"Sư... phụ." Thiếu niên đáng thương nuốt nước miếng, "Vũ khí đâu?"

Bích Linh cười tủm tỉm vứt Thanh Kiếm cho cậu, "Bảo kiếm ngự dụng của sư phụ trước giao cho cậu chơi, cậu cũng không nên cô phụ kỳ vọng của sư phụ đấy..."

Thanh Kiếm ở trong tay thiếu niên hơi hơi loang loáng, có chút bất mãn.

Nó là một thanh bảo kiếm, vậy mà đại tài tiểu dụng bị dùng để chém tiểu quỷ?

Tức giận nha.

"Lên, đồ nhi!" Sư phụ vô lương đẩy mạnh đồ đệ vào chen chúc trong đàn quỷ.

"A a a a!" Thiếu niên sợ tới mức nhắm mắt lại chém lung tung.

Không biết qua bao lâu, thanh âm thiếu nữ vang lên:

"Chậc, cũng khá đấy chứ."

Sở Diệp mở mắt ra.

Phía trước đã là một mảnh trống không.

Những con quỷ đó... đều do cậu giết chết?

"A! Tiểu đồ nhi, sóng quỷ thứ hai tới!" Bích Linh kinh hoảng rống lên một tiếng, chân nhanh chóng lui ra sau nhường bãi quỷ cho cậu.

Lần đầu tiên chém được, thì lần thứ hai không thành vấn đề.

Lần này thiếu niên thử vừa mở mắt vừa chém.

Thanh Kiếm ở trong tay cậu cũng không thả ra kiếm khí, quang mang còn hơi ảm đạm xuống một chút, nhưng cái này cũng không cản trở mấy con quỷ đó sau khi tiếp xúc đến kiếm phong liền bị hôi phi yên diệt.

Cậu bây giờ là xem quỷ thành củ cải trắng mà chém?

Trên một thân cây phía xa, Bích Linh híp lại mắt thấy hết mọi thứ.

Kiếm của cô, chỉ có ở trên tay cô mới có thể dùng ra uy lực chân chính của nó. Sở Diệp có thể chém chết những con quỷ này, thuần túy là bởi vì thanh kiếm của cô xem như là vật thuần dương, là khắc tinh của quỷ.

Hiện giờ, cô cũng chỉ là để cậu chém luyện tập chút thôi, bản lĩnh cũng không phải là của chính cậu.

Hầy, về sau còn một đoạn đường thật dài phải đi nữa...

...

Bích Linh để Sở Diệp giết quỷ trong ba giờ, lúc này mới rút lại cờ chiêu hồn.

Sở Diệp chống kiếm thở hổn hển, cậu càng ngày càng phát hiện những con quỷ này thật ra rất ngốc, cứ thấy lá cờ, chúng nó liền ngây ngốc mà xông lên...

"Trảm Yêu Kiếm, lại đây." Bích Linh ngoắc ngoắc tay với kiếm mình.

Thanh Kiếm nhảy ra khỏi tay thiếu niên trở lại trong tay Bích Linh, quang mang lại rực rỡ lên.

Lúc này sắc trời đã tối, Bích Linh tính toán đi về trước.

Bọn họ đi đến lối vào rừng cây.

Trong rừng tối mịt, bọn họ cũng không có công cụ chiếu sáng nào, bốn phía đều là tiếng kêu thê lương của quỷ, Sở Diệp càng đi càng sợ hãi.

"Sư phụ..."

Bích Linh móc điện thoại ra, "Muốn nghe bài gì?"

Sở Diệp chậm rãi nói: "Tôi sợ hãi."

Bích Linh nghiêm túc xua xua tay, "Không có bài này."

"Sư phụ..." Sở Diệp cắn môi.

Bích Linh mở ra di động: "Vậy bài này đi."

"Đã biết rõ

Nhưng trong lòng cố tình không để ý

Chỉ là bốn mắt nhìn nhau, có tiếng tim đập nhanh

Không thấy anh sẽ nhớ anh

Em ở trong đám người tìm được anh

Lại làm bộ không quen biết."​

Giọng nữ điềm đạm phiêu đãng trong đêm đen, che khuất thanh âm thê lương khủng bố kia.

Sở Diệp lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Bích Linh triệu Thanh Kiếm ra: "Bật đèn."

Sở Diệp: "???"

Ánh sáng trên thân Thanh Kiếm rực lên, chiếu sáng trong vòng phạm vi ít nhất mười lăm mét.

Sở Diệp xem đến trợn mắt há hốc mồm.

Kiếm còn có thể chơi như vậy?

Đúng là cái gì trên đời cũng có thể!

Có ánh sáng, Sở Diệp cũng thấy được mấy cái khuôn mặt dữ tợn đáng ghê tởm trong bóng tối, tựa như sứ giả câu hồn dưới địa ngục...

Nhưng mà, trong nháy mắt chạm phải quang mang của Thanh Kiếm, chúng toàn bộ bị hóa thành tro tàn.

Thanh Kiếm nhích lên cao hơn, để quang mang chiếu đến chỗ xa hơn.

Bích Linh nhìn nó hơi híp mắt: "Đây ít nhất cũng phải mấy ngàn Oát chứ nhỉ? Cũng chưa thấy rõ lắm."

Khoé miệng Sở Diệp giật giật, nó có phải đèn hùynh quang đâu!!

Bích Linh ngồi xuống tại chỗ, từ ba lô trên lưng thiếu niên móc ra một bao que cay.

"Tiểu đồ nhi, đến ăn một cái que cay bổ sung thể lực một chút." Bích Linh mở gói ra, cầm que cay ngồi xổm trước mặt Sở Diệp, trên mặt là nụ cười khiến người mê đắm.

Sở Diệp xem đến có chút mơ hồ, theo bản năng mà há mồm ăn.

"Ừm, cái này cũng ngon đó." Sở Diệp nhai mấy cái rồi bình luận.

Bích Linh mặt mày hớn hở: "Thật không."

Sở Diệp gật đầu, thấy cô trở lại chỗ cũ, lại đột nhiên muốn ngồi ở bên cạnh cô.

Vì thế cậu nhích mông qua.

Bích Linh hoàn toàn không có để ý cậu làm cái gì, chỉ là vừa ăn que cay vừa hát, đắm chìm trong thế giới của chính mình không kiềm chế được.

"Bọn họ nói

Anh có chút hư hỏng

Những nữ sinh theo đuổi anh đều rất đau lòng

Nhưng em

Sẽ không như vậy

Em muốn anh nhịn không được mà động lòng với em."​

Sở Diệp thiếu chút nữa phun ra que cay trong miệng.

Cô ấy đang hát cái gì vậy?!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play