Chương 111: Tùy tiện tiêu tiền
Editor: Ha Ni Kên

Giang Hạc như sắp giàn giụa nước mắt nước mũi: "Đại nhân ơi, thuộc hạ vẫn nghĩ người coi thường thuộc hạ nên mới giao cho thuộc hạ theo dõi một tiểu cô nương. Nhưng hôm nay có lẽ thuộc hạ đã hiểu nhầm người rồi, chuyện này khó hơn mấy chuyện khác ngàn lần!"

Giang Viễn Triều nghe xong mí mắt giật giật. Hắn rất muốn nói với thuộc hạ rằng, phải ta làm vậy đúng vì ta coi thường ngươi đấy.

Nhưng Giang Viễn Triều vốn là người lòng dạ khó lường, gương mặt chẳng lộ ra điều gì, hắn chỉ giơ tay xoa trán, thờ ơ nói: "Nói xem nào, ngươi lại làm trò ngu xuẩn gì rồi?"

Giang Hạc oan ức vô cùng: "Đại nhân, lần này người không thể trách thuộc hạ được. Cái vị Lê cô nương mà người sai thuộc hạ theo dõi kia đúng là một kẻ yêu nghiệt mà!"

"Yêu nghiệt cái gì?" Thập Tam gia vẫn hờ hững cười rất không hài lòng với lời giải thích này, nhẹ giọng trách cứ: "Còn nói ba lăng nhăng thì đi lau bồn cầu đi!"

Mặc dù tiểu cô nương kia có chút thông minh, có chút nhanh nhạy, làm việc hơi khác lẽ thường, nhưng nhìn thế nào thì vẫn là một tiểu cô nương bình thường mà.

Giang Hạc không dám ba hoa, thành thật khai báo: "Đại nhân không biết đâu, hôm nay thuộc hạ phát hiện Lê cô nương lại xuất môn, đến phủ làm khách ở phủ Tô Thượng Thư –"

"Khoan đã –" Giang Viễn Triều ngắt lời: "Ngươi nói Lê cô nương lại đến phủ Thượng Thư?"

"Vâng ạ."

Giang Viễn Triều ngửa mặt ra sau, ngón tay gõ gõ lên tay vịn bóng loáng của ghế.

Ngày hôm qua đến quán trà gặp Lễ bộ Thượng Thư Tô Hòa, hôm nay lại đến Tô phủ, nhất định có liên quan đến nhau.

Trong đầu Giang Viễn Triều hiện lên bóng dáng tiểu cô nương.

Tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi, trẻ trung như khóm cây bạch dương. Ánh mắt lúc nào cũng bình thản ung dung, khiến người ta phải quên đi tuổi tác của nàng. Chưa kể hết lần này đến lần khác sẽ nói ra những lời kinh người khiến ta không kịp trở tay.

Tiểu cô nương như vậy—

Giang Viễn Triều than khẽ, tự dưng nhớ đến một người.

Tiểu cô nương kia có điểm gì đấy... thật giống nàng.

Có lẽ đã sớm chấp nhận sự thật rằng nàng đã là thê tử người khác, quan trong hơn là hắn chưa từng nghĩ hai người có cơ hội ở bên nhau. Vì vậy, khi nàng qua đời, hắn không cảm thấy đau đến tê liệt tâm can, cũng không có tư cách đau đến tê liệt tâm can, nhưng vẫn có gì đó quẩn quanh trong lòng, mãi không dứt.

"Đại nhân?" Giang Hạc dè dặt gọi nhỏ.

Chẳng biết tại sao nét mặt của đại nhân bây giờ khiến người ta vừa khó hiểu, vừa thấy không đành lòng. Nhất định là do hắn không được việc, khiến đại nhân lúc nào cũng chuyên tâm bồi dưỡng hắn thất vọng vô cùng.

Giang Viễn Triều bình tĩnh trở lại, nhìn chằm chằm Giang Hạc.

Giang Hạc toe toét miệng: "Đại nhân, người đừng như vậy, thuộc hạ thấy rất khó chịu. Sau này thuộc hạ sẽ làm thật tốt, không khiến người đau lòng –"

Giang Viễn Triều chỉ chỉ cửa: "Không nói được cái gì tử tế thì cút ra ngoài đi."

"Dạ dạ, thuộc hạ sẽ nói chuyện tử tế!"Giang Hạc thẳng lưng, nói tiếp: "Chẳng phải Lê cô nương đi vào phủ Tô Thượng Thư đấy thây. Thế nên thuộc hạ đã nhanh trí cải trang thành một người bán dạo kẹo hồ lô ngào đường, chầu chực chờ trước cửa phủ Thượng Thư, mãi mới chờ được người ta đi ra. Thuộc hạ vốn muốn tiếp tục theo sát, ai ngờ còn chưa kịp làm gì, Lê cô nương đã đứng trước mặt thuộc hạ rồi!"

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó Lê cô nương nói, chà, tiểu ca, ngày hôm qua chúng ta đã gặp nhau ở quán trà Ngũ Vị đúng không? Thuộc hạ không thừa nhận, Lê cô nương lại để cho nha hoàn mua mấy xiên kẹo hồ lô. Trước khi đi Lê cô nương còn nhắc nhở thuộc hạ rằng lần sau bán kẹo hồ lô đừng có mặc đồ tối màu!"

"Ha ha." Nghe đến đây, Giang Viễn Triều phì cười.

Giang Hạc kinh ngạc nhìn, nghĩ thầm: Thật hiếm khi thấy đại nhân cười như vậy.

Giang Viễn Triều cười xong thản nhiên nói: "Thôi đi ra ngoài đi."

Giang Hạc vừa mừng vừa lo.

Đại nhân không bảo hắn cút đi, chứng tỏ cũng không thất vọng lắm với hành động của hắn ngày hôm nay.

Giang Hạc thở phào trong lòng, đi đến cửa thì thấy sau lưng truyền lại một câu: "Lát nhớ lau bồn cầu nhé."

Giang Hạc lảo đảo chân tay, gắng gượng bám vào khung cửa lết ra ngoài.

Giang Viễn Triều khẽ cười.

Xem ra tiểu cô nương kia hơi tức giận,, muốn chỉ cây dâu là thuộc hạ của hắn để mắng cây hòe là hắn đây. Thật là một nha đầu thông minh. Không biết đã đoán được hắn là Cẩm Y Vệ hay chưa?

Giang Viễn Triều đột nhiên cảm thấy mong chờ những lần gặp tiếp theo.

Đến lúc đó dò xét một chút là được.

Trong đình bát giác tọa giữa vườn hoa phủ Thái Ninh Hầu, huynh muội Chu Ngạn và Chu Nhan đang chơi cờ thì một nha hoàn dâng lên một bức thư: "Cô nương, là thư từ tiểu cô nương phủ Thượng Thư gửi cho người."

Chu Nhan nhận thư, cười cười với Chu Ngạn: "Ngũ ca, muội nói huynh này, đừng có tự mãn là lần nào chơi cờ với muội huynh cũng áp đảo muội nhé. Nếu mà chơi với Lạc Y, cũng không dễ thế đâu."

Chu Ngạn khẽ gõ trán Chu Nhan: "Trước mặt nam tử đừng có tùy tiện nhắc đến khuê danh cô nương nhà người ta."

Nhìn khắp kinh thành, nếu có cô nương nhà ai có thể chơi cờ thắng chàng, thì chàng cũng chỉ nghĩ đến một người thôi.

Nhắc mới thấy, ba người các chàng cũng trải qua một thời gian bên nhau, thế mà ngoài việc biết nàng xếp thứ ba trong nhà, cũng không biết tên nàng là gì.

"Cổ hủ!" Chu Nhan lè lưỡi, mở thư ra. Vừa lướt qua nội dung, đáy mắt nàng đã đầy vẻ ngạc nhiên.

Chu Ngạn ngồi đối diện có chút tò mò với biểu tình của muội muội, nhưng có phong độ không hỏi câu nào. Sau đó Chu Nhan chủ động nói: "Thật là kỳ lạ, Lạc Y muốn rủ muội cùng tiến cử một người khác vào Phức Sơn xã."

Chu Ngạn nghe vậy cười cười.

Chu Nhan trừng mắt nhìn, lắc lắc phong thư: "Ngũ ca đoán xem đấy là ai?"

Chu Ngạn hơi động lòng.

Thất muội đã nói vậy, chàng còn gì mà không đoán được, người kia chắc chắn là Lê cô nương. Nhưng nghĩ có thể sẽ làm muội muội mất hứng như lần trước, chàng giả vờ không biết, cười hỏi: "Ai vậy? Ngũ ca không đoán ra."

Chu Nhan nghe vậy rất hài lòng.

Nàng cũng không muốn huynh trưởng lúc nào cũng tơ tưởng đến cô nương nhà ai đấy, chuyện này không liên quan đến việc cô nương nhà kia là người thế nào, chỉ là chút tâm tình của nàng thôi.

Cứ nghĩ đến việc huynh trưởng yêu thương nàng từ nhỏ đến giờ chuẩn bị cưới tẩu tẩu, cứ thấy không thể nào toàn tâm toàn ý chúc mừng được.

"Là vị Lê cô nương được Vô Mai sư thái mời gặp ngày Phật Đản, Ngũ ca có nhớ không?"

"Không..."

Chu Nhan không còn tâm trí nào chơi cờ nữa, lẩm bẩm nói: "Đúng là muốn nhìn qua xem kỳ nghệ của người làm Lạc Y phải tâm phục khẩu phục là như thế nào."

"Phải rồi, Phức Sơn xã các muội bao giờ lại gặp mặt lần nữa? Hình như gần đây không thấy có hoạt động gì."

Chu Nhan nghe vậy, trên mặt hiện ra vài phần thương cảm: "Xã trưởng của bọn muội vừa mắc bệnh qua đời không lâu. Chưa kể còn có anh linh các binh lính bỏ mạng ngoài biên ải được đưa về kinh an tang nữa, nên những chuyện kia tạm thời dừng lại, đợi một thời gian sau mới bàn tiếp được."

Mấy ngày tiếp theo, cuộc sống của Kiều Chiêu an nhàn trôi qua, bên Thiệu Minh Uyên lại có tin tức mới.

Thiệu Tri vác tâm thân phong trần mỏi mệt trở về từ quê hương của phó tiêu đầu Viễn uy tiêu cục Lâm Côn, bẩm báo với Thiệu Minh Uyên: "Tướng quân, thuộc hạ đã đưa Lâm Côn về cùng."

"Hỏi được những gì rồi?"

Thiệu Tri lắc đầu: "Lâm Côn một mực không nói, chỉ muốn gặp người thôi."

"Gặp ta?"

"Dạ, hắn nói chỉ gặp được người thì hắn mới nói được."

Thiệu Minh Uyên nghe vậy vẫn bình tĩnh nói: "Ngươi sắp xếp đi, để hắn chờ ta ở lầu Xuân Phong."

Thiệu Tri biết rõ có nhiều chuyện Tướng quân không muốn làm ở Hầu phủ, nhưng nghĩ đến lầu Xuân Phong dù sao cũng là quán rượu kẻ qua người lại, lại thấy do dự. Tướng quân đại nhân của hắn lại buông một câu nhẹ bẫng: "Cứ yên tâm sắp xếp, ta đã mua lầu Xuân Phong rồi."

Thiệu Tri: "..." Có thể đừng tùy tiện tiêu tiền như thế được không! Đám thuộc hạ bọn họ còn phải trông cậy vào tiền thưởng Tướng quân ban để cưới vợ đấy!

Chương 112: Gỡ đám tơ vò
Editor: Ha Ni Kên

Cờ trắng treo trên lầu Xuân Phong vẫn phất phới bay theo gió. Tửu khách hồn nhiên ra vào mà không biết tiệm rượu nổi tiếng kinh thành này đã lặng lẽ đổi chủ từ lúc nào.

Lần này Thiệu Minh Uyên vào bằng cửa sau, thậm chí không đi qua mặt tiền của tửu lâu mà đi thằng đến một căn phòng tại hậu viện. Hai thân vệ đi theo chàng lẳng lặng đứng canh ở cửa.

Căng phòng bài bố sáng sủa gọn gàng. Trên chiếc bàn gần bậu cửa sổ có một bầu rượu cổ. Trên khung cửa sổ có một chậu hoa thược dược nở rực rỡ.

Thiệu Minh Uyên ngồi xuống, cũng không rót rượu, chỉ yên lặng ngồi chờ.

Chừng hai khắc sau, cửa mở, Thiệu Tri dẫn một hán tử trung niên vào.

"Tướng quân, Lâm phó tiêu đầu đến rồi."

Thiệu Minh Uyên nhìn Lâm Côn.

Viễn uy tiêu cục đã thành lập tại kinh thành từ lâu, thậm chí còn mở một vài phân cục ở các thành lớn khác. Là phó tiêu đầu của tiêu cục, cũng coi là một nhân vật có tiếng.

Nam tử trung niên có vóc người không cao lắm nhưng cơ thể rất vạm vỡ. Trên gương mặt dầm sương dãi nẵng là đôi mắt sáng ngời tràn trề tinh thần.

"Lâm phó tiêu đầu." Thiệu Minh Uyên lên tiếng trước.

Ánh mắt Lâm Côn nhìn Thiệu Minh Uyên như thiêu như đốt, đột ngột quỳ xuống: "Ra mắt Tướng quân!"

Đôi tay hắn run run, như thể là đang chịu việc gì rất kích động.

Thiệu Minh Uyên hơi bất ngờ, đỡ Lâm Côn dậy: "Lâm phó tiêu đầu không cần đa lễ như vậy –"

Lâm Côn đứng dậy, đôi mắt sáng lên, trong mắt ngập tràn nhiệt huyết dành cho người hắn sùng kính.

Thiệu Tri tức giận nghĩ: cái kẻ này cố tình đòi gặp Tướng quân mới nói không phải chỉ vì muốn có cơ hội thấy mặt Tướng quân nhà hắn một lần đấy chứ?

Nghĩ vậy, Thiệu Tri nhìn chằm chằm vào bàn tay nắm chặt tay Thiệu Minh Uyên của Lâm Côn.

Hừ, còn chưa buông tay à!

Thiệu Minh Uyên bình tĩnh hơn Thiệu Tri rất nhiều.

Chàng đã gặp ánh mắt như vậy ở phương Bắc nhiều lần rồi.

"Thiệu Tri, ngươi đi ra ngoài trước đi."

Nếu người này muốn gặp tận mặt chàng rồi mới nói, tức là hắn không muốn nói cho người ngoài nghe.

"Tuân lệnh." Thiệu Tri liếc Lâm Côn rồi yên lặng lui ra.

Trong phòng chỉ còn lại Thiệu Minh Uyên và Lâm Côn. Thiệu Minh Uyên rút tay về, chỉ bầu rượu sứ màu trắng trên bàn: "Lâm phó tiêu đầu có muốn uống một ly không?"

"Không, không cần." Trước mặt Quan Quân Hầu danh chấn thiên hạ, một tay áp tải tầm thường như Lâm Côn hiển nhiên rất kích động. Nhìn gương mặt trẻ trung anh tuấn ngay trước mặt mình, hắn không kìm được mà nói: "Chắc Tướng quân không biết, khi tiểu dân còn trẻ đã nghe đến sự tích về ngài rồi. Tiểu dân sùng kính ngài vô cùng –"

Thiệu Minh Uyên: "..."

Chàng cúi mắt, lần lượt rót đầy hai chén rượu rồi đưa qua, giọng ôn tồn: "Vin hạnh cho ta rồi."

Ngón tay đụng vào rượu lạnh như băng, Lâm Côn mới sực tỉnh, ngẩn ngơ.

Hắn có vừa nói linh tinh gì không nhỉ?

"Rượu này tên là "Túy xuân phong", chắc chắn Lâm phó tiêu đầu đã từng uống rồi."

"À, uống rồi, từng uống rồi." Lâm Côn nhận chén rượu, ngẩng đầu uống cạn.

Thiệu Minh Uyên không cảm thấy buồn cười, mà lại thấy chạnh lòng.

Người dân trăm họ chính là như vậy. Ngươi bảo vệ họ, họ sẽ để ngươi vào lòng, cho dù có là hán tử bình thường đầu đội trời chân đạp đất cũng có thể lộ ra tính khí của đứa trẻ như vậy.

Không phải là tranh đấu giữa các đảng phải, không phải là kiêng kỵ bên này bên kia, những tình cảm mộc mạc như vậy mới chính là động lực giúp chàng tiếp tục cố thủ tại phương Bắc.

Thiệu Minh Uyên hiểu tâm tình của Lâm Côn nên cũng không đi thẳng vào vấn đề chính, mà chỉ tán gẫu vài câu như đám bạn tụ tập với nhau. Đến khi thấy tâm tình hắn đã hồi phục như cũ, chàng mới nói: "Hẳn Lâm phó tiêu đầu cũng đã biết, ban đầu thê tử của ta rơi vào tay giặc thát là vì đi nhầm đường."

Vẻ mặt Lâm Côn hơi biến sắc, hắn đặt bình rượu xuống nghiêm mặt: "Dạ."

Hắn tận mắt chứng kiến cảnh phu nhân Tướng quân bị bắt đi, thế nhưng sao lại không biết là do đi nhầm đường?

Người trước mặt hắn tuy còn trẻ tuổi, nhưng lại là người hắn kính trọng ngưỡng mộ đã lâu. Lâm Côn hạ quyết tâm trong lòng, nói ra suy nghĩ đã quẩn quanh đầu hắn bấy lâu: "Bẩm Tướng quân, tiểu dân cho rằng, khi ấy không phải đơn giản là do đi nhầm đường mà là do đám người tới đón phu nhân có vấn đề ạ!"

"Vậy nên ban đầu khi tướng lĩnh đến thay đề xuất đổi sang đường khác, Lâm phó tiêu đầu mới phản đối kịch liệt như thế phải không?"

"Không sai. Tướng quân chắc không biết chứ thực ra tiểu dân là người Bắc địa, bảy năm trước mới tị nạn đến kinh thành. Quê quán bây giờ thực ra là nhà ngoại của thê tử tiểu dân. Vậy nên người khác có thể không biết gì với tuyến đường kia, nhưng tiểu dân lại quá rõ ràng: từ chỗ ngã ba đấy đi tiếp, có một sơn đạo đặc biệt thích hợp cho việc mai phục."

Thiệu Minh Uyên cũng không ngạc nhiên khi biết Lâm Côn là người phương Bắc.

Khi chàng nghe Thiệu Tri bẩm báo tình hình, đã mơ hồ đoán ra được rồi. Vị này vì chuyện đổi đường đi mà đã không tiếc công cãi vã với Tô Lạc Phong. Nếu không phải trong lòng Lâm phó tiêu đầu có quỷ thì chắc chắn đã từng đến Bắc địa.

Thảo nào khi Hầu phủ yêu cầu, Viễn Uy tiêu cục đã phái vị Lâm phó tiêu đầu này đến bảo vệ người đến phương Bắc.

Thiệu Minh Uyên lại rót tiếp một ly đưa sang.

Có lẽ trút hết được cõi lòng, Lâm Côn không còn thấy bứt rứt, nhận lấy uống cạn.

Thiệu Minh Uyên nhìn hắn chăm chú rồi đột ngột đứng dậy, ôm quyền thi lễ: "Vậy Lâm phó tiêu đầu có thể cần thận nghĩ lại một chút, xem trước khi đội ngũ đổi đường thì có chuyện gì phát sinh không?"

Lâm Côn sợ hết hồn, đứng bật dậy, luống cuống: "Tướng quân, ngài làm tiểu dân tổn thọ mất!"

Hắn muốn đỡ Thiệu Minh Uyên nhưng cũng cảm thấy như vậy cũng không thích hợp lắm, luống cuống đỏ mặt bừng bừng.

Không nỡ tiếp tục làm khó hắn, Thiệu Minh Uyên lại ngồi xuống, trịnh trọng nói: "Mời Lâm phó tiêu đầu nghĩ thật kỹ, chuyện này rất quan trọng với ta."

Lâm Côn nghe vậy thì vắt óc cố nhớ.

Một lúc lâu sau hắn mới chần chờ: "Cũng không phải là dị thường, nhưng mà –"

"Lâm phó tiêu đầu nói rõ hơn được không?"

"Chính là khi đi qua rừng Quỷ Khốc... Tướng quân có biết rừng Quỷ Khốc không ạ?"

Thiệu Minh Uyên tỉnh bơ rút ra một tấm bản đồ từ trong ngực, chỉ một chỗ trên đó hỏi: "Có phải chỗ này không?"

Ánh mắt Lâm Côn sáng lên, gật đầu liên tục: "Không sai, chính là chỗ này! Khi cả đoàn đi ngang qua đấy nghỉ chân thì tổng quản sự của quý phủ dắt mấy người đi, nói là muốn làm một bữa tiệc ngon nên phải đi vào rừng bắt heo rừng. Tiểu dân từng khuyên là không nên đi, nhưng họ kiên quyết nên cũng không nói được gì thêm. Chuyện đấy thực ra cũng không có gì kỳ lạ, người khác cũng không để ý, chỉ là khi ấy tiểu dân thấy khó chịu trong lòng thôi."

"Vì sao?"

Lâm Côn chỉ vào một chỗ gần rừng Quỷ Khốc trên bản đồ, thở dài: "Đa số người địa phương chỉ biết đến mùa hè trong rừng Quỷ Khốc sẽ có phát ra một loại chướng khí nào đó, mười người vào thì có tám chín người bỏ mạng bên trong, mùa đông thì không sao. Nhưng tiểu dân còn biết một chuyện khác, ấy là nếu đi dọc theo đoạn này trong rừng, có thể đi ngang qua một đoạn lòng núi, tiếp giáp với chỗ ở của giặc Thát.

Ánh mắt Thiệu Minh Uyên co lại.

Hóa ra là như thế!

Đấy là đường tắt. Nếu đi đường bình thường chắc cũng phải mất bốn năm ngày mới đến.

Lâm Côn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Thiệu Minh Uyên, vội nói: "Tiểu dân không có ý gì khác, chỉ là không muốn gây nhiều thị phi thôi. Con đường tắt ấy ít người biết. Đám người Thẩm quản sự đi cũng không lâu, lúc về còn đem heo rừng nướng lên, tiểu dân cũng được chia cho một miếng."

Ít người biết, không có nghĩa là không ai biết.

Mệt mỏi bải hoải và lạnh lẽo bao trùm cõi lòng, Thiệu Minh Uyên thản nhiên cười cười, nhấc bầu rượu lên: "Lại đây, uống rượu thôi."

Chương 113: Có không?
Editor: Ha Ni Kên

Sau khi Lâm Côn rời đi, Thiệu Minh Uyên ngồi trong căn phòng còn vương vấn hương rượu, chậm chạp không làm gì.

Thiệu Tri dè dặt gọi: "Tướng quân?"

Thiệu Minh Uyên nhíu mày: "Mời giúp ta mấy người Trì công tử Chu công tử đến đây. Bảo là ta mời họ đến uống rượu ở lầu Xuân Phong."

Thiệu Tri hơi thở phào nhẹ nhõm.

Tướng quân vẫn biết tìm bạn tốt để uống rượu, vẫn làm người khác yên tâm hơn dáng vẻ bây giờ.

"Tuân lệnh."

Thiệu Tri vừa ra đến cửa đã nghe thấy Thiệu Minh Uyên gọi lại: "Thiệu Tri –"

Chàng ngẩng đẩu, đôi mắt như chứa băng tuyết trăm năm lạnh lẽo vô cùng: "Trói Thẩm quản sự lại cho ta, để Lãnh Dật thẩm tra hắn kỹ vào."

Thiệu Tri cảm thấy lạnh lẽo.

Lãnh Dật là chủ quản hình phạt trong quân, thủ đoạn tra hỏi gián điệp không hề kém cạnh so với Cẩm Y Vệ danh tiếng thiên hạ.

Xem ra Tướng quân thực sự đã tức rồi.

"Tướng quân, nếu ta trói Thẩm quản sự lại thì phía phu nhân –"

Thiệu Minh Uyên nhướn mày, thờ ơ hỏi: "Thế đánh cho bất tỉnh thì sao?"

Trong giây lát, vẻ mặt Thiệu Tri rất phức tạp: "Dạ!"

Chắc chắn là sẽ đánh cho bất tỉnh rồi, chẳng qua hắn không nghĩ Tướng quân sẽ làm như vậy, chưa kể vị Thẩm quản sự kia còn là thân tín của mẫu thân Tướng quân –

Sau khi Thiệu Tri lĩnh mệnh rời đi, Thiệu Minh Uyên lại ngồi một lúc rồi đứng dậy đi ra mặt tiền của tửu lâu.

Bây giờ mới buổi ban chiều, là thời điểm tửu lầu vắng nhất. Thiệu Minh Uyên vào nhã thất mấy hôm trước hẹn gặp Trì Xán, yên lặng chờ.

Người tới đầu tiên là Dương Hậu Thừa.

Dương Hậu Thừa thấy Thiệu Minh Uyên thì vui vẻ vô cùng, vỗ vai chàng: "Đình Tuyền, ta đã chờ buổi tụ tập này lâu lắm rồi. Từ sau khi huynh hồi kinh mãi không có thời gian!"

Thiệu Minh Uyên giơ bầu rượu trong tay: "Vậy hôm nay chúng ta phải uống đến say mới thôi!"

"Không thành vấn đề!" Dương Hậu Thừa nhìn bầu rượu cười: "Túy Xuân Phong hả? Hôm nay sẽ uống một trận ra trò. Ai chà, sao hai cái người kia lề mề chưa đến vậy?"

Chàng nói xong, tự vỗ đầu giải thích: "Quên mất đây là ngõ Tây. Đình Tuyền, hay là lần sau chúng ta đến Bách vị trai đi hoặc là lầu Đức Thắng phía đối diện cũng được. Hai quán đó đều là cửa hiệu lâu năm, cũng gần chỗ chúng ta."

"Nhưng rượu ở đây ngon."

Dương Hậu Thừa nghe vậy cười ha ha: "Cũng đúng, từ bé ta cũng chỉ thích uống trộm rượu ở lầu Xuân Phong."

Hai người là bạn tốt nhiều năm, tất nhiên có thể nói chuyện câu này câu kia linh tinh. Đến khi Trì Xán và Chu Ngạn đến thì đã uống cạn một bầu rượu.

Hôm nay Trì Xán mặc một kiện áo choàng lá xanh ngọc, đeo thắt lưng cũng màu trắng, treo bên hông một khối ngọc bội. Đúng là công tử như ngọc, vừa bước vào đã khiến cả căn phòng chói sáng.

"Ta bảo này, Đình Tuyền huynh đúng là luyến tiếc mấy thứ cũ. Vẫn thích lầu Xuân Phong như trước."

Thiệu Minh Uyên mỉm cười: "Đúng là ta rất luyến tiếc mấy thứ cũ."

Bây giờ chàng là chủ của lầu Xuân Phong rồi, mấy chuyện không tiện làm ở Hầu phủ có thể đến đây, thuận lợi biết bao. Ví dụ như hôm nay, lúc đầu chàng hẹn Lâm Côn, sau lại hẹn đám người Trì Xán đến uống rượu. Cho dù có kẻ theo dõi hành tung thì cũng sẽ không nghi ngờ.

Nơi này không chỉ là nơi ghi dấu thuở thiếu thời sôi nổi rực rỡ nhất của chàng khi trước, cũng là chốn dừng chân để chàng hoàn toàn thả lỏng tinh thần sau này.

Trì Xán ngồi xuống, không màng hình tượng gác chân lên, thế nhưng vẫn làm người khác thấy đẹp mắt vô cùng, cười tủm tỉm: "Nhiều năm như vậy rồi, đây là lần đầu tiên chúng ta tụ tập đầy đủ. Các huynh chẳng quan tâm bạn bè gì cả, đã tự uống trước rồi!"

Chu Ngạn là người nhiều quy củ, ôn hòa cười với Thiệu Minh Uyên rồi mới ngồi xuống theo.

Thiệu Minh Uyên rót đầy một chén rượu: "Sauk hi hồi kinh ta không chú ý đến việc tụ tập với các huynh, ta tự phạt trước ba ly!"

Chàng uống liên tiếp ba chén, mặt trơn bóng như ngọc hơi ửng đỏ.

Dương Hậu Thừa vỗ vỗ vai chàng, cười to: "Đúng là Đình Tuyền vẫn hào sảng như trước! Nào nào, uống rượu!"

Bạn tốt gặp nhau, tất nhiên không có cái trò hư tình giả ý như mấy cuộc rượu tầm thường khác. Các chàng cụng ly đổi chén, uống thoải mái vô cùng.

Nhưng Chu Ngạn vẫn luôn cẩn thận kỹ tính, chàng dần phát hiện ra điều gì không đúng.

Từ khi bắt đầu đến giờ, Đình Tuyền uống rượu không chớp mắt, má đỏ như ráng mây, thế mà chẳng đụng đũa gắp món gì vào bát.

Chẳng lẽ vì đạo thê hiếu nên huynh ấy không ăn đồ mặn?

Chu Ngạn lấy cớ đi ra tịnh phòng, phân phó tiểu nhị ngoài cửa đưa lên vài món chay.

Chàng tự mình ăn trước một viên cá, cười nói: "Món cá chay này của lầu Xuân Phong làm khá được, các huynh thử xem."

Trì Xán nể mặt gắp một miếng, ăn xong nói: "Tàm tạm."

Dương Hậu Thừa cũng ăn một miếng, lắc đầu: "Ta vẫn thấy nhắm rượu với chim cút vẫn ngon hơn!"

Thiệu Minh Uyên chỉ nghe mà không nói, bưng rượu lên uống tiếp.

Lúc này Chu Ngạn xác định: Quả nhiên bạn tốt đang có tâm sự!

Nếu là khi trước, dựa vào giao tình của bọn họ, đương nhiên có thể thoải mái nói ra với nhau. Nhưng giờ đây thân phận Thiệu Minh Uyên không còn như trước, có lẽ có nhiều chuyện không tiện nói cho bọn họ, nên chàng cũng không hỏi.

Chu Ngạn dứt khoát giả như không biết, gắp một viên cá bỏ vào bát Thiệu Minh Uyên: "Đình Tuyền, huynh cũng thử xem. Dương Nhị không có mắt."

Dương Nhị nghe vậy mất hứng, bĩu môi: "Ai không có mắt hả?"

Nói rồi chàng gắp một đũa đầy chim cút vào bát Thiệu Minh Uyên, không chịu yếu thế: "Đình Tuyền huynh nếm thử đi, cái này hợp làm đồ nhắm hơn!"

Chu Ngạn: "..." Đây là bạn heo chứ bạn tốt nào?

Trì Xán dù không tỉ mỉ như Chu Ngạn, lúc này cũng phát hiện ra điểm không đúng.

Chàng không nghĩ nhiều như Chu Ngạn, đặt đũa xuống, nhíu mày hỏi thẳng: "Đình Tuyền, huynh có chuyện gì không vui à?"

Thiệu Minh Uyên ngẩn người. Trước cái nhìn săm soi của ba người bạn thân, chàng cũng không giấu thêm, khẽ cười nói: "Phải, vậy mới tìm các huynh uống rượu."

May là ở chốn kinh thành này, chàng vẫn tìm được người có thể uống rượu với chàng.

"Làm sao?"

Bí mật vừa mới tìm ra, cho dù đối với bạn tốt cũng không có cách nào nói nên lời. Thiệu Minh Uyên ve vuốt chén rượu, cười cười: "Bỗng nhiên cảm thấy kinh thành thật xa lạ với ta. Có lẽ ta hợp ở lại phương Bắc hơn."

Nhưng chàng biết, trong thời gian tới, chàng không thể rời khỏi kinh thành được.

Trì Xán nghe chả hiểu sao lại thấy khó chịu, hừ một tiếng: "Xa lạ cái gì. Có chúng ta ở đây, sao lại thật xa lạ được!"

Chàng đã nói mà, cái tên nhóc này quyền cao chức trọng đến mấy cũng chẳng có ưu điểm gì khác, sau này vẫn là phải đi sau chàng một phen.

"Phải!" Dương Hậu Thừa nói theo: "Phía Bắc có hay đến mấy thì cũng có lầu Xuân Phong chắc?"

"Không có."

"Có chim cút nhắm rượu không?"

"Không có."

Nghe bạn tốt ngươi một lời ta một lời, Thiệu Minh Uyên cảm thấy viên đá đè nặng lên trái tim chàng chầm chậm nhẹ bẫng đi.

"Có chúng ta không?"

"Không có."

"Có lúc nào ấm áp như bây giờ không?" Dương Hậu Thừa mượn rượu càng nói càng hăng, chỉ ngoài cửa sổ.

Ánh nắng ngoài cửa sổ sáng bừng, dát đầy mặt đường.

"Không có."

"Có tiểu nương tử ăn mặc trang điểm xinh đẹp không --"

Chu Ngạn nhấp chân đạp cho Dương Hậu Thừa một cước.

Cái kẻ ngốc này, sao lại chạm vào nỗi đau của người ta rồi.

Ngoài cửa sổ có một chiếc xe ngựa màn xanh từ từ chậm lại. Vèn xe vén lên, một tiểu nha hoàn mặc bộ quần áo màu xanh lá mạ nhảy xuống.

Tiểu nha hoàn hớn hở đi đến lầu Xuân Phong, rèm cửa sổ xe ngựa đột ngột được vén lên, lộ ra gương mặt thiếu nữ nhẹ nhàng thanh tĩnh cười nhẹ nhàng, ánh mắt bình tĩnh không có chút sợ hãi nào.

Tưởng như chàng đã gặp qua ánh mắt như vậy ngàn lần trong mộng, không hiểu sao lại cảm thấy quen thuộc vô cùng. Thiệu Minh Uyên say mèm cảm thấy hốt hoảng trong lòng, nhẹ giọng đáp: "Cũng không có."

Chương 114: Bên ngoài cửa sổ
Editor: Ha Ni Kên

Kiều Chiêu như cảm nhận được, ngước mắt lên nhìn lại.

Từ cửa sổ đối diện bên đường, một nam tử trẻ tuổi mông lung nhìn lại. Đôi mắt như bao phủ một lớp ánh trăng mỏng, ẩn chứa bí mật không ai đoán được. Hai gò má đỏ rực như lửa càng khiến vẻ bề ngoài của người đó chói mắt hơn.

Là Thiệu Minh Uyên.

Sao người này lại có mặt ở đây? Phố Tây trước giờ vẫn là nơi quan văn ở cơ mà?

Chẳng lẽ Lý gia gia lại bắt hắn làm gì đó khó khăn rồi?

Kiều Chiêu lặng lẽ nhìn Thiệu Minh Uyên, âm thầm lắc đầu.

Cái người này hàn độc đã thấm sâu vào thân thể, lại còn dám uống nhiều rượu như vậy. Rốt cục là không hiểu tình trạng bản thân hay là không thèm để ý?

Nếu không biết, chẳng lẽ Lý gia gia không nói ư?

Nếu không để ý, người trẻ tuổi lại có tiền đồ vô hạn, sao phải như vậy?

Kiều Chiêu nghĩ xa nghĩ xôi, nghĩ đến tận những tháng ngày nàng không quá hài lòng trải qua tại chốn Hầu môn.

Thật ra, từ khi nàng được gả vào phủ Tĩnh An Hầu, đồ dùng ăn mặc của nàng đều là thượng đẳng. Mẹ chồng là phu nhân Tĩnh An Hầu thậm chí còn chủ động miễn nàng đến thỉnh an hàng ngày. Hạ nhân trong phủ thì đối xử với nàng khách khí vô cùng.

Có thể nói hai năm ấy, nàng không hề có cảm giác liên quan gì đến phủ Tĩnh An Hầu, tựa như nàng không phải Nhị thiếu nãi nãi của phủ Tĩnh An Hầu, mà giống chim hoàng yến được nuôi dưỡng trong lồng son hơn.

Nàng từng nghĩ, có lẽ do Thiệu Minh Uyên không ở kinh thành, nàng vẫn là tân nương mới gả, còn chưa gặp tân lang một lần. Dưới góc độ mẹ chồng, chắc bà hy vọng nàng uy củ một chút, trách gây điều tiếng.

Nhưng dần dần, nàng phát hiện có điều không đúng.

Mẹ chồng của nàng là phu nhân Tĩnh An Hầu dường như không mấy nhơ nhung người con trai thứ hai đang vào sinh ra tử nơi phương Bắc xa xôi. Điều này càng rõ rệt hơn trong những buổi tiệc đoàn viên vào dịp Tết hay Trung thu. Chính xác hơn, nàng phát hiện rõ rệt rằng, trên dưới Hầu phủ cũng quen điều này rồi.

Chỉ có cha chồng là Tĩnh An Hầu mới thường xuyên nhắc đến con trai thứ, thúc giục Hầu phu nhân gửi quần áo y phục cho người gửi đến Bắc địa đúng hẹn. Cho dù Hầu phu nhân có đáp ứng, lạnh nhạt vẫn không che giấu được nơi đáy mắt.

Nàng và cha mẹ cũng là bên nhau thì ít xa nhau thì nhiều như vậy. Nghĩ lại một chút thì tình cảm giữa mẫu thân và huynh trưởng có chỗ sâu đậm hơn chút thật, thậm chí kể cả những lúc ở bên thứ muội, người cũng lộ ra những thân mật tự nhiên hơn nhiều so với khi ở cạnh nàng.

Có lẽ, xa cách thật sự rất đáng sợ.

Sau đó, mẹ chồng nói sẽ đưa nàng đến phương Bắc, mang cả khẩu dụ của thiên tử ra, khiến nàng không thể từ chối. Khi ấy, nghĩ đến việc được thoát khỏi nhà tù là Hầu phủ, nàng còn có chút chờ mong.

Bắc chinh Tướng quân đứng đầu quân đội, chinh chiến qua bao nhiêu năm tháng mệt mọi đất Bắc. Phần lớn phu nhân các tướng lĩnh cao cấp đều theo quân, các nàng sẽ ở lại chốn trời cao bể rộng phương Bắc như người bản địa, thậm chí còn sinh con đẻ cái ở đây luôn.

Nàng cũng không tìm hiểu quá sâu chuyện đời trước, nàng chỉ rõ một điều rằng: nếu tổ phụ đã qua đời của nàng quyết định mối hôn sự này, chắc chắn người sẽ mong chờ nàng và Thiệu Minh Uyên cử án tề mi, nương tựa lẫn nhau.
*Cử án tề mi: (nâng khay ngang mày): vợ chồng tôn trọng lẫn nhau

Nếu vậy thì nàng bằng lòng đi một phen.

"Nhìn cái gì vậy?" Bên cửa sổ xuất hiện thêm một bóng người.

Dưới ánh mặt trời rực rỡ, người kia đẹp đến mức chói mắt, Kiều Chiêu vô thức nheo mắt lại.

Sao lại trùng hợp vậy nhỉ? Bây giờ hạ mành cửa xuống có kịp không?

Hiển nhiên là không kịp. Trì Xán vừa thấy rõ ai đang đứng ngoài cửa sổ, vội làm ra một động tác mà tất cả mọi người kể cả chàng cũng không kịp chuẩn bị tinh thần để hiểu.

Chàng kéo Thiệu Minh Uyên lại, rồi đóng mạnh cửa sổ.

Kiều cô nương: "..." Có thể nàng xuất hiện sai chỗ rồi!

Thiệu Minh Uyên cũng không đề phòng bạn tốt, chàng mặc kệ Trì Xán lôi kéo cánh tay mình, cơn say đang trào dâng vội lặn xuống, con ngươi khôi phục lại vẻ bình thản lạnh lùng.

Chàng lặng lẽ nhìn bạn tốt ngay trước mặt, đầy thắc mắc.

Dương Hậu Thừa hỏi thẳng: "Sao vậy?"

Chàng vừa nói vừa đứng lên, đi đến cạnh cửa sổ, chuẩn bị mở cửa ra: "Gặp ma giữa ban ngày à?"

"Dương Nhị! Huynh bỏ cái móng vuốt của huynh ra!" Trì Xán lạnh lùng quát một tiếng, quát xong lại tự thấy chột dạ khó hiểu.

Nhất định là chàng đã uống quá nhiều rồi, sao nãy tay lại nhanh như vậy cơ chứ? Nha đầu kia đứng bên ngoài thì sao đâu?

Trải qua vài lần như vậy rồi, mà Dương Hậu Thừa uống cũng không ít. Men rượu xông lên, làm sao chàng còn bị mấy lời uy hiếp cỏn con của tay bạn thân đe dọa. Lòng tò mò nổi lên làm chàng mở cửa sổ ra, ngó đầu nhìn.

"Không có gì cả, chẳng thấy ai hết." Dương Hậu Thừa ngơ ngác nhìn quanh, chỉ thấy một chiếc xe ngựa lẳng lặng chờ ở cách đó không xa.

Lúc này một tiểu nha hoàn mặc váy áo màu xanh lá mạ ôm một vò rượu nhanh chóng chạy về phía xe ngựa. Dương Hậu Thừa a một tiếng, quay đầu hưng phấn nói: "Là Lê cô nương đấy!"

Thấy cả ba người bạn tốt đều chẳng nói câu nào, chỉ yên lặng nhìn chàng chằm chằm, Dương Hậu Thừa chả hiểu gì: "Sao các huynh lại nhìn ta làm gì? Là Lê cô nương đấy, để ta gọi muội ấy lên!"

Chàng nói xong cũng chẳng thèm để ý biểu tình của ba người còn lại, nghiêng đầu chuẩn bị ngoác miệng gọi thì bị ai đấy kéo lại.

"Tử Triết, huynh kéo ta lại làm gì?"

Tiểu nha hoàn đã nhảy lên xe ngựa, xe từ từ di chuyển.

Dương Hậu Thừa hơi gấp gáp: "Xe ngựa đi mất bây giờ!"

Lúc này Chu Ngạn chẳng biết phải làm sao: "Trọng Sơn, ban ngày ban mặt mà tùy tiện to tiếng kêu tên một vị cô nương thì không hay."

Trơ mắt nhìn chiếc xe ngựa màn xanh từ từ đi khuất, Dương Hậu Thừa bĩu môi bất mãn: "Mấy cái lời này, ban ngày không nói chẳng lẽ để đến lúc đêm hôm khuya khoắt kêu thì được chắc?"

"Ý ta không phải như vậy –" Chu Ngạn sờ mũi.

"Cũng quen biết nhau, chào hỏi một tiếng đâu có sao? Các huynh cổ hủ như thế từ khi nào vậy?" Dương Hậu Thừa liếc nhìn Trì Xán: "Còn Thập Hi nữa, đến mức cửa sổ cũng phải đóng lại à? Lê cô nương thấy vậy sẽ thương tâm biết bao."

Dương Hậu Thừa uống quá nhiều nên bỗng dưng trở nên lắm lời, chớp mắt nhìn Thiệu Minh Uyên chẳng nói chẳng rằng, lầm bầm: "Trong đám chúng ta bây giờ chỉ có Đình Tuyền là không biết Lê cô nương thôi. Nhưng làm gì có chuyện gì của chúng ta mà Đình Tuyền không được biết đâu?"

Trì Xán sa sầm mặt mày.

Cái ngọn cải trắng kia cũng biết thương tâm à? Đừng có đùa với chàng. Vừa rồi chàng tận mắt thấy nha đầu vô tâm kia đang tình chàng ý thiếp nhìn Thiệu Minh Uyên đấy! Chỉ có mỗi Dương Nhị ngu ngốc không biết là Thiệu Minh Uyên đã được ăn thịt dê nướng tự tay nha đầu kia làm thôi.

Hừ, chàng mà không đến gần cửa sổ, nha đầu kia –

Trì Xán chợt cảm thấy giật nảy trong lòng, rồi tự cười giễu.

Hay là chàng đã uống nhiều rượu quá rồi? Nha đầu kia làm sao thì cũng có phải chuyện của chàng đâu?

"Ta phải biết chuyện gì?" Thiệu Minh Uyên cầm ly rượu lên.

Dường như Lê cô nương có mối quan hệ không bình thường với ba người bạn thân của chàng.

Trì Xán đang chán nản vì đầu óc tự dưng dở chứng của mình, bĩu môi không nói câu nào.

Chu Ngạn sợ Dương Hậu Thừa lại nói linh tinh, nói luôn: "Chúng ta gặp muội ấy vào lần đi đến miếu..."

Trước ánh mắt bình tĩnh trong suốt của Thiệu Minh Uyên, Chu Ngạn tự nhiên không thể nào nói tiếp được, áy náy cười: "Thật ra thì chúng ta gặp muội ấy trong chuyến đi về phía Nam. Không phải là muốn giấu huynh, chỉ là sợ tin này truyền ra thì ảnh hưởng đến thanh danh của muội ấy ..."

Chu Ngạn kể một mạch lại cuộc gặp mặt tình cờ với Kiều Chiêu.

Thiệu Minh Uyên lặng yên lắng nghe.

Hóa ra là như vậy. Chàng đã bảo mà, dựa vào hiểu biết của chàng với ba người bạn tốt này, nếu không có cơ duyên đặc biệt, làm sao có chuyện đối xử khác thường với cô nương nhà người ta như thế được.

Chu Ngạn kể xong, Thiệu Minh Uyên nhìn Trì Xán, như thể đang nghĩ gì đấy.

Chương 115: Rượu tàn
Editor: Ha Ni Kên

Nói vậy, tức là khi nãy Thập Hi đột ngột đóng cửa sổ là vì không muốn để chàng biết việc bọn họ quen biết Lê cô nương? Giống như lời Tử Triết là không muốn chuyện chuyến đi về phía Nam bị truyền ra ngoài làm tổn hại thanh danh của Lê cô nương?

Thiệu Minh Uyên mơ hồ cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy. Có lẽ do vừa rồi chàng uống quá nhiều rượu nên đầu óc có chút chậm chạp kém nhanh nhạy, nhất thời không nghĩ được nhiều hơn. Chàng nâng chén cười với Trì Xán: "Yên tâm đi, ta không phải người nhiều chuyện."

Trì Xán nhếch mép: "Ta cần gì phải yên lòng. Muội ấy cũng không phải người của ta. Thanh danh bị tổn hại thì ta phải phụ trách chắc?"

"Chắc chắn Lê cô nương sẽ không bắt huynh phụ trách đâu." Dương Hậu Thừa say quắc cần câu vỗ vai Trì Xán, lớn giọng: "Huynh sớm biết chuyện đấy rồi mà –"

Mặt Trì Xán đen lại.

Tên khốn này bớt lời thì sẽ chết à?

Quả thật Dương Hậu Thừa đã uống quá nhiều rồi. Chàng dụi mắt, hỏi Thiệu Minh Uyên: "Đình Tuyền, huynh sẽ quay lại phương Bắc à?"

Thiệu Minh Uyên đặt chén rượu xuống, bình thản nói: "Cũng khó nói lắm, xem xét thế nào đã."

"Đừng xem xét gì nữa. Nếu có đi phía Bắc thì nhớ đưa ta đi cùng đấy!" Dương Hậu Thừa lại gần, nắm chặt tay Thiệu Minh Uyên: "Đừng bỏ rơi ta lần nữa..."

Thiệu Minh Uyên nhìn bàn tay nắm cánh tay chàng, nhẫn nại nhướn mày, dùng ánh mắt hỏi hai người bạn tốt còn lại.

Mấy năm không gặp, sao tiểu tử này vẫn như vậy?

Năm ấy tên nhóc này mưới mười ba tuổi, ôm chặt đùi chàng không buông thì cũng đành chịu. Nhưng bây giờ to lớn đùng đùng thế này rồi còn làm thế này là muốn làm gì đây?

Trì Xán và Chu Ngạn nhìn nhau, nhanh chóng nhìn ra chỗ khác.

Chúng ta không quen người này!

"Ta cũng muốn kiến công lập nghiệp, ta cũng muốn ra trận giết giặc, ta không muốn cưới vợ đâu –" Dương Hậu Thừa lải nhải liên hồi, lấy ống tay áo Thiệu Minh Uyên lau nước miếng.

Thiệu Minh Uyên: "..."

May thay có người tốt là Chu Ngạn, nhân lúc Dương Hậu Thừa không phòng bị kéo kéo chàng: "Dương Nhị, mau buông tay ra."

Dương Hậu Thừa níu chặt ống tay áo của Thiệu Minh Uyên không buông: "Ta không buông. Năm kia ta không giữ chặt, đến lúc mở mắt thì Đình Tuyền đã lặn mất tăm rồi! Lần này nói gì ta cũng không buông, ta sẽ đi theo huynh ấy—"

"Huynh ấy vào tịnh phòng huynh cũng bám theo chắc?" Trì công tử tuấn tú vô cùng nhíu mày, mỉa mai hỏi.

Hừ, thằng ranh này, vừa mới định bêu rếu chàng à?

"Theo, lần này đừng nói là tịnh phòng, động phòng ta cũng theo –"

Chu Ngạn đỡ trán, không đành lòng nhìn kết cục của bạn tốt.

Kiên cường lên nhé, chàng đã cố hết sức rồi!

Trì Xán nhăn nhó.

Chàng chỉ muốn trả chút thù vặt thôi, không nghĩ kẻ ngốc này lại tự tìm đến chỗ chết.

Thiệu Minh Uyên đứng lên.

Chàng rất cao, chân rất dài, lưng rất rộng. Sau nhiều năm chinh chiến lại khoác trên người khí thế ba người kia không thể nào có được. Cho dù là Dương Hậu Thừa cao ráo khỏe mạnh đứng cạnh chàng, không hiểu sao cũng thấp hơn vài phần.

Thiệu Minh Uyên xách Dương Hậu Thừa lên, cười với hai người bạn tốt: "Các huynh cứ ngồi tiếp, ta mang Trọng Sơn ra ngoài cho tỉnh rượu."

Cho đến khi tiếng cửa đóng vang lên, kèm theo chút gió thoát ra mới khiến hai người giật mình.

"Dương Nhị còn sống sót quay về chứ?" Chu Ngạn không dám chắc hỏi.

Chàng không quên được khi này, Dương Hậu Thừa vừa nhắc tới hai chữ "động phòng", mặt Thiệu Minh Uyên đột ngột trở nên lạnh lẽo.

"Còn, Đình Tuyền vốn là người mềm lòng." Trì Xán sờ cằm, hất rượu trong chén ra đất, thở dài: "Uống rượu hại thân!"

Rượu tàn là lúc trăng lên.

Dương Hậu Thừa vừa bị chỉnh cho một trận hai mắt đỏ hoe, được người bạn nhỏ tốt bụng Chu Ngạn đưa về.

Trì Xán hỏi Thiệu Minh Uyên: "Ta đưa huynh về nhé?"

"Không cần, ta ổn mà."

"Vậy cũng được, cũng không tiện đường." Trì Xán cảm thấy lâng lâng như đi trên mây, ngó nghiêng xung quanh hô: "Đào Sinh, Đào Sinh đâu?"

Tên tiểu tử đáng chết này, đến lúc cần dùng chẳng biết chết ở xó nào rồi!

Thiệu Minh Uyên xoa xoa trán, phái hai người thân vệ đưa Trì Xán về.

"Tướng quân, người cũng uống rượu –" Một tên thân vệ lấy dũng khí nói.

Thiệu Minh Uyên bình thàn: "Nhớ đưa cẩn thận Trì công tử về đến nhà. Không được để cho huynh gặp nguy hiểm."

"Tuân lệnh!" Hai tên thân vệ cũng không dám nói thêm, hộ tốnh Trì Xán về.

Trước cửa lầu Xuân Phong, chỉ còn một mình Thiệu Minh Uyên.

Khi ấy, tiệm rượu sau lưng chàng đèn đã chưng đèn đuốc sáng trưng, người người đã đứng đầy đầu đường.

Thiệu Minh Uyên không cưỡi ngựa, mà chỉ đi trước kéo dây cương. Loại cảm giác chẳng hề có chút mục đích nào, thậm chí cảm giác không hề phải nghĩ ngợi gì như lúc này đã lâu không gặp.

Ở phương Bắc, như thế này thật xa xỉ.

Nhưng hôm nay, khi mũi điều tra mà chàng phán đoán lại hướng về Hầu phủ, Thiệu Minh Uyên cảm thấy đau đớn giằng xé cõi lòng, chỉ mong đường về nhà dài hơn một chút, dài hơn một chút.

Con ngựa trắng ấy đã đi theo Thiệu Minh Uyên từ lâu, rất hiểu tính người, luôn biết dùng má cọ cọ tay chàng.

"Ôi chao, con ngựa trắng này thật khôn quá. Lang quân có muốn đến đây ngồi không –" Một nữ tử hướng về phía nam tử trẻ tuổi vẫy vẫy khăn tay.

Khăn tay lắc lư khiến một luồng hương thơm lẩn vào mũi Thiệu Minh Uyên.

Ánh mắt chàng như phủ thêm một tầng sương, chàng ngẩng đầu nhìn.

Trên lầu cao đèn chói, tiếng cười vui vẻ văng vẳng truyền lại.

Nơi này đã vậy thì lầu Xuân Phong còn náo nhiệt đến mức nào?

Thiệu Minh Uyên đau đầu như sắp nứt ra, nhắm mắt

Có lẽ chàng uống nhiều rồi, hoa mắt.

"Ai cha, lang quân thật là tuấn tú!" Nữ tử kia thấy rõ gương mặt chàng ánh mắt sáng bừng lên, lập tức ôm cánh tay Thiệu Minh Uyên.

Lòng cảnh giác bồi đắp qua nhiều năm lập tức phát huy tác dụng trước người xa lạ. Dù đã rất say nhưng Thiệu Minh Uyên vẫn nhanh như chớp nắm chặt cổ tay kia.

"A!" Một tiếng hét thảm thiết vọng lại, giọng điệu cao chót vót đâm vào lỗ tay Thiệu Minh Uyên.

Một đám côn đồ lao vội ra từ lầu cao, kẻ đứng đầu la hét ầm lên: "Làm sao, làm sao đây? Định đến đây kiếm chuyện à?"

"Đau, đau, đau, đau chết mất –" Nữ tử kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết.

Thiệu Minh Uyên buông lòng tay, mặc kệ đám côn đồ vừa lao ra kia, ngước mắt nhìn bảng hiệu của lầu cao.

"Lầu Bích Xuân –" Chàng chữ được chữ mất nhớ lại, lông mày dài rậm nhếch lên, nghi hoặc.

ĐÂy là tiệm rượu nhà ai? Mới mở à?

"Tên tiểu tử đáng chết này, định kiếm chuyện à? Dám động đến người của lầu Bích Xuân chúng ta!" Mấy tên côn đồ xông tới, kẻ cầm đầu khua cây gậy định đánh Thiệu Minh Uyên.

Cho đến khi cây gậy đến ngay trước mặt rồi, Thiệu Minh Uyên mới đưa tay bắt lấy. Sau đó chàng chỉ hơi dùng lực, cây gậy gãy thành đôi, một đoạn vẫn trong tay kẻ kia, đoạn còn lại rơi xuống trúng chân kẻ ấy.

"Ai u!" Kẻ cẩm đầu đám côn đồ hét thảm. Nhìn đoạn gậy gộc thẳng tắp trước mặt, kinh ngạc không dám động đậy nhìn nam tử trẻ tuổi trước mặt.

Là người làm lâu năm ở thanh lâu, tất nhiên luyện được đôi mắt tinh tường. Tất nhiên lúc này hắn nhìn ra được tốt nhất là không nên động vào vị thanh niên quần áo tầm thường trước mặt.

Kẻ cầm đầu đám côn đồ sửa giọng: "Vị huynh đệ này, nếu huynh muốn vào chơi thì chúng ta vô cùng hoan nghênh. Nhưng nếu huynh không muốn vào thì hãy đi qua đi chứ, ai lại động thủ đả thương người."

Trước cứ ra vẻ mềm mỏng đã, sau thì làm to chuyện lên. Lầu Bích Xuân của bọn họ cũng không phải thứ dễ chọc đến.

Nam tử áo choàng trắng thờ ơ: "Vì sao tửu lâu các ngươi phải sai nử tử đón khách?"

Chàng chẳng dùng mấy lực, nếu là đàn ông thì sẽ kêu la thảm thiết đến thế à?
—————
Bạn nào đang đọc ở trang khác không phải wattpad thì hãy vào wattpad đọc để ủng hộ tớ nha, toàn bộ trang khác đều không có sự đồng ý của tớ đâu, ít nhất phải tôn trọng công của tớ chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play