Về nội dung văn nghệ, La Tuyết Lạc quyết định trở về tham khảo tư liệu, chuẩn bị đầy đủ lại quyết định sau.

Vì thế đêm đó Bích Linh đành phải gọi video với La Tuyết Lạc.

"Kha Kha, cậu thấy phương án này thế nào?" La Tuyết Lạc ôm một con gấu bự chảng lười biếng hỏi.

"Ừm...... Tớ biết múa, thổi sáo được, các nhạc cụ khác cũng biết một chút, được đấy." Bích Linh chống cằm nhìn nữ chính trong máy tính, trong lòng đều là oán niệm.

【 Ký chủ không tình nguyện như vậy, sao không từ chối. 】

Bích Linh không đáp, giây tiếp theo ẩn hệ thống.

【......】Vì sao?

"Cậu có đang cầm sáo không?" La Tuyết Lạc hỏi.

Bích Linh gật đầu, từ dưới bàn lấy ra một cây sáo ngắn màu xanh.

"Cây sáo này...... thang âm không đủ nhỉ." Nhiều nhất chỉ có mười hai bậc.

Bích Linh lại lắc đầu: "Không sao." Đồ của bổn bảo bảo lợi hại lắm.

"Tớ gửi nhạc phổ cho cậu, cậu thổi một chút tớ nghe xem thử."

Bích Linh gật đầu.

Nhạc phổ, bổn bảo bảo xem không hiểu.

May mà nguyên chủ xem hiểu.

Tiếng sáo réo rắt vang lên trong đêm tối, mang theo triền miên cùng quyến luyến vô hạn.

Bích Linh: "!!!" Cô quả thật là thổi theo nhạc phổ mà?

Thế nào lại thổi thành...... triền miên lâm li như vậy?

"Hay quá...... Đừng dừng......" La Tuyết Lạc tiếp tục say mê.

Bích Linh: "......"

"Quyết định như vậy, ừm, múa cũng giao cho cậu, dù sao thiên kim tiểu thư chúng ta đều học qua, hẳn là không khó, thuê một người dạy múa một chút là được."

Bích Linh: "......" Bổn bảo bảo còn chưa đồng ý!

Cửa phía sau đột nhiên bị mở ra.

"Kha Kha, cháu đang làm gì vậy?" Người đàn ông như trích tiên công khai xông vào phòng Bích Linh.

Bích Linh xoay màn hình máy tính về phía Quân Sinh: "Bọn cháu đang bàn tiết mục văn nghệ, cháu đang thổi một khúc trong đó."

Thừa dịp Bích Linh nói chuyện, Quân Sinh âm thầm nhìn thoáng qua máy tính phía sau cô, kia hình như là......

Thấy thần sắc Quân Sinh có chút kì lạ, Bích Linh trong lòng hiểu rõ, vẫn hỏi: "Chú làm sao vậy? Sao sắc mặt kém như vậy?"

Quân Sinh khôi phục biểu cảm bình thường: "Không có gì, đi ngủ sớm một chút."

"Dạ." Bích Linh ngoan ngoãn gật đầu.

Quân Sinh sau khi rời khỏi đây, Bích Linh xoay người, cười tủm tỉm giới thiệu cho La Tuyết Lạc: "Tuyết Lạc, đó là chú nhỏ của tớ, Quân Sinh, tớ hiện tại tạm ở nhà chú ấy."

Sắc mặt La Tuyết Lạc bắt đầu khó coi lên: "Ở tạm...... mấy ngày?"

Bích Linh nghiêng nghiêng đầu: "Hình như là đến khi tớ vào đại học đó, bởi vì nhà chú nhỏ gần trường hơn, chú nhỏ mới để tớ tạm thời ở nhà chú ấy."

La Tuyết Lạc siết chặt tay: "Ừ, tớ ngủ trước, Kha Kha ngủ ngon."

Bích Linh cười tủm tỉm vẫy tay về phía cô: "Ngủ ngon!"

Tắt máy tính, Bích Linh nhanh chóng thu liễm ý cười trên mặt, cảnh tượng kia nhìn qua mười phần quỷ dị.

"Thú vị." Bích Linh ngáp một cái, sau đó lên giường, tắt đèn liền ngủ.

Mà La Tuyết Lạc bên kia toàn thân đều đang run rẩy.

Ở tạm......

Ở tạm......

Ở, tạm.

Chỉ sợ muc đích chân chính của Quân Sinh cũng không phải chỉ đơn giản như vậy....

Hắn chỉ là chưa ra tay.

La Tuyết Lạc nhớ tới thủ đoạn của Quân Sinh, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp trở nên tái nhợt, một tia hoảng sợ từ đáy mắt cô dâng lên.

Không, không thể!

Kha Kha tuyệt đối không thể nào chịu được hậu quả trêu chọc của Quân Sinh!

Cô tuyệt đối không thể mặc kệ!

Tuyệt đối, không thể.

......

Quân Sinh trở lại phòng ngủ, bên tai ẩn ẩn quanh quẩn tiếng sáo kia.

Âm sắc thật trong trẻo, tựa hồ đã nghe qua ở đâu, ngay cả cây sáo xanh đến quỷ dị kia, hắn tựa hồ cũng từng nhìn thấy ở trong mơ......

Quân Sinh nhắm mắt, lúc mở ra, chỉ để lại một mảnh thanh lãnh.

Thôi, nên biết rồi sẽ biết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play