" Thầy ơi tha cho em một lần này đi."

" Em đang làm phiền tôi đấy."

" Thầy, em thật sự biết lỗi rồi nên chỉ một lần thôi được không? Em sẽ không tái phạm nữa."

" Rầm!" Tiếng sách thật mạnh đập lên mặt bàn, thầy Tuần gõ gõ lên cuốn tiểu thuyết mà Bảo Quân vẫn đang xem dang dở: " Nếu cái tính cách kiên trì không chịu bỏ cuộc đó của em thay vì ở đây nài nỉ tôi vì thứ này thì đúng ra em nên dùng nó vào việc học không phải sao?"

" Nhưng em chỉ mới phạm lần đầu....!"

" Nếu không phải em chỉ mới vi phạm lần đầu thì tôi đã không chỉ tịch thu nó mà còn báo về gia đình em rồi biết chưa?"

" Nhưng...!" Bảo Quân lưu luyến tầm mắt tiếc nuối nhìn cuốn tiểu thuyết còn đặt trên bàn giáo viên: " Em vẫn còn chưa.....thầy có thể cho em mượn xem hết phần còn lại rồi mới tịch thu có được không?"

Thầy Tuấn một phút đứng hình rồi không thể kiềm chế quát lớn: " Trần Quang Bảo Quân, em đang giỡn mặt với tôi đó phải không?"

" Xin lỗi thầy em lập tức đi ngay!" Bảo Quân nhanh chóng chuyển sang chế độ rút lui mà mất bóng.

" Ha ha ha ha ha ha!"

" Đừng có cười nữa!"

Uyên Vi vừa đi trên đường vừa ôm bụng cười, cô cố kiềm giọng: " Ông...Ông thật sự nói vậy với thầy...? ha ha...không thể tin được."

" Chúng ta đang ngoài đường nên bà bé bé cái miệng thôi."

" Tui nói ông đúng là không biết sợ là gì, thầy Tuấn Vật Lý nổi tiếng là sát thủ học đường, chỉ nhìn mặt thầy thôi nhiều đứa còn không dám hó hé....ha ha....ông đã đọc tiểu thuyết trong giờ của thấy thì thôi đi...còn....còn....ha ha ha!"

" Bộ tui nói gì sai sao?"

" Không có sai, nhưng ai lại bị thầy tịch thu tiểu thuyết lại muốn mượn lại để đọc cho hết rồi trả chứ?"

" Chứ biết làm sao được, mình còn chưa xem hết nữa.....!" Bảo Quân chợt nhớ ra: " Cũng tại bà hết, khi không lại cho tui mượn tiểu thuyết làm gì."

" Bây giờ lại đi trách tui? Tui con chưa tính việc ông làm mất luôn cuốn đó của tui rồi."

" Đang hay mà lại...!" Bảo Quân lầu bầu.

Uyên Vi đột nhiên nảy ra suy nghĩ gì đó nhìn nhìn ngó ngó Bảo Quân. Cậu là con một của một gia đình giàu có nên yêu thương có thừa, ba mẹ bảo bọc quá mức mà nhiều chỗ không giống ai, bạn bè chắc chỉ có mình cô và Thường Hy cùng lớp. Tướng cậu nhỏ nhỏ, da lại trắng mịn hơn cả con gái, mặt bầu bĩnh đáng yêu chỉ muốn cắn cho một cái.

" Bà đang nghĩ cái gì?" Bảo Quân đánh một cái rùng mình, cậu lui ra xa khi nhận ra nét mặt Uyên Vi trở nên đáng nghi.

" Nghĩ gì đâu, chỉ là cảm thấy ông có vẻ thích cuốn tiểu thuyết đó lắm."

" Bộ lạ lắm sao?"

" Thì đó giờ ông có đọc ba cái đó đâu, cuốn đó tình cờ Thường Hy ( Xem truyện đam mỹ Đế của mình để biết rõ hơn ) mới lấy trên mạng xuống ấy, đưa ông xem cho vui ai ngờ ông ham đến đọc cả trên lớp."

" Hay mà!"

" Mà ông đọc qua giờ không biết nó là tiểu thuyết gì à?"

" Thì là truyện chữ thôi."

Uyên Vi cười cười nham hiểm: " Là Đam Mỹ đó....ông coi bộ làm mỹ thụ được à nha."

" Là sao?"

" Đừng nói với tui ông không biết nha!"

" Truyện trên mạng thì gọi là Đam Mỹ à?"

Uyên Vi muốn té xỉu tới nơi: " Này, ông ngây thơ quá đáng rồi đó, cô chú bao bọc ông quá rồi không biết chuyện đời luôn hả, ông 18 tuổi rồi đó biết chưa?"

" Bà nói trên trời dưới đất gì vậy?"

" Đam Mỹ là truyện nói về hai người con trai y....mà khoan."

" Khoan cái gì?"

" Ông chưa đọc tới mấy đoạn đó đó đúng không?" Uyên Vi nghi ngờ

" Đoạn đó đó là đoạn gì? Mà càng nói tui càng tức nha, cái nhân vật trong đó ác gì mà ác dữ vậy, ngay cả anh mình cũng giết, mà cái lý do cũng lãng xẹt nữa....chỉ vì anh mình được vua xem trọng thôi mà cũng giết, không hiểu nghĩ gì?"

" Thì là ghen thôi."

" Cái gì ghen?"

Uyên Vi xoa xoa trán: " Nói với ông bằng thừa, ông muốn hiểu thì về mở máy lên mà đọc tiếp đi."

" Được hả?"

" Ừa, cứ vào cái wattpad mà tui download về máy tính ông hôm trước đó tìm truyện Khi Nhân Vật Phản Diện Muốn Làm Người Tốt của LinhLinhNhi tên tác giả SongBích là thấy."

" Chỉ vậy là đọc được hả?"

" Ừ, chỉ vậy thôi! Còn vài truyện nữa ông muốn xem thì xem, xem xong đừng kiếm tui hỏi tội là được!"

" Hiểu rồi, cảm ơn nha. Ngày mai tui bao bà ăn sáng!"

Uyên Vi mỉm cười nhẹ nhìn Bảo Quân khí hửng chạy đi: " Chỉ sợ ông không còn cơ hội thôi. Hy vọng ông kịp xem hết nội dung truyện."

Có tiếng gió vù vù thổi qua tai, Bảo Quân từ từ cảm nhận được thân thể mình chấn động. Từ bả vai phải xuống cánh tay đau buốt đến thấu xương: " Đau quá!" Phải rồi, cậu chắc chắn phải đau như vậy. Trên đường chạy một mạch về nhà cậu lại ngu ngốc đến độ lao ra đường chỉ để cứu một chú chó con, chỉ có chó con thì rất nhanh nhẹn phóng đi an toàn như không có gì mà thay vào đó mình ôm trọn hậu quả....., đau như vậy thì cậu chắc là chưa chết đâu nhỉ? Nhưng sao lại rung chuyển mạnh như vậy.

" Niệm....chừng....ng...ự..a!"

" Ng..ự...a?" Bảo Quân thật muốn ngất đi cho xong nhưng mỗi cái sốc nãy chỉ khiến cậu tĩnh táo hơn vì cái đau.

" Niệm Vân cố lên đừng ngất đi, xem chừng ngã ngựa."

Hiện tại nghe rõ từng lời từng chữ Bảo Quân giật mình mở mắt ra: " Cái gì ngựa?" Bây giờ lại như quên luôn cái đau trên vai và cánh tay, Bảo Quân há miệng mà ngơ người: " Đây....đây là đâu?" Xung quanh cậu không còn đường phố xe cộ mà toàn thấy đồi núi cây cối vun vút lướt qua tầm mắt, lại thêm mình đang ngồi trên một con ngựa phóng như bay, phía trước mặt là tấm lưng xa lạ không quen biết.

" Đừng lo, ta đã cắt đuôi bọn chúng. Chúng ta cũng đi được khá xa rồi sẽ không bị đuổi kịp ngay đâu."

" Nhưng....nhưng....!"

" Cố chịu đựng một lát nữa ta sẽ tìm một nơi ngừng lại để xử lý vết thương của ngươi."

" Vết thương!" Bảo Quân chợt nhớ đến cơn đau của mình, cậu không biết đang phải ngạc nhiên hay sợ hãi khi thấy bả vai mình nhuộm một màu đỏ với một mũi tên vẫn chưa rút ra, máu làm cậu cảm thấy chóng mặt, cũng may giữa Bảo Quân và người kia có buộc một miếng dây vải nếu không chỉ sợ với tốc độ ngựa chạy thì cậu đã bị ngã từ lâu. Mơ sao? Mơ thì làm sao cảm thấy đau được, chuyện gì đang diễn ra vậy nè?

" Ngươi cảm thấy sao rồi?"

" Xin hỏi....anh là ai vậy?" Người nọ đột ngột kiềm dây cương ngựa làm Bảo Quân bị chấn động vết thương vì vậy cũng thêm đau, mặt cậu tái xanh đi: " Sao đột nhiên ngừng lại..?"

" Ngươi nói sảng gì? lúc này là lúc nào còn nói những lời như vậy?"

" Tôi...nói gì sai sao?"

" Niệm Vân, đã tới nước này ngươi bây giờ có hối hận cũng không còn kịp nữa đâu, ta sẽ không từ bỏ ngươi và cho dù ngươi thật sự hối hận thì hắn cũng đã biết tất cả chuyện mà ngươi làm, ngươi nghĩ hắn sẽ tha thứ cho ngươi sao?"

" Ý anh là sao tôi không hiểu, chúng ta có quen nhau sao....khoan....anh vừa gọi tôi là gì?" Bảo Quân vừa nghe điều gì đó không đúng.

" Niệm Vân, ngươi làm sao vậy?"

" Niệm.....Niêm Vân?" Bảo Quân ngày càng hoang mang. Cái gì vậy nè, Niệm Vân sao? Mình sao lại trở thành Niệm Vân rồi.

" Niệm...!"

" Từ từ...!" Bảo Quân chặn lại lời người kia: " Cho tôi bình tĩnh suy nghĩ một chút."

"...!" Dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Bảo Quân nhưng rồi cũng không nói gì.

" Niệm Vân...Niệm Vân!" Cậu dùng bàn tay trái bên không bị thương vò đầu: " aaaaa sao lại như vậy, mình chỉ muốn đọc tiểu thuyết thôi sao bây giờ lại thành nhân vật tiểu thuyết luôn rồi." Chắc chắn không phải là mơ....vậy không lý nào mình lúc bị tai nạn đã đầu thai luôn vào thời không khác không? Nhưng đã lớn thế này thì đâu phải đầu thai gì mà cũng phải quên hết kiếp trước chứ ( em này mới đọc tiểu thuyết lần đầu nên không biết định nghĩa xuyên không. ). Uyên Vi ơi là Uyên Vi bà hại chết tui rồi, khi không cho tui đọc tiểu thuyết làm gì giờ lấy luôn đất diễn của người ta rồi.....nhưng gì không làm lại đi làm nhân vật phản diện thế này?

" Đủ rồi, ngươi đang tự làm mình bị thương đấy. Chúng ta tiếp tục đi!"

" Khoan...!"

" Lại gì nữa?"

Đau quá! " Bây giờ là lúc....không phải, bây giờ chúng ta đang ở trong tình huống nào?"

" Ngươi có phải mất trí rồi không? Hoàng đế đã biết ngươi hạ độc Niên Du, nếu bị bắt lại thì chỉ có chết mà thôi, ngươi không còn đường lui nữa."

" Hạ độc Niên Du....trúng tên....ngựa!" Trong đầu Bảo Quân hiện lên hình ảnh một người cao ngạo với đôi mắt sắc bén đầy sát khí đứng trên tường thành cao đang dương cung tên về phía mình: " Nói như vậy thì anh là Bá Dương?"

" Không ta thì là ai?"

" Ta thật sự đi vào tiểu thuyết rồi.....lại còn vừa hạ độc anh mình nữa."

" Nguy rồi....!" Bá Dương nhận ra nhiều tiếng vó ngựa dồn dập từ phía sau đang đến gần, không muốn kéo dài thời gian hắn cột lại thật chắc miếng vải dài buộc hai người: " Xem ra hắn vẫn không chịu bỏ cuộc, ta nhất định sẽ không để ngươi có chuyện gì nên đừng lo."

" Tôi muốn xuống!"

" Ta cũng từng nghĩ sẽ tạm để ngươi trốn ở một nơi để đánh lạc hướng bọn quân lính, nhưng cách này không ổn, tốt nhất vẫn là nên ở cạnh ta."

" Ai nói là ta muốn trốn?"

" Ngươi muốn đối đầu với chúng sao? Xem xét tình hình hiện tại của chúng ta là không có khả năng chạy thoát."

" Tôi muốn ngừng lại, cho tôi xuống ngựa đi."

" Ngươi muốn chết hay sao mà định bỏ cuộc bây giờ?"

" Tôi vì muốn sống nên mới phải xuống, với cái vết thương này mà tiếp tục cưỡi ngựa thì cho dù không bị giết chết thì cũng chết vì mất máu thôi."

" Vậy chúng ta phải làm sao?"

" Còn làm sao nữa? Mau quay trở về cứu người, anh của....không phải anh mà là ca ca của ta chẳng phải còn đang trúng độc sắp chết hay sao, anh....không, phải gọi là huynh mới đúng, huynh muốn ta mang danh cái gì bất....Uyên Vi hay nói cái gì bất....bất..."

" Thật ra là ngươi muốn nói gì?"

" Đừng có làm phiền tôi suy nghĩ....mấy cái câu của người xưa Trung Quốc chỉ trên phim với tiểu thuyết làm sao tôi nhớ hết!" Bảo Quân nhăn mặt căng mày suy nghĩ: " Phải rồi, là bất nhân bất trung bất nghĩa, tôi không muốn làm người như vậy đâu."

Bá Dương khó chịu: " Không hiểu ngươi đột nhiên tại sao có loại suy nghĩ này, bất luận ngươi nói gì ta cũng không để ngươi bị bắt lại." nói rồi hắn tiếp tục thúc ngựa đi.

" Huynh tốt với tôi, tôi đương nhiên biết nhưng ca ca tôi đang sắp chết đấy."

Đoàn quân lính phía sau đuổi tới ngày càng gần, hắn vừa thúc ngựa vừa tránh né những mũi tên cứ liên tục bắn đến: " Không phải do ngươi đầu độc hắn hay sao?"

" Không phải, tôi không......ai da cho dù là phải đi nữa thì lúc trước khác bây giờ khác, huynh mau dừng ngựa lại đi, cứ mặc kệ tôi."

".....!"

Bảo Quân đau đến hơi thở cũng khó thông vẫn cố giải thích cho Bá Dương mà hắn lại làm như không nghe thấy gì, cậu cắn răng chịu đau ngoái đầu ra sau xem xét. Đoàn quân lính vẫn tiếp tục đuổi theo họ, người dẫn đầu chính là người đã bắn mũi tên vào cậu từ tường thành mà Bảo Quân nhìn thấy thoáng qua trong hình ảnh mà cậu vô tình nhớ tới, đó chắc là ký ức của nhân vật Niệm Vân mà hiện tại Niệm Vân chính là cậu. Mình mới đọc tiểu thuyết cũng chỉ tới đây thôi làm sao biết cuộc đuổi bắt này đến khi nào mới kết thúc đây? Nhìn sau thắt lưng Bá Dương có một con dao nhỏ, không nghĩ nhiều Bảo Quân rút luôn dao cắt đứt dây vải.

" Niệm Vân ngươi làm gì vậy?"

Bảo Quân mất thăng bằng ngã từ trên ngựa xuống, cậu té lăn trên đất cả người cứ như bị vỡ ra nhiều mãnh vậy, cố kiềm lại đau đớn giữ lại cái vị mặn mặn chất lỏng ở cổ muốn phun ra cậu thì thào: " Đi....!"

" Ngươi điên rồi sao?"

" Nhanh đi....đi...không thì không...kịp...!"

Quân lính đuổi tới nơi Bá Dương siết lại dây cương rồi quay ngựa: " Ta chắc chắn sẽ quay trở lại đưa ngươi đi, chờ ta."

" ây da....!" Đau chết con rồi ba mẹ ơi, hai người mà biết con đang chịu những gì chắc sẽ khóc ấy chứ, ...hu hu sao mình lại phải gặp phải tình huống này chứ: " ân ....!" Không nói ra tiếng luôn rồi.

" Kẻ như ngươi đến cuối cùng chính là bị kẻ khác bỏ rơi để chạy thoát sao?"

"....???" Đứng trước mặt Bảo Quân lúc này là một tướng người cao lớn hơn rất nhiều so với cậu, hắn có mái tóc đen dài được buông thả cùng cái vương miệng uốn quanh trán cao hình rồng với đôi mày đen mắt sắc, từ ngữ....đúng là phải dùng từ ngữ không giống người thường để miêu tả....hắn đẹp sắc bén và cho người khác cảm giác bị uy hiếp đáng sợ....hắn chính là Hoàng đế của đất nước Hàn Long, hoàng đế Ngạo Khiết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play