" Phụ hoàng cứu hắn đi."

Minh Hạo chỉ xem xét Niệm Vân, cậu không dám nhìn lên mà cúi đầu, đột nhiên dây trói trên tay và người nới lỏng rồi rơi ra, Niệm Vân ngạc nhiên, cũng giống như Ân Ly vừa rồi: " Sao lại?"

" Niệm Vân đừng lo, là do phụ hoàng dùng Vân Ấn đấy."

" Vân Ấn?" Mình chưa từng thấy tác giả nhắc tới, họ là ai đây?

" Ân nhi, ngươi cuối cùng là đang làm gì ở đây?"

" A....Ân Nhi." Ân Ly lúng túng, cậu chỉ luôn vào Bá Dương vẫn còn đứng như tượng đá không cử động được: " Phụ hoàng, là do hắn bắt nhốt Ân nhi ở đây cùng với Niệm Vân, không phải tại Ân nhi."

".....!"

" Người cũng thấy rồi, Ân nhi còn bị trói nữa." Ân Ly giơ giơ cái tay có vết hằn của dây trói trước mặt Minh Hạo, lỡ phóng lao thì theo lao, đổ hết cho cái tên kia.

Bá Dương lo lắng, Không thể nhầm lẫn được hắn chính là Minh Hạo. Không ngờ lại gặp phải hắn ở đây.

" Ngươi ngay cả Ân nhi của trẫm cũng muốn gây tổn hại? Đúng là chán sống."

" Muốn giết thì giết, cần gì phải nhiều lời."

" Trẫm cho ngươi được toại nguyện."

Minh Hạo vừa dứt lời đã thấy cả người Bá Dương run lên, nghe thấy cả tiếng răng nghiến kèn kẹt, hai bên tai đã thấy máu chảy ra. Niệm Vân không đoán được đây là chuyện gì, cậu sợ hãi lên tiếng: " Đừng, xin tha cho huynh ấy."

" Niệm Vân!" Tựa đầu vào ngực phụ hoàng Ân Ly khó hiểu nhìn Niệm Vân.

Minh Hạo lên tiếng: " Không phải hắn bắt ngươi đến đây?"

" Đúng là như vậy nhưng Bá Dương không có ý muốn làm tổn thương ta, còn có huynh ấy cũng chỉ là muốn giúp ta chạy trốn khỏi hoàng cung mà thôi."

" Ngươi là tình nguyện muốn trốn đi?"

Niệm Vân ngập ngừng: " Mới đầu....thì đúng là như vậy, nhưng....bây giờ ta."

" Ngươi nhanh đi đi."

" Nhưng...!" Đưa mắt qua Bá Dương cậu sợ Minh Hạo thật sự giết hắn.

" Nếu ngươi không muốn Ngạo Khiết hắn xới tung cả Hàn Long chỉ để tìm mình thì mau đi đi."

" Hoàng thượng?"

Ân Ly hí hửng: " Đi đi Niệm Vân, hắn để chúng ta lo. Ta nghĩ còn tốt hơn để hắn rơi vào tay Hàn Long hoàng đế, kết cục càng thảm hơn."

" Ân, Cảm ơn rất nhiều." Niệm Vân nhanh quay đầu bỏ đi, cậu từng muốn trốn khỏi đây, từng muốn tránh xa Ngạo Khiết nhưng lúc này Niệm Vân chỉ nghĩ muốn đến bên cạnh hắn. Nếu cậu rời đi, Ngạo Khiết sẽ một lần nữa chỉ còn lại một mình, cậu sẽ thay phụ thân ở cạnh chăm sóc hắn. Khi chạy ra tới bên ngoài ánh sáng, vẫn là bức tường thành cao bao phủ quen thuộc, đây quả nhiên vẫn là hoàng cung.

" Tên kia, ngươi là ai?"

Lính tuần tra xung quanh vừa nhìn thấy đã lao đến chặn lại Niệm Vân: " A ta!"

" Hiện tại hoàng cung đang rối loạn vì có kẻ đột nhập, tên này rất khả nghi, dẫn hắn đi!"

" Khoan...nhưng ta là...!"

" Ở đây có chuyện gì?"

Thấy người vừa đến đám quân lính quỳ xuống tung hô: " Mẫn nương nương."

" Đứng lên cả đi, ồn ào gì ở đây?"

" Nương nương, chúng thần vừa bắt được một kẻ đột nhập."

" Ta không có."

Mẫn Huệ vừa nhìn đã nhận ra Niệm Vân, nàng cười tà mị: " Hắn chắc chắn không phải thái giám trong cung, lại lấp ló ở đây chắc chắn không phải tốt lành gì. Giam hắn vào ngục đi."

" Ngươi."

" Nhanh nhanh dẫn hắn đi đi."

" Vâng nương nương. Dẫn hắn đi."

Cung Nữ theo bên cạnh thấy lo lắng: " Nương nương như vậy có ổn không? Nếu hoàng thượng biết được thì rắc rối to."

" Hả giận được là được rồi, hoàng thượng đang bận tìm cái người gì đó nghe nói rất quan trọng, tâm trí đâu mà đi để ý đến một tên vô danh tiểu tốt như hắn."

" Nhưng mà...!"

" Ngươi đừng có lải nhải bên tai ta nữa, nghe nhức đầu lắm."

" Vâng, nương nương thứ tội."

Ngạo Khiết mất hết kiên nhẫn: " Vẫn còn chưa tìm ra người?"

" Thần và Cung Nhĩ đã cho người lục soát từng góc nhỏ đều không dám bỏ sót nhưng vẫn không có dấu vết gì, có thể người đã ra khỏi hoàng thành."

" Trong thời gian ngắn như vậy ta không tin hắn có khả năng đó."

Một tên lính khác chạy từ ngoài vào quỳ bên cạnh Lương Hà: " Bẩm hoàng thượng."

" Nói."

" Quân lính tuần tra kho lương phát hiện một kẻ khả nghi, không biết hoàng thượng định đoạt thế nào."

" Xoảng!" Ngạo Khiết hất vỡ chiếc bình ngọc trên bàn: " Từ khi nào trong cung những chuyện như vậy cũng phải cần ta ra lệnh? Mang hắn ra ngoài xử trảm."

" Thần tuân lệnh."

" Lương Hà, Ngươi tiếp tục tìm kiếm trong thành, cho người báo Cung Nhĩ dẫn người ra ngoài thành."

" Thần tuân lệnh."

" Rầm." Ngạo Khiết đấm thật mạnh tay xuống mặt bàn: " Thật ra ngươi đang ở đâu?"

Niệm Vân mệt mỏi ngồi đợi bên trong nhà giam, đây là lần thứ hai bị đưa tới chỗ này. Từ lúc bị bắt đi tới giờ vẫn chưa có gì vào bụng, vừa đói vừa mệt. Bị phi tần của hoàng thượng hại nhốt ở đây, lần trước cùng nàng ta lớn tiếng quả nhiên là không nên, nữ nhân thù dai thật. Hy vọng hoàng thượng nhanh chóng cho người thả mình ra nếu không thì đói chết mất!

" Cạch...leng keng."

Thấy người mở cửa Niệm Vân mừng rỡ: " Hoàng thượng đã biết ta ở đây?"

" Đúng vậy." Người cai ngục vểnh ngực.

" Thật tốt qúa, vậy thì ta có phải đã được thả đi?"

" Thả ngươi? Ha ha ha hoàng thượng đích thân hạ lệnh mang ngươi ra xử trảm đã biết chưa?"

Niệm Vân từ vui mừng tới không thể đứng nỗi ngồi phịch xuống: " Chém...chém ta, hoàng thượng thật sự muốn chém ta?"

" Thấy ngươi cũng đáng thương nhưng chúng ta không thể trái lệnh được. Đưa hắn ra ngoài."

" Ta...ta không muốn đâu, ta không muốn bị chém....chắc chắn có nhầm lẫn gì đó, xin các vị hãy thông báo lại cho hoàng thượng."

Hai tên lính đến lôi Niêm Vân đi: " Không chém ngươi thì chúng ta sẽ là người bị chém hiểu không, đừng làm tốn thời gian của bọn ta."

" Ta không muốn chết đâu...hoàng thượng cứu ta, ta không muốn chết. Cứu ta a hoàng thượng."

" Ngươi kêu cái gì, hoàng thượng chính là người ra lệnh chém ngươi biết chưa."

" Không muốn....ta....ta." Hoàng thượng thật sự muốn giết ta sao? Người hiểu lầm ta cùng với Bá Dương bỏ trốn nên muốn giết chết ta? " Hoàng thượng...cứu ta đi."

" Hoàng thượng...Hoàng thượng."

Ngạo Khiết quay sang Lâm công công: " Chuyện gì?"

" Vinh Bích hoàng đế muốn gặp người."

Ngạo Khiết trầm giọng: " Được rồi."

Lâm công công lui ra không được bao lâu thì một nam tử hắc y bào trên tay còn ôm một niên tử bận y phục bạch sắc tiến vào: " Ngạo Khiết, vì sao ngươi còn ở đây?"

" Minh Hạo, hiện tại ta không có tâm trạng cùng ngươi tiếp truyện."

" Thấy ngươi như vậy làm ta cũng lạ lẫm, con người cao ngạo uy nghi ngày trước đâu mất rồi?" Minh Hạo cười ha hả.

" Đừng vòng vo nữa, ngươi đến làm gì?"

Ân Ly thò ra cái mặt non nớt của mình: " Ta đến chơi với Niệm Vân."

Vừa nghe Ngạo Khiết liền có biểu hiện khác, hắn đứng bật dậy: " Ngươi biết Niệm Vân?"

" Đương nhiên là ta biết, là ta đã cứu Niệm Vân mà."

" Ngươi cứu hắn? Lúc nào?"

" Ta...!"

" Người ngươi đang tìm vẫn chưa gặp được sao?" Minh Hạo chen vào.

" Nếu đã gặp được ta còn cho người lục tung hoàng thành?"

Ân Ly ngạc nhiên: " Sao lại vậy, lẽ ra bây giờ hắn đã gặp được ngài rồi chứ."

" Việc này là thế nào?"

" Là Ân nhi của ta phát hiện ra hắn bị nhốt trong kho lương của hoàng cung, chính ta đã cứu hắn. Người cũng đã đi trước đến chỗ ngươi, tại sao vẫn chưa tới?"

" Kho lương?" Ngạo Khiết nhớ tới lời tên lính kia nói về kẻ khả nghi gần kho lương , lúc đó hắn đang vô cùng tức giận nên không nghĩ tới người đó lại chính là Niệm Vân: " Chết tiệt." Không quan tâm tới xung quanh hắn bỏ đi: " Mau chuẩn bị ngựa cho ta."

Minh Hạo cười nghếch môi: " Đây là lần đầu tiên ta thấy hắn mất bình tĩnh như vậy."

" Vì Niệm Vân là người rất quan trọng với Hàn Long hoàng đế."

" Cũng như Ân nhi rất quan trọng với phụ hoàng."

" Ân nhi đương nhiên biết rồi."

Qùy bên dưới pháp trường Niệm Vân còn không đủ sức để la nữa, nhìn cái gã cầm thanh kiếm lớn đứng gần mình cậu thật muốn khóc thét lên xin tha mạng, nhưng nghĩ tới người muốn mình chết la hoàng thượng thì có làm vậy cũng chẳng ích gì. Hy vọng là không đau, chém một cái là không còn gì nữa, đáng sợ quá không muốn nghĩ nữa.

Tên quan giám lệnh đưa một cánh tay lên ra hiệu, gã cầm kiếm lập tức hiểu ý gật đầu một cái: " Ngươi đi bình an một chút, tay nghề của ta rất khá ngươi cũng sẽ không cảm thấy đau."

" hjc!" Nghe ngươi nói vậy ta càng sợ hơn, ta thật sự phải chết rồi? Ba mẹ, Uyên Vi, Thường Hy, phụ hoàng phụ thân, ca ca, Cung Nhĩ còn có hoàng thượng nữa. Hy vọng ta chết rồi mọi người cũng còn nhớ tới ta một lần a. Niệm Vân run sợ nhắm chặt mắt mà cầu nguyện. Thanh kiếm giơ lên cao phản xạ vài ánh sáng xuống nền đất, tốc độ thật nhanh lưỡi kiếm hạ xuống " Xoẹt!" , Niệm Vân chờ đợi, hình như vẫn chưa có gì xảy ra " Rầm" nhận ra điều không đúng cậu hé mắt thì thấy thân người cao lớn của tên cầm kiếm đổ xuống, trên ngực còn ghim một mũi tên ( Chỉ làm theo lệnh mà chết oan nhỉ.)

" Niệm Vân."

" Hoàng thượng?"

Ngạo Khiết thúc ngựa thật nhanh tới pháp trước, từ xa đã trông thấy lưỡi kiếm đang vung cao, chỉ một khắc nữa thôi sẽ lấy đi mạng Niệm Vân, hắn không suy nghĩ nhiều dương cung tên mà bắn, tim hắn đập liên hồi, hắn là đang sợ hãi, chỉ cần một sai lầm nhỏ thôi Niệm Vân sẽ chết: " Niệm Vân."

Niệm Vân ngước đầu nhìn hắn, cậu như con thú nhỏ đang run rẩy mong chờ người đến cứu, cứ như vậy thấy Ngạo Khiết mà nước mắt trào ra: " Hoàng thượng!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play