Chương 141: Lo lắng
Edit & Beta: Ha Ni Kên

Thần Quang vội vàng giải thích: "Thuộc hạ vừa vào thành thì gặp phải vị lão bá này đang thất thểu dắt con ngựa già vừa đi vừa khóc dưới mưa. Thuộc hạ chạy qua hỏi thì lão ta nói là xe ngựa bị lật nên lão phải đuổi theo xe ngựa. Kết quả đuổi được ngựa thì lại không tìm thấy xe ngựa nữa. Thuộc hạ nghĩ một chút, thế không phải là đang nói đến Lê cô nương sao, hỏi thêm thì quả không sai nên dắt theo về đây."

Lão phu xe mặt đầy xấu hổ, lau nước mắt hỏi Băng Lục: "Tam cô nương sao rồi?"

Băng Lục trừng lão phu xe một cái, sẵng giọng: "Lão Tiền, lão còn không biết xấu hổ mà hỏi à? Sao lại có thể bỏ lại cô nương mà đuổi theo ngựa chứ? Nếu không gặp được Thiệu Tướng quân thì cô nương thảm rồi."

Chậc, bây giờ hình như cũng khá thảm, nhưng nếu không có Thiệu Tướng quân đan nón lá cho cô nương, tìm chỗ trú mưa cho cô nương, lại còn nấu cháo cho cô nương, chắc chắn là còn thảm hơn.

Lão Tiền khóc lóc thảm thiết hơn: "Ta, ta nhất thời quên mất, đuổi được ngựa rồi quay lại tìm mãi mà không thấy xe ngựa nhà chúng ta đâu."

"Lão đúng là hồ đồ!" Băng Lục tức đến giậm chân liên tục.

Thần Quang cúi đầu nghĩ thầm: lão già này còn làm chuyện tồi tệ hơn mình, có lẽ sau này về cũng không được làm phu xe nữa đâu. Ôi không biết sau này về rồi Tướng quân sẽ xử lý mình như thế nào đây?

"Tiểu tỷ tỷ, ta cũng không biết dạo này thế nào nữa, cứ quên nọ quên kia thôi. Có lúc ăn cơm xong rồi lại ăn tiếp, bị bà già nhà ta ca cẩm mắng mỏ mới biết là đã ăn rồi." Lão phu xe cũng biết hôm này phạm phải lỗi không nhỏ, kể lể đáng thương.

Băng Lục phỉ nhổ: "Ăn rồi lại ăn thêm một bữa hả? Đúng là lão quên cái gì thì cũng không để mình chịu thiệt."

Tiểu nha hoàn trầm mặt theo Thiệu Minh Uyên đưa Kiều Chiêu vào trong xe ngựa.

Buồng xe sạch sẽ thoải mái, nhất thời khiến cho người ta cảm giác như được hồi sinh.

"Đã chuẩn bị sẵn y phục cho hai người rồi, còn có nước nóng và mấy thứ khác. Trước hết sửa soạn cho Lê cô nương một chút đi vậy, có chuyện gì thì gọi ta." Thiệu Minh Uyên giao phó xong thì lui ra ngoài.

Thần Quang cầm roi ngựa, xin phép: "Tướng quân, chúng ta đi nhé?"

"Đưa roi cho ta, ngươi đi xuống đi."

"Dạ?" Thần Quang mơ mơ hồ hồ đi xuống.

Không phải bảo hắn làm phu xe à?

"Đưa vị lão bá này lầu Xuân Phong chờ đi." Bỏ lại những lời này, Thiệu Minh Uyên vung roi ngựa, xe ngựa từ từ di chuyển.

Để lại Thần Quang há mồm trợn mắt: Tướng quân tự mình làm phu xe cho Lê cô nương!

Sau khi mưa tạnh, quan đạo dễ đi hơn nhiều, Thiệu Minh Uyên phóng xe ngựa rất nhanh, mà xe cũng không lắc lư. Trời chưa tối đã chạy đến trước cửa lầu Xuân Phong.

Xe ngựa đi thẳng vào cửa sau của lầu Xuân Phong, đến tận trong sân mới dừng lại.

Thiệu Minh Uyên bế Kiều Chiêu vào nhà, phân phó thân vệ ở đây: "Nhanh mời thần y đến."

Thân vệ nhận lệnh đi ngay, có người khác bẩm báo: "Tướng quân, mấy người Trì công tử đang ngồi ở ngoài uống rượu, bảo là nếu người về thì mời người qua ạ."

Thiệu Minh Uyên không yên lòng với tình hình hiện tại của Kiều Chiêu, bèn nói: "Nói với bọn họ rằng ta đã về rồi nhưng giờ đang có mấy việc, làm xong sẽ qua."

"Vâng."

Bởi bị trận mưa to, ngựa xe trước lầu Xuân Phong không náo nhiệt như thường mà thưa thớt yên lặng.

Trong một nhã gian ở lầu hai gần cửa sổ, Chu Ngạn và Dương Hậu Thừa ngồi đối diện nhau, tùy ý nghịch ly rượu trong tay, Trì Xán tựa người bên ngoài lan can, nhìn mặt đường được mưa to cọ rửa sáng bóng đến xuất thần.

Dương Hậu Thừa nhìn bóng lưng Trì Xán, uống một hớp rượu, lẩm bẩm: "Thập Hi hôm nay sao vậy, cứ như người trên mây mất hồn mất vía."

Chu Ngạn cười cười: "Ai mà biết được?"

Chàng nghĩ một chút, tự dưng lại thở dài: "Hình như hôm nay là ngày Lê cô nương đến am Sơ Ảnh."

Dương Hậu Thừa bấm ngón tay tính tính một chút, gật đầu: "Đúng rồi, đúng là hôm nay. Lê cô nương đã nói là cứ bảy ngày đến am Sơ Ảnh một lần mà."

Nói xong, chàng vỗ bàn một cái: "Ôi chao, mưa to như vậy không biết Lê cô nương có gặp phải không nữa?"

Động tĩnh đập bàn của Dương Hậu Thừa không nhỏ, Trì Xán xoay người đen mặt nói: "Đập loạn cái gì!"

"Ta đang lo hộ thay Lê cô nương mà. Mưa to như vậy mà mãi mới ngừng, các huynh nghĩ Lê cô nương có gặp chuyện gì trên đường không? Chắc không gặp nguy gì chứ?"

"Huynh im đi!" Trì Xán sải bước lại, ngồi xuống ghế, ngửa đầu uống cạn ly rượu.

Dương Hậu Thừa nhìn Trì Xán chằm chằm chớp chớp mắt mấy cái, như ngộ ra cái gì: "Ta biết rồi! Thập Hi, hóa ra mặt huynh cứ bí xị như cái bị là vì đang lo cho Lê cô nương à!"

Trì Xán nghe vậy mặt càng đen hơn, liếc xéo Dương Hậu Thừa: "Nói linh tinh! Ta quan tâm muội ấy làm gì! Ta đang chê huynh ồn ào đấy, cãi cãi cãi rồi rượu uống cũng không ngon!"

Nói xong chàng lại tự rót một ly rượu rồi uống cạn.

Dương Hậu Thừa bĩu môi: "Lo cho Lê cô nương thì cứ nói thẳng ra, như vịt mắc cạn rồi mà còn mạnh miệng. Ta vừa mới nhớ ra thôi không thì cũng sẽ lo từ nãy đến giờ mất. Tiểu cô nương như muội ấy, lại còn gầy yếu như thế nhỡ bị gió thổi bay mất thì sao? Không được, ta phải chạy đi xem một chút."

Trì Xán nắm ly rượu trong tay, ngón tay mơ hồ trắng bệch.

Chu Ngạn vội vàng kéo lại cái kẻ đã nói là làm là Dương Hậu Thừa: "Dương Nhị, huynh quên à, hôm nay cũng có người đến Đại Phúc Tự mà."

"Còn có ai nữa?" Dương Hậu Thừa ngẩn người.

"Đình Tuyền à?" Trì Xán phản ứng lại.

"Đúng vậy, Đình Tuyền vốn khoan dung nhân hậu, nếu Lê cô nương thực sự gặp phải chuyện gì, huynh ấy gặp được chắc chắn sẽ hỗ trợ."

Dương Hậu Thừa ngồi xuống thở phào: "Thế thì tốt rồi."

Ngón tay Trì Xán buông lỏng hơn, đặt ly rượu sang một bên, lạnh lùng nói: "Ai thèm lo lắng cơ chứ, chỉ có Dương Nhị thừa lòng tốt thôi, cũng chả biết bị Lê Tam cho ăn thứ canh mê hoặc gì nữa."

Hai người bạn tốt cùng nhìn chàng.

"Nhìn ta làm gì?"

Chu Ngạn cười cười: "À thì."

Dương Hậu Thừa bĩu môi luôn: "Được rồi, được rồi. Chỉ có mình ta lo thôi, Trì công tử của chúng ta chẳng lo tí nào, chỉ đứng bên ngoài hứng gió lạnh cả nửa ngày thôi. Chúng ta đều biết huynh không lo lắng gì đâu mà."

Trì Xán: "..." Hai cái người này có ý gì vậy? Chàng không lo thật mà!

Không lo thật mà!

"Ba vị công tử, Tướng quân đã về rồi ạ."

"Thế người đâu rồi? Đi vào bằng cửa sau rồi à?" Trì Xán hỏi.

"Dạ phải. Tướng quân đi thẳng đến hậu viện rồi ạ. Mời ba vị công tử chờ một chút, chắc một lát nữa Tướng quân mới qua được."

"Giờ về rồi còn có việc gì nữa?" Dương Hậu Thừa nghi ngờ hỏi.

"Tướng quân nói là có chút chuyện ạ."

Ba người Trì Xán trố mắt nhìn nhau.

"Chẳng lẽ đến chùa thắp Trường Minh đăng xong thì tâm tình không vui trốn một chỗ ngồi khóc à?" Dương Hậu Thừa suy đoán.

Trì công tử liếc xéo cái kẻ suy đoán chẳng đáng tin, đặt ly rượu xuống bàn rồi đứng dậy: "Đi, nhìn xem thế nào."

Không phải là có thể gặp nha đầu kia trên đường à, sao về rồi lại lén la lén lút trốn một mình đi đâu thế kia?

Biết ba người là bạn tốt của Tướng quân đại nhân, Tướng quân cũng không phân phó gì thêm, thân vệ cũng không ngăn cản mà đi theo.

Từ xa Trì Xán đã nhìn thấy Thiệu Minh Uyên đứng ở hành lang, lặng lẽ nhìn tường vi bám trên góc tường đến xuất thần, quần áo trên người đã chẳng nhìn ra hình thù gì.

"Đình Tuyền." Chàng gọi một tiếng.

Chương 142: Thích?
Edit & Beta: Ha Ni Kên

Thiệu Minh Uyên nghiêng đầu nhìn, khóe miệng hơi lóe lên ý cười: "Sao các huynh lại đến đây rồi?"

Trì Xán bước qua, nhìn Thiệu Minh Uyên từ trên xuống dưới một lượt rồi hỏi: "Huynh vừa chui từ bùn lên à?"

Thiệu Minh Uyên cười cười: "Cũng không khác mấy."

Hai người Chu Ngạn cũng bước đến nơi.

Dương Hậu Thừa nhìn quanh một lượt, buồn bực hỏi: "Không phải bảo là có việc à? Sao lại đứng đây ngắm hoa thế này?"

"À, không phải, trên đường về từ Đại Phúc Tự vô tình gặp Lê cô nương, xe ngựa của Lê cô nương bị lật –"

Thiệu Minh Uyên còn chưa nói xong mặt Trì Xán đã hơi biến sắc, ngắt lời: "Thế người đâu rồi?"

Thiệu Minh Uyên kinh ngạc nhìn chàng một cái, đáp: "Đang ở trong phòng, có nha hoàn của Lê cô nương chăm sóc. Ta đã phái người đi mời thần y rồi."

Thấy đã mời thần y, Trì công tử khôi phục lại vẻ bình tĩnh, thấy ba người nhìn chằm chằm mình, mặt gượng gạo: "Ta đã bảo nha đầu kia chẳng biết thân biết phận mà, thế nào cũng gặp xui cho xem. Chậc chậc."

Chu Ngạn và Dương Hậu Thừa liếc chàng.

"Ánh mắt hai người là có ý gì hả?" Trì công tử leo cao quá tự dưng hơi khó xuống, hắng giọng rồi nói: "Ta chỉ muốn xem rốt cục thì muội ấy xui đến thế nào thôi."

Chàng phất tay áo bỏ đi, để lại Thiệu Minh Uyên có vài điều chưa hiểu, đưa mắt ngờ vực nhìn hai người Chu Ngạn và Dương Hậu Thừa.

Chu Ngạn ôn hòa cười cười: "Huynh biết đấy Đình Tuyền, Thập Hi mấy năm nay tính tình vẫn như vậy."

Miệng nói trái lòng á? Ngẫm lại lời nói thái độ của Trì Xán trước khi bỏ đi, Thiệu Minh Uyên nghĩ ngợi gì đấy.

"Phải, rõ ràng huynh ấy rất quan tâm đến Lê cô nương mà cứ như vịt mắc cạn mạnh miệng chối đây đẩy." Dương Hậu Thừa phụ họa nói.

Thiệu Minh Uyên cười cười: "Ta nhớ trước đây Thập Hi cứ thấy cô nương khác là bỏ chạy, không ngờ bây giờ lại không giống thế nữa."

"Sao mà không giống chứ?" Dương Hậu Thừa bĩu môi: "Huynh ấy cứ vừa thấy tiểu nương tử nhà người ta là chê không vừa mắt không vừa mũi, hại ta và Tử Triết muốn nói đôi lời với tiểu nương tử xinh đẹp cũng không xong. Huynh ấy đối với Lê cô nương cũng như vậy –"

Nói đến đây, Dương Hậu Thừa hấp háy mắt với hai người bạn tốt, nhỏ giọng nói: "Hay là Thập Hi đã thông suốt rồi nhỉ? Chẳng lẽ huynh ấy muốn lấy vợ rồi?"

Thiệu Minh Uyên ngẩn người, không khỏi quay đầu nhìn về phía cửa.

Hóa ra là Thập Hi thích Lê cô nương à.

Kết luận được rút ra trong nháy mắt, Thiệu Minh Uyên cười một tiếng.

Lê cô nương là một cô nương rất tốt, Thập Hi động lòng cũng là chuyện bình thường.

Chàng nhìn về phía đám tường vi bám quanh góc tường.

Kinh thành gặp trận mưa lớn, rất nhiều cánh hoa tường vi rơi xuống đất, những đóa hoa còn bám trụ lại được càng rực rỡ sáng chói, lá kia như được gột rửa xanh mơn mởn, tràn đầy sức sống.

Chàng nhìn Chu Ngạn phảng phất nụ cười và Dương Hậu Thừa mặt đầy tò mò, nghĩ thầm: Thật ra thì bằng hữu đều đến tuổi lấy vợ sinh con rồi, như vậy thật là tốt.

"Đình Tuyền, huynh đang nghĩ gì vậy?"

Mặt trời sau cơn mưa dịu dàng như nước, vặn mình sơn một tầng sáng lấp lánh lên gương mặt Thiệu Minh Uyên, chàng mỉm cười nói: "Ta đang nghĩ là không biết hôm đấy uống rượu, ai đấy vừa khóc vừa nói không muốn cưới vợ thế mà giờ lại không hiểu sao trách Thập Hi liên lụy nên không có cách nào bắt chuyện với tiểu nương tử."

Dương Hậu Thừa đỏ bừng mặt, đánh Thiệu Minh Uyên một cái: "Không thể bêu rếu bạn mình như thế được!"

Thiệu Minh Uyên và Chu Ngạn cùng phá lên cười.

"Đình Tuyền, sao huynh không đi thay quần áo đi?" Chu Ngạn cười hỏi.

"Chờ Lý thần y đến ta nói lại tình hình với ngài ấy rồi sẽ đi thay."

"Lê cô nương bị thương à?" Chu Ngạn chỉ chỉ vạt áo bị xé mất của Thiệu Minh Uyên.

Trông giống như bị xé vội để băng bó cho người khác.

"Chắc là không." Thiệu Minh Uyên nói vậy nhưng trong lòng vẫn vất vưởng một chút nghi ngờ.

Cô nương kia quá kiên cường, nếu trên người có bị thương thì chàng cũng không biết được.

"Lê cô nương gặp mưa nên có hơi sốt."

"Hôm nay mưa to quá mà lại còn đột ngột, Lê cô nương đúng là không may." Dương Hậu Thừa cảm thán.

"Đúng vậy, không may." Thiệu Minh Uyên điềm đạm nói nhưng có chút tự trách trong lòng.

"Thần y đến rồi." Chu Ngạn nhìn về phía xa nói.

Ba người bước đến nghênh đón.

Lý thần y khắt khe nhìn Thiệu Minh Uyên: "Sao Chiêu nha đầu lại gặp mưa?"

Cái tên tiểu tử chết tiệt này trông nom kiểu gì không biết, đúng là mồm thì lẻo mép làm thì chẳng ra sao!

"Là do tại hạ không để ý chu toàn, hay là thần y xem qua cho Lê cô nương rồi nói tiếp."

Lý thần y hừ lạnh một tiếng: "Còn không dẫn đường đi!"

Ba người đi cùng Lý thần y đến căn phòng Kiều Chiêu nằm.

Trước đó Trì Xán đã đứng một lúc lâu ở ngoài cửa.

Cửa khép hờ, có thể thấy tiểu nha hoàn tên là Băng Lục kia chạy qua chạy lại, lúc thì lấy khăn mềm lau mặt cho người nằm trên giường nhỏ, lúc lại sờ trán của nàng, lúc thì lầu bầu lẩm bẩm gì đó.

Người nằm trên giường nhắm nghiền hai mắt, mái tóc dài như rong biển buông xõa, gương mặt nhỏ bằng bàn tay tái nhợt gần như trong suốt, môi cũng gần như không còn màu gì. Chỉ có nốt ruồi son giữa đôi lông mày là vẫn tươi đẹp như trước, nhưng càng làm nàng trông đánh thương hơn.

Trì Xán cứ lặng yên đứng đó nhìn, nghĩ thầm: hóa ra nha đầu còn bé như vậy, tại sao cứ tạo cho chàng có cảm giác như là bàn đồng trang lứa nhỉ?

Nha đầu nhỏ như vậy, chàng thì... sao?

Trì Xán đột nhiên cảm thấy xấu hổ khi phát hiện mình vội vàng hấp tấp một cách kỳ lạ như vậy khi biết tin Kiều Chiêu gặp chuyện.

Cảm giác như vậy đối với Trì công tử đúng là có một không hai. Chàng cảm thấy mờ mịt, bối rối, kèm thêm cả ngờ vực nghi hoặc nên chậm chạp không dám đi vào.

Băng Lục đặt tấm khăn khô trên trán Kiều Chiêu, vừa bưng chậu nước tới cửa vừa lẩm bẩm: "Sao mãi mà thần y chưa đến nhỉ, cô nương càng lúc càng sốt cao."

Nàng một lòng nghĩ về tình hình của Kiều Chiêu, một tay mở cửa rồi tiện thể hắt luôn chậu nước ra ngoài, dội cho người nào đó chầu chực ở cửa ướt như chuột lột rồi mới trợn mắt há mồm: "Trì, Trì công tử?"

Ngơ ngác trong nháy mắt, tiểu nha hoàn nhanh tay vứt ngay chậu nước sang một bên, cười gượng: "Trì công tử cũng đi mưa về ạ?"

Trì Xán hoàn hồn lại: "..." Đừng có cản chàng, chàng phải làm thịt tiểu nha hoàn này!

Trong lúc Trì công tử chỉ chực bùng nổ cơn giận, sau lưng truyền đến tiếng cười: "Thập Hi, huynh sao thế này?"

Trì Xán xoay ngoắt người lại, xách cổ áo Dương Hậu Thừa đẩy vào một cây cột trụ hành lang, hung hăng nói: "Dương Nhị, huynh mà còn nói thêm một chữ thì cứ chờ đấy!"

Dương Hậu Thừa trầm mặc một hồi, cuối cùng cảm thấy uy hiếp này chẳng làm chàng mảy may sợ, thành thật: "Nhưng mà huynh có đánh lại ta đâu –"

Trì công tử bị một câu chí mạng, trán nổi gân xanh rần rần, gương mặt tuấn mỹ giận đến méo mó.

Chu Ngạn vỗ nhẹ bả vai chàng: "Thập Hi, ta nghĩ huynh vẫn nên thay y phục với Đình Tuyền thì hơn."

"Thập Hi, đi thôi." Thiệu Minh Uyên cong môi cười cười, ánh mắt để ý qua căn phòng, ngừng lại rồi nói tiếp: "Đến khi Lê cô nương tỉnh lại mà nhìn thấy cũng không hay lắm."

"Ta thèm mà để ý muội ấy thấy hay hay không." Trì Xán thẹn quá hóa giận nói, mãi sau mới nói tiếp: "Đi thôi, áo ướt mặc khó chịu quá. Chả hiểu sao huynh lại chịu được."

Thiệu Minh Uyên tùy ý cười cười: "Đây có là gì đâu."

Ở phương Bắc khi phải đánh phục kích giặc Tề, gian nan đâu chỉ một lần. Ngay cả rễ cỏ vỏ cây chàng cũng nếm qua rồi, chỉ cần có thể sống tiếp, có thể đánh đuổi đám lang sói đất nước, làm gì có gì không chịu được.

Chương 143: Nhận ra
Edit & Beta: Ha Ni Kên

Lý thần y bước vào phòng, chỉ bỏ lại một câu "Các ngươi chờ ở ngoài đi" rồi đóng cửa rầm một tiếng, cho mỗi Băng Lục vào cùng.

Động tĩnh như vậy vẫn không đánh thức được người đang nằm trên giường.

Lý thần y bước đến, đặt tay lên cổ tay Kiều Chiêu.

Băng Lục dè dặt hỏi: "Thần y, cô nương nhà tiểu tỳ có sao không ạ?"

"Không chết được."

Băng Lục cắn môi.

Ông lão này nói gì vậy, không phải là nghĩa tổ phụ của cô nương nhà nàng à? Sao lại chết với sống chứ, hừ hừ hừ. Cô nương nhà nàng phải sống lâu trăm tuổi.

Nàng cũng phải sống lâu trăm tuổi để còn hầu hạ cô nương!

Tiểu nha hoàn xác định tương lai thật xa.

Lý thần y thu tay về, lôi một bình sứ từ hòm thuốc tùy thân, mở nắp lấy ra một viên thuốc nhét vào miệng Kiều Chiêu, sai Băng Lục: "Đút nước cho con bé đi."

Nhưng ánh mắt Băng Lục lại đang dán chặt vào cái hà bao cũ trong góc hòm thuốc vừa mở, nhìn đến xuất thần.

Lý thần y gõ Băng Lục một cái, trách mắng: "Nha hoàn nhà ngươi có bị ngốc không hả, hay muốn cô nương nhà ngươi chết nghẹn bây giờ?"

Nha hoàn này cũng không linh hoạt khéo léo như nha hoàn A Châu kia.

Băng Lục bị gõ đau chảy cả nước mắt, nhưng cũng không than lấy một tiếng, vội vàng rót nước, đỡ Kiều Chiêu dậy rồi khẽ khàng đút nước cho nàng.

Chẳng qua vì sốt cao nên Kiều Chiêu mới ngủ mê man, cũng không phải là hôn mê sâu, nàng vẫn nuốt nước xuống theo phản xạ.

Băng Lục thở phào nhẹ nhõm, cầm khăn tay sạch lau lau khóe miệng của nàng, ánh mắt vẫn không ngăn được mà nhìn về phía hòm thuốc.

Lý thần y vuốt râu: "Tiểu nha hoàn nhà ngươi cứ nhìn linh tinh cái gì vậy?"

Băng Lục là người có việc gì thì nói thẳng, cắn môi nói: "Tiểu tỳ đang nhìn cái hà bao trong hòm thuốc của ngài."

Lý thần y nhìn sang, hơi biến sắc, giơ tay đóng chặt hòm thuốc, quay đầu lạnh lùng nhìn Băng Lục chằm chằm: "Hà bao thì có gì để nhìn. Đợi Chiêu nha đầu tỉnh dậy ta sẽ nhắc nhở nó một chút, tại sao lại giữ một nha hoàn thiếu quy củ như thế này bên người chứ!"

Vừa nghe thấy mình làm mất mặt cô nương, Băng Lục lập tức sốt ruột, vội vàng giải thích: "Không phải đâu ạ. Lý thần y, tiểu tỳ thấy cái hà bao bên trong hòm thuốc của ngài rất giống hà bao của cô nương chúng ta."

Xấu xí đến mức đặc biệt như vậy, lúc đầu nàng phải vắt sạch trí thông minh mới tìm ra được lý do để khen, làm sao mà quên được.

"Hà bao rất giống?" Lý thần y nghe vậy thì ngờ vực.

Sợ lão không tin, Băng Lục lập tức rút ra một cái hà bao màu trắng đưa đến trước mặt Lý thần y, nói: "Thần y ngài nhìn xem, có giống không? Mặt sau hà bao của cô nương chúng ta còn lót một lớp da cá. Tiểu tỳ cảm thấy cô nương rất thích cái hà bao này nên khi thay y phục đã giữ lại –"

Lý thần y siết chặt hà bao trong tay, nhìn người đang nằm trên giường.

Gò má thiếu nữ đang dần hồng hào trở lại, hô hấp đều đều nhẹ nhàng, vẫn không có dấu hiệu sẽ tỉnh lại.

Mệt nhọc quá độ, tiêu tốn quá nhiều sức lực, thuốc có tốt mấy cũng không thay thế được công dụng của giấc ngủ.

Lý thần y nghiêm mặt lôi ra mấy cây ngân châm, nói với Băng Lục: "Ngươi cũng đi ra ngoài đi."

Băng Lục nhìn Kiều Chiêu vẫn đang say ngủ, không nhúc nhích.

"Đi ra ngoài đi, lão phu châm cứu kỵ nhất là có kẻ quấy rầy."

"Dạ, thế đành phiền thần y chăm sóc cô nương nhà tiểu tỳ."

Chờ Băng Lục đi rồi, Lý thần y lập tức hạ ngân châm vào vài huyệt đạo trên người Kiều Chiêu, không bao lâu sau, mí mắt của Kiều Chiêu giật giật rồi từ từ mở ra.

"Lý gia gia?"

Lý thần y giơ hà bao trước mặt Kiều Chiêu, hỏi: "Cái hà bao này là từ đâu ra?"

"Cháu làm." Ở trước mặt Lý thần y, Kiều Chiêu không đề phòng gì hết, thuận miệng đáp.

"Cháu làm?" Lòng Lý thần y như nổi cơ bão, ánh mắt gắt gao nhìn Kiều Chiêu: "Sao cháu lại lót da cá vào mặt trong của hà bao?"

"Để chống nước ạ, như thế nếu có gặp mưa thì đồ trong hà bao cũng không bị nước mưa làm ướt." Kiều Chiêu cười khanh khách nói, thản nhiên nhìn lại Lý thần y.

Trái tim của Lý thần y đã sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, một người đã sống đến tuổi này như lão không chịu được thêm, vội vàng lôi một viên thuốc ra nhét vào miệng để ngăn nỗi kinh sợ. Rồi lão từ từ xoay người mở hòm thuốc, lấy ra cái hà bao cũ.

Kiều Chiêu một mực lẳng lặng tỉnh bơ nhìn.

Lý thần y đặt cái hà bao cũ cạnh hà bao lấy từ tay Băng Lục, nhìn Kiều Chiêu.

"Chiêu nha đầu."

"Dạ?"

"Cháu không thấy hai cái hà bao này rất giống nhau à?"

Có lẽ, những hoài nghi của Lý gia gia, những điều tưởng như đã quen biết từ trước, từ khi vô tình gặp ở phía Nam cho đến bây giờ cuối cùng cũng sẽ được hỏi rõ vào lúc này ư?

Lý thần y im lặng không nói gì, lật đi lật lại hà bao cũ trong tay, chỉ cho Kiều Chiêu: "Trong này cũng có da cá."

Lão nhìn đăm đăm Kiều Chiêu, rồi chậm rãi mở miệng: "Cái hà bao này là từ rất lâu rồi, là một tôn nữ khác của gia gia tặng gia gia."

Kiều Chiêu nhẹ nhàng mỉm cười, làn môi tái nhợt như nhuộm chút màu sắc.

Nàng cười nói: "Lý gia gia giữ cái hà bao cũ này thật lâu nha."

Lý thần y không tiếp lời Kiều Chiêu, cứ nhìn nàng như vậy, giống như muốn cất nàng vào trong lòng.

Sau một khoảng lặng dài, Lý thần y khàn giọng hỏi: "Chiêu nha đầu, là cháu à?"

Kiều Chiêu rũ mắt, khóe mắt ươn ướt.

Rèm mi dày mượt khẽ run, một giọt nước mắt trong xuống rơi xuống, lăn nhẹ theo gò má trắng nõn. Thiếu nữ ngước mắt, nhìn lão giả ngay trước mặt, nhẹ giọng nói: "Vâng."

Từ nay về sau trên cuộc đời này, cuối cùng cũng có một người mà nàng được làm Kiều Chiêu trước mặt người đó.

Lý thần y không dám tin rằng lão có thể nhận được câu khẳng định nhẹ như không như vậy.

Lão ngẩn ngơ, hồi lâu sau đột ngột nắm chặt cổ tay Kiều Chiêu, nhìn nàng chằm chằm, đáy mắt lộ vẻ điên cuồng: "Làm sao như thế được? Làm sao có thể như thế được!"

Lão hít một hơi thật sâu, buông tay ra, đột nhiên lại phá lên cười như điên dại.

Hóa ra chuyện lão nghiên cứu mấy năm nay không phải vớ vẩn, lão không bị tẩu hỏa nhập ma!

Tiếng cười của Lý thần y quá điên cuồng dữ dội, giống như vừa gạt được một tảng đá cứng đầu đè chặt trong lòng, người bên ngoài vội đẩy cửa xông vào.

Tiếng cười hơi ngừng lại, Lý thần y trầm mặt quát to: "Cút hết ra ngoài cho ta, lão phu đã chữa xong đâu!"

Trì Xán bất động đứng yên: "Thần y có nói sai gì không, ta thấy Lê cô nương đã tỉnh rồi –"

Chưa dứt lời đã thấy Lý thần y phất tay áo một cái, ngân châm như mưa bay đến trước mặt.

Từng trải qua những ký ức đau thương về đống ngân châm, Dương Hậu Thừa sởn đến già, biến sắc hô to: "Không hay rồi, ngân châm có độc đấy!"

Trong nháy mắt, Thiệu Minh Uyên mặt không đổi sắc, một tay kéo cổ áo Trì Xán đẩy chàng về phía sau, tay kia vung lên, ngân châm va phải ống tay áo, rơi lả tả xuống đất.

"Thần y bớt giận, chúng ta lui ra ngoài đây." Thiệu Minh Uyên vẫn giữ nguyên nụ cười, thành thực lễ độ.

Chàng nhìn Kiều Chiêu một cái, gật đầu rồi muốn lui ra ngoài. Thế nhưng Lý thần y lại nói: "Ngươi chờ đã!"

Chương 144: Hỏi
Edit & Beta: Ha Ni Kên

"Ngoài tên tiểu tử này ra thì các ngươi ra ngoài hết đi."

Lý thần y buông ra một câu nói khó hiểu rồi nhìn Kiều Chiêu, sau đó lại nhìn Thiệu Minh Uyên một chút, rốt cục phức tạp nói: "Thôi ngươi cũng ở ngoài đi."

Mấy người lui ra ngoài, mơ mơ hồ hồ.

Dương Hậu Thừa nhịn một chút rồi nói: "Đình Tuyền, sao ta cứ thấy ánh mắt Lý thần y nhìn huynh có vẻ gì đấy kỳ quái chứ? Ánh mắt nhìn Lê cô nương cũng rất kỳ quái –"

Thiệu Minh Uyên nhìn nhanh Trì Xán rồi thờ ơ nói: "Chắc huynh nhìn nhầm rồi."

"Không thể thế được. Không phải khi nãy suýt nữa thì để huynh ở lại sao?"

"Thế bây giờ người đứng đây là ai?" Trì Xán tức giận nói.

Nếu bệnh nhân cần dưỡng mắt thì cũng phải chọn chàng chứ không phải chọn Thiệu Minh Uyên!

Lão già kia chắc mù rồi!

"Cũng phải." Dương Hậu Thừa gãi đầu, thở dài: "Những người có bản lĩnh lớn tính cách cũng thật cổ quái, chả biết nghĩ gì mà lần."

Chàng nghĩ nghĩ rồi lặng lẽ nhìn Thiệu Minh Uyên, nghĩ tiếp: Nói thế thì Đình Tuyền cũng có bản lĩnh rất lớn, khắp kinh thành làm gì có ai so được với thân thủ của huynh ấy. Nhưng mà như thế thì hâm mộ thôi còn chưa đủ ấy chứ, Đình Tuyền được trời phú tài năng, sinh ra đã là mầm non võ thuật rồi.

May là tính cách Đình Tuyền bình thường.

Trong phòng.

Lý thần y há hốc mồm nói: "Nó –"

Lão nhìn Kiều Chiêu, lại sửa lại: "Cháu –"

Kiều Chiêu khóe mắt vẫn vương nước mắt, nhoẻn miệng cười: "Lý gia gia muốn nói gì vậy?"

"Ta –" Phải, lão muốn nói gì nhì? Lão muốn nói nhiều thứ vô cùng!

Sao lúc ấy lại bị giặc Tề bắt được? Khoảnh khắc chết đi cảm thấy thế nào? Tại sao lại thành người khác rồi? Thân thể có gì bất thường không?

Dù là dưới góc độ một vị trưởng bối hay là một người đại phu, lão đều có vô vàn câu hỏi muốn đặt ra, lại bị cái tên tiểu tử xuất hiện ở cửa làm rối tinh lên!

Cái tên khốn nạn kia đã giết Chiêu nha đầu. Chiêu nha đầu gặp lại tên tiểu tử khốn kiếp ấy thì sẽ nghĩ gì chứ?

"Chiêu nha đầu, nó... biết thân phận của cháu rồi à?"

Vẻ thận trọng của Lý thần y khiến Kiều Chiêu bật cười: "Tất nhiên là không rồi ạ."

Nàng mím môi, nhìn về phía cửa đã khép, thờ ơ nói: "Sao cháu phải nói cho huynh ta chứ? Cháu với huynh ta cũng chỉ là hai người xa lạ thôi."

Nếu không phải do Lý gia gia phó thác khiến cho bọn họ tự dưng nhập nhằng dây dưa, cái người đấy với nàng chỉ là hai kẻ vô cùng xa lạ mà thôi.

"Người xa lạ à –" Lý thần y lặp lại lần nữa, nghĩ một chút rồi hỏi: "Cũng không hận nó à?"

Vấn đề như vậy, Kiều Chiêu nghĩ có lẽ cả đời này cũng chỉ bị hỏi một lần mà thôi, vậy nên nàng nghiêm túc trả lời: "Cũng không ạ. Lý gia gia chưa từng đến đất Bắc nhỉ, thật ra thì giặc Tề còn tàn nhẫn đáng sợ hơn nhiều so với truyền thuyết. Khi ấy cháu đã rơi vào tay bọn chúng, có được kết cục như vậy âu cũng là may mắn rồi."

Nếu thật sự bị đám cầm thú ấy thay nhau làm nhục đến chết, cho dù có được mở mắt tỉnh lại lần nữa, nàng cũng không thể nào có tâm trạng từ từ chỉnh đốn bản thân, đối diện với tương lai.

"Chỉ là nhìn huynh ta thì sẽ dễ nghĩ đến chuyện không vui." Kiều cô nương nói ra những lời nói, có chút tủi thân mà chính nàng cũng không nhận ra.

Nhưng Lý thần y lại thấy được, xoa nhẹ đầu của nàng, an ủi: "Như thế cũng là bình thường, làm sao có thể không thấy ngăn cách chút nào được. Chiêu nha đầu không cần vội vàng, chờ thêm mấy năm nữa, tên tiểu tử khốn nạn kia sẽ không chịu nổi hàn độc rồi chết vì đau thôi, đến lúc đó không chướng mắt cháu nữa."

"Lý gia gia –" Kiều Chiêu dở khóc dở cười.

Đừng nói là nàng không hận người ta, cho dù có hận, cũng không hy vọng Tướng tinh hạ phàm của Đại Lương chết đi như vì sao sà xuống đất như vậy, nếu thế thì chính là đại nạn cho Đại Lương, đại nạn cho hàng trăm hàng vạn cô nương như nàng.

"Lý gia gia không định loại bỏ hàn độc cho huynh ta à?"

Lý thần y cười híp mắt: "Thế phải dựa vào ý của Chiêu nha đầu. Nếu Chiêu nha đầu muốn thì ta sẽ giải trừ hàn độc cho nó. Nếu cháu không muốn thì ta mặc kệ nó chết."

Kiều Chiêu: "..." Lý gia gia vẫn tùy hứng như thế!

Vứt chuyện này cho nàng quyết, cứ cảm thấy quái dị.

Kiều Chiêu tính tình rộng lượng, nếu đã không hận Thiệu Minh Uyên, tất nhiên sẽ không cảm thấy xấu hổ, thoải mái nói: "Hay là Lý gia gia chữa hàn độc cho huynh ta đi. Huynh ta còn sống thì dân chúng mới có thể tiếp tục cuộc sống thanh bình được."

Lý thần y nhìn nàng, than thở: "Nha đầu cháu ấy, thế mà lại học hết theo tổ phụ cháu."

Nghèo thì giữ mình trong sạch, có được rồi thì lo lắng cho cả thiên hạ.

Lão bạn tốt cao cả rộng lượng không chấp nhặt điều gì, dạy nha đầu này quá tốt, khiến lắm khi lão không chịu được thấy tủi thân thay cho con bé, muốn tóm cổ tên tiểu tử chết tiệt đang đứng ngoài kia mà hỏi một câu: ngươi giết đứa trẻ tốt đẹp như vậy, không thấy hối hận, không thấy khó chịu à?

Làm sao lão chỉ có thể yêu cầu đơn giản như vậy, chỉ bắt tên nhãi khốn nạn kia chăm nom quan tâm đến Chiêu nha đầu được? Nếu Chiêu nha đầu chính là Kiều nha đầu, thì đến lượt thằng oắt kia phải moi hết tim phổi ra mà đối xử thật tốt với con bé, có cho cả cái mạng ấy cho con bé cũng là chuyện phải làm.

Biết được thân phận thực sự của Kiều Chiêu, chút ít oán hận của Lý thần y đối với Thiệu Minh Uyên lại rục rịch manh nha trở lại.

Tiếc là không thế nói ra, đúng là làm lão nghẹn chết mất! Nếu lão không thoải mái thì lão cũng không thể để tên nhãi ranh kia thoải mái ngay lập tức được.

"Lý gia gia?"

Lý thần y liếc Kiều Chiêu một cái, hừ hừ: "Vội cái gì. Chờ khi nào ta từ phía Nam quay về thì nói tiếp. Không muốn chữa trị gương mặt của ca ca cháu à?"

Kiều cô nương tự dưng lại bị trách móc.

Nàng không vội mà, tất nhiên phải chữa mặt cho ca ca trước.

Nghĩ đến hàn độc của Thiệu Minh Uyên, sẽ hơi thấy đáng thương. Nhưng vừa nhắc đến gương mặt của huynh trưởng, sẽ đau đớn vô cùng.

Chưa kể, hàn độc của Thiệu Minh Uyên chỉ có chút phiền phức thôi, cần tốn một chút thời gian để loại bỏ, nàng cũng có thể làm được. Còn vết bỏng của huynh trưởng thì nàng có cố cũng không chữa được. Nếu sau này Lý gia gia không muốn chữa cho Thiệu Minh Uyên, nàng có thể lựa cơ hội để giúp. Tất nhiên nếu Lý gia gia tự tay chữa luôn thì nàng bớt được một chuyện phiền phức.

"Lý gia gia, gia gia đi đến phía Nam phải cận thận đấy, nhất là khu vực duyên hải kia, nghe nói có cướp biển hoành hành, không yên ổn chút nào."

"Ta biết rồi. Ta sẽ đem theo Diệp Lạc, còn có một tên phu xe thân thủ rất tốt nữa, đều là mấy người có năng lực tên tiểu tử kia tìm đến cho ta."

"Hai người thì có ít quá không?" Kiều Chiêu vẫn không thấy yên tâm.

Lý thần y khoát tay: "Không ít, ta là một lão già không tiền không sắc, chỉ cần ra khỏi thành là sẽ không ai biết được thân phận, thế thì còn ai nhìn chằm chằm nữa? Mang theo hai người như thế là đủ rồi, mang thêm có khi lại còn gây chú ý cho người khác, phiền phức!"

Kiều Chiêu biết tính tình cố chấp của Lý thần y, cũng không khuyên thêm, chẳng qua thầm nghĩ chốc nữa sẽ nhắc Thiệu Minh Uyên một chút, phái thêm mấy người nữa âm thầm đi theo bảo vệ là được.

"Chiêu nha đầu, thân thể cháu bây giờ yếu hơn nhiều so với trước, ta dạy cháu Ngũ cầm hí rồi nhớ mà luyện, không được lười biếng."

"Dạ." Kiều Chiêu cười khan.

Quả thật nàng không có thiên phú gì ở mặt này. Nhưng để tăng cường sức khỏe, tốt nhất là nên kiên trì.

Lý thần y gật đầu: "Ngày mai ta sẽ rời kinh. Nhưng mà nếu đã biết cháu là Kiều nha đầu rồi thì lát sẽ sửa soạn vài thứ cho cháu."

Lý thần y nói xong lại hỏi tiếp chuyện dầm mưa. Kiều Chiêu nói hết mọi chuyện cho lão.

Lý thần y nghe xong, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ hỏi: "Giờ vẫn chưa thấy cháu về, chắc là Lê phủ phải đi tìm rồi chứ?"

Chương 145: Chọn cháu rể
Edit & Beta: Ha Ni Kên

"Chắc là đã đi tìm rồi." Nghĩ đến Đặng lão phu nhân và vợ chồng Lê Quang Văn, Kiều Chiêu mỉm cười.

Lý thần y gõ vào trán nàng, giáo huấn: "Lại còn cười, nha đầu cháu đúng là lòng rộng như biển."

Kiều Chiêu che trán, vẫn cười khanh khách: "Lão phu nhân và mọi người đều là người tốt."

Mấy cái khuê dự danh tiếng này, dù sao cũng đã mất hết từ lúc bị bắt cóc rồi. Bây giờ lại còn vui vẻ ung dung hơn, người khác cũng không yêu cầu nhiều ở một cô nương từng bị bắt cóc.

Đối với mấy cái lễ giáo của chúng cô nương mà vạt áo mới bị chạm phải đã hận không thể chết đi để chứng minh trong sạch với giữ gìn danh tiếng gia tộc, Kiều cô nương trước giờ vẫn luôn khịt mũi coi thường.

"Tổ mẫu của cháu cũng không tệ lắm. Còn thân nương thì –" Lý thần y nhớ lại một chút, tặc lưỡi.

Kiều Chiêu cũng không đồng ý, cười cười: "Nương bây giờ cũng rất tốt."

Tấm lòng của Hà thị đối với con gái thì không thể chỉ trích được, bà có chút hơi trái lẽ thường nhưng cũng do tự nhiên và hoàn cảnh dạy dỗ tạo nên, đã là con gái thì không thể lấy cớ đó mà kén chọn được.

"Cháu ấy." Lý thần y lắc đầu cười cười, cảm khái trong lòng.

Đúng là cháu gái của lão bạn già, lời nói cứ như được chân truyền từ tổ phụ vậy.

Có lần khi lão châm chọc một kẻ ngu dốt, lão bạn đã nói: Thế giới này cũng không phải chỉ thuộc về người thông minh, chẳng lẽ những người sinh ra không nhanh trí bằng kẻ khác thì phải chết hết sao? Chỉ vì thiếu sót trời sinh mà cười nhạo người khác thì cho dù có là ai thì cũng là chưa tu dưỡng đủ thôi.

Đấy là khi hai người bọn họ còn trẻ, mới quen qua nhau, đối với lão thì cũng không phải là một khởi đầu vui vẻ cho lắm, nhưng từ đấy lại kết giao cả đời.

"Được rồi, nếu cháu đã thấy bọn họ tốt thì cứ sống ở Lê phủ thật tốt. Dù sao giờ cháu cũng là nữ nhi Lê phủ rồi."

"Dạ." Kiều Chiêu vâng lời Lý thần y.

Lý thần y nghĩ thêm một chút, nói tiếp: "Nếu gặp chuyện gì khó khăn thì cứ tìm Thiệu Minh Uyên, dù sao cũng là nó mắc nợ cháu."

Kiều Chiêu mỉm cười: "Vâng ạ."

Lúc này Lý thần y mới yên lòng, đứng dậy mở cửa phòng.

Bốn nam tử trẻ tuổi tuấn tú phi phàm đang đứng thành một hàng ở hành lang, tiểu nha hoàn Băng Lục đang giương mắt nhìn chằm chằm cánh cửa.

Lý thần y đưa mắt nhìn từ Thiệu Minh Uyên sang mấy người còn lại, đột nhiên nảy ra một suy nghĩ: Cũng nhìn qua bốn tên tiểu tử này rồi, nếu có một trong số mấy đứa làm chồng Chiêu nha đầu, Chiêu nha đầu cũng coi như là có một chốn trở về tốt đẹp.

Lão nhìn Thiệu Minh Uyên trước, trực tiếp bỏ qua: Không được không được, cái tên tiểu tử vô liêm sỉ này, dù đúng là cũng bình tĩnh chịu được tính khí của lão nhưng lúc ra tay thì quá là vô tình rồi, nếu mà Chiêu nha đầu lại bị nó gây họa thêm lần nữa thì biết nói lý với ai được!

Lão đưa mắt nhìn sang Trì Xán, lại lắc đầu: Tên nhãi này càng không được. Dáng dấp đẹp đẽ quá làm cái gì, không biết có mà ra mà ăn được không hay chỉ tối ngày gây phiền phức. Chiêu nha đầu gả qua chưa biết chừng phải dỗ dành nó cả ngày, ôi còn chưa đủ bận à!

Cái tên to xác này –

Lý thần y lắc đầu quầy quậy khi nhìn Dương Hậu Thừa, chán ghét đến mức cả lông mày cũng không thèm nhếch lên: tên này cũng không được, làm việc liều lĩnh lỗ mãng, một cây ngân châm của lão là cũng hạ gục được rồi.

Tầm mắt của Lý thần y cuối cùng cũng rơi xuống người Chu Ngạn, ánh mắt sáng lên: Tiểu tử này có vẻ được, nhìn cũng dịu dàng như ngọc, chắc cũng là một người biết quan tâm...

Trong đầu Lý thần y đang suy suy xét xét phân tích những nhân tuyển cho vị trí chồng tương lai của cháu gái nuôi, so sánh trăm chỗ, bắt bẻ trăm lần, mấy người bị cản bên ngoài hơi bối rối.

Thần y cứ vừa lắc đầu lại gật đầu, sau đấy thì nhướn mày cười lạnh, rốt cục là có ý gì?

Băng Lục liếc nhìn, nước mắt lộp bộp tuôn rơi, che miệng hỏi: "Thần y, chẳng lẽ cô nương nhà tiểu tỳ không xong rồi?"

"Câm miệng!" Trì Xán mặt như cái bị, vòng qua người Lý thần y đi vào.

Thiệu Minh Uyên dời mắt nhìn về phía Lý thần y hỏi: Thần y, Lê cô nương không có việc gì chứ?"

Lý thần y thấy chàng trầm ổn bình tĩnh vô cùng thì tự dưng lại nổi giận, ý tưởng vừa nhen nhóm trong đầu đã tắt rụi, cười lạnh: "Trì tiểu tử còn biết lo lắng sốt ruột đấy. Sao lão phu thấy Hầu gia không quan tâm Chiêu nha đầu như thế nhỉ?"

Thiệu Minh Uyên bị hỏi đến hoang mang.

Chuyện này cũng phải so sánh à?

Thấy Lý thần y phùng mang trợn má, cứ như là chàng nhất định phải đưa ra một đáp án cho lão, Thiệu Minh Uyên không biết làm sao cười trừ: "À, tại hạ --"

Chàng muốn nói tất nhiên tại hạ cũng quan tâm đến tình hình của Lê cô nương.

Nhưng lại thấy nói thể có vẻ cũng không thỏa đáng lắm, giống như là chàng có ý nghĩ gì không nên có. Nhưng nếu nói là chàng không quan tâm –

Trong đầu Thiệu Minh Uyên thoáng qua sườn mặt an tĩnh xinh đẹp của người thiếu nữ.

Không thể trái lòng được, tất nhiên chàng hy vọng Lê cô nương bình yên.

"Tại hạ đã phụ sự ủy thác của thần y, quả thật xin lỗi –"

"Xin lỗi xin lỗi, cũng chỉ biết vuốt đuôi hùa theo thôi. Nếu mà rảnh rỗi nói mấy lời vô nghĩa này sao không biết đường lăn vào kia mà nhìn một cái xem thế nào?"

Thiệu Minh Uyên: "..." Chàng im miệng đây, chàng vào xem đây, thần y giận hờn vô cớ không đụng được đâu!

Chờ đến khi mấy người lần lượt đi vào, chỉ còn lại Chu Ngạn và Dương Hậu Thừa, Dương Hậu Thừa gãi gãi đầu, hoàn toàn không hiểu: "Chuyện gì thế này?"

"Đại khái, có lẽ là Lý thần y hy vọng Đình Tuyền sẽ chăm sóc thật tốt cho Lê cô nương."

"Tại sao chứ?" Dương Hậu Thừa cảm thấy mọi chuyện có vẻ phức tạp, xoa bóp thái dương.

Chu Ngạn cười khẽ: "Phải, ta cũng không biết tại sao."

Chàng nhìn về dải tường vi rực rỡ khoe sắc nơi góc tường, đáy lòng khẽ thở dài.

Kiều Chiêu rất bất ngờ khi thấy Trì Xán đi vào, nhướn mày gọi: "Trì đại ca."

Mặc dù ngày hạ tang hôm đó có chút không vui, nhưng tức giận đến rồi đi luôn tại chỗ, nàng không phải người ghi thù, cho dù Trì Xán có nhớ hay không thì nàng cũng mặc kệ.

Có lẽ đã gỡ bỏ được gông xiềng kìm kẹp là chiếc mặt nạ mang tên Lê Chiêu trước mặt Lý thần y, giờ đây dù thân thể của Kiều Chiêu không thoải mái lắm nhưng tâm tình lại không tệ, chân mày khóe mắt đều toát ra vẻ vui mừng.

Mái tóc đen dài của nàng rôi rối, gương mặt lớn chừng bàn tay tái nhợt, vui mừng như vậy vẫn khiến người ta cảm thấy yếu ớt, nhưng rất đáng quý.

Trì Xán thấy vậy tự dưng thấy lòng khẽ động, không được tự nhiên trộm nghĩ: Không ngờ Lê Tam gặp chàng lại vui đến như vậy, hôm đấy làm vậy đúng là không đúng mà.

"Còn tưởng muội ốm thế nào. Trông vẫn khỏe phết còn gì." Trì Xán lạnh nhạt nói.

Kiều Chiêu thờ ơ, cười khẽ: "Rất khỏe, Trì đại ca cất công đến thăm ta à?"

Trì Xán tai đã đỏ lên nhưng mặt vẫn mạnh miệng: "Muội nghĩ nhiều rồi, chẳng qua đúng lúc chúng ta uống rượu ở đây thôi. Chờ mãi Thiệu Minh Uyên không đến mới đến đây ngó xem là ai làm mọi chuyện loạn hết cả lên."

Lúc này Thiệu Minh Uyên đã vào phòng, thấy Trì Xán nhắc đến tên mình thì lúng túng chôn chân tại chỗ.

Kiều Chiêu nhìn sang, khẽ gật đầu coi như chào hỏi Thiệu Minh Uyên, sau đó lại gọi hai người Chu Ngạn rồi mới nói với Lý thần y: "Lý gia gia, cháu phải về rồi."

Lý thần y gật đầu, nói với Thiệu Minh Uyên: "Ta đưa Chiêu nha đầu về."

"Được, vậy để tại hạ đi an bài một chút."

Trì Xán thấy bọn họ vừa nói chuyện, thiếu nữ chuyên chú nghe, trong lòng không hiểu sao lại thấy hơi buồn buồn, vì vậy tùy tiện hỏi nàng: "Chẳng lẽ trong tên của muội có chữ Chiêu?"

Đến tận bây giờ chàng vẫn chưa biết tên muội ấy đâu, sao mọi người cứ như thể biết hết rồi vậy?

"Phải, khuê danh của ta có một chữ "Chiêu"."

""Chiêu" nào cơ?" Trì Xán thuận miệng hỏi.

Thiệu Minh Uyên nhìn sang theo bản năng.

Trì Xán hỏi tùy ý, Kiều Chiêu đáp tự nhiên: "Chữ "Chiêu" trong câu "Hiền giả dĩ kỳ chiêu chiêu sử nhân chiêu chiêu"."

--------------------------------

Dạo này nhà tớ mất mạng nên là chỉ edit mà cũng không tra cẩn thận các từ như mấy chương trước được, đợi khi nào beta thì tớ sẽ chỉnh nha (tức là không biết đến lúc nào...)

Có một vấn đề là cách xưng hô của Kiều Chiêu với Thiệu Minh Uyên ... thực sự là chả biết để thế nào vì nếu để là "hắn" thì không đủ đặc biệt, mà để là "người đó" như mấy chương trước tớ đang để lại hơi... đặc biệt quá (dài quá gõ mỏi tay)... Để tạm là huynh ta vậy, kiểu hắn ta í nhưng mà không xa cách quá.

Thực ra xưng hô tớ edit hơi bị loạn vì tớ cứ nhớ nhớ quên quên mà tận 100 chương rồi nên cũng không biết lội lại chương trước kiểu gì, tớ sẽ cố thống nhất trong số những chương được edit (hoặc beta) cùng một thời gian, còn các chương khác tùy duyên vậy...

He he kể cũng hơi chán edit đến tận chương 144 rồi mà cũng không mấy ai đọc nên lải nhải một mình vậy. Thực ra tớ cũng hạn chế nói linh tinh trong truyện lắm vì chắc nhiều bạn cũng không thích (tớ đọc cũng không thích...)

Chắc hôm nào đọc lại thì xóa đống này đi vậy...

(nhiều dấu ba chấm quá...)
—————
Bạn nào đang đọc ở trang khác không phải wattpad thì hãy vào wattpad đọc để ủng hộ tớ nha, toàn bộ trang khác đều không có sự đồng ý của tớ đâu, ít nhất phải tôn trọng công của tớ chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play