Chương 172: Nhờ người khác giúp
Edit & Beta: Ha Ni Kên
Bởi vì Kiều Chiêu đã bị thương nên tất nhiên buổi tụ hội của Phức Sơn xã không tiếp tục nữa, các cô nương mỗi người một ý ai về nhà nấy, đám xe ngựa đậu trước phủ Cố Xương Bá lần lượt rời đi.
Giang Thi Nhiễm vẫn còn nghĩ về mũi tên cuối cùng kia, đang đi khá chậm thì bỗng nhiên có người lao ra: "Giang cô nương –"
Ngay lập tức bóng người vọt ra ấy bị một bóng người khác ngăn lại.
Giang Hạc nghiêm túc cảnh cáo: "Đừng có mà đến gần quá!"
Mấy vị quý nữ chưa rời đi sửng sốt.
Tên đàn ông này từ đâu chui ra vậy?
Các nàng dáo dác nhìn xung quanh theo bản năng thì mới phát hiện ra rằng các nàng vẫn chưa đi đến cửa phủ Cố Xương Bá. Như vậy... chẳng nhẽ tên đàn ông này vẫn luôn núp gần Giang Thi Nhiễm à?
Các cô nương thay đổi sắc mặt ngay lập tức.
Như thế chẳng phải là trong lúc các nàng vui đùa với nhau, bên cạnh luôn có một người đàn ông nhìn chằm chằm không chớp mắt?
Phát hiện này khiến các quý nữ phải biến sắc.
Hứa Kinh Hồng lạnh lùng hỏi Giang Thi Nhiễm: "Giang cô nương, cô nương có thể giải thích chuyện này là như thế nào được không?"
Giang Thi Nhiễm bị hỏi vậy thì lúng túng, sa sầm mặt mày hỏi Giang Hạc: "Sao ngươi lại ở đây?"
Giang Hạc âm thầm liếc xéo.
Cái vị đại tiểu thư này cũng thật là hiểu chuyện, hắn phụng mệnh bảo vệ cái người này, không ở đây thì ở đâu? Chẳng lẽ hắn ăn no rửng mỡ nên tự dưng nổi hứng lăn lộn trong bụi cỏ nhìn một đám tiểu cô nương chơi đùa với nhau à?
Tất cả chỉ vì đại nhân nhẫn tâm, sai hắn tới bảo vệ Giang đại cô nương. Sớm biết thế này thì thà tiếp tục theo dõi cô nương nhà họ Lê còn hơn.
Lê cô nương thật đáng thương, bị Giang đại cô nương bắn bị thương trên mặt – bắn trúng mặt tiểu cô nương đấy, trời ơi đến Cẩm Y Vệ cũng không ra tay tàn nhẫn thế đâu!
Không được, không được nhớ lại nữa, nhớ tiếp thì hắn chẳng tìm được động lực để bảo vệ Giang đại cô nương đâu.
"Nói đi. Ngươi từ đâu chui ra thế này?" Thấy Giang Hạc không nói gì, Giang Thi Nhiễm thẹn quá hóa giận, đá hắn một cái.
"Thuộc hạ phụng mệnh bảo vệ cô nương." Giang Hạc âm thầm hít một hơi.
Nhưng hắn vẫn lại thuộc hạ đắc lực của đại nhân, tất cả mọi việc đều đặt lệnh của đại nhân lên đầu, tuyệt đối không lấy tình riêng để xử lý việc được giao.
"Cút ngay cho ta, sau này đừng có mà đi theo ta nữa!" Giang Thi Nhiễm giận dữ, thấy Giang Hạc cúi mặt không nhúc nhích thì đá thêm cho hắn một cú: "Ngươi điếc à? Cút đi, trước kia làm gì có ai bảo vệ đâu, bản cô nương sống không tốt à?"
Nhịn được!
Giang Hạc hít một hơi thật sâu.
Ôi tính kỹ lại rồi, không nhịn được nữa đâu, cũng không cần nhịn nữa đâu, hay là cứ nói thật đi!
"Giang đại cô nương, trước kia không phải không có ai bảo vệ ngài, Cẩm Y Vệ phụ trách bảo vệ ngài trước đây vừa mới hy sinh vì nhiệm vụ đấy, chẳng qua ngài không biết thôi."
Nếu không thì sao đến lượt hắn xui xẻo vớ phải việc này? Dựa vào cái tính tình của Giang đại cô nương này mà không có ai bảo vệ thì đã bị người ta đánh cho u đầu mẻ trán từ lâu rồi.
"Ngươi, ngươi còn dám cãi à?" Giang Thi Nhiễm chưa từng gặp qua Cẩm Y Vệ nào dám làm càn trước mặt nàng đến vậy, hại nàng lúng túng trước mặt mọi người như thế, bèn rút ra nhuyễn tiên ở bên hông.
*Nhuyễn tiên: roi mềm, một loại vũ khí
"Giang cô nương –" Âu Dương Vi Vũ nhân cơ hội lên tiếng: "Có thể xin cô nương chút thời gian nói chuyện được không?"
Lúc này Giang Thi Nhiễm mới dành một phần chú ý sang Âu Dương Vi Vũ, vênh cằm cười giễu: "Ngươi là ai? Dựa vào cái gì mà ta phải dành thời gian nói chuyện với ngươi?"
Giang Thi Nhiễm nói xong thì quất Giang Hạc vài cái rồi bỏ đi.
Hôm nay ở cái phủ Cố Xương Bá này đi đâu cũng gặp chuyện bực mình, sau này không đến cái nơi chết tiệt này nữa.
Âu Dương Vi Vũ thấy vậy thì cố hết sức đuổi theo đến tận cửa chính, Giang Hạc ngăn nàng lại nói: "Vị cô nương này, xin đừng làm phiền Giang đại cô nương nữa."
Trời ạ, đúng là hắn lăn lộn trong đám cỏ dại thật nhưng cái gì cần thấy đều thấy hết rồi. Cái vị tiểu cô nương nhìn thì yểu điệu như vậy, thế mà lại đi rắc mấy thứ linh tinh vào chén trà của người khác. Dù vì chỉ chú tâm đến Giang đại cô nương nên hắn cũng không nhìn kỹ, nhưng mấy người nguy hiểm như thế thì không thể để gần Giang đại cô nương được, nếu Giang đại cô nương xảy ra chuyện gì thì hắn cũng chết quách cho xong.
Ôi, người như hắn sống chết thì cũng chẳng quan trọng, nhưng nếu đại nhân mất đi thủ hạ đắc lực như hắn thì sẽ buồn biết mấy. Hắn không thể để đại nhân đau buồn được.
"Giang cô nương, Giang cô nương –" Âu Dương Vi Vũ giãy dụa hết sức mà vẫn không sao thoát khỏi cản trở là Giang Hạc, thấy Giang Thi Nhiễm sắp leo lên xe ngựa thì bỗng dưng nhanh trí nói: "Giang cô nương còn nhớ tới vế dưới câu đối của Lê Tam cô nương không?"
Giang Thi Nhiễm hơi ngừng lại, quay đầu, không kiên nhẫn nhìn Âu Dương Vi Vũ: "Cái gì?"
Thấy có cơ hội xoay chuyển, Âu Dương Vi Vũ nước mắt lưng tròng, nói từng chữ một: "Cầu nhân nan, nan cầu nhân –"
Nói đến đây, suýt thì nàng nghẹn ngào không nói nổi, cố gắng nén lại rồi mới nói nốt được: "Nhân nhân phùng nan cầu nhân nan."
Nàng mở to hai mắt, nhìn chăm chăm Giang Thi Nhiễm, trong tuyệt vọng lại có chút hy vọng le lói.
Hy vọng le lói kia thực sự rất nhỏ, nhưng lại như một vì sao lấp lánh cả đôi mắt.
"Giang cô nương, người sống trên đời làm gì có ai không gặp phải thời điểm khó khăn? Chỉ là một cái nhấc tay của cô nương nhưng lại liên quan mật thiết đến chuyện sống còn của ta. Chỉ xin cô nương nghe ta nói mấy câu, dẫu có đồng ý giúp hay không thì ta cũng sẽ cảm kích cô nương cả đời." Nói đến đây, Âu Dương Vi Vũ che mặt run rẩy, cuối cùng cũng rơi nước mắt.
Lê Tam cô nương đối ra vế này, người ngoài chỉ nghĩ là để đáp trả lại sự ngoảnh mặt làm ngơ khoanh tay đứng nhìn của Đỗ Phi Tuyết, nhưng chẳng phải cũng là một lời nhắc nhở đối với tất cả mọi người và là lời khuyên răn cho chính nàng hay sao?
Những lời này là hy vọng duy nhất có thể làm lung lay Giang cô nương của nàng.
Giang Thi Nhiễm một chân đã đặt trên nền xe, chân kia vẫn đặt dưới đất, cứ như vậy lạnh lùng Âu Dương Vi Vũ khóc lóc thút thít, vẻ mặt biến đổi khôn lường.
Cuối cùng, nàng thở hắt ra một hơi, không nhịn được nói: "Được rồi, đừng khóc nữa, thế rốt cục định tìm ta làm gì, vào trong xe rồi nói."
Âu Dương Vi Vũ vô cùng vui mừng.
Giang Hạc giữ chặt nàng lại: "Không được, ai mà biết ngươi có đem theo đồ vật gì sắc nhọn –"
"Ta không có, không có thật mà!" Quần áo mùa hè vốn mỏng manh, Âu Dương Vi Vũ giũ tung váy áo, còn vứt luôn hà bao xuống đất, lo sợ cơ hội vừa lóe này vụt mất, không nghĩ gì rút sạch trâm cài vật nhọn trên người, mặc cho mái tóc dài bù xù rối tung, hỏi Giang Thi Nhiễm: "Giang cô nương, cô nương thấy thế đã được chưa?"
"Nhưng mà –" Nhưng mà ngươi còn biết bỏ thuốc đấy! Giang Hạc nghĩ thầm trong bụng.
Giang Thi Nhiễm trừng mắt nhìn Giang Hạc: "Đủ rồi, nàng ta yếu như sên thế kia, làm gì được ta nào?"
Tính tình của đại tiểu thư đây thì không ai dám động vào rồi, Giang Hạc đành tránh ra, để Âu Dương Vi Vũ lên xe.
Trong buồng xe vô cùng rộng rãi, trải thảm dệt bằng tơ tằm, ngày hè tháng sáu đi vào không hề thấy oi bức mà chỉ thấy mát rượi sảng khoái.
Giang Thi Nhiễm dựa vào gối mềm, lạnh nhạt hỏi: "Nói đi, có chuyện gì?"
Âu Dương Vi Vũ quỳ sụp xuống: "Mấy ngày trước vì vạch tội Thủ phụ Lan Sơn nên cha ta bị thiên tử hoạch tội khiển trách, Cẩm Y Vệ đưa cha đi mất rồi, không biết giờ sống hay đã –"
"Khoan đã –" Giang Thi Nhiễm ngắt lời Âu Dương Vi Vũ: "Ngươi muốn ta cứu cha ngươi?"
Âu Dương Vi Vũ vội giải thích: "Nào dám vọng tưởng đến vậy, chuyện triều đình không phải là chuyện mà đám cô nương khuê các như chúng ta nhúng tay vào được, ta chỉ muốn nhờ Giang cô nương thay ta hỏi thăm một chút, xem cha ta hôm nay sao rồi, để người nhà còn biết tình hình."
Nghe Âu Dương Vi Vũ nói, Giang Thi Nhiễm nhướn mày.
Cô nương khuê các thì sao? Chỉ biết ngâm thơ đối chữ thoa phấn đánh son à?
Cái người này, quá xem thường người khác rồi.
Chương 173: Oan ức cho Giang đại cô nương
Edit & Beta: Ha Ni Kên
Thấy Giang Thi Nhiễm nhướn mày, Âu Dương Vi Vũ trầm lòng.
Chẳng lẽ, nàng ta không muốn đáp ứng ư?
Giang Thi Nhiễm lười nhác dựa vào thành xe, liếc nàng một cái: "Được rồi, ta biết rồi, ngươi về rồi chờ tin đi."
Ánh mắt Âu Dương Vi Vũ bừng sáng, nước mắt không ngưng tuôn rơi, vừa khóc vừa rối rít cảm ơn: "Đa tạ Giang cô nương, đa tạ Giang cô nương –"
Giang Thi Nhiễm không nhịn được hừ lạnh: "Đừng có dài dòng nữa, nhanh chỉnh trang lại bản thân đi, tóc tai bù xù thế này người khác nhìn lại tưởng ta vừa làm gì ngươi đấy."
Nhắc đến đây Giang Thi Nhiễm lại thấy bực.
Nàng chẳng thích giả vờ thùy mị dịu dàng như mấy cái người này, nhưng cũng không ác độc đến mức cố tình hủy dung người khác mà. Dựa vào tài bắn cung của nàng rõ ràng sẽ không xảy ra bất kỳ chuyện gì được, sao mà lại bắn trúng Lê Tam cơ chứ?
Nhất định là vì Lê Tam ngọ nguậy lung tung, lần sau mà gặp lại nàng phải hỏi cho ra nhẽ, không thể tự dưng lại gánh tiếng xấu trên lưng thế này được!
Giang Thi Nhiễm càng nghĩ càng bực bội, đuổi Âu Dương Vi Vũ xuống xe ngựa rồi đi thẳng về nhà.
Khấu Tử Mặc kín đáo đứng gần đó đi đến cạnh Âu Dương Vi Vũ, lo âu hỏi: "Vi Vũ, sao rồi, Giang cô nương có đồng ý không?"
Âu Dương Vi Vũ đã chỉnh trang lại ổn thỏa nắm chặt tay Khấu Tử Mặc vừa khóc vừa cười: "Đồng ý, nàng ấy đồng ý rồi!"
Khấu Tử Mặc lộ ra nụ cười vô cùng chân thành: "Đồng ý là tốt rồi, nàng ấy là con gái rượu của Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ, nhất định có thể hỏi thăm tin tức bá phụ."
"Phải, phải vậy." Âu Dương Vi Vũ lau qua nước mắt, kích động: "Mấy người tổ phụ của ta bôn ba khắp nơi nhờ người giúp đỡ mà không được, nương ta cũng lâm bệnh nặng rồi. Không ngờ ta có thể nhờ Giang cô nương biết được tin tức của cha, về nói cho mọi người thể nào cũng vui mừng đến phát điên."
Nói đến đây, Âu Dương Vi Vũ lại thấy sợ hãi.
Nếu như nàng thực sự hạ độc giết chết Lan Tích Nồng, sợ rằng giờ đã thành một cỗ thi thể lạnh như băng bị vứt ra ngoài, nương và mọi người nhận được tin thì sẽ ra sao?
Âu Dương Vi Vũ không dám nghĩ tiếp, lẩm bẩm nói: "May mà Lê Tam cô nương –"
Âu Dương Vi Vũ hơi biến sắc: "Tử Mặc tỷ, tỷ nghĩ vết thương trên mặt Lê Tam cô nương có thể chữa khỏi được không? Có để lại sẹo hay không? Nếu thế thật thì chẳng phải Lê Tam cô nương quá đáng thương hay sao?"
"Phải, ta cũng thấy Lê Tam cô nương làm người khác thấy thật đáng tiếc." Khấu Tử Mặc không tự chủ giơ tay vuốt ve mặt của mình, trong đầu hiện lên bóng dáng một người.
Người nọ phong thái vô song, từng chiếm trọn tâm trí của biết bao thiếu nữ, thế mà giờ đây dung mạo bị huỷ, những ánh mắt ngưỡng mộ thầm mến khi xưa chỉ còn tràn trề thành kinh hoàng chán ghét, trong lòng sẽ phải khó chịu đến thế nào cơ chứ?
Lê Tam cô nương là một thiếu nữ, dung mạo còn quan trọng hơn nhiều so với nam tử, nếu trên mặt mà có sẹo, e là –
Khấu Tử Mặc càng nghĩ càng cảm thấy đáng tiếc.
"Tử Mặc tỷ, giờ ta đang vướng phải rắc rối, không tiện tùy ý đi lại, nếu tỷ tiện thì hay là phái người đến hỏi thăm Lê Tam cô nương một chút xem sao, biết được tình huống của muội ấy thì ta cũng yên tâm hơn."
Khấu Tử Mặc gật đầu đồng ý: "Đúng lắm, về ta sẽ phái người để ý động tĩnh Lê gia, nếu có tin gì của Lê Tam cô nương sẽ sai người báo cho muội ngay."
"Được."
Lúc này hai người mới từ biệt.
Lúc này Giang Thi Nhiễm đang ngồi trên xe ngựa, kéo màn xe hỏi Giang Hạc: "Ngươi là thủ hạ của ai trong Thập Tam Thái Bảo?"
"Thuộc hạ đi theo Thập Tam gia." Giang Hạc ưỡn ngực ngẩng cao đầu nói.
"Thập Tam ca?" Giang Thi Nhiễm vừa nghe thì khí thế nạt nộ người khác dịu hẳn đi, khóe miệng nhếch hẳn lên: "Hóa ra là Thập Tam ca lệnh cho ngươi bảo vệ ta à?"
Giang Hạc cảm thấy vị Giang đại cô nương này trở nên kỳ lạ trong nháy mắt, trả lời: "Phải."
Giang Thi Nhiễm lâng lâng, tủm tỉm hỏi: "Tên ngươi là gì?"
"Họ của thuộc hạ cũng theo họ "Giang" như Thập Tam gia, tên là Giang Hạc."
"Giang Hạc à, đúng là một cái tên hay, đây là tên của Thập Tam ca đặt cho ngươi à?"
"Đúng rồi."
Giang Thi Nhiễm cau mày.
Cái người này, đúng là ngu ngốc nhạt nhẽo, kém xa Thập Tam ca của nàng, sao Thập Tam ca lại có thủ hạ thế này cơ chứ?
"Giang Hạc, ta hỏi ngươi, Thập Tam ca đã nói gì với ngươi?"
"Hở?" Giang Hạc ngẩn người, chẳng hiểu ý cô nương này.
"Thì là... Huynh ấy bảo gì với ngươi, để ngươi bảo vệ ta?"
"Thập Tam gia nói là, nếu ngài xảy ra chuyện gì thì lấy đầu bồi tội."
Giang Thi Nhiễm nghe vậy thì ngọt ngào tràn ngập cõi lòng, hỏi: "Thập Tam ca đang ở nha môn à?"
"Chắc là thế rồi." Giang Hạc mơ hồ nói.
"Phu xe, thế đi thẳng đến nha môn Cẩm Y Vệ đi!" Giang Thi Nhiễm cao giọng nói xong thì buông mành xe xuống không nói gì nữa.
Giang Hạc chẳng hiểu gì hết, nghĩ ngợi một chút thì nhớ ra hắn cũng đang muốn tìm đại nhân báo cáo, thế là hớn hở đi luôn.
Giang Viễn Triều đã xử lý xong việc của mình, đang mở cửa sổ ngắm nhìn cảnh sắc trong sân thì bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói vui sướng truyền vào: "Thập Tam ca—"
Rất nhanh sau đó một vị thiếu nữ áo đỏ đi vào, lúm đồng tiền như hoa mới nở, sáng rỡ làm người khác cũng vui lây.
Giang Viễn Triều nở nụ cười mơ hồ: "Nhiễm Nhiễm, sao hôm nay lại rảnh rỗi đến đây chơi thế này?"
"Đến gặp huynh mà, nếu không phải vì hắn thì muội không biết Thập Tam ca sai người bảo vệ muội đâu." Giang Thi Nhiễm chỉ Giang Hạc.
"Thế hả?" Giang Viễn Triều vẫn giữ nụ cười nhạt nhẽo trên môi, nhìn Giang Hạc.
Trong nháy mắt Giang Hạc thấy tê cả người, rụt cổ lại.
Mặc dù đại nhân đang cười nhưng mà sao cứ có dự cảm lát nữa sẽ lột da hắn nhỉ?
Giang Hạc thừa lúc hai người nói chuyện lẳng lặng lỉnh đi mất.
"Thập Tam ca, gần đây huynh có bận lắm không?"
"Cũng bình thường. Nhiễm Nhiễm thì sao, hôm nay là ngày Phức Sơn xã gặp mặt nhỉ, chơi có vui không?"
Vừa nhắc đến đây, Giang Thi Nhiễm lập tức nhíu mày, bĩu môi nói: "Không vui, phiền chết đi được, lại còn có kẻ hại muội mất sạch mặt mũi nữa."
"Thế á?" Giang Viễn Triều vẫn phảng phất nụ cười nhìn Giang Thi Nhiễm, dáng vẻ kiên nhẫn lắng nghe vô cùng.
Trong lòng Giang Thi Nhiễm cảm thấy rất vui sướng, giải thích: "Hôm nay có người mới gia nhập Phức Sơn xã, theo quy định thì rút thăm trúng ta ra đề kiểm tra. Thập Tam ca không biết đâu cái người kia ỷ là có nương yêu chiều, chuyên môn bắt nạt trưởng tỷ mất mẹ từ nhỏ. Huynh thấy người như thế có đáng ghét không cơ chứ?"
"Đáng ghét." Giang Viễn Triều cười hùa theo.
"Vậy mới nói, thế nên muội nghĩ phải cho ả biết tay một phen, nên mới để ả làm bia ngắm cho muội nhắm bắn trái đào, nhìn xem ả có bị dọa xanh mặt không. Lúc đầu thì vẫn rất tốt, ai ngờ đến mũi tên thứ ba ả lại động đậy linh tinh, làm muội bắn trúng mặt ả." Giang Thi Nhiễm càng nghĩ càng bực, bĩu môi: "Thập Tam ca, huynh cũng biết tài bắn cung của muội mà, làm sao mà bắn lệch được? Ả như thế không phải hại muội mất mặt à, lại còn bị người khác nói sau lưng là ác độc."
Giang Thi Nhiễm lắc lắc ống tay áo của Giang Viễn Triều, nhõng nhẽo hỏi: "Thập Tam ca, huynh thấy muội có oan ức không cơ chứ?"
Giang Viễn Triều nheo mắt lại, người ngoài không đoán được là đang nghĩ gì, vẫn cười dịu dàng, giọng nói cưng chiều vô cùng: "Đúng là oan ức quá, nhưng mà chắc vị cô nương kia cũng bị dọa sợ rồi, bị thương ở mặt thì cũng nhận đủ trừng phạt rồi, Nhiễm Nhiễm cũng đừng tức người ta nữa."
"Không được, Thập Tam ca, huynh phải phái người đi hỏi xem đi, xem ả thế nào rồi. Nếu mà dám loan truyền linh tinh nói xấu muội, muội sẽ không tha cho ả đâu!"
"Là cô nương nhà ai vậy?"
"Phụ thân của ả hình như chỉ là một Tu soạn quèn thôi, họ Lê. Ả là Tam cô nương Lê phủ."
Chương 174: Thập Tam gia không vui
Edit & Beta: Ha Ni Kên
Nụ cười trên khóe miệng Giang Viễn Triều cứng lại trong nháy mắt.
"Thập Tam ca?"
"À, ta biết rồi, ta sẽ phái người đi tìm hiểu."
Giang Thi Nhiễm cười ngọt ngào, kéo kéo cánh tay Giang Viễn Triều: "Muội biết mà, Thập Tam ca đối tốt với muội nhất!"
Giang Viễn Triều rũ mắt, nhìn bàn tay của thiếu nữ.
Bàn tay của thiếu nữ trắng trẻo mịn màng xinh đẹp vô cùng.
Hắn dời mắt, ra vẻ lơ đãng hỏi: "Mặt của vị cô nương kia là bị thương thế nào?"
Giang Thi Nhiễm nhíu mày: "Chảy nhiều máu lắm, muội cũng không nhìn rõ, không biết có hủy dung hay không."
"Thế à." Giang Viễn Triều khẽ cười, tránh khỏi tay Giang Thi Nhiễm, ôn hòa nói: "Chỗ này ta còn nhiều việc phải xử lý, Nhiễm Nhiễm, muội về trước đi."
"Được." Giang Thi Nhiễm cố nói nốt: "Thập Tam ca, thế hôm nay huynh phải về sớm đấy, hôm nay muội không vui, huynh phải chơi với muội."
Giang Viễn Triều nhẹ nhàng gật đầu: "Được."
Thấy hắn đồng ý, Giang Thi Nhiễm cười toe toét, vui vẻ đi ra ngoài.
Giang Thi Nhiễm vừa đi, nụ cười vụt tắt trên mặt Giang Viễn Triều, hắn phân phó thuộc hạ đứng ngoài: "Thay Giang Hạc đưa Giang đại cô nương về phủ, để cho cái tên Giang Hạc kia lăn vào đây gặp ta."
Không lâu sau Giang Hạc hí hửng chạy vào: "Đại nhân, người tìm thuộc hạ à? Thuộc hạ đang có chuyện định báo cho người đây."
Giang Viễn Triều ngồi trên ghế thái sư, dựa lưng vào ghế, vô cảm nhìn Giang Hạc.
Đại nhân không cười!
Giang Hạc lộp bộp trong lòng.
Nhưng hắn chưa làm gì mà?
"Không phải là bảo ngươi lăn vào à?" Giang Viễn Triều lạnh lùng nói.
"Hở?"
"Đi ra ngoài, làm lại!"
Giang Hạc chớp chớp mắt: "Đại nhân?" Lăn vào thật á?
"Ừ?"
Đại nhân không cười thì sợ lắm, thôi hắn cứ "lăn" vào thì hơn.
Giang Hạc vội vã cun cút đi ra ngoài sau đó nắm thẳng ra đất, lăn lông lốc vào phòng.
Hắn lăn một lèo đến dưới chân Giang Viễn Triều rồi mới lật người dậy, tủi thân ôm đùi Giang Viễn Triều: "Đại nhân, người đang không vui đúng không ạ? Nếu người không vui thì hãy nói ra đi chứ, để thuộc hạ biết ai làm người không vui thuộc hạ còn ra tay với hắn!"
"Thế ngươi ra tay đi."
"Hở?" Giang Hạc kinh hãi: "Đại nhân thuộc hạ không thể ra tay với người được, không thể xuống tay được đâu!"
Giang Viễn Triều: "..."
Giận đến mức mãi không nói được câu nào, lát sau Giang Viễn Triều mới chỉ vào Giang Hạc.
Giang Hạc gãi đầu xin lỗi: "Thế là sao ạ? Thuộc hạ có làm gì đâu, làm gì đến mức như đại nhân phóng đại."
Giang Viễn Triều lạnh lẽo nói: "Giang Hạc, ngươi là người đầu tiên bảo vệ Giang đại cô nương mà bị muội ấy phát hiện!"
Đúng là hắn trúng gió rồi, không để cho cái đồ ngu này đi lau bồn cầu mà lại để hắn đi bảo vệ Giang Thi Nhiễm!
Giang Hạc vừa nghe mới biết lại làm sai chuyện, giơ tay tát vào miệng mình mấy cái rồi len lén nhìn Giang Viễn Triều.
Giang Viễn Triều xoa trán, bất đắc dĩ nói: "Nói đi, hôm nay xảy ra chuyện gì?"
Giang Hạc vội vàng kể hết một lượt những gì tai nghe mắt thấy hôm nay ở phủ Cố Xương Bá, nói xong còn chốt lại một câu: "Đại nhân, hôm nay thuộc hạ đã được mở mang tầm mắt rồi, những cô nương kia đúng là biết chơi."
Chậc chậc, sau này chắc hắn sẽ cưới con gái nhà bình thường thôi, khuê tú nhà quan sợ quá sợ quá!
Giang Viễn Triều trầm mặc một hồi rồi nói: "Lê cô nương... Nàng ấy bị thương thế nào?"
Giang Hạc gãi đầu: "Lúc đó mấy cô nương kia túm tụm vây quanh, sau đó Lê cô nương lại dùng khăn tay che hết lại, thuộc hạ cũng không nhìn rõ. Nhưng Lê cô nương chảy nhiều máu lắm, thuộc hạ khá chắc là bị hủy dung rồi."
Nói đến đây, Giang Hạc cảm thấy đồng cảm, thở dài: "Lê cô nương xinh đẹp yểu điệu như vậy, hủy dung thì thật tiếc biết bao, sau này sao mà gả đi được chứ? Ôi chao, đại nhân không biết đâu, Giang đại cô nương muốn Lê cô nương làm bia nhắm tên, Lê cô nương không hề do dự mà đồng ý luôn. Nhưng mà thuộc hạ vẫn nhìn ra, Lê cô nương vẫn sợ đấy, đứng đấy tay run lẩy bẩy mà, nhìn mà đau cả lòng."
Giang Viễn Triều lạnh lùng nhìn Giang Hạc: "Nói mấy lời vô ích nhiều làm gì!"
Giang Hạc vội vàng cúi gằm mặt, không dám nói nữa.
Tâm trạng đại nhân hôm nay không tốt, hắn cá chắc luôn!
"Ngươi đến Lê phủ đi, lặng lẽ hỏi dò xem vết thương của Lê cô nương như thế nào."
"Dạ."
Thấy Giang Hạc sắp sửa đi mất, Giang Viễn Triều không yên tâm bổ sung thêm: "Lần này mà cũng không xong thì ngươi đi chùi bồn cầu cả đời đi!"
Giang Hạc đi rồi, Giang Viễn Triều đỡ tay vịn, khẽ lắc đầu.
Tiểu cô nương kia quỷ quái tinh ranh, sao lại có thể để bản thân rơi vào cảnh như vậy được? Luôn cảm giác nàng sẽ không phải người thích hơn thua, chẳng lẽ thật sự bị hủy dung?
Trong đầu Giang Viễn Triều hiện lên dáng vẻ dửng dưng cười nhạt của thiếu nữ, trong lòng cảm thấy phiền muộn khó giải thích, lại đứng lên đến gần cửa sổ.
Ngoài cửa sổ là một rừng trúc xanh san sát, làm người nhìn thoải mái tâm tình.
Giang Viễn Triều bỗng nhiên không muốn về phủ Giang Đại Đô Đốc.
Cô nương có tinh ranh quỷ quái đến mấy mà gặp phải nghĩa muội, sợ rằng cũng không có cách nào đối phó.
Nhất lực hàng thập hội*, trước địa vị tuyệt đối như vậy, thông minh tài trí đến mấy thì cũng nào có mấy cơ hội để phát huy cơ chứ?
*Mọi chiến thuật là vô dụng trước sức mạnh tuyệt đối
Nhưng vẫn cứ thấy tiếc cho tiểu cô nương kia. Giang Viễn Triều nghĩ.
Xe ngựa màn xanh nhỏ bé xinh xắn dừng lại trước cửa Tây phủ, Thần Quang nhảy xuống xe, cất giọng: "Cô nương, đến rồi."
Mành xe được vén lên, A Châu đỡ Kiều Chiêu ra.
"Đi thẳng vào Nhã Hòa Uyển đi." Kiều Chiêu dặn dò A Châu.
Bây giờ mà lão phu nhân nhìn thấy bộ dạng này của nàng bây giờ chắc sợ đến ngất xỉu mất.
"Dạ."
Chủ tớ hai người đến thẳng Nhã Hòa Uyển, gò má phải của Kiều Chiêu đã sưng lên, nói chuyện càng khó, nàng chỉ chỉ về phía Tây viện.
A Châu hiểu ý, lấy thân mình che cho Kiều Chiêu, đỡ Kiều Chiêu băng qua cánh cửa xanh nhạt đi vào Tây viện.
Cây thạch lựu trong Tây viện đã trĩu quả, cong cả đầu cành.
Băng Lục đang đi lòng vòng quanh cây lựu, muốn tìm một quả to to để ăn. Nhưng giờ quả vẫn còn non, tìm mãi không thấy đành bỏ đi.
Tiểu nha hoàn nhìn thấy Kiều Chiêu máu chảy đầy mặt.
Sau giây phút sững sờ thì một tiếng thét chói tai xé toạc cả trời: "Trời ơi, sao cô nương lại bị thương –"
Khóe miệng Kiều Chiêu rất muốn run rẩy, nhưng mặt đau quá lại chẳng động đậy được.
Chỉ lát sau, Hà thị đã xông vào từ cánh cửa xanh nhạt: "Chiêu Chiêu bị thương ở đâu?"
Lời vừa dứt, thấy rõ bộ dạng của Kiều Chiêu, một tiếng thét chói tay nhanh chóng rạch thêm một vạch ngang trời: "Ôi trời ơi, Chiêu Chiêu của nương, sao con lại bị thế này!!!!"
Trong cơn hoa mắt chóng mặt, Kiều cô nương yên lặng nghĩ: hay rồi, giờ thì lão phu nhân cũng biết rồi.
Hà thị ôm Kiều Chiêu gào khóc, đẩy Băng Lục sang một bên. Băng Lục vội đến giậm chân liên tục, mắng mỏ A Châu: "A Châu, cái đồ vô liêm sỉ này, ngươi đi theo cô nương cái kiểu gì vậy? Lúc đi còn tốt biết bao sao giờ về lại thành ra thế này. Thế mà ngươi còn mặt mũi trở về à?"
Mặt mũi A Châu tái nhợt hết lại, nhưng vẫn tỉnh táo, bỏ qua chất vấn của Băng Lục, khuyên nhủ: "Thái thái, vẫn nên đỡ cô nương vào nhà đã, rồi hỏi xem cô nương tiếp theo nên làm gì."
Cô nương kiên quyết muốn về, nhất định là có ý riêng rồi.
Hà thị giờ mới phản ứng lại, nạt Băng Lục: "Còn đứng ngây ra đấy làm gì, nhanh đi mời đại phu đi!"
Chương 175: Đau lòng
Edit & Beta: Ha Ni Kên
A Châu nhìn Kiều Chiêu.
Kiều Chiêu cũng không phản ứng gì, ngầm cho phép.
Ánh mắt A Châu hơi lóe lên.
Phản ứng của cô nương như thế này có vẻ kỳ lạ, nếu đã vậy thì việc gì phải cố về đến tận nhà mới cho mời đại phu chứ?
Bên này náo loạn tìm đại phu, bên kia Thanh Tùng đường, Đặng lão phu nhân nhanh chóng biết tin, đi thẳng đến Nhã Hòa Uyển.
"Hà thị, Chiêu Chiêu sao rồi?"
Hà thị khóc đỏ cả mắt: "Đại phu đang xử lý vết thương cho Chiêu Chiêu. Chiêu Chiêu của con, vết thương trên mặt to như vậy, đau đến thế nào cơ chứ! Nhìn thôi con cũng không dám, nhìn là tan nát cả lòng."
"Để ta đi xem!" Đặng lão phu nhân đi vào.
Vừa lúc Đặng lão phu nhân đi vào, đại phu đã dọn dẹp xong xuôi, vì vậy chỉ cần liếc mắt là thấy vết thương giật mình trên mặt Kiều Chiêu.
Lúc này Đặng lão phu nhân hít sâu một hơi, tay run rẩy.
"Đại phu, xin hay dùng thuốc tốt nhất cho cháu gái của ta, bao nhiêu tiền cũng được."
Đại phu lắc đầu: "Vết thương trên mặt lệnh tôn nữ quá sâu, dùng thuốc tốt mấy cũng để lại sẹo thôi."
Hà thị vừa vào nghe được, lao đến bám vào ống tay áo đại phu: "Đại phu, van cầu ngươi, nhất định nghĩ cách đi, không thể để lại sẹo trên mặt nữ nhi của ta được!"
Đại phu hoa cả mắt, vội vàng thoát khỏi tay Hà thị, giải thích: "Chuyện này không thể cố được, không phải là cần bao nhiêu tiền –"
"Ta đi Đông phủ!" Đặng lão phu nhân đột ngột nói.
"Lão phu nhân?" Hà thị không hiểu.
"Ta đi hỏi Hương Quân xem có còn Vân Sương cao từ trong cung không."
Trong cung có Vân Sương cao vô cùng hiệu quả với các vết sẹo ngoài da, xưa nay là một trong những vật phẩm mà các phủ mong được ban thưởng nhất, nhất định Khương lão phu nhân Đông phủ cũng có.
Đại phu lên tiếng ngắt lời: "Lão phu nhân, lão phu cũng từng thấy Vân Sương cao ngài bảo rồi, nói thật thì kể cả có là Vân Sương cao nhất phẩm thì cũng không có cách nào giúp cho lệnh tôn nữ không để lại sẹo."
Chuyện liên quan đến nữ nhi bảo bối, tất nhiên Hà thị sẽ chi tiền hết mức, mời đại phu nổi danh nhất kinh thành, đại phu như thế tất nhiên sẽ có cách tiếp xúc với Vân Sương cao.
Đại phu nói xong thì Đặng lão phu nhân sa sầm mặt mày, nghĩ thầm: Tam nha đầu thật đáng thương, có lẽ là do ý trời đã định. Tam nha đầu bị hủy dung, sau này càng không thể lập gia đình. May mà Hà thị thương con gái, bà cũng không ngại nuôi một người cháu gái, sau này chỉ cần nhắc nhở Huy Nhi đừng bạc đãi người em gái này là được.
Hà thị nghe vậy thì ôm Kiều Chiêu khóc toáng lên: "Chiêu Chiêu, con đừng sợ, nương có tiêu sạch của hồi môn, mời danh y đệ nhất thiên hạ cũng phải chữa khỏi cho con!"
Đại phu co rút khóe miệng, nói: "Thái thái, ngài có thể đứng sang một bên để lão phu bôi thuốc cho lệnh ái được không?"
Hà thị nghe vậy thì buông tay, nước mắt tuôn xuống như mưa.
Cuối cùng Kiều Chiêu cũng mở miệng: "Con nhớ ra rồi, Lý gia gia có cho con thuốc trị sẹo. A Châu, em đến khố phòng lấy cái hộp bạch ngọc trong rương dược liệu cho ta."
A Châu nghe vậy thì đi ngay lập tức, Kiều Chiêu khom người với đại phu: "Đa tạ đại phu đã xử lý vết thương cho ta, bôi thuốc thì không cần, ta có thuốc tốt hơn."
Đại phu nghe vậy thì rất không hài lòng, nhìn ngay sang Đặng lão phu nhân.
Đặng lão phu nhân không nhịn được hỏi: "Chiêu Chiêu, thật sự là tốt hơn cả Vân Sương cao?"
"Tất nhiên rồi, cho dù có là Vân Sương cao nhất phẩm cũng không bằng một phần vạn của nó."
Đặng lão phu nhân nghe thì nửa tin nửa ngờ.
Mặc dù Lý thần y rất có bản lĩnh, nhưng mỗi đại phu thường chỉ chuyên một phần, chưa từng nghe thấy Lý thần y có thuốc thần trị sẹo đâu.
"Ít nhất là tốt hơn nhiều so với thuốc của đại phu bình thường."
Râu trên mặt đại phu run rẩy.
Tiểu nha đầu này có ý gì? Đại phu bình thường? Lão là đại phu nổi danh nhất kinh thành đấy. Nếu không phải vì già rồi lười phải chịu mấy cái rằng buộc của ngự y thì làm thái y cũng chỉ là một cái trở bàn tay thôi.
Lão mà là đại phu bình thường à?
Hà thị nào còn tâm trí gì để ý đến sắc mặt của đại phu, nghe thế thì gật đầu ngay: "Phải, phải. Nghĩa gia gia của Chiêu Chiêu cho thuốc, thể nào cũng tốt hơn mấy thứ của đại phu bình thường ngoài y quán. Không dùng thuốc linh tinh được."
Đại phu: "..." Đúng là mẹ con một nhà, nói chuyện đều khó chịu như nhau, lão là đại phu bình thường?
"Lão phu nhân –" Đại phu nhìn Đặng lão phu nhân.
Đặng lão phu nhân cũng dành hết tâm trí lên mặt Kiều Chiêu rồi, chẳng còn dư sức an ủi lão đại phu bị tổn thương tâm hồn, gật đầu qua loa: "Nói cũng phải, vậy chỉ dùng thuốc của Chiêu Chiêu thôI."
Đại phu nghe vậy suýt thì khạc ra lửa, vểnh râu nói: "Lão phu nhân, lệnh tôn nữ bị thương trên mặt. Nếu dùng thuốc linh tinh mà thời tiết nóng bức thế này, nhỡ mà mưng mủ thì tệ hại hơn đấy!"
Đặng lão phu nhân gật đầu lia lịa: "Đại phu nói phải, không dùng thuốc linh tinh được."
Cuối cùng đại phu cũng thấy xuôi hơn chút.
Bảo mà, hai mẹ con kia không hiểu chuyện, vẫn là người lớn thì chững chạc hơn.
"Cô nương, thuốc đây ạ." A Châu bưng một chiếc hộp bạch ngọc vào.
"Mau bôi thuốc cho Tam cô nương nhanh lên!" Đặng lão phu nhân thúc giục.
Đại phu suýt thì tức không nói nổi, thở hồng hộc: "Liều quá, quá liều!"
Hà thị vội vàng đưa một cái hà bao: "Đại phu đừng nóng giận, bạc chúng ta phải đưa cho ngài cũng đâu có ít –"
"Không cần, lão phu cáo từ!" Không chờ Hà thị nói xong, đại phu đã sa sầm mặt mày phất áo bỏ đi.
Đại phu vừa đi ra ngoài, Hồng Tùng từ Thanh Tùng đường đến báo: "Lão phu nhân, Đại cô nương và Đỗ cô nương phủ Cố Xương Bá cùng về ạ."
Đỗ cô nương?
Ánh mắt Đặng lão phu nhân lóe lên, lúc này mới hỏi sang A Châu: "A Châu, sao Tam cô nương lại bị thương, ngươi nói rõ ràng xem nào!"
A Châu quỳ sụp xuống: "Tiểu tỳ đến phủ Cố Xương Bá xong thì ở cùng một chỗ với nha hoàn của các cô nương khác, chỉ được ngồi một chỗ uống trà ở gian trước, cũng không được phụng bồi bên cạnh cô nương. Sau đó có người gọi tiểu tỳ sang thì mới biết cô nương đã bị thương. Tiểu tỳ nghe người ta bàn tán, nói là Giang cô nương nhi nữ của Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ kiểm tra cô nương, để cô nương làm bia nhắm tên..."
"Đúng là ức hiếp người quá đáng!" Đặng lão phu nhân trầm hẳn mặt lại.
Hà thị giận dữ: "Nhi nữ của Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ hả? Là nhi nữ của Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ là có thể đối xử với Chiêu Chiêu của ta như thế à? Có là công chúa cũng không ngông cuồng như thế được! Ta phải đăng cáo ngự trạng!"
*Cáo trạng dâng vua
"Hà thị!"
Hà thị chớp chớp mắt, nước mắt ròng ròng: "Lão phu nhân, người muốn ngăn con dâu à? Mũi tên kia bắn vào mặt Kiều Chiêu, đau như bắn vào lòng con dâu vậy. Nếu không xả được cơn hận này cho Chiêu Chiêu, con dâu không thể nào sống tiếp được!"
Kiều Chiêu chấn động trong lòng, nhìn Hà thị.
Băng Lục đang bôi thuốc cho nàng, động như vậy thì bị chạm phải vết thương, đau đến mức Kiều Chiêu phải than nhẹ một tiếng.
"Ai u, cô nương ơi người đừng động đậy! Đau lắm có phải không ạ, để tiểu tỳ thổi cho người –" Băng Lục sát lại gần mặt Kiều Chiêu, nhẹ nhàng thổi thổi cho nàng, hai mắt giàn giụa nước mắt.
Kiều Chiêu hơi cong khóe miệng, nhìn Hà thị rồi nhẹ giọng nói: "Không, không đau –"
Đúng lúc này thì Đặng lão phu nhân nói: "Tất nhiên không thể tính chuyện như thế được! Hà thị, trước ngươi cứ đi đuổi cô nương phủ Cố Xương Bá về đi, quay lại rồi nói tiếp."
—————
Bạn nào đang đọc ở trang khác không phải wattpad thì hãy vào wattpad đọc để ủng hộ tớ nha, toàn bộ trang khác đều không có sự đồng ý của tớ đâu, ít nhất phải tôn trọng công của tớ chứ?