Hạo Thiên ngồi cạnh Ngải My mà còn nôn nóng hơn cả cô. Người ta nhìn vào còn nghĩ anh mới là người sắp làm mẹ. Nữ bác sĩ đây cũng là người khá nghiêm túc và khó tính. Cô vẫn đang khám cho Ngải My, nghe anh hỏi liền nghiêm giọng hỏi lại

“Bây giờ tôi là bác sĩ hay anh là bác sĩ?”

“Tôi xin lỗi! Tại tôi nôn nóng quá”

Hành động ngượng ngùng của anh bây giờ trong mắt Ngải My nhìn thật là đáng yêu. Nếu là chuyện khác mà lại gặp người ngắt ngang lời anh thế này, nhất định anh sẽ nổi trận lôi đình chứ không được như thế này đâu

Đúng là từ ngày Hoàng thiếu gia yêu vợ thì mọi chuyện đều khác

Anh dễ chịu hơn, chiều cô hơn, dù rằng đôi khi cô cũng rất khó chiều.

“Vợ anh có thai được hơn 1 tháng rồi! Chúc mừng anh!”

Căng thẳng như được trút bỏ. Ngải My vẫn còn đang bỡ ngỡ thì Hạo Thiên đã nhảy vọt lên vì vui sướng, trong anh còn hạnh phúc hơn là đứa trẻ được quà. Anh chạy đến chỗ cô ngồi rồi ôm chầm lấy cô, hôn lấy hôn để

“Ngải My! Vợ ơi! Anh làm ba rồi! Làm ba rồi! Tuyệt quá đi!”

Cô bác sĩ kia vừa vui vẻ một xíu lại bắt đầu khó khăn với anh. Cô chống một tay ngang hông một tay lên cạnh bàn rồi nhìn anh

“Này! Vợ anh vừa mới có thai thôi! Anh phải cẩn thận chút chứ?”

“Ờ ừm! Tôi biết rồi!”

[…]

Ngải My nằm trên giường có chút lo lắng.

Mình có thai rồi? Đây là thật sao? Trông Hạo Thiên, anh ấy có vẻ vui quá. Nhưng mình và anh ấy vẫn còn chưa kết hôn, như vậy có ổn hay không nhỉ?

“Vợ? Em đang nghĩ gì đấy?”

Hạo Thiên hôm nay nghỉ luôn hẳn ở nhà. Sáng sớm dậy anh còn chuẩn bị các thứ từ rất sớm, nào là rau củ, thịt cá trứng sữa các kiểu để làm các món ăn dinh dưỡng cho cô. Đúng là hôm nay nhìn không ra Hoàng tổng nữa rồi. Anh vẫn mặc áo sơ mi trắng và quần đen, nhưng lại đeo thêm tạp dề trông rất ra dáng vẻ của một người đàn ông nội trợ. Cầm trên tay cả một mâm thức ăn, anh đi chậm rãi khéo léo đến chỗ cô đang ngồi bên giường rồi đặt xuống bàn

“Đây! Đây đều là của em hết đấy! Phải ăn hết cho anh!”

“Sao lại nhiều quá vậy? Hoàng Hạo Thiên! Anh muốn em thành lợn hay sao hả?”

Hạo Thiên ngồi cạnh cô cười cười rồi vỗ nhẹ mu bàn tay cô bảo

“Này! Không được tức giận đâu! Lỡ như sau này con của chúng ta sinh ra mặt mũi nhăn nhó thì sao hả? Ngoan đi! Anh thương!”

Trông anh bây giờ cứ như là một người đang giữ trẻ đích thực. Như thể cô muốn gì thì cũng sẽ chiều cô hết mức. Ngải My lại xụ mặt làm anh cũng lo lắng theo. Anh nhìn cô rồi ôm cô vào lòng, xoa xoa đầu cô nhẹ nhàng hỏi

“Em lại sao vậy? Không vui chuyện gì sao?”

Cô có vẻ ngập ngừng

“Chúng ta…vẫn…chưa kết hôn đấy!”

“Trời ạ! Tưởng em lo chuyện gì! Nếu em sợ không thể kịp kết hôn vì bụng sẽ to lên thì có thể kết hôn sau khi sinh con được mà?”

Anh nói rồi thơm nhẹ lên tóc cô làm cô cũng thấy lời anh nói rất hợp lý. Nhưng chuyện mà cô lo hơn đó là về Hải Anh, cô ta dường như vẫn chưa từ bỏ ý định. Nếu chẳng may cô ta biết cô đang có thai, càng nhất định sẽ không để yên cho cô.

Hạo Thiên ôm cô trong lòng mà cũng vô cùng lo lắng. Dù rằng bây giờ đã làm ba, những anh vẫn không quên việc trước mắt là về vấn đề của Hải Anh. Sau khi nghe mẹ anh nói về việc cô ta đã biết thân thế của Ngải My, anh càng cảm thấy bồn chồn không yên hơn nữa. Anh sợ hạnh phúc mặn nồng này liệu sẽ không giữ được lâu, Ngải My nhất định sẽ lại chịu đả kích lớn.

Mình không yên tâm chút nào! Hoàng Hạo Thiên mình trước giờ không sợ trời không sợ đất, nhưng từ ngày có cô ấy rồi, thứ duy nhất mình sợ chính là mất cô ấy. Mình sợ gia đình nhỏ này vẫn còn chưa hoàn thiện thì đã bị phạt vỡ. Cô ấy nhất định sẽ không tha thứ cho mình, nhất định sẽ hận mình. Cô ấy…liệu có bỏ rơi mình không? Cô ấy sẽ mang theo cả đứa con này rời đi sao? Mình nên làm gì đây? Ngải My! Tại sao chuyện tình của chúng ta cứ mãi gặp trắc trở như thế vậy? Tại sao ông trời lại không thể cho chúng ta hạnh phúc trọn vẹn mà chỉ toàn thử thách chứ? Anh đã…sai ở chỗ nào rồi sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play