Căn phòng tối om. Khói thuốc chầm chậm lan tỏa khắp căn phòng mang theo cái mùi hăng hắc khó chịu của nó. Bầu không khí cũng trở nên nặng nề, đè nén tâm trạng của con người không sao thoải mái được.

Ngồi trầm tư suy nghĩ, ông Sơn khẽ nheo mắt, nặng nề thở ra từng đợt khói thuốc trắng. Dạo này có quá nhiều việc diễn ra không suôn sẻ lắm khiến ông như già đi rất nhiều. Mái tóc ngày nào, giờ cững đã bạc trắng cả ra.

Nghĩ tới đứa con gái bé nhỏ của mình, một thân một mình ở một nơi xa lạ không ai quen thân lòng lại đau nhói lên vì buồn bực. Tâm trạng vốn dĩ đã không tốt nay càng trở nên tồi tệ. Ông chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành xong hợp đồng này để có thể trả hết nợ rồi đón con bé đó về.

Mọi việc diễn ra hết sức thuận lợi, hoàn toàn không có một khó khăn hay cản trở nào. Ông cũng có phần nhẹ nhõm. Cứ đà này sẽ nhanh chóng thôi, dự án đầu tư này sẽ sớm hoàn thành thôi. Nhưng tại sao trong lòng ông vẫn không yên. Chẳng phải mọi việc đều đang trở nên quá dễ dàng sao? Không lẽ sắp có gì đó sẽ xảy ra? Không. Không, ông không thể nghĩ như thế được. Đây như là đặt cược cả một ván bài, làm sao ông có thể thua được. Ông không được phép thua.

Càng nghĩ lại càng bứt rứt không yên. Thời gian chuẩn bị dài cuối cùng cũng sắp đến lúc gặt kết quả. Ông phải chuẩn bị thật tốt, không được phép xảy ra sơ suất gì.

Cạch…

Cánh cửa phòng bật mở. Bà Nga bước vào, khẽ thở dài khi nhìn dáng vẻ mệt mỏi của chồng mình. Bao đêm ông đã trằn trọc trên giường lo nghĩ về đứa con gái của mình. Trong đôi mắt của ông dường như lúc nào cũng phảng phất chút nét ưu buồn, khổ sở. Đã có nhiều lần ông trở về nhà với tình trạng say khướt. Thật khiến bà cảm thấy đau lòng.

Bà cũng biết, thân là trụ cột gia đình, có quá nhiều trách nhiệm đè nặng lên đôi vai của ông. Món nợ ụp đến, thi người vất vả nhất vẫn là ông. Việc đứa con gái của mình kí hợp đồng mà không bàn bạc với ông cũng khiến ông giận dữ lắm. Mặc dù la mắng con bé là ngu ngốc, thiếu suy nghĩ nhưng thật tâm là ông đang tự trách mắng chính bản thân mình kém cỏi, làm liên lụy tới gia đình.

Cũng may, nhờ lời hứa của ông giám đốc kia, ông mới cảm thay đổi chút ít. Ông bắt đầu nuôi hi vọng về món lời sau khi mọi việc kết thúc. Bà không phải là không tin tưởng chồng mình mà là sợ ông ấy quá nóng vội mà thiếu suy nghĩ. Nhưng có vẻ như mọi việc vẫn ổn, có lẽ, mọi việc cũng sắp kết thúc rồi.

Chậm rãi đi tới bên cạnh, bà cúi xuống ôm ông từ phía sau. Hơi ấm lan tỏa, nhẹ nhàng sưởi ấm chút trái tim lạnh lẽo vì mệt mỏi căng thẳng hằng ngày.

Ông Sơn cũng nhẹ nhàng vỗ về người vợ thân yêu của mình. Ông biết ơn bà nhiều lắm, người đã luôn sát cánh bên ông dù cho khó khăn như thế nào. Trong lúc như thế này, ông vẫn còn gia đình, vẫn còn nơi để nghỉ mệt sau những sóng gió của cuộc đời.

- Mọi việc sẽ ổn thôi mà. – bà Nga thì thầm an ủi chồng mình.

- Ừ, cảm ơn em. – ông gặng cười. Ông cũng hi vọng như vậy. Mọi việc sẽ ổn thôi mà. Phải không?

………….

Tiếng nước róc rách chảy từ vòi hoa sen. Một người con gái chậm rãi bước đến cạnh bồn tằm rồi nhẹ nhàng chìm mình trong dòng nước ấm áp. Mọi bụi bẩn, khó chịu cũng dần biến mất.

Ngâm mình một lúc làm tâm trạng con người cũng khá khẩm đôi chút. Dạo này có nhiều việc khiến cô cảm thấy rất bực bội. Chỉ cần nhìn thấy con bé ấy là đã thấy ghét rồi. Lúc nào cũng giả ngây để thu hút sự chú ý của con trai, đúng chỉ càng làm cho người ta thêm khinh bỉ. Hơn nữa nó còn dám đi quyến rũ cả người con trai ấy. Nó nghĩ mình là ai chứ? Đũa mốc mà chòi mâm xôi sao? Không, nhất định là không được rồi.

Hừ…càng nghĩ càng thấy bực bội. Hình ảnh của người con trai ấy mỉm cười với con bé ấy cứ ẩn hiện trong đầu làm cô như muốn phát điên lên. Con rắn ghen tị trong lòng cứ nghoe nguẩy không yên. Không…cô sẽ giữ anh ấy lại.

- Thưa cô chủ. – giọng nói trầm lạnh của một người đàn ông vang lên từ bên ngoài phòng tắm.

- Có chuyện gì? – Tiên bình thản đáp. Cô đứng dậy, khoác nhanh bộ đồ tắm rồi bước ra ngoài.

- Mọi việc đã chuẩn bị xong rồi thưa cô. – người đàn ông ấy kính cẩn trả lời.

- Vậy sao? Mọi thứ cũng nên bắt đầu rồi. – Tiên nhếch mép cười nhạt.

- Dạ vâng. – ông ta cúi đầu đáp.

Tiên đột ngột cất tiếng cười. Tất cả đã sắp xếp xong, chỉ còn việc thực hiện. Không biết lần này con bé đó sẽ chống trả như thế nào?

- Em không thể dừng lại sao? – giọng nói của một người con trai nào đó đột ngột vang lên khiến Tiên hơi giật mình bối rối.

Nhanh chóng lấy lại nét bình thản trên khuôn mặt, quay qua đáp lại người vừa mới xuất hiện ấy:

- Ai cho anh vào phòng con gái vào đêm hôm khuya khoắt như thế này chứ? – Tiên khẽ nhếch mép cười đáp lại.

- Mới bảy giờ thôi mà, hơn nữa anh đã được sự đồng ý của bố mẹ em rồi mà. Không phải sao? – người con trai đó tiếp tục lên tiếng.

- Hừ…anh cũng không thể tự ý như thế chứ. – Tiên bực dọc giậm chân tại chỗ.

Người con trai đó vẫn ung dung bước lại gần Tiên. Tự mình ngồi dựa lên thành ghế sofa, đối diên với Tiên. Anh khẽ nở nụ cười nửa miệng đầy ẩn ý với cô. Nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve vài lọn tóc xõa phía trước của cô, anh lên tiếng:

- Em vẫn kiên quyết thế sao? Không thể dừng lại à?

- Dừng lại cái gì chứ? – Tiên bực dọc hất tay của người con trai ấy ra rồi quay lưng bỏ đi.

- Em luôn lạnh lùng, kiêu kì như vậy. Anh thích nét đó ở em nhưng lần này có vẻ hơi quá xa rồi đó. – người con trai ấy cười nhạt.

- Hừ…nếu đã không giúp thì anh đừng đến đây nói những lời nhảm nhí ấy.

- …..

- Việc tôi đã quyết thì không từ bỏ, tất cả là do nó thôi. Đây chỉ là đáp trả. – Tiên tức giận đáp lại. Đôi mắt lóe lên chút tia độc ác, ghen tị.

- Em…

- Anh không giúp thì đừng có phá nó. Nếu không tôi sẽ không tha cho anh đâu. – cô lườm anh một cái.

Người con trai ấy bất lực thở dài. Anh đã từng hứa sẽ giúp cô làm bất cứ điều gì cô muốn cho dù nó là việc gì. Mặc dù lần này có chút độc ác nhưng anh vẫn đồng ý giúp. Ai bảo ai yêu cô quá đến phát điên như thế này. Tại sao anh không thể dừng lại được thứ tình cảm ấy dành cho cô dù có thể cô đã thay đổi rất nhiều.

- Anh đã nói là sẽ giúp. – người con trai ấy lạnh lùng đáp.

- Tất nhiên, cảm ơn anh nhiều lắm. – Tiên nở nụ cười hài lòng.

- Em làm tất cả chỉ vì tên đó thôi sao? – anh hỏi.

- Không được nói anh ấy như thế? – Tiên trợn mắt tức giận.

- Tại sao lại phải hao tâm tổn sức vì một người mà không thèm chú ý tới em chứ?

Bốp…

Cái tát bất ngờ của Tiên khiến người con trai có chút choáng váng. Năm ngón tay đỏ hằn trên má của anh. Khóe môi nở nụ cười nhạt, không biết vì tức giận hay là vì buồn cười.

- Anh không được nói thế. Dành lại những gì thuộc về mình thì có gì sai chứ? – Tiên gằn giọng.

- Em thật ngốc nghếch… - anh bắt đầu thấy bực bội.

- Anh…

Lời nói bị ngắt quãng, anh thô bạo hôn lên đôi môi mềm mại của cô. Thô bạo hôn lên nó, bao nhiêu ghen tức, khó chịu như trút lên nó. Anh muốn trừng phạt cô. Mặc cho cô giãy dụa ra sao, anh vẫn nhất quyết không buông. Nụ hôn cuồng nhiệt dừng lại khi cả hai gần như nghẹt thở.

Ngay lập tức, Tiên đẩy anh ra, định giơ tay tát anh một cái nhưng lại bị anh bắt lại, giữ chặt lấy nó.

- Anh làm gì thế? Mau buông tay ra. – Tiên tức giận, vùng thoát khỏi sự kìm giữ của người con trai ấy.

- Anh sẽ giúp và cũng sẽ đợi cho đến khi em nhận ra điều tất cả những ngu ngốc em đã làm vì hắn ta. – giọng nói của anh chứa đựng đầy tức giận.

Không đợi Tiên nói thêm câu nào, anh lạnh lùng quay lưng bỏ đi để lại Tiên đứng một mình trong căn phòng tối ấy.

Khuôn mặt lộ rõ nét tức giận, khó chịu. Anh dám hôn cô sao? Ngay cả người con trai kia cũng chưa một lần chủ động làm thế với cô vậy mà anh dám sao?

Sáng sớm, trời đột ngột đổ mưa. Bầu trời âm u, ẩm ướt làm tâm trạng của con người có chút gì đó lười biếng, khó chịu và Xuân cũng không ngoại lệ. Cô cảm thấy không thoải mái lắm. Tại sao lại cứ có gì đó không yên trong lòng.

Lặng nhìn những giọt mưa đang tí tách rơi xuống, khẽ thở dài ngao ngán. Cô vốn thích mưa nhưng hôm nay lại không như thế.

Tít…tít…

Xuân giật mình vì tiếng chuông báo tin nhắn. Ai lại nhắn sớm như thế này?

Một ngày mới bắt đầu…Hãy đợi nhé…

Lời nhắn của một số điện thoại lạ. Rốt cuộc là ý gì? “Một ngày mới bắt đầu…Hãy đợi nhé…”. Đợi? Đợi điều gì chứ? Ai lại nhắn mấy câu như thế này cho cô. Nhắn nhầm sao? Chắc là thế nhưng mà…cô lại cảm thấy nó đang nhắn cho mình.

Lắc nhẹ đầu như muốn xóa đi dòng suy nghĩ vô lí của mình. Là vì tâm trạng không tốt nên cô suy nghĩ quá nhiều thế này sao? Ngốc thật.

Tít…tít…

Lại một tin nhắn đến nữa. Lần này là của Duy. Cô khẽ thở phào thoải mái.

Hôm nay trời mưa, anh tới đón em đi học. Anh đợi em ở dưới nhà lúc 6h30’ đấy. Đừng có trễ đó.

Duy tới đón cô đi học sao? Lại còn 6h30’ nữa. Sao hôm nay anh ấy đột ngột thế nhỉ? Trời mưa nên khiến anh quan tâm cô thế sao?

Em cảm ơn nhưng mà em tự đi cũng được mà.

Cô nhắn đáp trả lời rồi vội vàng cất điện thoại đi nhưng lại có tin nhắn đáp trả. Duy trả lời nhanh thế sao?

Anh không thích để bạn gái của mình đi học một mình dưới trời mưa. Anh sẽ tới. Chuẩn bị đi.

Lời nhắn kiên quyết của anh, khiến có càng khó để từ chối. Cũng không sao phải không? Chỉ là đi học thôi mà.

Nếu anh muốn có thể tới sớm, dùng bữa sáng cùng mọi người. Em sẽ nói bác Kim chuẩn bị thêm một phần cho anh.

Cô gửi tin nhắn mới được một lúc Duy đã trả lời ngay.

Được. Anh sẽ tới sớm hơn. Đợi anh nhé. Gặp em sau.

Xuân mỉm cười. Đôi khi thấy anh cứ xử ân cần quá mức, không khỏi khiến cô muốn hiểu lầm. Cảm giác giữa anh và cô càng ngày càng giống như một cặp vậy. Thật ngốc nghếch khi nghĩ về điều đó như vậy.

Nghĩ tới hiểu lầm, cô chợt nhớ tới lời nói của Băng. Hai má tự nhiên cũng nóng bừng lên. Cô lại nghĩ lung tung rồi.

Vội vàng xua đi tất cả để quay trở lại công việc thường ngày của mỗi buổi sáng. Dọn dẹp qua loa phòng của mình rồi nhanh chóng đi xuống nhà bếp chuẩn bị bữa sáng và đi đánh thức mọi người dậy.

…….

Duy đúng là người đúng giờ. Đúng 6h20’ anh đã có mặt tại nhà Chính để dùng bữa sáng với mọi người. Mọi người kia đều có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy sự xuất hiện của anh, chỉ có Xuân là không vì cô là người mời anh ấy đến mà.

- Sao cậu lại đến vào sáng sớm thế này? – Vũ hỏi một cách ngái ngủ.

- Sao? Không thích à? Tự dưng muốn ăn sáng cùng mọi người thôi. – Duy cười tươi đáp lại.

- Đột nhiên nhớ sao? Lạ thật. Hèn gì hôm nay trời mưa to như thế này. – Vũ cũng vui vẻ trêu đùa.

- Cũng đúng. – Duy gật đầu tỏ vẻ suy tư đáp.

Nhìn điệu bộ của mọi người vào sáng sớm như thế, Xuân cũng thấy vui lây. Không biết có phải là do cô quá may mắn không? Được nhìn năm mỹ nam cùng ngồi một chỗ như thế này đúng rất dễ khiến người khác phải ghen tị.

- Nào mọi người ăn nhanh lên, sắp tới giờ đi học rồi. – cô mỉm cười chen vào cuộc nói chuyện của họ, đặt lên bàn từng món ăn cho bữa sáng.

- Em ngồi ăn cùng mọi người đi. – Phong lên tiếng.

- À…em…

- Ngồi xuống. – Duy không đợi cô lên tiếng mà kéo cô ngồi thẳng xuống ghế. Vốn định lên tiếng từ chối nhưng bắt gặp ánh mắt của anh và cả những người khác, cô đành ngoan ngoãn ngồi dùng bữa.

Bữa sáng kết thúc, Duy kéo Xuân đi thẳng một mạch ra xe.

- Này, cậu làm gì thế? – Phong lên tiếng.

- Đi học. Hôm nay trời mưa nên tớ muốn đón em ấy đi cùng. – Duy mỉm cười đáp lại.

- Vậy sao không đi cùng mọi người sao? – Triệt bất bình lên tiếng, cảm giác khó chịu khi nhìn thấy người con gái mình thích bị độc chiếm như thế.

- Này, như thế là không được rồi, chẳng lẽ cậu muốn em ấy bị đánh ghen sao? – Duy thông cảm cho suy nghĩ của Triệt.

- Nhưng…được rồi… - Triệt định phản đối nhưng đành im lặng, không phải là lời Duy nói không có lý.

Nói xong, Duy lẳng lặng kéo Xuân theo mình ra xe trong sự ghen tị và khó chịu của những người con lại. Dù biết là tất cả chỉ vì muốn tốt cho cô nhưng vẫn có chút không cam tâm.

Kéo cô về phía chiếc xe Mercesdes đen đang đợi ở ngoài rồi không ngần ngại đẩy cô vào trong trước khi kịp hiểu gì đã đóng chặt cánh cửa lại.

- Hôm nay anh không đi xe kia sao? – cô hỏi khi nhận ra đây không phải là chiếc Lamborghini thường thấy anh đi.

- À, hôm nay tự dưng muốn đi xe này, nhờ bác tài chở như thế sẽ được ngồi với em. – Duy nhìn cô với ý cười.

- Anh… - Xuân trở nên lung túng một cách khó hiểu trước sự tốt bụng của anh.

Cốc…cốc…

Cả hai quay ra phía cửa xe, bắt gặp khuôn mặt điềm tĩnh của người con trai ấy. Duy có chút ngạc nhiên nhưng vẫn vui vẻ vươn người ra mở cửa.

- Có chuyện gì sao? – Duy lên tiếng hỏi.

- Tớ có thể đi nhờ xe được không? Hôm nay tớ muốn tới lớp sớm một chút. – Băng bình thản trả lời.

- Tất nhiên rồi, phải không em?

- Vâng…vâng ạ… - Xuân bối rối, gật đầu lia lịa.

Băng cười nhẹ rồi nhanh chóng leo lên xe. Ngay khi chiếc xe vừa lăn bánh, Xuân chợt nhận ra cái tình trạng của mình. Không biết vô tình hay cố ý mà cô lại ngồi giữa cả Băng và Duy. Mặc dù chiếc xe khá rộng rãi nhưng cô lại cảm thấy có chút gì đó nóng bức, ngượng ngập. Cả hai người con trai ngồi cạnh cô đều đang hướng ánh mắt về một phía nào đó nhưng tại sao cô lại có cảm giác là họ đang quan sát mình?

Bàn tay vô thức nắm chặt lại, ngồi ngoan ngoãn không dám nhúc nhích. Không phải đây là lần đầu tiên cô đi cùng họ nhưng lại là lần đầu ngồi cùng một chiếc xe với hai người này. Một người cô luôn quý mến và gần gũi. Một người cô luôn ngưỡng mộ, khâm phục. Cả hai cô đều dành cho họ một sự kính trọng đặc biệt trong lòng. Hơn nữa điều khiến cô bối rối không đơn thuần chỉ là vì tình cảm mình dành cho họ mà còn vì sự thay đổi nào đó trong họ.

Duy dường như quan tâm cô hơn, thường xuyên nói chuyện và ở bên cạnh cô hơn. Còn Băng…còn anh thì sao? Lời nói đêm giao thừa của anh vẫn còn mãi luẩn quẩn trong đầu khiến cô chỉ càng ngày càng rối bời. Cô không dám suy nghĩ quá nhiều về nó. Cô không đủ dũng cảm để nghĩ về nó. Cô tự ti về chính bản thân mình, một con người hết sức bình thường nhưng còn anh như một chàng bạch mã hoàng tử mà biết bao người mơ ước.

Cô không phải là lọ lem. Hoàng tử chỉ dành cho công chúa. Có lẽ Tiên mới thực sự thích hợp với anh. Họ cùng một thế giới còn cô thì không. Dù biết là thế nhưng lòng vẫn có chút nhói đau khi nghĩ về điều đó. Thật mâu thuẫn khi vừa muốn từ bỏ tình cảm đó vừa muốn níu kéo nó để nó ngày một ngày hai nảy nở trong tim.

Tình cảm lại càng mâu thuẫn hơn khi nó cứ giằng co mãi không yên giữa anh và Duy. Giữa cô và Duy có sự đồng cảm, yên bình mỗi lần ở bên nhau. Còn với anh lại là cảm giác tỗi lỗi, né tránh và bối rối. Dù biết Tiên đã ngỏ lời và thích anh lắm nhưng lại cứ mải mê ngóng theo một cách tò mò, hồi hộp và ngốc nghếch.

- Chú ơi, dừng xe lại cho cháu được không? – Xuân đột ngột lên tiếng.

Chiếc xe cũng vì thế mà bật ngờ dừng lại.

- Có chuyện gì thế? Còn một đoạn mới tới trường mà. – Duy ngạc nhiên hỏi.

- Em đi bộ được rồi. Trời cũng tạnh mưa rồi mà. – cô mỉm cười đáp lại rồi vươn tay ra định mở cửa nhưng lại bị tay Duy giữ lại.

- Em định làm gì thế? Sao lại muốn xuống xe? – Duy có chút khó hiểu.

- Em…em muốn đi tản bộ một chút. – cô ấp úng khi nói về lí do.

- Em…

- Không sao đâu mà. – cô trấn an anh rồi đẩy tay anh ra để mở cửa. Không đợi anh nói thêm câu gì, cô trèo vội qua người anh và đi xuống. Vừa chạm chân xuống cô đã chạy một mạch thật xa khỏi chiếc xe đó.

Xuân cũng không hiểu vì sao cô lại cư xử như thế? Có phải là quá ngớ ngẩn, ngốc nghếch và vô lý không? Cô phải làm sao bây giờ?

……

Ngay khi bóng của Xuân vừa khuất, để lại bầu không khí kì lạ trên xe. Cả hai người con trai đều cảm thấy lúng túng trước hành động của người co gái đó. Họ đã làm gì sai sao? Muốn ở cạnh người mình thích thì có gì sai sao? Tại sao họ lại thấy cô đang muốn chạy trốn khỏi họ, khỏi tình cảm của họ. Nó nặng nề thế sao?

Bước lẩn thẩn vào trường rồi tới hành lang. Trước khi tới lớp Xuân cũng không quên ghé qua tủ đựng đồ của mình một chút.

Bước chân khựng lại bởi vì những bức hình to ở trước mặt mình. Rồi còn cả lời chế nhạo ghi trên đó.

OSIN MẠT RỆP HỌC TRƯỜNG QUÝ TỘC…

ĐỨA OSIN TỚI TRƯỜNG VÌ MUỐN ĐỔI ĐỜI…

…………

Hàng đống lời miệt thị, chửi mắng thậm tệ. Học sinh đứng hai bên cười nói, chỉ trỏ, ném cho cô ánh mắt khinh khỉnh đầy khó chịu.

Cô ngỡ ngàng. Là ai đã làm việc này? Là ai đã tung tin đồn cô đang giúp việc ở nhà Chính.

- Thì ra đó là sự thật về mày sao? – một đứa con gái hiên ngang bước tới đẩy vai cô một cách thô bạo.

Ngay lập tức theo sau đó là một nhóm người nữa, cả nam cả nữ đều bày ra bộ mặt kênh kiệu đó của họ.

- Mày chỉ là đứa giúp việc quèn thôi sao? May mắn được giúp việc ở nhà anh em họ Dương sao? – một đứa con gái khác tiến tới cười khẩy.

- Mày đã dùng mánh lới nào để van nài họ cho mày vào đẩy học thế? – một đứa con trai vừa nói vừa tát vào mặt cô mấy cái.

- Gia đình mày chỉ có thể thôi mà cũng vào đây sao? – một tên con trai khác ném một sập hình gia đình cô vào người cô.

Không ngần ngại chà đạp lên nó. Trong lòng bỗng chốc thấy đau đớn khi nhìn những kẻ thiếu hiểu biết ấy xỉ nhục gia đình mình. Cô vùng dậy, đẩy đứa con gái đang giẫm lên mấy bức hình đó.

- Các người muốn làm gì chứ? Có gì hay sao? – cô lạnh lùng đáp rồi vội vàng lách qua.

Bước chân trở nên mềm yếu, run rẩy. Tại sao cô thấy quay cuồng thế này? Đám nhà giàu hống hách này đã biết về gia đình cô và biết được việc cô làm, liệu sau này họ còn định phá đám gì đây.

Cô đi như chạy về lớp học. Dọc hành làng học sinh chen nhau nhìn cô như nhìn một tên ăn mày thấp hèn ngoài đường. Những tấm hình cắt ghép xỉ nhục cô dán đầy tường. Những lời chửi rủa, mắng mỏ cứ thế mà tuôn ra từ họ. Không ai quan tâm tới cô nghĩ gì, cô muốn gì.

Bước vào lớp với tâm trạng nặng nề. Mọi người vẫn dành cho cô ánh mắt ấy. Cảm giác thật khó chịu, cô như phát điên lên vì tiếng rì rầm, bàn tán xung quanh.

- Này, con bé kia. – tiếng gọi chói tai của một ai đó khiến cô hơi ngước lên nhìn.

Cảm giác lạnh buốt ấp lên não, cơn ớn lạnh chạy khắp cơ thể. Nguyên một ly nước đá to bị ném thẳng vào người cô không thương tiếc. Xuân khẽ rùng mình, hơi ngước nhìn chủ nhân của ly nước đó. Là một đứa con gái cùng lớp, khá khó chịu với sự xuất hiện của cô ngay từ đầu.

- Mày dọn giúp tao ly nước này nhé. Hay mày muốn giữ làm kỉ niệm? Hợp với mày lắm đấy. Phải không? Ngay từ đầu tao đã biết ngay mà. Đồ ăn mày ạ. – nó cười khanh khách rồi theo sau là tiếng cười nói phụ họa của những người khác.

Mọi thứ cứ quay cuồng quanh cô. Tiếng chửi mắng càng lúc càng to nhưng cô lại không biết nói thêm gì? Trong lòng uất ức, đau đớn khi chính mình và cả những người thân mình yêu quý bị đem ra làm trò đùa cho nhưng kẻ như thế?

Rầm…

Cánh cửa lớp lại bật mở bất ngờ. Một nhóm người cả nam cả nữ hùng hổ bước vào lớp, không ngần ngại, đi thẳng tới bàn cô. Trước khi mọi người hiểu gì, một cái tát như trời giáng thẳng vào khuôn mặt nhỏ bé của cô.

Đầu óc như muốn nổ tung, năm vết đỏ hằn in trên má. Đôi mắt long lanh kìm nén những giọt nước mắt tràn ra từ sự yếu mềm trong con người của chính mình.

- Các người đang làm gì thế? – Xuân lạnh lùng hỏi.

- Mày con giả ngây. Chỉ là một đứa làm thuê mà còn dám hống hách với bọn tao sao? – đứa con gái tóc dài kia đột ngột hét to.

- Cô đang tức vì không nói lại một đứa “thấp hèn” như tôi sao? – Xuân nhếch mép cười nhạt.

- Mày…hừ…tao không chấp một kẻ bán thân như mày…loại như thế không đáng để tao so đo. – đứa con gái đó cười khẩy.

- Trò đùa chỉ có một giới hạn, khi đi quá, tôi không dám chắc sẽ có chuyện gì xảy ra đâu. – cô liếc nhìn khuôn mặt đắc ý đó rồi quay đi.

- Đùa? Tao chẳng có hứng thú đùa với mày. – một người khác chen vào.

Một sấp hình ném thẳng xuống bàn, Xuân nhướn mày tò mò nhìn. Đôi mắt như đang lừa dối chính bản thân mình. Đây là gì chứ? Những tấm ảnh về một đứa con gái đi vào một khách sạn với những người con trai khác mà đứa con gái đó không ai khác lại chính là cô? Đây là ý gì chứ? Cô chưa bao giờ gặp những người trong hình thì làm sao có việc cô bị chụp lén như thế này?

- Các người đang bày trò gì thế? – Xuân tức giận hét lên.

- Còn chối sao? Hay là đang sợ vì bị lộ bí mật động trời này? – một đứa con trai cười khẩy.

Tên đó không ngần ngại ném một hộp Durex lên bàn, nhìn cô với ánh mắt khinh bỉ.

- Sao? Muốn thử chứ? Xem kinh nghiệm của mày tới đâu? – hắn tiếp tục những lời nói mỉa mai đáng ghét của mình.

Bốp…

- Tôi đã nói là đừng bao giờ đùa quá giới hạn như thế? – Xuân tức giận, không kìm được tát thẳng vào mặt hắn một cái rõ đau.

Bọn họ nghĩ mình đang làm gì khi đem danh dự của người khác ra xỉ nhục như thế? Những người cậy mình có tiền, thích làm gì thì làm. Không quan tâm tới hậu quả của việc làm đó sao? Cô ghét nhất loại người thiển cẩn như thế.

- Mày nghĩ mày có quyền đánh tao sao? – tên con trai đó tức giận, xô cô ngã khỏi ghế, không ngần ngại tát trả cô một cái thật đau.

Chưa kịp định thần lại, cô bị một cánh tay của ai đó kéo thẳng ra khỏi lớp học. Đầu óc quay cuồng, choáng váng. Đôi chân run rẩy bị dắt đi một cách vô định. Xung quanh vẫn là tiếng reo hò cổ vũ của ai đó.

Đột ngột cô bị đưa vào đâu đó rồi người kia ném thẳng cô xuống đất. Từ từ định thần lại, cô ngồi thẳng dậy. Cô giật mình, bàng hoàng khi nhận ra đó là phòng vệ sinh nam. Hơn thế nữa xung quanh cô là một đám con trai đang nhìn cô không mấy thiện ý.

- Các…các người đang…định… làm gì thế? Đây là trường học…các người định… - cô ấp úng hỏi.

- Sao? Mày sợ à? Lúc nãy còn mạnh miệng lắm mà. – tên con trai lúc nãy cười khẩy.

- Tôi không muốn ở đây nói chuyện với mấy người. – cô cố gắng giữ bình tĩnh, lách người qua đám con trai đó nhưng rồi lại bị một cánh tay giật ngược lại xô ngã.

- Sao? Không phải mày giỏi mồi chài đàn ông lắm à? Tao tưởng mày thích, sao lại sợ như thế? – một tên con trai khác tiến tới, túm tóc cô kéo lên.

Cảm giác đau buốt từ đầu khiến đôi mắt cô lại long lanh. Cố né tránh sự thô bạo của người trước mặt nhưng không thể.

- Các anh lấy mạnh hiếp yếu, không thấy nhục sao? – Xuân tức giận nói.

- Bọn tao đâu đã làm gì mày đâu? Chỉ làm thăm hỏi chút mà. – hắn tát vào mặt cô mấy cái trêu trọc.

- Thả tôi ra. – Xuân giãy giụa khi hai tay bị giữ bởi những tên con trai khác.

- Chúng ta chơi trò gì đi. Trò mà mày thường làm ấy nhỉ? Như trong hình ấy nhỉ? – hắn cười khẩy đấy ác ý.

- Các anh điên rồi. Đây là trường học, các anh nghĩ mình sẽ được yên sao? – cô gằn giọng. Trong lòng dậy lên sự hỗn loạn, đau đớn.

- Bọn tao thừa khả năng để giải quyết nó.

- Thả tôi ra. – cô hét lên.

Hai tay bị trói ra sau bởi chiếc carvat của mình. Hai chân cũng bị chúng giữ chặt không cho nhúc nhích.

- Mày yên tâm, tao đã đưa mày tới nơi yên tĩnh, ít người biết, sẽ không ai làm phiền đâu. – hắn thì thào vào tai cô mang theo chút đe dọa, hứng thú.

Cô điên cuồng giãy giụa để thoát khỏi sự kìm kẹp của những tên con trai. Miệng bị bịt chặt khiến cô không thể kêu ai tới cứu. Mà có kêu cứu thì sẽ có ai tới chứ? Cô càng chống trả chỉ càng khiến bọn chúng thêm hứng thú. Bàn tay không ngoan ngoãn bắt đầu khống chế cô.

Nước mắt nóng hổi, lăn dài trên má. Nỗi sợ hãi cứ dần dần tăng lên, gặm nhấm từng ngóc ngách trong tâm hồn của cô. Tại sao cô lại bị đối xử như thế này chứ? Cô đã làm gì sai sao? Chỉ vì không có tiền, không có quyền mà cô phải chịu cảnh này sao? Bị mọi người xua đuổi, khinh rẻ, cười cợt và bị hạ nhục như thế này.

Không cô không muốn thế? Làm ơn, có ai đó cứu với. Trong thâm tâm cô chợt nghĩ tới người con trai ấy. Khuôn mặt thân thuộc ấy. Đôi mắt đen lạnh lùng nhưng lại dịu dàng ấy. Cô muốn nhìn thấy anh. Đau đớn ngoài thể xác có là gì so với nỗi đau mà tâm hồn cô đang phải chịu chứ?

Rầm…

Cánh cửa bật mở. Có ai đó tới cứu cô sao? Qua đôi mắt đã sớm nhòe vì nước mắt cô nhận ra cái nhìn thân thương ấy. Anh đã đến rồi sao? Trong lòng chợt thấy ấm áp, nhẹ nhõm. Đôi môi khẽ hiện lên chút ý cười yếu ớt.

Vừa đặt chân vào trường Băng và Duy đều thấy những bức ảnh. Hơn thế nữa còn có những tấm ảnh ghép đáng ghét nhằm hạ nhục người con gái ấy. Trái tim chợt nhói đau, lo lắng. Không biết giờ cô đang ở đâu? Vẫn ổn chứ?

Dù cố tỏ bình thản đến đâu thì vẫn không kìm được ngọn lửa đang thiêu đốt tâm hồn anh. Anh nhìn Duy cũng đang rất tức giận. Chưa bao giờ anh thấy cậu ấy tỏ ra như thế. Cả hai không hẹn cùng nhìn nhau rồi chạy vội tới lớp của Xuân.

Không có.

Nỗi lo càng tăng dần như muốn bùng nổ.

- Xuân đang ở đâu? – Duy đứng bên cạnh anh, túm vội một đứa con gái trong lớp hỏi.

- Anh…Duy…em chào anh. – mặc cho nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Duy, đứa con gái ấy vẫn cứ cười như muốn lấy lòng anh.

- Nói mau. – Duy đột ngột hét lên khiến đứa con gái đó tái mặt vì sợ, không những thế còn tất cả người đang ở đó cũng giật mình, lo sợ.

- Em…ở…nhà vệ sinh nam phía…đông… - đứa con gái run rẩy trả lời.

Nhà vệ sinh nam phía đông.

Đầu anh như muốn nổ tung lên. Bọn người kia định làm gì cô ấy? Anh lao như điên tới đó. Làm ơn đừng có chuyện gì xảy ra với người con gái đó. Làm ơn.

Trái tim anh phát điên lên vì nó. Đau. Sợ hãi… cảm giác hỗn loạn tràn ngập trong anh. Chưa bao giờ anh mất bình tĩnh như thế. Tại sao con đường này lại xa tới như thế?

Vừa thấy cánh cửa ấy, anh lao nhanh vào không kịp suy nghĩ gì hết.

Trước mắt anh là người con gái ấy. Đôi mắt đẫm lệ. Khuôn mặt nhỏ bé đầy kinh sợ. Hai cánh tay bị trói ngược. Bộ đồng phục bị xé bỏ để lộ bờ vai trần trắng ngần.

Lòng thắt đau. Nhưng tại sao anh lại lưỡng lự, anh không dám bước tới. Đôi chân như chôn chặt một chỗ. Vì sao người con gái này lại phải chịu đựng những điều đau khổ như thế? Là vì ai chứ?

Trong khi anh đứng nhìn cô một cách ngu ngốc như thế, Duy đã lao nhanh tới để kéo cô ra khỏi đám con trai thô bạo kia. Anh thầm cảm ơn cậu ấy.

- Các người đang làm gì thế? – anh lên tiếng. Giọng nói trầm lạnh mang theo sự đe dọa đáng sợ đến nghẹt thở.

- Anh Băng…tụi em…em…chỉ đùa…một chút thôi mà. – đứa nào trong đám con trai ấy cũng tái mặt, lo sợ. Chưa bao giờ chúng thấy người trước mặt mình tức giận như thế.

- Đùa? Các người nghĩ như thế là đùa sao? – Duy trợn mặt lên nhìn đám con trai đó. Không kìm được đá mỗi tên một cái, tay vẫn bế chặt người con gái đó.

- Được rồi, đi thôi. – Băng lạnh lùng lên tiếng.

Duy bớt giận, quay người đi về phía Băng.

- Giữ em ấy dùm tớ một lúc. – Duy đưa cô cho anh rồi quay người đi về đám người đang nằm trên sàn nhà kia.

- Cậu định làm gì? – Băng hỏi.

- Với tớ thì chưa đâu. Tớ biết cậu sẽ giải quyết vụ này nhưng tớ hiện tại thì không đủ kiên nhẫn để đợi đâu. – Duy đáp.

- Cậu…

Lời nói bị ngắt quãng bởi tiếng la hét, lời van xin của những tên con trai đó. Đã lâu rồi không thấy cậu ấy tức giận như thế.

- Anh Duy…đừng làm thế. – người con gái kia im lặng từ nãy giờ mới lên tiếng. Dù ghét nhưng cô không muốn để Duy ra tay mạnh như thế.

- Em…em điên sao? Bọn này vừa… - Duy ngỡ ngàng nhìn cô.

- Đúng nhưng bọn chúng không đáng để anh ra tay như thế? – cô tiếp lời.

Duy nhìn vào đôi mắt của cô. Anh chợt nhận ra chút bình thản, nhẹ nhàng nào đó. Thật đáng ngạc nhiên trước tinh thần quật cường của người con gái đó. Dù sợ hãi vẫn còn trong cô nhưng cô vẫn có thể cố tỏ ra bình tĩnh thế sao?

- Được rồi, chúng ta đi. – Duy gật đầu, quay người bỏ đi, cùng Băng và Xuân đi ra khỏi nơi này.

Nhưng vừa đi được một đoạn, lại có một đám con gái chặn đầu. Đó là “năm bông hồng gai”, còn có cả Tiên nữa. Cô theo sao đám người đó, đôi mắt long lanh đầy lo lắng.

- Anh Băng, tại sao anh lại bế con bé giúp việc đó? – Hà lên tiếng hỏi.

- Tôi giúp ai, còn cần cô phải cho phép sao? – Băng lạnh lùng hỏi.

- Anh…còn Tiên thì sao? Không phải như thế là phản bội chị ấy sao? – Quyên chen vào.

Lời nói nhanh chóng được sự đồng ý của những người khác. Mọi người đua nhau hùa vào để gán ghép anh và Tiên nhưng anh vẫn không có chút động lòng.

- Mọi người đừng như thế? Anh ấy chỉ đang giúp em ấy thôi mà. – Tiên lên tiếng can ngăn, tỏ vẻ quan tâm tới Xuân.

Băng cười nhạt. Thật không hiểu là cô ta đang thật sự quan tâm tới Xuân sao?

- Một lần nữa tôi nói lại, tôi giúp ai là chuyện của tôi…hơn nữa cũng đừng bao giờ tự ý ghép tôi với ai cả. Kể cả người đó là ai. Tôi không quan tâm. Và từ nay về sau, những việc này còn tái phạm…thì đừng trách tôi. – anh lạnh lùng, chậm rãi tuyên bố.

Không để ai nói thêm câu gì, Băng xoay người bước đi luôn. Duy đứng cạnh trầm ngâm một lúc rồi cũng chạy theo anh. Mặc dù vẫn còn chút bực mình chưa biết phải làm sao nhưng điều mà anh quan tâm bây giờ vẫn là người con gái ấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play