Diệp Ngọc trầm mặt, nhìn gương mặt xinh đẹp của Diệp Ly, hừ lạnh một tiếng, không mặn không nhạt mở miệng, " Ôi. . .Diệp đại thiếu gia rốt cuộc cũng chịu rời giường sao, tao còn tưởng mày muốn ngủ tới sang năm luôn chứ. "
Thật ra thì hiện tại vẫn còn tính là sớm, bất quá Diệp Ngọc nhìn cậu không thuận mắt, chẳng ưa thì dưa có dòi (1) mà thôi, chỉ là đó giờ Diệp Ly không quen biện giải cho mình, hơn nữa cậu biết ở trước mặt Diệp Ngọc, bất kể mình có nói gì, cô ta cũng sẽ không tin, cũng lười tốn thời gian.
(1): Khi người ta không ưa ai, có ác cảm với ai, nhất là ghét hay có xung đột quyền lợi hoặc ảnh hưởng với ai, người ta rất dễ nói xấu, cắt nghĩa xấu, dựng chuyện xấu, vu oan giá hoạ cho người ấy để mọi người cùng ghét người ấy với mình, hoặc để gây chuyện với người ấy
Diệp Ngọc thấy cậu nhìn chằm chằm mũi chân yên lặng không nói, thật giống như phải chịu oan ức vô cùng, tức giận không biết từ đâu dâng lên, sắc mặt càng kém hơn, cô ta ghét nhất chính là bộ dáng khổ sở đáng thương của Diệp Ly, bởi vì nó luôn có thể khiến cho những nam nhân kia tràn ngập đồng cảm với cậu, vì cậu mà người trước ngã xuống người sau tiến lên, Diệp Ly rất oan ức, bộ dáng cậu đẹp cũng là sai sao?
" Mày tới đây làm gì? " Giọng Diệp Ngọc không mấy tốt đẹp nói.
" Em. . .Em đói, tới ăn sáng. . . " Diệp Ly yếu ớt nói, nhìn biểu tình lạnh như băng của Diệp Ngọc, do dự một chút, gian nan lựa lời mở miệng, " Chị, sinh nhật vui vẻ. . . "
" Ba không có ở nhà, mày không cần ở đây giả mù sa mưa (2), tao không cần lời chúc của mày. "
(2): Tức là bạn biết rỏ một vấn đề gì đó, một chuyện gì đó, nhưng làm như là không biết đễ che mắt đối tượng bạn đang phải đối diện hay là đối phó đễ vượt qua họ, với mục đích là lẫn trốn tất cả thị phi hay nghi hoặc của đối phương, và bất ngờ cho họ một đòn chí mạng
Đúng như dự đoán Diệp Ngọc chưa từng cho cậu sắc mặt tốt, đây cũng là chuyện nằm trong dự tính của cậu, không có thất vọng, chỉ có chút khổ sở, người nhà cái gì đó, cho tới giờ cậu vẫn không nên mong cầu xa vời có được, cậu có Diệp ba ba là đủ rồi.
Người đàn ông mới vừa trò chuyện vui vẻ với Diệp Ngọc, cũng chính là Dương Khải, ở bên cạnh nhìn hai chị em bọn họ đối chọi gay gắt, mùi thuốc súng tràn ngập trong không khí, cười ra tiếng, phá vỡ bầu không khí quỷ dị này, hắn đi tới nhéo khuôn mặt trắng nõn của Diệp Ly một cái, nâng cằm cậu lên, cười khanh khách nói.
" Người bạn nhỏ, em là Diệp Ly đúng không, tôi là Dương Khải, là bạn của chị em, theo lý em nên kêu tôi một tiếng anh, lời chúc của em, tôi thay chị em nhận, tính khí cô ấy không tốt, em nên bao dung cô ấy nhiều hơn, dì Tô đã sớm làm đồ ăn trong bếp, em đi ăn đi. "
Trong đầu Diệp Ly nghĩ, tính khí chị ta không đơn giản chỉ là không tốt thôi đâu. . . Còn có cậu không thích người này dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với mình, cậu thậm chí còn không quen biết hắn , lại bắt cậu phải gọi anh, vẫn là thôi đi, khiến cậu không khỏi nhớ tới hôm qua ở nhà Lục Nham bị hắn quấy rối bắt cậu gọi mấy tiếng anh, cho tới giờ nghe lại vẫn cảm thấy xấu hổ không thôi.
Dương Khải cách cậu quá gần, hô hấp nóng hổi phun lên mặt cậu, cậu cảm thấy rất không thoải mái, lùi về sau, tránh né tay hắn, " Vậy tôi đi ăn trước. . . " Nói xong cũng vội vả vào trong, không dám quay đầu nhìn lại.
Dương Khải nhìn chằm chằm bóng lưng chạy mất dạng của cậu, cảm thấy hứng thú hỏi Diệp Ngọc, " Kia là em trai em? Bộ dáng quả thật không thể chê. . . "
" Hừ, hệt như mẹ nó trời sinh dụ dỗ người ta, đúng là một tiểu tiện nhân. " hai tay Diệp Ngọc ôm ngực, dựa vào cửa, không vui nói, nói cho cùng vẫn không thể quên được chuyện giữa bạn trai cũ và Diệp Ly.
Dương Khải sờ đầu cô, tiến tới hôn lên mặt cô, bị Diệp Ngọc ghét bỏ liếc mắt, " Được rồi được rồi, không giận. . .Vậy em không ngại để anh vui đùa một chút chứ? "
" Chơi cái gì? Nó? " Diệp Ngọc nhíu mày, " Hừ, tùy ý anh, tôi còn đang mong có ai đó đến chỉnh nó đây, tốt nhất. . .Khiến cho nó thân bại danh liệt, nếu anh không làm được, tôi còn có thể giúp anh. " ánh mắt Diệp Ngọc hung ác, mỉm cười tàn nhẫn.
" Không thành vấn đề. . .Đối phó với mấy bạn nhỏ này là sở trường của anh. " Dương Khải liếm môi, đối diện tầm mắt Diệp Ngọc, cả hai nhìn nhau cười một tiếng, trong mắt đều là biểu tình bị ép nên mới phải làm vậy.
Diệp Ly ăn sáng xong liền trở về phòng không ra ngoài, bên ngoài quần ma loạn vũ quá đáng sợ, cậu lo sợ sẽ bị những người đó ăn đến một mảnh xương vụn cũng không còn, không bằng cứ ở trong phòng đọc sách, làm bài tập.
Diệp Ly yên lặng ở trong phòng đọc sách, cho dù bên ngoài ồn ào run nhà, cũng không ảnh hưởng chút nào đến sự chuyên tâm của cậu, những người ngoài kia tinh lực cũng thật dồi dào, quậy cả ngày cũng chưa từng dừng lại.
Buổi trưa Diệp ba ba gọi điện về nói có một cuộc hội nghị khẩn cấp, nên không thể về ăn cơm, buổi tối hẳn cũng không về được, nói Diệp Ly ngoan ngoãn nghe lời dì Tô, cứ việc chơi chung với mọi người, ánh mắt Diệp Ly ảm đạm, ngoài miệng vẫn đồng ý, " Được, ba, ba cứ yên tâm. "
Diệp Ly nghe thấy bên ngoài phòng truyền tới hàng loạt tiếng quỷ khóc sói tru, không muốn đi ra, ở lại trong phòng tùy tiện ăn một chút đồ ăn vặt dằn bụng, bọn người Tô Nhu cũng không kêu cậu ăn cơm, dù sao Diệp Ly trong mắt bọn họ cũng là một người trong suốt, có cũng được mà không có cũng được, cậu cũng tập thành quen, cúi đầu tiếp tục đọc sách, ban đầu bụng sẽ phát ra tiếng kêu bất mãng kháng nghị, về sau cũng đói đến không còn cảm giác gì.
Bất tri bất giác trời đã sập tối, thác loạn bên ngoài vẫn còn say sưa tiếp tục, tựa hồ đã đến cao trào, Diệp Ly xoa xoa đôi mắt có chút đau nhức, duỗi người, đứng lên hoạt động thả lỏng gân cốt, chợt nghe có người gõ cửa, " Ai vậy? "
Không ai lên tiếng, dù sao cũng đang ở nhà nên Diệp Ly tương đối thả lỏng, không có bất kỳ phòng bị nào liền mở cửa, khi thấy rõ người đứng ngoài là ai, khó tin trợn to mắt, con ngươi co rút lại, lập tức muốn đóng cửa, nhưng người bên ngoài nhanh hơn cậu một nước duỗi chân vào, chặn cửa lại.
Diệp Ly vừa đóng cửa liền kẹp trúng chân hắn, biểu tình hắn khoa trương kêu lên một tiếng thống khổ, một chiêu này cực kỳ hữu dụng với Diệp Ly, cậu sợ hết hồn, theo bản năng buông lỏng tay, ngờ đâu, kẻ kia thừa dịp, thuận thế đẩy cửa ra, đường hoàng chen vào phòng ngủ của Diệp Ly.
Diệp Ly hoảng sợ nhìn hắn, thân thể không tự chủ khẽ run.
Người tới là kẻ mà Diệp Ly rất chán ghét, Kiều Á Sâm bạn trai cũ của Diệp Ngọc, chính vì hắn thay lòng đổi dạ khiến cho hai chị em bọn họ xích mích thành thù, cứ hễ gặp nhau là sắc mặt sẽ không được tốt.
" Sao anh lại tới? Anh tới làm gì? "
Kiều Á Sâm tiện tay mở cửa, tình cảm thắm thiết nhìn Diệp Ly, thâm tình chân thành nói. " Diệp Ly, anh nhớ em, không ngày nào là không nhớ, từ sau khi gặp được em, bóng dáng em cứ lưu lại trong đầu anh không thể phai đi, nửa đêm tỉnh mộng luôn có thể nhìn thấy em, anh muốn em đến sắp không chịu nổi nữa, nhưng anh lại không dám tùy tiện đến gặp em, sợ em chán ghét anh, khó khăn lắm chị em mới tổ sinh nhật, anh quả thực nhịn không được, liền muốn gặp em một lần, ôm em một cái. . . "
Kiều Á Sâm đưa tay ra với cậu, muốn ôm cậu, Diệp Ly liền lui lại mấy bước, tránh ra, như lâm đại dịch nhìn hắn.
" Tôi ghét anh, anh đi ra ngoài cho tôi. . . "
" Diệp Ly. . . "
Bộ dáng giả vờ ra vẻ nghiêm trang đạo mạo của hắn khiến cho Diệp Ly vô cùng chán ghét, điều đó sẽ luôn khiến cậu nhớ tới chuyện hắn làm với mình vào tối ngày hôm đó, dạ dày lại một trận cuồn cuộn, muốn nôn. . .
Kiều Á Sâm nhìn thấy Diệp Ly che miệng vọt vào nhà vệ sinh, sắc mặt cứng đờ, ngay sau đó cũng theo vào.
Diệp Ly dựa lên bồn rửa tay nôn liên tục, hận không thể phun cả dạ dày ra, nhưng vẫn không thể phun ra được gì, chính là cảm thấy chán ghét, khó chịu đến nổi mắt cũng đỏ lên, khóe mắt ướt át, hết sức đáng yêu.
Kiều Á Sâm đưa tay vỗ lưng Diệp Ly, giúp cậu thuận khí, lại bị Diệp Ly lập tức đẩy ra, " Anh đừng chạm vào tôi. . . " Kiều Á Sâm không biết làm sao đứng bên cạnh nhìn cậu khó chịu, đau lòng lại không giúp được gì.
Diệp Ly ói rất lâu, tay chân mềm nhũn vô lực, mất sức ngồi dưới nền đất, dưới đất lạnh như vậy, Kiều Á Sâm không đoái hoài đến Diệp Ly kháng cự, tiến tới ôm ngang cậu lên.
Kiều Á Sâm dùng đến chín phần sức lực, ôm chặt cậu, chút phản kháng yếu ớt của Diệp Ly hoàn toàn bị bỏ qua một bên, tức giận đến mặt mũi đỏ bừng, " Anh. . .Anh buông tôi ra. . .Đồ lưu manh. . . "
" Diệp Ly, tại sao em không thử tiếp nhận anh, anh thật sự. . .Thích em. " Kiều Á Sâm nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường, quyền đấm cước đá của Diệp Ly đối với hắn hoàn toàn không đau, tùy tiện liền bị đè xuống, hắn chống lên người Diệp Ly, nắm chặt cổ tay cậu, cạy bàn tay đang nắm chặt thành quả đấm của cậu ra, cưỡng ép đan mười người tay của mình vào tay cậu.
" Lưu manh. . .Anh. . .Anh buông tôi ra. . .Đừng chạm tôi. . .Kinh tởm. . . " Diệp Ly không ngừng dãy dụa, cổ tay cũng bị nắm đỏ, hai chân đạp loạn Kiều Á Sâm, lực đánh của cậu chỉ như châu chấu đá xe không có ích gì, ngược lại còn bị Kiều Á Sâm dùng lực đẩy hai chân ra, mạnh mẽ chen vào giữa đùa cậu, Diệp Ly gấp đến khóc lên.
Diệp Ly phản kháng không có kết quả, hai chân mở lớn, xấu hổ đến khó chịu, dứt khoát buông bỏ dãy dụa, ánh mắt vô thần nhìn chằm chằm trần nhà, đôi mắt trống rỗng, yên lặng chảy nước mắt, giống như tấm vải rách.
" Diệp Ly, anh sẽ rất yêu em. . . " Kiều Á Sâm hôn lên giọt lệ vươn trên mắt cậu, nếm được mùi vị mặn mặn, càng hưng phấn, một nụ hôn nóng bỏng chạy dọc xuống, thời điểm hôn môi cậu, Diệp Ly nghiêng đầu, nụ hôn liền rơi xuống trên mặt, Kiều Á Sâm cũng không thèm để ý, cười một tiếng, chậm rãi đưa tay vào trong quần áo Diệp Ly, cậu tuyệt vọng nhắm mắt.
" Các người đang làm gì! " Diệp Ngọc chơi mệt, muốn trở về phòng nghỉ ngơi một chút, thời điểm đi ngang phòng Diệp Ly, thấy cửa phòng cậu không khóa, hé ra một khe hở, tò mò liếc mắt nhìn vào trong, vừa nhìn thấy tình cảnh này, lửa giận bốc cao lên, trực tiếp đẩy cửa đi vào, tức giận trợn mắt nhìn đôi gian phu dâm phu trước mắt.
Kiều Á Sâm nghe giọng Diệp Ngọc, rất nhanh bò dậy khỏi người Diệp Ly, hốt hoảng giải thích, " Không phải như vậy, Diệp Ngọc em nghe anh giải thích. . . "
Diệp Ly thoát khỏi ma trảo, thấy chị mìn đi vào, xoa xoa mặt, sửa sang lại quần áo, oan ức nhìn Diệp Ngọc, " Chị. . . " Cậu vừa lên tiếng lại muốn khóc, Diệp Ly cắn môi, nhịn xuống.
Diệp Ngọc không để ý cậu, trợn mắt nhìn Kiều Á Sâm, tức giận sắp bùng nổ, chuyện giống như vậy đã xảy ra tận hai lần, lại còn bị cô ta bắt gặp được, đúng là nghiệt duyên.
Cô ta cười lạnh một tiếng, liếc nhìn Diệp Ly, đao kiếm sắc bén soàn soạt bắn về phía Kiều Á Sâm, giễu cợt nói, " Tôi nói tại sao anh lại không biết xấu hổ không mời mà đến như vậy, hóa ra là bởi vì tiểu tiện nhân này. "
" Diệp Ngọc. . .Tôi và Diệp Ly là thật lòng với nhau, cô tác thành cho chúng tôi được không, lúc đầu tôi thật sự xin lỗi cô, cô muốn làm gì tôi cũng được, đừng trách Diệp Ly, em ấy vô tội. " Kiều Á Sâm chân thành bảo hộ Diệp Ly, vì cậu mà tranh cãi, hoàn toàn không nhìn ra chút áy náy nào vì những chuyện mình đã làm.
Diệp Ly ở bên cạnh trợn mắt há mồm nghe Kiều Á Sâm nói năng bậy nói bạ, tam quan đều bị làm nhục, rõ ràng hắn cưỡng ép cậu, sao giờ lại thành lưỡng tình duyên tuyệt rồi? Diệp Ngọc vốn đã chán ghét cậu, lần này không phải sẽ hận cậu chết luôn sao, " Chị, em không thích. . . "
" Mày im miệng. "
Âm thanh của Diệp Ly ngưng lại, tiếng tát lanh lảnh vang lên, Diệp Ngọc giơ tay hung hăn tát Diệp Ly một cái, cô ta chán ghét hai kẻ này đến cực điểm, Kiều Á Sâm ở trước mặt cô ta làm bộ làm tích chán ghét cô ta xấu xa, hắn không phải đau lòng cho Diệp Ly sao, vậy dứt khoát để hắn đau cho đủ.
Diệp Ly bị tát đầu nghiêng sang một bên, đầu óc một trận choáng váng, dấu vết sưng tấy trên mặt lập tức hiện lên, hai tai ông ông vang dội, sao nhỏ bay vòng vòng trước mắt.
Cậu che nửa bên mặt, ngây ngốc tại chỗ, thật lâu sau mới tỉnh lại, ngẩng đầu khó tin nhìn Diệp Ngọc, há miệng, lại không nói ra chữ nào.
" Diệp Ngọc, cô thật quá đáng. "
" Hừ, làm sao, đau lòng a, vậy anh đi an ủi nó đi, tôi đây không phải tạo cơ hội cho anh đó sao, anh còn phải cám ơn tôi thật tốt đó. "
" Cô đang nói bậy gì đó, cô im miệng cho tôi, đồ đàn bà điên, không biết lý lẽ. "
" Làm sao, bị tôi nói trúng tim đen, thẹn quá thành giận? A. . .Làm cũng đã làm rồi còn sợ người ta nói sao, cũng chỉ có thứ đàn ông ngu xuẩn như anh, mới xem thứ tiện nhân ngàn người cưỡi vạn người đè này như bảo bối. "
" Cô. . . "
Diệp Ngọc với Kiều Á Sân vẫn còn tiếp tục lảm nhảm tranh cãi gì đó, Diệp Ly một chữ cũng không nghe lọt, đầu óc cậu bây giờ rất loạn, tim đập nhanh, gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, che ngực, thở mạnh.
Hết chương 22.