"Tới rồi ~ Hãy chìm vào mơ ~ dù sao thời gian cũng rất tốt!" Bích Linh lại đổi một loại giọng quyến rũ.
"Phanh ~"
"Ngươi thật độc ác, ngươi thật độc ác ~ ô ô ô. Ngươi càng nói càng thái quá. Ta càng nghe càng hồ đồ oo~. Ngươi nói rõ ràng một chút cho ta. Ta muốn gặm xương cốt của ngươi!"
"Phanh-"
Lúc này, những quỷ hồn tự nhiên phát điên, Sở Diệp thì giờ đã chết lặng.
Cô đã từng đánh qua bao nhiêu quỷ hồn, cậu giờ đã không đếm hết được. Hiện tại nhìn quỷ hồn đơn bạc đứng giữa đường cái, cậu còn vì chúng mà bi ai một lát.
Đáng thương nhất chính là những quỷ hồn bị đánh đập còn bị sư phụ nhà mình coi thường.
Thật là đáng thương...
"Tiểu đồ nhi..." Bích Linh ngáp một cái, quăng cái đĩa cơ quan ra ngoài.
"Sư phụ, ở phía trước không có quỷ hồn sao?" Sở Diệp mang thần sắc phức tạp nhìn cô.
"Ừm, hẳn là không có." Bích Linh vừa mới hét quá lớn, lúc này yết hầu có chút đau.
Sở Diệp: "..." Cái gì gọi là hẳn là!
Bích Linh ngừng xe ở ven đường, tùy tay dán trương phù lên xe, duỗi tay lại ngáp một cái: "Không còn sớm nữa, mệt nhọc không tốt cho thân thể, trước tiên đi ngủ đã..."
Nếu là mấy giờ trước, Sở Diệp như thế nào cũng sẽ không đồng ý.
Chỉ là tận mắt thấy cô không chớp mắt diệt trừ nhiều quỷ hồn như vậy...
Sở Diệp chết lặng gật đầu.
Bích Linh hạ ghế dựa xuống, qua một hồi liền ngủ.
Mà Sở Diệp lại âm thầm mở đèn trong xe lên, lúc này mới thấy rõ ràng thứ cô ấy cho cậu chỉ là cái còi.
Một cái còi màu tím rất xinh đẹp nhưng hoa văn trên mặt lại có chút quen thuộc...