"A, lần đó?" Bích Linh nhíu mày, rút Thanh Kiếm ra.

Liên Vô Trần nhướng mày nhìn động tác của cô, có ý hỏi cô định làm gì.

Bích Linh cười thần bí, giả ngầu cho hắn xem.

Khu rừng bị phủ toàn lá rụng, Bích Linh tìm được một thanh gỗ to, dựng thanh kiếm thẳng lên, cắm mũi kiếm vào đầu gỗ, tay nhanh chóng xoay tròn.

Liên Vô Trần: "???" Cô đây là dùng kiếm tạo ra lửa?

Muốn lật bàn!

Cô còn có thể không đáng tin cậy đến mức độ này ư?!

Bích Linh nhe răng cười.

Thanh Kiếm đột nhiên bốc cháy, thanh gỗ và những cành khô lá úa nháy mắt đều bị cháy.

Bích Linh rút Thanh Kiếm lùi về sau, thân kiếm còn dính mồi lửa nhanh chóng đốt cháy những thân cây xung quanh.

Lửa nhanh chóng lan rộng, hai tên hung thủ co giò lên mà chạy.

Hai người đều đã kiệt sức, chạy được một đoạn rồi dừng lại dựa vào thân cây mà thở dốc.

Bích Linh ôm ngực bình ổn lại hơi thở, vẫn mạo hiểm lấy ra Thanh Kiếm mà trấn an: "Ngoan ha, chủ nhân biết mi đẹp nhất, cho dù mi bị lấy ra để chặt gỗ cũng vẫn đẹp nhất, không cần tức giận ha!"

Thanh Kiếm: "..." Vẫn tức giận.

Nó có thể lên được trời, xuống được đất, vào được biển, còn có thể làm náo loạn thiên cung, thế nhưng chủ nhân của nó vô tâm lấy nó để chặt khúc gỗ?!

Chặt khúc gỗ?

Đầu gỗ?

Gỗ!

Đầu?

Hơn nữa đây cũng không phải lần một lần hai, lần trước cô cũng như vậy trấn an nó, nói tuyệt đối sẽ không tái phạm, nó còn tin?!

"Keng - -" Không, chủ nhân tránh ra, sẽ không tin tưởng cô nữa!

Bích Linh đau đầu mà nhíu mày.

Gia hoả này...

Vì thế Bích Linh cầm kiếm tách khỏi Liên Vô Trần một chút.

"Bảo bối, mi ở trong lòng ta chính là thanh kiếm hoàn mỹ nhất, tức giận không phù hợp với thân phận của ngươi, thật đó!" Bích Linh dỗ ngọt.

Liên Vô Trần lặng yên không tiếng động mà đứng phía sau cô, nghe cô không biết xấu hổ mà dỗ thanh kiếm.

"Keng --" Thật vậy ư?

Bích Linh cắn răng: "Đương nhiên! Mi cùng ta vào sinh ra tử nhiều như vậy, mi ở trong lòng ta là quan trọng nhất!"

"Keng --" Vô gạt người! Trước kia khi nào đánh nhau cô không phải chỉ cần một tay là giải quyết xong, còn vào sinh ra tử gì chứ? Chủ nhân, cô kỳ thật đã sớm không yêu tôi đúng không...

Bích Linh xoa thái dương: "Ta không có...."

"Keng --" Tôi không nghe tôi không nghe!

Liên Vô Trần thông qua Cửu Tuyền kiếm mà biết được nội dung đối thoại của bọn họ: "..."

Cửu Tuyền: "..."

Bọn họ đang náo loạn cái gì vậy.

Nhưng mà sao tự nhiên rất muốn cười là như thế nào?

Liên Vô Trần đứng dựa vào thân cây, nhẹ nhàng mỉm cười.

Đã lâu tâm tình hắn không có tốt đến vậy...

***

Bích Linh uống đến bình nước thứ ba, mới miễn cưỡng lừa dối được Thanh Kiếm.

Liên Vô Trần sắc mặt bình thường đi đến bên cạnh cô, "Có thể đi rồi chứ?"

Lửa chỉ có thể ngăn chặn thi biệt được một lúc...

Bích Linh gật đầu, cầm Thanh Kiếm trong tay, đi đến bên cạnh hắn.

"Em có không gian?"

"Ừ? Anh cũng có sao?"

"Có thể coi là có đi."

"Không gian kia chính là nhà ở lữ hành, chuẩn bị vũ khí giết người phóng hoả..." Bích Linh cảm khái nói.

Khoé miệng Liên Vô Trần co lại.

Cánh rừng như trải dài vô tận không có điểm cuối, hai người đã đi bộ thật lâu cũng không thể ra ngoài.

Rõ ràng mỗi lần cảnh vật xung quanh không giống nhau, nhưng cuối cùng đều sẽ đi đến chỗ đứng ban đầu.

Bích Linh cùng Liên Vô Trần liếc nhìn nhau.

Hai người tìm một chỗ rồi ngồi xuống.

Bích Linh chọc chọc tay hắn, Liên Vô Trần nhìn.

"Đủ rồi, chúng ta còn phải đi bao lâu nữa?" Bích Linh tức giận.

"Không biết." Liên Vô Trần cúi xuống, bỗng một tia sáng xẹt qua.

"Hừ, đều do đi theo anh, chúng ta mới bị lạc đường!" Bích Linh đứng lên, ném Thanh Kiếm cho Liên Vô Trần. "Kiếm của anh vẫn nên tự mình cầm đi, tôi đi một mình."

Liên Vô Trần nhíu mày: "Như vậy không an toàn."

"A, đi theo anh càng không an toàn." Bích Linh cười lạnh, xoay người đi thẳng.

Hệ thống ngây cả người.

Nó chỉ thất thần một chút, bọn họ đã làm gì?

Cả đám đều giống như ăn thuốc nổ.

Bích Linh nói đi là đi, Liên Vô Trần cầm kiếm đứng lên, ánh mắt hơi trầm xuống mà nhìn hướng cô rời đi.

Một phút đồng hồ sau, Bích Linh từ đường cũ vòng trở về.

"Chết tiệt, địa phương quỷ quái này." Bích Linh nghiến răng nghiến lợi, chạy sang một hướng khác.

Ba mươi giây sau, cô lại từ chỗ cũ trở về.

Bích Linh tiếp tục chạy, tốc độ càng lúc càng nhanh, thời gian vòng trở về càng lúc càng ngắn.

Một chuyến cuối cùng, cô chỉ dùng năm giây.

Cùng lúc đó, Liên Vô Trần nhanh chóng vung kiếm.

Thanh kiếm mỏng manh lại bộc phát kiếm khí cường đại, chém về một phía.

"Phụt --" có thứ gì đó trên không trung rơi xuống.

Liên Vô Trần thu kiếm, ánh mắt nhìn sang người nào đó đang thở hổn hển.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play