" Minh Cung Nhĩ, huynh làm sao vậy?" Cung Nhĩ giữ lời hứa đến gặp Niệm Vân lại có vẻ không vui làm cậu cũng không còn hứng thú khoe thành quả của mình nữa: " Huynh còn không nói ra ta mặc kệ huynh."

" Niệm Vân, có phải ngươi và hoàng thượng?"

" Ta với hoàng thượng làm sao?"

" Không có gì!"

Cung Nhĩ lại không dám nhìn thẳng mình làm Niệm Vân khó chịu: " Thật ra thì huynh ăn phải cái gì, cứ úp úp mở mở. Tiện ngay dược phòng của ta cho huynh một liều thuốc luôn."

" Ngươi muốn trở thành hoàng hậu sao?"

" Huynh nghe tin này ở đâu ra?"

" Là Niên Du công tử."

Niệm Vân vỗ trán: " Ca ca thật là không thể giữ bí mật được mà."

" Vậy là thật?"

" Ta không có muốn mà là hoàng thượng muốn, bây giờ ta như cá trong chậu chim trong lồng có cánh khó bay biết làm sao hơn được."

Cung Nhĩ tươi tĩnh hơn: " Nếu vậy thì tạm thời sẽ không sao."

" Ý gì?"

" Tuy khó trốn tránh được nhưng cho dù là hoàng thượng đi nữa cũng không thể ép ngươi nếu ngươi không có tình ý với người, đó là lý do các đời đế vương muốn chiếm giang sơn thì đầu tiên phải chiếm lấy trái tim Kim Phụng chứ không phải là thể sác."

" Cái này đương nhiên ta đã biết, cũng đã nghĩ cách tránh xa hoàng thượng rồi. Ta không tin mình thích một nam tử giống mình nhưng mà mấy ngày này ta muốn tránh cũng tránh không được."

" Niệm Vân công tử, người có ở đây không?"

" Thấy chưa đến rồi kìa." Niệm Vân thở dài

Lâm công công vừa thấy Niệm Vân đã lôi kéo: " Cuối cùng cũng tìm thấy công tử, mới sớm ra sao người không ở trong phòng mà lại chạy đến đây? Chúng ta nhanh lên thôi. Đã đến giờ dùng bữa cùng hoàng thượng nếu bắt người phải chờ thì chúng nô tài mới là người phải gánh cơn giận chết người của hoàng thượng đây."

" Ta biết rồi đừng kéo ta, Cung Nhĩ giờ ta phải đi rồi lần sau chúng ta nói chuyện tiếp." Gặp Ngạo Khiết đúng là như gặp ma vương vậy nhưng về phần dùng bữa thì Niệm Vân lại không muốn nhịn đói.

" Cung Nhĩ tướng quân cũng ở đây? Nô tài vừa gặp Niên Du công tử đang tìm ngài đấy. Niệm Vân công tử đi nhanh thôi."

Lấp ló ở cửa không dám vào Niệm Vân len lén nhìn vào trong chỉ thấy một bàn đồ ăn toàn món cậu thích mà lại chẳng thấy bóng ai: " Hoàng thượng đâu rồi?"

" Tìm ta sao?"

" A!" Bị bế lên một cách dể dàng Niệm Vân giật mình vòng tay ôm qua cổ Ngạo Khiết: " Hoàng thượng." Mấy ngày nay đối với hành động kỳ lạ của hắn Niệm Vân cũng đã quen, mà có chống cự cũng bằng thừa, chính là không có sức mà phản kháng.

" Ngươi để ta chờ, chịu tội gì?"

" Người có thể bỏ ta xuống trước rồi mới nói được không?" Hai nam tử lại bế nhau như vầy nói chuyện thật là nhìn không được mà.

" Hài của ngươi đâu?"

" Hài?" Ngó xuống bàn chân của mình một bên có một bên còn đi chân trần cậu mới nhớ lúc sáng vì muốn nhanh tới dược phòng trước khi bị Ngạo Khiết bắt lại nên vội quá mà một bên hài vẫn còn chưa mang, ngọ nguậy ngón chân cái Niệm Vân như muốn kiếm cái hố chui xuống: " Cái này là do...!"

" Ngươi đúng là ngu ngốc." Ngạo Khiết bế luôn Niệm Vân vào trong để cậu ngồi trên ghế, thấy cậu có ý muốn né ra mới nắm lại cái chân không yên phận: " Ngồi im để ta xem. "

" Người làm gì vậy?"

" Rất may ngươi không dẫm phải thứ gì khiến mình bị thương."

" Ân...!" Thịch....! Thịch cái gì chứ, Niệm Vân rút lại chân: " Hoàng thượng, người muốn ta làm hoàng hậu của người là thật?" Hoàng thượng cũng có lúc ân cần như vậy?

" Ngươi nghi ngờ ta?"

" Nhưng không phải ban đầu còn muốn giết ta?" Cậu Thật sự tò mò khi Ngạo Khiết thay đổi nhiều như vậy.

" Ngươi có biết phụ mẫu ta làm sao qua đời?"

Niệm Vân lắc đầu: " Không biết."

" Là do bị vu oan hạ độc tiên đế, tự sát mà chết ngay trước mặt ta."

".....!" Thảo nào hắn không thích nhân vật phản diện.

" Ta từng nghĩ một kẻ luôn dùng độc hại người như ngươi là đáng chết. Ta lớn lên trong thù hận, những gì ta nghĩ tới chỉ là muốn giết hết những kẻ đã làm ta phải mất đi người thân."

" Hoàng thượng!"

" Ta cho là mình đơn độc, vì vậy ta cũng không còn gì để mất thì tại sao ta không thể đánh cược một lần mà giết bọn chúng. Rồi cửu hoàng thúc nuôi dưỡng ta, nói với ta, nếu muốn trả thù thì phải cho chúng thấy ta như thế nào trưởng thành rồi đi lên đế vị, như thế nào trở thành một hoàng đế chúng không thể chạm đến."

" Phụ thân nhận nuôi người?"

" Nhưng đến khi ta đạt được tất cả điều đó thì người duy nhất ta hy vọng không xem mình là hoàng đế, người nhìn ta thật lòng quan tâm ta là Ngạo Khiết ta chứ không phải hoàng đế lại bỏ đi. Cửu hoàng thúc đã tìm thấy người quan trọng với mình hơn cả ta rồi ra đi, còn lại là những kẻ ngày trước khinh thường ta là nhi tử của phế thái tử, những tên đã nhắm mắt làm ngơ khi phụ mẫu ta bị hàm oan, bọn chúng đều quỳ dưới chân ta mà cầu xin nịnh bợ, thật nực cười."

Hoàng thượng ngày thường ít nói cao ngạo và uy nghiêm lại đang cùng Niệm Vân tâm sự, người đang trước mặt cậu đây cũng trở nên gần gũi hơn bao giờ hết: " Người thật sự rất đáng thương."

Ngạo Khiết cười nữa môi: " Đáng thương sao? Ngươi sẽ còn nói vậy khi biết ta đã sử tử toàn gia bọn chúng?"

" Ta...Người làm vậy đúng là có quá đáng!"

Ngạo Khiết đặt tay lên bờ má Niệm Vân, ánh mắt hắn trở nên thật dịu dàng: " Chính là như vậy, ngươi không hề xem ta đáng sợ cũng không van xin ta. Trước ngươi lúc này ta cảm thấy bản thân mới thật là chính mình, những kẻ kia chỉ cần một cơ hội sẽ bỏ chạy khỏi ta vì chúng chỉ xem ta là một tên quái vật máu lạnh không có tình người, ngươi thì không như vậy. Ngươi và cửu hoàng thúc có rất nhiều điểm giống nhau."

" Người đừng xem ta là phụ thân, ta không phải a."

" Ta biết, ngươi là Niệm Vân. Ta cũng chỉ xem cửu thúc như phụ mẫu thứ hai của mình."

Niệm Vân đỏ mặt, con người dịu dàng này của hoàng thượng thật sự làm cậu không sao bình tĩnh được: " Vậy còn ta, đối với hoàng thượng?"

" Đối với ta ngươi lại khác, ngươi chính là...!"

" Bẩm hoàng thượng!"

Lâm công công đột nhiên xuất hiện làm ngắt quản câu nói của Ngạo Khiết: " Chuyện gì?"

" Người của Vinh Bích quốc đã tới, xin hoàng thượng hãy mau tới đó."

" Hạo Minh? Ta sẽ tới ngay."

Niệm Vân nhìn bàn ăn vẫn còn nguyên: " Hoàng thượng vẫn chưa ăn gì, người phải đi ngay sao?"

" Ngươi ăn trước đi, ta phải rời khỏi."

" Hoàng thượng chờ ta nên ta cũng sẽ đợi người quay lại mới dùng bữa."

" Được rồi, khi trở lại ta sẽ nói tiếp việc vừa rồi."

" Ân!" Bóng lưng Ngạo Khiết đã khuất xa Niệm Vân mới trở lại bàn ngồi: " Không biết ta có phải trúng tà rồi không, sao lại ngại ngùng như vậy chứ." Hoàng thượng cũng không phải là xấu, chẳng qua lúc nhỏ đã trải qua nhiều việc không như ý khiến con người trở nên đáng sợ. Làm hoàng đế cũng không hẳn là đã có tất cả, nghĩ lại nếu thật sự làm hoàng hậu của người cũng không phải không tốt, cho dù thật sự thoát được khỏi cung thì mình cũng không tự lập được ở môi trường thế này. Chỉ là đổi cách xưng hô thôi cũng chẳng vấn đề.

" két....rầm!"

" Ai đó? Ngươi...!"

" Có chuyện gì?" Nghe có tiếng ồn Niệm Vân lên tiếng hỏi lại không nghe trả lời, cậu đứng lên muốn đi xem thì phát hiện bốn tên lính canh nằm ngất xỉu trên đất: " Các người làm sao? Người đâu....ừm...!" Bị một bàn tay bịt lại miệng khiến niệm Vân không thể nói tiếp.

" Niệm Vân, là ta."

Niệm Vân tròn hai mắt. Cậu nhận ra người này, Bá Dương?

" Ta sẽ buông tay nhưng ngươi tuyệt đối đừng la lớn, được không?"

Niệm Vân gật gật đầu đồng ý, Bá Dương buông tay ra cậu mới nói khẽ: " Bá Dương sao huynh lại ở đây?"

" Ta đương nhiên là đến để đưa ngươi đi, đi thôi." Nắm lấy tay muốn dẫn Niêm Vân đi lại bị cậu giật lại: " Ngươi sao vậy?"

" Không phải ta đã nói với huynh là ta không đi sao?" Niệm Vân lui lại.

" Ngươi đừng nói điều ngu ngốc nữa, ngươi có biết ta phải mạo hiểm thế nào để vào được đây hay không?"

" Bá Dương, huynh nghe ta nói đã. Ta hiện tại ở trong cung không có gì nguy hiểm nên ta không cần phải bỏ trốn và ta cũng.....không muốn đi."

" Ngươi nói gì?"

" Hoàng thượng không còn trách ta, ca ca, phụ hoàng và phụ thân của ta cũng đều đang ở đây thì ta còn đi đâu chứ?"

Bá Dương nghiến răng: " Ngươi đã từng hứa một khi hạ độc thành công Niên Du sẽ cùng ta bỏ trốn không phải sao."

" Người hứa điều đó không phải là ta." Niệm Vân lo lắng: " Ta cũng biết rất rõ kế hoạch của huynh....ta sẽ không đồng ý vì vậy ta sẽ không đi cùng huynh."

Bá Dương làm lạ: " Niệm Vân, ngươi đã biết được những gì?"

" Huynh có ý tốt muốn cứu ta, chỉ là ta sẽ không bao giờ tán thành việc muốn cướp đoạt ngai vị."

" Ngay cả việc đó ngươi cũng biết?"

Tiểu thuyết mà ta đọc qua đương nhiên là phải biết rồi: " Ta không để huynh làm hại người thân của mình hay soán ngôi hoàng đế."

"Niệm Vân quả thật đã thay đổi rất nhiều, nhưng ngươi không thể không đi, ta tuyệt đối sẽ không giao ngươi cho hắn, đi theo ta."

" Không, ta...!" Bị đánh một cái Niệm Vân chợt thấy mọi thứ trước mắt tối sậm lại rồi không còn biết gì nữa.

Đánh ngất Niệm Vân, Bá Dương nhanh chóng đỡ lấy cậu tìm đường thoát: " Ngươi nghĩ ta sẽ chấp nhận để ngươi ở lại như vậy?"

" Niệm Vân công tử người đã dùng.....Ngươi ....ngươi là ai?" Hai cung nữ vừa đến thấy Bá Dương muốn đưa Niệm Vân rời đi, bị phát hiện hắn phóng người ra cửa sổ: " Người đâu, mau đến đây. Niêm Vân công tử bị bắt đi rồi....người đâu, có ai không?"

Ta không muốn.....ta đã hứa sẽ chờ....! Ta không muốn đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play