Chương 121: Thỉnh cầu giống nhau
Editor: Ha Ni Kên
Trong nháy mắt, Kiều Mặc tưởng như thấy được hình bóng Đại muội đã qua đời trong tiểu cô nương khí chất thanh tĩnh kia.
Chàng vô thức tiến lên một bước, bị ai đấy kéo lại vạt áo.
"Đại ca –" Kiều Vãn khóc đỏ hoe cả mắt ngước đầu.
Kiều Mặc cúi người, dịu dàng: "Mệt rồi à? Để Đại ca bế muội."
Kiều Vãn tránh: "Muội không cần bế, muội tự đi được."
Tiểu cô nương dụi mắt, giọng non nớt làm người khác đau lòng: "Đại ca, tại sao sáng nay ở Hầu phủ ca không để muội nhìn tỷ tỷ? Muội muốn gặp tỷ tỷ."
Kiều Mặc dắt tay ấu muội, ôn tồn: "Vãn Vãn sẽ quên mất tỷ tỷ à?"
"Không bao giờ." Cô bé lắc đầu như trống bỏi.
Kiều Mặc nhẹ nhàng vuốt đầu Kiều Vãn: "Thế là được rồi. Tỷ tỷ và Vãn Vãn đều rất thích đẹp, bây giờ dáng vẻ muội ấy như thế chắc không muốn chúng ta thấy đâu. Chúng ta chỉ nhỡ kỹ bộ dáng tỷ tỷ muội trong lòng là được rồi."
"Nhưng mà, muội vừa thấy ai trông giống tỷ tỷ lắm –"
"Muội nói gì?" Kiều Mặc căng thẳng.
Thiệu Minh Uyên ở phía trước cũng đột ngột ngoái đầu.
Tiểu cô nương ngước đầu, nước mắt nhạt nhòa: "Muội thấy tỷ tỷ khóc."
Kiều Mặc nhìn lướt Thiệu Minh Uyên rồi nhẹ giọng: "Vãn Vãn nhầm rồi."
Kiều Vãn đau lòng cúi gằm mặt xuống đất, một lúc lâu sau mới nói: "Muội chỉ thấy người lợi hại như tỷ tỷ làm sao dễ dàng mà chết như thế được? Muội không tin!"
Rõ ràng có biết bao nhiêu người không bằng tỷ tỷ mà vẫn sống tốt như thế cơ mà.
Vậy nên nhóc mới muốn nhìn một chút, nhưng ca ca lại không cho.
Thiệu Minh Uyên nhìn về phía đám người.
Vậy nên, ngày hôm ấy bên cửa sổ lầu Xuân Phong, chàng thấy Lê cô nương như vậy, không phải là do say rượu nên gặp ảo giác, mà Lê cô nương thực sự có nét tương tự với thê tử ư?
Đám người đông đúc, lại chẳng thấy bóng dáng người thiếu nữ kia.
Thiệu Minh Uyên bình tĩnh nhìn thẳng lại.
Có tương tự hay không cũng chẳng phải chuyện gì quan trọng. Có giống đến đâu thì người chàng mắc nợ không phải người kia.
Trong biển người, Băng Lục cảnh giác cực độ thấy một người lôi tuột cô nương nhà mình đi mất, không phản ứng kịp.
"Lý gia gia?" Kiều Chiêu hơi ngạc nhiên.
Lý thần y vểnh raau hỏi: "Chiêu nha đầu, sao cháu lại ở đây?"
"Cháu... đến xem náo nhiệt."
"Cái loại náo nhiệt này thì có gì hay ho mà xem?" Lý thần y gõ vào trán Kiều Chiêu. Thấy tiểu cô nương rõ ràng là vừa mới khóc, nghĩ một chút.
Chiêu nha đầu khóc à?
"Cháu xem náo nhiệt kiểu gì mà lại tự khóc rồi?"
Kiều Chiêu chớp chớp mắt.
Nàng khóc thì có gì lạ à? Nàng cũng là một cô nương mà, kể cả là hồi trước thì cũng chẳng phải là chưa khóc bao giờ. Tại sao hôm nay gặp hai người hai người đều hỏi.
Dù sao thì Trì Xán và Lý thần y lần lượt xuất hiện đã xua đi tâm trạng đau khổ vì gặp huynh trưởng mà lại như hai kẻ xa lại của nàng. Kiều Chiêu ổn định lại tinh thần.
"Cháu nhìn Ngọc Lang Kiều gia. Thấy người ta bị hỏng hết gương mặt, cảm thấy đau buồn vô cùng, nên khóc."
Lý thần y há hốc miệng, nhìn quanh quất rồi kéo vội Kiều Chiêu về phía sau đoàn người, khẩn khoản: "Chiêu nha đầu à, dù gia gia cũng không hiểu biết nhiều, nhưng gia gia vẫn thấy tiểu cô nương tầm tuổi cháu hình như nên dè dặt một chút. Cái chuyện khóc vì đàn ông sao cứ nói thẳng ra thế được?"
Kiều cô nương cụp mắt: "Vâng, sau này sẽ không nói thế nữa ạ."
Lý thần y vui vẻ yên tâm gật gù.
Như vậy là được rồi. Lão thèm mà để ý mấy cái ngọc lang kiều lang, bộ dạng đẹp mắt cũng có mài ra mà ăn được đâu? Vì cái kẻ chả liên quan mà lại đau lòng mới là cô nương ngốc.
Lão đang nghĩ thì cháu gái nuôi đã nhẹ nhàng nói "Thế Lý gia gia có thể chữa khỏi gương mặt của Ngọc lang Kiều gia không ạ?"
Nàng không ngờ vết thương trên mặt Đại ca lại nghiêm trọng đến vậy. Dựa vào năng lực của nàng thì khó mà chữa được.
Lý thần y: "..." Hóa ra mấy lời vừa rồi là vô nghĩa à!
Tiểu cô nương ngước đầu chớp mắt nhìn Lý thần y.
Lời dạy dỗ không tài nào thoát ra khỏi miệng Lý thần y. Râu run run, ông tức giận: "Tại sao ai cũng nhờ lão phu chữa mặt cho Ngọc Lang Kiều gia?"
Cho dù không có ai nhờ thì ông dũng định chữa trị cho Kiều Mặc, nhưng hết người này đến người khác nhờ làm ông rất ngạc nhiên.
"Còn ai nhờ nữa ạ?" Kiều Chiêu ngẩn người.
Chẳng lẽ nhà ngoại cũng phái người nhờ Lý gia gia?
ĐÚng rồi, nếu không phải vậy, dựa vào tính tình quái gở của Lý gia gia thì không thể nào xuất hiện ở kinh thành lúc này được.
Lý thần y nghe vậy chỉ tay về phía xa xa: "Kia kìa, chính là thằng nhóc đang giơ cờ đấy."
Kiều Chiêu nhìn lại, thần sắc phức tạp.
Thiệu Minh Uyên?
Hóa ra điều người kia muốn cầu cạnh Lý gia gia không phải là trị hàn độc trên người mà lại vì huynh trưởng ư? Người kia sẵn sàng nhảy vào bãi nước đục của đám tôn thất để giúp Lý gia gia được tự do, để hỏi xin Lý gia gia chữa trị cho huynh trưởng ư?
Nhất thời Kiều Chiêu không biết mình đang thấy gì.
Cảm kích à? Có lẽ không phải. Cho dù nàng có bao dung đến mấy cũng không thể nào cảm kích cho kẻ tự tay giết nàng được.
Cái này không liên quan gì đến oán hận cả.
Kiều Chiêu nhìn về phía vị Tướng quân trẻ tuổi cả người mặc đồ trắng, than nhẹ.
Chắc là bùi ngùi, bùi ngùi vì tổ phụ không nhìn sai người, người kia thực sự đáng giá để phó thác cuộc đời, chẳng qua có nhiều yếu tố khác ảnh hưởng khiến hai người nàng đi đến kết cục như vậy.
Đội ngũ đã ra khỏi thành. Trời cao đất rộng, mau đến mau đi nhưng vẫn còn rất nhiều dân chúng ùn ùn đi theo, nhanh chóng bỏ mặc lại hai người Kiều Chiêu và Lý thần y.
"Lý gia gia có thể chữa khỏi vết bỏng trên mặt Ngọc lang Kiều gia không ạ?"
"Trên đời này có bệnh gì mà lão phu không chữa được?" Lý thần y hừ một tiếng, sau đó đổi giọng: "Có điều nó bị bỏng ở mặt, muốn chữa khỏi thì khá là phiền."
Lý thần y nghiêm túc nhìn Kiều Chiêu: "Chiêu nha đầu, có lẽ gia gia sẽ phải rời kinh thành một thời gian."
"Lý gia gia?" Kiều Chiêu kinh ngạc.
Lý thần y giải thích: "Nếu muốn chữa khỏi vết bỏng cho Kiều Mặc thì cần một vị thuốc. Đó là một loại trai biển chỉ sinh trưởng ở phía Nam, gia gia muốn đích thân lấy."
"Không nhờ ai khác được ạ?"
Lý thần y lắc đầu: "Không được, đấy là một tầng keo dính trong suốt, bên trong chứa nước. Nếu lấy từ con trai ra xong mà không thêm thuốc kịp thời thì sẽ biến chất, mất tác dụng. Vậy nên ta phải tự mình đi."
Kiều Chiêu cảm thấy ủ dột.
Lý gia gia đi mất, nàng cũng không nhận thân được với huynh trường. Thực sự là lẻ loi một mình chốn kinh thành.
"Cháu nghe nói vùng duyên hải phía Nam khác lộn xộn, Lý gia gia nhất định phải bảo trọng."
Lý thần y lơ đễnh cười cười: "Điều này thì cháu không cần lo, bên cạnh ta còn có cao thủ."
Lão vừa nói vừa ngoắc tay về một nam tử trẻ tuổi đứng cách đó không xa: "Lại đây."
Diệp Lạc lặng lẽ tiến lại.
Lý thần y giới thiệu: "Đây là Diệp Lạc, thân thủ rất lợi hại." Nói rồi nháy mắt vài cái, bổ sung thêm: "Từ lúc có tên nhóc này bên cạnh thì việc giã thuốc dễ dàng hơn rất nhiều."
Cao thủ giã thuốc ít nói trầm mặc nào đó gào thét trong lòng: Tướng quân đại nhân, cho hắn về, hắn đúng là kẻ vô tích sự không làm được việc này đâu!
"Đây cũng là... do Thiệu Tướng quân phái đến cho gia gia ạ?" Kiều Chiêu hỏi.
Lý thần y đưa mắt nhìn nàng: "Chiêu nha đầu đoán được à?"
Kiều Chiêu cười cười: "Dễ đoán mà."
"Nha đầu này thật thông minh mà!" Lý thần y than thở.
Càng lúc ông càng vô thức so sánh Chiêu nha đầu và Kiều nha đầu. Càng so càng thấy giống.
Nếu như – Kiều Mặc thấy con bé thì sao?
Chương 122: Chờ đợi
Editor: Ha Ni Kên
Suy nghĩ này manh nha trong đầu Lý thần y, rồi lão vội lắc đầu xua đi.
Trừ khi Chiêu nha đầu chính là Kiều nha đầu, không thì chả có nghĩa lý gì hết.
Mà trong giây phút Lý thần y trầm tư rồi lắc đầu, Kiều Chiêu nảy ra một suy nghĩ trong lòng.
Nàng vẫn đau khổ vì không có cách nào đến gần huynh trưởng. Nhưng trên thực tế, nàng có thể mượn cơ hội gặp ca ca vào lúc ca ca và Lý gia gia có mặt cùng một chỗ!
Không phải mơ mơ hồ hồ nhìn thấy như lúc nãy, mà là thực sự nghe được giọng nói của huynh trưởng, thậm chí nghe ca ca nói xem, rốt cục chuyện gì đã xảy ra vào ngày hỏa hoạn hôm ấy.
Chắc chắn Lý gia gia sẽ hỏi!
Ý niệm này vừa nhen nhóm, đã điên cuồng lan rộng như cỏ dại sau mưa, không thể nào dập tắt được.
"Lý gia gia, hôm nay gia gia đến là vì vết thương của Ngọc Lang Kiều gia ạ?"
Lý thần y nhìn đoàn hạ táng dài dằng dặc, khe khẽ thở dài: "Phải, mà cũng không phải."
Lão muốn tiễn đưa Kiều nha đầu trên đoạn đường cuối cùng, tiếc rằng rõ ràng lão là trưởng bối mà cũng chỉ có thể trà trộn và đám người nhốn nháo, như bao kẻ khác.
Vẻ mặt ông lão có chút tịch mịch, Kiều Chiêu cảm thấy không đành lòng, kéo kéo ống tay áo rộng lớn của lão: "Lý gia gia, nếu gia gia đi xa, Chiêu Chiêu sẽ nhớ gia gia lắm."
Lý thần y chấn động, đột ngột nhìn Kiều Chiêu: "Chiêu nha đầu, cháu vừa nói gì?"
Kiều Chiêu ngẩng đầu, tha thiết: "Cháu nói nếu gia gia đi xa, Chiêu Chiêu sẽ nhớ gia gia lắm."
Lý thần y nhất thời ngẩn ngơ, bên tai tựa như vang lên giọng nói nhõng nhẽo của một bé gái: "Lý gia gia, nếu gia gia đi xa, Chiêu Chiêu sẽ nhớ gia gia lắm..."
Ông nhìn đăm đăm Kiều Chiêu, do dự chần chờ.
Trên đời này, thực sự có hai người giống nhau đến vậy ư?
Hay thực ra, vì hai người giống nhau, nên lão mới không tự chủ được mà lại gần nha đầu này hơn?
"Chiêu nha đầu, tại sao cháu lại biết Ngọc lang Kiều gia?" Lý thần y dò xét.
Kiều Chiêu đáp lại mà chẳng chớp mắt lấy một cái: "Trong kinh thành, chỉ cần là cô nương thì làm gì có ai không muốn nhìn thấy phong thái của Ngọc lang Kiều gia ạ? Trước kia cháu xuất môn cùng các tỷ tỷ đã gặp một lần rồi. Vậy nên hôm nay gặp lại, vừa nghĩ đến trước đây thì không tài nào không thấy khổ sở thay huynh ấy được."
Nói đến đây Kiều Chiêu cười cười: "Nhưng thật may vì Lý gia gia sẽ chữa cho huynh ấy khỏi hẳn. Ai cũng bảo gia gia là thần y tuyệt thế đấy!"
"Tiểu nha đầu dẻo miệng này." Lý thần y khẽ gõ vào trán Kiều Chiêu.
Kiều Chiêu cười, cũng không tránh. Nàng đột ngột giơ tay chỉ một nam tử áo đen lấp ló cuối đoàn người, thấp giọng: "Lý gia gia đã thấy người kia bao giờ chưa ạ?"
"Ai cơ? Nhiều người quá."
"Người mặc áo đen, cao cao, đứng ở cuối hàng ấy ạ."
Lý thần y chỉ thấy toàn người là người, cũng chẳng phân biệt được ai với ai, lơ đễnh nói: "Làm sao?"
Chẳng lẽ dáng vẻ cũng đẹp mắt, là người tiểu cô nương thích?
"Người kia là Cẩm Y Vệ đấy." Kiều cô nương thản nhiên nói.
Lý thần y mở to mắt.
Diệp Lạc vẫn trơ như khúc gỗ đột ngột nhìn Kiều Chiêu rồi vội cụp mắt xuống.
"Chiêu nha đầu, sao cháu lại biết được?" Lý thần y lại nhìn qua đoàn người, lần này nghiêm túc hơn nhiều.
"Cháu đã gặp một lần rồi. Có lần cháu đến quán trà, còn gặp cả hắn và thuộc hạ đấy." Kiều Chiêu khéo léo lựa lời.
"Lý gia gia, cháu nghe nói ai bị Cẩm Y Vệ để mắt đến đều sẽ rất phiền phức vì bị nhìn chòng chọc như gai bám vậy. Người kia đang theo dõi Thiệu Tướng quân ạ?"
Lỗ tai Diệp Lạc dựng đứng lên.
Theo dõi Tướng quân của bọn hắn? Mấy cái thứ nanh chó kia thật là đáng ghét, hắn phải báo cho Tướng quân đại nhân!
"À, hay là đang theo dõi Ngọc lang Kiều gia nhỉ?" Kiều Chiêu lại bóng gió.
Theo dõi Ngọc lang Kiều gia?
Trong lòng Lý thần y chợt thắt lại, nghĩ thầm: Chẳng lẽ lại liên quan đến hỏa hoạn ở Kiều gia? Nghe nói triều đình cũng đã phái quan viên đi điều tra ở Gia Phong. Hay là trận hỏa hoạn ở Kiều gia kia có điểm bất thường nên mới kéo theo sự chú ý của Cẩm Y Vệ?
Lý thần y nghĩ vậy thì cảm thấy lo âu thay huyết mạch còn sót lại của lão bạn tốt. Vốn chỉ định nhìn qua Kiều Mặc trong đoàn người rồi sẽ rời kinh hái thuốc luôn, bây giờ lại quyết định gặp người một lần đã rồi tính tiếp.
"Diệp Lạc, ngươi đi theo đi. Chờ hạ tang xong phu Quan Quân Hầu thì đem cái người bị hủy dung kia đến gặp ta."
Diệp Lạc không nhúc nhích: "Tướng quân không cho phép tiểu nhân rời thần y nửa bước."
"Đi nhanh đi. Ngay trước mặt bàn dân thiên hạ thế này thì ta sẽ gặp phải chuyện gì cơ chứ?"
"Tướng quân không cho phép tiểu nhân rời thần y nửa bước."
"Ta đã bảo là không sao –"
"Tướng quân không cho phép tiểu nhân rời thần y nửa bước."
Lý thần y giận đến phùng mồm trợn mắt, muốn đạp cho cái khúc củi khô này một cước nhưng lại sợ ê chân. Nhất thời chẳng biết làm gì.
Kiều Chiêu thấy vậy thì cười cười nói với Diệp Lạc: "Vậy hay là nhờ mấy người đang âm thầm đi theo cử ra một người, mời người kia về vậy."
Lý thần y nghe vậy sửng sốt, hỏi Diệp Lạc: "Còn có người khác à?"
"Có ạ."
"Thế sao đến tận bây giờ ngươi không đả động đến?"
"Ngài có hỏi đâu."
Lý thần y: "..." Đừng có cản lão, lão phải bỏ thuốc độc chết cái đồ khốn nạn này!
Thấy Diệp Lạc ra hiệu về phía nào đấy rồi lại trở lại dáng vẻ im lìm như khúc gỗ, Lý thần y soi mói hỏi Kiều Chiêu: "Chiêu nha đầu, sao cháu biết là còn có người âm thầm đi theo?"
"À, cháu hỏi bừa thôi." Kiều cô nương vô trách nhiệm nói.
Lý thần y nghẹn ở cổ.
Lông mày Diệp Lạc hơi nhúc nhích, lướt nhanh qua Kiều Chiêu rồi cụp mắt nghĩ: may mà Tướng quân phái hắn đi bảo vệ cái vị thần y này. Mặc dù tính tình cổ quái hâm dở, nhưng đầu óc cũng không nhanh nhạy. Nếu mà sai hắn bảo vệ vị cô nương này thì đau đầu rồi.
Không biết rằng mình vừa bị cao thủ giã thuốc khinh bỉ một trận, vị thần y nào đấy phất tay áo: "Quay về quán trà chờ đi vậy, chắc mọi việc cũng xong trước khi mặt trời lặn thôi."
Kiều Chiêu nhìn xa xăm vào đoàn người dài phía trước.
Đầu rồng đã lên ngọn núi, những người xem náo nhiệt cũng lục tục ra về.
Nàng quay người, lặng lẽ đi theo Lý thần y đến quán trà.
Ngồi trong quán trà, Lý thần y rót một tách, nói với Kiều Chiêu: "Chiêu nha đầu, cháu về nhà trước đi. Đi lâu như vậy rồi có khi trưởng bối trong nhà cũng lo."
Kiều Chiêu cười: "Lý gia gia yên tâm, cháu đã phái một nha hoàn về báo rồi ạ."
Lý thần y nhìn kỹ lại, quả nhiên không thấy nha đầu tên A Châu đã đi đâu từ lúc nào.
Kiều Chiêu nâng bình trà, rót cho Lý thần y một tách: "Hôm nay cháu ra ngoài định đi dạo thôi, không ngờ lại gặp gia gia, tổ mẫu chắc chắn sẽ rất vui nếu cháu gặp gia gia."
Lý thần y thấy trời vẫn còn sớm, mà ngồi một mình chờ cũng chán nên cũng không nói thêm gì nữa. Lão hớn hở lôi một quyển sách nhăm nhúm dạy Kiều Chiêu nhận biết các huyệt đạo trên cơ thể. Lão ngạc nhiên khi phát hiện rằng chỉ cần dạy một lần là nàng sẽ nhớ, như thể là có năng khiếu thiên bẩm.
Giật mình xong, Lý thần y thay đổi thái độ, không còn hời hợt giết thời gian nữa mà nghiêm túc chỉ bảo.
Đến khi mặt trời lặn dần về phía Tây, Lý thần y đang hăng hái dạy dỗ, thì bên ngoài cửa có tiếng bước chân.
Là Đại ca tới ư?
Kiều Chiêu đứng bật dậy.
Lý thần y kinh ngạc nhìn nàng.
Kiều cô nương cười gượng: "Hình như có ai đến."
Lý thần y vẫn lười biếng ngồi yên: "Tới thì vào, có gì phải khẩn trương?"
Chương 123: Độc
Editor: Ha Ni Kên
Đối với Lý thần y, Kiều Mặc cũng chỉ là vãn bối thôi, chỉ khác cái là huyết mạch còn lại của lão bạn tốt.
Bên ngoài truyền vào tiếng xin phép, cọc gỗ khô là Diệp Lạc đi ra mở cửa.
Nam tử đứng ngoài mặt mũi bình thường không đi vào mà nhỏ going nói với Diệp Lạc vài câu rồi đi.
Diệp Lạc đóng chặt cửa, quay lại.
Lý thần y nheo mày: "Người đâu?"
"Người thần y muốn gặp vừa ngã bất tỉnh sau khi hạ táng xong phu nhân Tướng quân, được Tướng quân của chúng ta đưa đi rồi ạ."
Lòng Kiều Chiêu chùng xuống, thốt lên: "Ngã bất tỉnh? Tại sao lại ngã bất tỉnh?"
"Cái này thì cũng chưa ai nhắc đến."
"Lý gia gia—"
Lý thần y đứng lên, chẳng hề gấp gáp, nói với Kiều Chiêu: "Ta đi qua đó xem sao. Chiêu nha đầu, cháu về trước đi, trời sắp tối rồi."
Kiều Chiêu trơ mắt nhìn Lý thần y và Diệp Lạc đi khỏi mà không có cớ đi theo.
"Cô nương?" Băng Lục lên tiếng, phá vỡ yên lặng trong lòng: "Chúng ta về chưa ạ?"
Kiều Chiêu bình tĩnh lại: "Không về vội, đến Tề Sinh đường!"
Đại ca ngất xỉu, đưa huynh ấy về phủ rồi mời đại phu quá mất thời gian, rất có khả năng Thiệu Minh Uyên sẽ tìm một nơi tương tự như y quán. Mà theo đường trở về thành, tám chín phần người kia sẽ chọn Tế Sinh đường.
"Đến Tề Sinh đường ạ? Đấy không phải y quán ư?" Băng Lục đảo mắt, thấy cô nương đã đi khỏi thì vội chạy theo.
Chủ tớ hai người ra khỏi quán trà, chạy thẳng đến Tế Sinh đường. Bên ngoài Tế Sinh đường có rất nhiều nam tử trẻ tuổi mặc đồ trắng, dựa vào dáng đứng có thể đoán được đó đều là binh sĩ.
Dân chúng thích hóng chuyện, nhưng cũng không có dám nhìn lén mấy người không dễ chọc kia, đành đứng quay thành một vòng xem náo nhiệt.
Kiều Chiêu thờ phào trong lòng.
Có vẻ đã đoán đúng. Quả nhiên Thiệu Minh Uyên đưa Đại ca đến đây.
"Cô nương, chúng ta đi vào ạ?" Băng Lục liếc mắt nhìn đám binh sĩ cao to mặt lạnh, cho dù gan to bằng trời thì giờ cũng xẹp xuống bé tẹo.
Kiều Chiêu bình tĩnh, nhẹ giọng: "Không cần, đứng đây nhìn một lát."
Tiểu nha hoàn trợn mắt: "Chúng ta, chúng ta... cũng tới xem náo nhiệt ạ?"
Kiều Chiêu gật đầu: "Nói thế cũng được."
Xem xét tình hình, người bình thường muốn vào y quán chắc chắn sẽ bị từ chối, lại còn gây chú ý. Nếu Lý gia gia nói sẽ tới thăm Đại ca, còn ai làm nàng yên tâm hơn Lý gia gia nữa?
Nàng đi tới đây, chẳng qua là muốn nhanh chóng biết tình hình của Đại ca thôi.
Thời gian lại chầm chậm trôi qua, ánh hoàng hôn rực rỡ, chân trời hừng hực như lửa.
Kiều Chiêu vẫn đứng yên, chân tê dần đi, rõ ràng là mùa hè mà lại thấy lạnh lẽo vô cùng.
Trong Tề Sinh đường.
Cuối cùng Kiều Mặc cũng chầm chậm mở mắt. Người đầu tiên đập vào mắt chàng khiến chàng hơn giật mình, mắt hơi đảo lên, như thực như mộng.
"Thần y ư?" Chàng dò hỏi.
"Tỉnh rồi à? Không cần thắc mắc, ngươi không nằm mơ." Lý thần y nghiêm túc.
Kiều Mặc chống tay muốn ngồi dậy.
Lý thần y giơ tay, đè vai chàng lại: "Không cần cậy mạnh, cứ nằm yên đi."
"Vãn bối thất lễ rồi. Sao thần y lại ở đây?"
Trước đây khi bệnh tình của tổ phụ trở nên nguy kịch, Lý thần y mới chăm sóc cho đến khi tổ phụ cưỡi hạc về trời, sau đó thì vân du tứ hải, cũng chưa gặp lại lần nào.
Lý thần y ngồi xuống ghế, cầm tấm khăn vuông lau qua tay, hỏi Kiều Mặc: "Trước mắt không cần để ý chuyện này. Ta hỏi ngươi, vì sao ngươi lại ngất? Có nghĩ ra nguyên nhân không?"
Kiều Mặc bị hỏi thì hơi sửng sốt, lông mày như nét mực nhăn lại, hơi đỏ mặt: "Có lẽ là do quá lo âu buồn sầu, lại còn không nghĩ ngơi cẩn thận –"
"Không phải." Lý thần y ngắt lời, ném khăn vào trong chậu, nhìn kỹ Kiều Mặc: "Ngươi trúng độc."
"Trúng độc?" ánh mắt Kiều Mặc hơi lóe lên.
"Phải, có lẽ là Linh Hương độc, không mùi không vị, có thể tích lũy âm thầm trong cơ thể, khi nào cơ thể yếu ớt hoặc gặp bệnh phong hàn sẽ có cơ hội phát tác. Thầy thuốc tầm thường khó mà tìm được nguyên nhân, chỉ chữa qua loa được triệu chứng thôi. Nhưng thuốc không đúng bệnh, hậu quả khó lường."
"Vậy sao?" Kiều Mặc mở to mắt, khiến vết bỏng nơi gò má trái trở nên đáng sợ hơn: "Thần y, chuyện này mong người giữ bí mật hộ vãn bối, không nên nói cho bất kỳ ai."
"Được. Nhưng ngươi tự biết lấy là được rồi. Ta vừa dùng ngân châm rút độc, trước mắt thân thể ngươi sẽ yếu nhưng chăm sóc tử tế sẽ dần hổi phục. Kiều Mặc, rốt cục đã có chuyện gì đã xảy ra với đám cháy ở nhà ngươi?"
Kiều Mặc yên lặng chốc lát, nói: "Bởi vì đã hết hiếu kỳ với tổ phụ, mấy ngày đó vãn bối đều đi thăm viếng mấy người bạn cũ và gia đình thế giao theo lời tiên phụ. Hôm ấy lúc vãn bối về trời đã chạng vạng tối, cả nhà cũng đã chìm trong biển lửa. Thôn dân cũng không có cách nào, ai cũng không dám lại gần. Vãn bối đành dựa vào việc cửa sau ít lửa lao vào cứu ấu muội, sau đó mọi thứ đều sụp."
Lý thần y nghe xong trầm mặc hồi lâu, hỏi: "Đám cháy ấy, ngươi nghĩ là do ngẫu nhiên hay cố tình?"
Kiều Mặc cụp mắt, nhẹ giọng: "Điều này vãn bối vẫn chưa rõ, trước mắt phải chờ xem Khâm sai đi tra án trở về nói gì đã."
"Cũng được, mấy hôm nữa lão phu rời kinh thành một chuyến, quay lại sẽ chữa mặt cho ngươi."
Nghe được chữa bệnh cho bản thân, Kiều Mặc vẫn dửng dưng: "Thần y muốn rời kinh vì vậy sao?"
Lý thần y cười phá lên: "Không rời kinh thì làm sao chữa khỏi cho ngươi được? Có một vị thuốc không có ở kinh thành."
"Khiến thần y phải bận lòng như vậy, vãn bối rất hổ thẹn."
"Ngươi đừng nghĩ nhiều. Dựa vào quan hệ giữa ta và tổ phụ ngươi, cũng không thể khoanh tay đứng nhìn ngươi gặp chuyện thế này được. Chưa kể, còn có hai người thay nhau nhờ cậy việc này cơ."
Kiều Mặc kinh ngạc.
Bây giờ mà vẫn còn có người vì chàng như vậy ư?
Không hiểu sao trong đầu Kiều Mặc hiện lên một người, chàng hỏi: "Chẳng lẽ là Quan Quân Hầu ư?"
Lý thần y nhấp nháy lông mày: "Thanh niên bây giờ ai cũng là nhân tinh hết. Đúng là Quan Quân Hầu mời lão phu ra t ay. Đáng lẽ nó không muốn ta nói với ngươi, nhưng ta sắp rời kinh, nghĩ đi nghĩ lại vẫn nên nói cho ngươi một câu mới phải. Tên tiểu tử kia cũng không phải là đứa kém cỏi, sau này ngươi ở kinh thành cũng coi như trợ thủ đắc lực."
"Đa tạ thần y lo nghĩ thay vãn bối. Có điều không biết, người còn lại là ai ạ?"
"Người còn lại à –" Lý thần y trở nên ôn hòa hơn, cười híp mắt: "Là tiểu tôn nữ của lão phu. Cảm thấy ngươi đẹp mắt như vậy mà bị hủy dung thì thật tiếc. Chờ lần sau ta hồi kinh sẽ để cho hai đứa gặp gỡ làm quen."
Trước mắt tình cảnh Kiều Mặc rối ren, không cần để Chiêu nha đầu dây vào.
Đáng tiếc à?
Kiều Mặc không nén nổi nụ cười.
Cháu gái thần y, có lẽ là một tiểu cô nương nhỉ, không biết có thể làm bạn với Vãn Vãn không nữa?
Có điều Kiều Mặc cũng chỉ nghĩ qua mà thôi. Nhưng nghĩ đến việc trúng độc khó giải thích, nụ cười hơi mờ đi.
Rốt cục chàng trúng độc từ khi nào?
Chương 124: Trước y quán
Editor: Ha Ni Kên
Lý thần y thấy chàng nghĩ ngợi thì dặn dò: "Nghỉ ngơi cho khỏe đi, tuổi trẻ thì không cần nghĩ quá nhiều."
"Dạ."
Lý thần y đứng dậy đi ra ngoài, gặp Thiệu Minh Uyên đang chờ.
"Thần y, cữu huynh của ta sao rồi?"
"Không có gì đáng ngại, đưa nó về tĩnh dưỡng cẩn thận là được."
"Vậy thì được rồi." Thiệu Minh Uyên thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng vô thức nở nụ cười.
Chàng vốn có vẻ thanh lãnh tuấn dật, tính cách lỗi lạc, cười như gió mát trăng thanh.
Lý thần y nhìn vậy thì do dự, ám ám chỉ chỉ bâng quơ: "Ngươi không cần mời đại phu à?"
"Không cần. Trước đây không nghĩ thân thể cữu huynh lại yếu đuối như vậy, thật may là có thần y ở đây."
"Không. Ý ta là, ngươi không cần mời đại phu khám cho ngươi à?"
Cái thằng ngốc này!
Thiệu Minh Uyên hơi run, rồi bình tĩnh, cườ: "Đã từng khám lúc còn ở doanh trại rồi ạ."
"Đại phu bảo gì?"
"Đại phu bảo không được cậy mạnh."
"Vậy ngươi tính thế nào?" Lý thần y liếc xéo Thiệu Minh Uyên.
Xin xỏ lão đi, năn nỉ lão cho tử tế vào. Nếu mà lão cao hứng thì có lẽ sẽ đổi ý.
"Tạm thời vẫn có thể chịu được. Nếu sau này có cơ duyên gặp được danh y, có thể loại bỏ hoàn toàn hàn độc thì tốt. Nếu không gặp được thì cũng không sao." Thiệu Minh Uyên thản nhiên.
Gặp được danh y?
Lý thần y run run.
Cái thằng nhóc này mù cả hai mắt à. Làm gì còn có danh y nào nổi danh hơn lão nữa?
Lão tức chết mất. Chẳng qua lão nói là chỉ chữa một người, thế mà thằng nhãi này không biết được ngọt nhạt thêm mấy câu sao? Hừ. Đã vậy thì chờ lão quay lại rồi nói tiếp, dù sao cũng không chết ngay được!
"Phải rồi, ta định rời kinh. Vết bỏng trên mặt Kiều Mặc quá nghiêm trọng, ta phải đến vùng duyên hải phía Nam hái thuốc."
Nghe Lý thần y nói vậy, Thiệu Minh Uyên cũng không nhiều lời, dứt khoát nói: "Vậy tại hạ sẽ an bài thêm người bảo vệ thần y."
Lý thần y ghét nhất mất người không liên quan khoa chân múa tay ở mấy chuyện liên quan đến y thuật như thế này. Thấy Thiệu Minh Uyên như vậy thì tự nhiên thấy chàng thuận mắt hơn chút, nghĩ thầm: mấy cái người cầm binh đánh giặc làm việc thật phóng khoang, không giống mấy tay quan văn huân quý kia, làng nhà lằng nhằng ca cẩm như mấy bà già.
"Lão phu không muốn có quá nhiều người đi theo, quá phiền phức. Tốt nhất là để cho Diệp Lạc đi theo là đủ rồi, thêm một xa phu thân thủ tốt giỏi bơi lội với tính tình tử tế là ổn. Thế cũng không quá đòi hỏi đúng không?"
"Không đòi hỏi... Nhưng mạn phép hỏi thần y, tính tình tử tế là như thế nào?"
Thân thủ tốt, giỏi bơi lội, mấy cái điều kiện này có thể khó tìm ở kinh thành nhưng trong quân của chàng thì không thiếu. Chỉ có cái tính tình tử tế thì vẫn nên hỏi kỹ thì tốt hơn.
Lý thần y vuốt râu: "Tính tình tử tế hả -- nói ít, làm nhiều. Ta chỉ Đông hắn không đi Tây, với cả đừng có im lìm cả ngày như khúc gỗ Diệp Lạc kia là được rồi."
"Được." Thiệu Minh Uyên mỉm cười, nhìn liếc qua Diệp Lạc đứng sau Lý thần y.
Diệp Lạc oan ức.
Tướng quân, thuộc hạ không muốn đi theo lão thần y tính tình gàn dở này đến phía Nam đâu!
"Diệp Lạc, say này phải bảo vệ an nguy của thần y cho tốt, nhớ rõ chưa?"
Tướng quân trẻ tuổi hờ hững nhìn qua, tiểu thị vệ tủi thân đầy bụng cúi đầu ngay xuống: "Dạ, Tướng quân cứ yên tâm, thuộc hạ thề sẽ dốc hết sức mình bảo vệ thần y ạ!"
"Được rồi, được rồi. Cứ như là lão phu vào hang hổ miệng rồng vậy. À phải rồi, ta còn một việc quan trọng nữa."
"Mời thần y cứ nói."
"Ngươi vẫn nhớ cháu gái nuôi của ta chứ?"
Trong đầu Thiệu Minh Uyên lập tức hiểu ra dáng vẻ thiếu nữ cười bâng quơ thản nhiên.
Chàng gật đầu: "Nhớ ạ."
"Ta cũng nghĩ ngươi không quên nhanh như thế được. Lần trước còn ăn cơm ở phủ nhà người ta mà."
Diệp Lạc dựng thẳng lỗ tai lên.
Gì cơ? Tướng quân đại nhân ăn cơm ở trong phủ cháu gái nuôi của thần y á? Đây là chuyện từ lúc nào, sao hắn không biết?
Thiệu Minh Uyên không nói gì.
Thần y nói vậy không hiểu sao khiến chàng lại có cảm giác chàng đến phủ nhà người ta ăn cơm chùa nhỉ?
"Ta cũng chẳng có yêu cầu gì đâu. Nhưng nha đầu kia số khổ, thời gian lão phu không có ở kinh thành, ngươi thay lão phu chiếu cố con bé một chút. Có được không?"
Chiếu cố à?
Thiệu Minh Uyên cự tuyệt theo bản năng: "Nam nữ khác nhau. Lệnh tôn nữ ở trong nội trạch đại viện. Minh Uyên e là không giúp được gì."
"Cũng có bảo ngươi phải cưới nó đâu." Lý thần y liếc xéo, nhưng trong lòng khá hài lòng với việc Thiệu Minh Uyên tự vạch ra ranh giới, cảm thấy yên tâm hơn: "Nễu mà ngươi nghe nói con bé gặp chuyện gì khó xử hoặc bị người khác bắt nạt thì làm chỗ dựa cho con bé rồi chống đỡ giúp là được rồi."
Thiệu Minh Uyên vẫn do dự rồi cuối cùng vẫn gật đầu: "Vậy Minh Uyên sẽ cố hết sức."
"Vậy thì lão phu yên tâm rồi. Giờ ta sẽ sửa soạn rồi khi nào xong xuôi sẽ rời kinh ngay lập tức. Đến lúc đấy ngươi cũng không cần đi tiễn. Có chuyện gì ta sẽ sai người báo cho ngươi."
"Được, vậy Minh Uyên chúc thần y lên đường thuận buồm xuôi gió, sớm hồi kinh."
Lý thần y thích Thiệu Minh Uyên nhất ở chỗ là không dây dưa lằng nhằng, vỗ vai chàng rồi dắt Diệp Lạc đi ra từ cửa sau của y quán.
Đám đông chầu chực trước cửa y quán dần dần tản bớt, có vài người qua đường tò mò dừng lại do bị khí thế phi phàm của những người trẻ tuổi đứng yên lặng trước cửa y quán thu hút, hồi lâu không thấy động tĩnh gì thêm thì cũng bỏ đi làm việc của mình.
Chỉ có Kiều Chiêu là không nhúc nhích, ánh mắt chằm chằm nhìn vào cửa y quán.
Cuối cùng, chỉ thấy cỗ kiệu nhỏ màu trúc xanh dừng ở cửa, che đi tầm mắt những người bên ngoài.
Kiều Chiêu không chần chừ, đi thẳng đến. Nàng vừa lại gần, cỗ kiệu đã được nâng lên.
Ánh mắt của vị Tướng quân trẻ tuổi bình thản nhìn qua, hơi ngạc nhiên rồi lại ôn hòa.
Chàng gật đầu tỏ ý chào hỏi, ra hiệu khởi kiệu rồi đi theo sau.
Đám thị vệ trẻ tuổi đứng ngoài y quán lập tức xếp thành hai hàng hộ tống cỗ kiệu cùng Thiệu Minh Uyên.
Kiều Chiêu nhìn cỗ kiệu dần màu trúc xanh đang gần xa và bóng lưng cao ngất của người nọ, gọi: "Thiệu Tướng quân."
Thiệu Minh Uyên dừng chân, ra hiệu cho đội thân vệ tiếp tục đi, bản thân chàng quay lại, bước vài bước là đến trước mặt Kiều Chiêu.
Chàng rất cao, Kiều Chiêu cảm giác như chàng đã chắn mất một nửa nguồn sáng, đành phải ngẩng đầu nhìn chàng.
Ngược sáng, người trước mặt trắng như lãnh ngọc, sắc môi cũng nhợt nhạt.
Kiều Chiêu nhướn mày.
Thiệu Minh Uyên xảy ra chuyện gì? Tình trạng thân thể dường như kém đi.
"Lê cô nương gọi tại hạ có chuyện gì vậy?"
Giọng nói ôn hòa lôi Kiều Chiêu về thực tại.
"Thiệu Tướng quân, nghĩa gia gia của ta đang ở trong y quán à?"
Thiệu Minh Uyên hiểu ra, cười khẽ: "Hóa ra Lê cô nương tìm thần y. Nhưng thần y đã đi về bằng cửa sau của y quán rồi."
"À." Kiều Chiêu cũng không ngạc nhiên.
Dựa vào tính tình ghét phiền phức của Lý gia gia, vất vả lắm mới tự do thoát khỏi Vương phủ, làm sao còn muốn thu hút sự chú ý của người khác, tất nhiên càng âm thầm lặng lẽ càng tốt.
Thiệu Minh Uyên lặng lẽ nhìn tiểu cô nương gần trong gang tấc, thấy nàng thản nhiên đáp, cũng không biết nàng có thất vọng hay không, cũng chẳng biết nói thế nào, đành nói: "Nếu Lê cô nương không còn việc gì thì tại hạ xin cáo từ."
Kiều Chiêu ngước mắt, vừa như tò mò, lại có vẻ tùy ý, hỏi: "Bệnh nhân kia thế nào rồi?"
Chương 125: Kiều cô nương không vui cho lắm
Editor: Ha Ni Kên
Bệnh nhân kia sao rồi?
Tiểu cô nương đứng trước mặt hỏi câu này, rõ ràng khiến cho người khác cảm thấy là tiện miệng hỏi qua, nhưng không hiểu sao Thiệu Minh Uyên lại cảm giác rằng, vấn đề này rất quan trọng với nàng.
Vì vậy, chàng cũng nghiêm túc trả lời: "Thần y nói là không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi cho tốt là được rồi."
Cuối cùng Kiều Chiêu cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ca ca không sao là được rồi.
Mặc dù tiếc rằng không được nói với huynh trưởng dù chỉ một câu, nhưng biết ca không có vấn đề gì, Kiều Chiêu cảm thấy cả người như trút đi được gánh nặng, khẽ cười với Thiệu Minh Uyên: "Khi nãy ta và Lý gia gia ngồi uống trà với nhau, ai ngờ người nghe thấy Kiều công tử bị bệnh thì vội vàng đi mất, ta thấy tiện thì hỏi qua thôi."
Thiệu Minh Uyên: "..."Chẳng hiểu sao chàng lại cảm thấy tiểu cô nương đang giấu đầu hở đuôi.
Kiều Chiêu nhanh chóng nhận ra điều này, nụ cười hơi gượng gạo, lại nhìn chằm chằm Thiệu Minh Uyên.
Cái người này thận trọng hơn so với những gì nàng tưởng.
"Lê cô nương còn có chuyện gì không?"
Kiều Chiêu lắc đầu: "Không còn."
Ánh mắt Thiệu Minh Uyên sâu lại.
Không phải "không có", mà là "không còn".
Nói như vậy tức là vốn là có chuyện, giờ thì không còn nữa.
Như vậy, thật ra Lê cô nương chỉ muốn biết xem liệu cữu huynh có chuyện gì không ư?
Là vì sao vậy? Chẳng lẽ Lê cô nương lại quen biết cữu huynh từ trước?
Phải rồi, trước đây cữu huynh cũng từng ở kinh thành, có thể hai người có quen biết.
Chẳng lẽ, Lê cô nương là người thầm mến mộ cữu huynh?
Thiệu Minh Uyên rũ mắt, nhìn tiểu cô nương trước mặt.
Chàng từng nghe Dương Hậu Thừa nói, Trì Xán và cữu huynh đều rất được các cô nương ở kinh thành hoan nghênh.
Kiều Chiêu mím môi.
Cái người này đang nghĩ gì vậy? Sao nàng cảm thấy sai sai.
"Khụ, Thiệu Tướng quân quay về đi, trời không còn sớm nữa, ta cũng nên hồi phủ rồi." Những gì muốn biết cũng đã biết rồi, Kiều Chiêu cúi cháo, chuẩn bị cáo từ.
Thiệu Minh Uyên ngẩng đầu nhìn lướt qua chân trời.
Ráng chiều như lửa nhợt nhạt dần đi ở phía chân trời, quả thật là không còn sớm nữa.
"Ta sai người đưa cô nương về." Chàng tự nhiên nói.
Nếu thần y muốn chàng chăm sóc chiếu cố Lê cô nương, chàng đã nhận lời người ta, tất nhiên sẽ hết lòng thực hiện.
Kiều Chiêu hơi sửng sốt, trong lòng tự dưng thấy không thoải mái.
Cái người này, chẳng lẽ chỉ cần có cô nương tùy tiện nói chuyện cùng là lại phái người đưa về tận nhà à?
Thế thì sợ chẳng đến một năm, đám cô nương tơ tưởng lấy cái người này làm chồng phải xếp hàng từ đầu cửa phủ ra ngoài cửa thành mất.
Hầu gia trẻ tuổi quyền cao chức trọng lại còn ôn hòa lễ độ cơ mà!
Hửm, hình như chuyện này không liên quan đến nàng lắm, nhưng không hiểu sao cứ nghĩ lại thấy hơi bực. Nàng đường đường là chính thất lại bị cái tên này chẳng nói chẳng rằng nhất tiễn xuyên tâm, thế mà lại đối xử dịu dàng hòa nhã với tiểu cô nương nhà người khác thế à?
Thấy vẻ mặt thiếu nữ trước mặt tự dưng lạnh ngắt, Tướng quân trẻ tuổi mờ mịt.
Hình như chàng vừa nói gì không nên nói à?
"Không cần, ta có nha hoàn rồi. Tướng quân không cần đi theo, cỗ kiệu kia đi cũng xa rồi đấy."
"Vậy thì tại hạ xin cáo từ." Thiệu Minh Uyên cảm thấy tiểu cô nương trước mặt đã trở mặt hoàn toàn rồi, tốt nhất nên đi trước. Chàng xoay người đi được vài bước, bỗng dưng như ngộ ra cái gì.
Có phải Lê cô nương không vui vì lần đó khi chàng dùng bữa tại Lê phủ, Lê cô nương đã cố tình chuẩn bị món ngon chiêu đãi chàng mà chàng không thể hiện lòng cảm ơn?
Nghĩ vậy, Tướng quân trẻ tuổi xoay người lại lần nữa, ôm quyền thi lễ với cô nương mặt lạnh: "Đa tạ Lê cô nương ngày hôm đó đã tiếp đãi chu đáo. À ờm... củ từ ăn rất ngon..."
Củ từ ăn rất ngon là cái khỉ gió gì?
Kiều cô nương càng lạnh lùng hơn.
"Vậy cáo từ!" Tướng quân trẻ tuổi luống cuống mờ mịt, vội vàng đi mất.
Thiệu Minh Uyên bước nhanh đuổi kịp cỗ kiệu, lặng lẽ phân phó một tên thân vệ: "Trước cửa y quán có một vị cô nương mặc quần xanh áo trắng, ngươi âm thầm đưa người về tận nhà, chú ý không được để bị phát hiện."
Thân vệ: "..." Trời ơi, Tướng quân của bọn họ lại vừa gặp đã thương một vị cô nương à! Kích động quá đi trời ơi, nhưng mà lại không được nói ra chứ!
Có được tin nóng hổi mà lại chỉ có thể vùi lấp ở trong lòng, thân vệ yên lặng không nói gì.
Kiều Chiêu dời mắt, hậm hực gọi Băng Lục: "Băng Lục, sao em còn đứng ngây ra đấy làm gì. Hồi phủ thôi."
Tiểu nha hoàn vẫn ngây người như phỗng lúc này mới bừng tỉnh, che miệng kích động: "Cô, cô nương! Người thật lợi hại!"
"Hử?" Kiều Chiêu không tài nào giải thích được ánh mắt cuồng nhiệt sùng bái của tiểu nha hoàn.
"Người lại, lại nói chuyện cùng Quan Quân Hầu lần nữa!"
Lại...
Cái từ này khiến cho Kiều cô nương trước giờ vẫn lạnh nhạt tự dưng cảm thấy muốn đạp cho tiểu nha hoàn nhà mình một cước, sa sầm mặt: "Đi thuê xe đi."
"Dạ." Cô nương nhà mình nói chuyện cùng Quan Quân Hầu. Đối với Băng Lục mà nói, điều này còn có giá trị hơn nhiều so với trải qua một ngày náo nhiệt. Nàng vui vui vẻ vẻ đáp lời rồi chạy về phía đầu đường.
Chỉ còn lại mình mình, Kiều Chiêu khẽ thở dài. Chợt có tiếng bước chân sau lưng nàng.
Nàng lập tức xoay người lại thì thấy một người cúi đầu nhìn nàng, cười nghiền ngẫm.
"Giang đại ca?"
"Lê cô nương, ta phát hiện ra một chuyện rất thú vị."
"Chuyện gì?" Đối mặt với Thập Tam Thái Bảo Cẩm Y Vệ danh như sấm rề, Kiều Chiêu bỏ qua hết các tâm tư khác, lãnh đạm hỏi hắn.
"Chẳng những muội biết ta, mà còn biết công tử Kiều gia."
Kiều cô nương chẳng hề mảy may: "Ngọc Lang Kiều gia phong thái vô song, tiểu nương tử biết đến huynh ấy nhiều không kể hết. Còn như Giang đại ca –"
Tiểu cô nương cong môi cười cười: "Không phải đến tận ngày Phật đản mới quen sao? Đến giờ ta vẫn không biết nhà Giang đại ca ở đâu, thậm chí danh xưng cũng không biết."
Lần này nghe Kiều Chiêu nói vậy, Giang Viễn Triều không chạy mất hút nữa, mà chỉ cười nhạt: "Vậy muội nghe kỹ đây. Ta họ Giang tên Viễn Triều, hiện tại đang ở phủ Giang Đại Đô Đốc. Lê cô nương còn gì muốn hỏi không?"
"Không có. Giang đại ca, ta phải về rồi." Kiều Chiêu khẽ cúi người, xoay người định rời đi.
Giang Viễn Triều chậm rãi nói: "Nhưng ta còn có chuyện muốn hỏi Lê cô nương, Lê cô nương tạm dừng bước thì hơn."
Kiều Chiêu xoay người lại, than thở: "Thế bây giờ ta lại có điều muốn hỏi rồi."
"Muội cứ nói đi."
Kiều Chiêu nhìn Giang Viễn Triều, đột ngột cười: "Giang đại ca rất hay xuất hiện trước mặt ta, lại còn nói nhiều điều như vậy, sẽ khiến ta cho rằng có thể huynh âm thầm phải lòng ta."
Nụ cười đóng băng trên khóe miệng Giang Viễn Triều, hiển nhiên ngẩn cả người.
Trên đời này có tiểu cô nương mặt dày như thế này à?
Nàng ấy mới bao nhiêu tuổi chứ. Hắn phải biến thái đến thế nào mới có thể động lòng được với một tiểu cô nương như thế này?
Nghĩ như vậy, Giang Viễn Triều quan sát nàng theo bản năng.
Cô nương vóc người nhó bé, dung nhan yểu điệu, tựa như hoa dành dành mới chớm nở, lặng lẽ hé từng cách. Mặc dù non nớt, vẫn làm cho lòng người rung động.
*Hoa dành dành
Một tiểu cô nương yểu điệutrẻ trung lúc nào cũng điềm đạm thông tuệ, khí chất mâu thuẫn như vậy, tự bảnthân nàng đã đủ khiến người khác chú ý rồi.
Thế nên có chú ý đến nàng cũng không kỳ quái phải không?
Từ từ, sao hắn lại suy nghĩ lệch lạc thế này rồi?
Giang Viễn Triều nhếch mép, lúng túng nhìn đi chỗ khác.
"Giang đại ca còn muốn hỏi gì ta nữa không?" Kiều cô nương thản nhiên hỏi.
"Làm sao muội biết ta là Cẩm Y Vệ?"
Cõ lẽ lần đó nàng chỉ trùng hợp nhận ra Giang Hạc là người đã gặp ở quán trà lúc mua kẹo hồ lô thôi, sao lại đoán ra bọn họ là Cẩm Y Vệ được?
Hoặc hắn đã nghĩ nhiều rồi, nếu không một tiểu cô nương biết hắn là Cẩm Y Vệ, sao lại có thể không sợ hãi, trái lại còn dám... trêu ghẹo hắn?
Dựa vào kinh nghiệm sống hai mươi năm trời của hắn, vừa rồi là trêu ghẹo mà, phải không?
Giang Viễn Triều hoài nghi.
—————
Bạn nào đang đọc ở trang khác không phải wattpad thì hãy vào wattpad đọc để ủng hộ tớ nha, toàn bộ trang khác đều không có sự đồng ý của tớ đâu, ít nhất phải tôn trọng công của tớ chứ?