Chương 166: Xen vào việc người khác
Edit & Beta: Ha Ni Kên
Nước trà rơi xuống đất, một làn khói trắng bốc lên.
Kiều Chiêu nhìn Âu Dương Vi Vũ, chỉ nói: "Thạch tín?"
Âu Dương Vi Vũ hốt hoảng biến sắc: "Ngươi –"
Kiều Chiêu cúi xuống nhặt chén trà lên, ném vào cái hồ nhân tạo gần đó.
Tiếng chén trà rơi tõm xuống mặt nước đánh thức chú chim lội nước đang lim dim ngủ, vội vã giang cánh bay lên, để lại vài cọng lông vũ từ từ rơi xuống mặt hồ, tạo thành từng vòng trên mặt nước.
"Âu Dương cô nương, chén trà này là dành cho Lan cô nương phải không?"
"Ngươi thấy hết rồi à?" Dù Kiều Chiêu đã hủy hết chứng cớ hạ độc, Âu Dương Vi Vũ vẫn không nảy sinh lòng cảm kính mà lạnh như băng nói: "Lê Tam cô nương, vì sao ngươi lại phải xen vào việc người khác?"
Kiều Chiêu chớp chớp mắt.
Âu Dương Vi Vũ tiến thêm một bước, chất vấn: "Chẳng lẽ ngươi thấy Lan Tích Nồng là tôn nữ của Lan Sơn, là nữ nhi của Lan Tùng Tuyền nên muốn làm cho ả vui lòng?"
Thấy Kiều Chiêu không nói gì, Âu Dương Vi Vũ kích động, cắn môi: "Ngươi có biết là tổ phụ và phụ thân của ả đã gây ra bao nhiêu tội ác không? Lan Sơn giết hại trung thần lương tướng, ăn hối lộ đút lót, làm chuyện phi pháp không ngơi tay, Lan Tùng Tuyền lại xảo trái nham hiểm. Cha ta từng nói, những kế hèn mưu bẩm hãm hại trung thần lương tướng của Lan Sơn đều do một tay Lan Tùng Tuyền nghĩ ra! Hôm nay ta là muốn hạ độc giết chết Lan Tích Nồng mắc mớ gì mà ngươi cứ chạy theo cản đường như vậy?"
"Chắc có lẽ là vì ta học theo cha ta xen vào việc của người khác." Kiều Chiêu không để tâm chút nào đến sự kích động của Âu Dương Vi Vũ, thản nhiên nói.
Âu Dương Vi Vũ cứng họng, khí thế hùng hổ dọa người bỗng nhiên xẹp xuống phần nào.
Phụ thân của Lê Tam cô nương gây gổ với Cẩm Y Vệ để giúp cha nàng giữ lại chút thể diện cuối cùng, trong mắt người khác chẳng phải cũng là xen vào việc của người khác đấy thôi?
Nàng không phải là người không biết phải trái, hôm nay quyết tâm hạ độc giết chết Lan Tích Nồng, đã sớm một lòng liều chết, Lê Tam cô nương lấy đi chén trà có độc thật ra đã cứu mạng nàng rồi, giờ lại còn nói những lời này với nàng, thật sự nàng không thể cãi lại lời nào.
Âu Dương Vi Vũ giơ tay dụi mắt, cố nén lại nước mắt.
Nàng không thể khóc được, vào sáng sớm cái ngày Cẩm Y Vệ bắt cha nàng đi mất, nàng đã khóc đủ rồi.
"Lê Tam cô nương, ta biết muội có lòng tốt, nhưng chuyện hôm nay ta hy vọng muội đừng xen vào. Ta đã quyết tâm rồi, hôm nay nhất định sẽ không để Lan Tích Nồng sống sót quay về. Nếu muội cứ tiếp tục ngăn cản, chính là nối giáo cho giặc!"
Kiều Chiêu vẫn bình tĩnh, cười với Âu Dương Vi Vũ: "Âu Dương cô nương, thật ra có chỗ ta không hiểu lắm, muốn thỉnh giáo một chút."
"Muội nói đi." Kiều Chiêu có một ví trí rất tinh tế trong lòng Âu Dương Vi Vũ.
Bởi vì Lê Quang Văn giúp đỡ cha nàng, nàng còn vừa được chứng kiến tài năng xuất sắc mà Kiều Chiêu vừa thể hiện, lại thêm hành động lấy đi chén trà có độc, trong tiềm thức Âu Dương Vi Vũ đã có một sự tín nhiệm nhất định đối với Kiều Chiêu. Đây chính là điều nàng không ý thức được.
"Âu Dương cô nương vừa nhắc đến các chuyện ác gây nên bởi Thủ phụ Lan Sơn và nhi tử Lan Tùng Tuyền, nhưng những chuyện này thì liên quan gì đến Lan Tích Nồng?"
"Sao lại không liên quan được? Nếu Lan Tích Nồng không phải tôn nữ của Thủ phụ thì làm sao mà được sống cuộc sống chúng tinh phủng nguyệt người người săn đón ai nấy kiêng nể như thế? Ả đã được hưởng hết hào quang do cha ông đem lại, chẳng lẽ không phải chịu cái giá mà cha ông phải trả ư? Hóa ra Tam cô nương lại tốt bụng đến như vậy!"
*Chúng tinh phủng nguyệt: Sao vây lấy mây, nhiều vệ tinh săn đón (nhưng mà không phải theo đuổi nha...)
"Cũng chẳng phải là tốt bụng đến mức nào, ta chỉ thấy trọng điểm của Âu Dương cô nương sai rồi. Cho dù hôm nay cô nương hạ độc giết chết Lan Tích Nồng thì có tác dụng gì với chuyện của lệnh tôn chứ?"
Âu Dương Vi Vũ bị hỏi vậy thì ngẩn người, cắn môi: "Ít nhất cũng để cho cha con Lan Núi phải chịu nỗi đau mất đi người thân!"
Kiều Chiêu bật cười.
"Có gì buồn cười à?"
Kiều cô nương lười biếng dựa vào cây hải đường, lạnh nhạt nói: "Ta nghe nói Thủ phụ Lan Sơn và phu nhân tình sâu nghĩa đậm, không có cơ thiếp, chỉ có duy nhất một người con trai là Lan Tùng Tuyền. Nhưng Lan Tùng Tuyền lại khác phụ thân một trời một vực, cơ thiếp vô số, con cái đông đúc. Dù đúng là Lan Tích Nồng là đích nữ duy nhất, nhưng mà đối với Lan Tùng Tuyền e là không quan trọng bằng những gì như Âu Dương cô nương nghĩ. Ít nhất không thể so với địa vị của lệnh tôn trong lòng cô nương được. Âu Dương cô nương là người thông minh, nghĩ một chút, có vẻ mua bán như vậy không lời được mấy nhỉ?"
Âu Dương Vi Vũ hoàn toàn giật mình.
"Huống hồ, chuyện của lệnh tôn vẫn chưa có kết luận chính thức. nếu Âu Dương cô nương ra tay với Lan Tích Nồng, ai biết cha con Lan Thủ phụ có mượn cớ đấy mà xuống tay tàn độc với lệnh tôn hay không?"
Âu Dương Vi Vũ chấn động cả người.
Kiều Chiêu nhìn đình nghỉ chân, mắt tối lại: "Âu Dương cô nương nói ta xen vào việc của người khác. Lời này không sai, quả thật ta không đành lòng nhìn thấy một cô nương đang tuổi xuân xanh lại phải bỏ mạng, người ấy không chỉ là Lan Tích Nồng mà còn có là cả Âu Dương cô nương!"
Nàng từng chết đi, rồi được sống lại, thì mới biết sinh mạng quý giá nhường nào.
Con người không phải là không thể chết đi, nhưng ít ra cũng phải có giá trị gì đấy. Cho dù Âu Dương Vi Vũ có hạ độc giết chết Lan Tích Nồng thì cũng có ý nghĩa gì chứ?
Phụ tử Lan Sơn cùng làm là thương xót một chút, sau đấy cần hãm hại trung thần lương tướng thì lại hãm hại trung thần lương tướng, muốn ra mưu hèn kế bẩn thì tiếp tục nghĩ kế bẩn mưu hèn. Chỉ vì vậy mà lại phải trả một cái giá lớn như thế, không chỉ tính mạng của hai tiểu cô nương, lại còn thêm phiền phức cho một đám cô nương khác.
"Vậy, nếu bọn họ hại chết cha ta thì sao? Ta thà chết cũng không thể nào tha thứ cho những kẻ đã hại cha ta mà vẫn ung dung tự tại được!" Âu Dương Vi Vũ lẩm bẩm.
Nàng vốn ôm quyết tâm liều chết hạ độc giết chết Lan Tích Nồng, nghe Kiều Chiêu nói vậy thì mờ mịt trong lòng.
Nàng lấy mạng đổi mạng, theo như lời Lê Tam cô nương thì không có chút ý nghĩa nào thật ư?
Kiều Chiêu nhìn sâu Âu Dương Vi Vũ, thở dài: "Nếu đến chết cũng không sợ, vậy thì phải sống cho thật tốt, nghĩ cho kỹ rốt cuộc phải làm thế nào cho đáng, chứ không phải nóng máu bốc đồng để mạng lại tại cái hoa viên cỏ cây tươi đẹp này."
Âu Dương Vi Vũ trầm mặc.
"Chuyện mỗi người phải làm, người ngoài khuyên được nhất thời chứ không khuyên được cả đời. Âu Dương cô nương nghĩ kỹ thêm chút, ta về trước đây."
Kiều Chiêu để lại mấy câu này thì định đi về lại đình nghỉ chân, đi được mấy bước thì nhìn lại: "Phải rồi, cái vị Giang cô nương lát nữa sẽ ra đề kiểm tra cho ta, Âu Dương cô nương có quen biết không?"
Âu Dương Vi Vũ sững người, định thần lại thì thiếu nữ vừa xen vào việc của người khác kia đã đi xa từ lâu.
Kiều Chiêu vừa mới bước lại vào đình nghỉ chân, Đỗ Phi Tuyết đã cau mày nói: "Lê Tam cô nương, ngươi vừa đi đâu vậy? Vừa nãy không thấy ngươi, ta còn sai người đi tìm đấy."
"Ta vừa đến tịnh phòng, sau đó thì đi loanh quanh thôi."
"Ơ kìa, thế mà lại không nói câu nào à?" Đỗ Phi Tuyết ai oán.
Kiều Chiêu nghiêm túc hỏi: "Đi tịnh phòng mà cũng phải báo à?"
"Ngươi –" Đỗ Phi Tuyết cứng họng lúng túng.
Lan Tích Nồng lên tiếng xen ngang: "Được rồi, Lê Tam cô nương, nếu cô nương đã quay lại rồi thì nói luôn vế sau đi."
"Hử?"
Đỗ Phi Tuyết hắng giọng rồi nói: "Là thế này, cả hai đội đều không nghĩ ra vế dưới, coi như ngang bằng nhau, đang chờ ngươi nói nốt vế sau đấy."
Thấy chúng cô nương giương mắt nhìn mình, Kiều Chiêu mở miệng nói: "Câu đối này, đúng là ta cũng có nghĩ ra một vế dưới, nhưng cũng không tính là hay lắm –"
"Dài dòng, bảo nói thì nói luôn đi cho xong." Lan Tích Nồng lạnh lùng nói.
Kiều cô nương nhếch nhếch khóe miệng, nghĩ thầm: cái cô nương này đúng là dễ gây hấn với người khác, cứ thế này thì nàng lại để mặc Âu Dương cô nương làm gì thì làm mất.
"Vế trên là: Vọng thiên không, không vọng thiên, thiên thiên hữu không vọng không thiên." Kiều Chiêu từ từ nhìn chúng cô nương một lượt, cuối cùng nhìn thẳng vào Đỗ Phi Tuyết, nói rõ từng chữ: "Ta đối lại vế dưới là: Cầu nhân nan, nan cầu nhân, nhân nhân phùng nan cầu nhân nan."
* Vọng thiên không, không vọng thiên, thiên thiên hữu không vọng không thiên
Cầu nhân nan, nan cầu nhân, nhân nhân phùng nan cầu nhân nan
Dịch nghĩa:
Vế trên: Nhìn bầu trời trống trải, rảnh rỗi ngồi nhìn trời, khi nào rảnh rỗi thì nhìn bầu trời rỗng không (một cách vô nghĩa) (Từ không ở đây vừa có chỉ không gian trống trải của bầu trời, vừa có nghĩa là ngồi không rảnh rỗi hoặc làm việc vô ích)
Vế dưới: Nhờ người giúp thì khó, gặp khó mới nhờ người, ai gặp chuyện khó càng khó nhờ người (ở đây có thể hiểu là khó để mở lời nhờ người giúp và cả việc khó để người đồng ý giúp mình)
Thực ra tương truyền vế dưới mới là vế có trước, hàm ý cũng chỉ là một khi đã có việc phải nhờ người khác, tức là bạn đã có bộc lộ điểm yếu của mình rồi vì không làm được mới phải nhờ người khác giúp.
Sau này mới đối lại được vế trên, ý nghĩa lạc quan hơn vế dưới, có nghĩa là không thể chỉ luôn chăm chăm ngồi nhìn lên trời mà phải nhìn lại cuộc sống thực tại, nhìn xuống đất để tiếp tục lo nghĩ cho cuộc sống phía trước.
Tớ cũng đi tra áng áng thì được thế này bạn nào biết rõ hơn thì có thể bổ sung nha.
Chương 167: Ngấm ngầm mỉa mai
Edit & Beta: Ha Ni Kên
"Đối hay lắm!" Khấu Tử Mặc đứng bật dậy, thấy mọi người dáo dác quay lại nhìn, xấu hổ đỏ mặt ngồi xuống.
"Đúng là một vế đối hay!" Hứa Kinh Hồng chầm chậm vỗ vỗ tay.
Lan Tích Nồng đột nhiên bật cười, hỏi Đỗ Phi Tuyết: "Đỗ cô nương cảm thấy vế dưới này thế nào?"
Đỗ Phi Tuyết không kịp phản ứng lại trước cái nhìn đầy ẩn ý của Kiều Chiêu, dù cũng không muốn dệt hoa lên gấm cho hào quang hôm nay của Kiều Chiêu, nhưng trước ánh mắt của mọi người cũng không thể đổi trắng thay đen được, cười khan: "Câu đối của Lê Tam cô nương quả là tinh diệu vô song."
"Phải, quan trọng là đối vừa đúng. Cầu nhân nan, nan cầu nhân, nhân nhân phùng nan cầu nhân nan." Lan Tích Nồng chậm rãi đọc lại vế dưới của câu đối, nhìn mọi người một lượt rồi lại quay lại nhìn Đỗ Phi Tuyết, nửa cười nửa không nói: "Đỗ cô nương nói có phải hay không?"
Lan Tích Nồng coi thường những kẻ như Đỗ Phi Tuyết nhất trên đời. Nàng gây khó dễ cho tỷ muội Lê gia là một chuyện, nhưng Đỗ Phi Tuyết thân là chủ nhân chủ trì buổi gặp mặt lần này, lại còn là biểu muội của Lê Đại cô nương, thế mà lại khoanh tay đứng nhìn khi biểu tỷ lúng túng khó xử, chỉ rước lấy cái nhìn khinh bỉ của người khác.
Chúng cô nương ở đây đều là những người huệ chất lan tâm, thấy Lan Tích Nồng vừa nhắc vậy vội phản ứng lại ngay lập tức, ánh mắt nhìn Đỗ Phi Tuyết thêm vài phần khinh thường.
Tất nhiên Đỗ Phi Tuyết cũng hiểu ra, mặt đỏ bừng lên, nhìn vội sang Kiều Chiêu, muốn chất vấn nàng. Nhưng trường hợp này mà chất vấn như thế thì chắc chắn còn mất mặt hơn nữa, âm thầm nghiến nát hàm răng mới có thể làm cho cơn bực bội trào ra tận miệng xuôi bớt.
Các cô nương không tự chủ được nhìn Kiều Chiêu, thấy nàng vẫn bình tĩnh, ung dung, chấn động trong lòng.
Vị Lê Tam cô nương kia đúng là kinh tài tuyệt diễm. Vừa mới giải quyết gọn gàng đến ngỡ ngàng khó khăn Lan Tích Nồng cố tình gây ra, sau lại có thể mượn câu đối phơi bày sự xấu xí của Đỗ Phi Tuyết.
Nhưng chuyện làm người ta phải buột miệng khen hay chính là, Lê Tam cô nương không so đo chuyện Đỗ Phi Tuyết ngăn ở cửa không cho nàng vào, mà lại ngấm ngầm mỉa mai việc Đỗ Phi Tuyết khoanh tay ngoảnh mặt làm ngơ khi biểu tỷ thân thiết bị người khác hạ nhục. Như vậy khiến con người ta chỉ cảm thấy bội phục hơn.
Ánh mắt Hứa Kinh Hồng chợt lóe lên, lặng lẽ liếc sang Lê Kiểu đang trầm mặc đến dị thường, hiếm có lúc lại cảm thấy tò mò.
Đều là vòng tròn các cô nương nhà quan lại văn thần, tuy nàng không quen biết lắm tỷ muội Lê gia nhưng vẫn có chút ấn tượng. Nhưng ấn tượng kia cũng khá là thú vị: vừa nhắc đến Lê Đại cô nương, trong đầu tự nhiên sẽ nghĩ đến thiếu nữ thiện lương cuộc sống khó khăn vì mất mẹ từ nhỏ. Còn nhắc đến Lê Tam cô nương, lập tức nhớ đến ấn tượng về một người thô tục vô lễ, khinh thấp nịnh cao.
Hứa Kinh Hồng nhếch môi.
Dựa vào bản lĩnh và tài năng của Lê Tam cô nương mà lại truyền ra danh tiếng như vậy, chậc, chắc là thấy Lê Đại cô nương mất mẹ từ nhỏ nên nhường nhịn tỷ tỷ hả? Không thì nàng thực sự chẳng nghĩ ra lời giải thích hợp lý hơn.
Hứa Kinh Hồng liếc nhìn Kiều Chiêu giờ đã trở thành tiêu điểm của mọi người, rũ mắt mỉm cười.
Vị Lê Tam cô nương này đúng là một người thú vị.
Kiều Chiêu bị mọi người kiên quyết kéo xuống chơi cùng, hoạt động đối câu đối được tiếp tục, đình nghỉ chân lại náo nhiệt trở lại.
Âu Dương Vi Vũ chẳng biết đã trở về từ khi nào đứng trong một góc, lòng lẩm nhẩm lại liên tục vế dưới của Kiều Chiêu: Cầu nhân nan, nan cầu nhân, nhân nhân phùng nan cầu nhân nan.
Vế đối này, chẳng phải là nói chính tình cảnh của nàng bây giờ à!
Nàng cũng từng là một thành viên ở Phức Sơn xã như những quý nữ ngồi đây, ngâm thơ đối chữ, đánh đàn thổi sáo, cuộc sống vui vẻ biết bao, phiền não lớn nhất chắc cũng chỉ là hôm nay ăn cay ngày mai nổi mụn.
Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, cuộc sống của nàng bỗng bị đảo lộn. Những thân bằng hảo hữu thường xuyên qua lại với gia đình nàng chẳng thấy bóng dáng đâu, người thân trong nhà tìm mọi cách cũng không chạm được đến ngưỡng cửa nha môn Cẩm Y Vệ, ngay cả việc hôm nay cha còn sống hay đã mất cũng chưa biết.
Thế nên cuối cùng nàng đã nghĩ, cùng lắm là giết Lan Tích Nồng, lấy mạng đổi mạng, để cho cha con tên gian thần Lan Sơn phải đau xót một phen.
Nhưng Lê Tam cô nương lại nói với nàng rằng, cho dù nàng có đánh đổi cả tính mạng của mình như vậy, đối với nhà người ta chẳng qua cũng chỉ là một trận ngứa nhẹ, có khi còn chẳng thấy đau.
Quả thật nàng không cam tâm!
Âu Dương Vi Vũ ngây ngốc nhìn Kiều Chiêu, nghĩ: nếu nàng thông minh như Lê Tam cô nương thì thật tốt, nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp.
Nghĩ đến đây, Âu Dương Vi Vũ giật mình.
Phải rồi, trước khi bỏ đi Lê Tam cô nương có hỏi nàng, là nàng có quen biết Giang Thi Nhiễm hay không –
Âu Dương Vi Vũ không tự chủ nhìn Giang Thi Nhiễm.
Hôm nay Giang Thi Nhiễm mặc một bộ váy đỏ sậm làm từ gấm hoa văn chim tước, cũng không tham gia hoạt động đối câu đối mà ngồi gần đấy, chống cằm nhìn xa xa, bộ dạng chán chường không để tâm.
Giang Thi Nhiễm là con gái duy nhất của Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ Giang Đường. Ai cũng nói thủ lĩnh của Cẩm Y Vệ ai nghe cũng phải sợ mất mật yêu thương sủng ái con gái này vô cùng, sẵn sàng hái cả sao trên trời để chiều lòng con gái. Thế nên mới nói địa vị của Giang Thi Nhiễm có thể sánh ngang với công chúa.
Âu Dương Vi Vũ âm thầm nắm chặt tay.
Nàng muốn tìm cơ hội để có thể thỉnh cầu Giang Thi Nhiễm một lần!
Lê Tam cô nương nói đúng, thà hạ thấp mặt mũi để thỉnh cầu con gái của Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ, còn hơn là uổng công bỏ phí tính mạng mình, lại còn đẩy gia đình người thân vào tình thế nguy hiểm hơn, chưa biết chừng làm vậy còn có thể hỏi thăm tình hình của cha.
Âu Dương Vi Vũ đang nghĩ vậy thì bỗng nhiên có ai đó đặt tay lên vai nàng.
"Vi Vũ, muội đang nghĩ gì vậy?" Hóa ra lại là Khấu Tử Mặc đã bỏ trò chơi từ lúc nào, đến cạnh nàng.
Âu Dương Vi Vũ lấy lại tinh thần, nhìn bạn tốt, khóe miệng nở ra nụ cười chân thật đầu tiên suốt mấy ngày nay, nhẹ giọng nói: "Không nghĩ gì hết, chỉ cảm thấy Lê Tam cô nương chẳng những thông minh, mà muội ấy còn có thể đáp trả đúng mực trước những người dù có thân phận cao hơn muội ấy mà dám hạ nhục người nhà muội ấy, đúng là một người đáng kết giao. Tử Mặc tỷ, cha ta phạm tội, sau này gia đình ta khó mà sống tiếp ở kinh thành, chúng ta muốn gặp mặt e là cũng khó khăn. Sau này tỷ cố chơi cùng Lê Tam cô nương, kết giao cùng người như vậy không thiệt chút nào đâu."
Khấu Tử Mặc siết chặt tay của Âu Dương Vi Vũ: "Những thứ đấy là chuyện sau này, bây giờ ta chỉ lo muội –"
"Ta không sao, ta đã nghĩ thông rồi." Ánh mắt của Âu Dương Vi Vũ vẫn luôn đuổi theo bóng dáng của Giang Thi Nhiễm, chợt thấy Giang Thi Nhiễm đứng lên, nàng vội đi về phía chúng cô nương nơi đấy.
"Các ngươi có thể phân thắng thua luôn được không?" Giang Thi Nhiễm không nhịn được hỏi.
Nàng phiền nhất mấy cái trò ngâm thơ đối chữ, chỉ là mấy trò ăn no rửng mỡ.
"Làm sao?" Lan Tích Nồng nhíu mày hỏi.
Giang Thi Nhiễm nghịch nghịch ngọc bội bên hông, lanh lảnh nói: "Ta đã nghĩ ra đề để kiểm tra Lê Tam cô nương rồi. Thế mà các ngươi chơi mãi không xong, ta nhìn mà thấy nhàm chán vô cùng."
Nghe lời này, không ít người thấy không vui.
Rõ ràng là một việc rất thú vị, thế mà lại nói là nhàm chán, nghe đã biết là một người thô tục, nhưng chẳng qua nể nàng là nữ nhi của Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ nên mọi người mới không dám đắc tội thôi.
"Xong rồi, mời Giang cô nương." Lan Tích Nồng phe phẩy quạt nhạt nhẽo nói.
Có viên trân châu rực rỡ là Kiều Chiêu thể hiện khi nãy rồi thì đoạn sau cũng chẳng mấy ý nghĩa nữa. So với việc tiếp tục đối câu đối, nàng càng muốn xem Giang Thi Nhiễm định dày vò người khác như thế nào.
Đỗ Phi Tuyết nhất thời quên sạch khó chịu khi nãy, khóe miệng giương lên: "Giang cô nương có cần ta phải chuẩn bị cái gì không?"
Nàng cố ý đổi hết tất cả các lá thăm trong ống rút thăm thành chữ "Giang" chính là chờ giờ phút này đây.
Chương 168: Sợ
Edit & Beta: Ha Ni Kên
Giang Thi Nhiễm có chỗ chống lưng lớn mạnh, tính tình lại xảo trá quái gở, trước đây cũng không phải chưa có thành viên mới nào bị nàng ép đến phát khóc.
Khi chuẩn bị ống rút thăm, Đỗ Phi Tuyết chỉ định bày trò trêu mọi người lúc phạt rượu mà thôi, ai ngờ lại đúng lúc Lê Tam là thành viên mới gia nhập Phức Sơn xã. Có thể thấy trời cao có mắt cũng không nhìn nổi Lê Tam phách lối ngang ngược, cho nàng cơ hội để chỉnh đốn Lê Tam một phen.
Chỉ là không biết Giang cô nương sẽ ra đề như thế nào.
Đỗ Phi Tuyết mong đợi vô cùng.
"Đỗ cô nương, quý phủ có võ trường chứ?" Giang Thi Nhiễm hỏi.
Đỗ Phi Tuyết ngẩn người, sau đó gật đầu: "Có."
Phủ Cố Xương Bá là do quân công mà được tước rồi truyền đến tận bây giờ. Tuy từ lâu đã không còn con cháu ra trận nữa nhưng võ trường vẫn được giữ lại. Thuật cưỡi ngựa của nàng tuyệt vời như vậy không thể không nhắc đến công của cái võ trường này.
"Có thì tốt." Giang Thi Nhiễm nhìn Kiều Chiêu, cười nói: "Khi nãy vừa được thấy Lê Tam cô nương bộc lộ tài năng đối câu đối, lại còn từng nghe Lê Tam cô nương viết chữ cũng tuyệt đỉnh. Ta không biết những thứ này nên cũng không thể chỉ bảo Lê Tam cô nương rồi. Cho nên là, hôm nay đề thi ta muốn kiểm tra Lê Tam cô nương chính là –"
Nàng dừng một chút, chậm rãi nhả ra hai chữ: "Lòng can đảm."
Lòng can đảm?
Đề thi này cũng thật mới lạ. Giang cô nương định chỉ bảo Lê Tam cô nương về lòng can đảm như thế nào đây?
Đám cô nương trố mắt nhìn nhau, tò mò vô cùng.
"Mời Đỗ cô nương dẫn đường, đến võ trường rồi thì chúng ta nói tiếp."
Đỗ Phi Tuyết do dự một chút.
Hoa viên này đã được dọn dẹp sắp xếp chỉnh đốn lại một lượt để đón tiếp các cô nương, chỉ có một số ít nha hoàn bưng trà rót nước mà thôi. Hôm nay kể cả những nha hoàn bà tử chăm sóc vườn tược cũng không được bén mảng đến ngại vướng víu các cô nương, chứ đừng nói những kẻ bừa bộn khác. Mấy người ca ca cũng biết hôm nay có hoạt động của Phức Sơn xã, tự nhiên cũng sẽ tránh gây ra hiềm nghi, nhưng nàng lại chưa an bài sắp xếp gì bên phía võ trường.
"Sao rồi Đỗ cô nương?" Giang Thi Nhiễm thấy Đỗ Phi Tuyết im lìm thì nhíu mày không vui.
"À, mời mọi người đi theo ta." Đỗ Phi Tuyết lòng hơi lợn cọn, dẫn chúng cô nương đến võ trường.
Lúc này theo lý thuyết, đám người ca ca sẽ không đến võ trường.
Thật ra kể cả có gặp thì cũng chẳng sao. Hiện giờ quy củ đối với các cô nương cũng không nghiêm khắc như xưa, nếu vô tình gặp phải nam tử xa lạ thì tránh đi là được. Chỉ là nàng không muốn cho nhiều người như vậy thấy được Chu biểu ca...
Nhưng vừa nãy đã mất mặt như vậy, bây giờ còn từ chối nữa thì sau này thế nào cũng lúng túng khi qua lại cùng bọn họ.
Võ trường không quá xa hoa viên. Đỗ Phi Tuyết vừa đi đầu óc đều quanh quẩn về chuyện này, xa xa thấy võ trường không một bóng người, thở phào nhẹ nhõm.
Ổn rồi, nàng đã bảo là giờ đám người đại ca sẽ không kéo đến đây đâu mà.
Bên cạnh võ trường là một hàng những giá khung, treo đủ loại binh khí.
Giang Thi Nhiễm nhìn quanh một vòng, đứng yên ở trong sân, cười giòn tan: "Ta đây học không vào mấy món văn chương ca hát kia, nếu mà muốn dạy về lòng can đảm, thì phải làm thật."
Nàng nói xong, nhìn Kiều Chiêu: "Lê Tam cô nương, ngươi có dám không?"
Kiều Chiêu chẳng mảy may thay đổi: "Nguyện ý nghe rõ."
"Lê Tam cô nương thế mà lại thẳng thắn hào sảng!" Giang Thi Nhiễm lấy một cây cung đặt trên giá treo binh khí, kéo thử mấy cái rồi chỉ tay nói: "Lê Tam cô nương có dám đặt quả đào tiên ở đỉnh đầu và hai đầu vai cho ta nhắm bắn không?"
Lời này vừa nói, đám cô nương đồng loạt hít hơi lạnh, có người không nhịn được bật thốt thành tiếng.
Giang Thi Nhiễm lay chuyển tròng mắt, cười nói: "Yên tâm đi, chúng ta có thể dùng mũi tên đã bọc đầu lại."
Chúng cô nương nghe mà sợ hãi không thôi.
Mũi tên có bọc đầu lại cũng không được đâu, bắn nhanh như vậy, nhỡ trúng vào mắt thì –
Vừa nghĩ vậy, da đầu râm ran, mồ hôi túa ra tới tấp.
"Lê Tam cô nương, có dám thử không?" Giang Thi Nhiễm cười tủm tỉm, tưởng như chắc chắn rằng Kiều Chiêu sẽ phải lúng túng ra mặt.
Trước khó dễ mà tôn nữ Lan Tích Nồng của Thủ phụ Lan Sơn bảy ra trước mặt, Kiều Chiêu vẫn không hề sợ hãi, nhưng sắc mặt nàng hơi thay đổi.
Bảo nàng nhát gan à? Không hề.
Cho dù Giang Thi Nhiễm có tùy tiện đổi sang một hoạt động khác thì nàng cũng sẽ không do dự lùi bước, nhưng làm bia nhắm tên thì lại không giống.
Cơn đau một tiễn xuyên tim, trên đời nàng có ai được như nàng, trải qua rồi mà còn được tỉnh dậy lần nữa?
Từ trước nàng đã không giỏi cưỡi ngựa, công phu quyền cước cũng không luyện được.
Duy chỉ có bắn tên là có thể tạm cho mọi người xem được, nhưng từ khi sống lại đến bây giờ, cứ lại gần cung tên là cả người nàng lạnh ngắt, chẳng muốn đến gần dù chỉ là một bước.
Kiều Chiêu nhìn tiểu cô nương yêu kiều đang cười trước mặt, than thở.
Vị Giang cô nương này, vô tình mà lại bắt trúng điểm yếu của nàng.
Nhưng mà –
Kiều Chiêu liếc Khấu Tử Mặc.
Nàng từng nói rằng, không có cơ hội thì cũng phải tạo ra cơ hội để được gặp huynh trưởng thông qua Khấu Tử Mặc. Làm gì còn có cơ hội nào tốt hơn cơ hội bây giờ?
Giang Thi Nhiễm đặt ra cho nàng vấn đề khó ngang trời, nhưng lại đồng thời tặng cho nàng cơ hội tốt nhất. So với việc gặp được huynh trưởng, những cái khác không đáng kể, kể cả nỗi sợ khi đối diện với cái chết.
"Nếu Lê Tam cô nương không muốn thử, thì cũng không sao. Dù sao đề thi ta ra trước giờ cũng không phải ai cũng qua được, mà vẫn được làm xã viên Phức Sơn xã như thường."
Mấy cô nương không may từng rút phải lá thăm có chữ "Giang" âm thầm biến sắc, lòng vẫn còn sợ hãi, ánh mắt nhìn Kiều Chiêu thêm vài phần đồng cảm.
"Được." Kiều Chiêu bình tĩnh nói.
Chúng cô nương có nằm mơ cũng không nghĩ Kiều Chiêu dám đáp ứng như vậy, không ít người thốt ra tiếng.
"Lê Tam muội muội, phó xã trưởng ra đề kiểm tra xã viên chỉ là để tăng thêm chút vui vẻ cho buổi gặp gỡ thôi, cũng không bắt buộc. Nếu muội không thích thì đừng bắt ép bản thân!" Tô Lạc Y nắm lấy tay Kiều Chiêu, trầm giọng.
"Đúng vậy." Chu Nhan đứng dậy theo.
Thấy hai vị phó xã trưởng lên tiếng, không ít cô nương ồ ạt hùa theo.
Lan Tích Nồng nhếch môi nghĩ thầm: chỉ một lượt đối câu đối mà vị Lê Tam cô nương này đã thành công bước vào vòng quý nữ, đúng là một cơ hội tốt nhỉ.
Hứa Kinh Hồng vẫn thờ ơ nhìn, lòng thấy nghi ngờ: Nhìn những việc mà Lê Tam cô nương làm khi nãy, trông không giống người thích cậy mạnh phô trương thanh thế, nàng ta làm vậy để làm gì chứ? Hay chỉ là không dám đắc tội với Giang Thi Nhiễm?
"Tam muội, muội đừng cậy mạnh, nếu muội có chuyện gì làm sao ta còn mặt mũi nào nói lại với mẫu thân và mọi người?" Lê Kiểu nãy giờ cố gắng tàng hình lên tiếng theo.
"Đại tỷ không cần lo, ta tin vào tài bắn cung của Giang cô nương." Kiều Chiêu nói xong, cảm ơn sự quan tâm của chúng cô nương, nhấc chân đi vào trong sân rồi đứng yên, lạnh nhạt nói: "Giang cô nương, nếu cô nương đã chuẩn bị xong thì chúng ta có thể bắt đầu luôn."
"Đỗ cô nương, có mũi tên bọc đầu chứ?" Giang Thi Nhiễm hỏi.
"Có." Đỗ Phi Tuyết cố nén kích động bùng phát trong lòng, lấy ra mũi tên bọc đầu cho Giang Thi Nhiễm, lại sai người đưa đào cho Kiều Chiêu.
Kiều Chiêu cầm lên trái đào trong veo như nước, đặt xong một quả lên đầu và hai quả hai bên đầu vai thì Giang Thi Nhiễm hỏi: "Lê Tam cô nương, ngươi đã chuẩn bị xong chưa?"
"Được rồi." Kiều Chiêu hít một hơi thật sâu, thân thể căng thẳng nhưng gương mặt vẫn hết sức bình tĩnh.
Nàng trơ mắt nhìn Giang Thi Nhiễm giương cung kéo mũi tên, nhắm thẳng vào nàng.
Trong nháy mắt ấy, Kiều Chiêu tựa như trở lại đứng trên tường thành lạnh như băng một lần nữa, mặc cho người khác ức hiếp.
Hóa ra có một loại sợ, thân bất do kỷ, không làm gì được.
Chương 169: Bắn đào
Edit & Beta: Ha Ni Kên
Con người ta khi khẩn trương thì con mắt sẽ mở to ra, đồng tử co hẹp lại, tim đập nhanh hơn, mồ hôi lạnh túa ra ngoài không dứt. Cho đến tận lúc này Kiều cô nương mới phát hiện ra rằng, hóa ra nàng cũng không khác gì mọi người, duy chỉ có thể gắng sức khắc chế những phản ứng này, không để người khác phát hiện.
Mũi tên kia nhắm ngay vào nàng, tựa như có bàn tay vô hình giữ chặt cổ họng của nàng, khiến nàng hận không được chạy mất hút ngay lập tức.
Nhưng cuối cùng, Kiều Chiêu vẫn giữ thẳng sống lưng, dằn hết tất thảy ưu tư xuống tận đáy lòng.
Hôm nay mặc dù đã có một khởi đầu tốt với Tử Mặc biểu muội, nhưng nếu cứ từng bước từng bước như vậy thì phải đợi đến bao giờ không biết được. Nhưng nàng không thể đợi nữa rồi. Có cơ hội xuất hiện trước mắt, nàng phải dốc hết sức mình nắm chặt, để có thể gặp lại ca ca nhanh nhất có thể.
Không có cách nào nhận nhau, thì chỉ cần được nghe giọng của ca ca, cũng đủ lắm rồi.
Mũi tên kia bay tới, Kiều Chiêu đột ngột nhắm mắt lại, đầu óc trống rỗng.
Trên đỉnh đầu hơi lay động, rồi dừng lại theo tiếng kinh hô của các tiểu cô nương, xung quang yên ắng.
Kiều Chiêu run run đôi mi rồi mở mắt.
Trái đào lăn lốc trên đất, mũi tên lặng lẽ nằm cạnh. Rất nhiều cô nương che kín mắt lại, một số can đảm hơn thì yên lặng nhìn.
Trong nháy mắt, cảm giác tai qua nạn khỏi nảy lên trong lòng nàng.
Kiều Chiêu thầm nghĩ: thân thể phản ứng theo bản năng, quả nhiên không thể khắc phục dựa vào lý trí được.
Cái đồ Thiệu Minh Uyên khốn nạn!
Nàng thầm mắng Thiệu Minh Uyên một câu, nhưng cũng không biết là mắng chàng về cái gì, cứ như thể chỉ cần mắng như thế là sẽ thoải mái hơn vậy.
"Lê Tam cô nương, ta bắn mũi tên thứ hai đây." Giang Thi Nhiễm lanh lảnh cười nói: "Bắn trái đào trên vai trái của ngươi trước. Ngươi đừng có mà lộn xộn, không lại làm rơi trái đào."
Kiều Chiêu tỉnh táo trở lại, bờ môi tái nhợt, cong lên độ cong cực nhỏ: "Được."
Nàng không dám nói nhiều, sợ lộ ra vẻ khiếp đảm trước mặt mọi người. Nhưng rốt cuộc những người đặt biệt có lòng chú ý đến nàng vẫn nhìn ra.
Âu Dương Vi Vũ khẽ nói với Khấu Tử Mặc: "Tử Mặc tỷ, tỷ có thấy không, hình như Lê Tam cô nương thực ra cũng rất sợ."
Khấu Tử Mặc dời mắt, hạ giọng: "Có. Cũng không phải chỉ là khua môi múa mép, nhưng làm gì có ai đứng ở vị trí của Lê Tam cô nương mà không sợ cơ chứ? Nhỡ mà Giang cô nương lỡ tay, cho dù mũi tên đã được bọc đầu mà bắn trúng thì vẫn bị thương, nếu mà còn trúng vào mặt thì còn hỏng nữa."
Khấu Tử Mặc nói đến đây, nhìn thiếu nữ mặt đã tái nhợt nhưng vẫn giữ dáng vẻ nghiêm nghị đứng trong sân, bỗng nhiên thấy lo lắng cho nàng.
Âu Dương Vi Vũ cắn môi, lẩm bẩm: "Nhưng ta không tài nào hiểu nổi, thật ra Lê Tam cô nương vẫn có thể từ chối Giang cô nương, cũng chẳng sao. Chơi đối câu đối khi này đã đủ để mọi người nhìn muội ấy với con mắt khác rồi, không ai đòi hỏi muội ấy phải hoản hảo trăm bề cả."
Mới khi nãy đứng dưới tàng cây hải đường, Lê Tam cô nương khuyên nàng bình tĩnh thông minh sáng suốt vô cùng, tại sao giờ lại có chút hành động dựa vào cảm tính như thế chứ?
Âu Dương Vi Vũ mơ hồ cảm thấy hành động của Kiều Chiêu có chút kỳ lạ, nhưng cũng chẳng nghĩ nổi nguyên do. Còn đối với Khấu Tử Mặc mà nói, Kiều Chiêu chỉ là một tiểu cô nương xa lạ hôm nay mới gặp qua nói chuyện, tất nhiên chẳng nghĩ nhiều, nói nhỏ: "Chắc là còn trẻ tuổi không muốn thua kém ai, dù sao Lê Tam cô nương vẫn còn nhỏ."
Trước chúng nữ tử người nín thở chăm chú nhìn, kẻ lặng lẽ bàn luận với nhau, Giang Thi Nhiễm buông dây cung, mũi tên thứ hai lao đi vun vút.
Lần này Kiều Chiêu không nhắm mắt lại, chỉ trơ mắt nhìn mũi tên đã bọc đầu chạy thẳng về phía mình. Mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng áo trong nháy mắt, ngày hè tháng sáu mà cứ như đang trong cái lạnh giá giữa tháng chạp. Mũi tên cắm sâu vào quả đào, mới làm tiêu tán nỗi sợ đến không thở nổi của nàng.
"Tài bắn cung của Giang cô nương thật tuyệt!" Bắn trúng liên tiếp hai lần, chúng cô nương bớt đi căng thẳng, khôi phục tâm tình xem náo nhiệt.
Nghe được lời khen của đám cô nương, Giang Thi Nhiễm khẽ cười toát ra vẻ đắc ý rồi vụt mất.
Nàng dám đề ra trò như thế này, tất nhiên là rất tự tin vào tài nghệ bắn cung của mình, chỉ xem xem người bị kiểm tra có đủ gan hay không thôi.
Bây giờ nhìn lại, vị Tam cô nương Lê phủ này lá gan cũng không phải lớn lắm nhưng mà cũng tạm cho qua được.
Giang Thi Nhiễm liếc Lê Kiểu, nghĩ thầm: Chỉ là thế mà dám ức hiếp bắt nạt trưởng tỷ không mẹ, cho dù cũng không tính hẳn nhưng cũng coi như hôm nay dạy cho ả một bài học.
Nàng không nghĩ nữa, buông lòng dây cung.
Mũi tên vừa phóng ra, ngay lập tức có những tiếng kêu sợ hãi lần lượt thốt lên. Tô Lạc Y trực tiếp chạy ra từ trong đám người, miệng hớt hải: "Lê Tam cô nương, muội không làm sao chứ!"
Chuyện gì xảy ra vậy?
Giang Thi Nhiễm ngẩn người, nhất thời không kịp phản ứng lại.
Cho đến khi có người thốt lên "Lê Tam cô nương chảy máu rồi", nàng mới chậm chạp nghĩ: chẳng lẽ nàng lỡ tay bắn lệch rồi?
Không thể thế được!
Giang Thi Nhiễm tay cầm cung tên, sải chân phăm phăm đi đến, trực tiếp đẩy đám cô nương cản đường sang hai bên, thấy người bị chúng cô nương vây quanh thì vẻ mặt không thể tin nổi.
"Bắn trúng ngươi rồi ư?"
Vừa mới thấy Giang Thi Nhiễm đến, chúng cô nương tránh sang hai bên theo bản năng, vội nhìn cung tên trong tay nàng rồi thôi.
Kiều Chiêu đứng giữa đám người, tay che gò má phải, máu tươi lách ra từ kẽ ngón tay, nhanh chóng tụ thành từng dòng chảy qua mu bàn tay, nhuộm đỏ áo quần trắng thuần.
Ngón tay của nàng trắng trẻo, quần áo màu sắc đạm bạc nhạt nhẽo, khiến máu kia càng chói mắt người nhìn. Lại còn lại bị thương đến điểm quan trọng nhất trên người một cô nương là mặt mũi, khiến con người ta chỉ cần nhìn qua là nhũn hết cả chân.
"Ngươi đã làm gì? Có phải là cọ quậy lung tung đúng không?" Giang Thi Nhiễm cắn môi thở dốc, mặt nóng lên từng đợt.
"Giang cô nương –" Giọng nói lạnh lùng truyền đến, Hứa Kinh Hồng mặt không đổi sắc nói: "Lúc này không phải là nên nhìn xem thương thế của Lê Tam cô nương là như thế nào ư?"
Lan Tích Nồng cũng nhíu mày, hỏi Đỗ Phi Tuyết: "Đỗ cô nương, trong phủ có đại phu chứ? Sao còn chưa mời đến đây."
Chúng cô nương hấp tấp hùa theo, Đỗ Phi Tuyết mặt trắng bệch căng thẳng phân phó nha hoàn đi tìm đại phu, chợt nghe thấy giọng nói của một thiếu niên: "Phi Tuyết, chuyện gì xảy ra vậy?"
Đỗ Phi Tuyết quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ca ca sinh đôi là Đỗ Phi Dương đang cau mày đứng cách đó không xa, bên cạnh là vài cậu thiếu niên khác tuổi tác xấp xỉ, chỉ có hai nam tử cao hơn những thiếu niên này nửa cái đầu, chính là Chu Ngạn và Dương Hậu Thừa.
Vừa thấy anh sinh đôi, Đỗ Phi Tuyết đang kinh hoàng thất thố cuối cùng cũng thấy được người đáng tin cậy, xách váy chạy ra, mặt cứng lại nói: "Có người bị thương, ta cho người đi tìm đại phu rồi."
Dương Hậu Thừa nhanh mắt, quét qua mấy cái mũi tên rơi trên mặt đất, nói khẽ với Chu Ngạn: "Không phải là bắn trúng ai rồi chứ?"
Đỗ Phi Dương nghe vậy thì biến sắc.
Hắn biết hôm nay muội muội làm chủ trì tổ chức buổi gặp gỡ giữa các cô nương ở Phức Sơn xã, mà đã là cô nương ở Phức Sơn xã thì xuất thân không bình thường. Nếu thực sự có người bị bắn trúng tên, người chủ nhà là muội muội cũng phải gánh trách nhiệm.
"Rốt cục là chuyện gì đã xảy ra? Ai bị thương? Sao lại bị thương?" Đỗ Phi Dương vội vàng hỏi.
Đỗ Phi Tuyết đã luống cuống rồi, nghe vậy thì hoảng hốt nói ra hết sạch: "Chính là Lê Tam kia kìa. Hôm nay nó mới gia nhập Phức Sơn xã, theo luật thì bốc thăm trúng Giang cô nương làm người ra đề kiểm tra cho người mới. Giang cô nương muốn kiểm tra lòng can đảm của nó, nên bảo Lê Tam để đào lên đầu, Giang cô nương bắn đào, kết quả --"
Nàng mới nói được một nửa, Chu Ngạn và Dương Hậu Thừa đã biến sắc, sải chân về phía chúng cô nương.
Chương 170: Một mũi tên trúng hai đích
Edit & Beta: Ha Ni Kên
"Lê cô nương sao rồi?" Dương Hậu Thừa sải bước mạnh mẽ đi đến, nhưng thấy một đám cô nương thì không tài nào bước thêm, đành đứng bên cạnh lên tiếng hỏi.
Chàng mắt to mày rậm, có khí khái anh hùng khác hẳn với đám thư sinh văn tú, nhưng quý nữ kinh thành lại xem trọng những người phong lưu tuấn tú như Trì Xán, những người đẹp như tranh vẽ như vậy, bây giờ đột ngột thấy một nam tử trẻ tuổi cao to rắn rỏi như chàng thì nhất thời giật mình, vội vàng tản sang hai bên, để lộ ra Kiều Chiêu.
"Lê cô nương –" Dương Hậu Thừa nhìn thấy bàn tay Kiều Chiêu che đi gò má chảy đầy máu tươi, biến sắc muốn lại gần thì bị Chu Ngạn kéo lại.
"Lê cô nương, cô nương đừng sợ, đại phu sẽ đến nhanh chóng." Chu Ngạn kéo Dương Hậu Thừa đến một chỗ gần đấy rồi đứng yên, an ủi Kiều Chiêu xong thì nói với Đỗ Phi Dương: "Biểu đệ, đệ để gã sai vặt của ta mau mau trở về phủ Thái Ninh Hầu, nhà ta có Vân Sương cao thượng phẩm, chưa biết chừng lại có tác dụng."
"Vâng." Đỗ Phi Dương phức tạp nhìn bộ dạng làm người khác giật mình của thiếu nữ một cái, rồi vội sai người đi báo cho gã sai vặt của Chu Ngạn.
"Lê Tam muội muội, muội có đau lắm không?" Tô Lạc Y mặt mũi trắng bệch, trán trơn bóng đã thấm ướt mồ hôi.
"Tam muội, muội bị thương thế nào rồi?" Lê Kiểu sụt sùi khóc.
Âu Dương Vi Vũ đi đến, đưa tấm khăn tay trắng như tuyết: "Lê Tam cô nương, muội dùng cái này để chặn lại đi."
Kiều Chiêu buông tay nhận lấy khăn tay của Âu Dương Vi Vũ, gắng sức nói: "Cảm ơn –"
Nàng đã âm thầm làm công tác tư tưởng, không biết là đau đớn đến mức nào, vừa nãy thì chết lặng chẳng cảm nhận gì, giờ mới từ từ thấy đau.
Trong giây lát Kiều Chiêu buông tay ra, vết thương nơi má phải lộ ra trước mặt mọi người, tiếng kinh hô thau nhay vang lên, cô nương nào nhìn qua vết thương trên mặt nàng đều tái nhợt đi vì sợ.
"Trời ơi, thành một vết thương lớn thế này, lại còn ở trên mặt, Lê Tam cô nương chẳng nhẽ lại bị hủy dung rồi?"
"Nhìn vết thương nghiêm trọng thế kia, cho dù có dùng Vân Sương cao thượng phẩm cũng khó mà lành được, sau này phiền cho Lê Tam cô nương rồi."
"Ôi chao, thật đáng thương –"
Tiếng nghị luận mồm năm miệng mười xì xào khắp nơi, giống như vô số ruồi muỗi vo ve quanh quẩn bên tai Giang Thi Nhiễm. Giang Thi Nhiễm nhắm chặt mắt, lớn tiếng: "Tất cả im đi!"
Mọi người nhất thời yên lặng, đồng loạt nhìn sang Giang Thi Nhiễm.
Giang Thi Nhiễm càng tức giận, giương cung chỉ thẳng Kiều Chiêu: "Nhất định là nàng ta cựa quậy linh tinh, nếu không ta đã không bắn lệch rồi!"
Chúng cô nương không nói câu nào, nhưng trong lòng cười khẩy: không hổ là nữ nhi của Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ, ngông cuồng đến mức đấy thì chẳng ai so bằng rồi. E là kể cả công chúa đứng ở đây, đối với một cô nương bị thương trên mặt cũng không phách lối đến như vậy. Đã không áy náy qua loa lấy lệ đến một cái lại còn đẩy hết trách nhiệm lên đầu người bị hại.
Chúng cô nương ở đây không phải ai cũng có cảm tình với Kiều Chiêu, nhưng dung mạo quan trọng với các cô nương đến mức nào cơ chứ? Tận mắt nhìn gương mặt bị hủy thành như vậy, khó ai không cảm thấy đồng tình, đồng thời sinh ra cảm giác căm giận trước kẻ thù trước sự hung hăng dọa người của Giang Thi Nhiễm.
Các nàng ở đây, nếu không phải con nhà văn thần võ tướng thì cũng là gia đình huân quý. Chẳng qua thân phận phụ thân của Giang Thi Nhiễm có chút đặc biệt, đặc biệt nên người ta mới kính trọng nhường nhịn vài phần, nhưng mà cũng không đến mức cái gì cũng có thể cho qua được.
Kiều Chiêu tựa như thành người ngoài cuộc, vô cảm nhìn chúng cô nương ngầm im lặng chỉ trích Giang Thi Nhiễm.
Nàng hơi buồn cười, nhưng cũng không dám làm động đến vết thương, chỉ có thể nghĩ thầm: một mũi tên trúng hai đích kiểu này, nàng rất thích.
Cứ cho như thân phận của nàng không cao quý bằng những người ở đây, nhưng cũng là con cái nhà quan. Vì muốn làm nàng khó chịu mà Giang Thi Nhiễm lại để nàng làm bia nhắm bắn, đã bao giờ nghĩ đến tôn nghiêm và cảm nhận của nàng chưa? Nếu nàng là một tiểu cô nương chân chính mười ba tuổi, sợ là đã mất mặt từ lâu rồi.
Dù tài bắn cung của Giang Thi Nhiễm có khá hơn nữa, có tự thấy là không có nửa điểm sơ hở đến mức nào, thì vẫn đều không có chút tôn trọng nào với người bị kiểm tra. Mà nói cho cùng, Giang Thi Nhiễm ra đề thi như thế này, làm khó dễ người khác là phụ, quan trọng là để thể hiện tài nghệ bắn cung siêu phàm của Giang Đại cô nương, muốn nhận được tiếng hò reo của tất cả mọi người ở đây.
Kiều cô nương học được rất nhiều từ tổ phụ, nhưng chưa bao giờ học cách viết câu "cúi đầu nhẫn nhục" , có người muốn dẫm đạp lên tôn nghiêm thể diện của nàng mà lại để người ta được như ý thì mới là lạ.
"Các ngươi có ý gì?" Giang Thi Nhiễm không ngu ngốc, chúng cô nương im lặng không nói câu nào lặng lẽ chỉ trích nàng mới khiến nàng cảm thấy khó chịu, nhưng không thể nào chất vấn được ai.
Cuối cùng vẫn hướng mũi nhọn về phía Kiều Chiêu: "Ngươi nói đi, có phải chính ngươi cựa quậy lung tung nên ta mới bắn lệch có phải không?"
"Đủ rồi!" Dương Hậu Thừa rốt cuộc trận lôi đình, bước đến đứng giữa Kiều Chiêu và Giang Thi Nhiễm, sa sầm nói với Giang Thi Nhiễm: "Ngươi làm người khác bị thương mà còn lý sự gì nữa? Ai chống lưng cho ngươi để ngươi có sức lấy người sống sờ sờ làm bia nhắm tên hả? Là cha của ngươi à?"
Từ nhỏ Dương Hậu Thừa đã thích múa giáo cầm thương, đã ít tham gia mấy buổi tụ họp của đám công tử ẻo lả, lại còn quen với ít cô nương hơn. Nhưng chàng lại biết Giang Thi Nhiễm từ nhỏ, dù nguyên nhân cũng chỉ là cô tổ mẫu của chàng là Thái hậu, hồi nhỏ thường xuyên được cho mời vào cung chơi, tự nhiên biết mặt một người cũng hay vào cung là Giang Thi Nhiễm mà thôi.
"Ngươi – ngươi rảnh quá hay sao mà quản chuyện chẳng liên quan đến ngươi?" Đã rất lâu không ai dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với nàng, Giang Thi Nhiễm thẹn quá hóa giận.
"Gặp chuyện bất bình thì có người bức xúc, thấy chuyện bất bình thì có người quản. Ta có xen vào việc của người khác vần còn hơn ối lần ngươi gây rắc rối cho người khác!" Nhìn gương mặt đầy máu của Kiều Chiêu, Dương Hậu Thừa tức giận không thôi, không lưu lại chút thể diện nào cho Giang Thi Nhiễm.
Ánh mắt Chu Nhan lóe lên, như thể là lần đầu tiên biết đến Dương Hậu Thừa vậy, nhìn chàng kỹ hơn một chút.
Trước đây của người bạn thân này của ca ca cho nàng ấn tượng là một người tùy tiện vô tâm. Hôm nay xem ra người này cũng không tệ, ít nhất còn mạnh mẽ hơn ca ca của nàng nhiều!
Chu Nhan liếc nhìn huynh trưởng một cái.
Cứ nghĩ nàng ngốc à, đừng tưởng ca ca cứ tỏ vẻ dửng dưng không có việc gì xảy ra, chỉ là để dối gạt che mắt người ngoài thôi, thực ra không biết là lo lắng kém ai đâu. Nhìn bàn tay nắm chặt nổi hết cả gân xanh lên kia kìa.
Nàng đã bảo là Ngũ ca và Lê Tam cô nương chắc chắn biết nhau mà.
Nhưng ý nghĩ này chỉ vụt xuất hiện trong đầu Chu Nhan rồi biến mất, lại thấy Chu Ngạn ra hiệu nhìn nàng.
Huynh muội hai người thần giao cách cảm, Chu Nhan nhanh chóng hiểu ngay ý của Chu Ngạn, tiến lên đỡ Kiều Chiêu: "Lê Tam cô nương, ta đỡ muội đến phòng chờ đã vậy."
Nàng cách rất gần, thấy rõ ràng hơn, không nhịn được cắn môi.
Như thế này thì đau đến thế nào cơ chứ? Thế mà Lê Tam cô nương chẳng hé nửa lời!
"Không cần đâu." Kiều Chiêu mở miệng, nhìn về chủ nhà Đỗ Phi Tuyết: "Đỗ cô nương, ta muốn cáo từ."
Đỗ Phi Tuyết biến sắc: "Như vậy sao được, ngươi mà về như thế, chẳng phải để người khác chê cười Bá phủ của chúng ta hay sao?"
"Phải đấy, Tam muội, vết thương trên mặt muội chảy nhiều máu đến như vậy, cứ nên chờ đại phu đến xử lý vết thương đã rồi hẵng về." Lê Kiểu khuyên theo.
Kiều Chiêu đè nhẹ khăn tay lên vết thương, kiên quyết: "Không được, ta phải về nhà xử lý vết thương đã."
"Như vậy không được, ngươi như thế này là cố tình làm khó chúng ta. Ngươi bị thương ở nhà chúng ta, cứ về như vậy thì người khác sẽ nghĩ Bá phủ của chúng ta như thế nào cơ chư?" Đỗ Phi Tuyết hơi dừng lại, cảm thấy nói vậy có vẻ hơi vô tình, bổ sung: "Huống hồ, ngươi cứ xử lý vết thương một chút đã khỏi bị nhiễm trùng, sau này lại khôi phục tốt hơn."
"Tất cả mọi người ở đây đều có thể làm chứng, là ta muốn đi về, sẽ không trách Đỗ cô nương." Gò má càng ngày càng đau, lòng bàn tay Kiều Chiêu toát đầy mồ hôi lạnh, nói xong lời này thì hơi cúi người, rồi chuẩn bị rời đi.
—————
Bạn nào đang đọc ở trang khác không phải wattpad thì hãy vào wattpad đọc để ủng hộ tớ nha, toàn bộ trang khác đều không có sự đồng ý của tớ đâu, ít nhất phải tôn trọng công của tớ chứ?