáp lại đã co chân chạy biến.

Kiều Chiêu sững người hồi lâu rồi mỉm cười.

Không bao lâu sau, Hà thị mắt đỏ hoe ghé đến: "Chiêu Chiêu, con đỡ hơn chút nào chưa?"

"Con rất ổn. Nương, nương nhìn đi, vết thương đã khép lại rồi." Kiều Chiêu ngửa mặt cho Hà thị nhìn.

Hà thị nhìn qua, mắt càng đỏ hơn.

Vết thương kia kết vảy, màu sắc sậm hơn, nhìn càng nhức nhối.

Ôi con gái như hoa như ngọc của bà! Thuốc của Lý thần y thực sự sẽ giúp vết thương trên mặt Chiêu Chiêu không để lại sẹo chứ?

Kiều Chiêu tất nhiên cảm nhận được tấm lòng thương yêu con gái hết mực của Hà thị, không đành lòng nhìn bà đau buồn, kéo kéo cánh tay của bà: "Nương yên tâm đi mà, Lý gia gia là ai chứ? Chính là vị thần tiên sống có thể diệu thủ hồi xuân đấy, một vết sẹo mà cũng không xóa được ạ?"

Hà thị liên tục gật đầu.

Con gái nói rất có lý, bà cũng không nên lo nghĩ lung tung nữa.

"Chiêu Chiêu, lúc trước con bảo muốn để dành Vân Sương cao cho nương dùng... Ừm, đưa cho nương đi."

Thấy vẻ mặt kỳ lạ của Hà thị, Kiều Chiêu ra hiệu cho Băng Lục đi lấy Vân Sương cao, hỏi: "Nương muốn lấy Vân Sương cao làm gì thế?"

Lúc trước Thiệu Minh Uyên đưa qua mấy hộp Vân Sương cao, nàng đưa cho Hà thị, Hà thị mãi không chịu nhận.

Hà thị lúng túng đáp: "Cất đi thôi, Vân Sương cao đâu giống những thứ khác, có tiền cũng khó mua mà."

Kiều Chiêu không để tâm đến lời Hà thị, nhíu mày hỏi: "Ai bị thương thế ạ?"

Hà thị đông cứng cả người.

Không chờ bà bao biện linh tinh, Kiều Chiêu đã khẳng định hỏi tiếp: "Cha à?"

"Không, sao phụ thân con lại bị thương được –"

"Bởi vì con à?" Kiều Chiêu hỏi tiếp.

Hà thị hoàn toàn tiu nghỉu, thành khẩn thừa nhận: "Phải."

Con gái thông minh như vậy, đúng là khiến người ta vừa thấy kiêu ngạo vừa ưu tư.

"Cha sao rồi ạ? Để con đi xem."

Kiều Chiêu định đi thì bị Hà thị ngăn lại: "Chiêu Chiêu, con đừng đi. Phụ thân con thấy rất xấu hổ, không muốn con thấy nhất đấy."

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Chuyện là thế này. Hôm nay trên đường trở về từ nha môn, phụ thân con muốn mua cho con mấy hộp son phấn nên chạy đến cửa hàng phấn son. Ai ngờ lại thấy hai phụ nhân bàn tán chuyện con của nương bị hủy dung. Phụ thân con nghe được tất nhiên là không vui, đôi co với người ta một phen. Ai ngờ hai ả phụ nhân kia quá thiếu dạy dỗ, không cãi được phụ thân con thì lại động chân động tay, cào xước mặt mũi phụ thân con. Sao lại có thể như thế chứ!"

Tướng công của bà ngọc thụ lâm phong, hai ả phụ nhân thô tục kia không biết thế nào là thương hoa tiếc ngọc à?

Kiều Chiêu: "..."

Chậm một lúc, Kiều Chiêu mới hỏi: "Rất nghiêm trọng ạ?"

Hai cha con đều bị hủy dung, muốn thành giai thoại cho người ta ca tụng à?

"Cũng không nghiêm trọng. Nhưng phụ thân con không vui lắm. Dù sao cũng bị thương trên mặt, ông ấy sợ bị người khác tưởng là do nương đánh, mang tiếng sợ vợ." Nói đến đây, Hà thị hơi kích động: "Ta mà là người đánh tướng công à? Sao vẫn còn trông mặt mà bắt hình dong như thế được."

Mặc dù nương của bà cũng thường cào xước mặt phụ thân nhưng bà cũng không thừa hưởng cái tính tốt đấy!

Kiều Chiêu tạm hiểu vết thương của phụ thân đại nhân, vừa cảm động lại vừa buồn cười: "Thế con không đến xem nữa, nương chăm sóc cha cẩn thận vậy."

Hai người nói chuyện một lúc thì Băng Lục bưng lên một cái hộp nhỏ: "Cô nương, Vân Sương cao đây ạ."

Kiều Chiêu nhìn qua rồi lắc đầu: "Cất cái này đi, lấy cái lúc trước ấy."

Hành động của Trì Xán thặt là khó hiểu, đưa cho nàng hai hộp Vân Sương cao, ai biết sau này định thế nào. Nhỡ đâu lần sau gặp lại ồn ào không vui, dựa vào tính cách của huynh ấy thì cũng dễ đòi nàng trả lại nguyên vẹn lắm, tốt nhất cứ cất đi đã. Còn mấy hôm Vân Sương cao mà Thiệu Minh Uyên sai Thần Quang đưa sang thì có thể yên tâm dùng.

Băng Lục nhìn hộp Vân Sương cao, nghi ngờ trong lòng: Không phải đều giống nhau à?

Nhưng trước giờ tiểu nha hoàn vẫn luôn hết mực nghe lời phân phó của cô nương, bèn đi đổi lại.

Mấy ngày lại trôi qua, lại đến ngày Kiều Chiêu đến am Sơ Ảnh.

Trên dưới Tây phủ đều nghĩ Tam cô nương sẽ tiếp tục xin nghỉ, ai ngờ nàng lại sửa soạn cẩn thận rồi đội mũ có mành che xuất môn.

Trời càng nóng lên, hương khách trên đường lên núi cũng không nhiều. Hai bên đường núi lợp bóng cây xanh, nhưng men theo từng bước đi thì mồ hôi vẫn thấm ướt lưng áo.

Băng Lục đau lòng hỏi Kiều Chiêu: "Cô nương, cô nương có nóng lắm không. Hay cứ bỏ mũ xuống, dù sao cũng không có ai."

"Không quan trọng." Kiều Chiêu thở hổn hển.

Nàng không để ý ánh mắt người khác, nhưng cũng không cần hù dọa người khác.

Thần Quang vẫn thẳng thớm đi cạnh Kiều Chiêu đột ngột hỏi: "Cô nương, người có dùng Vân Sương cao mà Tướng quân đưa sang không ạ?"

Từ khi bắt tận tay tên Đào Sinh giả gái kia, Thần Quang bỗng nhiên cảm thấy áp lực vô cùng.

Hắn đã tưởng mình đã cống hiến hết mình cho tương lai hạnh phúc của Tướng quân đại nhân rồi, ai ngờ còn có kẻ chơi lớn hơn, trực tiếp giả trang thành đàn bà phụ nữ đi gặp cô nương, đây chính là ăn gian mà!

Nhất định hắn phải cho Tam cô nương biết, Tướng quân nhà hắn mới là người nghĩ chu toàn nhất, cũng là người đầu tiên gửi Vân Sương cao, Trì công tử kia chỉ bắt chước theo thôi.

"Không dùng." Kiều Chiêu thành thật trả lời.

Thần Quang nghe vậy không vui lắm: Không dùng đồ Tướng quân đưa à? Chẳng lẽ lại dùng đồ Trì công tử đưa?

"Vậy người có dùng đồ mà cái thứ dở hơi dở hồn kia đưa không ạ?"

Kiều Chiêu kiên nhẫn cau mày: "Cũng không dùng."

Thần Quang nghe vậy thì yên tâm.

Cũng được, tạm thời hòa nhau.

Tất cả vì Tướng quân nhà hắn quá kín tiếng, ban đầu còn mượn danh thần y gửi cho Tam cô nương bao nhiêu là đĩnh bạc vàng lá, rõ ràng đều là Tướng quân tặng cho Tam cô nương mua xe ngựa mới, tiếc là Tướng quân lại không cho phép hắn nói.

Nghĩ đến đây, Thần Quang thở dài thườn thượt.

Trong lòng thật là khó chịu, nếu mà gặp lại cái tên sai vặt kia của Trì công tử thì phải đánh một trận cho bõ tức mới được.

"Ai?" Thần Quang đột ngột cảnh giác, đẩy Kiều Chiêu ra sau lưng mình trongnháy mắt, gạt sạch thần thái biếng nhác sang một bên, chăm chú nhìn một chỗ không dời mắt.

"Có cướp à? Có phải đánh cướp không?" Băng Lục sáng mắt lên, nhao nhao đòi thử.

Kiều Chiêu rất bình tĩnh, nhìn theo ánh mắt của Thần Quang.

Đám cỏ cây rục rịch, cách đó vài trượng là một nam tử trẻ tuổi vóc dáng cao lớn.

Giữa mặt trời rạo rực của buổi ngày hè, người nọ lại mặc một bộ áo đen lạnh lẽo, như hạ thấp hẳn nhiệt độ xung quanh, khóe môi nhếch lên hơi thoáng ý cười nhưng lại khiến người khác như được đắm mình trong gió xuân.

Thần Quang nhanh chóng nghĩ ngợi.

Thập Tam gia của Cẩm Y Vệ? Sao lại xuất hiện ở đây? Đúng rồi, hôm ấy Thập Tam gia còn làm phu xe cho Tam cô nương, hôm nay chẳng lẽ lại đến cướp việc của hắn?

Không ngờ rằng vị trí phu xe cho Tam cô nương lại nhiều có kẻ tranh giành như vậy!

Vừa nghĩ đến có một kẻ cạnh tranh, phu xe sành sỏi nào đó hăng máu cảnh giác cao độ.

Giang Thập Tam mà dám đi lên một bước, hắn sẽ liều mạng!

Kiều Chiêu tiến lên, nói với Thần Quang: "Chăm sóc cho Băng Lục cẩn thận, ta đi một lát sẽ trở lại."

Thấy Kiều Chiêu bước từng bước về phía Giang Viễn Triều, Thần Quang ngây như phỗng.

Chương 197: Không hề ngờ đến
Edit & Beta: Ha Ni Kên

Chuyện này không như dự đoán! Giang Thập Tam không cựa quậy mà Tam cô nương tự đi lên, hắn phải làm gì bây giờ?

"Cô nương –" Thần Quang đưa ra quyết định trong nháy mắt, kiên định đuổi theo Kiều Chiêu.

Hắn phải trông chừng thay cho Tướng quân đại nhân!

Kiều Chiêu dừng lại: "Thần Quang, ngươi không cần đi theo ta, ta có chút việc muốn nói riêng với Giang đại nhân."

"Được, có gì cô nương cứ gọi tiểu nhân." Thần Quang ủ rũ trở về cạnh Băng Lục.

Kiều Chiêu đi đến trước mặt Giang Viễn Triều, hơi cúi người, giọng bình thản: "Giang đại nhân."

Nghe tiếng xưng hô này, không hiểu sao Giang Viễn Triều lại cảm thấy buồn rầu.

Thiếu nữ trước mặt, từng gọi hắn là Giang đại thúc, sau gọi là Giang đại ca, giờ lại gọi hắn là Giang đại nhân.

Trầm mặc thoáng qua, Giang Viễn Triều nói: "Lê cô nương, hôm ấy... là do ta quá hấp tấp, xin lỗi."

"Giang đại nhân khách khí rồi." Kiều Chiêu nói một vẻ xa cách.

Mặc dù, người này từng thổ lộ với nàng những lời đặc biệt kia, những chữ thẳng thắn mà nồng nhiệt biết bao, có lẽ bất kì cô nương nào nghe thấy cũng phải rung động trong lòng, nhưng nàng lại chỉ muốn cách xa người này hơn.

Chung tình với một người, đặc biệt chú ý đến từng tiểu tiết liên quan đến người ta. Nhưng điều nàng không muốn xảy ra nhất chính là một Cẩm Y Vệ biết nàng là Kiều Chiêu.

Nàng không phải tiểu cô nương mới biết rung động, nếu Giang Thập Tam từng ôm nỗi tương tư với Kiều Chiêu mà còn chưa làm một việc gì cho Kiều Chiêu, thì làm sao dám trông cậy hắn sẽ vì Lê Chiêu làm được cái gì cơ chứ?

Thân phận của hắn, mang đến nhiều phiền toái và tổn thương hơn.

Phát hiện vẻ lạnh nhạt của Kiều Chiêu, Giang Viễn Triều thở dài trong lòng, bình thản nói: "Lê cô nương, ta vẫn muốn hỏi lại câu hỏi hôm ấy, cô nương có quan hệ gì với Kiều cô nương?"

Kiều Chiêu lặng lẽ, hỏi lại: "Chuyện này rất quan trọng với Giang đại nhân à?"

Khi ấy giữa chốn núi rừng yên ả, hai người có thể cảm nhận hương hoa dại luồn qua thông xanh cỏ tươi, ve vuốt cõi lòng.

Nhưng Giang Viễn Triều lại cảm thấy thiếu nữ này gần ngày trước mắt mà xa cuối chân trời, giống như giấc mơ thê lương âm ỉ, tỉnh dậy lại quên hết sạch, chỉ để lại trong lòng người ta thổn thức khó lòng giải thích.

Hắn nói: "Rất quan trọng, ta nhất định phải biết."

Sao mà không quan trọng được, từ khi thấy cái hà bao ấy, đêm nào hắn cũng thao thức trằn trọc trở mình, chờ mãi mới đến ngày hôm nay, để hỏi được một đáp án.

"Cũng không có quan hệ gì." Kiều Chiêu nói.

Giang Viễn Triều nhìn nàng chằm chằm, hiển nhiên đáp án này không khiến hắn hài lòng.

Để giảm bớt phiền phức vô nghĩa, Kiều Chiêu nói tiếp: "Nếu như nói là có quan hệ gì, thì có lẽ ta và Kiều cô nương đều là nghĩa tôn nữ của Lý thần y."

Ánh mắt Giang Viễn Triều sâu lại, giọng nói không có cảm xúc nhưng lại khiến người ta cảm thấy đang đè nén thứ gì: "Nếu chỉ là nghĩa tôn nữ của Lý thần y, vậy, Lê cô nương, ngày hạ táng phu nhân Quan Quân Hầu hôm ấy, vì sao cô nương lại đi theo cả một đường, nhìn Kiều công tử mà khóc như vậy?"

"À, ta thích huynh ấy." Kiều cô nương không do dự đáp lại.

Biết chắc sẽ phải gặp lại Giang Viễn Triều, Kiều Chiêu đã sớm nghĩ qua vấn đề mà đối phương có thể hỏi.

Còn có lời giải thích nào tốt hơn à? Suy cho cùng, nàng cũng không nói dối, huynh trưởng của nàng, tất nhiên là nàng rất thích rồi.

Giang Viễn Triều á khẩu không đáp lại được.

Nha đầu này thực sự thích Kiều Mặc, hay là chỉ muốn chặn miệng của hắn đấy?

Hắn lấy lý do là "Ta thích nàng ấy" để trả lời câu hỏi của thiếu nữ trước mắt, mà người thiếu nữ này cũng dùng mấy chứ đó để trả lại cho hắn.

Sao lại có thể có cô nương giảo hoạt như vậy?

Vốn là một Cẩm Y Vệ giỏi thẩm tra, lần đầu tiên Giang Viễn Triều không dám chắc đáp án của đối phương có là thật hay không.

Giang Viễn Triều đi lên một bước, nhìn thẳng vào mắt Kiều Chiêu: "Thế tức là, chỉ cần là nghĩa tôn nữ của Lý thần y, sẽ có chiếc hà bao như thế à?"

Kiều Chiêu bướng bỉnh chớp mắt, hỏi ngược lại: "Không được à?"

Giang Viễn Triều giật giật khóe miệng.

Trước bộ dạng này của đối phương mà hắn vẫn cố gắng hỏi đến cùng, cứ có cảm giác mất sạch phong độ.

Có một số việc, cho dù có mất sạch phong độ, hắn cũng làm được.

Kiều Chiêu như biết được tâm tư của Giang Viễn Triều, giải thích thêm: "Hà bao như thế này, rất tiện cất mấy món đồ nhỏ, ta thấy Lý gia gia có một cái, cảm thấy thú vị và tiện lợi, nên làm theo thôi."

Lần này, Giang Viễn Triều trầm mặc hồi lâu, tựa như có đốm sáng rơi xuống tận cùng đáy mắt của hắn.

Hóa ra là như vậy.

Hóa ra... chỉ là như vậy.

Hắn cũng không biết đây là thất vọng hay là gì, miễn cưỡng cười: "Vậy Lê cô nương cũng học y thuật theo Lý thần y à?"

"Phải, Lý gia gia tặng ta rất nhiều sách thuốc." Kiều Chiêu ngước mắt nhìn trời, tủm tỉm cười: "Giang đại nhân, cũng không còn sớm nữa, đến am Sơ Ảnh muộn cũng không hay. Nếu đại nhân không còn chuyện gì khác thì ta xin cáo từ."

"Ờm, được." Giang Viễn Triều lặng lẽ nhìn thiếu nữ rời đi, cho đến khi không thấy bóng dáng của tiểu cô nương nữa thì mới rời núi, về nha môn Cẩm Y Vệ.

"Đại nhân, Đại Đô Đốc bảo khi nào người trở lại thì qua chỗ ngài ấy một chuyến." Giang Hạc bẩm báo.

Giang Viễn Triều khẽ gật đầu, đi ra ngoài.

Giang Hạc sờ cằm: Hôm nay đại nhân có vẻ không được vui.

"Nghĩa phụ tìm con ạ?"

"Sáng nay đi đâu?"

"Hôm nay cả nhà Âu Dương Ngự sử rời kinh đến phương Bắc, con sợ có chuyện gì xảy ra nên âm thầm đi theo canh chừng."

Giang Đường gật đầu: "Con nghĩ rất chu đáo, Âu Dương Hải cũng khá được lòng đám quan sĩ, nếu xảy ra chuyện gì thì Cẩm Y Vệ chúng ta lại phải gánh hết, tốt nhất cứ lo cho hắn yên ổn đến đất Bắc."

"Thập Tam cũng nghĩ vậy."

Giang Đường tán thưởng cười lớn: "May mà vi phụ có ánh mắt tốt, hôm ấy tình cờ xuất môn lại gặp con ở đầu đường, hôm nay mới có một người phụ trách đắc lực thế này."

"Nghĩa phụ quá khen rồi, đều là do nghĩa phụ chỉ dạy tỉ mỉ."

Giang Đường chân thành vui mừng: "Thập Tam, ta đã hỏi rồi, mùng tám tháng sau là ngày lành, các con đính hôn hôm đó đi."

"Dạ." Giang Viễn Triều rũ mắt nói: "Có lẽ Thập Tam cũng nên rời ra khỏi Giang phủ."

Giang Đường gật đầu liên tục: "Đúng là nên rời ra ngoài. Ha ha, vi phụ đã mua cho con một tòa trạch viện rồi, chờ các con thành thân thì vào đấy ở."

"Nghĩa phụ, Thập Tam đã mua một tòa trạch viện rồi, đang muốn nói với người."

"Con còn mua làm gì?"

"Dù sao cũng là Viễn Triều cưới vợ, sắp xếp ổn thỏa gia trạch là việc con phải làm."

Giang Đường nghe xong cũng không khăng khăng quyết định, cười nói: "Cũng tốt, khi nào đưa ta đến xem qua một chút, chỗ nào không ổn thì tìm người sửa chữa một phen."

Ngôi chùa trên ngọn núi mát rượi, thời gian chậm chạp trôi qua, chớp mắt đã đến chiều, Kiều Chiêu rời khỏi am Sơ Ảnh, về Lê phủ.

Người gác cửa thấy Kiều Chiêu thì vội nói: "Tam cô nương, vừa nãy có một vị cô nương đến thăm, đang chờ ngài ở sảnh khách đấy."

"Cô nương ở phủ nào?" Kiều Chiêu khẽ động trong lòng.

Chẳng lẽ là Khấu Tử Mặc?

"Nàng ấy nói là Đại cô nương phủ Trường Dung Trưởng Công Chúa."

Kiều Chiêu run run khóe miệng, giọng lạnh lùng: "Không phải đã bảo chỉ cần người từ phủ Trường Dung Trưởng Công Chúa đến thì đều bảo là ta không tiện gặp hay sao?"

Người canh cửa vô tội: "Nhưng khi ấy ngài giao phó là nha hoàn phủ Công chúa, không phải cô nương phủ Công chúa mà. Hơn nữa lão nô cũng bảo ngài không ở đây rồi, nhưng vị cô nương kia lại nói là có thể chờ."

Kiều Chiêu hít một hơi thật sâu.

Không tệ, nàng bảo là nha hoàn, bởi vì nàng không hề ngờ rằng, cõi đời này ngoại trừ đàn ông và phụ nữ ra, lại còn có kẻ như Trì Xán!

Chương 198: Trì cô nương giá lâm
Edit & Beta: Ha Ni Kên

Trong sảnh khách, một lam y thiếu nữ có bóng lưng cao gầy thanh tú đang lười biếng chống tay nhìn tấm yên vũ đồ treo trên tường.

Kiều Chiêu vô cảm lại gần.

Nha hoàn mặc y phục hồng phấn nhắc nhớ: "Trì cô nương, Tam cô nương đến rồi."

Cô nương áo xanh quay lại.

Trong nháy mắt Băng Lục phải trầm trồ: "Trời ơi."

Tại sao lại có cô nương xinh đẹp đến vậy chứ? Còn ưa nhìn hơn vị Cửu công chúa kia nhiều ấy chứ!

Ơ, nhưng trông hơi quen...

"Trì cô nương, hay là chúng ta đến quán trà Ngũ Vị uống trà nói chuyện đi."

Trì Xán nhướn mày.

Đến quán trà à? Chàng không đi đâu, nhỡ phu xe của nha đầu này nhận ra thì làm sao?

"Ta muốn nếm thử trà tự tay Tam cô nương pha." Cô nương áo xanh nói, giọng nói không như những tiểu cô nương yểu điệu yếu ớt tầm thường mà thanh mát như gió, khiến người nghe thoải mái tinh thần.

Băng Lục ôm mặt.

Ngay cả giọng nói cũng dễ nghe như vậy, thật hy vọng cô nương sẽ kết giao với Trì cô nương.

"Chỗ ta không có trà." Kiều cô nương hơi sầm mặt.

Cô nương áo xanh cười một tiếng: "Nước lạnh cũng được, chỉ cần Tam cô nương rót, cái gì cũng được."

Kiều Chiêu: "..." Sao lại không biết xấu hổ như vậy!

Sợ làm loạn thêm thì người ngoài phát hiện ra gì đó, Kiều Chiêu đành nhượng bộ, gằn từng chữ: "Vậy mời Trì cô nương đến Nhã Hòa Uyển đi."

Trì Xán hài lòng cười cười, đứng dậy sóng vai đi cạnh Kiều Chiêu.

Kiều Chiêu chưa lớn hết, vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn, mà Trì Xán là một nam tử vóc dáng thường thường bậc trung, hai người đứng cạnh nhau, cao hơn nàng non nửa cái đầu.

Kiều Chiêu vẫn kiên nhẫn không nói gì, chân bước nhanh hơn.

Trì Xán lại tự tại hơn hẳn, nhàn rỗi nhìn ngắm viện tử của Kiều Chiêu: "Cây thạch lựu đươm trái quá nhỉ, không lâu nữa là ăn được rồi."

Thấy Kiều Chiêu không đáp lời này, chàng lại cười cười: "Ta thích ăn lựu, khi nào lựu chín thì nhớ dành phần cho ta."

Băng Lục kéo kéo ống tay áo của Kiều Chiêu.

Cô nương sao vậy? Từ lúc gặp Trì cô nương lại có vẻ không vui.

Nhưng nhìn Trì cô nương như vậy dường như rất thân quen với cô nương mà.

"Được rồi, Trì cô nương vào đây với ta." Kiều Chiêu dẫn Trì Xán vào phòng, cười cười: "Để ta rót nước cho Trì cô nương."

Thấy nàng đi ra ngoài, Trì Xán hơi ngạc nhiên.

Trông nha đầu có vẻ rất tức giận, thật sự tự tay rót nước cho chàng à? Không tiện thể rắc thêm thuốc tiêu chảy đấy chứ?

Kiều Chiêu đi ra ngoài, khẽ phân phó Băng Lục: "Em đến lầu Xuân Phong đi, tìm chưởng quỹ lầu Xuân Phong, chuyển lời cho ta đến Thiệu Tướng quân. Nếu Thiệu Tướng quân tiện thì mời Tướng quân đến quán trà gần Lê phủ chờ ta. Nếu Tướng quân đồng ý thì lặng lẽ báo lại cho ta."

Băng Lục không hỏi nhiều, giòn giã vâng lời rồi đi ra ngoài.

Kiều Chiêu tự mình bưng một ly nước vào.

Trì công tử ngây thơ không biết Kiều cô nương đã lặng lẽ đào sẵn một cái hố chờ chàng thấy trong phòng không còn người ngoài thì càng tự tại thoải mái, cười tít mắt: "Vào phòng rồi muội còn đội mũ làm gì? Thật sự không để người khác thấy được à?"

Kiều Chiêu thản nhiên: "Quên mất."

Vừa nghe có một vị như vậy đang chờ nàng, nàng tức giận còn chưa hết, làm sao còn tâm trí nhớ đến việc khác.

Vừa nói, nàng vừa thuận tay gạt mũ xuống, đặt sang bên cạnh, nhìn Trì Xán: "Trì... Hôm nay ngươi đến tìm ta là có chuyện gì?"

Trì Xán nhìn vào gò má phải của Kiều Chiêu, sa sầm.

Cải trắng tươi tắn xinh xắn như thế, chàng mới sểnh ra một lúc thôi mà đã bị người ta muối thành dưa thế này?

"Thế nào?" Kiều Chiêu nhướn mày.

"Hôm nay muội đến am Sơ Ảnh à?"

"Ừ."

"Không dọa sư thái người ta sợ à?"

Kiều Chiêu cố kiên nhẫn, hỏi: "Hôm nay ngươi tới vì tò mò chuyện này à?"

Trì Xán mất hứng: "Ngươi cái gì không biết, càng lúc càng không biết lớn bé, đây là thái độ đối xử với ân nhân cứu mạng muội đấy à?"

"Trì đại ca? Hay là Trì tỷ tỷ?"

Trì Xán cứng họng không đáp được: "Được rồi, đây cũng không phải chuyện quan trọng. Ta chỉ muốn hỏi muội một chút, sao muội lại có thể vô lương tâm như thế, viết bức thư kia là có gì ỳ?"

Kiều Chiêu nghe vậy thì sa sầm: "Vấn đề này đáng lẽ để ta hỏi mới phải."

"Ta cũng chẳng có ý gì mà, chỉ đưa cho muội hai hộp Vân Sương cao thôi. Muội đã không cảm kích, lại còn dám mắng tiểu gia –"

"Hóa ra chỉ thế thôi à?"

Trì Xán tức suýt giậm chân: "Không thì gì nữa? Muội đừng có mà nghĩ nhiều."

Chẳng lẽ là nghĩ chàng thấy thương thương à?

Kiều Chiêu cười cười: "Ta cứ tưởng là chủ tớ các huynh đều có sở thích đặc biệt."

Nghe lời của Kiều Chiêu, Trì Xán cũng không giận, bắt chéo chân nheo nheo mắt liếc xéo Kiều Chiêu: "Đạt được mục đích là quan trọng nhất, để ý đến cách làm nhiều làm gì? Tuổi còn nhỏ đã bảo thủ rồi."

Kiều Chiêu bái phục, than thở: "Vậy hôm nay huynh đến là muốn làm gì?"

Trì Xán chỉ tay: "Có một câu hỏi, tại sao muội lại nhìn ra sơ hở của tên sai vặt của ta?"

"Câu này khó trả lời đấy."

"Tại sao?"

Kiều Chiêu thở than: "Khắp người tên sai vặt của huynh toàn là sơ hở, huynh hỏi vậy thì thà hỏi là tại sao ta không bị mù còn dễ đáp hơn đấy."

"Nói tử tế!" Trì Xán định gõ trán Kiều Chiêu, nhưng tay giơ lên rồi lại không xuống tay được, đột ngột thu về, hai tai tự dưng đỏ ửng lên.

Cảm thấy bầu không khí có chút kỳ lạ, Kiều Chiêu nghi ngờ chớp mắt.

"Ít vòng vo thôi, ta không có nhiều thời gian rảnh đâu." Trì Xán hắng giọng.

"Tư thế ngồi của hắn còn thô tục hơn cả nha hoàn không có quy củ nhất, làm sao mà khiến ta tin là nha hoàn xuất thân từ phủ Trưởng Công Chúa được. Lúc nhắc đến việc Trì Đại cô nương tham gia Phức Sơn xã, mắt lại còn đảo một vòng, cả người cứng ngắc, đây là phản ứng của kẻ đang nói dối. Nhưng thứ là ta dám khẳng định chắc chắn gì lại là hai hộp Vân Sương cao kia."

"Hai hộp Vân Sương cao thì có sơ hở gì chứ?"

"Có hai điểm sơ hở."

"Hai cơ á?" Trì Xán hơi ngạc nhên.

Mỗi hộp Vân Sương cao lại còn nhìn ra được hai điểm sơ hở à? Nha đầu này muốn lên trời à?

"Thứ nhất, là chất lượng của Vân Sương cao. Hai hộp Vân Sương cao mà gã sai vặt của huynh đưa đến giống của Thiệu Tướng quân đưa cho ta, đều là Vân Sương cao thượng hạng. Nếu thật sự là Trì Đại cô nương, đưa chút quà còn có thể, lại còn đưa Vân Sương cao chất lượng cao như vậy, ta tự biết mình không được cảm tình của người khác đến thế."

"Thiệu Minh Uyên cũng đưa muội Vân Sương cao?" Trì Xán cao giọng.

Kiều Chiêu: "..." Đây là trọng điểm đấy à?

"Muội dùng à?"

Kiều Chiêu lắc đầu.

"Thế nói nốt điểm thứ hai đi."

"Thứ hai, trên hộp Vân Sương cao có nửa dấu tay in lại do mồ hôi, nhìn đường vân thì không thấy giống của nữ tử."

Trì Xán nhìn tay mình theo bản năng.

Thế mà cũng biết à? Chàng chỉ cầm hơi lâu thôi mà.

Ừ thì, cầm đến lúc bị cảm nắng.

Trì công tử hơi cảm thấy mất mặt: "Được rồi, vậy ta đi đây."

"Ta tiễn huynh."

Trì Xán muốn phản đối nhưng vội véo chân mình, nhịn xuống.

Kiều Chiêu đưa Trì Xán đến tận ngoài Lê phủ.

"Muội về đi."

"Ta muốn đến tiệm trà mua chút trà bánh, cha ta thích ăn bánh trà xanh."

Trì Xán nhìn quán trà cách đó không xa, cười nói: "Thế ta cũng sẽ mua một chút nếm thử xem sao."

Kiều cô nương khẽ mỉm cười: "Được."

Nàng không có cách nào xử lý vị Trì công tử không kiêng nể điều gì này. Tốt nhất là để Thiệu Tướng quân bạn tốt của huynh ấy dạy dỗ một chút, không thì sau này khó mà thoải mái được.

Chương 199: Khấu Tử Mặc lại ghé thăm
Edit & Beta: Ha Ni Kên

Thiệu Minh Uyên ngồi chờ tại một chỗ gần cửa sổ trong quán trà, nhìn chằm chằm về phía Lê phủ, thấy thấp thoáng bóng dáng hai vị nữ tử đang dần tiến lại.

Hai vị nữ tử đều đội mũ có mành che, trong đó có một vị dựa vào dáng dấp và cách đi đứng thì hẳn là Lê cô nương. Vị còn lại vóc người cao gầy, tư thái đi bộ rất phóng khoáng, lại có cảm giác quen thuộc.

Thiệu Minh Uyên nhìn chằm chằm cô nương vóc người cao gầy kia trong giây lát, đột ngột đặt lại chén trà xuống bàn, để lại vài đồng rồi sải bước ra ngoài.

Trì Xán đi cạnh Kiều Chiêu hơi sững lại.

Sao Thiệu Minh Uyên lại có mặt ở đây?

Chàng cố ép ham muốn bỏ của chạy lấy người, thầm thì an ủi bản thân: Không được chạy, chạy là lộ ngay. Bây giờ chàng đang đội mũ có mành che, dựa vào tính tình cứng ngắc của Thiệu Minh Uyên, chắc chắn sẽ không nhìn chằm chằm một vị cô nương xa lạ đâu, thế thì càng không có khả năng nhận ra chàng.

Đúng vậy, không thể nào nhận ra.

Trong lúc Trì Xán đang lặp đi lặp lại những lời trấn an bản thân,Thiệu Minh Uyên đã đi đến ngay cạnh, vô cảm gỡ xuống mũ có mành che của Trì Xán xuống.

Trì Xán đờ mặt.

Không thể thế được, cái gì mà chững chạc đàng hoàng cơ mà? Cái kẻ giữa đường giật mũ cô nương nhà người ta này là Quan Quân Hầu á?

"Lê cô nương còn việc gì khác không?"

Kiều Chiêu khẽ cười: "Không."

Thiệu Minh Uyên gật đầu: "Vậy để ta đưa cái tên phiền phức này đi, xin lỗi."

"Được."

Thiệu Minh Uyên chụp mũ lại lên đầu Trì Xán, xách chàng lên rồi rời đi.

Trì Xán giãy giụa: "Thiệu Minh Uyên, ngươi buông tay! Đồ khốn, không sợ truyền đi tiếng xấu giữa đường cậy mạnh cướp đoạt dân nữ à?"

Thiệu Minh Uyên vô cảm trả lời: "Cũng chỉ là hư danh mà thôi, ta không quan tâm đâu."

"Thật sự không định buông tay hả? Ta sẽ kêu toáng lên đấy."

"Huynh có thể thử xem là huynh kêu nhanh hơn hay tay ta nhanh hơn, thực ra cũng không định đánh ngất huynh đâu mà." Thiệu Minh Uyên thản nhiên cảnh cáo.

Trì Xán tiu nghỉu, đến tận lầu Xuân Phong mới nhận ra: "Ta biết rồi, đây là nha đầu kia bán đứng ta đúng không?"

"Huynh đoán ra cơ à, ta ngạc nhiên đấy."

Trì Xán giận dữ: "Nha đầu lấy oán trả ơn này! Chờ lần sau, ta mà—"

"Nếu còn lần sau nữa thì ta đánh huynh cho không ai nhận ra đấy!" Thiệu Minh Uyên thản nhiên.

"Dựa vào đâu! Thiệu Minh Uyên, rốt cuộc thì huynh là bạn của ai?"

"Huynh. Nhưng huynh còn nói nhiều nữa là ta đánh ngất đấy."

Trì Xán tức nổ phổi: "Cái tên họ Thiệu kia, ngươi còn biết đúng sai hay không?"

"Ta không thể nào phân biệt phải trái với một người thích giả gái được!"

Thấy hai người càng lúc càng đi xa, Kiều Chiêu lắc đầu cười cười, vào quán trà mua hai hộp bánh trà xanh rồi hồi phủ.

"Cô nương, đây là thiệp Đại cô nương phủ Khấu Thượng Thư gửi đến, nói nếu mai người có rảnh rỗi thì Khấu Đại cô nương sẽ ghé thăm."

Kiều Chiêu nhận lấy bái thiếp trong tay A Châu, trầm ngâm một lát rồi viết lại một phong thư khác đưa cho nàng: "Gửi thiệp đến phủ Khấu Thượng Thư đi."

Hôm sau.

Khấu Tử Mặc ghé thăm từ sáng sớm, được A Châu dẫn thẳng đến Tây viện.

Kiều Chiêu bước đến chào đón: "Khấu cô nương, tỷ đến rồi."

Thời tiết tốt, ánh mắt trời như dát vàng lên gương mặt mịn màng của thiếu nữ, Khấu Tử Mặc không nhịn được nhìn về gò má phải của tiểu cô nương.

Vết thương trên gò má đã kết vẩy, màu sậm lại, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Khấu Tử Mặc dời mắt, dịu dàng cười nói: "Lê Tam cô nương, ta thấy sắc mặt của muội có vẻ tốt hơn nhiều rồi."

Kiều Chiêu vừa đi cạnh Khấu Tử Mặc về phòng vừa nói: "Phải, mấy hôm nay ăn uống rất ngon miệng, cũng không có chuyện cần bận tâm. Muốn sắc mặt không tốt cũng khó, chỉ là chỗ đã kết vảy thật là ngứa, chắc sắp tróc ra rồi."

"Muội đừng có sờ vào đấy, để nó tự tróc ra mới được."

"Ta biết rồi, đa tạ Khấu Đại cô nương."

Hai người vào phòng, ngồi xuống.

A Châu dâng trà, lui sang một bên.

Khấu Tử Mặc rút ra một chiếc hộp trang sức từ ống tay áo, đưa sang: "Lê Tam cô nương, hôm qua gia đình Vi Vũ đã rời kinh rồi. Ta đi đưa tiễn muội ấy, muội ấy giao cái này cho ta, muốn ta chuyển cho muội, để làm vật lưu niệm."

Nói đến đây, khóe mắt Khấu Tử Mặc hơi ửng đỏ, thở dài: "Lần này Vi Vũ đi rồi, e là sau này cũng chẳng có cách nào gặp lại."

"Phương Bắc cũng không xa kinh thành là bao, sau này chưa chắc đã không có cơ hội gặp lại."

"Nói cũng phải, nhưng mà thực ra lớn bằng ngần này rồi mà ta cũng chưa rời kinh lần nào, không biết bên ngoài như thế nào nữa."

Kiều Chiêu cười cười: "Ta lại đi một vòng phía Nam rồi. Nếu Khấu Đại cô nương muốn nghe thì ta sẽ kể một chút."

Khấu Tử Mặc hơi kinh ngạc.

Vòng xã giao chốn kinh thành lớn đến vậy, nhưng chuyện Lê Tam cô nương bị bắt cóc ai ai cũng biết, đối với bất kỳ vị cô nương nào mà nói, đây là chỗ đau tuyệt đối không được động vào, không ngờ Lê Tam cô nương lại thông suốt như vậy.

Thấy Khấu Tử Mặc yên lặng, Kiều Chiêu nói liên tục.

Nàng ở phía Nam rất lâu, từng theo tổ phụ du ngoạn sông núi nhiều nơi, mô tả kỹ càng nhập tâm vô cùng, khiến người ta sinh ra cảm giác lạc vào chốn thần tiên kỳ ảo.

Khấu Tử Mặc nghe đến xuất thần.

"Cô nương, phải thoa thuốc rồi." A Châu nhắc nhở.

Kiều Chiêu ngừng lại, áy náy cười cười với Khấu Tử Mặc: "Khấu Đại cô nương chờ một chút, ta đi thoa thuốc đã."

Nàng đứng dậy vào phòng, không lâu lắm thì lại có tiếng A Châu thốt lên: "Cô nương, vết thương của người –"

Khấu Tử Mặc ngồi ngoài cũng căng thẳng, cách bức rèm hỏi: "Lê Tam cô nương, muội không sao chứ?"

Bên trong không có tiếng gì.

Khấu Tử Mặc cảm thấy không ổn, giọng nói cao hẳn lên, xen chút khẩn trương: "Lê Tam cô nương, muội làm sao vậy?"

Một lúc sau thì Kiều Chiêu mới đáp lại: "Là phần vảy kết trên miệng vết thương tróc ra, hơi giật mình."

Tróc ra?

Khấu Tử Mặc càng căng thẳng, không nhịn được đi vào trong: "Không sao chứ?"

Rèm được vén lên, Kiều Chiêu đi ra, Khấu Tử Mặc nhìn vào gò má phải của nàng, thốt thành tiếng.

Lúc này, vết thương trên gò má đã lành hẳn, vẩy cũng tróc ra, lộ ra da thịt hồng nhìn, còn tươi non hơn phần còn lại trên gương mặt.

Khấu Tử Mặc giật mình không nói nổi thành lời, Kiều Chiêu cười cười: "Chắc còn phải dùng thêm ít thuốc, thì mới khôi phục hoàn toàn như ban đầu được."

"Đúng là không để lại sẹo thật." Khấu Tử Mặc không kìm nổi giơ tay ra, định chạm vào gò má của Kiều Chiêu, đến lúc đầu ngón tay sắp chạm tới thì giật mình tỉnh lại, đỏ bừng mặt: "Xin lỗi, ta thất thố rồi."

Sao mà nàng không thất thố được, ngày hôm ấy nàng tận mắt nhìn vết thương trên mặt Lê Tam cô nương, nghiêm trọng biết bao. Cho dù có dùng Vân Sương cao tốt đến mấy thì cũng sẽ để lại sẹo. Sao giờ mới có bảy tám ngày trôi qua, đã tốt như thế rồi?

Trên đời này thực sự có thứ thuốc trừ sẹo diệu kỳ như vậy?

Nếu vậy, vết bỏng trên mặt biểu ca, có phải cũng có cơ hội lành hẳn không?

Không, vết bỏng và vết thương ngoài da không giống nhau, nàng không nên kỳ vọng quá nhiều.

Nhưng mà, cho dù không thể lành hẳn, nhưng cải thiện được phần nào cũng là tốt rồi.

Nghĩ đến Kiều Mặc, Khấu Tử Mặc đau đến nhói lòng, lặng lẽ gạt ưu tư sang bên, nói với Kiều Chiêu: "Lê Tam cô nương, thuốc trừ sẹo mà muội dùng có tác dụng với vết bỏng không?"

"Có."

Ánh mắt Khấu Tử Mặc ngời sáng, hồi hộp vò vạt áo: "Không biết Lê Tam cô nương còn bao nhiêu thuốc trừ sẹo này nhỉ?"

"Cũng không còn nhiều lắm."

Ánh mắt Khấu Tử Mặc đong đầy thất vọng, lẩm bẩm: "Vậy ư."

Chương 200: Trở lại chốn cũ
Edit & Beta: Ha Ni Kên

Khấu Tử Mặc vân vê tà áo, hụt hẫng trong lòng.

Đúng là nàng cuống quá nói linh tinh rồi. Thuốc trừ sẹo quý giá như vậy, đừng nói là Kiều cô nương dùng gần hết, có còn nguyên thì nàng cũng đâu có giao tình thân thiết gì với người ta đâu, chẳng nhẽ lại còn bảo người ta tặng nàng vật quý giá như vậy à?

Thấy hết những thất vọng của Khấu Tử Mặc, Kiều Chiêu cười nói: "Mặc dù dùng sắp hết, nhưng Lý thần y đã dạy cho ta cách phối toa thuốc này rồi, dù toa thuốc này cũng hơi kỳ lạ."

"Kỳ lạ thế nào?"

"Hẳn Khấu Đại cô nương cũng biết, vết xước, vết thương do đao kiếm gây ra, thậm chí cả vết bỏng để lại sẹo mà tỷ vừa hỏi đều không giống nhau, thuốc trừ sẹo tất nhiên cũng không giống nhau. Toa thuốc này của Lý thần y chỉ là toa thuốc cơ bản thôi, trong đó có mấy vị thuốc sẽ được điều chỉnh tùy theo vết sẹo." Kiều Chiêu nói đến đây thì ngừng lại, nhìn thẳng vào mắt Khấu Tử Mặc.

Khấu Tử Mặc nghe không chớp mắt.

Kiều Chiêu nói tiếp: "Không những vết thương khác nhau để lại sẹo khác nhau, kể cả là cùng một vết sẹo do bỏng, cũng phải căn cứ vào tình trạng nghiêm trọng để gia giảm các vị thuốc. Có thể nói là, chỉ với toa thuốc cơ bản này, có thể phối ra hàng chục toa thuốc khác. Vậy nên, đại phu mới coi trọng việc được tận mắt xem bệnh chẩn đoán."

Có vết thương đã lành làm tiền đề, nàng lại còn nói được kỹ càng tỉ mỉ, rõ ràng mạch lạc, Khấu Tử Mặc nghe xong mà ngây cả người.

Kiều Chiêu kể xong, bày sẵn cho Khấu Tử Mặc một cái thang: "Khấu Đại cô nương cần thuốc trừ sẹo à?"

"Phải." Khấu Tử Mặc khẽ gật đầu, chần chừ chốc lát, rốt cuộc hạ quyết tâm, nói: "Ta có một vị biểu huynh, mặt bị bỏng, để lại vết sẹo rất kinh khủng. Ta muốn... xin thuốc thay huynh ấy."

Giờ phút này, Kiều Chiêu mới thực sự thả lỏng tâm trạng.

Nàng cau mày, tỏ vẻ khó xử: "Vết thương khác nhau, cần phải nhìn tận mắt vết thương mới có thể điều chỉnh toa thuốc --"

Khấu Tử Mặc đột ngột nắm lấy tay Kiều Chiêu: "Lê Tam cô nương, ta muốn nhờ muội đến xem qua cho biểu huynh của ta. Ta biết yêu cầu này có lẽ sẽ khiến người ta khó chịu, nhưng ta thực sự không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn."

Kiều Chiêu cười ung dung: "Ta không khó xử gì hết, có thể giúp được Khấu Đại cô nương, ta rất vui."

Đợi thật lâu như vậy, cuối cùng cũng được gặp ca ca.

Đột nhiên Kiều Chiêu cảm thấy khóe mắt cay cay, vội vàng chớp chớp mắt, nén giọt nước đang chực trào ra.

"Vậy ngày mai mời muội đến phủ chúng ta chơi." Khấu Tử Mặc suy tính một chút: "Về nhà ta sẽ gửi thiệp mời cho vài người tỷ muội khác, như vậy sẽ không gây chú ý cho mọi người."

"Khấu Đại cô nương cứ sắp xếp là được."

Sau khi Khấu Tử Mặc rời đi, Kiều Chiêu đến chỗ Hà thị.

Hà thị đang ngâm nga câu hát, thoăn thoắt gọt trái cây.

Quả dưa hấu tươi ngon mềm xốp đã được lột vỏ giờ được cắt thành những miếng nhỏ đều đặn, chất đầy một bát sứ trắng. Trong bát nhỏ xanh biếc bên cạnh chính là từng quả nho mọng nước trong veo.

"Sao nương lại tự chuẩn bị hoa quả thế này?"

Nụ cười vẫn tươi tắn trên khóe miệng Hà thị, bà cũng không ngẩng đầu lên mà vui mừng khấp khởi nói: "Cho phụ thân của con ăn. Phụ thân con bị người ta cào xước mặt còn gì, mấy hôm nay đều không đến nha môn –"

Nói đến đây, Hà thị đột ngột im bặt.

Không xong rồi, lỡ miệng rồi!

Tất nhiên Chiêu Chiêu đã sớm biết hết rồi, nhưng mà vấn đề là lão gia không biết Chiêu Chiêu đã sớm biết hết!

Lê Quang Văn đi ra từ tấm bình phong, mặt mày sa sầm, hỏi từng chữ: "Bị người ta cào xước mặt?"

Ông biết mà, trông chờ cái người này giữ được bí mật là chuyện hão huyền, hình tượng anh minh oai phong của ông trong mắt con gái đã tiêu tan rồi!

"Lão gia, thiếp –" Hà thị cầu cứu nhìn Kiều Chiêu một cái, giật mình lạch cạch thế nào va vào chén nhỏ xanh biếc, từng quả nho lăn lông lốc trên sàn.

Hà thị không thèm để ý, trực tiếp lao đến cạnh Kiều Chiêu: "Chiêu Chiêu, mặt của con, mặt của con lành rồi à?"

Ôm Kiều Chiêu xong, Hà thị lại quay sang lôi kéo Lê Quang Văn: "Lão gia, lão gia nhìn đi, mặt Chiêu Chiêu đã lành rồi phải không?"

Lê Quang Văn cũng kích động y như vậy: "Lành, lành hẳn rồi."

Hà thị che mặt, nước mắt tuôn như mưa: "Thiếp còn tưởng thiếp bị hoa mắt. Chiêu Chiêu của thiếp đã lành hẳn vết thương trên mặt rồi, Lý thần y đúng là thần tiên sống!"

"Thần tiên sống, đúng là thần tiên sống!" Lê Quang Văn như mất khả năng nói, chỉ biết lặp lại lời Hà thị.

Tin Kiều Chiêu đã khôi phục dung mạo truyền khắp Tây phủ trong nháy mắt.

Đặng lão phu nhân gọi Kiều Chiêu sang, nhìn tỉ mỉ một lượt, liên tục tạ ơn trời đất phù hộ.

Nhị thái thái Lưu thị cũng đến góp vui: "Ta đã sớm nói rồi mà, Tam cô nương người hiền khắc được trời thương, nhất định sẽ không có việc gì. Như thế này chẳng phải là chuyện vui à?"

Xem đi xem đi, bà đã tận mắt chứng kiến ban lần rồi, lần nào Tam cô nương gặp chuyện phiền toái, cuối cùng kẻ xui xẻo chắc chắn là người khác. Lần này cũng có sai đâu, bây giờ đến cả nữ nhi của Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ cũng phải gánh tiếng xấu ngông cuồng ngang ngược, thế mà Tam cô nương lại chẳng gặp phải chuyện gì.

Xem ra khi về phải dạy lại cho hai đứa con gái một phen, sau này gặp chuyện gì cũng phải theo Tam cô nương, giống như những lời nương đã dạy bà trước khi xuất giá: Ngu ngốc không đáng sợ, học theo người thông minh là được, như thế sẽ tự khắc có đường thuận mà đi. Đáng sợ nhất là đã ngu ngốc lại còn tưởng mình thông minh, như thế thì không còn đường mà sống.

Hôm nay xem ra, đúng là lời vàng ý ngọc.

Dung mạo Kiều Chiêu không bị làm sao, toàn bộ chủ tử Tây phủ đều hân hoan vui mừng, chỉ có Lê Kiểu cố gắng cười gượng, về lại viện tử thì đá lăn quay cái ghế con để trút giận, tức đến thức trắng một đêm.

Sang ngày tiếp theo, thời tiết hơi âm u, nhưng tâm trạng Kiều Chiêu lại tươi sáng vô cùng, nàng đem theo thiệp mời của Khấu Tử Mặc ngồi xe ngựa đến phủ Khấu Thượng Thư.

Khấu Tử Mặc đứng chờ sẵn ở cửa, tự mình đón Kiều Chiêu vào.

"Ta có đến muộn không?" Vì để thể hiện là mình không quá nóng lòng, Kiều Chiêu cũng không xuất môn sớm.

"Không muộn đâu. Tô cô nương còn chưa đến đâu."

"Khấu Đại cô nương mời những ai?"

"Tô cô nương phủ Lễ bộ Thượng Thư, Chu Thất cô nương phủ Thái Ninh Hầu, còn có Hứa cô nường nhà Hứa Thứ phụ nữa."

Khấu Tử Mặc mời thêm mấy vị cô nương kia cũng chỉ để ngụy trang mà thôi, mục đích duy nhất là tạo ra cơ hội để Kiều Chiêu có thể xem xét gương mặt cho Kiều Mặc, và mời những người ít có địch ý với Kiều Chiêu nhất vào buổi tụ họp tại Phức Sơn xã hôm ấy.

Kiều Chiêu âm thầm gật đầu.

Tử Mặc biểu muội vẫn sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa như trước, chỉ là không biết định để cho huynh trưởng gặp nàng như thế nào thôi.

Địa điểm tụ họp là ở đình nghỉ chân ven hồ.

Dưới mái đình là ba bóng người xinh đẹp. Người mặc y phục màu quả hạnh là Chu Nhan, mặc y phục màu tím là Hứa Kinh Hồng, mặc quần lụa xanh là Nhị cô nương phủ Khấu Thượng Thư Khấu Thanh Lam.

Nghe được tiếng bước chân, Khấu Thanh Lam quay đầu, tiếp đón: "Đại tỷ, đây chính là Lê Tam cô nương à?"

Nàng nhìn Kiều Chiêu, gương mặt nàng khiến người khác để ý hơn vài phần so với nét dịu dàng thanh tú của Khấu Tử Mặc.

Tiểu cô nương mười mấy tuổi, vô lo vô nghĩ, cho dù có chút săm soi đánh giá Kiều Chiêu, nhưng vẫn có vẻ hoạt bát năng động khiến người ta phải nhoẻn miệng cười.

Kiều Chiêu không nhịn được nở nụ cười.

"Lê Tam cô nương, đây là Nhị muội của ta, khuê danh là Thanh Lam."

"Chào Khấu Nhị cô nương."

"Lê Tam cô nương mau vào đi, Chu cô nương đang đánh cờ với Hứa cô nương đấy. Ta nghe nói tài đánh cờ của cô nương rất cao siêu, vừa lúc nhìn xem hai tỷ ấy ai thắng ai thua."

Nhân lúc Kiều Chiêu chào hỏi với hai người Chu Nhan, Khấu Thanh Lam lặng lẽ hỏi Khấu Tử Mặc: "Đại tỷ, nàng ta hình như hơi nhỏ tuổi quá, thực sự biết bốc thuốc à?"

----------------------------------

Thế mà đã edit đến tận chương 200 rồi :o được nửa của nửa đường rồi...
—————
Bạn nào đang đọc ở trang khác không phải wattpad thì hãy vào wattpad đọc để ủng hộ tớ nha, toàn bộ trang khác đều không có sự đồng ý của tớ đâu, ít nhất phải tôn trọng công của tớ chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play