Bích Linh một chân đá ghế dựa, móc ra Thanh Kiếm: "Truy tìm khí tức của cậu ta."
Thanh Kiếm quang mang rực sáng, vèo một cái bay về phía một phương hướng.
Bích Linh bước nhanh đuổi theo.
***
Dưới tầng hầm âm u ẩm ướt.
Thiếu niên gục đầu xuống, trên cổ tay cổ chân đều bị gắn xiềng xích.
Người phụ nữ đứng ở bên cạnh cậu cười điên cuồng: "Ha ha ha, sợ hãi sao? Đợi lát nữa, tao sẽ rút gân lột xương mày ra, thịt trên người của mày, tao sẽ từng mảnh từng mảnh cắt bỏ..."
Thiếu niên nhìn mặt đất ẩm ước, sức lực trên người đều bị hao hết, cậu chỉ có thể nhẹ lẩm bẩm: "Sẽ không, ngài ấy sẽ đến cứu tôi..."
"A, mày nói là người phụ nữ kia sao? Ả đã sớm bị tao giết..." Người phụ nữ cầm một con dao lóe lên hàn quang tới gần thiếu niên, trên mặt ung dung hoa quý nở rộ ra nụ cười quỷ dị, cực kỳ dữ tợn.
"A, mày còn có thể giết cô ấy sao..." Thiếu niên đột nhiên gợi lên một tia cười, trong đôi mắt rũ xuống, lưu quang màu tím chợt lóe lên.
"A ――" Tiếng kêu sắc nhọn thảm thiết vang lên.
Lưu quang trong mắt thiếu niên nhanh chóng thu liễm, trong giây lát liền khôi phục thần sắc bình thường.
"Dám tổn thương người của tôi..." Bích Linh rút ra Thanh Kiếm đâm vào thân thể người phụ nữ, cười nhạo một tiếng: "Để mạng lại đi."
Mặt người phụ nữ kinh hãi tột cùng.
"Phụt ――"
Người phụ nữ ngã xuống đất.
Bích Linh chém ra kiếm khí, xiềng xích khóa thiếu niên tất cả vỡ vụn.
"Có sao không?" Bích Linh đỡ được Sở Diệp bị ngã xuống.
"Sư phụ, tôi không sao." Sở Diệp ghé vào vai Bích Linh, đầu có chút choáng: "Còn một con quỷ."
"Ừ, vừa rồi tôi đã phá hủy cây gỗ đó." Bích Linh nâng Sở Diệp dậy: "Nơi này âm khí quá nặng, chúng ta ra ngoài trước."
Nhưng mà trạng thái của Sở Diệp không tốt, Bích Linh chỉ có thể thay đổi kế hoạch ở lại biệt thự một đêm.
"Sư phụ..." Sở Diệp ngồi trên ghế nhìn người phụ nữ đang trải giường, chậm rãi nở một nụ cười yếu ớt: "Sao ngài tìm được tôi?"
Bích Linh cũng không ngẩng đầu lên: "Thần giao cách cảm."
Sở Diệp: "..." Lại lừa cậu.
Không biết nghĩ đến cái gì, Bích Linh dừng lại, đem cái còi ra, treo vào một cái dây mảnh màu đen.
"Sư phụ?" Sở Diệp sờ sờ cái còi treo trên cổ.
"Cái này, một ngàn người như cậu, cũng đổi không được một cái." Bích Linh sâu kín nói.
Sở Diệp: "..." Có ai xấu tính như cô ấy không?
"Nếu không muốn lại mất còi, nhớ để ý nó." Bích Linh lăn lên giường.
Để ý cái còi này sao?
Sở Diệp đỡ ghế đứng lên, cũng nằm lên giường.
"Sư phụ, vì sao ngài phải dùng đệm trải giường màu đỏ? Ngài vừa mới giết người, ngủ trên cái đệm trải giường như vậy không sợ sao?" Sở Diệp nắm chặt cái còi, nghiêng đầu nhìn về phía cô gái xinh đẹp đang nhắm mắt đắp chăn bên cạnh.
"Hử... Sợ hãi?" Bích Linh mở mắt ra nghi hoặc nói: "Vì sao ngủ trên đệm trải giường màu đỏ sẽ sợ hãi?"
Sở Diệp nghĩ nghĩ, hình như cũng có lý.
Vì sao phải sợ nhỉ?
Bích Linh trở mình, đưa lưng về phía Sở Diệp, giọng nói nhàn nhạt chỗ cô truyền ra: "Hôm nay là tôi không tốt, tôi sớm nên nghĩ đến phù chú là vật chết, mà quỷ... là vật sống."
Sở Diệp trong lòng nhảy dựng, cô ấy đây là đang xin lỗi... cậu?
"Con quỷ kia thao túng vị phu nhân bị tâm thần xé rách phù chú..." Bích Linh dừng một chút nói: "Tôi về sau sẽ không để cậu một mình nữa."
Thiếu chút nữa thiếu niên này đã bị phanh thây...
Thật khủng bố...
【 Bíp ―― độ hảo cảm của nữ chủ 60%. 】
Bích Linh: "!!!"
Không phải chứ, cô đang dỗ đồ đệ cô, độ hảo cảm của nữ chính sao lại tăng rồi?
Thiết bị đo lường độ hảo cảm nhất định bị hỏng rồi!
【 Ký chủ, bình tĩnh, Dư Sơ mới vừa bị quỷ đuổi giết, ngọc trụy trừ tà của ký chủ đã cứu cô ấy. 】Thật là cẩu huyết, sao vận may của ký chủ có thể nghịch thiên như vậy!
À, thì ra là thế, người tốt được báo đáp nha...
【 Ký chủ ít dát vàng lên mặt thôi. 】Nói xong câu này, hệ thống ẩn Bích Linh.
Úi chà? Lá gan hệ thống bự lên rồi này! Dám ẩn cô!!
Xí, quản tên thiểu năng này làm chi.
Bích Linh ở trong lòng âm thầm trợn mắt, sau đó triệu ra Thanh Kiếm.
"Sư phụ, đây là kiếm gì?" Không hiểu sao cứ có cảm giác quen thuộc.
Bích Linh buồn bã nói: "Trảm Yêu Kiếm, là tuyệt thế bảo kiếm lưu truyền mười tám đời của tổ tiên sư phụ, có thể lên trời cao, có thể xuống dưới đất, trên trời dưới đất chỉ có một cây kiếm này."
Ha ha, cô có chút chột dạ, tên Liên Vô Trần kia cũng có một cái cơ...
Mặc kệ, dù sao hắn cũng không biết, cứ tùy tiện chế.
Thanh Kiếm: "..." Xem ở phân thượng chủ nhân khen tôi, không thèm so đo việc chủ nhân nói loạn tên tôi.
Bích Linh duỗi tay muốn tắt đèn, lại bị thiếu niên gắt gao ôm lấy cánh tay: "Đừng tắt đèn."
Bích Linh bất đắc dĩ mà rút tay lại, sờ đầu chó của cậu: "Vậy không tắt, ngoan ha!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT