Liên Vô Trần chậm rì rì đứng lên, lười nhác dựa vào cửa, nhìn thấy cô ngã lên sô pha rồi lại lấy kiếm chém lung tung trong không khí, hứng thú nhướng mày: "Sợi tơ này chính là lấy ngọc ti ngàn năm làm ra, rất đàn hồi, em vẫn nên đừng uổng phí sức lực nữa."
Bích Linh không nghe hắn ở đó mà bla bla, một đạo lại một đạo chém ra kiếm khí.
"Thật là..." Liên Vô Trần bất đắc dĩ lắc đầu, triệu ra Cửu Tuyền: "Đi làm cô ấy hết hy vọng đi."
Cửu Tuyền bay ra, hung hăng chém xuống sợi tơ mỏng như lông hồng trong trong không khí.
Vẫn cứ không đứt...
"****!" Bích Linh tức đến mức ném kiếm, Thanh Kiếm rơi trên mặt đất kêu lên một tiếng giòn vang.
Thanh Kiếm: "..." Mệt mỏi quá, chủ nhân gì mà chém không được liền vứt kiếm.
"Hết hy vọng rồi sao? Hả?" Liên Vô Trần nhướng mày, nhặt kiếm trên mặt đất lên thả lại vào tay cô, "Không thì thử lại đi?"
Bích Linh cầm kiếm, đột nhiên bình tĩnh lại, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra hàn ý lạnh lẽo: "Anh cho rằng anh trói tôi ở bên người như vậy, tôi sẽ khuất phục anh sao?"
Trò thiểu năng!
"Tôi cũng không trông cậy em sẽ khuất phục." Liên Vô Trần xoa cổ tay cô, nơi đó đột nhiên xuất hiện một sợi tơ mỏng màu bạc.
Hắn quấn cho cô lúc cô đang ngủ vào tối hôm qua.
So với việc cứ để cô chạy loạn thì không bằng trực tiếp cột vào bên người.
"A." Bích Linh cười lạnh một tiếng, quăng thanh kiếm xuống đất, đứng lên liền đi.
"Rầm." Bích Linh trở lại phòng mình liền hung hăng đóng cửa lại, tựa hồ như để hả giận.
Thanh âm kia lớn đến mức làm hệ thống thiếu chút nữa vận hành thác loạn.
Ừm, trở về còn phải cho ký chủ thêm một cái phẩm chất "Dễ nổi nóng".
Liên Vô Trần xoa xoa ấn đường, đến kiếm của mình cũng không chịu mang theo, phỏng chừng tức điên rồi.
Chờ hai ngày nữa có lẽ cô sẽ nguôi giận...
"Ong ――" Thanh Kiếm sốt ruột đến độ dậm chân, thân kiếm đâm ra một cái khe đáng sợ trên sàn nhà, nó bỗng nhiên bay về phía phòng Bích Linh.
"Oanh ――" Thanh Kiếm đang tới gần cửa lại bị đẩy lùi, thân kiếm cắm vào trong sàn nhà trước cửa phòng cô.
Đồng tử Liên Vô Trần co rụt lại.
Cô thế mà lại lập một cái kết giới...
Hơn nữa... ngay cả kiếm mình cô cũng không cho tiến vào...
"Cô ấy làm sao vậy!" Liên Vô Trần tiến lên vài bước, cúi đầu nhìn Thanh Kiếm, trong mắt có thần sắc không rõ xẹt qua.
"Ong ong ――" Đều tại ngươi đấy! Mau cởi bỏ dây trói trên tay chủ nhân!
Thanh Kiếm hơi lóe ra ánh sáng, trong ánh sáng xanh ẩn ẩn lộ ra ánh sáng màu đỏ.
"Ong ong." Cửu Tuyền phiên dịch lời nói của Thanh Kiếm cho Liên Vô Trần.
Liên Vô Trần cúi đầu nhìn ngọc ti ngàn năm trên cổ tay, trong mắt có một tia phức tạp.
Loại người như cô ấy, sẽ không khiến mình xảy ra chuyện đâu...
Chỉ cần cô không chết, sao... cũng được...
"
Liên Vô Trần triệu hồi Cửu Tuyền, ngồi xuống trên sô pha, lẳng lặng chờ, chờ cô đi ra nói chuyện đang hoàng với hắn.
Thanh Kiếm vẫn luôn cắm trên sàn trước cửa phòng Bích Linh, tựa hồ đang yên lặng bảo vệ cô, nhưng theo thời gian trôi đi, ánh sáng trên thân kiếm dần tối, cuối cùng toàn bộ biến mất.
Liên Vô Trần lúc này mới phát hiện rằng khi mà Thanh Kiếm không có ánh sáng xanh bao phủ, kỳ thật toàn thân thanh kiếm là màu trắng, phía trên như cũ là hoa văn kim sắc quen thuộc, đẹp đến loá mắt.
***
Liên Vô Trần đợi hai ngày, chẳng những Thanh Kiếm một chút động tĩnh cũng không có, trong phòng cũng không truyền ra bất cứ thanh âm gì.
Liên Vô Trần cúi đầu, nhấp môi nhìn về phía cái còi trên cổ, cuối cùng không thể chịu thêm được một ngày không thấy cô nữa.
"Lăng Hề, em ra đây." Liên Vô Trần tới gần cửa phòng cô, trên tay Cửu Tuyền chậm rãi hiện ra thân kiếm.
Thanh Kiếm đã lâu không có động tĩnh vào lúc này sáng lên, nó bay lên nhường đường cho Liên Vô Trần.
Phải chịu thôi, hiện tại cũng chỉ có người đàn ông xấu xa này mới có thể mở ra kết giới của chủ nhân...
"Lăng Hề." Liên Vô Trần không được đáp lại dù chỉ một từ, vì thế lùi ra sau mấy bước, Cửu Tuyền trên tay vào lúc này bộc phát ra kiếm khí cực mạnh, kết giới vô hình lúc này rực sáng, vết nứt bắt đầu lan tràn ở phía trên.
"Lăng Hề!" Trong nháy mắt kết giới tan tành, sắc mặt Liên Vô Trần khó coi lên, bên trong có mùi máu tươi...
"Chết tiệt!" Liên Vô Trần đá văng cửa, dưới chân lập tức dẫm lên mảnh vỡ thủy tinh.
Nhìn quanh cả phòng, căn phòng vốn không sạch sẽ lúc này giống như bị cướp xâm nhập, nơi nơi đều là một đống hỗn độn.
Mảnh thủy tinh, mảnh sứ rơi đầy đất, không có chỗ nào là sạch sẽ, chỉ có một chỗ, có một người ngồi.
Liên Vô Trần nhìn người phụ nữ kia, cô dựa vào một góc, bên chân là một đống chai rượu, trên mảnh sứ chung quanh tất cả đều là máu, nhìn qua rất khủng khiếp.
Làn váy không nhiễm chút bụi vẫn sạch sẽ như cũ, thậm chí thần sắc trên mặt cô vẫn là bình tĩnh trước sau như một.
Nhưng hắn đã hiểu...
Ở chỗ sâu trong linh hồn cô, cũng có một con ác ma.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT