Quân Sinh gõ gõ tay lái, nhàn nhạt hỏi: "Muốn ăn cái gì?"

Đèn trong đầu Bích Linh bật sáng, cô nhanh chóng suy nghĩ đối sách.

Ách, đối phó vai phản diện có bệnh, vẫn nên vuốt lông đi, nếu không có khi hắn sẽ đối xử với cô như Liên Vô Trần......

Nghĩ lại liền thấy sợ hãi.

Bỏ hết tiết tháo đi, cô chọn khiến hắn yêu cô......

【 Ký chủ, cô nên có lập trường chút. 】

Cút sang một bên đi.

"Chú quyết định là được." Bích Linh cúi đầu, tận lực giả bộ mình rất sợ bộ dáng của hắn.

Yếu thế yếu thế.

"Ừm? Vậy ăn cháu?" Người đàn ông híp mắt nhàn nhạt nói.

Bích Linh: "......" Nói ra, hắn vậy mà nói ra luôn!!!

"Khụ khụ khụ, chú nói cái gì?" Bích Linh giả bộ như không biết làm sao.

"Không có gì." Khóe miệng Quân Sinh hơi nhếch một chút, có vẻ tâm tình rất tốt.

Bích Linh cắn ngón tay, vậy là có ý gì, chỉ là đùa giỡn đơn thuần sao?

"Ngày mai mấy giờ đi học?"

Bích Linh chỉ chỉ tay: "7 giờ ạ."

Quân Sinh nhàn nhạt nói: "Tôi sẽ gọi cháu."

Bích Linh ngoan ngoãn gật đầu.

Biểu cảm Quân Sinh liền thay đổi.

Bích Linh lén nhìn thấy, không khỏi âm thầm bĩu môi.

Chuyện này chọc tới điểm G của vai phản diện thích luyến đồng rồi sao?

***

Quân Sinh đưa Bích Linh đi xem phòng.

Phòng màu hồng phấn, tràn đầy hơi thở thanh xuân của thiếu nữ.

Khóe mắt Bích Linh có chút run rẩy.

Cũng được, đệm trải giường là màu hồng phấn, cũng coi như đỏ, có thể ngủ.

【 Vậy sự chú ý của ký chủ chỉ ở trên giường sao? 】

Câm miệng.

Bích Linh xoa xoa mặt, làm biểu cảm của chính mình nhìn qua tự nhiên đáng yêu ngây thơ, quay đầu lại, đối với Quân Sinh cười dễ thương: "Phòng này cháu rất thích, cảm ơn chú!"

【 Ọe ―― 】

Ôi, cái hệ thống nhà mi còn biết nôn mửa sao? Bổn bảo bảo đã tăng thêm kiến thức.

【 Độ ghê tởm của ký chủ đã đột phá vũ trụ. 】

Ta chỉ giả vờ một chút, làm sao vậy?

【 Không có gì, ký chủ vui vẻ là được. 】

Haiz! Ta nói mi......

Bích Linh không nói được hết câu, bởi vì người chú như trích tiên bước tới xoa đầu cô.

Ôi, lại xoa đầu sao, bổn bảo bảo cự tuyệt kịch bản này!

#Nhớ lại những năm người nọ chỉ xoa đầu một cái mà hại thiếu nữ ngây thơ suốt đời#

Sợ quá!

Quân Sinh đi rồi, Bích Linh một mình nằm lăn trên giường.

Hệ thống có chút kỳ quái, theo như biểu hiện của ký chủ trong thế giới trước, trong lúc ở một mình cô tuyệt đối sẽ không làm những việc này.

Chẳng lẽ ký chủ bị nhiễm thói quen của nguyên chủ khi chuyển đổi?

Tự thăng cấp?

Bích Linh đột nhiên thay đổi thần sắc.

Cô xoay người đứng lên, đi đến bàn học mở cặp. Từng cuốn sách bị cô lấy ra để trên bàn.

Ký chủ đang tính chăm chỉ học tập sao?

Bích Linh mở sách Vật lý nhìn thoáng qua, sau đó bỗng nhiên đóng lại.

Có một loại kỹ năng có thể làm người khác đọc một lần liền có tri thức không?

Hệ thống: "......"???

Bổn bảo bảo phát hiện mấy năm nay đều sống uổng phí, trong cuộc sống vậy mà ở đâu cũng có Vật lý.

Hệ thống: "......"???

Ký chủ đang cảm thán cái con khỉ?

Bích Linh lại mở sách nhìn thoáng qua, sau đó chỉ cho hệ thống xem.

Thì ra là địa cầu có lực hấp dẫn, vậy vị diện tu chân bay loạn khắp nơi chính là cái gì? Hở?

【 Ký chủ, đây là vị diện hiện đại. 】Nên mấy cái cô khinh bỉ đều là dư thừa.

Bích Linh: "......" Cô không còn gì để nói.

【 Ký chủ, học tập cho tốt, cô sẽ lĩnh hội đến chỗ huyền diệu của Vật lý. 】

Bích Linh: "......" Lĩnh hội cái rắm! Những cái công thức đó cô có xem cũng xem không hiểu.

【 Ký chủ là đầu bã đậu. 】

Mi có giỏi thì học đi!

【 Bổn hệ thống đương nhiên biết. 】

Giây tiếp theo Bích Linh ẩn hệ thống.

Ghét nhất là có người khoe khoang ở trước mặt cô.

Cô mới không muốn làm đầu bã đậu!

Bích Linh nói làm liền làm, buổi tối cùng Quân Sinh cơm nước xong liền đi lên tầng nỗ lực học tập.

Học tập học tập!

......

Bích Linh nhìn một đống công thức cùng phương trình hóa học khiến người đau đầu, trong mắt là thê lương vô tận.

Mệt cô tự xưng là anh minh cái thế, hôm nay cô lại phát hiện vết nhơ của chính mình.

Cô con mẹ nó chính là một cái đầu bã đậu!

Làm sao đây?

Nhờ học bá chỉ điểm.

Bích Linh nghiên cứu một cái công thức, ngẩng đầu ngắm trần nhà, nhắm mắt lại.

Tốt lắm, vì học tập, mà lãng phí bao nhiêu thời gian ngủ.

Không học không học.

Bích Linh ném sách sang bên cạnh, đang muốn đứng dậy, cửa "cạch" một tiếng.

Bích Linh mặt không đổi sắc mà lấy sách về ngồi "nghiêm túc" học.

"Tiểu Kha, đã muộn như vậy, vẫn còn học sao?" Quân Sinh nhíu mày, rõ ràng không đồng ý, "Bây giờ mới vừa khai giảng, còn có thể thả lỏng mấy ngày nữa."

Bích Linh cắn cán bút, ngẩng đầu khó xử nhìn Quân Sinh một cái.

Ai ui, chú nhỏ đang muốn cô tận hưởng lạc thú trước mắt, bỏ qua học tập sao?

Người chú này...

Cô thích!

Quân Sinh ngồi xuống bên cạnh Bích Linh, bàn tay thon dài trắng nõn xoa đầu Bích Linh, đôi mắt thanh lãnh khi tiếp xúc với đôi mắt rũ xuống của Bích Linh chậm rãi hiện lên ý cười.

"Ở trường mới cháu học năm đầu, ngày mai cháu có thể sẽ gặp bạn học mới, hồi hộp không?"

Bích Linh lắc đầu: "Không ạ."

Hửm, cốt truyện vậy mà sắp xếp cô đến bên cạnh nữ chính? Tại sao lại như vậy?

Ban đầu nữ chính và nguyên chủ ở hai lớp khác nhau, bây giờ bọn họ gần nhau......

Éc, người không được mẹ ruột yêu thương như cô còn có đường sống sao?

Rõ là phải bị nữ chính nghiền nát.

Sợ quá đi.

【 Không phát hiện ký chủ có chút nào sợ hãi. 】

Ai ui, mi làm sao hiện hồn rồi?

【 Ký chủ chỉ có thể ẩn bổn hệ thống trong ba tiếng. 】

Lợi hại đó, nhưng không sao, mi lên tiếng cũng là tìm mắng.

【 Ký chủ cô...... 】Hệ thống điên mất phát hiện mình lại bị ẩn.

Thật khó khăn. Hiện tại muốn thể hiện cảm giác tồn tại cũng đều không được!

"Tiểu Kha?" Quân Sinh nhíu mày, cô nhóc vừa nãy suy nghĩ cái gì vậy.

"A? Chú, cháu biết rồi." Bích Linh biết hình như cô bị lộ một chút, chân đứng dậy liền chạy.

Quân Sinh nhìn bóng dáng vọt vào phòng vệ sinh của cô, một tia hứng thú trong mắt chợt lóe lên.

Hình như đem cô nhóc này về cũng không tồi.

____________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play