Bích Linh thản nhiên vòng qua một đám người, động chút tay chân trên đống súng đạn.
Liên Vô Trần rất có hứng thú đứng phía sau cô, khẽ cười nói: "Đúng là một tiểu hồ ly."
Bích Linh ngay cả mí mắt cũng không thèm bố thí, đứng lên liền đi.
Liên Vô Trần cất bước đuổi kịp.
"Không sợ bọn họ phát hiện?"
Bích Linh bỗng nhiên dừng lại, Liên Vô Trần thiếu chút nữa đụng phải cô.
"Bảo vệ bạn gái, không phải là điều anh nên làm sao?" Bích Linh đưa lưng về phía Liên Vô Trần, buồn bã nói.
Khóe miệng Liên Vô Trần mở rộng cười: "Đúng vậy."
Người trước mặt bỗng nhiên đổ về phía hắn, Liên Vô Trần theo bản năng muốn tránh đi, cuối cùng vẫn là nhíu mày đỡ cô.
Làm cái gì vậy!
Sắc mặt thiếu nữ trắng bệch, đôi mắt lạnh lẽo đã hơi nhắm lại.
Liên Vô Trần nhíu mày.
Làm sao bây giờ, thật muốn ném cô ta ở chỗ này.
Nghĩ một hồi, Liên Vô Trần vẫn bế thiếu nữ lên, đem người nhét vào trong xe.
Thôi, còn phải mất công bắt người khác tới làm bạn gái nữa, chết rồi lại phải tìm.
Nữ nhân chính là phiền toái.
***
Lúc Bích Linh tỉnh lại, đập vào mắt cô là một mảnh màu trắng.
Mẹ nó, cô chết rồi sao?
Cô đang ở linh đường?
Tầm mắt dạo qua một vòng, cuối cùng rơi xuống ống tiêm trên tay, mày Bích Linh nhăn lại, đang định duỗi tay rút ra.
Một đôi bàn tay trắng nõn lại gần, ngăn lại hành động của cô.
Bích Linh lúc này mới nhìn thấy Liên Vô Trần.
Liên Vô Trần cũng cạn lời, một người sống chình ình như hắn ngồi ở bên cạnh cô, tầm mắt cô dạo qua một vòng, thế mà không thấy được hắn.
Giả quá!
"Tôi sao lại ở đây?" Bích Linh nhíu mày, thân thể này tựa hồ không có bệnh đặc thù gì mà a?
"Không có gì." Thần sắc Liên Vô Trần thản nhiên, "Chỉ là đói quá hôn mê, dưỡng chút liền tốt."
"Vậy sao." Bích Linh không có cảm giác gì, duỗi tay lại muốn rút kim châm.
Lần này Liên Vô Trần không quản cô, trơ mắt nhìn cô làm ra hành vi tìm đường chết.
【 Ký chủ đã điên. 】
"Ăn cơm chứ?" Liên Vô Trần nghiêng người sang bên cạnh, lộ ra đồ ăn phía sau.
Bích Linh xuống giường ngồi vào cái bàn bên, chần chờ cầm lấy chiếc đũa.
Nghĩ nghĩ, cô kẹp đồ ăn bỏ vào trong miệng, chậm rãi nhai nuốt.
Liên Vô Trần đứng ở trước giường.
"Tối hôm qua cô vu oan rất thành công."
Bích Linh không thèm để ý: "Ờ."
"Ngày mai...... Cùng tôi đến Liên gia một chút."
"Anh muốn dạng bạn gái thế nào?" Bích Linh nuốt xuống một ngụm đồ ăn, đoản tiêu màu bích xuất hiện trong lòng bàn tay cô, tay phải cô gắp đồ ăn, tay trái làm nó xoay thành hình vòng cung lộn xộn.
"Khụ...... Biểu hiện thân mật một chút là tốt rồi." Liên Vô Trần có chút không biết nói gì.
Con gái nhà lành lại đi nói mấy cái này, không ngại hả.
"Bảo bối à ~~"
Liên Vô Trần: "......"
Nam nhân bất đắc dĩ đỡ trán: "Không cần gọi như vậy."
Bích Linh vô tội: "Trên mạng nói vậy mà."
Liên Vô Trần quay đầu, thấy trên tay cô không biết khi nào đã nhiều ra một cái di động, cô hơi cúi đầu, sợi tóc sượt qua cần cổ non mịn.
Nhận ra ánh mắt của Liên Vô Trần, Bích Linh giương mắt nhìn lại, đầy mặt đều là biểu cảm "Anh rõ ràng vô cớ gây rối, sao anh khó hầu hạ như vậy."
Liên Vô Trần: "......" Hắn chỉ nói vậy thôi mà.
"Cây sáo này tên gọi là gì?" Thứ Liên Vô Trần tò mò nhất chính là cây sáo xanh quỷ dị kia.
Bích Linh nghiêng đầu nghĩ nghĩ.
"Khóa hồn, là pháp bảo được truyền qua nhiều thế hệ của gia tộc tôi, theo truyền thuyết có thể hút linh hồn con người."
Tiêu: "......" Không cần tùy tiện giải thích đâu, cảm ơn chủ nhân.
Nhìn biểu cảm nghiêm túc trên mặt cô, Liên Vô Trần theo bản năng không tin.
Cái rắm, còn hút linh hồn! Vô nghĩa!
【 Ký chủ, chưa kiểm tra đo lường đến khóa hồn. 】
Đã nói mi là phiên bản thấp, còn không mau đi nâng cấp, cùng ta dỗi cái gì.
Bích Linh không chút lưu tình đáp trả, theo sau nổi điên mà ẩn hệ thống.
Hệ thống tức giận muốn nổ mạnh tại chỗ! Vì sao nó lại cho bả quyền hạn ẩn hệ thống, xóa đi xóa đi!
Sau khi Bích Linh cơm nước xong liền xuất viện, Liên Vô Trần lái xe đưa cô về.
Bích Linh ngồi trên ghế phụ, ánh mắt sâu kín nhìn cảnh sắc bên ngoài, mắt không gợn sóng.
Mắt Liên Vô Trần nhìn phía trước, nhấp môi không nói.
Hai người đều kỳ dị mà đắm chìm trong thế giới của chính mình.
Liên Vô Trần dừng xe.
Bích Linh thản nhiên mở cửa xuống xe, chờ đến khi cô đứng trên mặt đất nhìn đến biệt thự xa lạ trước mặt, cô ngốc.
Đây là cái quỷ gì?!
Không phải đi nhà mình sao?
"Bảo bối?" Bích Linh nheo lại đôi mắt, lưu quang nguy hiểm hiện lên.
"Thời kỳ đặc thù, trước tiên ở nhà tôi đã." Liên Vô Trần làm vẻ mặt đương nhiên, cất bước đi vào.
Bích Linh không nhúc nhích.
Liên Vô Trần quay đầu xem cô.
"Tôi cảm thấy cùng anh hợp tác đều là tôi có hại hơn." Bích Linh xả ra một nụ cười có thể nói là ác liệt, đôi mắt đen nhánh quay cuồng một mạt miệt thị, "Say goodbye."
【......】Tật xấu hư một lời không hợp liền tái kiến này của ký chủ đến tột cùng là từ đâu ra, mắt thấy nhiệm vụ đã hoàn thành một phần ba......
Bích Linh xoay người liền đi.
Liên Vô Trần cười khẽ đi theo sau cô: "Nói không giữ lời là không tốt."
"Có cái gì không tốt, có thể tức chết người." Bích Linh quẹo vào, bước chân nhanh hơn.
Liên Vô Trần không nhanh không chậm đi theo bên cạnh cô: "Thương lượng một chút, cô đã đáp ứng tôi, hiện tại lâm thời đổi ý, cô bảo tôi đi đâu tìm bạn gái?"
"Liên quan gì đến tôi."
Dù Liên Vô Trần nói như thế nào, Bích Linh đều dầu muối không ăn.
【 Nhiệm vụ 1: Đáp ứng hắn, khen thưởng một trăm tích phân. 】
Mi muốn ta đáp ứng ta liền đáp ứng sao, thật mất mặt, ít nhất hắn phải cầu ta.
"Lương Chỉ." Liên Vô Trần giữ chặt thiếu nữ, đến khi ánh mắt âm lãnh của cô nhìn sang lại buông tay cô.
"Tôi sẽ giúp cô đứng trên đỉnh giới giải trí, ngay tại lúc này đây."
Bích Linh lạnh lùng cười, "Được."
Liên Vô Trần: "......" Liền như vậy đáp ứng rồi?
Hai người trở về, Bích Linh khôi phục biểu cảm người sống chớ gần, về đến trước đống biệt thự kia.
"Lương Chỉ." Tay Liên Vô Trần mở cửa dừng một chút, hắn quay đầu lại nhìn thiếu nữ một cái.
"Ai, bảo bối." Bích Linh nhìn chằm chằm mặt đất, hoàn toàn đang thất thần.
Liên Vô Trần: "......"
Cửa mở, Bích Linh đi vào, hoàn toàn không có một tia ngượng ngùng ngồi xuống sô pha, đổ chén nước cho chính mình, thần sắc thật bình tĩnh, tựa hồ người cáu kỉnh đổi ý vừa rồi không phải cô.
"Mang cô đi xem phòng." Liên Vô Trần nhìn cô, đáy mắt hiện lên quang mang không rõ.
"Không cần, khăn trải giường màu hồng là được."
Khăn trải giường, hồng?
Đây là cái đam mê kì quái gì?
Trong đầu Liên Vô Trần lướt qua một lần tư liệu về Lương Chỉ, phát hiện không có thông tin về "khăn trải giường phích".
Bích Linh buông chén trà, móc di động ra gọi điện thoại.
"Diệp Bội, tôi muốn cùng tập đoàn giải trí Lãnh Thị hủy hợp đồng, lập tức, tiền giải trừ hợp đồng chút nữa chuyển cho cô."
Mẹ nó, cô mới không cần làm việc dưới tay nam chủ, sẽ bị tính kế!
"Gấp không chờ nổi phủi sạch quan hệ với hắn như vậy, bé cưng, em thật ngoan." Liên Vô Trần cười khẽ.
Bích Linh súyt nữa nhổ ra, câu "Bé cưng" kia làm ghê tởm cô sâu sắc.
Tới a! Có bản lĩnh ghê tởm nhau a!
"Bảo bối, em đối với anh trung trinh không thay lòng, anh định hồi báo em thế nào?" Giọng nói kiều nhuyễn câu người, lại cố tình bị người nọ dùng sắc mặt lãnh đạm, không hề cảm xúc mà nói ra, thập phần quái dị.
"Hồi báo, tình yêu anh dành cho em, chính là hồi báo lớn nhất." Khóe miệng nam nhân tươi cười, chậm rãi mở rộng.
Bích Linh cúi đầu cười.
Chỉ vì chữ "Yêu" kia.
Cuộc đời này, hai người bọn họ, mỗi người đều sẽ không lại yêu bất luận kẻ nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT