" Tiểu Ngọc, bọn con tập trung ở đây làm gì vậy, không ra ngoài chơi với các bạn sao? " Tô Nhu chậm rãi đi vào, phá vỡ tình thế bế tắc giữa ba người, thời điểm thấy Diệp Ly chạy ngang qua, nhìn cậu che mặt ngốc một chỗ, cũng không nói gì, cười rất ôn nhu với Diệp Ngọc.

" Mẹ. . . " Diệp Ngọc vừa thấy Tô Nhu, liền như phải chịu oan ức rất lớn, nhào vào lòng bà, khóc đến vô cùng thương tâm, nước mắt không cầm được rơi xuống, hệt như có người làm chuyện có lỗi với cô ta, mặt khóc lê hoa đái vũ, vẻ mặt này đủ khiến cho người xem phải biến sắc, quả thật có thể giật giải ảnh hậu Oscar luôn rồi.

" Đây là làm sao, Tiểu Ngọc, ai khi dễ con? " Tô Nhu đau lòng ôm con gái, dịu dàng an ủi, toan tính nhìn Diệp Ly, chuyện giữa cậu và Diệp Ngọc, Tô Nhu không phải không biết, nói vậy thái độ của bà ta hôm nay, chính là ngoài sáng trong tối đều ám chỉ Diệp Ly khi dễ Diệp Ngọc.

" Còn không phải do con hồ ly tinh Diệp Ly đó sao, trước câu dẫn tên đàn ông xấu xa kia, lại còn dám thừa dịp sinh nhật con mà vụng trộm trong nhà, bị con bắt được còn sống chết không chịu thừa nhận. " Diệp Ngọc khóc sướt mướt nói với Tô Nhu mình ủy khuất bao nhiêu, chỉ đến Kiều Á Sâm, tức giận đến tay cũng run rẩy, dù gì cũng từng là người mình thích, cho dù hôm nay không có được, cũng không chịu buông cho người khác, huống chi người này còn là em trai trên danh nghĩa của cô ta, dáng dấp lại đẹp hơn cô ta, mọi mặt cũng đều ưu tú hơn cô ta, càng khiến cô ta không thể chấp nhận, nói trắng ra chính là ghen tị.

" Dì, con không có. . . " Diệp Ly hoảng sợ rối rít ngẩng đầu nhìn Tô Nhu, vội vàng muốn giải thích, còn chưa nói hết đã bị Tô Nhu cắt ngang.

" Tuổi nhỏ không lo học hành, lại học người khác quyến rũ đàn ông, loại hồ ly tinh quyến rũ người ta, giống hệt bà mẹ đã chết của mày. " Tô Nhu đi tới trước mặt Diệp Ly, nhìn chằm chằm cậu, khóe môi nhếch lên nụ cười nhạt, nói ra lời tàn nhẫn tổn thương cậu, thật giống như một thanh đao nhọn ghim sâu vào tim Diệp Ly, đâm cậu máu tươi đầm đìa.

Buồn phiền mà Diệp Ly cố gắng kìm nén đột nhiên sụp đổ, khó có thể tin nhìn tiết mục mẫu tử tình thâm trước mắt, gần như trong nháy mắt những kẻ này đều không phải là người nhà mà cậu biết, tại sao có thể lạnh lùng hơn cả một người xa lạ như vậy, tại sao có thể đối xử ác độc với cậu như vậy, bọn họ đều cố hết sức trang điểm thật tỉ minh xinh đẹp, nhưng ở trong mắt Diệp Ly lại trở nên cực kỳ đáng ghét, tựa như những con quái vật xấu xí dữ tợn đang nhào tới chỗ cậu, cắn xé máu thịt cậu.

" Các người dựa vào đâu mà nói mẹ tôi, các người mới là kẻ đến sau, chiếm nhà của tôi, đoạt ba ba của tôi, cướp vị trí của mẹ tôi. . .Các người. . .Các người đều là người xấu. . . "

Diệp Ly đột nhiên đẩy Tô Nhu, Tô Nhu không đề phòng, bất thình lình bị cậu đẩy lảo đảo, giày cao gót trẹo qua một bên, cũng may được Diệp Ngọc đỡ, nếu không nhất định sẽ té chật vật như chó ăn cứt.

" Được a, con hồ ly tinh mày, dám đẩy mẹ tao, to gan. . . " Diệp Ngọc giơ tay lại muốn tát cậu, Diệp Ly không biết lấy sức lực từ đâu, chặn lại tay cô ta, dùng sức đẩy một cái, đẩy cô ta đụng vào tường, sau lưng phát đau, cô ta đau đến mắng chửi, ngồi dưới đất kêu rên, Tô Nhu vội vàng đi tới đỡ.

Toàn thân Diệp Ly cũng đang phát run, vừa sợ vừa uất ức, thừa dịp bọn người Diệp Ngọc chưa kịp phản ứng, xoay người chạy ra ngoài, Kiều Á Sâm đứng một bên, từ đầu tới cuối không nói một lời, mắt nhìn mọi chuyện, trước đó còn luôn miệng nói yêu Diệp Ly, đúng là chẳng khác gì một trò hề, hắn thấy Diệp Ly chạy ra ngoài, sửng sốt một chút, cũng đuổi theo.

Diệp Ly vừa tức giận vừa đau lòng chạy khỏi nhà, vừa chạy vừa khóc, bên ngoài trời đã tối, trên đường không có ai, tiếng khóc nhỏ thút thít của Diệp Ly vang trên đường phố vắng vẻ càng trở nên lớn hơn, làm cho người nghe cũng tan nát cõi lòng.

Kiều Á Sâm theo sát, chạy một đoạn đường mới đuổi kịp cậu, một bên níu Diệp Ly lại, kéo người vào lòng, " A Ly, em nghe anh giải thích, không phải như vậy, anh thật sự thích em, em tin tưởng anh. "

" Anh buông tôi ra. . .Khốn khiếp. . .Các người đều là người xấu. . .Buông ra. . .Buông tôi ra. . . " Diệp Ly giơ tay che tai, không nghe lọt gì hết, càng không muốn nghe giọng của người này, chỉ khiến cậu cảm thấy chán ghét.

Diệp Ly cứ phản kháng khiến Kiều Á Sâm dần mất kiên nhẫn, chân mày nhíu chặt, có vài người đi ngang, thấy dáng vẻ Diệp Ly khóc thương tâm như thế, liền bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ cậu, Kiều Á Sâm càng phiền não, lôi người đi về trước.

" Anh buông tôi ra. . .Buông ra. . .Anh muốn làm gì. . . " Kiều Á Sâm căn bản không để tâm đến phản kháng của cậu, mặt không đổi sắc kéo Diệp Ly về trước, tay ráng dùng sức, bóp đến xương Diệp Ly cũng sắp gãy.

Diệp Ly không ngừng giãy giụa, nơi này quá hẻo lánh, vốn không thể tìm người cầu cứu, khó lắm mới có người nhìn thấy Diệp Ly giãy giụa kịch liệt, dừng lại hỏi thăm một chút, bị Kiều Á Sâm nói một câu, " Nó là em trai của tôi, ba kêu tôi đưa nó về nhà. " Liền đuổi người đi, người nọ nhìn Diệp Ly vài lần, không nói nhiều lời xoay người đi, không nhìn thấy tuyệt vọng sâu đậm trong mắt Diệp Ly.

Kiều Á Sâm kéo Diệp Ly tới con hẻm nhỏ chật chội u ám gần đó, trực tiếp đẩy người lên tường, tay chống bên tai cậu, ép tới, cúi đầu hôn Diệp Ly, cậu liên tục giãy giụa, bị Kiều Á Sâm bóp eo, hoảng loạn cắn môi Kiều Á Sâm.

" A. . . " Kiều Á Sâm bị đau, buông lỏng Diệp Ly, ánh mắt tối tăm nhìn chòng chọc cậu, liếm vết thương trên môi, cười ha hả, " À. . .Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt đúng không, hôm nay tôi không dạy cho em một bài học, thì con mẹ nó tôi không phải đàn ông. "

Nói xong lại cúi đầu hôn cậu, biểu thị trừng phạt cắn môi cậu, mùi máu tanh kích thích hai mắt Kiều Á Sâm đỏ thẫm, tay càng dùng sức, bóp đau Diệp Ly.

" Ưm. . .Ô ô. . . " Kiều Á Sâm đưa tay vào trong áo cậu, di chuyển quanh vòng eo bóng loáng, tay hắn rất lạnh, đụng vào làn da ấm áp của Diệp Ly, lạnh đến nổi cậu giật mình, Kiều Á Sâm hung ác nhéo ngực Diệp Ly một cái, cậu đau đến muốn khóc cũng không được, há miệng rơi lệ, trong đầu lóe lên đôi mắt dịu dàng của Lục Nham.

Hôm nay Lục Nham cô đơn, tịch mịch khó nhịn, điện một cú rủ hết đám bạn cùng phòng đi ăn, có anh em để làm gì, chính là để gọi ra giải trí.

Cả bọn chọn một quán thịt nướng cách nhà Diệp Ly không xa, nhưng thật ra địa điểm là do Lục Nham chọn, bởi vì muốn gần Diệp Ly một chút, mặc dù biết chưa chắc có thể gặp được, nhưng vẫn có loại cảm giác như Diệp Ly đang ở bên cạnh.

Mùi vị thịt nướng cũng không tệ, khẩu vị của mấy tiểu tử trẻ tuổi đều rất dễ ăn, ăn đến nổi chủ tiệm tươi cười rạng rỡ, ánh mắt nhìn bọn họ càng thêm hòa ái, như đang nhìn một cây ATM di động.

Đến khi bọn họ ăn hài lòng rồi, Lục Nham vô cùng đè nén tức giận móc thẻ ra tính tiền, bọn người Phạm Kiệt liên tục hò hét, " Ông chủ Lục hào phóng! "

Mấy người kề vai sát cánh đi ra ngoài, Phạm Kiệt ăn nhiều nhất, đi bộ cũng cảm thấy mệt mỏi, miễn cưỡng dựa vào người Quý Tắc để đi tiếp, " No quá à. . .Đi không nổi, cảm giác sao mà đường về trường thật là xa. . .Chúng ta đi đường tắt đi. "

Sở Cẩm Phàm hỏi, " Chỗ này còn có đường tắt hả? "

Quý Tắc cũng quay đầu nhìn hắn, Phạm Kiệt vừa nghe thấy bọn họ không biết, lập tức hứng thú, cảm thấy mình đúng là không chỗ nào không biết, " Dĩ nhiên, anh đây nắm rõ chỗ này trong lòng bàn tay, tao dẫn tụi bây đi. "

Sở Cẩm Phàm: " Sao mày biết rành chỗ này như vậy, thường xuyên đi? "

Quý Tắc: " Còn phải nói, nhất định là vì tán gái chứ gì, tên này làm gì còn chí hướng nào khác nữa? "

Phạm Kiệt ngượng ngùng gãi đầu, cười hắc hắc, " Lúc trước có quen một vị học bá ban ba, nhà cô ấy ở gần đây, tao mỗi lần về trường không kịp đều sẽ đi đường tắt. "

" Ngu ngốc. . . "

" Ha ha ha. . . "

Vì vậy Phạm Kiệt liền dẫn bọn họ đi xuyên qua vài còn hẻm vắng vẻ, đang đi hắn đột nhiên dừng lại, nhỏ giọng gọi bọn người Quý Tắc, " Mau nhìn mau nhìn, đụ má, ở chỗ vắng vẻ này còn chơi dã chiến được à, khẳng định vô cùng kích thích. . . "

Trong hẻm có hai người đang dây dưa, một người thân hình hơi cao đưa lưng về phía bọn họ, một người bị che kín kẽ, hơn nữa ánh đèn có chút mờ tối khiến cho cái gì cũng không nhìn thấy rõ, mơ hồ nghe thấy có tiếng nức nở, ánh mắt Phạm Kiệt lấp lánh nhìn chằm chằm hai người kia, xì xào bàn tán với Quý Tắc, " Nhìn vóc dáng người nọ hẳn phải là một mỹ nhân, chỉ là, làm sao lại có cảm giác quen quen nhỉ. . . "

Lục Nham nhìn theo hướng Phạm Kiệt chỉ, một phát liền nhận ra Diệp Ly, trong nháy mắt liền xụ mặt, quanh thân tràn ngập mùi máu, giống như quỷ satan xông vào nhân gian, không nói một lời vọt tới.

Quý Tắc dừng chân một chút, không thể nhịn vỗ lên gáy Phạm Kiệt, hét ầm lên, " Đồ ngu, người kia là chị dâu nhỏ! "

Quý Tắc và Sở Cẩm Phàm vội vàng xông tới, Phạm Kiệt kinh ngạc há to miệng, dụi mắt một cái, cũng chạy qua theo.

Lục Nham kéo Kiều Á Sâm, hung hãn nện " ầm " một quyền lên mặt hắn, lập tức máu mũi trào ra, Kiều Á Sâm kêu đau một tiếng, cảm thấy sống mũi mình khẳng định đã gãy.

" Mẹ nó mày là ai. . . " Còn chưa chờ hắn đánh trả, liền bị Lục Nham đạp một cước lộn mèo trên đất, giẫm lên người hắn, nắm đấm liên tiếp rơi xuống, lại đánh ngay những chỗ yếu ớt nhất, Lục Nham tựa như một cái máy máu lạnh, máy móc lặp đi lặp lại một động tác, hoàn toàn không để ý đến Kiều Á Sâm đang liều mạng cầu xin tha.

Quần áo Diệp Ly trong lúc giãy giụa đã bị Kiều Á Sâm xé rách, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, ngơ ngác nhìn Lục Nham, không có bất kỳ phản ứng nào, ánh mắt trống rỗng vô hồn, tựa vào tường liều mạng nắm chặt quần, đây đại khái chính là ranh giới cuối cùng của cậu.

Quý Tắc nhìn Diệp Ly lệ rơi đầy mặt, quần áo xốc xếch, nửa bên mặt sưng đến không nhìn ra hình dạng, môi còn loang lổ vết máu, không cần nghĩ cũng biết vừa rồi xảy ra chuyện gì, hắn vội vàng cởi áo khoác, phủ thêm cho cậu, che kín cảnh " xuân " lộ ra ngoài.

Kiều Á Sâm bị đánh cho mặt mũi đầy máu, sưng như cái đầu heo, ngã xuống đất không bò dậy nổi, hít thở không thông, động tác Lục Nham vẫn như cũng không dừng lại, ánh mắt bị lửa giận thiêu đỏ bừng, không còn một tia lý trí, còn tiếp tục như vậy sẽ thật sự xảy ra án mạng, Sở Cẩm Phạm và Phạm Kiệt vội vàng kéo hắn ra.

" Lục ca, đủ rồi, còn đánh nữa nó sẽ chết. " Phạm Kiệt lo lắng nhìn Lục Nham mất trí.

" Tao muốn nó chết. " Lục Nham nhìn Phạm Kiệt như kẻ thù, tất cả những người ngăn cản hắn, đều là kẻ thù của hắn.

Phạm Kiệt có chút hoảng, " Vậy mày cũng không thể đánh chết nó ở đây, ầm ĩ gây án mạng ở nơi công cộng cũng không phải chuyện nhỏ, cảnh sát sẽ điều tra, đến lúc đó tra ra được chú Lục cũng không giữ được mày. "

" Tao muốn nó chết. " Lục Nham không nghe lọt lời bọn họ nói, hoặc hắn vốn dĩ không thèm để ý xem bọn họ nói gì, từ đầu đến cuối chỉ lặp lại duy nhất một câu, một lòng chỉ muốn Kiều Á Sâm chết.

" Vậy mày không muốn Diệp Ly sao? " Quý Tắc đột nhiên hô to, lời nói của Quý Tắc như một đòn cảnh tỉnh, gõ tỉnh lý trí Lục Nham, hắn giống như đột nhiên hoàn hồn, chợt quay đầu nhìn Diệp Ly, bộ dáng Diệp Ly ngơ ngác, không nhúc nhích chút nào.

Lục Nham đứng dậy đi tới, nhìn Diệp Ly cả người chật vật, mặt đầy thương tích, căn bản không dám đưa tay chạm vào cậu, người mình bưng trong lòng bàn tay cưng chiều, sao bọn chúng có thể đối xử với cậu như vậy.

Lục Nham run rẩy đưa tay nhẹ nhàng xoa lên nửa bên mặt bị thương của cậu, con ngươi của Diệp Ly cũng theo đó mà co giật, lại rơi xuống hai giọt nước mắt, được Lục Nham đón lấy, cậu ngốc lăng nhìn Lục Nham, há miệng nhưng lại không nói được gì, cậu nghĩ, mình đang nảy sinh ảo giác đúng không? Hay cuối cùng cũng bị ép điên?

" Bảo bối, thật xin lỗi, em đến trễ. . . " giọng Lục Nham dịu dàng như nước, rất sợ làm Diệp Ly hoảng sợ, dò xét đưa tay ôm cậu, mới vừa rồi Diệp Ly còn yên lặng, đột nhiên giống như bị thứ gì đó làm kinh sợ, hai mắt trợn to, kịch liệt dãy dụa trong lòng Lục Nham, tay vô thức cào lên mặt hắn, tạo ra hai đường máu.

Lục Nham ôm chặt Diệp Ly, mặc cho cậu quyền đấm cước đá mình, từng chút từng chút nói vào tai Diệp Ly, " Cực cưng, không sao, em là Lục Nham, không sao. . . " Một lần lại một lần, không thấy phiền mà lặp lại.

Có thể do âm thanh của Lục Nham quá mức ôn nhu, lại quá mức thâm tình, Diệp Ly từ từ bình tĩnh lại, ánh mắt bắt đầu có tiêu cự, lầm bầm mở miệng, " Lục Nham. . . "

" Là em. . .Cục cưng, là em. . . " Lục Nham thấy Diệp Ly rốt cuộc cũng chịu mở miệng nói chuyện, mừng rỡ như điên.

" Ô ô. . .Lục Nham. . .Anh sợ. . . " Diệp Ly đưa tay ôm cổ hắn, chôn trong lòng hắn khóc thành tiếng, vui buồn một đêm này thay đổi quá chóng mặt, mới vừa rồi thiếu chút nữa để tên cặn bả kia được như ý, sớm đã không chịu nổi, dịu dàng của Lục Nham tựa như ánh sáng trong đêm, xuất hiện che phủ bóng tối.

" Không sợ. . .Không sao. . .Em ở đây. . . " Lục Nham đau lòng đến khóe mắt cũng đỏ, siết chặt tay, hận không thể hòa tan người trong lòng vào thân thể mình.

" May mà chị dâu nhỏ không sao, đều do tên khốn khiếp này. " bọn người Quý Tắc bị trạng thái của Diệp Ly dọa sợ choáng váng, bây giờ thấy Diệp Ly rốt cuộc cũng chịu khóc ra, cũng thở phào nhẹ nhõm.

Phạm Kiệt nhổ nước bọt kẻ đang nằm dưới đất, cảm thấy còn chưa hết giận, một cước đá văng hắn tới bên tường, khiến hắn không kêu thêm được gì.

" Tao mang anh ấy về trước, tên này giao cho tụi bây xử lý. " Lục Nham ôm Diệp Ly lên, đi về nhà hắn, cũng không quay đầu lại ra khỏi con hẻm.

" Được "

Lục Nham yên lặng ôm cậu đi trên đường phố vắng vẻ, đèn đường mờ tối, chiếu lên cơ thể cả hai, kéo dài bóng người bọn họ, Diệp Ly chôn trong hõm vai Lục Nham, nhỏ giọng thút thít, mỗi một tiếng đều như cắm một dao vào lòng Lục Nham

Hết chương 23.

Giờ mới phát hiện mình sai chính tả từ lừa, thế là giờ phải quay lại mấy chương đầu để fix lỗi. Đúng là có nhiều chữ không viết thì thôi, đã viết là sai, vậy mà đó giờ mình còn tưởng mình viết đúng, nếu không làm công việc edit này thì mình sẽ không bao giờ biết được mình còn dở tiếng mẹ đẻ đến vậy :(

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play