Bích Linh nhàn nhạt nhướng mày: "Tôi tên là Lăng Hề."
Dư Sơ cúi người chào Bích Linh: "Lăng đại sư, cảm ơn ngài đã cứu tôi, tôi là Dư Sơ, hai mươi hai tuổi, nhà ở......"
Bích Linh bĩu môi, quả thật rất ngốc.
"Đại sư, tôi có thể sờ thanh kiếm này không? Nó vừa rồi thật ngầu!" Bạn Dư học tiểu học cẩn thận nhìn Thanh Kiếm một cái.
Thanh Kiếm âm thầm khoe khoang.
Xem như cô biết hàng.
Vậy bổn kiếm liền cố mà để người phàm như cô sờ đi......
Thanh Kiếm tự bay tới trước mặt Dư Sơ, ý bảo cô có thể sờ.
"Oa, thân kiếm này, chuôi kiếm này, toàn bộ khí chất kiếm, trong ưu nhã mang theo cao quý, trong cao quý không mất nội liễm, nội liễm rồi lại xa hoa...... Oa ―― thật là một bảo kiếm tuyệt thế!" Dư Sơ say mê mà vỗ vỗ thân kiếm cảm khái nói.
Thanh Kiếm bị khen đến lâng lâng, toàn bộ ánh sáng quanh kiếm lại sáng hơn.
Không sai, nó chính là thanh kiếm lợi hại nhất đó!
Mắt nhìn của cô thật chuẩn đấy!
Bích Linh nhìn một người một kiếm lẫn nhau mà mèo khen mèo dài đuôi, khóe mắt giật giật.
Thật là, nếu không phải đó là nữ chính, cô thật đúng là sẽ cho rằng Dư Sơ là tới dụ dỗ kiếm của cô.
Còn có, nữ chính ngây thơ như vậy cũng thôi đi, kiếm của cô vì sao cũng tự luyến thế!
【 Kiếm thế nào chủ nhân thế đấy. 】
Câm miệng!
Bích Linh ẩn hệ thống, quay đầu nói với Dư Sơ: "Ở đây không an toàn, tôi sẽ mau chóng đưa cô ra ngoài, cô ngàn vạn lần không được trở lại, hiểu không?" Không đến nơi này cô ấy liền không gặp được nam chính, liền sẽ không yêu nhau.
Dư Sơ ngoan ngoãn gật đầu, sau đó ngượng ngùng gãi đầu: "Tôi chỉ là không cẩn thận đi vào nơi này, sau này tuyệt đối sẽ không tới nữa!"
Bích Linh gật đầu, sau đó từ trong túi lấy ra một cái ngọc trụy: "Cái này đã được khai quang rồi, có thể chống lại một ít tà vật, cô cầm đi."
Dư Sơ không cự tuyệt, ngược lại thận trọng mà cất ngọc trụy: "Cảm ơn."
【 Bíp ―― độ hảo cảm của nữ chủ 50%. 】
***
Ngày hôm sau Bích Linh dẫn Dư Sơ ra ngoài.
"Lăng đại sư, nếu có việc hãy tới Dư gia tìm tôi, giúp đỡ được gì, tôi nhất định sẽ giúp ngài!" Trước khi đi, Dư Sơ nói như vậy.
Bích Linh cười vẫy vẫy tay với cô ấy.
Đúng vậy, tôi còn rất nhiều chuyện muốn cô giúp đấy...
Mắt thấy nữ chính đã rời đi, Bích Linh cầm theo kiếm trở lại trong rừng.
Cô còn muốn tìm thiếu niên sợ quỷ kia.
Trong lúc đi lại có mấy con quỷ chặn đường do nam chính phái tới, kết quả bị Bích Linh mắt cũng không chớp mà chém.
Buồn cười, Quỷ Vương các ngươi bổn bảo bảo một thanh kiếm là có thể giết chết hắn, chỉ với các ngươi?
Ai......
Bích Linh lại đánh chết một con đại quỷ dữ tợn, lúc này mới bắt đầu tìm trong rừng.
Thiếu niên, thiếu niên sợ quỷ, mi ở nơi nào?
Bích Linh phồng má đặt mông ngồi xuống trên mặt đất.
Ai dà, nơi nơi đều là quỷ, tìm thế nào bây giờ!
Nghĩ nghĩ, Bích Linh vươn tay, bàn tay vừa lật, cây sáo màu xanh xuất hiện trong lòng bàn tay cô.
Môi đỏ kiều diễm để lên sáo, nốt âm thần bí lưu chuyển ra.
Ở đâu đây?
Bích Linh nhắm mắt lại cảm ứng, nhưng cuối cùng không có kết quả.
"Ai ――" Bích Linh hơi có chút bực bội.
Để càng lâu, tình huống lại càng không ổn, nói không chừng chờ chút nữa đến xương cốt cũng không có......
Bích Linh lại lần nữa thổi sáo.
Thiếu niên may mắn, sống chết, toàn dựa vào vận may của mi.
Nếu như mi nghe được, hãy tới đây......
Bích Linh đột nhiên mở mắt ra, thân ảnh chợt lóe, trong giây lát xuất hiện ở một địa phương khác.
Còn chưa đứng vững, tay cô đã chém ra kiếm khí, một vòng quỷ xung quanh trong phút chốc tan thành mây khói.
Ở phía sau cô, một thiếu niên gầy yếu cuộn lại thân thể ngồi xổm trên mặt đất, thân thể run nhè nhẹ.
Bích Linh xoay người ngồi xổm xuống trước mặt cậu, thanh âm nhàn nhạt ở cái chỗ trống trải này phá lệ rõ ràng.
"Cậu chính là thiếu niên sợ quỷ?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT