"Tôi mong muốn em và tôi có thể hiểu nhau..."

Bích Linh đảo tầm mắt nhìn qua mở đầu của bức thư, ánh mắt chuyển dời đến cuối cùng một đoạn, nhíu mày nói ra: "Lộ Hân, tôi thích em, chúng ta ở bên nhau được không?"

Thực hiển nhiên, đây là một phong thư tình.

Không có tên, chỉ xuất hiện tên của một người.

Đây là... Manh mối?

Lật bàn! Này còn chơi như thế nào!

"Sư phụ, phong thư này có cái gì kỳ quái sao?" Sở Diệp nghi hoặc hỏi.

Bích Linh trầm ngâm nói: "Mặt trên có oán khí rất nặng, khả năng có quan hệ cùng chuyện chúng ta muốn bắt quỷ, đây là một cái manh mối, chúng ta sẽ đi tìm người hỏi một chút về người tên Lộ Hân."

***

Hai người tách ra hành động, thời gian vào giữa trưa, bọn họ hẹn nhau ở trước cổng trường hội hợp.

Sở Diệp ở phía xa liền nhìn thấy sư phụ của cậu đang ngồi xổm trên đất trước cổng trường cắn hạt dưa, khóe miệng không khỏi kéo lên.

Đây thì giống bộ dáng gì!

"Sư phụ." Sở Diệp đứng ở trước mặt cô.

Bích Linh buông hạt dưa, vỗ vỗ làn váy đứng dậy, thần sắc bình tĩnh: "Ăn cơm trước."

Ở trong toà nhà trung tâm của thành phố.

Một gian phòng yên tĩnh nào đó.

Khóe miệng Sở Diệp run rẩy mà nhìn một bàn đồ ăn phong phú.

Chỗ này xài hết bao nhiêu tiền?!

Chỉ có hai người bọn họ ăn, lại gọi nhiều như vậy?

Quả thực là phô trương lãng phí.

"Sư phụ không biết cậu thích ăn cái gì, hừ, nên gọi nhiều một chút." Bích Linh chống cằm nhìn bàn đồ ăn, ánh mắt nhàn nhạt: "Tùy tiện ăn, vừa đúng lúc phải bổ máu."

Vì sư phụ nhà mình hào khí nhiệt tình thuyết phục nên Sở Diệp yên lặng bắt đầu động chiếc đũa.

Bích Linh móc di động ra không biết làm cái gì.

"Sư phụ, sao người lại không ăn?" Sở Diệp nhìn về phía Bích Linh không nhúc nhích chiếc đũa.

Bích Linh hàm hồ mà trả lời: "Chờ một chút." Bổn bảo bảo còn muốn làm một chút chuyện.

【 Ký chủ cô lại muốn làm gì? 】 Hệ thống mệt mỏi.

Những thứ lưu trữ trên ký chủ nhiều vô kể, đến nỗi nó không biết đến từ đâu.

Ví như thanh kiếm kia.

Ví như cái còi kia.

Ngoài ra, ví dụ như dịch chuyển tức thời của ký chủ bị đảo ngược, còn có thứ gọi là thời gian đóng băng...

Ký chủ cô như vậy thật khiến người ta không biết phải làm gì đấy?

Bích Linh tắt điện thoại di động, bắt đầu ăn cơm, trong lòng trả lời hệ thống bốn chữ:

Ăn cơm, bắt quỷ.

Hệ thống: "..." Vận hành hỏng mất.

"Đây, món cá này khá ngon." Sở Diệp khoe một đĩa cá trong nhiều món ăn.

Bích Linh xem xét liếc mắt một cái.

Xanh xanh đỏ đỏ...

"Sư phụ người nếm thử." Sở Diệp đem mâm đẩy đến trước mặt Bích Linh.

Bích Linh nếm một miếng.

Sau đó đứng lên.

"Sư phụ đi ra ngoài một lúc, cậu đừng chạy loạn."

Sở Diệp nhìn vào cánh cửa đóng kín, nhìn nhìn lại mâm cá.

Chẳng lẽ cô không thích loại hương vị này, ăn khó chịu...

Sở Diệp trong lòng có chút bực bội, nhưng cậu lại không biết rốt cuộc vì cái gì.

***

Bích Linh đi một giờ mới trở về.

Sở Diệp có chút rầu rĩ không vui: "Sư phụ, người đi đâu vậy?"

Bích Linh vỗ vỗ làn váy, ngồi lại chỗ cũ: "Đi WC."

Vừa nghe lời này, thiếu niên càng tức giận: "Sư phụ người lại lừa dối tôi!"

Âm thanh của cậu có chút lớn, sau khi bật lại từ những bức tường xung quanh, nghe hơi choáng váng.

Thần sắc nhàn nhạt của cô gái bỗng nhiên nở một nụ cười mỉm, giống như trên nền tuyết trắng lặng yên nở rộ một bông hoa duy nhất, kinh diễm mà tuyệt mỹ.

"Chuyện này đều bị cậu phát hiện rồi."

Sở Diệp ngơ ngác mà nhìn cô cười, lời muốn nói nuốt trở vào.

"Tiểu đồ nhi?" Bích Linh bấm tay gõ gõ cái bàn.

Sở Diệp hoàn hồn, vừa mới muốn nói cái gì toàn bộ đã quên: "Vâng?"

"Cậu hỏi được những gì?"

Sở Diệp gật gật đầu, đem những điều cậu biết nói ra: "Lộ Hân là một con người, vẫn còn sống, không phải quỷ, chỉ là cô ấy gần đây vừa mất một người bạn thân rất tốt."

Bích Linh xoay chuyển tròng mắt: "Cụ thể hơn một chút."

Sở Diệp nhíu mày: "Lộ Hân có một người bạn tốt, tên là Tử Lan, tháng trước vào buổi chiều ngày 15, cô ấy đã chết khó hiểu trên tầng cao nhất của một tòa nhà, Lộ Hân muốn đi tìm muốn tìm hiểu, nhưng vào tháng trước cô ấy bị chặn lại..."

Bích Linh nghĩ nghĩ: "Khả năng ngăn cản cô ấy không phải là người đâu?"

Sở Diệp kinh ngạc nhìn về phía cô: "Ý của sư phụ là..."

Bích Linh cười thần bí: "Rất đơn giản, chúng ta tiếp tục suy đoán."

"Đầu tiên là lá thư kia, là lời thổ lộ với Lộ Hân, có thể thấy được viết thư là đàn ông, điểm này chúng ta đều rất rõ ràng."

Sở Diệp gật gật đầu.

Bích Linh đứng lên, vòng quanh cái bàn chậm rãi đi lại, đồng thời một số ý nghĩ cũng đã hoàn chỉnh.

"Chúng ta tưởng tượng, người đàn ông kia không phải người tốt, Lộ Hân không biết gương mặt thật của hắn ta, nhưng bạn của cô ấy biết, vì vậy cô ấy đã đưa người đàn ông ấy đến tòa nhà chiều ngày 15."

"Bọn họ sinh ra tranh chấp, người đàn ông giết cô ấy?" Sở Diệp cũng suy đoán nói.

"Không, người đàn ông chỉ là tạm thời đem cô ấy đến tòa nhà thí nghiệm, nhưng tòa nhà này có quỷ, cô ấy là bị quỷ giết chết."

"Như vậy, ngăn cản Lộ Hân chính là quỷ hồn của cô ấy?" Chỉ số thông minh của Sở Diệp bắt đầu hoạt động.

"Đúng vậy, nhưng cũng không phải, ngày đó là mười lăm, âm khí nặng nhất, quỷ hồn của cô ấy ngưng tụ thành oán linh, lúc này mới có thể tồn tại ở trên nhân gian." Bích Linh di chuyển tới trước mặt thiếu niên, một tay để lên bả vai gầy yếu của hắn: "Đi, đại khái manh mối đã tiến đến sáng tỏ, chúng ta đến đó chứng minh một chút."

Sở Diệp nhìn cô, gật gật đầu, trong lòng đối với cô có một sự tín nhiệm, giống như sự thật chính là cô đoán mò như vậy.

Cô nói đúng...

Điều đó, có thể phải không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play